Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện
Quyển 1 - Chương 162: Nhìn xa trông rộng
Edit: Ong MD
Beta: Như Bình
Quả nhiên, đúng như vậy.
Hạ Hầu Tử Khâm đem cống phẩm này ban cho Cố đại nhân, vì thế Cố Khanh Hằng có được nó chẳng có gì kỳ lạ cả, mà Thiên Lục có, cũng không lạ chút nào. Chắc hẳn Cố đại nhân đã đưa cho Thiên Lục.
Hoặc là…
Thiên Lục sau khi biết ta bị thương, đã mở miệng hỏi xin Cố đại nhân.
Đến lúc này, ta mới thực sự thấy Thiên Lục lợi hại đến mức nào. Ngày xưa nàng ta lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, sợ đối đầu trực tiếp với ta. Thậm chí còn nói rằng: “Cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh giành với ta “.
Ta quả nhiên đã coi thường nàng ta rồi.
Ta còn tưởng rằng lần đó nàng ta nói, muốn ta và các nàng đứng cùng một thuyền, chỉ là ra một thông điệp cuối cùng với ta, vạn vạn lần ta cũng không nghĩ tới, mặc kệ ta đồng ý hay không đồng ý, mọi chuyện cũng đã rồi, ta coi như đã đứng cùng phía với các nàng.
Hộp thuốc mỡ kia, dù ta không lấy ra nhưng chỉ cần ta dùng nó và Hạ Hầu Tử Khâm nhìn thấy thì sẽ cho rằng ta là người của đại học sĩ.
Nếu hôm nay lại để hắn nhìn thấy ta ở cạnh Cố Khanh Hằng, như vậy cái thân phận quân cờ của đại học sĩ chụp lên đầu ta dù cọ rửa thế nào cũng không sạch được. May mà Vãn Lương thỉnh thánh giá tới ngăn cản Cố Khanh Hằng quay lại.
Nhưng, cho dù như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu lầm ta.
Vì thế, hắn mới đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng, ta vốn trong sạch, không hề được kẻ nào hậu thuẫn, cũng không phải là quân cờ do kẻ khác sắp đặt.
Thiên Lục.
Hai tay khẽ siết chặt lại, ta cắn răng thầm gọi hai chữ này trong lòng.
Phương Hàm thấy sắc mặt ta không tốt, trầm giọng hỏi: “Nương nương, thuốc mỡ này…”
Ta cắn môi, không thể nói là Cố Khanh Hằng đưa được. Ta đành chỉ vào hộp thuốc mỡ chưa cất đi vẫn nằm trên bàn nói: “Hộp thuốc mỡ này là của Tích quý nhân đưa.”
Phương Hàm ngẩn ra, người thông minh như nàng, nghe ta nói thế, nhất định cũng biết hai hộp còn lại là do người khác đem tới, nhưng ta không nói, nàng cũng tự biết không nên hỏi gì.
Ngẫm nghĩ một chút Phương Hàm mới nói: “Nương nương, chiêu này của Tích quý nhân có thể nói thật sự là nhìn xa trông rộng.”
Đúng vậy, lòng dạ của nàng ta thực sự quá sâu.
Thiên Lục chính là cá bơi trong ao, còn ta, đề phòng nàng ta vẫn chưa đủ.
Ngày hôm sau, nghe nói Diêu chiêu nghi vì có công cứu giá, nên từ đó, hậu cung lại có thêm một vị Diêu phi nương nương. Lúc ta nghe được việc này, tâm trạng cũng bình thường không lo nghĩ nhiều, Thái hậu vốn rất thích nàng ta, nên mượn cơ hội này nâng cao địa vị của nàng ta trong hậu cung là chuyện quá bình thường.
Từ sau ngày đó, quả thực Hạ Hầu Tử Khâm không đến Cảnh Thái cung của ta nữa.
Lại hai ngày nữa trôi qua, Thiên Lục vẫn ở Úc Phúc quán, nghe nói bệnh tình nàng ta đã khỏi hẳn, Hạ Hầu Tử Khâm rất vui mừng, lại phong vị cho nàng. Từ quý nhân lên đến tiểu nghi rồi cuối cùng là tần.
Thái hậu vì Diêu chiêu nghi đã được thăng làm phi tử, cũng không hỏi nhiều đến chuyện của Thiên Lục.
Thậm chí ta còn cảm thấy, Hạ Hầu Tử Khâm quá mức lưu luyến bóng dáng Phất Hi trên người Thiên Lục, hắn muốn để nàng ta sinh con cho hắn.
Đứa bé…
Lúc nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
Trong lòng, từ từ dâng lên một nỗi oán hận.
Beta: Như Bình
Quả nhiên, đúng như vậy.
Hạ Hầu Tử Khâm đem cống phẩm này ban cho Cố đại nhân, vì thế Cố Khanh Hằng có được nó chẳng có gì kỳ lạ cả, mà Thiên Lục có, cũng không lạ chút nào. Chắc hẳn Cố đại nhân đã đưa cho Thiên Lục.
Hoặc là…
Thiên Lục sau khi biết ta bị thương, đã mở miệng hỏi xin Cố đại nhân.
Đến lúc này, ta mới thực sự thấy Thiên Lục lợi hại đến mức nào. Ngày xưa nàng ta lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, sợ đối đầu trực tiếp với ta. Thậm chí còn nói rằng: “Cho tới bây giờ chưa từng muốn tranh giành với ta “.
Ta quả nhiên đã coi thường nàng ta rồi.
Ta còn tưởng rằng lần đó nàng ta nói, muốn ta và các nàng đứng cùng một thuyền, chỉ là ra một thông điệp cuối cùng với ta, vạn vạn lần ta cũng không nghĩ tới, mặc kệ ta đồng ý hay không đồng ý, mọi chuyện cũng đã rồi, ta coi như đã đứng cùng phía với các nàng.
Hộp thuốc mỡ kia, dù ta không lấy ra nhưng chỉ cần ta dùng nó và Hạ Hầu Tử Khâm nhìn thấy thì sẽ cho rằng ta là người của đại học sĩ.
Nếu hôm nay lại để hắn nhìn thấy ta ở cạnh Cố Khanh Hằng, như vậy cái thân phận quân cờ của đại học sĩ chụp lên đầu ta dù cọ rửa thế nào cũng không sạch được. May mà Vãn Lương thỉnh thánh giá tới ngăn cản Cố Khanh Hằng quay lại.
Nhưng, cho dù như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm vẫn hiểu lầm ta.
Vì thế, hắn mới đột nhiên nổi giận, hắn cho rằng, ta vốn trong sạch, không hề được kẻ nào hậu thuẫn, cũng không phải là quân cờ do kẻ khác sắp đặt.
Thiên Lục.
Hai tay khẽ siết chặt lại, ta cắn răng thầm gọi hai chữ này trong lòng.
Phương Hàm thấy sắc mặt ta không tốt, trầm giọng hỏi: “Nương nương, thuốc mỡ này…”
Ta cắn môi, không thể nói là Cố Khanh Hằng đưa được. Ta đành chỉ vào hộp thuốc mỡ chưa cất đi vẫn nằm trên bàn nói: “Hộp thuốc mỡ này là của Tích quý nhân đưa.”
Phương Hàm ngẩn ra, người thông minh như nàng, nghe ta nói thế, nhất định cũng biết hai hộp còn lại là do người khác đem tới, nhưng ta không nói, nàng cũng tự biết không nên hỏi gì.
Ngẫm nghĩ một chút Phương Hàm mới nói: “Nương nương, chiêu này của Tích quý nhân có thể nói thật sự là nhìn xa trông rộng.”
Đúng vậy, lòng dạ của nàng ta thực sự quá sâu.
Thiên Lục chính là cá bơi trong ao, còn ta, đề phòng nàng ta vẫn chưa đủ.
Ngày hôm sau, nghe nói Diêu chiêu nghi vì có công cứu giá, nên từ đó, hậu cung lại có thêm một vị Diêu phi nương nương. Lúc ta nghe được việc này, tâm trạng cũng bình thường không lo nghĩ nhiều, Thái hậu vốn rất thích nàng ta, nên mượn cơ hội này nâng cao địa vị của nàng ta trong hậu cung là chuyện quá bình thường.
Từ sau ngày đó, quả thực Hạ Hầu Tử Khâm không đến Cảnh Thái cung của ta nữa.
Lại hai ngày nữa trôi qua, Thiên Lục vẫn ở Úc Phúc quán, nghe nói bệnh tình nàng ta đã khỏi hẳn, Hạ Hầu Tử Khâm rất vui mừng, lại phong vị cho nàng. Từ quý nhân lên đến tiểu nghi rồi cuối cùng là tần.
Thái hậu vì Diêu chiêu nghi đã được thăng làm phi tử, cũng không hỏi nhiều đến chuyện của Thiên Lục.
Thậm chí ta còn cảm thấy, Hạ Hầu Tử Khâm quá mức lưu luyến bóng dáng Phất Hi trên người Thiên Lục, hắn muốn để nàng ta sinh con cho hắn.
Đứa bé…
Lúc nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
Trong lòng, từ từ dâng lên một nỗi oán hận.
Bình luận truyện