Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 192



Khoang số 6 là một khoang số chẵn, bên trong có một vali hành lý rất lớn, mở vali ra có thể thấy một con cú mèo nho nhỏ bên trong, trong miệng cú mèo còn ngậm một chiếc chìa khóa kim loại nhỏ.

Thời điểm thấy con cú mèo này, nội tâm Uyên giãy giụa, quay đầu lại nhìn về phía A Lam, A Lam vẫn vẻ mặt mịt mờ không hiểu gì, bởi vì tiến triển quá nhanh, ai trong bọn họ cũng không rõ được trạng huống hiện tại.

Uyên cuối cùng vẫn lấy chìa khóa khoang số 5 ra khỏi mỏ cú mèo, hơn nữa trực tiếp mang mọi người đi mở cửa khoang số 5. Sau khi vào khoang số 5, Uyên trực tiếp tới giữa khoang xe, sau đó hít sâu một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm Đoạn Ly.

Bởi vì đứa nhỏ kia nhìn chằm chằm Đoạn Ly, mấy người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn Đoạn Ly, Đoạn Ly bị tất cả mọi người nhìn, cả người giật nảy một cái, một dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện.

Chỉ thấy đứa nhỏ đáng sợ kia lướt qua mọi người, bay thẳng về phía Đoạn Ly, hơn nữa không biết từ khi nào, cây dù trong tay đứa nhỏ cư nhiên biến thành một thanh đoản đao, lưỡi dao sáng như tuyết chiết xạ ánh sáng nhàn nhạt, Đoạn Ly cảm thấy dự cảm đáng sợ trong nội tâm càng nặng nề hơn.

"Cậu muốn làm gì?" Đoạn Ly không thể không cảnh giác mà đặt câu hỏi, từ khi hắn tỉnh lại trong khoang tàu, hắn vẫn luôn mờ mịt không hiểu gì, trong xe vốn cũng có một người đàn ông mờ mịt giống hắn, hai người bọn họ nhìn nhau không thuận mắt, vì thế liền đánh nhau, chỉ là chưa kịp giao thủ mấy chiêu, đã bị đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện này cắt ngang.

Mà hắn cũng được chứng kiến sức chiến đấu mạnh mẽ kỳ quái của đứa bé này.

Rõ ràng vóc dáng nhỏ như vậy, rốt cuộc sức mạnh cường đại đó là từ đâu ra?

Tuy rằng không cam lòng, nhưng Đoạn Ly không phải loại người không thức thời, phải nói, hắn kỳ thật là người phi thường giảo hoạt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, đây gần như đã là bản năng của hắn.

Đây là thủ đoạn tốt nhất để hắn sống sót trong xã hội vẩn đục này, cho dù gặp phải đối thủ mạnh hơn mình nhiều, cho dù bị đối phương hạ nhục, Đoạn Ly cũng không cậy mạnh hoặc ngu si mà xông lên tìm lại cái gọi là tôn nghiêm.

Người vì tôn nghiêm mà chết có quá nhiều, mà Đoạn Ly vừa lúc coi trọng tính mạng hơn tôn nghiêm.

Chỉ cần có thể sống sót, cho dù bị đánh đập, bị vũ nhục, bị mắng chửi thế nào đi chăng nữa... đều được, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng sẽ thuận theo.

Nhưng nếu đối phương lộ ra sát ý rõ ràng, Đoạn Ly sẽ phản kháng.

Thấy đứa nhỏ kia trực tiếp rút dao tiến về phía mình, Đoạn Ly tức khắc trở nên khẩn trương, hắn hơi lùi về sau vài bước, ánh mắt không tự giác nhìn quanh tìm vũ khí có thể sử dụng được, khoang số lẻ luôn hỗn độn bẩn thỉu, hơn nữa thứ gì cũng có, Đoạn Ly đã thấy ở sô pha bên cạnh có một cái... cờ lê?

Vũ khí trên đoàn tàu này cũng thật nhiều, dọc đường đi qua bao nhiêu khoang xe, nếu không phải khoang số chẵn, sạch sẽ đến mức cái gì cũng không có, thì chính là khoang số lẻ, đặc biệt bẩn đặc biệt bừa, cái gì cũng có.

Gậy bóng chày, dao gọi hoa quả, cờ lê, tua vít, kéo, búa... Quả thực tất cả vật dụng thường ngày có tính trí mạng đều có đủ.

Còn để ở nơi dễ thấy như vậy.

Nếu ta lấy cờ lê kia, ta có thể thắng được tên này sao?

Đoạn Ly lại lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt, nhịn không được hỏi bản thân mình.

Đáp án của hắn là, không thể.

Không có phần thắng, tuyệt đối không thể.

"Đừng lo, ở đây dù bị thương cũng sẽ khôi phục như cũ, cho dù chết rồi cũng có thể hồi sinh."

Đứa nhỏ tùy ý quăng đoản đao trong tay, lưỡi dao tạo ra tiếng xé gió trong không khí.

Sau đó đứa nhỏ nở nụ cười, hắn tựa hồ tận lực khiến bản thân có vẻ ôn nhu, "Mà tôi chỉ làm chuyện này với anh một lần thôi, một lần là được... ừm, chuyện này sẽ khiến anh không quá thoải mái, nhưng đừng sợ hãi, chúng ta có thể từ từ..."

"Cậu đừng nói như vậy, càng khiến tôi cảm thấy cậu là kẻ biến thái..." Đoạn Ly lại kìm lòng không được mà lui về sau một bước, hắn đã nhào về phía sô pha túm được cái cờ lê kia, tuy rằng cầm vũ khí nhưng hắn cảm thấy mình vẫn không đủ khí thể, nhưng cũng không thể yếu thế, không thể lùi bước, lùi bước chính là cái chết.

Uyên vì thế nhún vai, dang tay, tay vẫn cầm đoản đao, hắn có vẻ thực bất đắc dĩ, nói, "Đừng chạy, tôi thật sự không muốn tẩn anh một trận đi vào khuôn khổ, phải biết đây là một chuyện rất tốn thời gian."

Đoạn Ly căn bản không tin hắn, lắc đầu, nói với Uyên, "Tôi nhìn ra, cậu rõ ràng muốn giết tôi! Dưới tình huống như vậy, cậu cảm thấy tôi sẽ đưa tay chịu trói sao?"

Đoạn Ly dường như cũng không muốn ngoan ngoãn thỏa hiệp, hắn còn muốn lôi kéo sự giúp đỡ, hắn nhìn về phía quần chúng đang vây xem, lớn tiếng nói, "Tại sao các người có thể trơ mắt nhìn hắn hành hung trước mặt mình, không sợ kẻ tiếp theo chính là mình sao?"

La Phong tựa hồ có chút do dự, tầm mắt chuyển qua lại giữa Đoạn Ly và Uyên; Hình Viêm vẻ mặt không liên quan tới mình, hoàn toàn một bộ cao quý lãnh diễm; A Lam không biết lấy từ đâu ra một gói Chips chưa mở, bắt đầu gian nan chiến đấu cùng cái gói...

Đù! Những người này rốt cuộc muốn thế nào?

Đoạn Ly nắm chặt cờ lê trong tay, hắn cảm thấy gân xanh trên cánh tay mình cũng sắp nổ tung.

Đối diện rõ ràng chỉ là một đứa bé mà thôi, vóc dáng chỉ cao tới eo Đoạn Ly, tay nhỏ chân nhỏ kia Đoạn Ly cảm thấy mình một tay có thể bẻ gãy, nhưng cố tình lại cảm thấy không có phần thắng là thế nào?!

Đoạn Ly chỉ thiếu bật khóc lên.

Mà Uyên đã tới gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ âm trầm, nói, "Ngoan, nghe lời."

(đây chính là 1 câu chuyện raep:| nhg sai couple vl)

Cuối cùng, Đoạn Ly vẫn là vẻ mặt đưa đám mà đi vào khuôn khổ, hắn bỏ cờ lê ra, nghe theo Uyên mệnh lệnh mà nằm trên sô pha, Uyên vò vò đầu mình, cảm thấy nên gây tê cho hắn trước, ừm, cảm giác này quả thực giống làm phẫu thuật.

"Để đảm bảo không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ dùng thủ đoạn đặc thù lấy nó ra, cho nên anh có thể ngủ trước một giấc."

Uyên nói vậy, sau đó dùng ngón tay điểm điểm lên trán Đoạn Ly, chiêu thức này rất thần kỳ, vẻ mặt Đoạn Ly lập tức mờ mịt, sau đó liền an tường ngủ mất.

Ngay sau đó, Uyên liền biến vũ khí mình thành dao phẫu thuật của tên hề... Uyên thậm chí muốn chắp tay cảm tạ đại nhân hề vĩ đại, có một vú em cấp bậc gian lận làm hậu thuẫn quả thực sung sướng!

Ở thời điểm Uyên đang nghĩ như vậy, tiên sinh hề đang chuẩn bị trong phòng đột nhiên nhịn không được hắt xì một cái rõ to.

Đương nhiên, bé Uyên bên này đã cởi nút áo trước ngực của Đoạn Ly, bắt đầu động dao trên vị trí trái tim hắn.

Mấy người còn lại không dám vây xem hiện trường giải phẫu máu me, vì thế bọn họ liền tới ghế sô pha ngồi, bắt đầu đùa giỡn đĩa tiên đại nhân trong khoang số 5.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, đợi tới khi Uyên thuận lợi làm xong giải phẫu, lấy chìa khóa chôn trong ngực Đoạn Ly ra, sau đó cầm máu đơn giản cho hắn, rồi đặc điểm khôi phục của mật thất bắt đầu có tác dụng, miệng vết thương của Đoạn Ly bắt đầu dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy được mà khôi phục như ban đầu.

Uyên cầm chìa khóa vừa lấy ra xoa xoa trên khăn giấy, viết ở mặt trên một số "4".

Sau đó hắn kiểm tra tình trạng thân thể Đoạn Ly một chút, sau khi không phát hiện dị trạng gì, liền đứng dậy tiếp đón những người khác.

Mấy người còn lại đang vui sướng ngồi đó chơi đĩa tiên, thế nhưng Hình Viêm cũng không hứng thú với trò chơi này, chơi một lát hắn liền ra nghịch thứ khác, La Phong cũng híp mắt gà gật, A Lam lại cướp được vài gói Chips bắt đầu chiến đấu.

Uyên trộm Chips của A Lam, tự mình ôm lấy ăn, đợi tới khi Đoạn Ly bình an vô sự tỉnh lại, bọn họ liền tiếp tục tiến vào khoang xe tiếp theo.

Khoang số 4 là một khoang số chẵn, không có gì nguy hiểm, bên trong chỉ có một con rắn hai đầu đã chết, chìa khóa nằm ngay cạnh con rắn nhỏ này.

Uyên nhặt chìa khóa lên, hơn nữa viết một số "3" lên đó.

Sau khi mở cửa khoang số 3 ra, là có thể thấy hiện tượng ngập nước trong đó, trên mặt đất toàn là vũng nước.

"Khoang xe này càng phải gấp một chút, chúng ta ngay một giây cũng không được lãng phí."

Uyên nhìn hoàn cảnh khoang xe này, hắn nhớ tới hết thảy sự tình đã phát sinh ở đây, không khỏi chuyển mắt nhìn về phía Hình Viêm. Sau đó Uyên cầm dao nhỏ, thể hiện ý đồ của mình.

"Hình Viêm, ra bên kia nằm."

"Ồ nha! Rốt cuộc không phải tôi xui xẻo!" Đoạn Ly vừa thấy tư thế này, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên hoan hô.

Hình Viêm thần sắc lạnh băng, quay đầu nhìn Đoạn Ly, Đoạn Ly xui xẻo liền đáp trả một ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Tuy rằng Hình Viêm rất muốn đánh Đoạn Ly một trận, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn ra kia nằm.

Hình Viêm ngoan ngoãn nằm xuống, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Uyên.

Uyên bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy cả người không được tự nhiên, hắn ngẫm nghĩ, liền thò đầu lại hôn lên mí mắt Hình Viêm một cái. Hình Viêm tựa hồ thỏa mãn, cũng ngoan ngoãn mà nhắm hai mắt lại.

Lông mi Hình Viêm thật dài, thoáng run rẩy khiến Uyên cảm thấy ngứa môi, hắn lại nhịn không được liếm một chút. Nhưng sau đó liền phản ứng lại, thấy động tác của mình quá kỳ quái, vội vàng xoay người ngồi thẳng, giống như vừa rồi làm với Đoạn Ly mà điểm điểm trên trán Hình Viêm.

Đây là một loại thôi miên mạnh, khiến người ta lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.

Uyên nắm tay Hình Viêm, nội tâm không khỏi phức tạp.

Tại khoang xe này, Hình Viêm đã từng chết... Có lẽ đã từng chết vô số lần, mật thất đoàn tàu luân hồi bao nhiêu lần, hắn liền chết bấy nhiêu lần.

Loại tình cảm này rối cuộc là cái gì, Uyên kỳ thật cũng đã quên. Hắn chỉ cảm thấy mọi chuyện đã đi tới ngày hôm nay, đã có thể không cần dùng lời nói để hình dung, cho dù bọn họ có ở thời không bất đồng, địa điểm bất đồng, thế giới bất đồng, cũng hoàn toàn có thể thông qua sợi dây "vận mệnh" mà gắn bó bên nhau.

Không cần bất luận một câu nói nào, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, là có thể hoàn toàn hiểu rõ nhau.

Sự thật đáng sợ, lại càng thêm bi ai.

Mổ bụng Hình Viêm lấy được chìa khóa khoang số 2, Uyên ngay sau đó liền viết một số "2" lớn trên đó, trước khi nước hoàn toàn đổ ngập khoang số 3, hắn dẫn đầu mọi người mở ra cửa khoang số 2, bọn họ phát hiện, khoang số 2 là một khoang xe phi thường phi thường sạch sẽ, không có bất luận tạp vật gì, cũng không có thi thể động vật hay vết máu nào.

Uyên trực tiếp đi tới phòng nghỉ nhân viên của khoang số 2, ở đó, có một bộ quần áo mới tinh, giống hệt loại tù phục đám người A Lam đang mặc trên người lúc này, Uyên từ bộ quần áo này lấy được chìa khóa khoang số 1.

Nhưng Uyên lại viết số 13 trên chiếc chìa khóa này.

Khi hắn mở cửa khoang số 1 ra, không ngoài dự kiến, trước mặt chính là khoang xe đầu tiên.

Luân hồi, lại một lần nữa bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện