Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện

Quyển 2 - Chương 9: Tấn phong



Edit: Phong Lin

Beta:  Kim NC + Thỏ SN

Vãn Lương và Triêu Thần đứng bên cạnh sắc mặt cũng biến đổi, xem ra là do nhìn thấy dáng vẻ của Tường Thụy nên các nàng cũng trở nên căng thẳng.

Vương thái y đưa lưng về phía Tường Thụy nên không thấy có người đang chạy về phía ta, y khẽ cúi người: “Nếu nương nương không còn chuyện gì khác, vậy thần xin cáo lui trước.”

Ta cũng không còn tâm trạng giữ y lại, chỉ gật đầu. Có lẽ Vương thái y như trút được gánh nặng trong lòng rồi ấy nhỉ?

Tường Thụy vội vàng chạy đến, nói với ta: “Nương nương, người mau mau hồi cung đi ạ.”

Y cũng không nói rốt cuộc là có chuyện gì nhưng nhất định là không tiện nói ra ở đây, ta cũng không hỏi, chỉ trầm giọng nói: “Khởi kiệu!”

Về Cảnh Thái cung bằng tốc độ nhanh nhất, Vãn Lương vội bước lên đỡ ta xuống kiệu, ba người bước nhanh vào trong. Tường Thụy đi theo bên cạnh ta nói: “Nương nương, Phương Hàm cô cô đang chờ người trong tẩm cung.”

Ta gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta biết, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ.” Y nghe lời, không tiến thêm bước nào nữa.

Ta cùng với hai cung nữ bước vào, Triêu Thần vội vàng giúp ta đẩy cửa phòng, Phương Hàm thấy ta trở về, vội bước lại, ra hiệu cho Triêu Thần đóng cửa lại, hạ thấp giọng nói: “Nương nương, bên Hoán Y cục đưa tin đến, nói là Sơ Tuyết đã chết.”

Ta giật mình, mở to mắt nhìn nàng, hôm qua Sơ Tuyết mới bị ta điều đi Hoán Y cục, sao đột nhiên hôm nay đã chết rồi?

Phương Hàm thấy dáng vẻ kinh ngạc của ta, dè dặt nói: “Nương nương, nô tì cảm thấy việc này rất kỳ lạ, vì thế vội gọi Tường Thụy đi thông báo cho người trở về.”

Đừng nói là nàng, ngay cả ta cũng cảm thấy việc này thật khó mà tin được. Lần trước ta đuổi hai cung nữ qua Hoán Y cục cũng không thấy xảy ra chuyện gì, sao lần này lại khéo đến như thế? Sơ Tuyết, nàng ta vốn là cung nữ bên cạnh ta mà, tay nắm chặt lại, may là hôm qua ta đã bảo Phương Hàm cho nàng ta uống một chén thuốc để nàng ta câm miệng. Xem ra trong cung này đúng là không hề yên ổn.

Vãn Lương và Triêu Thần nghe vậy, vẻ mặt cũng hiện lên sự sợ hãi, nhưng cả hai đều biết điều đứng bên cạnh ta, không nói một lời. Càng nghĩ ta càng cảm thấy việc này không ổn.

Suy nghĩ một lát, ta hỏi: “Chết như thế nào?” Chết, dù sao cũng phải có cách thức chứ.

“Thắt cổ tự tử trong phòng.” Phương Hàm hơi do dự, nhìn thoáng qua ta một cái, sắc mặt hơi trầm xuống, một lát sau mới  nói tiếp: “Nương nương, việc này thật trùng hợp, nô tì cho rằng có người muốn moi tin tức từ miệng Sơ Tuyết….” Nàng chỉ nói nửa câu rồi bỗng nhiên lại im bặt.

Suy đoán của nàng ta cũng đã nghĩ đến. Chỉ là muốn moi tin tức gì? Ta tự hỏi, bản thân cũng không có chuyện gì không thể cho người khác biết, còn có thể xảy ra chuyện gì. A, không đúng, nghĩ lại còn có một chuyện: nước thuốc trên mặt của ta.

Có điều việc này chắc chắn không ai biết. Nếu như vậy ta thật sự rất tò mò, vì sao Sơ Tuyết đang yên lành lại thắt cổ tự tử tìm đường chết chứ.

Ngay ngày đầu tiên bị ta điều đến Hoàn Y cục đã thắt cổ tự tử.

Điều này, cho dù thế nào cũng không thể tin được, lúc trước muốn đến Hoán Y cục là chính miệng nàng ta nói ra. Không thể nào chỉ trong một đêm nàng ta đã nghĩ quẩn rồi tự tử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta không biết chữ, ta lại cho nàng ta uống thuốc độc nên đã bị câm, như vậy còn có thể moi tin tức gì từ miệng của nàng ta đây? Đây cũng là vấn đề Phương Hàm suy nghĩ đến, cho nên mới chỉ nói được nửa câu thì không nói nữa.

Nhưng cũng không phải là bất ngờ, khi đối phương không moi được tin tức gì thì cũng sẽ không giết người diệt khẩu. Như vậy là đã biết được gì sao?

Nghĩ như vậy, ta không khỏi giật mình.

Mọi chuyện liên tiếp kéo đến, hết chuyện này đến chuyện khác khiến ta trở tay không kịp.

Ngẫm nghĩ một lát, cuối cũng cảm nhận được điều bất ổn trong chuyện này, ta xoay người hỏi Phương Hàm: “Cung nữ ở Hoán Y cục mấy người ở chung một phòng,  sao Sơ Tuyết tự sát mà không ai biết?”

Phương Hàm gật đầu: “Nô tì đã sớm nghĩ tới, vì thế mới gọi nương nương trở về quyết định, có muốn nô tì sang Hoán Y cục thử thăm dò hay không?”

Ta nghi hoặc hỏi: “Thi thể còn đang ở Hoán Y cục sao?”

“Dạ. Người chết trong cung, cần phải báo phủ nội vụ phê duyệt rồi cho chỉ thị để xử lý.”

Hít một hơi thật sâu, ta trầm tư chốc lát. Việc này tất nhiên là phải điều tra, có điều nên lấy cớ gì đây, đó mới là vấn đề.

Dường như Phương Hàm đoán được suy nghĩ trong lòng ta, mở miệng nói: “Hôm nay, nô tì sai người sang đó lấy y phục cho nương nương, lúc ấy mới nghe nói, chúng ta cứ coi như chưa biết gì hết. Một lát nữa nô tì sẽ sang Hoán Y cục, nói nương nương niệm tình Sơ Tuyết lúc mới đến Cảng Thái cung làm việc rất tốt, nên muốn gọi nàng ta trở về. Đến lúc đó mọi việc nô tì sẽ xem tình hình mà hành sự.”

Suy nghĩ một lát, ta đành gật đầu, tìm hiểu một chút cũng tốt, ta nói ngay: “Vậy cô cô đi ngay đi.”

“Vâng, nô tì đi ngay đây ạ, nương nương cứ chờ ở trong cung, lúc này không nên ra ngoài.” Nàng dặn dò ta rồi xoay người rời đi.

Triêu Thần rót cho ta chén nước, bước tới dâng đến tay ta, mới nói: “Nương nương uống ít nước trước đi, có lẽ việc này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.” Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ lại tinh tế. Ta biết nàng muốn trấn an ta, ta khẽ cười nhạt một tiếng, nếu thật sự là trùng hợp thì quá tốt rồi.

Uống một hớp nước, bỗng nhiên ta nói: “Vãn Lương, ngươi đi…” Nói được một nửa lại dừng lại, hậu cung không thể tham gia vào chính sự, có một số việc ta không quản sẽ tốt hơn.

Vãn Lương không hiểu nguyên nhân ta chỉ nói nửa câu, hỏi ta: “Nương nương có chuyện gì muốn nô tì làm sao?”

Ta cười nhạt một tiếng: “Không, không có gì, các ngươi lui xuống trước đi.”

Vãn Lương hơi chần chờ, cuối cùng cũng vâng dạ rồi cùng nhau lui xuống với Triêu Thần.

Ngồi thêm một lúc, ta cảm thấy hơi mệt mỏi, đứng lên đến giường nằm xuống. Nắm mơ mơ màng màng chẳng biết ngủ thiếp đi tự lúc nào. Cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác trong phòng có khói dày đặc, ta hít vài hơi. Hơi bị sặc, ta ho khan vài tiếng, mở mắt ra mới thấy làn khói nhàn nhạt đang bốc lên từ chiếc lư hương phía bên kia. Ta nhíu mày, gọi: “Vãn Lương.”

“Nương nương.” Vãn Lương đẩy cửa bước vào, hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng bước qua nói: “A, nô tì đáng chết!”

Ta đứng lên, che mũi miệng lại hỏi: “Sao lại như vậy?”

Vãn Lương vừa lấy cây trâm trên đầu xuống, mở nắp lư hương lên để đưa tay vào vừa nói: “Không biết là ai, lúc thêm huân hương vào lại để rơi vài mảnh nhỏ vào bên trong, dù bây giờ vẫn chưa bốc cháy nhưng lại làm khói bốc lên nhiều thế này. Nương nương người không sao chứ ạ?” Nàng quay đầu lại nhìn ta hỏi.

“Ừ.” Ta thản nhiên trả lời, đứng dậy mở cửa sổ.

Lúc xoay người lại, đã thấy nàng xử lý ổn thỏa, đang giơ tay đậy nắp lại.

Trong nháy mắt, trong đầu ta bỗng nhiên nhớ đến lúc vừa rồi ở Trữ Lương cung, nghe thấy lời nói của hai cung nữ kia. Nói là trong tẩm cung của Diêu phi phải thay đổi lư hương.

Lư hương!

Trong lòng ta chấn động mạnh, Thái hậu phái người điều tra trên dưới, tra xét toàn bộ Trữ Lương cung, ta không biết, rốt cuộc là có điều tra mấy cái lư hương kia chưa! Liệu có phải có người dùng lư hương để ra tay hay không? Nếu có thể thêm  một ít xạ hương vào trong huân hương, như vậy thật sự là thần không biết, quỷ không hay.

“Nương nương.” Vãn Lương tiến lên, thấy ta đột nhiên đứng ngây người không nói gì, hơi lo lắng hỏi ta: “Nương nương, người làm sao vậy? Hay là huân hương này….”

Ta không để ý đến nàng, chỉ bước thẳng đến rồi giơ tay dùng sức đẩy lư hương kia xuống nền đất, chỉ nghe “Choang” một tiếng, trong nháy mắt cái lư hương kia đã bị mẻ một góc. Cũng may là lư hương trong cung lấy vẻ đẹp bề ngoài làm chủ đạo, cho nên không phải tất cả đều làm bằng đồng, mà lư hương trong cung của ta, được chế tạo bằng gốm sứ thượng hạng.

Vãn Lương hoảng sợ, cho rằng ta vì việc này mà tức giận, vội quỳ xuống nói: “Nương nương bớt giận!”

Ta liếc nhìn thoáng qua nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi, không có gì đáng ngại đâu, chẳng qua chỉ là hỏng một cái lư hương mà thôi. Ngươi lập tức đến phủ nội vụ đổi lấy một cái khác.”

Ta vừa dứt lời nàng liền ngẩn ra, một lát sau mới đứng lên thu dọn mớ hỗn độn trên nền đất. Ta lại nói: “Vãn Lương, vừa rồi lúc bản cung vào Trữ Lương cung lần thứ hai, lời hai cung nữ kia nói, ngươi còn nhớ rõ không?”

Động tác trên tay nàng hơi chậm lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ta theo bản năng, ta khẽ cười với nàng, cuối cũng nàng cũng bừng tĩnh hiểu ra, vội gật đầu: “Dạ, nô tì đã biết.” Dứt lời, cũng không nhìn ta, chỉ chuyên tâm thu dọn hết mớ hỗn loạn trên mặt đất, xong xuôi liền vội vã ra ngoài.

Ta từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người lại ngồi xuống.

Đồ của Trữ Lương cung mang ra ngoài, nếu muốn đổi, nhất định là đang ở phủ nội vụ. Chỉ hy vọng bây giờ Vãn Lương qua đó, sẽ không quá muộn.

Nàng vừa mới bước ra ngoài liền thấy Triêu Thần bước vào nói: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Vừa nãy nô tì nghe Thụy công công nói trong phòng người có tiếng động.”

Ta lắc đầu: “Không có việc gì đâu, chỉ là bản cung làm hỏng lư hương trong phòng nên bảo Vãn Lương đi đổi một cái khác.” Nghe ta nói như thế, nàng không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, ta mới nhớ đến một chuyện, liền hỏi: “Thái hậu vẫn còn đang ở Trữ Lương cung sao?”

Triêu Thần hơi sửng sốt, vội nỏi: “Nô tì nghe nói Thái hậu đã về rồi, hình như là đến Ngự thư phòng. Sau đó, mẫu thân của Diêu phi nương nương đến. Diêu phi có thế lực lớn thật đó, Thái hậu còn đồng ý cho mẫu thân Diêu phi đến chăm sóc cho Diêu phi cơ mà.”

Ta cúi đầu không nói gì, sau này sẽ còn ban cho Diêu phi sự trấn an lớn hơn nữa, bây giờ chẳng qua là ân chuẩn cho Diêu phu nhân vào cung thăm hỏi thôi, việc này cũng chưa coi là lớn.

Về phần nàng nói Thái hậu đi Ngự thư phòng….

Xem ra, Thái hậu cũng đã lo lắng đến việc Diêu gia sẽ vì việc này mà mượn cớ, đưa ra một số yêu cầu vô lý. Ta mơ hồ cảm thấy họ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Bất luận chuyện Diêu phi sẩy thai có phải ngoài ý muốn hay không, việc này phải điều tra cho đến khi có người chết mới thôi.

Nghĩ đến điều này, đầu ngón tay ta không khỏi run rẩy.

Ta nghĩ, Diêu gia muốn công lý, ngoại trừ cần một câu trả lời hợp lý, còn muốn nhiều hơn nữa, là sẽ kèm theo một số hành động thực tiễn khác.

Ngồi thêm một lúc, mới nghe tiếng Phương Hàm trở về.

Nàng bước vào, chỉ nói hai chữ —- bị giết.

Khi nàng thốt ra, ta vẫn yên lặng ngồi bên cạnh bàn, ngay từ đầu, ta đã đoán được kết quả.

Phương Hàm lại nói: “Nô tì hỏi cung nữ ở Hoán Y cục, họ nói rằng Sơ Tuyết đi nửa đường đột nhiên có chuyện gì đó phải trở về phòng một chút, mãi vẫn không thấy nàng ta ra ngoài nữa. Sau đó bọn họ cho người vào gọi mới phát hiện nàng ta đã tắt thở từ đời nào rồi. Nô tì có nhìn thoáng qua thi thể, ở cổ, có hai đường rạch một sâu một nông, đó là chỗ không hợp với lẽ thường.”

Như vậy, là bị người khác giết chết, sau đó lại treo lên.

Giết cung nữ thân tín bị ta điều đi, đối tượng kẻ đó muốn nhắm đến chỉ có thể là ta.

Sắc mặt Phương Hàm cũng nghiêm trọng lại, chậm rãi nói: “Lúc nô tì trở lại cũng luôn nghĩ, rốt cuộc là muốn moi tin tức bí mật gì từ miệng của Sơ Tuyết. Có điều, nô tì vẫn không nghĩ ra.”

Vấn đề này, lúc đợi nàng đi đến Hoán Y cục ta cũng đã bắt đầu nghĩ đến. Đương nhiên, cũng chẳng nghĩ ra được điều gì.

Một lát sau ta mới mở miệng nói: “Sơ Tuyết chết, có nhiều người biết không?”

Nàng lắc đầu: “Không ạ, hiện nay ở bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là chuyện một cung nữ tự sát, ma ma ở Hoán Y cục nói, vì chịu không nổi khổ sở, cho nên mới nghĩ quẩn. Bề trên đã phê chuẩn xuống, thi thể đã hỏa táng, tro cốt cũng đã xử lý. Nô tì xem xong tất cả mới trở về.”

Ta im lặng không nói thêm gì, xem ra, đối phương cũng không muốn chuyện này lan rộng.

Đối phương cẩn thận từng li từng tí, như vậy càng khiến ta cảm thấy lo lắng.

Phương Hàm còn muốn nói thêm gì đó, đúng lúc ấy Vãn Lương từ ngoài bước vào, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn. Ta cũng ngẩng đầu, thấy Vãn Lương vội vội vàng vàng đi vào, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, thứ được bọc ở giữa chiếc khăn là một ít huân hương. Không cần nàng nói ta cũng biết, tất nhiên đây là huân hương trong cung của Diêu phi.

Vãn Lương đem vật đó trình cho ta, nói tiếp: “Nương nương, nô tì đến vừa kịp, vừa đúng lúc người của phủ nội vụ định xử lý chiếc lư hương đó. Người xem, nô tì đã lấy được một ít.”

Ta vươn tay lấy một ít huân hương từ chiếc khăn của nàng, cúi đầu ngửi, Vãn Lương vội vàng la lên: “Nương nương!”

Ta cười nói: “Không sao đâu.” Ta không mang thai, dù cho trong này thật sự có xạ hương cũng đâu có sao.

Phương Hàm không hiểu sự việc, cau mày hỏi: “Nương nương, đây là….”

Triêu Thần cũng nghi hoặc nhìn ta.

Ta ngửi thử, chẳng qua chỉ là mùi thơm rất bình thường của huân hương, sau đó, ta bất giác mỉm cười, nếu có thể ngửi thấy được sự khác thường thì sao Diêu phi lại không phát hiện ra chứ? Ngước nhìn Phương Hàm, ta nhỏ giọng nói: “Cô cô, nếu trong huân hương có trộn lẫn xạ hương, có thể ngửi thấy mùi gì không?”

Nghe vậy, nàng giật nảy mình. Ngược lại, Triêu Thần lại hít một hơi lạnh.

Ta không kiềm được mà cười một tiếng, đứng lên nói: “Đi chuẩn bị một chút điểm tâm, bản cung muốn đến Thiên Dận cung.”

“Nương nương!” Phương Hàm nhíu mày gọi ta một tiếng.

Ta cười nhạt, nói: “Cô cô yên tâm, bản cung tự biết chừng mực.” Nói xong, ta lấy chiếc khăn trong tay Vãn Lương, bọc ít huân hương này lại, sau đó cất vào trong người.

Đương nhiên ta sẽ không ngốc đến mức trực tiếp đi tìm Hạ Hầu Tử Khâm hỏi huân hương này có vấn đề gì hay không. Người ta muốn tìm là Cố Khanh Hằng, y bây giờ đã là Ngự tiền thị vệ, chỉ cần nơi nào có Hạ Hầu Tử Khâm, tất nhiên nơi đó có thể thấy được bóng dáng của y.

Loan kiệu đi đến Thiên Dận cung rồi từ từ dừng lại, Vãn Lương tiến lên nghe ngóng một chút, rồi trở về nói là Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa trở về, bây giờ vẫn còn đang ở Ngự thư phòng. Ta hơi kinh ngạc, vội hỏi: “Người của Diêu gia vẫn còn ở đó sao?”

Vãn Lương lại lắc đầu: “Không, Lưu công công nói lúc này Hoàng thượng chỉ có một mình.”

Ta gật đầu nói: “Vậy thì đến Ngự thư phòng đi.”

Vãn Lương vâng dạ, rồi hô kiệu đi tiếp.

Tới cửa Ngự thư phòng, ta vịn tay Vãn Lương bước xuống kiệu, Vãn Lương liền vươn tay định lấy hộp thức ăn, ta ngăn nàng lại nói: “Không cần.” Nàng nghi hoặc thoáng nhìn ta, nhưng cũng không nói gì.

Ta ngước mắt nhìn, thấy Lý công công đứng bên ngoài canh giữ, còn có một người khác, quả nhiên là Cố Khanh Hằng.

Trong lòng hơi căng thẳng, nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ hai người bọn họ thì không còn ai cả, ta nghĩ nhất định là Hạ Hầu Tử Khâm đã dặn dò không muốn bất cứ ai đến quấy rầy. Dù sao, ta cũng không phải đến thăm hắn, nên thật ra cũng không sao cả. Đi lên phía trước, Lý công công thấy ta, vội vàng nghênh đón: “Nô tài thỉnh an nương nương, nương nương sao lại đến Ngự thư phòng thế ạ?”

Cố Khanh Hằng nhìn ta, nét mặt y hơi biến đổi, nhưng cũng không tiến lên lấy nửa bước, vẫn đứng canh giữ ở cửa Ngự thư phòng như trước.

Ta nói với Lý công công: “Công công không cần đa lễ. A.” Ta khẽ kêu lên một tiếng.

Lý công công vội hỏi: “Nương nương làm sao vậy?”

Ta cười xấu hổ nói: “Ngươi xem, bản cung đãng trí mất rồi. Vốn là muốn mang một chút điểm tâm đến cho Hoàng thượng, nhưng sao ta lại có thể để quên hộp thức ăn trong kiệu kia chứ.” Dứt lời, ta quay đầu lại, nhìn thoáng qua loan kiệu đang dừng bên dưới.

Lý công công vội nói: “Vậy để nô tài đi lấy giúp nương nương.” Y nói, vội vàng chạy xuống loan kiệu.

Ta quay đầu lại nhìn y, sau đó vội xoay người đi nhanh lên phía trước.

Cố Khanh Hằng thấy vậy rõ ràng giật mình kinh ngạc, định xoay người hành lễ, ta vội nói: “Không cần đa lễ.” Vừa nói xong, liền lấy đồ trong tay áo ra, kín đáo đưa chiếc khăn đã được bọc cẩn thận cho y, nhỏ giọng nói:“Huynh giúp ta thăm dò trong thứ này có xạ hương hay thứ gì khác hay không, cần phải nhanh một chút!”

Nghe đến hai chữ “Xạ hương”, sắc mặt của y chợt biến đổi.

Ai cũng biết thứ ấy có tác dụng gì, ai cũng biết hôm nay đột nhiên Diêu phi sẩy thai.

“Nương nương…” Y khẽ kêu lên một tiếng, đang muốn nói gì đó, đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, vội ngậm miệng lại, đem thứ được gói kín ta vừa đưa cho giấu đi.

Ổn định tinh thần, ta ung dung xoay người thì thấy Lý công công chạy nhanh đến, thứ y đang cầm trong tay chính là hộp thức ăn trong loan kiệu của ta.

Ta đưa tay nhận lấy, cười nói: “Làm phiền công công.”

Y lui lại một bước, lúng túng mở miệng: “Nương nương, hay là để nô tài giúp người mang điểm tâm vào cho Hoàng thượng thôi. Hoàng thượng … Hoàng thượng người nói, không cho phép bất cứ ai vào quấy rầy.”

Khẽ run lên, ta nghĩ dù sao chuyện cần làm cũng đã làm xong, đành miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy… Bản cung sẽ không vào nữa.” Dứt lời, ta đưa mắt nhìn thoáng qua Vãn Lương, sau đó vịn tay nàng đi ra bên ngoài.”

Đi về phía trước một đoạn mới nghe Vãn Lương nhỏ giọng nói: “Nương nương, người bảo Cố đại nhân đi thăm dò, việc này có thể được sao?”

Ta sửng sốt, sau đó chợt nhớ ra, Cố Khanh Hằng đã được thăng chức làm Ngự tiền thị vệ, Vãn Lương xưng hô với y là “Cố đại nhân” cũng là chuyện bình thường. Có điều, Cố đại nhân ư, nghe qua cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Thấy nàng vẫn đang nghi hoặc nhìn ta, ta chỉ nhẹ nhàng “À” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Bảo Cố Khanh Hằng đi thăm dò, chỉ vì ta muốn xác định một chuyện.

Nếu như thật sự trong huân hương kia có trộn lẫn xạ hương. Như vậy, chuyện Diêu phi sẩy thai, ta đã biết là ai gây ra.

“Nương nương…” Vãn Lương dường như vẫn chưa yên tâm, ngoái đầu liếc nhìn lại phía sau một cái rồi mới nhỏ giọng nói: “Lần đó, vì hộp thuốc mỡ – cống phẩm của Nam Chiếu mà Cố đại nhân vô tội mới bị phạt, ngài ấy thật sự… sẽ không hận sao?”

Ta sợ run lên, mới nhớ ra khi ấy người đến Thượng Lâm Uyển cùng ta là Triêu Thần chứ không phải Vãn Lương, ta cũng biết, nàng nói những lời này đều vì muốn tốt cho ta. Đi vài bước, ta cười nhạt một tiếng rồi nói: “Y sẽ không hận đâu.”

Y vĩnh viễn, sẽ không bao giờ hận ta.

Ta luôn biết như vậy. 

Nghe vậy, Vãn Lương cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc này, nghe thấy phía sau có người gọi ta: “Nương nương, nương nương, xin dừng bước!”

Quay đầu lại, ta thấy Lý công công đang vội vã đuổi theo.

Ta ngẩn ngơ cả người, thấy y vội vã chạy đến trước mặt ta, thở gấp nói: “Nương nương, Hoàng thượng nói mời người vào trong.”

Ánh mắt ta chợt nhìn về phía Ngự thư phòng, hắn muốn ta vào, cho nên mới sai Lý công công vội vàng đuổi theo ta.

Lý công công thấy ta đứng yên bất động, lại vội vàng nói: “Nương nương, người còn đứng sững đó nhìn gì thế ạ? Mau theo nô tài vào trong thôi.” Y nói rồi nghiêng người sang một bên.

Ta hơi do dự, cuối cùng cũng vịn tay Vãn Lương xoay người lại, đi về phía Ngự thư phòng.

Cố Khanh Hằng vẫn đứng thẳng tắp ở cửa, thấy ta quay lại, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó lại lập tức đứng chỉnh tề, không nhìn ta nữa.

Ta than nhẹ một tiếng, ở trong cung, y luôn cẩn thận duy trì khoảng cách với ta, chỉ sợ mang đến phiền phức cho ta.

Đi đến cửa, Lý công công khẽ vươn tay đẩy cửa phòng ra, rồi nhỏ giọng nói: “Nương nương, người vào đi thôi, nô tài không vào.” Nói xong, y liếc nhìn Vãn Lương, ý bảo nàng cũng không cần vào.

“Nương nương.” Vãn Lương đưa mắt nhìn ta, ta mím môi cười, bỏ tay nàng ra, bước thẳng vào trong.

Ta giơ tay vén bức màn màu vàng lên, nhìn thấy hắn ngồi sau chiếc bàn dài, ta mang hộp đựng thức ăn đặt bên cạnh hắn, vẫn không mở ra. Trước mặt của hắn bày ra tờ thánh chỉ màu vàng sáng, hắn vẫn chỉ cúi đầu xem xét, cũng không thèm ngước mắt nhìn ta. Nhưng ta biết, hắn nhất định đã nghe thấy tiếng bước chân ta đi vào.

Thấy vậy, ta cũng không nghĩ gì, chỉ bước lên hành lễ với hắn: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Cuối cùng, hắn cũng ngước mắt lên, hừ nhẹ một tiếng: “Nàng tới rồi sao lại còn đi?”

Ta nao nao, không phải là hắn lại nhớ đến lần hắn bị bệnh mà ta đi đến cửa Thiên Dận cung nhưng lại quay về đó chứ? Ta cười nhạt một tiếng, đôi lúc, trí nhớ của hắn luôn quá tốt.

Hắn không bảo miễn lễ, nhưng ta đã tự đứng lên, bước về phía trước một bước nói: “Công công ở bên ngoài nói, Hoàng thượng hạ chỉ, không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy, sao thần thiếp dám tiến vào?”

Trên mặt của hắn hoàn toàn không có ý cười, nhìn thẳng vào ta, một lát sau mới thốt ra bốn chữ: “Trẫm giận vô cùng.”

Ta hơi kinh ngạc, ta không vào nên hắn giận sao? Ta lại muốn cười, lúc này là lúc nào mà hắn còn như vậy?

Quả nhiên, ta lại nghe hắn gằn giọng nói: “Diêu gia.”

Vẫn là vì chuyện của Diêu phi.

Ta bất giác nhìn thánh chỉ trước mặt hắn, lại kinh ngạc phát hiện ra đó là thánh chỉ trắng trơn! Trên đó chỉ có duy nhất dấu ngọc ấn.

Lần thứ hai ngước nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn, hắn không hề nhìn ta, tay để trên mép bàn đột nhiên nắm chặt, đập mạnh lên bàn. Nhưng hắn vẫn mím môi, không nói một câu.

“Hoàng thượng.” Ta cúi đầu gọi hắn.

Một lúc lâu sau, ta mới thấy vẻ mặt tức tối của hắn dần dần bình tĩnh lại. Do dự một lát, cuối cùng ta cũng tiến lên, đưa mắt nhìn hộp thức ăn bên cạnh, cố lấy dũng khí nói: “Hoàng thượng làm việc vất vả cả ngày, hay là ăn một chút gì trước đã.” Vừa nói, tay ta vừa mở nắp hộp đựng thức ăn.

Lấy ra một miếng bánh phù dung đưa cho hắn, hắn lại không nhận. Ta đưa thẳng đến bên miệng hắn, hắn cau mày đưa mắt nhìn ta, ta nhìn hắn mỉm cười. Hắn trừng mắt với ta, cuối cùng cũng há miệng ăn.

Trái tim đang căng thẳng của ta từ từ dịu xuống, ta cũng ăn một miếng.

Bỗng nhiên hắn nói: “Nàng không hiếu kỳ hôm nay Diêu Chấn Nguyên đến tìm trẫm vì chuyện gì ư?”

Ta ngẩn người, rồi cười nói: “Hoàng thượng đã quên rồi à, hậu cung không được tham gia vào chính sự.”

Hắn cau mày, lại hừ một tiếng nói: “Nhưng mà hôm nay, trẫm muốn nghe thử quan điểm của nàng.”

Ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, hắn nói, muốn nghe thử quan điểm của ta?

Ta thu hồi ánh mắt, đúng lúc nhìn vào ba miếng bánh phù dung còn lại ở trong khay. Nhưng ta không ngờ hắn lại vươn tay qua, lấy ba miếng bánh phù dung trong khay ăn sạch, sau đó trầm giọng nói: “Không cần nhìn, ăn hết rồi. Trẫm vẫn đang chờ nghe quan điểm của nàng.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, ta thực sự vừa bực mình vừa muốn cười, cố nhịn cười, ta nói: “Hoàng thượng làm vậy để làm gì, người không sợ ăn no sẽ không tiêu sao?”

Nhắc đến chuyện xấu hổ của hắn, hắn có chút không vui, cắn răng nói: “Đừng có đùa với trẫm.”

A, ta làm sao dám đùa với hắn?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của hắn, ta cũng biết không nên nhắc đến chuyện này nữa.

Ta nhìn hắn, hắn hoàn toàn không muốn đề cập đến nội dung cuộc nói chuyện hôm nay giữa hắn và Diêu Chấn Nguyên, hắn thực sự quá coi trọng ta rồi, cứ thế để ta tự đoán mọi việc.

Nghĩ ngợi một chút, ta bước vòng qua bàn, đi đến bên cạnh hắn. Ta dừng lại trước bức thánh chỉ màu vàng sáng lấp lánh, nhàn nhạt nói: “Nếu Hoàng thượng đã xem trọng thần thiếp như thế, vậy thần thiếp cũng không khách sáo nữa.”

Ta chỉ nghe hắn hừ khẽ một tiếng, nhưng không nói lời nào.

Ta lại nói: “Diêu phó tướng hôm nay đến nhất định là muốn đòi công lý cho Diêu phi. Nhưng việc này Hoàng thượng nói sẽ cố gắng điều tra rõ ràng, nên Diêu phó tướng cũng không thể nói thêm gì nữa. Vốn dĩ ban đầu Hoàng thượng muốn trấn an Diêu gia, chỉ là Diêu phó tướng đưa ra yêu cầu có chút quá đáng.” Hơi nắm chặt hai tay, ta vẫn ngước mắt nhìn hắn. Hắn chỉ nhíu mày nhìn, khóe miệng mơ hồ lộ ra ý cười hời hợt.

Ta yên tâm hơn một chút nói tiếp: “Chỉ là, Hoàng thượng cũng không thể để Diêu gia muốn làm gì thì làm, yêu cầu của Diêu phó tướng, Hoàng thượng không đáp ứng cũng khó, mà đáp ứng, cũng khó.”

Ta càng nghĩ càng khẳng định, Diêu Chấn Nguyên muốn Hoàng Thượng viết thánh chỉ trấn an, nhưng nên viết gì đây.

Có điều đừng nói là Hạ Hầu Tử Khâm không chịu, ngay cả Thái hậu cũng không đồng ý. Nếu không Diêu phi tiến cung bốn năm, vì sao chỉ có thể là thục nghi, danh phận nhị phẩm phu nhân cũng chỉ vừa mới tiến phong gần đây, nhưng vẫn được tấn phong sau ta và Thiên Phi, ta nhớ lần đó nàng được tấn phong cũng là chủ ý của Thái hậu.

Cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Vậy nàng nói xem, trẫm nên làm như thế nào?”

Xoay người lại đối mặt với hắn, ta ngẩng đầu lên hỏi: “Thần thiếp nói bất kể là đối pháp gì, Hoàng thượng cũng không tức giận chứ?”

Hắn khẽ run lên, nhàn nhạt nói: “Không giận.”

“Được rồi.” Ta thu lại nụ cười, nói tiếp: “Thần thiếp cũng cảm thấy điều kiện của Diêu gia đưa ra lần này quá đáng. Thần thiếp cho rằng, tiếp theo Hoàng thượng có thể hạ thánh chỉ, tấn phong Diêu phi thành Thục phi. Bây giờ ở hậu cung, vị trí tứ phi là Quý, Thục, Hiền, Đức vẫn còn bỏ trống, người chỉ cho nàng tiến thêm một bậc, như vậy nàng cũng đã là nữ tử có thân phận cao quý nhất trong hậu cung Thiên triều rồi. Đứng đầu tứ phi là Quý phi, thần thiếp cho rằng, đương nhiên vẫn nên để trống thì hơn.”

Hắn nhìn ta, đáy mắt dần dần sáng lên, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Không nghĩ rằng, nàng lại có cùng suy nghĩ với trẫm.”

Ta kinh hãi, rõ ràng trong lòng của hắn đã có đối sách, lại còn muốn sai Lý công công gọi ta đến muốn nghe quan điểm của ta.

Nhưng bây giờ hắn nói như vậy, càng chứng minh thêm cho việc Diêu gia đang muốn ngôi vị Hoàng hậu?

Diêu phi không còn đứa bé, Hạ Hầu Tử Khâm trấn an đương nhiên là chuyện bình thường. Ta cảm thấy, cho nàng chức vị thục phi, thân phận của nàng cũng đã trên các phi tần. Đương nhiên cái đó còn cách rất xa ngôi vị Hoàng hậu.

Hắn vươn tay kéo ta qua, lại hỏi: “Nếu Diêu gia không chấp nhận thì sao?”

Hít một hơi thật sâu, dù sao cũng đã nói đến đây rồi, nói tiếp nữa chắc cũng không sao.

Ta nói tiếp: “Thần thiếp cho rằng, có thể xin Thái hậu ra mặt hòa giải. Thái hậu vẫn là người hiểu rõ Diêu phi nhất, điều này Diêu phi không phải không biết. Hoặc là….” Nhìn vào mắt của hắn, ta cắn răng nói: “Hoặc là, có thể nói rằng, đợi cho đến ngày Diêu phi hạ sinh Hoàng tử, rồi sắc phong Hoàng hậu cũng không muộn. Dù sao, lý do này cũng rất quang minh chính đại.”

Trong mắt của hắn, cuối cùng cũng nổi lên sự kinh ngạc.

“Đàn phi.” Hắn gọi ta, giọng nói đó rõ ràng là kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Ta không biết vì sao đột nhiên hắn lại như vậy, vừa rồi hắn còn nói, mặc kệ ta nói gì hắn cũng sẽ không nổi giận kia mà.

Nhưng, bây giờ chẳng phải là đang nổi giận hay sao.

Bàn tay hắn cầm lấy cổ tay của ta hơi dùng sức, ta bị đau nên nhíu mày.

Ta đang kinh ngạc, lại nghe hắn đột nhiên nói: “Khá khen cho một Đàn phi đức hạnh, chính miệng nàng lại muốn trẫm tăng thêm danh vị cho một nữ tử khác. Thế mà nàng không ghen sao?”

Bỗng nhiên ta giật mình.

Ta chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào hắn.

“Nàng không khó chịu một chút nào sao? Đối với trẫm, nàng thật sự không chờ mong, cũng lạnh nhạt đến vậy sao?” Hắn đến gần ta, nhỏ giọng nói.

Vừa rồi nói đến chuyện của Diêu gia, lời nói của hắn sắc bén như vậy, bây giờ tự dưng lại chuyển sang ta.

Nhưng nghe hắn nói như vậy, trong lòng ta lại đau nhói một hồi.

Nếu quả thật ta có thể lựa chọn, làm sao ta có thể đẩy hắn đến bên cạnh nữ tử khác cơ chứ?

Thế nhưng lúc này, ta lại muốn cười, đáp lời: “Đương nhiên là thần thiếp không ghen.”

“Đàn phi!” Hắn tức giận gào to tên ta.

Ta khẽ cười nói: “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp là người như thế nào?”

Hắn giật mình.

Ta vẫn cười nói: “Thần thiếp ích kỷ giữ lại vị trí Quý phi đương nhiên thần thiếp hy vọng, một ngày nào đó, người sẽ để lại cho thần thiếp.”

Nghe vậy, đáy mắt của hắn sáng ngời, nhưng vẫn cắn răng nói: “Trẫm cho rằng dã tâm của nàng còn lớn hơn như thế nữa.” Ta hiểu ý hắn ám chỉ chính là ngôi Hoàng hậu.

Ta cười nhạt không nói gì nữa.

Bỗng nhiên một tay hắn kéo ta ôm vào lòng, hít một hơi thật sâu nói: “Trẫm thích nàng có dã tâm, nhưng sao nàng lại thuần khiết thế này.”

Bị hắn bất ngờ ôm lấy, ta đương nhiên cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng lúc này, ta nằm trong ngực của hắn không dám giãy giụa, lại nghe hắn nói: “Trẫm hỏi lại nàng, nếu trẫm thật sự phong nàng ta làm Thục phi, nàng sẽ không khó chịu sao?”

“Không khó chịu, thần thiếp chỉ đố kỵ.” Ta thành thật trả lời.

Hắn lại cười: “Đố kỵ là tốt.”

Đố kỵ là tốt. A, Hạ Hầu Tử Khâm nói nghe thật là hay.

Một lúc sau, hắn vẫn không buông vòng tay đang ôm ta, lại nói: “Đã như vậy, nàng hãy đưa ra cho trẫm một chủ ý xấu đi.”

Chủ ý xấu, nhưng mà ta thấy hắn rất hài lòng. Trong lòng hắn cũng giống như ta, chỉ là hắn muốn mượn miệng của ta nói ra mà thôi. Cho dù ta nói gì, kết quả vẫn là như nhau. Hắn đã xác định được rồi, chỉ cần viết ra nữa mà thôi.

Bỗng nhiên, ta lại nhớ đến lời nói của Vãn Lương, nàng nói ta sống tốt, nàng mới có thể sống tốt, bọn họ mới có thể sống tốt. Tất cả bọn họ đều đang dựa vào ta, còn ta ở trong cung chỉ có thể dựa vào Hạ Hầu Tử Khâm.

Ngước mắt, ta chăm chú nhìn hắn, mở miệng nói: “Bởi vì Hoàng thượng là bầu trời của thần thiếp, mọi chuyện của người tốt đẹp, thần thiếp mới có thể sống tốt được.”

Vì thế có lúc phải lui một bước, mới có thể thấy được trời cao biển rộng.

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào ta, giơ tay lên, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ta, chậm rãi nói: “Chỉ cần nàng tin trẫm, trẫm sẽ là bầu trời của nàng.” Đáy mắt hắn sáng lên, như dòng suối chảy, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn dịu dàng như vậy.

Không biết vì sao nằm trong lòng ngực của hắn ta lại có chút hồi hộp.

Hắn thoải mái cười một tiếng nói: “Nàng chuyên nhất (*), tâm trạng trẫm mới khá hơn.” Nói xong, tay hắn buông ta ra, lấy bút bên cạnh chấm mực, bắt đầu viết.

* Nghĩa chỗ này ý nói Tang Tử một lòng một dạ, chỉ biết, chỉ tin Hạ Hầu Tử Khâm. 

Nhìn hắn viết từng câu từng chữ, trong lòng ta mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Ta luôn luôn kiêu ngạo, hắn cũng vậy.

Còn lần này, ta và hắn đều cần thỏa hiệp, hắn với Diêu gia, ta với Diêu phi.

Không, sẽ nhanh thôi, ta phải gọi nàng là —– Diêu thục phi.

Bỗng nhiên, ta lại nhớ đến việc muốn Cố Khanh Hằng đi thăm dò một chút về loại huân hương đó. Nếu như trên đó có xạ hương, như vậy ta càng thoải mái.

Lúc thấy Quyến nhi xuất hiện ở Trữ Lương cung, ta đã bắt đầu hoài nghi Thái hậu.

Thái hậu có lẽ cũng không muốn biểu hiện ra vẻ nuông chiều Diêu phi như vậy. Bà hào phóng sự sủng ái chỉ là muốn cho Diêu gia nhìn. Có lẽ, cái Thái hậu không thích thế lực của Diêu gia, nhưng ngược lại bà cũng kiêng dè thế lực của Diêu gia.

Vì thế bà mới sủng ái duy nhất một mình Diêu phi, nhưng lại không muốn Hạ Hầu Tử Khâm sủng ái một mình nàng.

Vừa xa cách, vừa ân sủng, Thái hậu cũng là một người thông minh.

Ta nghĩ, điều này cũng dễ giải thích vì sao Diêu phi đã vào cung bốn năm mà vẫn không có thai, ta nghĩ cũng là do Thái hậu âm thầm ra tay. Như vậy, mang thai lần này xem ra là bất ngờ, vì thế Thái hậu mới bảo Quyến nhi sang Trữ Lương cung hầu hạ nàng, một mặt là đi điều tra nguyên nhân xảy ra vấn đề, mặt khác đó là làm thế nào để loại bỏ long thai trong bụng Diêu phi.

Vì thế, mới không thể điều tra được gì ở Trữ Lương cung. Nếu thực sự là như vậy, chắc hẳn là Lưu thái y cũng không phải là không biết nguyên nhân Diêu phi sẩy thai, chỉ là y không dám nói.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta không khỏi xúc động.

Động cơ của Thái hậu, chẳng qua đã quá rõ ràng. Bà sợ một khi Diêu phi hạ sinh Hoàng tự, nhất là Hoàng tử, như vậy Diêu gia sẽ càng không kiêng nể gì nữa. Bà sợ Diêu gia sẽ ủng hộ ấu tử, sợ giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm vì thế mà bị lật đổ.

Tất cả những gì Thái hậu làm đều là vì Hạ Hầu Tử Khâm, đều là vì giang sơn của dòng họ Hạ Hầu.

Chỉ là, Hạ Hầu Tử Khâm có biết không?

Đưa mắt nhìn người trước mặt, những lời này ta đương nhiên sẽ không hỏi. Nếu quả thật điều ta kiểm chứng là sự thật, ta cũng sẽ giữ kín như bưng.

Ta và Thái hậu đều giống nhau, không hy vọng hắn sẽ gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Hắn thở dài một tiếng, nói: “Ngày mai, thánh chỉ này sẽ truyền khắp Hoàng cung, khắp mọi ngõ ngách.”

Ta mỉm cười: “Không chỉ ở Hoàng cung, mà là toàn bộ Hoàng thành, thậm chí khắp thiên hạ, còn Thương Châu nơi Diêu tướng quân đang ở sẽ được biết đầu tiên.”

Hắn bỏ bút trong tay xuống, cười mỉa mai: “Mặc dù trẫm là Hoàng đế của Thiên triều, nhưng có lúc cũng là thân bất do kỷ.”

Ta tiến lên, ôm hắn từ phía sau lưng, cười nhẹ: “Hoàng thượng, là con người ai cũng có lúc thân bất do kỷ.”

Hắn ngẩn ra, cầm lấy tay ta, mở ra, xoay người lại đối mặt với ta, thu hồi ý cười trên mặt, cúi đầu nói: “Hôm nay, trẫm chỉ hỏi nàng một lần, cũng chỉ một lần này thôi.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, ta không khỏi xúc động, vội thốt lên: “Có chuyện gì?”

“Đứa bé của Diêu phi có phải nàng ra tay hay không?” Hắn hỏi không hề do dự.

Đột nhiên, trong lòng ta có cảm giác lạnh lẽo, cười chán nản: “Hóa ra, Hoàng thượng vẫn không tin thần thiếp.”

Ánh mắt của hắn căng thẳng, lại nói: “Trẫm tin, trẫm chỉ muốn nghe một câu do chính miệng nàng nói ra.”

Ta lắc đầu nói: “Thần thiếp không hề nhúng tay vào.” Nhìn thấy vẻ mặt yên tâm của hắn, ta lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần là con của người, thần thiếp sẽ không bao giờ ra tay hãm hại. Cho dù đó là người thần thiếp ghét nhất.” Lúc nói lời này, hình ảnh Thiên Phi hiện ra rõ ràng trước mắt ta.

Ta ghét nàng ta như thế, nhưng mà ta sẽ không động đến long thai trong bụng nàng ta.

Ta cũng không cần dùng đứa bé trong bụng để đạt được sự sủng ái quang vinh.

Tang Tử ta, mặc dù không phải là người lương thiện, nhưng cũng chưa bao giờ là người vô cớ độc ác.

Tay hắn nắm lấy tay ta, nắm thật chặt, cười nhạt: “Trẫm tin.”

Hai chữ, dường như cũng giống như lần đó nói là tin ta và Cố Khanh Hằng khi ở bên ngoài Thiên Dận cung.

Ta ngẩng mặt lên hỏi hắn: “Có phải những lời thần thiếp nói, người đều tin?”

“Nàng đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.” Hắn nói.

Ta có chút thất vọng, lại nghe hắn nói: “Trẫm vốn định sẽ tin hoàn toàn.”

Kinh ngạc nhìn hắn, lại thấy khóe miệng của hắn đang mỉm cười nhàn nhạt.

Mặc dù hắn nói “định”, nhưng ta đã hiểu.

Hắn nhẹ nhàng ôm ta, khẽ nói: “Điểm tâm trẫm cũng đã ăn, quan điểm của nàng trẫm cũng đã nghe, nàng có thể trở về rồi.”

Lệnh đuổi khách trực tiếp nhưng dịu dàng. Chính xác là chẳng qua ta chỉ mang danh mang điểm tâm đến, dù sao đây cũng là Ngự thư phòng, ở lâu cũng không tiện. Hành lễ với hắn, ta liền lui ra.

Đến bên ngoài, lúc nghiêng mặt muốn nhìn Cố Khanh Hằng, bỗng nhiên từ xa xa ta nhìn thấy Thái hậu đang đi tới. Ta vội cùng Vãn Lương tiến lên, nói với bà: “Thần thiếp tham kiến Thái hậu.”

Vãn Lương cũng nói: “Nô tì tham kiến Thái hậu.”

Thái hậu “Ừ” một tiếng, khẽ cau mày nói: “Hình như Ai gia vừa nhìn thấy Đàn phi từ Ngự thư phòng đi ra?” Ta nghe được giọng nói của bà có chút không vui.

Ta gật đầu: “Vâng, thần thiếp sợ Hoàng thượng đói, nên mang một hộp điểm tâm đến.”

Nghe vậy, sắc mặt của bà mới dịu một chút, chỉ nhợt nhạt nói: “Đàn phi có lòng.” Dứt lời, cũng không nhìn ta. Chỉ vịn tay Thiển nhi đi tiếp.

Ta nghiêng người tránh sang một bên, nhưng bỗng nhiên bà lại dừng bước, ngoái đầu lại nhìn ta, nói: “Hôm nay xảy ra sự việc của Diêu phi, Thẩm thị khẩn cầu ai gia xử phạt Dụ thái phi, Đàn phi nghĩ sao?”

Bà ta đột nhiên đề cập đến “Thẩm thị”, ta còn chưa kịp nghĩ ra là ai, Vãn Lương đã nhỏ giọng nói: “Nương nương, đó là Diêu phu nhân.”

Yên lặng đưa mắt nhìn Vãn Lương một cái, ta cúi đầu nói: “Việc này Hoàng thượng đã phái người đi thăm dò, thần thiếp không nên kết luận bừa bãi.”

Người ngoài cung không biết Dụ thái phi là mẹ ruột của Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng Diêu phi không thể không biết. Ta không biết đây là ý của Diêu gia hay là ý của Thái hậu. Chỉ là lúc này bà lại muốn ta nói, không biết rốt cuộc là bà có ý gì, Thái hậu chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không gây khó xử cho ta, vịn tay Thiển nhi xoay người lần nữa, đi đến Ngự thư phòng.

Cho đến khi bà đã đi rất xa, ta vẫn còn ngẩn ngơ, không kịp phản ứng.

Muốn Hạ Hầu Tử Khâm xử lý Dụ thái phi, cái đó căn bản là chuyện không thể xảy ra. Ta không thể không bận tâm, không biết khi Thái hậu đề cặp với hắn việc này, hắn sẽ có cảm giác như thế nào?

Nếu như ngay cả ta cũng hoài nghi Thái hậu, vậy thì ta tin rằng hắn sẽ không thể không nghi ngờ. Nếu như vậy, hắn càng không thể đẩy Dụ thái phi vào tình cảnh đứng mũi chịu sào.

“Nương nương.” Vãn Lương nhỏ giọng gọi ta, ta lắc đầu, khẽ nói: “Hồi cung.”

Tốt nhất là ta nên rời đi trước, chuyện này từ đầu đến cuối ta không tiện nhúng tay.

Trở về Cảnh Thái cung, ta cứ thấp thỏm nghĩ về hai người ở Ngự thư phòng. Nhưng mà, mãi cho đến tối ta vẫn không nghe được bất kỳ tin tức nào đề cập đến Hoàng thượng và Thái hậu bất hòa. Tâm trạng đang lơ lửng của ta vì thế cũng hơi thả lỏng một chút.

Đang dùng bữa tối, ta thấy Tường Hòa từ ngoài tiến vào, nói với ta: “Nương nương, bên ngoài có một công công nói có thứ gì đó muốn giao cho người.”

Ta gật đầu với ý bảo y trình lên, Tường Hòa cầm đưa đến, ta xem, quả nhiên là một gói huân hương, bên trong chỉ còn lại một ít. Ta nhận ra, đó là thứ mà ta đã giao cho Cố Khanh Hằng, là thứ ta đã lấy ra từ trong cung của Diêu phi.

Trong lòng ta căng thẳng, nếu như Cố Khanh Hằng dám quang minh chính đại gọi thái giám đưa đến, ý là muốn nói cho ta biết, huân hương không có gì khác thường.

Không khác thường, không khác thường, nếu như vậy, chỉ có thể là ta đã nghĩ sai, vậy đúng thật là không phải Thái hậu ư.

Ta đứng bật dậy, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Ta không thể nào đoán sai được!

Đang nghĩ ngợi, thấy Phương Hàm đẩy cửa tiến vào, sắc mặt của nàng căng thẳng, nói nhỏ bên tai ta vài câu, còn ta bỗng chốc cứng người.

Nàng nói tua ngọc bội bị thay thế của Diêu phi không thấy đâu nữa.

Hết chương 9 (182)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện