Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung
Chương 26: Lòi đuôi?
Một khắc nghe Úc Lâm Phi nhắc tới camera, toàn thân Văn Trình đều cứng ngắc.
Cậu lui ở trong lòng Úc Lâm Phi nhìn Úc Lâm Phi cau màu đi tới phòng bếp lấy đá chườm lên miệng vết thương, sau đó bị Úc Lâm Phi ôm trong ngực mang vào thư phòng.
… Trong nhà Úc Lâm Phi có camera… Trong đầu nhất thời không thể tiêu hóa hoàn toàn tin tức này, Văn Trình ngây ngốc lui trong lòng Úc Lâm Phi, thẳng đến khi vào thư phòng, cậu mới phản ứng lại, camera rốt cuộc là cái gì.
Nếu trong nhà Úc Lâm Phi có camera, như vậy những ciệc cậu vừa làm đều sẽ bị Úc Lâm Phi nhìn thấy hết thảy, cái chuyện cậu biến thành người rồi đánh cho Úc Lâm Phi choáng váng, cũng sẽ bị Úc Lâm Phi nhìn thấy nhất thanh nhị sờ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy cơ khiến Văn Trình nháy mắt cả đầu rối loạn, cậu cảm thấy tim đập bang bang dữ dội, cái loại cảm giác sợ hãi khi bí mật sắp bị chọc thủng này khiến Văn Trình không tự chủ được phát run trong ngực Úc Lâm Phi.
“Tiểu Hắc?” Thả khối đá để chườm vết thương trên đầu trong tay ra, Úc Lâm Phi nghi hoặc nhìn mèo con trong lòng đang run rẩy, nói: “Ngươi làm sao vậy? Lạnh? Tại sao lại run như vậy?”
Văn Trình tự nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Úc Lâm Phi, giờ phút này trong lòng cậu tràn ngập sợ hãi cới chuyện Úc Lâm Phi sẽ biết cậu có thể biến thành người.
“… Ngươi rốt cuộc là làm sao?” Úc Lâm Phi nhìn mèo con nhà mình luôn tràn ngập linh tính cư nhiên không nghe câu hỏi của hắn, trong đầu đột nhiên toát ra một ý tưởng chính hắn cũng không dám tin… Chẳng lẽ sự tình phát sinh vừa rồi, có liên quan tới Tiểu Hắc?
Không nói gì thêm, Úc Lâm Phi nắm chặt cánh tay của Văn Trình thật lâu, sau đó ấn nút khởi động máy.
… Úc Lâm Phi nhất định đã đoán được việc này có quan hệ với cậu! Hắn nhất định đã biết! Cảm thấy động tác của Úc Lâm Phi có biến hóa, Văn Trình thấy cái đầu cứng ngắc của mình đã muốn rớt, cậu thật muốn nghĩ ra biện pháp giải quyết nhanh một chút, nhưng lại không có vận khí cái khó ló cái khôn, Văn Trình chỉ cảm thấy trong đầu giống như một hồ bột nhão, ngay cả lời Úc Lâm Phi nói với cậu cậu đều nghe không rõ ràng.
Biểu tình của Úc Lâm Phi thực bình tĩnh, hắn đặt Văn Trình lên đầu gối, sau đó bắt đầu mở một tập tin trong máy tính.
— mình thật sự sắp bị phát hiện!!! Úc Lâm Phi sẽ đem cậu như yêu quái mà xử lý sao?? Úc Lâm Phi chẳng lẽ sẽ trực tiếp vất cậu đi sao?? Cậu làm thế nào có thể giải thích với Úc Lâm Phi?? Vô số vấn đề tại một khắc động tác của Úc Lâm Phi xuất hiện vọt tới trong đầu cậu, cậu không tự chủ được dùng móng vuốt bưng kín mặt. Bộ dáng Văn Trình lúc này khiến cho Úc Lâm Phi vừa thấy tức giận vừa buồn cười, động tác này của cậu chính là muốn cho Úc Lâm Phi thấy, Úc Lâm Phi bất thường thực sự có liên quan tới cậu sao?
Văn Trình ở trên đầu gối Úc Lâm Phi lạnh run, cậu dựng lỗ tai của mình lên, thần kinh khẩn trương bắt lấy tiếng kinh hô của Úc Lâm Phi… Nếu Úc Lâm Phi kêu lên, cậu liền bỏ chạy!
Nhưng đợi thật lâu Văn Trình cũng không nghe thấy tiếng kinh hô trong ảo tưởng của cậu, ngược lại, Úc Lâm Phi xem video có vẻ dị thường bình tĩnh.
… Úc Lâm Phi cư nhiên không phản ứng? Văn Trình trong lòng Úc Lâm Phi có chút phản ứng không kịp, Úc Lâm Phi sau khi nhìn thấy cậu biến thành người cư nhiên có có thể bình tĩnh như vậy… Này, này… Chẳng lẽ những việc phát sinh vừa rồi hết thảy đều là mình nằm mơ??
Ngay tại thời điểm Văn Trình rối rắm dị thường, trong lòng Úc Lâm Phi cũng giống với Văn Trình mà rối rắm.
Năng lực tiếp nhận của hắn đương nhiên không có cường tới mức có thể nhìn thấy mèo nhà mình biến thành người mà còn giữ bộ dáng thờ ơ, trên thực tế, Úc Lâm Phi lại không thấy được cái gì trong video.
Đúng vậy, cái gì cũng không thấy, bao gồm chính hắn.
Tại đoạn thời gian hắn mất đi ý thức, trong phòng khách sáng trưng nhà hắn không một bóng người, ngay cả hắn nguyên bản đang ở phòng bếp làm đồ ăn cũng đột nhiên biến mất trên màn hình, lại càng không nói tới Văn Trình không biết trốn ở góc nào.
Cái này quá thần quái đi… Úc Lâm Phi cau mày thật lâu, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng khi hắn nghĩ kỹ về sự việc xảy ra sau khi ngửi thấy mùi hương kia, trả lời hắn, chỉ có vết thương nóng rát đau đớn trên đầu.
Chẳng lẽ trong nhà hắn có cái gì đó bẩn thỉu? Thời điểm Úc Lâm Phi ngồi ở sô pha câu được câu không vuốt ve lông mao Văn Trình, trong đàu xuất hiện một ý tưởng vớ vẩn… Sẽ không phải là nhà hắn xuất hiện mấy thứ bẩn thỉu này nọ, sau đó Tiểu Hắc đem cái kia chơi đùa đuổi đi? Không phải đã nghe lão nhân nói quá mèo đen có thể trừ tà sao?
Nghĩ như vậy, Úc Lâm Phi đem ánh mắt hướng về phía Văn Trình còn đang chột dạ không thôi.
“Tiểu Hắc.” Úc Lâm Phi nhẹ nhàng mở miệng.
Đến rồi đến rồi! Úc Lâm Phi rốt cuộc cũng sắp hỏi câu chuyện này! Cậu thế nào cũng bị đuổi đi ô ô ô!! Văn Trình triệt để tuyệt vọng, xem ra trong mắt cậu, bị Úc Lâm Phi phát hiện ra chuyện có thể biến thành người, quả thực so với phán cho cậu án tử hình là giống nhau!
“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Câu hỏi của Úc Lâm Phi khiến cho Văn Trình nháy mắt mở to hai mắt.
Hở? Tại sao Úc Lâm Phi lại phản ứng như thế này? Chẳng lẽ hắn đã tiếp nhận sự thật cậu có thể biến thành mèo? Văn Trình kinh ngạc.
“Ta biết ngươi không hề muốn nói cho ta sự thật.” Trên mặt Úc Lâm Phi lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ta có thể coi như không biết nếu ngươi chưa muốn nói, chờ ngươi nguyện ý, ngươi tự mình nói cho ta biết đi.”
Nghe xong một câi nói này của Úc Lâm Phi, Văn Trình triệt để trợn tròn mắt.
Mà Úc Lâm Phi thì sao? Trên thực tế, hắn cũng không rõ tại sao mình lại nói những lờ này với Tiểu Hắc, nhưng trực giác cho hắn biết, Tiểu Hắc phản ứng kịch liệt như vậy khi xem video nhất định là có bí ẩn bên trong, thế nhưng trong camera lại không có bóng dáng Tiểu Hắc, đã như vậy… Hắc cứ việc hù dọa con mèo ngu ngốc không dám xem video này cho tốt.
Văn Trình bị dọa?— cậu đương nhiên bị dọa. Nhìn Úc Lâm Phi mặt đầy ôn nhu, nghe hắn giống như lý giải lời nói của chính mình một cách dị thường, Văn Trình thật không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn qua Úc Lâm Phi có vẻ thật sự biết cậu có thể biến thành người, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho cậu, thế nhưng vì cái gì lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp…
A… Ngẩng đầu nhìn về phía màn hình mắt tính trên bàn, vấn đề trong lòng Văn Trình đã có được đáp án — trên màn hình cái gì cũng không có, chẳng những không có cậu, ngay cả Úc Lâm Phi cũng không có.
‘Kinh hỉ’ thình lình xảy ra này khiến thần kinh buột chặt của Văn Trình rốt cuộc cũng lơi lỏng ra, cậu meo ô một tiếng, đem cái đầu dụi vào đầu gối Úc Lâm Phi.
“… Trước ta đi bệnh viện kiểm tra xem vết thương có cần khâu hay không, thuận tiện tiêm phòng uốn ván.” Úc Lâm Phi nhìn động tác của Văn Trình, thở dài: “Ngươi muốn ở nhà ăn cơm hay vẫn là đi theo giúp ta đây?” (Có thể giúp được cái gì sao???)
“Meo ô.” Văn Trình dùng móng vuốt ôm lấy áo Úc Lâm Phi.
“Được rồi.” Đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Văn Trình, Úc Lâm Phi sủng nịch nói: “Đến nơi không được chạy loạn nga, bên ngoài lạnh lắm, nếu Tiểu Hắc nhỏ như vậy lạc mất, sẽ không thể tìm được.”
“Meo ô.” Ta biết rồi. Văn Trình đáp.
Được rồi, nguy cơ lộ việc biến thành người cứ như vậy mạc danh kỳ diệu biến mất, tuy rằng Úc Lâm Phi vẫn như trước không rõ vì sao trên đầu mình lại đột nhiên xuất hiện một vết thương.
Khi làm Văn Trình đơn giản cũng không tính quá dùng sức, miệng vết thương cũng không quá lớn, không cần phải khâu.
Văn Trình tránh bên trong áo gió của Úc Lâm Phi, bị một tay Úc Lâm Phi nâng, cậu duỗi đầu ra nhìn y tá xử lý vết thương cho Úc Lâm Phi, cậu cẩn thẩn ngẩng đầu nhìn Úc Lâm Phi hơi hơi nhăn mày lại, trong lòng cảm thấy một chút áy náy… Lúc ấy cậu có thể hay không ra tay nhẹ hơn một chút? Nhìn qua thật đau quá. Lúc này Văn Trình đã hoàn toàn quên… Nếu cậu ra tay nhẹ hơn, nói không chừng bây giờ người đến bệnh viện là cậu rồi… Nguyên nhân chính là bệnh trĩ xấu hổ…
Xử lý tốt vết thương trên đầu, Úc Lâm Phi liền muốn đi tiêm phòng uốn ván.
Văn Trình lui trong lòng Úc Lâm Phi, nhìn Úc Lâm Phi để y tá tiêm trên cánh tay một phát, sau đó liền mặc lại áo.
“… Meo ô?” Xong rồi? Văn Trình chớp mắt mấy cái.
“Còn chưa có xong.” Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng hiếu kỳ của Văn Trình mà dở khóc dở cười: “Đợi lát nữa còn phải tiêm trên mông một phát.”
“…” Đau quá!! Văn Trình giờ khắc này hoàn toàn chịu tội… nếu không phải tại cậu, Úc Lâm Phi sẽ không phải chịu loại đau khổ này, hai lần tiêm a a a a!!! Thật đáng sợ a a a a!!
“… Ha.” Nhìn Văn Trình dốc sức liều mạng liếm liếm ngón tay hắn, Úc Lâm Phi lấy tay chọc chọc cái mũi nhỏ ướt sũng của Văn Trình: “Xem cái bộ dạng ngốc ngốc của người này, tiêm đâu có đáng sợ như vậy.”
Quái vật! Ngươi là quái vật đáng sợ! Đến tiêm còn không sợ! Văn Trình nhẹ nhàng cắn ngón tay Úc Lâm Phi một cái.
“Con mèo thật đáng yêu a.” Y tá tiêm cho Úc Lâm Phi thấy được không khí giữa Văn Trình và Úc Lâm Phi, cười nói: “Anh đi tiêm phòng uốn ván mà còn mang theo con mèo đến, cũng là quá cưng chiều đí.”
“Có lẽ vậy.” Úc Lâm Phi nghe được lời khen của tiểu hộ sĩ, tươi cười: “Tiểu Hắc rất ngoan.”
“Ai, đáng tiếc nuôi mèo không quen, tôi năm trước có nuôi một con, vừa đến thời điểm động dục nó liền bỏ chạy ra ngoài, không trở về nữa.” Tiểu hộ sĩ tựa hồ tìm thấy trên người Úc Lâm Phi một đề tài chung, nàng nói với Úc Lâm Phi: “Bình thường nên quản mèo nghiêm một chút, đừng quá cưng chiều nó, cưng chiều quá liền không thấy tăm hơi đâu nữa.”
“Ừ.” Nghe xong lời này, Úc Lâm Phi từ chối cho ý kiến, mày lại hơi hơi nhăn lại.
“Vết thương trên đàu anh là bị đồ đạc đập vào a?” Tiểu hộ sĩ tiếp tục nói chuyện phiếm với Úc Lâm Phi. “ Tôi nhìn còn thấy đau.”
“Trong lúc vô ý đụng vào.” Tuy rằng biết vết thương của mình tựa hồ là bị gạt tàn nện, nhưng Úc Lâm Phi không có ý định tiếp tục cùng tiểu hộ sĩ thảo luận thêm về vấn đề này, hắn nói: “Tiêm ngoài da đã xong rồi? Khi nào thì tiêm vào thịt?”
“Phải xem anh mẫn cảm đến mức độ nào.” Tiểu hộ sĩ nói: “Ngồi ở chỗ này một lúc là được a.”
“Được.” Úc Lâm Phi gật đầu nhẹ.
Văn Trình núp trong ngực Úc Lâm Phi đã rất nhanh ngủ mất, cậu đem cái cằm đặt trên tay Úc Lâm Phi để hắn gãi ngứa cho mình, miệng không ngừng phát ra âm thanh khò khè, ngay cả đôi mắt cũng vừa lòng mà nhướn lên.
“Tiểu ngốc.” Úc Lâm Phi ôn nhu nhìn Văn Trình, nhỏ giọng cười nói.
Nhìn đến cảnh tượng ấm áp này, tiểu hộ sĩ cũng không tìm Úc Lâm Phi nói chuyện nữa, trong lòng nàng nghĩ nam nhân này thật ôn nhu, không biết đã có bạn gái chưa… (Có rồi ạ! Đang nằm trong lòng ảnh kia kìa!)
Ngay tại thời điểm nàng đang nghĩ như vậy, một âm thanh đáng yêu mềm mại đội nhiên truyền từ phía sau tới, tiểu hộ sĩ và Úc Lâm Phi cùng xoay người, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp.
Tần Tâm tại sao lại ở trong này? Úc Lâm Phi không khỏi nhíu mày.
Cậu lui ở trong lòng Úc Lâm Phi nhìn Úc Lâm Phi cau màu đi tới phòng bếp lấy đá chườm lên miệng vết thương, sau đó bị Úc Lâm Phi ôm trong ngực mang vào thư phòng.
… Trong nhà Úc Lâm Phi có camera… Trong đầu nhất thời không thể tiêu hóa hoàn toàn tin tức này, Văn Trình ngây ngốc lui trong lòng Úc Lâm Phi, thẳng đến khi vào thư phòng, cậu mới phản ứng lại, camera rốt cuộc là cái gì.
Nếu trong nhà Úc Lâm Phi có camera, như vậy những ciệc cậu vừa làm đều sẽ bị Úc Lâm Phi nhìn thấy hết thảy, cái chuyện cậu biến thành người rồi đánh cho Úc Lâm Phi choáng váng, cũng sẽ bị Úc Lâm Phi nhìn thấy nhất thanh nhị sờ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy cơ khiến Văn Trình nháy mắt cả đầu rối loạn, cậu cảm thấy tim đập bang bang dữ dội, cái loại cảm giác sợ hãi khi bí mật sắp bị chọc thủng này khiến Văn Trình không tự chủ được phát run trong ngực Úc Lâm Phi.
“Tiểu Hắc?” Thả khối đá để chườm vết thương trên đầu trong tay ra, Úc Lâm Phi nghi hoặc nhìn mèo con trong lòng đang run rẩy, nói: “Ngươi làm sao vậy? Lạnh? Tại sao lại run như vậy?”
Văn Trình tự nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Úc Lâm Phi, giờ phút này trong lòng cậu tràn ngập sợ hãi cới chuyện Úc Lâm Phi sẽ biết cậu có thể biến thành người.
“… Ngươi rốt cuộc là làm sao?” Úc Lâm Phi nhìn mèo con nhà mình luôn tràn ngập linh tính cư nhiên không nghe câu hỏi của hắn, trong đầu đột nhiên toát ra một ý tưởng chính hắn cũng không dám tin… Chẳng lẽ sự tình phát sinh vừa rồi, có liên quan tới Tiểu Hắc?
Không nói gì thêm, Úc Lâm Phi nắm chặt cánh tay của Văn Trình thật lâu, sau đó ấn nút khởi động máy.
… Úc Lâm Phi nhất định đã đoán được việc này có quan hệ với cậu! Hắn nhất định đã biết! Cảm thấy động tác của Úc Lâm Phi có biến hóa, Văn Trình thấy cái đầu cứng ngắc của mình đã muốn rớt, cậu thật muốn nghĩ ra biện pháp giải quyết nhanh một chút, nhưng lại không có vận khí cái khó ló cái khôn, Văn Trình chỉ cảm thấy trong đầu giống như một hồ bột nhão, ngay cả lời Úc Lâm Phi nói với cậu cậu đều nghe không rõ ràng.
Biểu tình của Úc Lâm Phi thực bình tĩnh, hắn đặt Văn Trình lên đầu gối, sau đó bắt đầu mở một tập tin trong máy tính.
— mình thật sự sắp bị phát hiện!!! Úc Lâm Phi sẽ đem cậu như yêu quái mà xử lý sao?? Úc Lâm Phi chẳng lẽ sẽ trực tiếp vất cậu đi sao?? Cậu làm thế nào có thể giải thích với Úc Lâm Phi?? Vô số vấn đề tại một khắc động tác của Úc Lâm Phi xuất hiện vọt tới trong đầu cậu, cậu không tự chủ được dùng móng vuốt bưng kín mặt. Bộ dáng Văn Trình lúc này khiến cho Úc Lâm Phi vừa thấy tức giận vừa buồn cười, động tác này của cậu chính là muốn cho Úc Lâm Phi thấy, Úc Lâm Phi bất thường thực sự có liên quan tới cậu sao?
Văn Trình ở trên đầu gối Úc Lâm Phi lạnh run, cậu dựng lỗ tai của mình lên, thần kinh khẩn trương bắt lấy tiếng kinh hô của Úc Lâm Phi… Nếu Úc Lâm Phi kêu lên, cậu liền bỏ chạy!
Nhưng đợi thật lâu Văn Trình cũng không nghe thấy tiếng kinh hô trong ảo tưởng của cậu, ngược lại, Úc Lâm Phi xem video có vẻ dị thường bình tĩnh.
… Úc Lâm Phi cư nhiên không phản ứng? Văn Trình trong lòng Úc Lâm Phi có chút phản ứng không kịp, Úc Lâm Phi sau khi nhìn thấy cậu biến thành người cư nhiên có có thể bình tĩnh như vậy… Này, này… Chẳng lẽ những việc phát sinh vừa rồi hết thảy đều là mình nằm mơ??
Ngay tại thời điểm Văn Trình rối rắm dị thường, trong lòng Úc Lâm Phi cũng giống với Văn Trình mà rối rắm.
Năng lực tiếp nhận của hắn đương nhiên không có cường tới mức có thể nhìn thấy mèo nhà mình biến thành người mà còn giữ bộ dáng thờ ơ, trên thực tế, Úc Lâm Phi lại không thấy được cái gì trong video.
Đúng vậy, cái gì cũng không thấy, bao gồm chính hắn.
Tại đoạn thời gian hắn mất đi ý thức, trong phòng khách sáng trưng nhà hắn không một bóng người, ngay cả hắn nguyên bản đang ở phòng bếp làm đồ ăn cũng đột nhiên biến mất trên màn hình, lại càng không nói tới Văn Trình không biết trốn ở góc nào.
Cái này quá thần quái đi… Úc Lâm Phi cau mày thật lâu, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng khi hắn nghĩ kỹ về sự việc xảy ra sau khi ngửi thấy mùi hương kia, trả lời hắn, chỉ có vết thương nóng rát đau đớn trên đầu.
Chẳng lẽ trong nhà hắn có cái gì đó bẩn thỉu? Thời điểm Úc Lâm Phi ngồi ở sô pha câu được câu không vuốt ve lông mao Văn Trình, trong đàu xuất hiện một ý tưởng vớ vẩn… Sẽ không phải là nhà hắn xuất hiện mấy thứ bẩn thỉu này nọ, sau đó Tiểu Hắc đem cái kia chơi đùa đuổi đi? Không phải đã nghe lão nhân nói quá mèo đen có thể trừ tà sao?
Nghĩ như vậy, Úc Lâm Phi đem ánh mắt hướng về phía Văn Trình còn đang chột dạ không thôi.
“Tiểu Hắc.” Úc Lâm Phi nhẹ nhàng mở miệng.
Đến rồi đến rồi! Úc Lâm Phi rốt cuộc cũng sắp hỏi câu chuyện này! Cậu thế nào cũng bị đuổi đi ô ô ô!! Văn Trình triệt để tuyệt vọng, xem ra trong mắt cậu, bị Úc Lâm Phi phát hiện ra chuyện có thể biến thành người, quả thực so với phán cho cậu án tử hình là giống nhau!
“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Câu hỏi của Úc Lâm Phi khiến cho Văn Trình nháy mắt mở to hai mắt.
Hở? Tại sao Úc Lâm Phi lại phản ứng như thế này? Chẳng lẽ hắn đã tiếp nhận sự thật cậu có thể biến thành mèo? Văn Trình kinh ngạc.
“Ta biết ngươi không hề muốn nói cho ta sự thật.” Trên mặt Úc Lâm Phi lộ ra nụ cười ôn hòa: “Ta có thể coi như không biết nếu ngươi chưa muốn nói, chờ ngươi nguyện ý, ngươi tự mình nói cho ta biết đi.”
Nghe xong một câi nói này của Úc Lâm Phi, Văn Trình triệt để trợn tròn mắt.
Mà Úc Lâm Phi thì sao? Trên thực tế, hắn cũng không rõ tại sao mình lại nói những lờ này với Tiểu Hắc, nhưng trực giác cho hắn biết, Tiểu Hắc phản ứng kịch liệt như vậy khi xem video nhất định là có bí ẩn bên trong, thế nhưng trong camera lại không có bóng dáng Tiểu Hắc, đã như vậy… Hắc cứ việc hù dọa con mèo ngu ngốc không dám xem video này cho tốt.
Văn Trình bị dọa?— cậu đương nhiên bị dọa. Nhìn Úc Lâm Phi mặt đầy ôn nhu, nghe hắn giống như lý giải lời nói của chính mình một cách dị thường, Văn Trình thật không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhìn qua Úc Lâm Phi có vẻ thật sự biết cậu có thể biến thành người, nhưng lại dễ dàng tha thứ cho cậu, thế nhưng vì cái gì lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp…
A… Ngẩng đầu nhìn về phía màn hình mắt tính trên bàn, vấn đề trong lòng Văn Trình đã có được đáp án — trên màn hình cái gì cũng không có, chẳng những không có cậu, ngay cả Úc Lâm Phi cũng không có.
‘Kinh hỉ’ thình lình xảy ra này khiến thần kinh buột chặt của Văn Trình rốt cuộc cũng lơi lỏng ra, cậu meo ô một tiếng, đem cái đầu dụi vào đầu gối Úc Lâm Phi.
“… Trước ta đi bệnh viện kiểm tra xem vết thương có cần khâu hay không, thuận tiện tiêm phòng uốn ván.” Úc Lâm Phi nhìn động tác của Văn Trình, thở dài: “Ngươi muốn ở nhà ăn cơm hay vẫn là đi theo giúp ta đây?” (Có thể giúp được cái gì sao???)
“Meo ô.” Văn Trình dùng móng vuốt ôm lấy áo Úc Lâm Phi.
“Được rồi.” Đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Văn Trình, Úc Lâm Phi sủng nịch nói: “Đến nơi không được chạy loạn nga, bên ngoài lạnh lắm, nếu Tiểu Hắc nhỏ như vậy lạc mất, sẽ không thể tìm được.”
“Meo ô.” Ta biết rồi. Văn Trình đáp.
Được rồi, nguy cơ lộ việc biến thành người cứ như vậy mạc danh kỳ diệu biến mất, tuy rằng Úc Lâm Phi vẫn như trước không rõ vì sao trên đầu mình lại đột nhiên xuất hiện một vết thương.
Khi làm Văn Trình đơn giản cũng không tính quá dùng sức, miệng vết thương cũng không quá lớn, không cần phải khâu.
Văn Trình tránh bên trong áo gió của Úc Lâm Phi, bị một tay Úc Lâm Phi nâng, cậu duỗi đầu ra nhìn y tá xử lý vết thương cho Úc Lâm Phi, cậu cẩn thẩn ngẩng đầu nhìn Úc Lâm Phi hơi hơi nhăn mày lại, trong lòng cảm thấy một chút áy náy… Lúc ấy cậu có thể hay không ra tay nhẹ hơn một chút? Nhìn qua thật đau quá. Lúc này Văn Trình đã hoàn toàn quên… Nếu cậu ra tay nhẹ hơn, nói không chừng bây giờ người đến bệnh viện là cậu rồi… Nguyên nhân chính là bệnh trĩ xấu hổ…
Xử lý tốt vết thương trên đầu, Úc Lâm Phi liền muốn đi tiêm phòng uốn ván.
Văn Trình lui trong lòng Úc Lâm Phi, nhìn Úc Lâm Phi để y tá tiêm trên cánh tay một phát, sau đó liền mặc lại áo.
“… Meo ô?” Xong rồi? Văn Trình chớp mắt mấy cái.
“Còn chưa có xong.” Úc Lâm Phi nhìn bộ dáng hiếu kỳ của Văn Trình mà dở khóc dở cười: “Đợi lát nữa còn phải tiêm trên mông một phát.”
“…” Đau quá!! Văn Trình giờ khắc này hoàn toàn chịu tội… nếu không phải tại cậu, Úc Lâm Phi sẽ không phải chịu loại đau khổ này, hai lần tiêm a a a a!!! Thật đáng sợ a a a a!!
“… Ha.” Nhìn Văn Trình dốc sức liều mạng liếm liếm ngón tay hắn, Úc Lâm Phi lấy tay chọc chọc cái mũi nhỏ ướt sũng của Văn Trình: “Xem cái bộ dạng ngốc ngốc của người này, tiêm đâu có đáng sợ như vậy.”
Quái vật! Ngươi là quái vật đáng sợ! Đến tiêm còn không sợ! Văn Trình nhẹ nhàng cắn ngón tay Úc Lâm Phi một cái.
“Con mèo thật đáng yêu a.” Y tá tiêm cho Úc Lâm Phi thấy được không khí giữa Văn Trình và Úc Lâm Phi, cười nói: “Anh đi tiêm phòng uốn ván mà còn mang theo con mèo đến, cũng là quá cưng chiều đí.”
“Có lẽ vậy.” Úc Lâm Phi nghe được lời khen của tiểu hộ sĩ, tươi cười: “Tiểu Hắc rất ngoan.”
“Ai, đáng tiếc nuôi mèo không quen, tôi năm trước có nuôi một con, vừa đến thời điểm động dục nó liền bỏ chạy ra ngoài, không trở về nữa.” Tiểu hộ sĩ tựa hồ tìm thấy trên người Úc Lâm Phi một đề tài chung, nàng nói với Úc Lâm Phi: “Bình thường nên quản mèo nghiêm một chút, đừng quá cưng chiều nó, cưng chiều quá liền không thấy tăm hơi đâu nữa.”
“Ừ.” Nghe xong lời này, Úc Lâm Phi từ chối cho ý kiến, mày lại hơi hơi nhăn lại.
“Vết thương trên đàu anh là bị đồ đạc đập vào a?” Tiểu hộ sĩ tiếp tục nói chuyện phiếm với Úc Lâm Phi. “ Tôi nhìn còn thấy đau.”
“Trong lúc vô ý đụng vào.” Tuy rằng biết vết thương của mình tựa hồ là bị gạt tàn nện, nhưng Úc Lâm Phi không có ý định tiếp tục cùng tiểu hộ sĩ thảo luận thêm về vấn đề này, hắn nói: “Tiêm ngoài da đã xong rồi? Khi nào thì tiêm vào thịt?”
“Phải xem anh mẫn cảm đến mức độ nào.” Tiểu hộ sĩ nói: “Ngồi ở chỗ này một lúc là được a.”
“Được.” Úc Lâm Phi gật đầu nhẹ.
Văn Trình núp trong ngực Úc Lâm Phi đã rất nhanh ngủ mất, cậu đem cái cằm đặt trên tay Úc Lâm Phi để hắn gãi ngứa cho mình, miệng không ngừng phát ra âm thanh khò khè, ngay cả đôi mắt cũng vừa lòng mà nhướn lên.
“Tiểu ngốc.” Úc Lâm Phi ôn nhu nhìn Văn Trình, nhỏ giọng cười nói.
Nhìn đến cảnh tượng ấm áp này, tiểu hộ sĩ cũng không tìm Úc Lâm Phi nói chuyện nữa, trong lòng nàng nghĩ nam nhân này thật ôn nhu, không biết đã có bạn gái chưa… (Có rồi ạ! Đang nằm trong lòng ảnh kia kìa!)
Ngay tại thời điểm nàng đang nghĩ như vậy, một âm thanh đáng yêu mềm mại đội nhiên truyền từ phía sau tới, tiểu hộ sĩ và Úc Lâm Phi cùng xoay người, nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp.
Tần Tâm tại sao lại ở trong này? Úc Lâm Phi không khỏi nhíu mày.
Bình luận truyện