Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 15



Hai nhân cách có thể cùng nhau chia sẻ ký ức, nhưng những chuyện năm trăm năm trước lại không nằm trong phạm vi cùng chia sẻ, cho nên Long Sùng Vũ ban ngày so với Long Sùng Vũ ban đêm thì khoan hậu ôn hòa hơn, không hiểu trần thế dơ bẩn trăm năm, cũng không biết làm sao sử dụng năng lực của mình, hắn có hảo cảm với Ân Quyết, nên chỉ một lòng một dạ muốn đối xử tốt với y, nhưng hành động của hắn vào ban đêm lại khiến hắn vô cùng khó xử.

Bắt đầu từ buổi tối rời khỏi bệnh viện, chuyện đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn, đợi đến ngày thứ hai hắn tỉnh lại, người đã trốn khỏi bệnh viện mà hắn luôn nhớ nhung trong lòng đột nhiên ngủ trong lòng hắn, cảm giác này thực sự khó thể dùng kinh hoảng thất thố để hình dung.

Khi trao đổi sáng nay, một nửa ban đêm nói với hắn một câu: “Có vài chuyện không cách nào tránh né, Long quân ngươi đợi đã trở lại rồi.”

Nói xong, kèm với đau đớn kịch liệt, ký ức như thủy triều hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn.

Đáy biển sâu thẳm đen kịt âm u, từng tù lao đơn như những chiếc ***g chim.

Khớp xương và xương ống chân của hắn bị xích sắt thô trọng trói buộc, xiềng chân khiến hắn chỉ có thể hành động trong hai trượng, xuân hạ thu đông, bị giam cầm ở nơi này, sớm đã không biết thế sự thay đổi bên ngoài, cho nên phần lớn thời gian hắn đều thích bắt ép mình chìm vào giấc ngủ.

Hắn vốn dĩ là người, xa rời quê hương chuyên tâm tu hành, mà lại do trùng hợp ngẫu nhiên mà chìm vào ma đạo, mấy trăm năm sau thực lực đã không thể xem thường, thế là hắn trở về quê hương của mình.

Tuy người trong ma đạo lãnh tâm lãnh tính, nhưng dù sao hắn vẫn giữ tình cảm với nhân tộc, cho nên khi dân cư cả Long Khê trấn đều bị hải tộc đuổi cùng giết tận, hận ý khắc cốt vẫn không thể khống chế trào lên trong lòng, bất kể Đông hải Long quân đời trước giết người có phải vì thân bất do kỷ hay không, hắn đã quyết tâm báo thù.

Sau đó, trong quá trình báo thù, hắn biết nguyên nhân hải tộc muốn thần khí, cùng vì chiến bại mà bị nhốt vào tử lao.

Nếu không phải vì hắn từng ăn Hoàn Hồn châu, giết không chết, chỉ sợ cũng đã gặp cảnh ngộ di cốt không tồn. Tiếp theo đó, đại khái hắn bị nhốt mấy chục năm, trong tù lao của hắn lần đầu tiên nghênh đón ánh sáng mỏng manh.

Từng mảnh vỡ Dạ Minh châu rơi vào ***g, nam nhân thoáng chốc bị ánh sáng bỗng dưng đến làm lóa mắt, tiếp theo trên đỉnh đầu rớt xuống một tờ giấy.

Nam nhân cố gắng nhặt lên, ánh mắt đau xót cố gắng phân biệt những chữ viết cong cong trên đó, nếu không phải trên giấy vẫn còn lưu lại hương mực thanh nhạt, hắn gần như cho rằng bản thân đã mơ giấc mơ đẹp.

Đại khái lực cổ tay của người viết chữ không đủ, ngòi bút rất nhẹ rất mềm, hơn nữa chữ cũng mập mập tròn tròn, trên đó viết: “Ngươi là ai?”

Người trong tù lao nói chuyện bên ngoài có thể nghe thấy, nam nhân đại khái đã rất lâu không nói chuyện, thanh âm khản đặc vô lực, tâm tình của hắn coi như không tồi, kiên nhẫn nói: “Ngươi đoán.”

Qua một lát lại có một tờ giấy rơi xuống, bên trên lại viết: “Ngươi cho ta biết, lần sau ta mang chút đồ cho ngươi ăn.”

Nam nhân trầm mặc nửa ngày, nhìn khe hở nhỏ hẹp trên đỉnh lao nói: “Thứ gì?”

“Là rượu.” Giấy trả lời rất nhanh, “Rượu nho mới ủ, rất ngon.”

Nam nhân không thể không thừa nhận cái này rất mê người, nhưng hắn vẫn nói: “Vậy thì đợi lần sau ngươi mang đến chúng ta lại trao đổi.”

Hình như người phía trên vô cùng buồn bực, nhưng vẫn đáp ứng.

Hơn một trăm năm từ đó về sau, nam nhân thường xuyên nhận được rượu chất lượng cao giải khát, tuy hai người chỉ nói chuyện thiên nam địa bắc, nhưng cũng dần từ nông vào sâu, thân thiết với nhau, hắn biết người đó vừa mới thành niên, hắn biết người đó thích ăn đồ ngọt và thịt, chỉ tiếc rằng, không biết vì lý do gì, người trên đó vẫn luôn chần chờ không chịu cho hắn biết về tên và thân phận của mình. Lâu dần, hắn cũng không hỏi nữa.

Từ từ, thời gian của hắn cũng vì sự tồn tại của người đó mà bắt đầu đáng mong đợi, hắn còn thử xin ngươi đó bức họa chân dung. Người đó không cho, chỉ vẽ trên tờ giấy một gương mặt lạnh lùng, nhưng rất kỳ quái, trong lòng hắn lại vẽ ra một hình tượng hoàn mỹ, khiến hắn cả đêm trằn trọc trăn trở, hình như ý nghĩ tồn tại duy nhất của hắn kiếp này chính là chờ đợi người đó ghé thăm.

Cho đến khi hắn vượt ngục thành công, hơn nữa đạt được một thanh ma kiếm tên là “Tru Tiên”… Sự ăn mòn của ma khí khiến hắn trở nên càng lúc càng đáng sợ…

Long Sùng Vũ tốn chút thời gian để tiêu hóa ký ức, khi mở mắt ra lần nữa, Ân Quyết ngoan ngoãn co thành cục trên giường đặc biệt khiến hắn đau lòng và mềm nhũn.

Ân Quyết đại khái rất sợ hắn, dù sao tính tình của hắn vào buổi tối thật không tốt, vì muốn giữ người lại mà sử dụng mọi thủ đoạn, kết quả khiến Ân Quyết hiện tại ngay cả ngủ cũng không an ổn.

Y làm sao sống sót được dưới một kiếm của mình? Hắn căn bản không dám hỏi.

Long Sùng Vũ lật người bên cạnh mình lại, rồi lấy chăn bọc kín kẽ, hiện tại thời tiết đã rất lạnh, họ còn phải chuẩn bị một vài quần áo chống rét.

Nghĩ đến đây, Long Sùng Vũ liền nhíu mày, chuyện không nói một tiếng đã rời khỏi bệnh viện và ăn cướp thực sự không phải điều hắn muốn, tuy đã tìm về được ký ức bị mất, nhưng dù sao tư tưởng gần ba mươi năm thâm căn cố đế vẫn giáo dục hắn phải tuân thủ luật pháp, làm một cảnh sát tốt.

Vốn hắn biết mình có hai nhân cách đã đủ kỳ lạ rồi, kết quả đột nhiên lại có ký ức mấy trăm năm tiền thế, thực sự đủ nghẹn.

Long Sùng Vũ mở di động, vừa mở lên, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ báo đến dồn dập, di động run không ngừng, thấy Ân Quyết tựa hồ sắp bị đánh thức, Long Sùng Vũ dứt khoát tắt máy lần nữa.

Cứ thế đi, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian.

Ân Quyết mơ mơ hồ hồ cảm giác có người đang hôn lên mặt mình, thế là ưm một tiếng cọ cọ vào chăn.

Long Sùng Vũ hỏi: “Còn không dậy?”

Ân Quyết hoàn toàn vô thức trả lời: “Buồn ngủ…”

Long Sùng Vũ cẩn thận hôn lên mặt y: “Vậy cậu cứ ngủ tiếp đi.”

Ân Quyết gật đầu.

Long Sùng Vũ nhàn nhạt cười, rời khỏi giường, rồi lại lấy trong túi trữ đồ ra một sợi dây xích mỏng dài lóe ngân quang, một đầu xích lên cổ tay Ân Quyết, đầu kia thì xích lên người hắn, sợi xích chớp mắt biến mất không thấy.

Chỉ cần hắn không tháo xuống, dù Ân Quyết có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Nếu nói từ chiếm hữu dục, thật ra Long Sùng Vũ ban ngày và Long Sùng Vũ ban đêm không có mấy khác biệt.

Ân Quyết đêm đầu ra ngoài “thu hoạch vật tư” thật sự mệt chết được, y đợi Long Sùng Vũ vừa ra khỏi cửa, liền trốn vào thanh ngọc.

Ân Quyết sờ cổ tay mình, rõ ràng vừa rồi cảm giác có thứ gì đó cài lên tay y, nhưng hiện tại lại không sờ được gì, kỳ quái thật.

Trên mảnh đất trống trong phúc điền chất một đống vật tư vừa thu thập tối qua, rất loạn, Ân Quyết vụng về chỉnh lý cả buổi sáng.

Trong nhà trúc có một vại nước, Ân Quyết trước đó đã thu thập mấy loại linh thảo và cánh hoa sinh trưởng trong đất tại thanh ngọc, chất đầy cả vại nước. Y khiêng vại nước lên cái lò do mấy tảng đá to gom lại mà thành, bỏ chút củi dầu, dự định nấu chính hỗn hợn dược thảo trong vại.

Vì phòng ngừa vại bị nứt, Ân Quyết còn phủ một tầng linh khí dưới đáy vại, trừ bảo vệ tốt hơn và hấp thu nhiệt lượng, còn có thể khiến đáy vại chịu nhiệt càng đều.

Linh thảo là loại cỏ đặc biệt trong ngọc tên là Bích Khê, màu trắng, mập lớn nhiều dịch, độ nước đủ, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, mà cánh hoa thì hái trong ruộng hoa nhỏ ở hậu sơn, màu sắc rất đậm, bóp nát thành nước thuốc thì sẽ có màu đỏ sậm như máu, là đồ tốt để dưỡng nhan, nhưng sau khi trộn chung với Bích Khê thì nó sẽ sinh ra tác dụng mới.

Cuối cùng lại thêm nước suối, phấn Long Lân, chậm rãi nấu bảy ngày.

Tạm thời chất đủ củi khô, Ân Quyết cũng đã bị hun thành mặt mèo mướp, y lại nhàn nhã ngâm ôn tuyền, hoàn toàn không muốn để ý đến Long Sùng Vũ hiện đang bận rộn xoay mòng mòng.

Long Sùng Vũ sáng sớm ra ngoài mua thuốc trị liệu cần thiết, còn vài công cụ đơn giản nói không chừng sẽ có tác dụng, chẳng hạn rìu cưa vân vân, kết quả trên đường không ngừng nghe tin về việc không ít siêu thị cỡ lớn tối hôm qua đã mất hết hàng hóa… Long Sùng Vũ trầm mặc hồi lâu, sau đó khi đối diện với đám đông đang thảo phạt, hắn vẫn biểu hiện rất chính khí lẫm liệt, thật ra bọn họ cũng không dọn sạch siêu thị, vẫn còn lưu lại chút đường sống cho người ta.

Xe đã đổ đầy xăng, thời gian hai ngày trước cũng đã trữ nhiều, tuy có thể vẫn không đủ lắm.

Khi Long Sùng Vũ về nhà, trên giường trống không, không thấy Ân Quyết đâu, chỉ có một cái chăn bị kéo đến mép giường, sờ vào lạnh lẽo.

Long Sùng Vũ sửng sốt, khóe môi cong lên độ cong lạnh lẽo, vì mau chóng trở về, trên làn da màu mạch của hắn còn dính đầy mồ hôi, bên ngoài thời tiết âm lạnh, nhưng sau lưng hắn lại ướt đẫm.

Long Sùng Vũ nhàn nhã vào nhà vệ sinh lau mặt, sau đó lại ra ngoài xếp chăn, đột nhiên phát hiện dưới gối đầu có một viên ngọc bích trong suốt, trên mặt có hiện linh khí yếu ớt, ngoài ra còn khắc một con thanh long oai vệ như thật.

Long Sùng Vũ nhếch môi, thúc động sợi xích mảnh trên cổ tay, sợi xích này tên là Khổn Tiên, là khi hắn chạy khỏi Thâm Uyên tử lao đã dùng vật liệu làm ***g giam đó luyện hóa thành, xích không có thực thể, cũng không có hạn chế độ dài, bất luận người bên kia đang ở đâu, chỉ cần không vượt quá năm mươi mét, sử dụng nó, thì có thể uốn khúc ra một không gian, trực tiếp triệu hồi người đó về bên cạnh mình.

Ngoài ra, Long Sùng Vũ có điều không biết, ma khí xích sắt phóng ra cũng có thể nhanh chóng xâm nhập thanh ngọc, tuy sẽ bị linh khí tiêu trừ, nhưng trước đó, đã đủ để bắt Ân Quyết.

Thế là, Ân Quyết đang ngâm mình trong hồ ôn tuyền thì đột nhiên bị hắc khí nồng đậm bao trùm, cùng với Long Sùng Vũ kéo mạnh.

“A!” Chỉ nghe một tiếng thét, giây tiếp theo, Ân Quyết thình lình xuất hiện trong không khí ngã lên giường, hạt nước tung tóe thấm ướt người y, thậm chí còn mang theo chút hơi ấm.

Ánh mắt hoang mang vô thố, đường cong phần mông ưu mỹ, chân dài hơi giơ lên, dáng vẻ Ân Quyết toàn thân xích lõa nằm trên ra giường trực tiếp tạc vào lòng Long Sùng Vũ. Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện