Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 216: Đuổi tới



Mà lần này, Nhạc Thành cũng muốn hỏi phụ thân xem Nhạc gia, Hắc Ấm Thần điện và bốn đại thú tộc có quan hệ gì v ớinhau, lúc đó mình phải dốc toàn lực đối phó với Hắc Ám thần điện. Hắc Ám thần điện hiện tại đã nhắm vào mình, giống như là một cái gai ở trong lòng, nếu như không rút ra thì mình thật không yên tâm.
Một ngày sau đã có vài thân ảnh bay ra từ Quỷ Uyên, phía trước chính là một hắc bào nam tử cưỡi phi hổ, đằng sau chính là ba người lăng không đi theo, tốc độ của bọn họ đều cực nhanh, nhìn theo có thể thấy một chuỗi tàn ảnh.
Ở trong đế đô phồn hoa nhất của Khoa Ốc đế quốc, mấy nghìn tinh binh hộ vệ tiến nhập vào trong hoàng công, không ít người đã nghị luận:
- Nghe nói lần này hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc chính thức cầu hôn công chúa, còn phát ra thiếp mời mong mọi người đến xem lễ.
- Lần này thật náo nhiệt, nghe nói đại hoàng tử của Tuyết Lâm đế quốc chính là nhị tinh Đấu Tông, thật không thể tưởng tượng nổi.
- Cái này thì tính cái gì, Mộ Dung công chúa không phải là cường giả Đấu Hoàng sao, nghe nói đã là thập tinh Đấu Hoàng, cách Đấu Tông cũng không còn xa.
- Thật là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, thật hâm mộ.
Mọi người liền cất tiếng hâm mộ.
Mọi người nghị luận xong, đoàn người này cũng từ từ tản ra.
- Chủ nhân, chúng ta hiện tại tới nơi nào, nếu không thì chúng ta trực tiếp tiến nhập hoàng cung đi.
Khiếu Thiên Hổ nói với Nhạc Thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Trải qua một tháng phi hành, cộng thêm với tốc độ khủng bố của bốn con lục giai ma thú, Nhạc Thành lúc này đã tới Khoa Ốc đế quốc đế đô.
- Chúng ta hiện tại tiến tới Lệnh Hồ gia.
Nhạc Thành cười cười, hắn đầu tiên muốn tới thăm cô cô này của mình. Nghe phụ thân nói, cô phụ của mình chính là đại thần của Khoa Ốc đế quốc, có thể dựa vào người này mà trà trộn vào hoàng cung.
Nhắc tới Lệnh Hồ gia đại danh đỉnh đỉnh này ở đế đô, gia chủ của Lệnh Hồ gia chính là Lệnh Hồ Vô, ba mươi ba tuổi đã được phong làm bá tước, đế quốc tổng cộng có các tước vị, nam tước, tử tước, bá tước, hầu tước, công tước. Trẻ tuổi như vậy đã làm được bá tước thì đã cực kỳ giỏi.
Phủ đệ của Lệnh Hồ gia cách hoàng cung một khoảng rất xa, ở nơi này vô cùng náo nhiệt, trên đường đi chiếm diện tích mấy nghìn thước.
Nhạc Thành chỉ nhớ lúc mình còn nhỏ, cô cô của mình đã được gả cho một kẻ võ phu, về sau cô cô rời khỏi Lập Anh Trấn, vân không trở về.
- Đứng lại, các ngươi là ai?
Nhạc Thành vừa tới trước cửa Lệnh Hồ gia thì đã có hai binh sĩ mặc giáp chặn năm người lại lớn tiếng hỏi.
- Ta tới tìm công tước phu nhân, ta chính là chất tử của công tước phu nhân, ta tên là Nhạc Thành.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Đối với vị cô cô mình không quá quen thuộc này, Nhạc Thành chỉ còn lại một chút trong trí nhớ, chỉ biết rằng cô cô này có tên là Nhạc Lan Tâm.
- Công tước phu nhân không có người cháu nào, các ngươi muốn giả mạo sao? Nơi này chính là phủ công tước, các ngươi mau đi đi.
Một binh lính ở bên cạnh nói.
- Chuyện gì vậy?
Đúng lúc đó có hai thân ảnh đi ra, một thiếu niên mặc hoa phục và một thiếu nữ mặc cẩm phục, nam chừng mười bốn mười lăm tuổi, nữ cũng không khác biệt lắm, tựa hồ hai người này là song sinh vậy.
- Tiểu tước gia, tiểu thư, người này nói là chất tử của phu nhân, bọn thuộc hạ đang hỏi hắn.
Giáp sĩ binh lính nhìn thấy một nam một nữ này cất tiếng nói.
- A.
Hai người có hứng thú hiếu kỳ đi tới trước mặt Nhạc Thành mà đánh giá.
Nhạc Thành nghe chiến giáp binh sĩ này gọi hai người chính là tiểu tước gia và tiểu thư thì đoán chừng hai người này chính là biểu đệ và biểu muội của mình. Trong lòng hắn không khỏi hơi đánh giá, chỉ thấy nam hài này tuổi mặc dù không lớn nhưng đầu lông mày đã nhăn lại, sở hữu một anh khí kỳ lạ, có vẻ cũng vô cùng anh tuấn tiêu sái.
Nữ hài thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhưng giống như là một mỹ nhân phác họa, ngũ quan tinh mỹ, làn da trắng như tuyết.
Mà Nhạc Thành đánh giá hai người này mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng khí tức cho thấy nam hài này đã là nhất tinh Đấu vương, mà nữ hài đã là ma pháp sư cấp năm sơ kỳ, xem ra hai người này thiên phú quả nhiên không tệ.
- Huynh nói huynh chính là chất tử của mẫu thân ta, vậy huynh chính là biểu ca của ta, huynh tên là gì?
Thiếu niên kia hỏi Nhạc Thành.
- Ta tên là Nhạc Thành, mẹ của đệ chính là Nhạc Lan Tâm, ta nói có đúng không?
Nhạc Thành cười cười nói với nam hài.
- Làm sao huynh biết danh tự của mẫu thân ta, chẳng lẽ huynh thật sự là biểu ca của ta?
Cô bé kia kinh ngạc nhìn Nhạc Thành mà nói:
- Ta nghe mẫu thân nói còn có hai cữu cữu, huynh cho biết bọn họ tên là gì, nói ra ta mới tin huynh.
Nhạc Thành mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ hai tiểu quỷ này rất tinh quái, hắn cất tiếng nói:
- Đại cữu tên là Nhạc Tử Sơn, nhị cữu tên là Nhạc Tử Phong, muội còn có hai biểu ca khác, một người tên là Nhạc Long, một người tên là Nhạc Hạc, còn có một biểu tỷ tên là Nhạc Kiều, không biết mẫu thân của muội có nói không?
Nghe Nhạc Thành nói xong, hai tiểu quỷ kinh ngạc nói:
- Huynh đúng là biểu ca của chúng ta.
- Đương nhiên, hai người còn không cho ta vào sao?
Nhạc Thành khẽ mỉm cười.
- Chào biểu ca, ta là Lệnh Hồ Hạo Thiên, mẫu thân của ta thường xuyên nói đến cữu cữu và các huynh, hiện tại ta mang huynh đi gặp mẫu thân.
Nam hài kia cất tiếng nói.
Cô bé kia cũng lộ ra vẻ vui mừng mà cao hứng nói:
- Biểu ca, muội tên là Lệnh Hồ Huyền Tố, mẫu thân nhìn thấy huynh nhất định sẽ cao hứng gần đây ngày nào mẫu thân cũng nhắc tới các huynh.
Sau đó Nhạc Thành được Lệnh Hồ Huyền Tố và Lệnh Hồ Hạo Thiên dẫn vào trong phủ công tước, hai binh lính kia thật không ngờ người này đúng là chất tử của phu nhân, mình thiếu chút nữa thì gây họa.
Đi vào trong phủ công tước, trước mắt là cảnh tượng vô cùng xa hoa, so với Chu gia còn muốn xa hoa hơn.
Xuyên qua một hành lang uốn lượn, đi vào trong một tiểu trúc nho nhã, ngay lập tức Lệnh Hồ Hạo Thiên và Lệnh Hồ Huyền Tố nhiệt tình chờ Nhạc Thành trước đại sảnh, bọn họ muốn cho mẫu thân bọn họ một niềm vui.
Một lát sau, ở trong nội đường truyền tới một thanh âm dịu dàng:
- Hạo Thiên, Huyền Tố, hai người muốn dẫn ta đi đâu đó.
- Mẫu thân, chúng con muốn cho người gặp một người, người nhìn thấy sẽ biết.
Lệnh Hồ Huyền Tố nũng nịu nói.
- Các con muốn đưa mẫu thân gặp người nào mà thần thần bí bí như vậy.
Thanh âm ôn nhu một lầ nữa vang lên, lập tức sau đó một người mặc cẩm phục, dung mạo hiền hòa đi ra, chỉ thấy nữ nhân này quý tộc khí phái, mặc dù trang phục không phải quá xa hoa nhưng cũng tràn ngập khí tức cao quý.
- Chất nhi Nhạc Thành ra mắt cô cô.
Nhìn thấy trung niên nữ tử này, Nhạc Thành trong trí nhớ cũng biết đây chính là cô cô Nhạc Lan Tâm của mình.
-Thành nhi, là con sao, con thật sự là Thành Nhi?
Nhạc Lan Tâm mừng rỡ nhìn Nhạc Thành, trong trí nhớ của nàng nàng nhận ra nam tử áo đen này chính là đứa trẻ mà hồi nhỏ mình hay bế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện