Vân Việt Vãng Sự

Chương 20: Vai và cánh tay hắn mạnh mẽ hữu lực



Bên ngoài trời đã sáng, cửa sổ nhỏ của kho hàng cũ nát hướng về phía Tây, chẳng có bao nhiêu nắng sớm chiếu được vào phòng. 

Việt Tiềm đã quen sống trong hoàn cảnh tối tăm. Hắn bò khỏi giường, trực tiếp đi về phía cửa kho hàng, thuần thục tránh né những mảnh gỗ vỡ vụn và sách thẻ tre trải tán loạn bên chân. 

Kho hàng cũ của Tàng thất không được sử dụng nữa, dùng để chứa gỗ trúc cũ nát bị vứt bỏ, còn có một gian phòng nho nhỏ, bên trong ước chừng cũng toàn là những thứ này. 

Về phần sách, hoặc là thiên văn, sách thuốc, hoặc chính là sách sử. 

Sách thẻ tre phần lớn là công văn của những địa phương cũ, niên đại kéo dài phải tới gần trăm năm, còn có thư từ tình cờ chen lẫn, là thư nhà của binh sĩ biên thuỳ viết để gửi về quê hương, chẳng biết vì sao lại trà trộn được vào nhà kho cũ bên trong Tàng thất. 

Việt Tiềm biết chữ. Tuổi thơ của hắn ba tuổi bắt đầu đọc sách, bảy tuổi bái sư, mười tuổi thì bị bắt. Sau khi bị bắt hắn ở chung với Thường phụ, mà Thường phụ cũng từng là quan chức Vân Việt Quốc, biết chữ, cũng từng dạy hắn cách đọc cách viết. 

Cửa kho hàng vừa mở ra, ánh sáng chói chang bên ngoài cũng ập tới. Việt Tiềm không khỏi nheo mắt lại, chỉ trong giây lát đã thích ứng, bước thêm hai bước, đắm mình trong nắng sớm rực rỡ. 

Hắn đi tới bên giếng vọc nước, khoác ánh nắng ban mai trên bả vai. 

Kho hàng cũ ở sân sau của Tàng thất. Nơi này yên lặng, ít người, chẳng giống như tiền viện thường xuyên có hạ nhân qua lại. 

Tàng thất Dung Quốc rất lớn, có thể sáng ngang với Tàng thất Vân Việt Quốc trong trí nhớ của Việt Tiềm. Tàng thư ở nơi này cực kỳ phong phú, dù sao cũng là nơi gửi gắm điển tịch địa phương của một quốc gia. 

Advertisement

Trong Tàng thất không cho nhóm lửa để phòng hoả hoạn. Việt Tiềm đổ nước giếng vào trong bình gốm, lại nhấc bình gốm đi ra cửa hậu viện. Ngoài cửa viện có một rừng đào nhỏ, bên cạnh rừng đào là một con suối trong vắt. 

Việt Tiềm hay làm cơm bên cạnh con suối này. 

Nô nhân bên trong Tàng thất đều tới đây làm cơm, nơi ở của bọn họ cũng ở bên cạnh dòng suối, bên trong rừng đào nhỏ. 

Việt Tiềm không ở cùng với những Nô nhân khác, thường ngày cũng chẳng hề giao lưu cùng bọn họ. Thậm chí cùng là Nô nhân, những việc bọn họ làm và hắn làm cũng chẳng hề giống nhau. 

Những Nô nhân khác có thể đi vào trong gian phòng chứa hộ tịch hay bản đồ địa phương để quét tước, chỉnh lý, riêng Việt Tiềm không được phép tiến vào bên trong Tàng Thất mà chỉ phụ trách vận chuyển, bốc dỡ sách thẻ tre. 

Phàm là công việc chân tay, có khi sẽ bận rộn đến chân không chạm đất cả một ngày dài, cũng có khi sẽ thanh nhàn vô sự. 

Cơm lúa mạch bên trong bình gốm đã toả ra mùi thơm. Việt Tiềm rút củi từ dưới bếp lò ra, lại múc nước tưới tắt lửa. Hắn cầm một cái chén sứ, múc cơm lúa mạch trong bình gốm ra ăn. 

Đồ ăn thường ngày của hắn là cơm lúa mạch, cá khô, còn có rau dưa, mắm tôm, tương đậu; mà những vật này chắc chắn không phải là đồ ăn của Nô nhân. 

Những thứ này, đều do người làm của Sử quan đưa tới. 

Không chỉ có đồ ăn, mà còn có cả quần áo. 

Khi lao động ở tiền viện Tàng thất, Việt Tiềm thường xuyên nhìn thấy người trông coi lịch sử ở nơi này. Rõ ràng bề ngoài, người nọ vô cùng xa lánh, lạnh lùng với Việt Tiềm, chưa bao giờ nhắc gì tới giúp đỡ, mà hắn cũng chưa từng hỏi tại sao. 

Ngày ấy, khi Sử quan đưa Việt Tiềm đi khỏi nhà xưởng gỗ trúc, hắn đã ý thức được, người này cố tình làm như vậy. 

Hắn cũng chẳng phải người cường tráng nhất trong đám thanh niên tại nhà xưởng, lại còn ngồi trong một góc cực kỳ hẻo lánh, vậy nhưng Sử quan trông coi lịch sử lại điểm danh nói muốn hắn. 

Ăn no bụng, Việt Tiềm đi tới tiền viện, trông thấy lão nô của Tàng thất đang quét tước trong sân. 

Lão nô làm nô cả một đời, tuyệt đối trung thành, cần cù chăm chỉ, trên cổ chân thậm chí còn không có xiềng chân, tựa như đã bị xiềng xích vô hình trói buộc với nơi này.

Ngày qua ngày, lão quét tước lá rụng bên trong đình viện, nhặt cành khô, lau chùi tro bụi trên giá sách của Tàng thất. 

Tiêu hao hết một đời, sau đó kết thúc ở chính nơi này. 

Có đôi lúc, Việt Tiềm bỗng nhiên sẽ lãng quên đi xiềng xích trói buộc trên cổ chân, mặc dù khi di chuyển thì nó sẽ vang vọng ra tiếng. 

***

Sáng nay Phán Cung phái tới ba chiếc xe, một tên quan lại theo xe liệt ra một phần danh sách, vận chuyển một lượng lớn sách thẻ tre từ trong Tàng thất ra ngoài, chất đống trước cửa chính. 

Việt Tiềm không ngừng vận chuyển sách từ cửa lớn tới cửa viện Tàng thất, một đoạn đường không ngắn, một chuyến lại một chuyến, cứ thế chất đầy sách lên toàn bộ ba chiếc xe ngựa. 

Mùa hè đã sắp kết thúc, khí trời cũng chẳng còn oi bức mấy. Bởi vì lao động chân tay, Việt Tiềm mồ hôi đầm đìa, từng giọt không ngừng nhỏ từ trên lông mày xuống, một thân áo vải cũng ướt đẫm. 

Trước sân có trồng một cây mộc lan, cành lá tươi tốt. Việt Tiềm đứng dưới tàng cây, hứng từng trận gió lạnh, thổi bay đi nhiệt khí trên người, vờn qua lọn tóc dài cũng đã bị thấm ướt. 

Thật ra, hắn vẫn chưa xem hết cả Tàng thất. Khi ngẩng đầu lên, dư quang đã quét thấy một bóng người đang đứng trước cửa sổ, thoáng nhìn đã nhận ra, là Linh công tử.

Linh công tử thường đến Tàng thất mượn sách đọc, quan hệ với Sử quan trông coi lịch sử thập phần thân mật, hệt như thầy trò. 

Đối phương đang đứng trước cửa sổ, chẳng biết là đang nhìn gì. Việt Tiềm cũng không cố chú ý tới y, chỉ liếc qua rồi thôi. 

Cũng không lâu lắm, hắn liền rời khỏi sân trước, đi tới hậu viện. Khi đi ngang qua một cái khúc chiết dùng những hòn đá nhỏ lát thành đường, xiềng chân của hắn phát ra tiếng vang lanh lảnh, thanh âm càng đi càng xa. 

***

Chiêu Linh đứng lặng trước cửa sổ hồi lâu. Từ lúc xe ngựa của Phán Cung xuất hiện, khi Việt Tiềm bắt đầu vận chuyển sách thẻ tre, y đã đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn luôn dõi theo thân ảnh của người nọ, mãi cho tới khi đối phương quay về hậu viện, biến mất ở góc ngoặt. 

Cảnh Trọng Diên ngồi trước mộc án, mở một quyển sách thẻ tre ra viết công văn. Viết xong một quyển, y đặt bút lông xuống, nâng mắt mới thấy Chiêu Linh vẫn còn đang đứng bên cạnh cửa sổ. Cảnh Trọng Diên hướng mắt ra bên ngoài tìm tòi, thân ảnh Việt Tiềm đã sớm không còn ở đây. 

Động tĩnh ngoài phòng khi ấy rất lớn, y biết người ở Phán Cung lấy đi một số sách thẻ tre, cũng biết Việt Tiềm vận chuyển ở bên ngoài. Lúc này chẳng còn động tĩnh, xe ngựa cũng đã rời đi, bên ngoài cửa sổ chỉ còn hoa lá cây cảnh, không thấy bóng người. 

Cảnh Trọng Diên đột nhiên nói: “Thực sự là cố nhân Linh công tử từng thấy trong mộng?” 

Lời này đang nhắc tới Việt Tiềm. 

Chiêu Linh vô cùng bình tĩnh: “Là hắn.”

Cảnh Trọng Diên viết xong sách thẻ tre rồi xếp qua bên cạnh, lại mang tới một bó sách thẻ tre mới màu xanh đậm, chậm rãi nói: “Thật đúng là chuyện lạ…” 

Sách thẻ tre mới được mở ra, trải thẳng trên mộc án, một bên Cảnh Trọng Diên bận rộn chính sự, một bên hỏi: “Linh công tử định thu xếp hắn như thế nào?” 

Còn chưa đợi Chiêu Linh đáp lời, y lại nói: “Nếu muốn lưu lại nơi này của thần cũng không cần lo lắng, ở đây đang cần những người trẻ tuổi cường tráng lao lực.”

Nhà xưởng nhỏ cũng chẳng dám tới nơi này đòi người, mà Quốc quân trăm công nghìn việc, tự nhiên sẽ không quan tâm đến chuyện của Việt Tiềm. 

Không người để ý, lâu dài sẽ rơi vào quên lãng, hệt như khi còn ở Hữu uyển. 

Trẻ tuổi cường tráng.

Chiêu Linh hồi tưởng lại hình ảnh Việt Tiềm khiêng bó sách thẻ tre lớn nhất, đi tới bên xe ngựa đang dừng ngoài cửa viện, vai và cánh tay hắn mạnh mẽ hữu lực. 

Hắn không còn gầy gò như trước, tựa hồ đã cao lớn hơn rất nhiều. 

Thu xếp hắn thế nào?

Lòng Chiêu Linh vô cùng mâu thuẫn. 

Phụ huynh không cho Việt Tiềm ở lại bên cạnh y, sợ Việt Tiềm dấy lên ác ý, sẽ trả thù. 

Nhưng ta đã cứu hắn một mạng ở bãi săn. 

Hắn sẽ muốn tổn thương ta sao? Chiêu Linh nghĩ. 

Y mượn một số sách lụa từ Tàng thất, mang theo sách lụa rồi leo lên xe ngựa đang chờ bên ngoài Tàng thất. Trước khi rời đi, y nhìn thấy Việt Tiềm, mà dường như hắn cũng đang nhìn y. 

Nắng nhạt khoác lên vai bọn họ, một người đứng bên cạnh bờ ao trong sân, một người đứng trên xe ngoài cửa viện, cách nhau rất xa. Cả hai đều không thấy rõ mặt của đối phương, cũng chẳng biết những đắn đo suy nghĩ trong lòng người còn lại. 

***

Bất tri bất giác, trời thu đã tới. Sân trước Tàng thất phủ đầy lá khô, áo vải trên người Việt Tiềm cũng đã đổi thành áo kép mặc trong mùa thu. 

Khí trời vừa chuyển lạnh đã mưa liên tiếp mấy ngày. Bên ngoài Tàng thất có một con đường đất, mấy ngày trời mưa khiến đường xuất hiện rất nhiều hố nước lầy lội, xe ngựa khó có thể thông hành, vì vậy Tàng thất vốn đã yên tĩnh, nay càng trở nên lặng lẽ hơn, tới mức chỉ có tiếng mưa rơi rả rích. 

Sau giờ Ngọ, Việt Tiềm không có việc gì. Hắn ngồi dưới mái hiên, tay cầm vài cuốn sách thẻ tre, cúi đầu như đang suy nghĩ. Cách đó không xa, là sọt trúc chất đầy rác thải của Tàng thất. 

Sách thẻ tre Việt Tiềm cầm trên tay là lấy từ bên trong sọt trúc, hắn đã làm chuyện như vậy không ít lần. 

Lão nô phụ trách quét tước Tàng thất hôm nay quên không vứt sạch rác thải. Tuổi lão đã cao, người già dễ quên, thường có chuyện như vậy. 

Sách thẻ tre trong tay tàn tạ, chữ ở mặt trên đã có chút mơ hồ, nhưng Việt Tiềm vẫn nhận ra, đây là một phần ghi chép quốc sử Vân Việt Quốc. 

Trong sách chỉ nhắc tới vài câu chữ vụn vặt lẻ tẻ, dù muốn đúc kết lại, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. 

Vì có tiếng mưa rơi, Việt Tiềm không nghe được tiếng bước chân. Tới khi hắn nhận ra được phía sau có người, có muốn kéo tay áo lên che đi sách thẻ tre trong tay cũng không kịp. 

Hắn bèn thẳng thắn, chẳng hề che lấp, đồng thời cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người phát hiện ra bí mật của hắn. 

Cảnh Trọng Diên thân là Sử quan trông coi lịch sử, đại đa số thời gian đều vùi trong Tàng thất, nghe được tiếng mưa rả rích ngoài phòng, vừa vặn đã đọc sách đến mệt mỏi nên mới khép sách lại, ra ngoài tản bộ, trong lúc vô tình lại đi tới sân sau mà thường ngày y vô cùng hiếm hoi đặt chân tới. 

Vừa thấy sách thẻ tre trong tay Việt Tiềm, lại liếc mắt trông thấy sọt trúc chứa đựng rác thải bên chân y, ngay lập tức Cảnh Trọng Diên đã đoán được chuyện gì đã xảy ra. 

Công văn trọng yếu sẽ không được tuỳ tiện xử lý, mà tập trung lại một nơi rồi thiêu huỷ. Những thứ Việt Tiềm đang lật xem chỉ là sách thẻ tre phổ thông mà thôi. 

Mặc dù việc thức đêm đọc sách thẻ tre bị quan chức Dung Quốc phát hiện, trên mặt Việt Tiềm vẫn chẳng chút hoảng loạn, ngược lại vô cùng bình tĩnh thong dong. 

Khi Cảnh Trọng Diên đi tới đã nhìn thoáng qua văn tự trên mặt sách. Y không hề quát lớn, ngược lại còn cảm thấy kinh ngạc: “Đây là văn tự đã giản lược của Cổ Áo, ngươi có thể đọc hiểu?”

“Giảng về chuyện tổ phụ ta, Việt Võ Vương sau khi tiêu diệt Thiêm Quốc liền tập trung hoả lực tại biên giới Dung Quốc. Dung Vương phái sứ giả, thuyết giáo nói lui binh.” Lời nói của Việt Tiềm vô cùng bình thản, như chỉ đang thuận lại. 

Lời hắn chẳng có gì sai sót, còn thật sự đọc hiểu được. 

Cảnh Trọng Diên nghĩ, chỗ ngủ của hắn chính là gian nhà kho cũ, trong đó cũng có không ít những thẻ tre bỏ đi, xem ra ngày thường cũng đã học hỏi được không ít. 

Thân là người chưởng quản toàn bộ sử sách của cả một quốc gia, từ tận trong xương, Cảnh Trọng Diên đã vô cùng yêu thích những người thông tuệ hiếu học, cũng nguyện ý chỉ điểm. 

Nghe Việt Tiềm nhắc tới Thiêm Quốc, y liền hỏi: “Việt Võ Vương diệt Thiêm, hẳn là ngươi cũng biết được tình huống khi Thiêm Quốc đại bại?” 

Việt Tiềm trả lời: “Có biết.” 

Ánh mắt của hắn rơi xuống tường viện xa xa, mưa bụi phủ qua con suối nhỏ và cây cối, chậm rãi nói: “Cung thất bị đốt cháy, tường thành bị đẩy ngã, tám quân Thiêm Quốc tử trận, sát hại toàn bộ.” 

Nước mưa nhỏ từ trên mái hiên xuống, còn vài giọt bị gió thổi bay qua gương mặt Việt Tiềm, rất nhanh đã buốt lạnh. 

Sao hắn có thể quên được hình ảnh Vân Thuỷ Thành bị Dung Quốc công hãm, ánh lửa ngút trời, cung thất tông miếu đều bị thiêu huỷ, còn có tế đàn được dựng tại ngoại ô của Vân Thuỷ Thành, dùng để hành thích vương quan. 

Giữa hai nước với nhau, xưa nay đều là mạnh được yếu thua. 

Mà ai có thể đảm bảo, mình sẽ mạnh mẽ vĩnh viễn?

Năm đó, việc Vân Việt Quốc đánh vào đô thành của Thiêm, cũng hệt như chuyện quân đội Dung Quốc đánh vào đô thành của Vân Việt. 

Thân là một Sử quan, Cảnh Trọng Diên đã từng đọc rất nhiều chuyện cũ, có hưng có suy, lúc này cũng chẳng tránh khỏi bùi ngùi: “Đã là diệt quốc, tất phải đốt cung thất, xử lí Vương tộc. Chuyển thảm khốc nhường này, nơi nào cũng có.” 

Việt Tiềm chậm rãi thả sách thẻ tre trong tay ra, mặt mày bình thản đến vô tình, dù là đôi con ngươi đen tuyền cũng chẳng biểu lộ ra bao nhiêu tình cảm. 

Ấn tượng đầu tiên của Cảnh Trọng Diên đối với thiếu niên này là cứng cỏi, là trầm tĩnh kiên quyết, thế nhưng đột nhiên lúc này y lại cảm thấy, sự thong dong trên người hắn, e phải nói là lạnh lùng. Hắn tận mắt chứng kiến biến cố to lớn, lại trải qua đau khổ, e là tâm cũng đã lạnh. 

***

Đã là cuối thu. Lá cây mộc lan đã rụng hết, chỉ còn sót lại cành cây trọc lốc. 

Việt Tiềm ôm mười mấy quyển sách lụa đi từ trong Tàng thất ra cửa viện, nơi đó có một chiếc xe bốn ngựa hoa mỹ đang ngừng lại. 

Xe ngựa vô cùng quen thuộc, dù không nhìn tới người ngồi trong buồng, Việt Tiềm cũng biết đây là ai. 

Hắn chẳng hề ngẩng đầu, bỏ sách lụa vào trong toa xe rồi xoay người, trở về sân trước. 

Việt Tiềm vẫn thường xuyên qua lại trước cửa viện và trong Tàng thất như vậy, hoặc là vận chuyển gỗ trúc, hoặc là ôm túi sách lụa, luôn lặng im không một tiếng động. 

Những sách lụa được mang tới để trong xe ngựa bên chân Chiêu Linh. Y nhấc lên một cuốn, cầm ở trong tay, ánh mắt rơi vào bóng lưng đang rời đi của Việt Tiềm, trong tai nghe được âm thanh lanh lảnh khi gạch men lát trong viện va chạm với xiềng chân người kia. 

Vừa rồi, khi Việt Tiềm tới gần, Chiêu Linh có để ý thấy y phục trên người hắn đã cũ nát. Bởi phải làm nhiều việc nặng, đến ống tay áo và ống quần cũng đều đã bị mài rách, hơn nữa còn sắp tới mùa đông, mặc những thứ này hiển nhiên chẳng thể nào trụ nổi. 

***

Mùa đông tới, khí trời rét lạnh, đến nước cũng đóng băng. 

Việt Tiềm vẫn như thường ngày, mang một bọc sách thẻ tre lên chiếc xe ngựa từ trong cung tới. Trên xe là tên quan đã bọc đến kín mít, gã vừa nhìn thoáng qua Việt Tiềm đã thấy lạnh tới run cầm cập. 

Trời vốn đã lạnh, trông thấy hơn một nửa cánh tay lộ ra bên ngoài ống tay áo của Nô nhân lại càng lạnh hơn. 

Những cuốn sách cần thiết đã được mang lên xe ngựa, quan lại cũng thúc người chăn ngựa mau giục ngựa khởi hành. Thời tiết quỷ quái thế này, ở bên ngoài lâu thêm chút nữa, sợ là sẽ bị đông cứng. 

Bởi vì khí trời khác thường, Việt Tiềm hôm nay vô cùng thanh nhàn. Từ sáng sớm, chỉ mới có một chiếc xe ngựa vận chuyển sách ghé qua. 

Bên ngoài lạnh như cắt da cắt thịt. Việt Tiềm trở lại kho hàng cũ, dù ở trong cũng chẳng thể nhóm lửa sưởi ấm nhưng vẫn ấm áp hơn một chút so với bên ngoài. 

Nghe âm thanh của xe ngựa từ bên ngoài truyền tới, Việt Tiềm nhận ra đây là tiếng xe dừng lại ở cửa hậu viện mà không phải tiền viện. Hắn nhìn về phía cửa hậu viện, quả nhiên trông thấy một chiếc xe đang dừng lại. 

Một lão nô già yếu, lưng còng vội vàng đẩy một chiếc xe nhỏ tại đây. Người này là gia nô trông coi lịch sử. 

Mỗi lần hắn đến đây, đều là để mang thức ăn và quần áo tới tặng Việt Tiềm. 

Vì tránh khỏi tiền viện khiến người ta chú ý, hầu như lần nào xe ngựa cũng dừng lại ở hậu viện. 

Lão nô nhìn thấy Việt Tiềm, không nói một lời, lấy một đống đồ vật từ trong buồng xe ra, đưa cho Việt Tiềm một cách kín đáo. Có một túi ngũ cốc, cá khô thịt khô, còn có cả một bọc quần áo lớn. 

Trong bao quần áo ấy là một bộ quần áo mùa đông, còn có một cái áo khoác da dê. 

Trước đây, Việt Tiềm chưa bao giờ hỏi tại sao quan trông coi lịch sử, tại sao lại đưa hắn ra khỏi nhà xưởng, tại sao lại bất chấp nguy hiểm mà lưu lại hắn. Việt Tiềm nhìn ra được, vị quan này làm việc lén lút, không muốn bị người khác phát hiện, ngày thường cũng có ý định xa lánh, không đếm xỉa đến hắn, nên nếu quan trông coi lịch sử không nói, hắn cũng không hỏi. 

Vỗ về tấm áo da dê ấm áp, mới tinh lại mềm mại, Việt Tiềm hơi cúi đầu, ánh mắt thoáng ngừng lại, hỏi: “Ta và người chưa từng quen biết, tại sao lại giúp ta?” 

Đồ ăn đã ăn xong hôm trước, nhất định hôm sau sẽ đến đưa đồ ăn mới. Trời lạnh đưa áo đông, đêm qua nhiệt độ lại hạ xuống, hôm nay lại đến đưa áo da dê mới. 

Lão nô lưng còng đã chuẩn bị trở về, động tác liền mạch chẳng quay đầu một lần, trả lời: “Không phải quan trông coi lịch sử phái lão nô qua đây.” 

“Vậy là ai?” Lòng Việt Tiềm chấn động, trong phút chốc đầu óc chợt loé lên bóng dáng một người. Thấy lão nô sắp phải đi, hắn vội vã túm lấy một bên càng xe kéo lại. 

Lão nô lưng còng thấy hắn tóm chặt không thả, đành phải trung thực trả lời lại: “Linh công tử.”

Quan coi lịch sử có dặn, nếu như Việt Tiềm không hỏi, thì không cần phải nói, còn nếu hắn hỏi, cứ đúng theo sự thật mà nói cho hắn biết. 

Tay Việt Tiềm đang nắm chặt càng xe cuối cùng cũng thả ra. Xe ngựa vội vã rời đi, biến mất ngay trước mắt hắn. 

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện