Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long
Chương 14
Sở dĩ Long Sùng Vũ khiến Ân Quyết sợ hãi như thế, trừ bản thân hắn ra, còn có một nguyên nhân chính là ma khí âm trầm mà hắn không ngừng phát tán. Cũng giống như linh khí vô cùng có lợi cho Ân Quyết, ma khí cũng không khác gì linh khí vô cùng có lợi cho Long Sùng Vũ. Nói vậy cũng có nghĩa là từ trình độ dày mỏng của ma khí có thể đoán được đại khái thực lực của Long Sùng Vũ. Dựa vào linh khí mỏng yếu của Ân Quyết, đối phó với Long Sùng Vũ không cần nghi ngờ chính là tìm chết.
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết cúi đầu không nói, chỉ đành cố nén lửa giận đi xử lý vật tư chất đống ba căn phòng.
Chỉ nghe một tiếng vút, bao gạo và bột mì chất đầy hai căn phòng đột nhiên biến mất trước mặt họ, tiếp theo là căn phòng đầy rau củ dầu muối.
Khi Ân Quyết còn đang ngạc nhiên, Long Sùng Vũ đã quay người lại, đưa túi tiền có thêu uyên ương bằng chỉ vàng cho y.
Đường chỉ thuê trên túi đã hơi mòn, Ân Quyết không nhận, y chỉ nhìn đã biết đây là một pháp khí trữ đồ, có niên đại rất lâu.
Ân Quyết nói: “Ta không cần.”
Long Sùng Vũ căn bản không nghe.
Ân Quyết do dự một chút, vẫn thành thật nói: “Ta có rồi.” Y đã có thanh ngọc, trừ việc y có thể vào đó, thì cũng có thể mang những thứ khác vào.
Long Sùng Vũ lúc này mới thu túi lại: “Đợi muộn chút nữa cũng phải bỏ đồ vào cho ngươi…” Trầm mặc một lúc, hắn lại nói: “Ăn cơm chưa?”
Ân Quyết ngẩn ngơ lắc đầu, y hoàn toàn không hiểu Long Sùng Vũ rốt cuộc muốn làm gì mình.
“Ngồi.” Long Sùng Vũ chỉ chiếc giường đôi duy nhất, rồi đi thẳng vào nhà bếp, không bao lâu bên trong đã truyền ra tiếng xào rau, còn kèm theo một câu nói: “Cất cái thứ trong tay đi, đừng có ý đồ chạy trốn.”
Ân Quyết: “…”
Trong tay y đang cầm một hạt thực vật có tên là Hóa Thân Thảo, sau khi nuốt nó có thể hóa thành bất cứ con trùng con thú cỡ nhỏ nào, không biết có phải vì mùi hương khác thường của Hóa Thân Thảo khiến Long Sùng Vũ phát giác hay không, tóm lại lúc này sợ rằng y thật sự không đi được. Cho dù có thể đi, Long Sùng Vũ cũng có cách tìm được y, cũng giống như trước đó. Nếu đã vậy Ân Quyết cũng không tiếp tục tiêu cực nữa, y lại nhà bếp hỏi dò: “Có thể cho ta xem Cửu Cửu Quy Nhất bàn không?”
Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói: “Ăn cơm trước.”
Ân Quyết mím môi.
Long Sùng Vũ lấy một cái bàn tròn nhỏ xếp gọn và hai cái ghế ra khỏi túi trữ đồ, sau đó bày mấy món ăn đơn giản lên đó.
Ghế hơi lùn, Ân Quyết cao lớn ngồi lên không thể không duỗi dài chân ra, đường nét kéo dài cứ như cổ thiên nga, rất dụ người.
Long Sùng Vũ nhìn mà ánh mắt sâu dần, một cảm giác nôn nóng nổi lên trong lòng.
Ân Quyết ngoan ngoãn lùa cơm, thật ra y không ăn mấy ngày liền cũng không sao, thân thể bây giờ chỉ cần được linh khí bổ sung là đủ.
Sau cơm tối, Long Sùng Vũ lấy một cái mâm đen thui khá cồng kềnh ra khỏi túi trữ đồ.
Cửu Cửu Quy Nhất bàn bói điều lành rất đơn giản, chỉ cần dùng bút viết chuyện muốn bói lên đáy, sau đó đổ đầy nước vào nó, cuối cùng…
Long Sùng Vũ lấy một cây tăm xỉa răng có một đầu dính màu đỏ chậm rãi thả vào.
Ân Quyết: “…”
Đáng tin sao? Sao trông không mấy đáng tin vậy…
Long Sùng Vũ viết là “tránh hung”, tăm xỉa răng trước đó còn trôi nổi trên mặt nước, đợi sau khi chìm xuống dưới đáy mâm, đột nhiên nó bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Hai người chăm chú nhìn, tăm xỉa răng vẫn xoay.
Một phút sau…
Năm phút sau…
Tăm xỉa răng vẫn xoay rất nhanh, bản thân nó không choáng nhưng người khác nhìn đã choáng.
Ân Quyết lớn gan đưa ra nghi vấn: “Ngươi xác định đây là Cửu Cửu Quy Nhất bàn?”
Long Sùng Vũ sầm mặt nghiêm túc nói: “Không thể có sai sót, chiều nay ta còn dùng nó để bói vị trí của ngươi.”
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết thoáng chốc có xúc động muốn đập cái mâm này thành bã.
Long Sùng Vũ thấy biểu cảm của Ân Quyết hiếm khi có chút bi phẫn, hắn buồn cười đưa tay sờ mặt y: “Ngươi không muốn ở bên ta đến thế sao?”
Ân Quyết tránh đi, mặt không biểu cảm.
Long Sùng Vũ bắt đầu khó kìm nén tính khí của mình, xoay gương mặt lạnh lẽo của Ân Quyết lại, ngang tàn nâng cằm y lên, ngón tay vuốt qua môi y, chậm rãi ma sát: “Ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ đối xử tốt với ngươi, biết chưa?”
Sắc mặt Ân Quyết bắt đầu tái đi, từ trước đến nay y không biết nam nhân có mặt bá đạo như thế.
Long Sùng Vũ lạnh lùng nói: “Trả lời.”
Hồi lâu sau Ân Quyết mới nhỏ giọng đáp: “… Ừ.”
Long Sùng Vũ thỏa mãn, luyến tiếc không nỡ thu tay về, chỉ cần Ân Quyết ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không ăn hiếp y, cũng sẽ không khiến Ân Quyết dùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn hắn.
“Bói mãi không ngừng chỉ có một khả năng, chính là chúng ta không có chỗ nào tránh hung tốt hơn cả, nói dễ hiểu là hiện tại bất luận đi đâu cũng như nhau…” Đổ nước trong mâm đi, Long Sùng Vũ lấy cây viết lông dính mực đưa cho Ân Quyết: “Ngươi muốn bói không?”
Ân Quyết gật đầu, cầm bút, suy nghĩ một chút rồi viết lên đáy mâm hai chữ “sinh lộ”, sắc mặt Long Sùng Vũ biến đổi, cố nén xúc động muốn phát tác lạnh giọng nói: “Ta từng nói ta sẽ không giết ngươi.”
Ân Quyết sửng sốt một chút, biết Long Sùng Vũ hiểu lầm, y nói: “Không phải như ngươi nghĩ.”
Vậy thì là gì? Hắn rất muốn xem, có thể bói ra cái gì!
Long Sùng Vũ quả thật đã hiểu lầm Ân Quyết, sinh lộ của Ân Quyết, ý là chỉ thu hồi hồn phách của mình, chỉ có khi tất cả hồn phách đều trở lại, y mới có thể chân chính sống tiếp. Y không thể dừng lại mãi một nơi, hơn nữa y cũng có chút phản ứng với hồn phách của mình, hiện tại chỉ hy vọng được báo trước chính xác một chút.
Theo tình hình trước mắt, y đã có thể làm ra một thân thể hoàn mỹ hơn, trong thanh ngọc, Ân Quyết tìm được một cách chế tạo cơ thể mới khác, trong phúc điền có một hồ Loan Hà (sen) nhỏ, đợi khi linh ngẫu (ngó sen) chín, đó sẽ là chất liệu tuyệt vời, đến lúc đó có thể ngưng kết nội đan trước. Tuy y không có mệnh hồn và thất phách thì hơi phiền phức, nhưng chỉ cần một nửa nguyên thần của y còn có thể chống đỡ, vậy đã đủ rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ân Quyết hơi tốt hơn một chút, chỉ thấy tăm xỉa răng trong Cửu Cửu Quy Nhất bàn sau khi xoay được ba bốn vòng thì lặng lẽ chỉ về hướng đông.
“Bên đó là đâu?”
“Biển.” Nhìn thấy kết quả bói ra Long Sùng Vũ ngược lại trầm tĩnh hơn: “Lối vào nơi hải tộc sinh sống đã bị phong tỏa, ngươi không trở về được.”
Nhưng bàn này là bói điều lành, nếu không về được, tại sao nó lại chỉ về phía đó?
Ân Quyết trầm mặc hồi lâu nói: “Ta chưa từng nghĩ sẽ trở về.”
Long Sùng Vũ hiển nhiên không tin, sinh linh trong nước có khát vọng được trở về biển rộng cường liệt không gì thế được, nhưng hắn vẫn muốn thử biểu hiện mình khoan hồng đại lượng một chút, hắn cầm tay Ân Quyết lên đùa, nói: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Ân Quyết muốn rút tay về, Long Sùng Vũ không buông, cứ liên tục vuốt ve chỗ khớp xương của y, mấy trăm năm nay, số lần bọn họ thân cận như thế thực sự ít ỏi đến đáng thương.
Ân Quyết không biết có nên nói cho Long Sùng Vũ thế này hay không, rõ ràng trong ấn tượng của y, Long Sùng Vũ không phải như thế.
Khoảng một giờ đêm, Long Sùng Vũ nằm trên giường mở trừng mắt, sau đó vô cùng xấu xa lay tỉnh Ân Quyết nằm bên cạnh mình.
“Đi thôi.”
Ân Quyết xoa mắt, Long Sùng Vũ kéo y dậy: “Nghĩ xem ngươi thích ăn gì.”
Trên quảng trường trước cửa Wal-Mart ngay cả một bóng ma cũng không có, nhưng trên đường thỉnh thoảng vẫn có vài chiếc xe chạy vụt qua.
Long Sùng Vũ dừng xe, đội một cái nón cho Ân Quyết, hai người bắt đầu chuẩn bị phạm tội.
Ân Quyết nhíu mày: “Làm vậy tốt không?”
Long Sùng Vũ nói: “Chỗ nào không tốt?”
“Ngươi không phải là đầy tớ nhân dân sao?” Ân Quyết chớp mắt.
Long Sùng Vũ nghẹn lời, kéo thấp vành nón nói: “Để ý nhiều thế làm gì.” Đâu phải hắn muốn làm cảnh sát, xem ra sau khi hành động xong tối nay, hắn phải giải thích nhiều với mình ban ngày rồi.
Thực tế nón căn bản không có chút tác dụng nào, Long Sùng Vũ đánh ngất mấy bảo vệ, lại dùng biện pháp không biết là gì mở cửa, suốt đường dùng pháp thuật khiến máy quay chết máy, quả thật như vào chốn không người.
Trên kệ hàng chất đầy hàng hóa, Long Sùng Vũ nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta từ từ lấy.”
Ân Quyết: “…”
Trái cây rau củ, nông sản thủy sản, thực phẩm đông lạnh, ngũ cốc lương thực tạp khô, thùng dầu lớn, chất điều vị, thức ăn tiện lợi, kẹo lương khô, linh tinh lang tang, bánh mì sữa bò còn cả mấy kệ vật dụng sinh hoạt đều thu hết vào túi, mà phần lớn Long Sùng Vũ đều cho Ân Quyết.
Thật là tội lỗi… Ân Quyết nhìn siêu thị gần như bị cướp sạch, chỉ hy vọng hôm sau khi có người đến đây sẽ không bị kích động ngất xỉu. Đăng bởi: admin
Long Sùng Vũ thấy Ân Quyết cúi đầu không nói, chỉ đành cố nén lửa giận đi xử lý vật tư chất đống ba căn phòng.
Chỉ nghe một tiếng vút, bao gạo và bột mì chất đầy hai căn phòng đột nhiên biến mất trước mặt họ, tiếp theo là căn phòng đầy rau củ dầu muối.
Khi Ân Quyết còn đang ngạc nhiên, Long Sùng Vũ đã quay người lại, đưa túi tiền có thêu uyên ương bằng chỉ vàng cho y.
Đường chỉ thuê trên túi đã hơi mòn, Ân Quyết không nhận, y chỉ nhìn đã biết đây là một pháp khí trữ đồ, có niên đại rất lâu.
Ân Quyết nói: “Ta không cần.”
Long Sùng Vũ căn bản không nghe.
Ân Quyết do dự một chút, vẫn thành thật nói: “Ta có rồi.” Y đã có thanh ngọc, trừ việc y có thể vào đó, thì cũng có thể mang những thứ khác vào.
Long Sùng Vũ lúc này mới thu túi lại: “Đợi muộn chút nữa cũng phải bỏ đồ vào cho ngươi…” Trầm mặc một lúc, hắn lại nói: “Ăn cơm chưa?”
Ân Quyết ngẩn ngơ lắc đầu, y hoàn toàn không hiểu Long Sùng Vũ rốt cuộc muốn làm gì mình.
“Ngồi.” Long Sùng Vũ chỉ chiếc giường đôi duy nhất, rồi đi thẳng vào nhà bếp, không bao lâu bên trong đã truyền ra tiếng xào rau, còn kèm theo một câu nói: “Cất cái thứ trong tay đi, đừng có ý đồ chạy trốn.”
Ân Quyết: “…”
Trong tay y đang cầm một hạt thực vật có tên là Hóa Thân Thảo, sau khi nuốt nó có thể hóa thành bất cứ con trùng con thú cỡ nhỏ nào, không biết có phải vì mùi hương khác thường của Hóa Thân Thảo khiến Long Sùng Vũ phát giác hay không, tóm lại lúc này sợ rằng y thật sự không đi được. Cho dù có thể đi, Long Sùng Vũ cũng có cách tìm được y, cũng giống như trước đó. Nếu đã vậy Ân Quyết cũng không tiếp tục tiêu cực nữa, y lại nhà bếp hỏi dò: “Có thể cho ta xem Cửu Cửu Quy Nhất bàn không?”
Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói: “Ăn cơm trước.”
Ân Quyết mím môi.
Long Sùng Vũ lấy một cái bàn tròn nhỏ xếp gọn và hai cái ghế ra khỏi túi trữ đồ, sau đó bày mấy món ăn đơn giản lên đó.
Ghế hơi lùn, Ân Quyết cao lớn ngồi lên không thể không duỗi dài chân ra, đường nét kéo dài cứ như cổ thiên nga, rất dụ người.
Long Sùng Vũ nhìn mà ánh mắt sâu dần, một cảm giác nôn nóng nổi lên trong lòng.
Ân Quyết ngoan ngoãn lùa cơm, thật ra y không ăn mấy ngày liền cũng không sao, thân thể bây giờ chỉ cần được linh khí bổ sung là đủ.
Sau cơm tối, Long Sùng Vũ lấy một cái mâm đen thui khá cồng kềnh ra khỏi túi trữ đồ.
Cửu Cửu Quy Nhất bàn bói điều lành rất đơn giản, chỉ cần dùng bút viết chuyện muốn bói lên đáy, sau đó đổ đầy nước vào nó, cuối cùng…
Long Sùng Vũ lấy một cây tăm xỉa răng có một đầu dính màu đỏ chậm rãi thả vào.
Ân Quyết: “…”
Đáng tin sao? Sao trông không mấy đáng tin vậy…
Long Sùng Vũ viết là “tránh hung”, tăm xỉa răng trước đó còn trôi nổi trên mặt nước, đợi sau khi chìm xuống dưới đáy mâm, đột nhiên nó bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Hai người chăm chú nhìn, tăm xỉa răng vẫn xoay.
Một phút sau…
Năm phút sau…
Tăm xỉa răng vẫn xoay rất nhanh, bản thân nó không choáng nhưng người khác nhìn đã choáng.
Ân Quyết lớn gan đưa ra nghi vấn: “Ngươi xác định đây là Cửu Cửu Quy Nhất bàn?”
Long Sùng Vũ sầm mặt nghiêm túc nói: “Không thể có sai sót, chiều nay ta còn dùng nó để bói vị trí của ngươi.”
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết thoáng chốc có xúc động muốn đập cái mâm này thành bã.
Long Sùng Vũ thấy biểu cảm của Ân Quyết hiếm khi có chút bi phẫn, hắn buồn cười đưa tay sờ mặt y: “Ngươi không muốn ở bên ta đến thế sao?”
Ân Quyết tránh đi, mặt không biểu cảm.
Long Sùng Vũ bắt đầu khó kìm nén tính khí của mình, xoay gương mặt lạnh lẽo của Ân Quyết lại, ngang tàn nâng cằm y lên, ngón tay vuốt qua môi y, chậm rãi ma sát: “Ngươi ngoan ngoãn thì ta sẽ đối xử tốt với ngươi, biết chưa?”
Sắc mặt Ân Quyết bắt đầu tái đi, từ trước đến nay y không biết nam nhân có mặt bá đạo như thế.
Long Sùng Vũ lạnh lùng nói: “Trả lời.”
Hồi lâu sau Ân Quyết mới nhỏ giọng đáp: “… Ừ.”
Long Sùng Vũ thỏa mãn, luyến tiếc không nỡ thu tay về, chỉ cần Ân Quyết ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không ăn hiếp y, cũng sẽ không khiến Ân Quyết dùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn hắn.
“Bói mãi không ngừng chỉ có một khả năng, chính là chúng ta không có chỗ nào tránh hung tốt hơn cả, nói dễ hiểu là hiện tại bất luận đi đâu cũng như nhau…” Đổ nước trong mâm đi, Long Sùng Vũ lấy cây viết lông dính mực đưa cho Ân Quyết: “Ngươi muốn bói không?”
Ân Quyết gật đầu, cầm bút, suy nghĩ một chút rồi viết lên đáy mâm hai chữ “sinh lộ”, sắc mặt Long Sùng Vũ biến đổi, cố nén xúc động muốn phát tác lạnh giọng nói: “Ta từng nói ta sẽ không giết ngươi.”
Ân Quyết sửng sốt một chút, biết Long Sùng Vũ hiểu lầm, y nói: “Không phải như ngươi nghĩ.”
Vậy thì là gì? Hắn rất muốn xem, có thể bói ra cái gì!
Long Sùng Vũ quả thật đã hiểu lầm Ân Quyết, sinh lộ của Ân Quyết, ý là chỉ thu hồi hồn phách của mình, chỉ có khi tất cả hồn phách đều trở lại, y mới có thể chân chính sống tiếp. Y không thể dừng lại mãi một nơi, hơn nữa y cũng có chút phản ứng với hồn phách của mình, hiện tại chỉ hy vọng được báo trước chính xác một chút.
Theo tình hình trước mắt, y đã có thể làm ra một thân thể hoàn mỹ hơn, trong thanh ngọc, Ân Quyết tìm được một cách chế tạo cơ thể mới khác, trong phúc điền có một hồ Loan Hà (sen) nhỏ, đợi khi linh ngẫu (ngó sen) chín, đó sẽ là chất liệu tuyệt vời, đến lúc đó có thể ngưng kết nội đan trước. Tuy y không có mệnh hồn và thất phách thì hơi phiền phức, nhưng chỉ cần một nửa nguyên thần của y còn có thể chống đỡ, vậy đã đủ rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Ân Quyết hơi tốt hơn một chút, chỉ thấy tăm xỉa răng trong Cửu Cửu Quy Nhất bàn sau khi xoay được ba bốn vòng thì lặng lẽ chỉ về hướng đông.
“Bên đó là đâu?”
“Biển.” Nhìn thấy kết quả bói ra Long Sùng Vũ ngược lại trầm tĩnh hơn: “Lối vào nơi hải tộc sinh sống đã bị phong tỏa, ngươi không trở về được.”
Nhưng bàn này là bói điều lành, nếu không về được, tại sao nó lại chỉ về phía đó?
Ân Quyết trầm mặc hồi lâu nói: “Ta chưa từng nghĩ sẽ trở về.”
Long Sùng Vũ hiển nhiên không tin, sinh linh trong nước có khát vọng được trở về biển rộng cường liệt không gì thế được, nhưng hắn vẫn muốn thử biểu hiện mình khoan hồng đại lượng một chút, hắn cầm tay Ân Quyết lên đùa, nói: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Ân Quyết muốn rút tay về, Long Sùng Vũ không buông, cứ liên tục vuốt ve chỗ khớp xương của y, mấy trăm năm nay, số lần bọn họ thân cận như thế thực sự ít ỏi đến đáng thương.
Ân Quyết không biết có nên nói cho Long Sùng Vũ thế này hay không, rõ ràng trong ấn tượng của y, Long Sùng Vũ không phải như thế.
Khoảng một giờ đêm, Long Sùng Vũ nằm trên giường mở trừng mắt, sau đó vô cùng xấu xa lay tỉnh Ân Quyết nằm bên cạnh mình.
“Đi thôi.”
Ân Quyết xoa mắt, Long Sùng Vũ kéo y dậy: “Nghĩ xem ngươi thích ăn gì.”
Trên quảng trường trước cửa Wal-Mart ngay cả một bóng ma cũng không có, nhưng trên đường thỉnh thoảng vẫn có vài chiếc xe chạy vụt qua.
Long Sùng Vũ dừng xe, đội một cái nón cho Ân Quyết, hai người bắt đầu chuẩn bị phạm tội.
Ân Quyết nhíu mày: “Làm vậy tốt không?”
Long Sùng Vũ nói: “Chỗ nào không tốt?”
“Ngươi không phải là đầy tớ nhân dân sao?” Ân Quyết chớp mắt.
Long Sùng Vũ nghẹn lời, kéo thấp vành nón nói: “Để ý nhiều thế làm gì.” Đâu phải hắn muốn làm cảnh sát, xem ra sau khi hành động xong tối nay, hắn phải giải thích nhiều với mình ban ngày rồi.
Thực tế nón căn bản không có chút tác dụng nào, Long Sùng Vũ đánh ngất mấy bảo vệ, lại dùng biện pháp không biết là gì mở cửa, suốt đường dùng pháp thuật khiến máy quay chết máy, quả thật như vào chốn không người.
Trên kệ hàng chất đầy hàng hóa, Long Sùng Vũ nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta từ từ lấy.”
Ân Quyết: “…”
Trái cây rau củ, nông sản thủy sản, thực phẩm đông lạnh, ngũ cốc lương thực tạp khô, thùng dầu lớn, chất điều vị, thức ăn tiện lợi, kẹo lương khô, linh tinh lang tang, bánh mì sữa bò còn cả mấy kệ vật dụng sinh hoạt đều thu hết vào túi, mà phần lớn Long Sùng Vũ đều cho Ân Quyết.
Thật là tội lỗi… Ân Quyết nhìn siêu thị gần như bị cướp sạch, chỉ hy vọng hôm sau khi có người đến đây sẽ không bị kích động ngất xỉu. Đăng bởi: admin
Bình luận truyện