Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 136: Thành lập Phá Quân bang
Thấy hai nữ nhân lôi kéo mình, Nhạc Thành cũng không còn tức giận nữa, lập tức thu lại năm bộ Kim Tiên Khôi lỗi và Vô Thượng Tiên pháp, bởi vì khi tức giận, ngay cả bảo vật này hắn cũng lấy ra.
- Nhạc Thành, chuyện này rốt cục là thế nào, đây là đấu khí học viện không thể giết người.
Nhìn thấy tức giận của Nhạc Thành đã tiêu tan, Hàn Nguyệt đại sư mới tiến tới trước mặt Nhạc Thành mà hỏi.
- Hàn Nguyệt đại sư, mấy tên khốn kiếp đó làm Hân Nhi và Yên Nhiên bị thương, yên tâm bọn họ sẽ không có ai chết, ta chỉ chặt bỏ một số tay chân trên người của bọn họ mà thôi.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Tả Long mà nói:
- Bọn họ có thể bỏ qua, nhưng ngươi là người dẫn đầu ta không thể tha cho ngươi.
-Nhạc Thành, đủ rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa.
Hai vị trưởng lão vừa bị ngăn cản trong Vô Thượng Khốn Tiên Pháp liền nhanh chóng tiến lên ngăn cản trước Tả Long, nếu như chuyện xảy ra lớn, bọn họ là trưởng lão khó tránh khỏi việc bị trừng phạt.
- Nhạc Thành, quên bọn họ đi, bọn họ đã bị trừng phạt rồi.
Hàn Nguyệt mỉm cười nói, nghe thấy Nhạc Thành nói những người này đả thương Hân Nhi và Yên Nhiên, khó trách Nhạc Thành tức giận như vậy.
- Nhạc Thành, chuyện này không liên quan gì đến ta, ngươi thả ta ra, là người của Kiêu Hùng bang bảo ta làm, là bọn hắn muốn ta làm.
Tả Long liều mạng kêu lên, trong mắt hiện ra một vẻ sợ hãi.
- Người của Kiêu Hùng Bang, được, trở về ta sẽ tìm bọn hắn.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đối, sau đó hắn lập tức đứng trước Tả Long và hai vị trưởng lão mà nói:
- Hai vị trưởng lão, xin hai vị tránh ra, nếu không tại hạ sẽ không khách khí.
- Nhạc Thành, ngươi không bỏ qua được sao.
Hai vị trưởng lão bị Nhạc Thành nhìn lạnh lùng không kìm được mà run lên bần bật, trong lòng bọn họ cảm nhận vô cùng bất an.
- Nhạc Thành, coi như ta xin ngươi, ngươi không xuất thủ nữa được không.
Hàn Nguyệt khẩn cầu nhìn Nhạc Thành.
- Hàn Nguyệt đạo sư, yên tâm đi, ta sẽ không lấy mạng của hắn.
Nhạc Thành cười cười, sau đó Âm Dương kiếm trong tay của hắn biến thành một vòng tròn màu sáng, biến mất ngay tại trước mắt mọi người, đồng thời hắn nói với hai vị trưởng lão:
- Các vị cho rằng có biện pháp ngăn cản ta với hắn sao.
- A.
Theo tiếng hét này, Âm Dương kiếm nằm trong tay Nhạc Thành, sau đó chỉ thấy Tả long đau đớn vật vã ở trên mặt đất, cánh tay trái đã bị cắt đứt.
Hai vị trưởng lão nhìn thấy Nhạc Thành cắt cánh tay của Tả Long ngay trước mặt mình thì không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu như Nhạc Thành ra tay với bọn họ thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
- Các ngươi đưa tất cả thẻ linh và giới chỉ trữ vật giao ra đây, nếu không ta sẽ giết không tha.
Nhạc Thành lạnh lùng nói với đám người Thanh Long bang.
Không một ai dám nghi ngờ lời nói của Nhạc Thành, sau đó bọn liền đem những vật phẩm cướp được mà giao nộp ra, sau đó hai trưởng lão cũng không nói gì thêm, dù sao cũng là chuyện nhân mạng, không liên quan đến bọn họ.
Một lát sau Nhạc Thành đã lấy toàn bộ vòng tay và nhẫn trữ vật, mà hai người Tả Long và Đỗ Lâm cũng giao giới chỉ ở trên người ra. Sau khi tìm kiếm một lúc, Nhạc Thành khẽ giật mình, Nhạc Thành để Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình, Tư Mã Yên Nhiên lấy lại giới chỉ trữ vật của mình, đồng thời cũng trả cho bọn họ số thẻ linh nhiều gấp ba lần. Nhạc Thành phát hiện ra số thẻ linh trong đống này cũng phải là bảy tám trăm cái, sau này mình cũng không cần lo lắng vì vấn đề này.
- Hàn Nguyệt đạo sư, chúng ta còn phải đi trước.
Nhạc Thành nói với Hàn Nguyệt, sau đó hắn cùng với đám người Yên Nhiên đi ra khỏi đây.
- Các ngươi nghe rõ cho ta, về sau ai còn dám chọc tới người của Nhạc Thành ta thì hậu quả sẽ hơn gấp mười lần bọn Thanh Long bang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhạc Thành trước khi rời đi vẫn quát lớn với đám người vây quanh.
- Người này thật mạnh, thực lực quá ghê gớm.
Những người vây quanh nhìn thấy Nhạc Thành như vậy thì chỉ có thể kính phục.
Nhìn theo bóng lưng của Nhạc Thành cùng với những người ở trên mặt đất, Hàn Nguyệt cũng chỉ có thể thở dài một hơi, Nhạc Thành không giết bất kỳ kẻ nào.
Ở trong đình viện, Hàn Giang Đào nhìn thấy sắc mặt của hai vị trưởng lão và Hàn Nguyệt thì vô cùng kinh ngạc nói:
- Các ngươi nói thật sao, một mình hắn thu thập người của Thanh Long bang, mà ngay cả hai người các ngươi cũng không ngăn được hắn.
Hai trưởng lão thì một người là bát tinh đấu vương tiến lên nói:
- Nhạc Thành có một cái tháp rất kỳ quái, chúng ta không thể tiếp cận được hắn, hắn còn có năm khôi lỗi, thực lực hơn hẳn đấu vương.
- Tháp kỳ quái, khôi lỗi thuật, còn có hai con ma thú, Nhạc Thành rốt cuộc là người thế nào đây.
Hàn Giang Đào thì thào nói.
Hàn Giang Đào nói với hai trưởng lão:
- Dù sao Nhạc Thành cũng không giết người, chúng ta chỉ có thể nói rằng Thanh Long bang kia xui xẻo, ma cũ chọc giận ma mới, các ngươi xuống trước đi.
Hai vị trưởng lão sau khi rời xuống, Hàn Giang Đào nói với Hàn nguyệt:
- Nguyệt nhi, con xác định Nhạc Thành là người của Nhạc gia sao.
- Cha, Nhạc Thành là đường đệ của Nhạc Kiều, con ở Nhạc gia tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ có vấn đề sao?
Hàn Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Hàn Giang Đào nói:
- Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, về sau có thời gian ngươi nói chuyện với hắn, nói rằng hắn về sau không nên gây ra động tĩnh lớn như vậy ở đấu khí học viện.
- Vâng, con sẽ nói chuyện với hắn, chỉ là người hắn sủng ái nhất chính là biểu muội, lần này Thanh Long bang đả thương Tô Hân Nhi mà còn đả thương hôn thê của hắn, khó trách hắn tức giận.
Hàn Nguyệt nói.
- Có đúng không?
Hàn Giang Đào khẽ cười nói:
- Tên Nhạc Thành này đúng là một nam nhân, ta hơi ưa thích hắn rồi.
Hàn Nguyệt sau khi rời đi, Hàn Giang Đào nhìn lên trời lẩm bẩm:
- Nhạc Thành, người này thật ưu tú, cũng chỉ có những siêu cấp gia tộc mới che giấu thực lực, chẳng lẽ đây chính là Nhạc gia đã suy tàn từ lâu.
Sau khi để bốn cô gái đưa mình trở về, Nhạc Thành quay lại phòng của mình, mang một số đồ vật của Thanh Long bang lấy được kiểm tra một hồi, hắn nhận ra rằng ngoài số thẻ linh đưa cho bốn cô gái thì số lượng bên trong cũng tới năm trăm ngày, đủ cho mình bế quan một năm rưỡi.
Từ trong vòng tay trữ vật và giới chỉ trữ vật, Nhạc Thành lấy ra không ít kim tệ và đan dược, một số hoàng cấp cùng với huyền cấp đấu kỹ, những thứ này không có tác dụng với Nhạc Thành, đặc biệt là những đan dược và đấu kỹ kia. Nhạc Thành thu chúng lại dự định lần sau sẽ đưa cho Hân nhi.
- Ngươi vào đi.
- Ta không dám, ngươi vào là được rồi.
- Chúng ta cùng vào.
Nhạc Thành đang thu dọn đồ vật ở trong thì bên ngoài bỗng nhiên truyền ra thanh âm ồn ào.
- Các ngươi là ai, đến tìm ta có chuyện gì.
Nhạc Thành mở cửa phòng ra, sắc mặt biến đổi, chỉ thấy ở bên ngoài có mười mấy người, mấy người này Nhạc Thành đều không biết tên.
- Nhạc Thành sư huynh, chúng ta muốn…
Mọi người đến gặp Nhạc Thành, nghĩ tới chuyện hôm nay của Thanh Long bang thì e ngại lên.
- Các ngươi muốn gì, nói đi?
Nhạc Thành thấy mấy người này không có ác ý với mình thì sắc mặt dừng một chút mà cất tiếng nói.
- Nhạc Thành, chuyện này rốt cục là thế nào, đây là đấu khí học viện không thể giết người.
Nhìn thấy tức giận của Nhạc Thành đã tiêu tan, Hàn Nguyệt đại sư mới tiến tới trước mặt Nhạc Thành mà hỏi.
- Hàn Nguyệt đại sư, mấy tên khốn kiếp đó làm Hân Nhi và Yên Nhiên bị thương, yên tâm bọn họ sẽ không có ai chết, ta chỉ chặt bỏ một số tay chân trên người của bọn họ mà thôi.
Nhạc Thành cất tiếng nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Tả Long mà nói:
- Bọn họ có thể bỏ qua, nhưng ngươi là người dẫn đầu ta không thể tha cho ngươi.
-Nhạc Thành, đủ rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa.
Hai vị trưởng lão vừa bị ngăn cản trong Vô Thượng Khốn Tiên Pháp liền nhanh chóng tiến lên ngăn cản trước Tả Long, nếu như chuyện xảy ra lớn, bọn họ là trưởng lão khó tránh khỏi việc bị trừng phạt.
- Nhạc Thành, quên bọn họ đi, bọn họ đã bị trừng phạt rồi.
Hàn Nguyệt mỉm cười nói, nghe thấy Nhạc Thành nói những người này đả thương Hân Nhi và Yên Nhiên, khó trách Nhạc Thành tức giận như vậy.
- Nhạc Thành, chuyện này không liên quan gì đến ta, ngươi thả ta ra, là người của Kiêu Hùng bang bảo ta làm, là bọn hắn muốn ta làm.
Tả Long liều mạng kêu lên, trong mắt hiện ra một vẻ sợ hãi.
- Người của Kiêu Hùng Bang, được, trở về ta sẽ tìm bọn hắn.
Sắc mặt của Nhạc Thành hơi biến đối, sau đó hắn lập tức đứng trước Tả Long và hai vị trưởng lão mà nói:
- Hai vị trưởng lão, xin hai vị tránh ra, nếu không tại hạ sẽ không khách khí.
- Nhạc Thành, ngươi không bỏ qua được sao.
Hai vị trưởng lão bị Nhạc Thành nhìn lạnh lùng không kìm được mà run lên bần bật, trong lòng bọn họ cảm nhận vô cùng bất an.
- Nhạc Thành, coi như ta xin ngươi, ngươi không xuất thủ nữa được không.
Hàn Nguyệt khẩn cầu nhìn Nhạc Thành.
- Hàn Nguyệt đạo sư, yên tâm đi, ta sẽ không lấy mạng của hắn.
Nhạc Thành cười cười, sau đó Âm Dương kiếm trong tay của hắn biến thành một vòng tròn màu sáng, biến mất ngay tại trước mắt mọi người, đồng thời hắn nói với hai vị trưởng lão:
- Các vị cho rằng có biện pháp ngăn cản ta với hắn sao.
- A.
Theo tiếng hét này, Âm Dương kiếm nằm trong tay Nhạc Thành, sau đó chỉ thấy Tả long đau đớn vật vã ở trên mặt đất, cánh tay trái đã bị cắt đứt.
Hai vị trưởng lão nhìn thấy Nhạc Thành cắt cánh tay của Tả Long ngay trước mặt mình thì không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu như Nhạc Thành ra tay với bọn họ thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
- Các ngươi đưa tất cả thẻ linh và giới chỉ trữ vật giao ra đây, nếu không ta sẽ giết không tha.
Nhạc Thành lạnh lùng nói với đám người Thanh Long bang.
Không một ai dám nghi ngờ lời nói của Nhạc Thành, sau đó bọn liền đem những vật phẩm cướp được mà giao nộp ra, sau đó hai trưởng lão cũng không nói gì thêm, dù sao cũng là chuyện nhân mạng, không liên quan đến bọn họ.
Một lát sau Nhạc Thành đã lấy toàn bộ vòng tay và nhẫn trữ vật, mà hai người Tả Long và Đỗ Lâm cũng giao giới chỉ ở trên người ra. Sau khi tìm kiếm một lúc, Nhạc Thành khẽ giật mình, Nhạc Thành để Đỗ Mật Nhi, Âu Dương Phiên Tình, Tư Mã Yên Nhiên lấy lại giới chỉ trữ vật của mình, đồng thời cũng trả cho bọn họ số thẻ linh nhiều gấp ba lần. Nhạc Thành phát hiện ra số thẻ linh trong đống này cũng phải là bảy tám trăm cái, sau này mình cũng không cần lo lắng vì vấn đề này.
- Hàn Nguyệt đạo sư, chúng ta còn phải đi trước.
Nhạc Thành nói với Hàn Nguyệt, sau đó hắn cùng với đám người Yên Nhiên đi ra khỏi đây.
- Các ngươi nghe rõ cho ta, về sau ai còn dám chọc tới người của Nhạc Thành ta thì hậu quả sẽ hơn gấp mười lần bọn Thanh Long bang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhạc Thành trước khi rời đi vẫn quát lớn với đám người vây quanh.
- Người này thật mạnh, thực lực quá ghê gớm.
Những người vây quanh nhìn thấy Nhạc Thành như vậy thì chỉ có thể kính phục.
Nhìn theo bóng lưng của Nhạc Thành cùng với những người ở trên mặt đất, Hàn Nguyệt cũng chỉ có thể thở dài một hơi, Nhạc Thành không giết bất kỳ kẻ nào.
Ở trong đình viện, Hàn Giang Đào nhìn thấy sắc mặt của hai vị trưởng lão và Hàn Nguyệt thì vô cùng kinh ngạc nói:
- Các ngươi nói thật sao, một mình hắn thu thập người của Thanh Long bang, mà ngay cả hai người các ngươi cũng không ngăn được hắn.
Hai trưởng lão thì một người là bát tinh đấu vương tiến lên nói:
- Nhạc Thành có một cái tháp rất kỳ quái, chúng ta không thể tiếp cận được hắn, hắn còn có năm khôi lỗi, thực lực hơn hẳn đấu vương.
- Tháp kỳ quái, khôi lỗi thuật, còn có hai con ma thú, Nhạc Thành rốt cuộc là người thế nào đây.
Hàn Giang Đào thì thào nói.
Hàn Giang Đào nói với hai trưởng lão:
- Dù sao Nhạc Thành cũng không giết người, chúng ta chỉ có thể nói rằng Thanh Long bang kia xui xẻo, ma cũ chọc giận ma mới, các ngươi xuống trước đi.
Hai vị trưởng lão sau khi rời xuống, Hàn Giang Đào nói với Hàn nguyệt:
- Nguyệt nhi, con xác định Nhạc Thành là người của Nhạc gia sao.
- Cha, Nhạc Thành là đường đệ của Nhạc Kiều, con ở Nhạc gia tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ có vấn đề sao?
Hàn Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Hàn Giang Đào nói:
- Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, về sau có thời gian ngươi nói chuyện với hắn, nói rằng hắn về sau không nên gây ra động tĩnh lớn như vậy ở đấu khí học viện.
- Vâng, con sẽ nói chuyện với hắn, chỉ là người hắn sủng ái nhất chính là biểu muội, lần này Thanh Long bang đả thương Tô Hân Nhi mà còn đả thương hôn thê của hắn, khó trách hắn tức giận.
Hàn Nguyệt nói.
- Có đúng không?
Hàn Giang Đào khẽ cười nói:
- Tên Nhạc Thành này đúng là một nam nhân, ta hơi ưa thích hắn rồi.
Hàn Nguyệt sau khi rời đi, Hàn Giang Đào nhìn lên trời lẩm bẩm:
- Nhạc Thành, người này thật ưu tú, cũng chỉ có những siêu cấp gia tộc mới che giấu thực lực, chẳng lẽ đây chính là Nhạc gia đã suy tàn từ lâu.
Sau khi để bốn cô gái đưa mình trở về, Nhạc Thành quay lại phòng của mình, mang một số đồ vật của Thanh Long bang lấy được kiểm tra một hồi, hắn nhận ra rằng ngoài số thẻ linh đưa cho bốn cô gái thì số lượng bên trong cũng tới năm trăm ngày, đủ cho mình bế quan một năm rưỡi.
Từ trong vòng tay trữ vật và giới chỉ trữ vật, Nhạc Thành lấy ra không ít kim tệ và đan dược, một số hoàng cấp cùng với huyền cấp đấu kỹ, những thứ này không có tác dụng với Nhạc Thành, đặc biệt là những đan dược và đấu kỹ kia. Nhạc Thành thu chúng lại dự định lần sau sẽ đưa cho Hân nhi.
- Ngươi vào đi.
- Ta không dám, ngươi vào là được rồi.
- Chúng ta cùng vào.
Nhạc Thành đang thu dọn đồ vật ở trong thì bên ngoài bỗng nhiên truyền ra thanh âm ồn ào.
- Các ngươi là ai, đến tìm ta có chuyện gì.
Nhạc Thành mở cửa phòng ra, sắc mặt biến đổi, chỉ thấy ở bên ngoài có mười mấy người, mấy người này Nhạc Thành đều không biết tên.
- Nhạc Thành sư huynh, chúng ta muốn…
Mọi người đến gặp Nhạc Thành, nghĩ tới chuyện hôm nay của Thanh Long bang thì e ngại lên.
- Các ngươi muốn gì, nói đi?
Nhạc Thành thấy mấy người này không có ác ý với mình thì sắc mặt dừng một chút mà cất tiếng nói.
Bình luận truyện