Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 16: Bị đuổi đi



Ngữ khí Y Vân làm Long Mạc có chút không thoải mái. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn " Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Bất quá chỉ là một tiểu nha hoàn trong Nguyệt phủ, lần đó nàng dám vô lễ với hắn, hôm nay lại ra mặt chống đối hắn. Hay cho một câu, chẳng lẽ là Hoa nhi câu dẫn ong mật sao? Hoa tự đưa hương phong tự vũ, toả hương khoe sắc vốn là tự nhiên, chẳng lẽ có thể nói hoa cố ý dụ dỗ ong bướm.

Tiểu nha hoàn này thật không đơn giản, cũng không lạ gì khi Nguyệt Thanh Huy cùng Thanh Tâm bị nàng mê hoặc, chỉ là hắn nghĩ mãi không thông rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà nàng lớn mật như thế, ngay cả Vương gia hắn cũng không để vào mắt? Thân phận nha hoàn không phải là kẻ phục tùng chủ tử hay sao? Nhưng sao trên người nàng thật không có cảm giác thấp hèn.

Ánh mắt Long Mạc trên người Y Vân đảo qua, nàng mặc y phục của hắn, thần thái tự nhiên như đang mặc chính y phục của nàng ta. Chúng ở trên người nàng tuy có rộng thùng thình, gió nhẹ thổi qua, tay áo phiêu phiêu, khiến cả người nàng thoạt nhìn nhẹ nhàng tựa tiên tử. Đôi mắt nàng nhìn hắn không có nửa điểm khiếp đảm, ngược lại có một tia lạnh lùng, ngạo nghễ.

Nhẹ nhàng như tiên? Ngạo nghễ? Những điều này lại xuất hiện trên người một nha hoàn, thật làm cho Long Mạc ngạc nhiên không thôi.

“Một tiểu nha hoàn? Ngươi lại dám vô lễ với bổn vương hai lần, như thế nào, có phải hay không muốn chết?”

“Vương gia, tiểu nha hoàn thì làm sao, chẳng lẽ Vương gia cho rằng làm nô tỳ thì phải nhẫn nhục? Làm nô tỳ thì không có tự tôn sao?” Y Vân thực tức giận vì thái độ Long Mạc.

Mày hắn nhíu lại, vốn sinh ra ở hoàng gia, từ nhỏ hắn đã nhìn qua các cung nữ, thái giám bị mắng chửi, bị trách phạt, sao lại không biết sự chua xót của thân nô tì. Nhưng không phải là hắn xem thường bọn họ, mà là chính họ tự hạ thấp bản thân, trước mặt chủ tử lộ ra bộ dạng nô tài phục tùng. Như tiểu nha hoàn này cao ngạo thật đúng là chưa thấy qua.

Y Vân nhìn thấy sắc mặt Long Mạc ngày càng thâm trầm, có lẽ hắn hy vọng nghe nàng cầu xin tha thứ. Nhưng là nàng kiêu ngạo tuyệt nhiên sẽ không cúi đầu. Trước mặt Quân Lăng Thiên nàng còn không khuất phục, huống chi là Long Mạc, nàng lại càng không cúi đầu, ngay cả hắn là ngươi nàng yêu thương.

“Ngụ ý là nói bổn vương lăng nhục ngươi?”

“Y Vân không dám. Vương gia là người chức cao vọng trọng, tuỳ lúc có thể lấy đi mạng nhỏ của Y Vân, xử tử một nha hoàn ở trong mắt Vương gia sao có thể nói là lăng nhục? Nhiều lắm chỉ là xem mạng người như cỏ rác mà thôi.” Y Vân lạnh lùng nói.

“Hừ, xem mạng người như cỏ rác, bổn vương nói muốn giết ngươi sao? Dựa vào gì mà ngươi vô lễ không xem bổn vương ra gì, dựa vào mỹ mạo của ngươi sao?”

“Mỹ mạo?” Hắn vẫn cho rằng nàng là nữ nhân như vậy. Vì sao hắn đối với nàng luôn có cái nhìn cực đoan? Liền bởi vì dung mạo của nàng sao?

Ánh mắt Long Mạc sắc bén lại một lần nữa đảo qua trên người Y Vân, khi ánh mắt hai người giao nhau, Long Mạc khẽ giật mình,, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt này rất quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở nơi nào. Con ngươi sâu thẳm, trầm tĩnh, không e dè nhìn hắn, hơn nữa, còn có một tia chờ đợi. Nàng đang chờ đợi cái gì?

“Bổn vương đã từng gặp qua ngươi sao?” Long Mạc đột nhiên hỏi.

Y Vân nghe thấy những lời này, tâm run lên, tim đập rộn từng hồi.

“Vương gia như thế nào đã quên, chúng ta tất nhiên đã từng gặp qua.” Y Vân vân đạm phong khinh nói, thật ra trong lòng thực khẩn trương.

“Bổn vương thế nào lại hồ đồ, mấy ngày trước ở Nguyệt phủ đã thấy qua.” Long Mạc thực chán nản, mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa lạt vào sóng mắt như thu thuỷ đó. Hắn làm sao có thể cùng tên tiểu hài tử Nguyệt Thanh Huy kia giống nhau, bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn.

Tâm Y Vân nhất thời chấn động liền trong nháy mắt lại trầm xuống. Nàng đến hôm nay mới biết được, tâm tình con người thực phức tạp, lúc trầm lúc bổng không kiểm soát được.

Hắn đúng là vẫn không nhận ra nàng, cho dù nhận ra thì đã sao, hắn có thể thay đổi cách nhìn với nàng sao?

“Ngươi nhanh chóng rời đi, bổn vương sẽ không làm khó dễ ngươi.”

“Ta là người công chúa cứu trở về, có đi hay không ta phải nghe công chúa nói qua.” Vốn Y Vân cũng không nghĩ sẽ lưu lại, chỉ là vẫn không thể chấp nhận việc vị hắn đuổi đi.

“Nơi này là vương phủ của ta, ngay cả công chúa cũng phải nghe theo ta, Đinh Lang, đưa vị cô nương này xuất phủ.”

“Dạ” Đinh Lang đáp ứng một tiến, hướng Y Vân nói: “Cô nương, mời!”

“Không cần, ta tự đi.” Y Vân lãnh đạm nói, không nghĩ tới ấn tượng về nàng đối với hắn lại xấu như vậy, có lẽ hiểu lầm giữa nàng và hắn càng ngày càng sâu.

“Hoàng huynh, ngươi đã trở lại. Đinh Lang, ngươi làm gì đấy? Y Vân tỷ là khách của ta, ai cũng không được để nàng đi.” Thanh Tâm công chúa bỗng nhiên ôm giá vẽ bước tới.

Đinh Lang ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó, hắn khả không thể trêu vào vị tiểu công chúa này.

“Thanh nhi, lúc ta rời đi đã nói thế nào, ngươi như thế nào lại không nghe lời?” Long Thanh sủng nịnh nhìn Thanh Tâm, nhẹ giọng nói.

“Hoàng huynh, ngươi không phải đến tối mới trở về, sao lại sớm như vậy? Hay là Nguyệt tỷ tỷ làm ngươi mất hứng? Vậy ngươi cũng không thể trút giận lên người chúng ta nha, ta thích Y Vân tỷ tỷ, muốn lưu nàng lại.”

“Không được, nàng nhất định phải đi.”

“Y Vân tỷ không có nhà, nàng không có chỗ để về, ngươi còn đuổi nàng đi, hoàng huynh ngươi khi nào trở nên nhẫn tâm như vậy!” Thanh Tâm công chúa ý không thuận theo nói.

Nàng không có nhà? Không có nơi để về? Hừ, quả nhiên là đang dối gạt người.

“Thanh nhi, không nên tuỳ tiện gọi người khác tỷ tỷ, nàng là nha hoàn Nguyệt phủ, sao có thể không có nơi để về? Đưa nàng trở về đi, Nguyệt phủ mọi người đều đang tìm nàng, chúng ta sao có thể lưu nàng ở lại?” Long Mạc đối với Tiểu muội muội duy nhất này ôn nhu, vừa nói vừa nhìn Y Vân, nhưng hắn thật chịu không nổi chính là khoé môi nàng hiện hữu một tia chê cười, nàng dám chế nhạo, nàng căn bản xem thường hắn, một vương gia đức cao vọng trọng.

“Y Vân tỷ là thật sao? Ngươi thật là nha hoàn Nguyệt phủ?”

“Là thật.” Nguyên tưởng rằng công chúa sẽ vì vậy mà xem thường nàng, dù sao nàng cũng là một công chúa.

“Kì thật tốt quá, hoàng huynh, ngươi phái người đến Nguyệt phủ nói một tiếng, khiến cho Y Vân tỷ tỷ ở lại chỗ này đi.”

“Thanh nhi.” Long Mạc lớn tiếng nói, muội muội này ngày càng không nghe lời, hắn cuối cùng cũng không nhẫn nại.

“Công chúa, ta không thể ở lại đây, thật sự phải trở về.” Thấy sắc mặt hắn không tốt, Y Vân liền nói.

“Ta đi đây.” Nói rồi Y Vân xoay đi.

“Chậm đã.” Long Mạc nói, “Đem y phục đổi lại.”

Y Vân lúc này mới phát hiện nàng còn mặc quần áo Long Mạc, xem ra muốn lưu lại chút tưởng niệm cũng không có khả năng.

Trở lại trong phòng, một lần nữa thay y phục của mình, mà cũng không thể nói là y phục của mình, là quần áo tên ác ma Quân Lăng Thiên đưa, không nghĩ tới nàng phải lâm vào tình trạng thế này ngay cả một bộ y phục của mình cũng không có. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Thanh Tâm công chúa đưa cho Y Vân một khối ngọc bài: “Y Vân tỷ, ngươi nếu có chuyện gì, hoặc là ở Nguyệt phủ sống không được nữa, đem khối ngọc bài này vào cung tìm ta. Nhị hoàng huynh hôm nay như thế là sợ ta có việc không hay xảy ra, tuy rằng hắn không tin tỷ, nhưng ta tin tưởng tỷ tỷ không phải người xấu.”

Nhìn đôi mắt chân thành của công chúa, Y Vân thực có chút cảm động.

“Có cơ hội ta nhất định tới tìm ngươi.” Y Vân vẩy tay, dường như tiêu sái rời đi nhưng kỳ thật trong lòng mang đầy tâm sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện