Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long
Chương 5
Ân Quyết quả thật bị xe đụng, đã thế còn không nhẹ, trực tiếp khiến cho nguyên thần rời khỏi thân thể, đã thế còn đập đầu xuống, chỗ vết thương không ngừng chảy máu, cụ thể bị thương đến độ nào y cũng không biết, nhưng thân thể này có thể đổi cái mới.
Nguyên thần của Ân Quyết trầm mặc trôi trên thân thể, những người khác căn bản không nhìn thấy y, ngay cả tiểu cô nương Tạ Vũ sắc mặt tái nhợt chạy đến cũng thế. Chắc là do cô tu vi không đủ, hay có lẽ do mệnh hồn của y thiếu hụt. Y chơ vơ trôi trên thân xác, không ai nhìn thấy.
Cảm giác choáng váng khi nguyên thần ly thể khiến Ân Quyết không nhìn thấy vừa rồi ai ngồi trên xe Hali và xe cảnh sát, vừa muốn bay về Tạ gia, chỉ thấy Tạ Vũ đột nhiên khóc hu hu, vừa lau nước mắt vừa gọi 120, người đàn ông vừa ngồi cùng cô trong tiệm cà phê thấy vậy đã sớm chạy mất.
Tạ Vũ vừa gọi điện thoại vừa lấy ngón tay dính máu đi thử xem Ân Quyết có còn thở hay không…
Ân Quyết: “…”
Kết quả tay cô vừa đưa đến thì càng run rẩy lợi hại, không có… không có hơi thở…
Tạ Vũ: “Điện hạ… hu hu hu… đừng chết… hu hu hu…”
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết nhíu mày, nếu thân xác này bị tông chết như thế chỉ sợ sẽ rất phiền toái.
Đám người bu xem cũng nhiều hơn, trong đó có một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, anh ta bước vội đến nhìn Ân Quyết nằm dưới đất, sau đó bình tĩnh nói với Tạ Vũ: “Phần bị chảy máu nằm ở đầu, đừng lay động anh ta.”
Tạ Vũ lại run một chút, đặt Ân Quyết nằm thẳng, ngắt ngứ nói: “Không… không còn thở rồi…”
Người đàn ông trung niên nhíu mày đích thân tới thăm dò hơi thở của Ân Quyết, sau đó nhẹ sờ sóng lưng của y.
Ân Quyết không kịp nghĩ nhiều đã cố gắng chui vào thân thể mình.
Người đàn ông trẻ tuổi nằm dưới đất nhẹ cử động, chân mày trên gương mặt tuấn mỹ nhíu chặt lại, thân thể cuộn lại nhẹ hít một hơi, vừa muốn nói đã phun ra một họng máu.
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: “Xem ra nội tạng cũng bị tổn thương, đến bệnh viện kiểm tra đi, nhưng có lẽ ko có chuyện gì lớn đâu.” Nói xong vỗ vai Tạ Vũ rồi đi, có thể anh ta hiểu lầm hai người là người yêu, thời bây giờ khi có ai gặp chuyện người có thể đứng ra giúp đỡ không còn nhiều nữa.
Tiếc rằng Ân Quyết thật sự choáng váng chóng mặt, mắt còn chưa mở ra đã trực tiếp ngất đi.
Lúc xe cấp cứu đến thì xe cảnh sát đuổi theo tội phạm vừa rồi cũng đang trở lại, đại khái là tên cướp chạy mất rồi, trong lòng không yên tâm người bị thương bên này nên vòng trở lại, cổ áo đồng phục banh ra để lộ làn da màu sậm khỏe mạnh, mồ hôi chảy xuống theo góc trán, cương nghị bức người ngoài dự liệu.
Hắn thấy bác sĩ nâng Ân Quyết lên cáng đưa vào xe cấp cứu, không thèm nghĩ ngợi liền mạnh mẽ đi theo.
“Còn tôi nữa, còn tôi nữa!” Tạ Vũ cũng muốn chen lên, bác sĩ nhanh chóng nói: “Gia quyến chỉ có thể theo một người.” Nói xong đóng cửa xe cấp cứu, lái đi.
Tạ Vũ: “…”
A này… cô mới là gia quyến mà!!! Tạ Vũ nước mắt lưng tròng nhận mệnh bắt xe taxi.
Trong phòng cấp cứu, người vừa bị xe đụng đã được đẩy vào, người đàn ông vừa đợi được một lúc, y tá bước ra sợ hắn lo lắng liền nói: “Bác sĩ bảo không sao.”
Người đó thở phào nhẹ nhõm, đôi môi gợi cảm hiếm được cong lên: “Cảm ơn.” Y tá lắc đầu đỏ mặt đi làm công chuyện.
Hắn cũng biết vết thương đó không mấy nghiêm trọng, nhưng khi nhìn gương mặt tái nhợt của người trên cáng cứu thương cùng vết máu lênh láng, hắn vẫn cảm thấy lờ mờ…
Như từng quen biết, hình như từng có một người như thế, toàn thân đỏ máu, vẫn lạnh lùng quyết tuyệt đứng trước mặt hắn, rõ ràng phải chịu ủy khuất rất lớn nhưng không hề sợ hãi, sau đó…
Những cảnh tượng như đèn ***g quay tràn đầy trong đầu hắn, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.
Không thể để y chết!
Sợ hãi và hoảng loạn kịch liệt khiến hắn suýt nữa mềm chân khi chạy theo cáng cấp cứu, đợi lúc hòa hoãn lại thì người đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Hắn làm cảnh sát nhiều năm như thế, không biết đã đến bệnh viện bao nhiêu chuyến, đưa bao nhiêu người bị thương đến đây, hắn cũng không phải chưa từng thấy người bước vào rồi băng bó chằng chịt đi ra, nhưng chưa từng sợ hãi thế này.
Trên quần áo người đàn ông dính chút đất, khá bẩn, mặt cũng thế, hắn nhíu chặt mày, sóng mũi cao thẳng cùng độ cong cương nghị gợi cảm của chiếc cằm khiến không ít y tá đi ngang qua đều cố ý bước chậm hơn mấy giây.
Người đàn ông không hiểu được tại sao trước mắt mình lại xuất hiện tình cảnh như thế, những cảnh tượng đó hắn dám khẳng định tuyệt đối không phải do chính bản thân hắn trải qua. Hắn cứ ngồi bên ngoài suy nghĩ như thế, cho đến khi cửa phòng cấp cửu mở ra, người đó được đẩy vào phòng bệnh.
Dưới mắt người đàn ông là hai vòng đen rõ ràng, lộ vẻ mệt mỏi hỏi bác sĩ: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn người đàn ông một thân mồ hôi lại khá dơ bẩn trước mặt, nhíu mày nói: “Ngoại thương còn tốt, chính là nội tạng có chút vấn đề, còn bị chấn động não nhẹ, tóm lại phải nằm viện… đội trưởng Long à, sao lại nhếch nhác thế? Cậu ta là người thân của anh?”
“Không phải.” Người đàn ông lắc đầu, lục tìm trong túi ra được một điếu thuốc đã biến hình, vì hút thuốc trong bệnh viện không hay, nên hắn không đốt, chỉ ngửi ngửi, sau đó khàn giọng nói: “Nhờ anh vậy, hôm khác sẽ mời anh một bữa.”
Bác sĩ cũng không hỏi kỹ, cười hề một tiếng rồi trêu chọc: “Thật hiếm thấy, đội trưởng Long bận rộn mời tôi ăn cơm, anh yên tâm đi, tôi thấy không sao đâu.” Nói xong gật đầu bước vội đi. Người đàn ông hơi thở ra một cái, quay người đi về hướng phòng bệnh.
Mùa thu là thời kỳ cao điểm của bệnh cảm ho heng, có thể tìm được giường trống thật không dễ, sáu chiếc giường trong phòng đều đã đầy, ở vị trí gần cửa sổ, người đó nằm trên giường, trên trán quấn lớp băng dày. Trên gương mặt tái nhợt còn lưu lại một chút vết máu và vết xước. Chân mày dày thẳng tuy hơi run nhưng vẫn ngủ say không tỉnh, gương mặt lạnh lùng trầm tĩnh khiến hắn thoáng chốc ngẩn ngơ.
Chuyện này là sao, người đàn ông phát giác được một nửa linh hồn của mình xao động vô cùng kịch liệt, tựa hồ có cảm xúc gì đó đang muốn lao ra, lần đầu tiên hắn gặp tình huống này.
Người đàn ông nhỏ giọng nói thầm: “Long Sùng Vũ, yên tĩnh một chút.”
Một nửa xao động cuối cùng mới chậm rãi trầm lắng.
Kẹt xe trên đường là chuyện thường, không có xe cấp cứu mở đường, đợi lúc Tạ Vũ hỏa tốc chạy đến, đúng lúc đụng phải anh chàng cảnh sát anh tuấn mạnh mẽ đang cẩn thận chấm mồ hôi cho Ân Quyết.
Tạ Vũ hít sâu một cái xông vào phòng bệnh, lửa giận bừng bừng nói với người kia: “Anh cảnh sát, chúng ta cần nói chuyện.”
Người đàn ông gật đầu, chỉ ra ngoài cửa, “Ra ngoài nói.”
Tạ Vũ đen mặt vừa ra khỏi cửa đã dựng lông, bước tới xách cổ áo người đó: “Đm anh lái xe không có mắt…”
“Xin lỗi.” Người đàn ông kéo tay Tạ Vũ xuống ngắt lời: “Chuyện ngoài ý muốn này là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ phụ trách toàn bộ.”
“…” Tạ Vũ nghẹn lời, trừng mắt.
Đối diện với gương mặt chân thật cương nghị của người đàn ông này, cô thật sự không nói được một câu nào, đã thế thái độ xin lỗi của hắn cũng vô cùng thành khẩn:
“Không cần lo phí trị liệu.” Hắn vừa nói vừa lấy sổ ghi chép viết lại phương thức liên lạc của mình đưa cho cô, dặn dò: “Đội của tôi rất bận, nhưng nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.”
Lần đầu tiên Tạ Vũ gặp người chạy đến đền tiền cho người khác, muốn bao nhiêu đền bấy nhiêu, huống hồ thái độ tốt đẹp, thành khẩn nhận sai, khiến cô vốn muốn xách cổ áo lên chửi mắng một trận cũng đành phải nghẹn lại trong họng.
Khi lão thái gia chạy đến, người đàn ông vì có chuyện gấp trong đội nên đã bị call đi, ông được cha Tạ Vũ dìu đến, trước tiên hỏi về vết thương của Ân Quyết, sau đó thấy trong phòng bệnh có một bệnh nhân cứ thỉnh thoảng lại ho, vì gần đây ở nước ngoài không ngừng lan truyền tin về bệnh dịch, để bảo đảm ông nói với cha Tạ Vũ: “Gọi điện thoại cho viện trưởng Lục, đổi một phòng bệnh đơn.”
Lần này lão thái gia hiếm được một lần xoi mói đã tình cờ cứu được Ân Quyết, nhưng chuyện này về sau hãy nói.
Cha của Tạ Vũ ra hành lang gọi điện, Tạ Vũ thì rũ tai cúi đầu theo lão thái gia vào chăm sóc người, lão thái gia nhìn Ân Quyết trầm mặc.
Y yên lặng nhắm mắt nằm trên giường, nhớ lại năm trăm năm y ngủ say, trong lòng ông vừa thống vừa hận nam nhân đã tạo nên tất cả.
Không bao lâu, ba của Tạ Vũ vào cửa vô cùng khó xử nhỏ giọng nói với ông cụ: “Không thể sắp xếp phòng đơn, nhưng có phòng đôi hai giường đều trống, nếu không thì đưa người vào đó trước, khi có phòng thích hợp lại đổi?”
Lão thái gia sắc mặt hòa hoãn, gật đầu.
Nói thật, ba của Tạ Vũ không rõ lai lịch của Ân Quyết, lão thái gia rất kín miệng, chỉ nói là khách quý, còn bảo người nhà gọi là điện hạ. Nếu vậy có lẽ cũng là đồng tộc huyết mạch khá thuần và thân cận với họ, để tâm một chút cũng không sai.
Lần thứ hai Long Sùng Vũ đến thăm Ân Quyết đã là chuyện hai ngày sau, hắn đến phòng bệnh lúc đó, thấy trên giường là một người xa lạ, lòng hắn giật nảy, vội ra ngoài tìm y tá trực ban hỏi thăm: “Bệnh nhân nằm trên giường 32 trước kia đi đâu rồi?”
Y tá có ấn tượng khá sâu với Ân Quyết, sảng khoái trả lời: “Đã đổi sang giường số 7 rồi, rất yên tĩnh, đi qua phòng đơn tiếp vào trong đến cuối cùng là nó.”
Long Sùng Vũ gật đầu cười hết sức hàm hậu: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Y tá lắc tay nhìn hắn đi, thầm nói người này tính tình thật tốt, vừa anh tuấn vừa có vị đàn ông. Đăng bởi: admin
Nguyên thần của Ân Quyết trầm mặc trôi trên thân thể, những người khác căn bản không nhìn thấy y, ngay cả tiểu cô nương Tạ Vũ sắc mặt tái nhợt chạy đến cũng thế. Chắc là do cô tu vi không đủ, hay có lẽ do mệnh hồn của y thiếu hụt. Y chơ vơ trôi trên thân xác, không ai nhìn thấy.
Cảm giác choáng váng khi nguyên thần ly thể khiến Ân Quyết không nhìn thấy vừa rồi ai ngồi trên xe Hali và xe cảnh sát, vừa muốn bay về Tạ gia, chỉ thấy Tạ Vũ đột nhiên khóc hu hu, vừa lau nước mắt vừa gọi 120, người đàn ông vừa ngồi cùng cô trong tiệm cà phê thấy vậy đã sớm chạy mất.
Tạ Vũ vừa gọi điện thoại vừa lấy ngón tay dính máu đi thử xem Ân Quyết có còn thở hay không…
Ân Quyết: “…”
Kết quả tay cô vừa đưa đến thì càng run rẩy lợi hại, không có… không có hơi thở…
Tạ Vũ: “Điện hạ… hu hu hu… đừng chết… hu hu hu…”
Ân Quyết: “…”
Ân Quyết nhíu mày, nếu thân xác này bị tông chết như thế chỉ sợ sẽ rất phiền toái.
Đám người bu xem cũng nhiều hơn, trong đó có một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, anh ta bước vội đến nhìn Ân Quyết nằm dưới đất, sau đó bình tĩnh nói với Tạ Vũ: “Phần bị chảy máu nằm ở đầu, đừng lay động anh ta.”
Tạ Vũ lại run một chút, đặt Ân Quyết nằm thẳng, ngắt ngứ nói: “Không… không còn thở rồi…”
Người đàn ông trung niên nhíu mày đích thân tới thăm dò hơi thở của Ân Quyết, sau đó nhẹ sờ sóng lưng của y.
Ân Quyết không kịp nghĩ nhiều đã cố gắng chui vào thân thể mình.
Người đàn ông trẻ tuổi nằm dưới đất nhẹ cử động, chân mày trên gương mặt tuấn mỹ nhíu chặt lại, thân thể cuộn lại nhẹ hít một hơi, vừa muốn nói đã phun ra một họng máu.
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: “Xem ra nội tạng cũng bị tổn thương, đến bệnh viện kiểm tra đi, nhưng có lẽ ko có chuyện gì lớn đâu.” Nói xong vỗ vai Tạ Vũ rồi đi, có thể anh ta hiểu lầm hai người là người yêu, thời bây giờ khi có ai gặp chuyện người có thể đứng ra giúp đỡ không còn nhiều nữa.
Tiếc rằng Ân Quyết thật sự choáng váng chóng mặt, mắt còn chưa mở ra đã trực tiếp ngất đi.
Lúc xe cấp cứu đến thì xe cảnh sát đuổi theo tội phạm vừa rồi cũng đang trở lại, đại khái là tên cướp chạy mất rồi, trong lòng không yên tâm người bị thương bên này nên vòng trở lại, cổ áo đồng phục banh ra để lộ làn da màu sậm khỏe mạnh, mồ hôi chảy xuống theo góc trán, cương nghị bức người ngoài dự liệu.
Hắn thấy bác sĩ nâng Ân Quyết lên cáng đưa vào xe cấp cứu, không thèm nghĩ ngợi liền mạnh mẽ đi theo.
“Còn tôi nữa, còn tôi nữa!” Tạ Vũ cũng muốn chen lên, bác sĩ nhanh chóng nói: “Gia quyến chỉ có thể theo một người.” Nói xong đóng cửa xe cấp cứu, lái đi.
Tạ Vũ: “…”
A này… cô mới là gia quyến mà!!! Tạ Vũ nước mắt lưng tròng nhận mệnh bắt xe taxi.
Trong phòng cấp cứu, người vừa bị xe đụng đã được đẩy vào, người đàn ông vừa đợi được một lúc, y tá bước ra sợ hắn lo lắng liền nói: “Bác sĩ bảo không sao.”
Người đó thở phào nhẹ nhõm, đôi môi gợi cảm hiếm được cong lên: “Cảm ơn.” Y tá lắc đầu đỏ mặt đi làm công chuyện.
Hắn cũng biết vết thương đó không mấy nghiêm trọng, nhưng khi nhìn gương mặt tái nhợt của người trên cáng cứu thương cùng vết máu lênh láng, hắn vẫn cảm thấy lờ mờ…
Như từng quen biết, hình như từng có một người như thế, toàn thân đỏ máu, vẫn lạnh lùng quyết tuyệt đứng trước mặt hắn, rõ ràng phải chịu ủy khuất rất lớn nhưng không hề sợ hãi, sau đó…
Những cảnh tượng như đèn ***g quay tràn đầy trong đầu hắn, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.
Không thể để y chết!
Sợ hãi và hoảng loạn kịch liệt khiến hắn suýt nữa mềm chân khi chạy theo cáng cấp cứu, đợi lúc hòa hoãn lại thì người đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Hắn làm cảnh sát nhiều năm như thế, không biết đã đến bệnh viện bao nhiêu chuyến, đưa bao nhiêu người bị thương đến đây, hắn cũng không phải chưa từng thấy người bước vào rồi băng bó chằng chịt đi ra, nhưng chưa từng sợ hãi thế này.
Trên quần áo người đàn ông dính chút đất, khá bẩn, mặt cũng thế, hắn nhíu chặt mày, sóng mũi cao thẳng cùng độ cong cương nghị gợi cảm của chiếc cằm khiến không ít y tá đi ngang qua đều cố ý bước chậm hơn mấy giây.
Người đàn ông không hiểu được tại sao trước mắt mình lại xuất hiện tình cảnh như thế, những cảnh tượng đó hắn dám khẳng định tuyệt đối không phải do chính bản thân hắn trải qua. Hắn cứ ngồi bên ngoài suy nghĩ như thế, cho đến khi cửa phòng cấp cửu mở ra, người đó được đẩy vào phòng bệnh.
Dưới mắt người đàn ông là hai vòng đen rõ ràng, lộ vẻ mệt mỏi hỏi bác sĩ: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn người đàn ông một thân mồ hôi lại khá dơ bẩn trước mặt, nhíu mày nói: “Ngoại thương còn tốt, chính là nội tạng có chút vấn đề, còn bị chấn động não nhẹ, tóm lại phải nằm viện… đội trưởng Long à, sao lại nhếch nhác thế? Cậu ta là người thân của anh?”
“Không phải.” Người đàn ông lắc đầu, lục tìm trong túi ra được một điếu thuốc đã biến hình, vì hút thuốc trong bệnh viện không hay, nên hắn không đốt, chỉ ngửi ngửi, sau đó khàn giọng nói: “Nhờ anh vậy, hôm khác sẽ mời anh một bữa.”
Bác sĩ cũng không hỏi kỹ, cười hề một tiếng rồi trêu chọc: “Thật hiếm thấy, đội trưởng Long bận rộn mời tôi ăn cơm, anh yên tâm đi, tôi thấy không sao đâu.” Nói xong gật đầu bước vội đi. Người đàn ông hơi thở ra một cái, quay người đi về hướng phòng bệnh.
Mùa thu là thời kỳ cao điểm của bệnh cảm ho heng, có thể tìm được giường trống thật không dễ, sáu chiếc giường trong phòng đều đã đầy, ở vị trí gần cửa sổ, người đó nằm trên giường, trên trán quấn lớp băng dày. Trên gương mặt tái nhợt còn lưu lại một chút vết máu và vết xước. Chân mày dày thẳng tuy hơi run nhưng vẫn ngủ say không tỉnh, gương mặt lạnh lùng trầm tĩnh khiến hắn thoáng chốc ngẩn ngơ.
Chuyện này là sao, người đàn ông phát giác được một nửa linh hồn của mình xao động vô cùng kịch liệt, tựa hồ có cảm xúc gì đó đang muốn lao ra, lần đầu tiên hắn gặp tình huống này.
Người đàn ông nhỏ giọng nói thầm: “Long Sùng Vũ, yên tĩnh một chút.”
Một nửa xao động cuối cùng mới chậm rãi trầm lắng.
Kẹt xe trên đường là chuyện thường, không có xe cấp cứu mở đường, đợi lúc Tạ Vũ hỏa tốc chạy đến, đúng lúc đụng phải anh chàng cảnh sát anh tuấn mạnh mẽ đang cẩn thận chấm mồ hôi cho Ân Quyết.
Tạ Vũ hít sâu một cái xông vào phòng bệnh, lửa giận bừng bừng nói với người kia: “Anh cảnh sát, chúng ta cần nói chuyện.”
Người đàn ông gật đầu, chỉ ra ngoài cửa, “Ra ngoài nói.”
Tạ Vũ đen mặt vừa ra khỏi cửa đã dựng lông, bước tới xách cổ áo người đó: “Đm anh lái xe không có mắt…”
“Xin lỗi.” Người đàn ông kéo tay Tạ Vũ xuống ngắt lời: “Chuyện ngoài ý muốn này là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ phụ trách toàn bộ.”
“…” Tạ Vũ nghẹn lời, trừng mắt.
Đối diện với gương mặt chân thật cương nghị của người đàn ông này, cô thật sự không nói được một câu nào, đã thế thái độ xin lỗi của hắn cũng vô cùng thành khẩn:
“Không cần lo phí trị liệu.” Hắn vừa nói vừa lấy sổ ghi chép viết lại phương thức liên lạc của mình đưa cho cô, dặn dò: “Đội của tôi rất bận, nhưng nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi.”
Lần đầu tiên Tạ Vũ gặp người chạy đến đền tiền cho người khác, muốn bao nhiêu đền bấy nhiêu, huống hồ thái độ tốt đẹp, thành khẩn nhận sai, khiến cô vốn muốn xách cổ áo lên chửi mắng một trận cũng đành phải nghẹn lại trong họng.
Khi lão thái gia chạy đến, người đàn ông vì có chuyện gấp trong đội nên đã bị call đi, ông được cha Tạ Vũ dìu đến, trước tiên hỏi về vết thương của Ân Quyết, sau đó thấy trong phòng bệnh có một bệnh nhân cứ thỉnh thoảng lại ho, vì gần đây ở nước ngoài không ngừng lan truyền tin về bệnh dịch, để bảo đảm ông nói với cha Tạ Vũ: “Gọi điện thoại cho viện trưởng Lục, đổi một phòng bệnh đơn.”
Lần này lão thái gia hiếm được một lần xoi mói đã tình cờ cứu được Ân Quyết, nhưng chuyện này về sau hãy nói.
Cha của Tạ Vũ ra hành lang gọi điện, Tạ Vũ thì rũ tai cúi đầu theo lão thái gia vào chăm sóc người, lão thái gia nhìn Ân Quyết trầm mặc.
Y yên lặng nhắm mắt nằm trên giường, nhớ lại năm trăm năm y ngủ say, trong lòng ông vừa thống vừa hận nam nhân đã tạo nên tất cả.
Không bao lâu, ba của Tạ Vũ vào cửa vô cùng khó xử nhỏ giọng nói với ông cụ: “Không thể sắp xếp phòng đơn, nhưng có phòng đôi hai giường đều trống, nếu không thì đưa người vào đó trước, khi có phòng thích hợp lại đổi?”
Lão thái gia sắc mặt hòa hoãn, gật đầu.
Nói thật, ba của Tạ Vũ không rõ lai lịch của Ân Quyết, lão thái gia rất kín miệng, chỉ nói là khách quý, còn bảo người nhà gọi là điện hạ. Nếu vậy có lẽ cũng là đồng tộc huyết mạch khá thuần và thân cận với họ, để tâm một chút cũng không sai.
Lần thứ hai Long Sùng Vũ đến thăm Ân Quyết đã là chuyện hai ngày sau, hắn đến phòng bệnh lúc đó, thấy trên giường là một người xa lạ, lòng hắn giật nảy, vội ra ngoài tìm y tá trực ban hỏi thăm: “Bệnh nhân nằm trên giường 32 trước kia đi đâu rồi?”
Y tá có ấn tượng khá sâu với Ân Quyết, sảng khoái trả lời: “Đã đổi sang giường số 7 rồi, rất yên tĩnh, đi qua phòng đơn tiếp vào trong đến cuối cùng là nó.”
Long Sùng Vũ gật đầu cười hết sức hàm hậu: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Y tá lắc tay nhìn hắn đi, thầm nói người này tính tình thật tốt, vừa anh tuấn vừa có vị đàn ông. Đăng bởi: admin
Bình luận truyện