Trường Ninh Tướng Quân

Chương 2



Là cháu. Hàm Nguyên.

Giờ này, bốn bề đại doanh Tây Hình tối đen không ánh sáng, trừ gác đêm, tướng sĩ đều đi ngủ sớm vào giấc mộng.

Khương Hàm Nguyên xuyên qua từng túp doanh trướng liên miên không dứt, bước đến trước đại trướng của cha.

Ánh đèn lọt qua khe màn, cô không trực tiếp vào, dừng bên ngoài, gọi thủ vệ vào thông báo.

“Mời Tướng quân vào.” Thủ vệ ra đến rất nhanh, giọng cung kính.

Khương Hàm Nguyên vào lều.

Trong lều không còn ai khác, chỉ mỗi cha cô, một bộ thường phục trong quân, ngồi ngay ngắn sau bàn giá đốt nến.

Dù đại tướng quân Định An hầu Khương Tổ Vọng có chiến danh rất cao, lại không giống như võ tướng người ta thường nghĩ, râu hùm hàm én hùng tráng hơn người.

Nét mặt ông chính trực, mày kiếm mắt phượng, lúc còn trẻ, ắt là vị mỹ nam tử chính cống. Song giờ đây, gió sương xâm lấn tóc mai, ngay lúc này dưới ánh đèn chẳng thể gọi là sáng tỏ, vẫn không thể che hết vẻ tiều tụy già nua lộ ra trên khuôn mặt ông.

Trước kia ông từng trúng tên bắn lén, bị thương tới phế phủ, suýt chết, sau đó dẫu bản thân tự áp chế mà qua, nhưng mấy năm nay, theo tuổi tác lớn dần, cộng thêm vùng biên cương nghèo nàn, lúc vết thương cũ tái phát, tra tấn thật không nhẹ, chẳng qua thường ngày ông kiên cường, vô cùng biết nhẫn nại, nên không mấy người biết chuyện thôi.

Thấy con gái bước vào, Khương Tổ Vọng lập tức từ sau bàn đứng lên, đi đến chỗ cô.

“Hủy Hủy con đến rồi à? Đi đường mệt chứ? Nếu mệt nghỉ ngơi trước, mai lại nói không muộn.” Ông gọi nhũ danh con, mày giãn, trên mặt cũng lộ ý cười.

“Đại tướng quân triệu con đến gấp, là chuyện gì?”

Khương Hàm Nguyên lãnh binh ở Thanh Mộc Tắc phía Bắc cách đây hơn vài trăm dặm, thêm mấy mươi dặm nữa chính là vùng đất xung đột trực tiếp với Bắc Địch, ngày thường nếu không phải vì quân tình, chạm mặt Khương Tổ Vọng cũng không nhiều.

Cô hành lễ hạ cấp yết kiến thượng cấp trong quân như thường lệ xong, lập tức đứng thẳng, dùng giọng điệu kính cẩn hỏi.

Khương Tổ Vọng dừng bước, đoạn, chậm rãi ngồi xuống.

Trong lều chợt im ắng. Gió đêm chui vào từ khe màn, ánh nến khẽ lay.

Khương Tổ Vọng lại mở miệng, ý cười trên mặt đã biến mất: “Lý Hòa đã đến chỗ cha xưng tội. Nhưng mà, con không khỏi quá mức chủ quan rồi, không đợi viện binh đến cứ thế mà đuổi theo! Con có bao nhiêu người? Đối phương có bao nhiêu hả? Có chậm chút, đám phụ nữ cũng chẳng thể mất mạng! Dầu con có mấy phần kinh nghiệm nhưng lấy một chọi bốn! Cha còn cho rằng, con không phải đứa lỗ mãng thế!”

Nói xong câu cuối, giọng ông đã đầy nghiêm khắc.

“Vâng ạ, có lẽ các cô các bà sẽ không chết, nhưng đợi bọn Lý Hòa đến mới đuổi tới, e rằng họ đã sống không bằng chết.” Khương Hàm Nguyên bình tĩnh nói.

Không có ràng buộc thông thường nào dưới tay binh lính người Địch, hành vi súc vật có thể đến bực nào, hiển nhiên Khương Tổ Vọng rõ ràng. Ông trách con gái, thực ra cũng từ một chỗ tư tâm, suy nghĩ lo lắng mà ra, bị con bác về một câu, im lặng giây lát, lại mở miệng, vẻ mặt cũng dịu đi, chuyển chủ đề.

“Hàm Nguyên, nếu cha nhớ không lầm, con cũng hai mươi rồi?”

Ánh mắt ông rơi xuống bờ vai đầy bụi đất của con gái, từ từ chuyển qua khuôn mặt giống mẹ của cô, hỏi.

“Đại tướng quân có chuyện gì ạ?” Khương Hàm Nguyên không trả lời, chỉ lặp lại câu hỏi.

Khương Tổ Vọng dừng lại.

Triều đình điều động tôn sứ đi phương Bắc, là Tông Chính khanh Hiền Vương Thúc Uẩn, gặp Khương Tổ Vọng, sau một đỗi hàn huyên, câu đầu tiên mở lời, chính là hỏi thăm con ông, Trường Ninh tướng quân Khương Hàm Nguyên.

“Bảy năm trước, đương kim Nhiếp Chính Vương điện hạ còn là An Nhạc Vương, từng thay Võ Đế đến đây khao quân, lúc ấy con cũng ở đây. Hẳn con còn chút ấn tượng chứ?”

Lông mi Khương Hàm Nguyên hơi động, dùng ánh mắt hơi đề phòng chăm chú nhìn cha, không nói.

“Chuyến này là Hiền Vương Thúc Uẩn tự mình đến. Con biết mục đích chuyến đi này của ông ta chứ?”

Con gái vẫn không đáp.

Ông nghiến răng: “Ông ta nhận nhờ vả của Nhiếp Chính Vương, đến vi phụ cầu hôn, muốn lập con làm phi.”

Không khí thảng như đột nhiên ngưng đọng.

Khương Tổ Vọng nhìn con, cười khổ: “Cha biết, tin này thực quá đột ngột, có lẽ con không hề chuẩn bị. Chớ nói con, chính cha cũng thế. Song…”

Lời ông chợt chuyển, lại từ sau bàn đứng lên, mặt mỉm cười, đi đến chỗ con gái vẻ mặt đã trở nên hơi cứng.

“Song, Nhiếp Chính Vương chính là long phượng giữa người, tài cán đương thời không kẻ thứ hai, luận về tư mạo phong độ, càng là ngàn dặm mới tìm được một, trước kia hẳn con cũng nhìn tận mắt. Huống chi, dù sao con không phải thân nam nhi, cũng không sao, giờ không còn nhỏ, không nên cứ thế ở trong quân doanh phí tuổi xuân, cũng nên tìm một tấm chồng.”.

“Cha!”

Khương Hàm Nguyên bỗng mở miệng.

“Ngài thật cho rằng, Thúc Thận Huy là tấm chồng tốt của con chăng?”

“Ngài thật cho rằng, như con thế này, thích hợp lập gia đình?”

Cô hỏi hai câu.

Khương Tổ Vọng dừng lại, nhìn vào đôi mắt giống mẹ của con gái trong chốc lát, trong lòng bỗng tuôn ra một cảm giác đầy xấu hổ thậm chí là chật vật. Ông thậm chí không dám nhìn con, tránh cái nhìn thẳng mình của cô.

Trong đại trướng trở nên yên lặng.

Một lát sau, vẫn là cô mở miệng, phá vỡ yên lặng, giọng đã trở nên bình thản.

“Thôi, con biết ngài cũng không dễ dàng. Ngài cứ thuận theo là được.”

Cô nói xong, cũng không hề dừng lại, xoay người ra khỏi trướng.

Cô bước nhanh trong đại doanh đêm tối, thẳng ra ngoài, càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, cuối cùng trực tiếp thẳng ra cổng rào, dừng lại tháo dây buộc ngựa khỏi cọc, xoay người phóng lên.

“Tướng quân, Đại tướng quân nói gì thế? Ấy, cô định đi đâu? Chờ tôi chút!”

Dương Hổ mới nãy chưa chịu đi nghỉ ngơi, ôm cánh tay bị thương, quả thật định chờ ở đây, thấy thế, lập tức thúc ngựa đuổi theo.

Ngựa của cô là thớt ngựa lớn đỏ thẫm, có tên Thiên Long, là thần tuấn Đại Uyển lúc trước ông ngoại tặng cô, nếu mặc sức lao vụt, ngựa bình thường căn bản không thể nào đuổi kịp.

Dương Hổ mới đuổi theo không bao xa, đã thấy đằng trước một người một ngựa, hoàn toàn mất hút trong bóng đêm.

Khương Hàm Nguyên phóng ngựa phi nước đại, một mạch chạy vội tới trước Thiết Kiếm nhai hơn mười dặm ngoài, hết đường, ngừng lại.

Cô thả ngựa, leo lên núi, đứng trên đầu đỉnh núi.

Vùng Tây Hình Nhạn Môn, thể núi đa số là nham thạch đen, lúc trời trong nhìn từ xa giống dãy núi bằng sắt san sát. Sườn núi hiện giờ cô đang đặt chân, cũng thế, vì cao ngất ngưỡng, mới có tên Thiết Kiếm nhai.

Đêm nay, mây đen dày đặc, đỉnh đầu không trăng, cũng không có ánh sao.

Cô đón gió thu đêm lạnh lẽo vùng biên cương, một mình đứng hồi lâu, bỗng đạp rơi giày, ôm theo thế đá, thả người búng lên, nhảy xuống dưới vách núi.

Đây là nơi lúc bé cô thường lui tới, cô từng vô số lần nhảy từ trên đây xuống, phía dưới là miệng đầm con suối, ngay lúc này, mặt nước tối như mực, như cái miệng gã khổng lồ há to ra từ mặt đất.

Người cô cũng như viên đá, chìm vào nước, như chìm thẳng đến đáy đầm trong lòng đất.

Trong tích tắc thế giới như hoàn toàn im ắng, tim như hoàn toàn ngừng đập.

Cô nhắm cặp mắt, cuộn chặt thành một cuộn tròn dưới đáy nước, như thai nhi nấp sâu trong tử cung mẹ, lẳng lặng bất động.

Hồi lâu, Khương Hàm Nguyên chợt mở to mắt, buông lỏng tay chân, mũi chân trần điểm trên cạnh nham, người như chiếc đuôi linh xà, vọt lên thật nhanh từ đáy nước.

“Rào”, cô đột nhiên vọt ra khỏi mặt nước.

Cô tùy ý lau nước trên mặt, mang giày, huýt sáo, gọi Thiên Long, lại phóng ngựa, vội vã đi.

Hừng đông, Dương Hổ dẫn người tìm đến nơi, trên mặt đất chỗ mép nước, thấy mấy chữ vạch lưu lại bằng mũi đao.

“Chớ tìm.”

Hiền Vương Thúc Uẩn còn đây, Khương Tổ Vọng triệu riêng Phàn Kính đến bàn bạc.

Phàn Kính vốn là người bên nhà ngoại Khương Hàm Nguyên, đến từ mười mấy năm trước, xem Khương Hàm Nguyên là tiểu chủ quân, trung thành với cô e là còn muốn hơn với Khương Tổ Vọng, đương nhiên chuyện này không cần giấu ông.

Phàn Kính thế mới biết mục đích chuyến Bắc thượng của Thúc Hiền Vương, chấn động trong lòng, có thể tưởng tượng được.

“Đại tướng quân đã đồng ý?”

Ông vô cùng kinh ngạc, lời mới vừa thốt ra, ngay sau đó hiểu ra, mình lỡ lời.

Đối phương Nhiếp chính triều đình, so với Quân thật không khác mấy, mấy chuyện thế này, đã mở miệng, lại thêm Thúc Uẩn tự mình đến, thân là tướng thần, sao còn có chỗ khước từ?

Huống hồ nghĩ lại, dẫu chuyện đột ngột, song cũng không kỳ lạ cho mấy.

Cao tổ khai quốc bản triều vốn là chư hầu phương bắc, vài thập niên trước, lấy đất Tần Ung là nơi ở, nương vào thế đại loạn chinh phạt lẫn nhau sáng lập nền tảng nước nhà. Sau đó, Thánh Võ Hoàng đế kế vị lại là vị hùng tài đại lược, tại vị hơn hai mươi năm, Nam chinh Bắc chiến, cuối cùng mười mấy năm trước, tiêu diệt chỗ chia cắt cuối cùng, hoàn toàn kết thúc chiến loạn phân liệt cả trăm năm, thống nhất thiên hạ.

Cũng trong lúc đó, nội loạn lâu dài ở Trung Nguyên, cũng là cơ hội cực tốt để người Địch phương bắc xâm lược xuống Nam.

Phương Bắc bấy giờ, lấy hai nước lớn làm chủ, một Ngụy, một Tấn, lấy trung du Hoàng Hà làm ranh giới, Hà Tây thuộc Ngụy, Hà Đông thuộc Tấn. Giữa Ngụy Tấn, vốn dĩ từng có giằng co dây dưa, về sau, Ngụy quốc không ngừng quật khởi, Tấn đế kỳ vọng có thể kết minh với Bắc Địch lân cận phía bắc, giúp mình đối kháng Đại Ngụy, đối mặt với Bắc Địch xâm thực, nhiều lần nhượng bộ, bỏ đất rình sói, cuối cùng không những không thể bảo vệ cơ nghiệp, đổi lại còn khiến đa số vùng Sóc Châu Hằng Châu Yến Châu các cửa ngõ vốn thuộc quyền canh giữ phía Bắc nước Tấn, toàn bộ rơi vào tay Bắc Địch.

Nội loạn bình định, sau khi đại nghiệp hoàn thành, Võ Đế dõi mắt về bắc cảnh, mưu đồ đánh Bắc, đoạt lại các vùng Sóc Hằng Yến những cửa ngõ quan trọng phương bắc, không ngờ trên đường xuất binh bắc phạt, vết thương cũ tái phát, bệnh không dậy nổi, kế hoạch bị bẻ gãy.

Võ Đế mấy năm sau băng hà, Thái tử kế vị, là Minh Đế.

Lúc Minh Đế còn là thái tử, dĩ nhiên giữa mấy anh em biểu hiện bình thường, song từ nhỏ khoan hậu có đức, kế vị được lòng người. Mấy năm ông ngồi trên ngôi, đầu tiên là thiên tai không ngừng, sau lại xuất hiện loạn hoàng tử, Minh Đế lao tâm lao lực quá độ, đất mất phương bắc cũng không còn sức ngó ngàng, năm ngoái, bệnh nặng mà mất, hoàng tử Tiển tuổi mười hai, dâng tự lên ngôi, trở thành quân chủ đời thứ ba của Đại Ngụy, năm thứ hai, cũng chính là năm nay, đổi niên hiệu thành Thiên Hòa, chính là đương kim Thiếu đế.

Thiếu đế lên ngôi còn chưa trưởng thành, không thể tự mình chấp chính, năm ngoái trước khi Minh Đế lâm chung, đã đích thân chỉ Kỳ vương Tam đệ của mình làm Nhiếp Chính thân vương, giao Thiếu đế cho hắn và một vị khác phụ chính.

Phàn Kính tuy ở biên cương nhiều năm, nhưng cũng mơ hồ biết, hiện nay triều đình có phần tế nhị.

Kỳ vương trước kia được phong An Nhạc Vương, nhà mẹ cao quý, lúc Thánh Võ Hoàng đế còn sống, yêu quý người này, thời điểm triền miên giường bệnh còn từng phái hắn thay mặt mình đến bắc cảnh tuần tra bên cạnh việc khao quân. Ngày đó, phong thái vị thiếu niên An Nhạc Vương ấy đã khiến Phàn Kính khắc sâu ấn tượng, dầu đã qua nhiều năm, tình cảnh lúc đó, vẫn rành rành trước mắt. Nhưng, nói là Nhiếp chính, với tư lịch và tuổi tác của ngài, e là chưa hẳn người người tâm phục.

Mấy năm trước, điểm chú trọng của triều đình không ở bắc cảnh, Khương Tổ Vọng  thủ ở biên cương hơn hai mươi năm cũng đã bị người quên lãng, nhưng mấy năm gần đây, vấn đề bắc cảnh ngày càng nổi bật, dĩ nhiên ông được nhiều chú ý. Với danh vọng bây giờ của ông, thời điểm này, Nhiếp Chính Vương chọn con gái ông làm phi, mục đích rõ ràng.

Khương Tổ Vọng im lặng.

Phàn Kính bận rộn xin lỗi: “Đại tướng quân chớ trách, thật sự là —— “

Trong phút chốc ông cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Cũng may… Cũng may Nhiếp Chính Vương… tài tuấn, cùng với tướng quân… có thể nói cũng xứng đôi…”

Cuối cùng, ông đành lào thào nói, chính bản thân cũng thấy, lời thật mềm yếu vô lực.

Khương Tổ Vọng khoát tay áo: “Ông nhiều năm bên cạnh con bé, nó còn thân với ông hơn ta. Nó có thể đi đâu?”

Phàn Kính lập tức biện bạch giúp Khương Hàm Nguyên: “Tướng quân từ nhỏ chững chạc già dặn, sẽ không xảy ra chuyện gì, đại tướng quân cứ yên tâm. Cũng có lẽ là trong phút chốc không nghĩ thông suốt, tự đi giải sầu thôi. Lần này cô ấy vốn định đi thành Vân Lạc, hay là lại đi chỗ nào rồi?”

Khương Tổ Vọng cau mày: “Ta không nghĩ Hàm Nguyên đối với chuyện này lại phản ứng lớn thế. Trách ta sơ sót. Ông lập tức dẫn mấy người đi thành Vân Lạc xem sao.”

“Tuân lệnh!”

Phàn Kính vội rời đi. Khương Tổ Vọng ngồi một mình ngây ngẩn thật lâu, bỗng ho khan, mặt lộ vẻ đau đớn, tay vịn chặt bàn án, chậm rãi ngồi xuống, thần sắc khô héo.

Nửa tháng sau, hôm ấy, tháng mười Ất Hợi, không khí sảng khoái cuối thu, ở Hộ Quốc tự Hoàng gia ngoại ô phía Tây kinh thành, một ngày chào đón đặc biệt.

Hôm qua Tướng quân Cấm quân Lưu Hướng kiểm tra chùa xong, đuổi hết những người không có phận sự, sáng sớm hôm nay lại tự mình thống lĩnh năm trăm cấm vệ tới đây, bố trí trước sau và chung quanh chùa. 

Nói về nghiêm ngặt đề phòng, đến cả con ruồi, cũng đừng hòng vượt tường.

Sở dĩ thận trọng như thế, là vì hôm nay chính là sinh thần của Lan Thái hậu Mẫu hậu của đương kim Thiếu đế. Thái hậu đề cao tiết kiệm tránh xa xỉ, lại hết lòng tin thần Phật, là người cung dưỡng Hộ Quốc tự, thế nên Hộ Quốc tự thay mặt bf làm một bộ bích hoạ, tỏ ý chúc thọ.

Hôm nay, Thái hậu đưa Thiếu đế và bạn giá đến, để mở bích hoạ.

Không chỉ thế, đi cùng còn có Nhiếp Chính Vương dẫn đầu chư Vương bá quan. Lúc này, mọi cấp bậc dù đã vào chùa, Lưu Hướng vẫn không dám lười biếng nửa phần.

Các nơi trong ngoài đã sắp xếp ổn thỏa từ sớm, nhưng thừa dịp rảnh tay, Lưu Hướng vẫn tự mình ra mặt, tuần tra một lần trước sau, thấy đúng là không có chỗ sơ suất, mới yên tâm.

Ông đứng ngoài cửa sau chùa vội vàng dặn dò thủ hạ, đang định đi vào nghe trịchợt thấy phía cuối đường núi đối diện một người đi tới, người kia áo xanh giày đen, đầu đội nón rộng vành, vì đè thấp nón, cộng thêm còn chưa đến gần, nhất thời không rõ mặt, nhưng từ thân hình mà đoán, tuổi hẳn không lớn.

Lưu Hướng lập tức ra hiệu thủ hạ đến đuổi đi. Người kia liền dừng ở bên đường, nói với Cấm quân một câu.

Lưu Hướng thấy thủ hạ quay lại mà người tới vẫn chưa đi, không khỏi tức giận, tự sải bước tới, nghiêm nghị la rầy.

“Tướng quân, người kia bảo là người quen của ngài, xin ngài qua bên ấy, có lời muốn nói.”

Lưu Hướng khẽ giật mình, đánh giá đối phương lần nữa.

Người vừa tới vẫn đứng bên đường, bóng dáng trầm tĩnh.

Ông thật không nghĩ ra là ai, nhíu mày, đến gần. “Rốt cuộc ngươi là ai? Không biết hôm nay cấm đường sao? Đi mau —— “

Người đối diện giơ cánh tay, khẽ nhấc nón vành, lộ dưới vành một khuôn mặt, trẻ tuổi mà sạch sẽ, đôi mắt trong veo.

“Chú Lưu, là cháu. Hàm Nguyên.”

Người tới mỉm cười với ông, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện