Vân Việt Vãng Sự

Chương 53: Không cho phép!



Xe ngựa của Việt Tiềm dừng ở bến tàu Nam thành. Hắn ngồi trong xe, chờ đợi thuyền lớn của Hữu doanh phía Bắc. 

Thuyền lớn quen thuộc dừng sát bến tàu, nô lệ người Vân Việt bắt đầu chuyển từng sọt từng sọt cá tươi xuống bến. Việt Tiềm lấy một túi đồ từ trong buồng xe ra, đi về phía thuyền lớn. 

Một nô lệ đang dỡ sọt trúc xuống, vừa ngẩng đầu thấy Việt Tiềm đã gật một cái. Ấy là Phàn Ngư. 

Mặt mày Phàn Ngư không đong đầy ý cười như trước đây. Ánh mắt y vô cùng bất an, thần sắc sầu lo. Việt Tiềm bước nhanh tới, nhét túi đồ trong tay vào tay Phàn Ngư, thấp giọng dặn: “Có hai cái bánh thịt hươu, nhớ bóp nát.” 

Đó là bánh thịt hươu của người Vân Việt do chính tay Thường phụ tự làm, giờ khắc này đang nằm trong bao bố, chôn trong túi vải chứa lương thực. 

Phàn Ngư nhét tủi vải vào trong ngực, thở dài một tiếng: “A Tiềm, lần tới ngươi không cần mang đồ đến đây nữa.” 

Nghe những lời này, thần sắc Việt Tiềm nghiêm nghị, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” 

Phàn Ngư lắc đầu, một hồi lâu sau mới nói: “Ta phải đến Mạnh Dương thành. Chúng ta, những nô lệ Vân Việt của Hữu uyển.” 

Mạnh Dương thành liền với mỏ sản xuất đồng trong núi Tử đồng, là cứ điểm quân sự, đồng thời còn là nơi luyện kim vô cùng quan trọng. Nam thành có nhà xưởng luyện kim, chỉ nhắc tới việc áp giải nô lệ Vân Việt về Mạnh Dương thành, Việt Tiềm cũng có thể đoán ra được họ sẽ làm những gì. 

“Cũng rất tốt, có thể về nhà.” Phàn Ngư cười khổ, nhìn vô cùng khó coi. Y vốn là người Vân Việt, quê ở huyện Mây Xương, trở về Mạnh Dương thành cũng coi như đã đặt chân về với đất mẹ. 

Bất kể là chế giữa quãng đường khai thác quặng, hay lao lực mà kiệt sức trong nhà xưởng luyện kim, ít nhất cũng được tính là táng thân lại cố hương Vân Việt. 

Việt Tiềm im lặng gật đầu, chỉ nói hai chữ: “Bảo trọng.” 

Hắn ôm chặt lấy Phàn Ngư, vỗ lên lưng y, ánh mắt kiên nghị. Ấy chính là lời nói trong im lặng. 

Rằng: Ngươi phải sống sót. 

“A Tiềm, nói với Thường phụ rằng ta sẽ về nhà.” Nụ cười lần này của Phàn Ngư là nụ cười chân chính, hai má cũng hiện rõ cả lúm đồng tiền. 

Y làm nô lệ đã lâu, thật ra cũng đã nhìn thấu cả, vô cùng hào hiệp. 

Việt Tiềm như đã mất tiếng, mãi sau mới đáp: “Được.” 

Hắn đứng trên bến tàu, nhìn theo Phàn Ngư lên thuyền, thuyền lớn rời cảng. 

Bên tai là tiếng người náo nhiệt, ngựa xe như nước, sóng đánh bên bờ, Việt Tiềm nhìn thấy những người đang mua đi bán lại, những nụ cười thản nhiên tự đắc của quý tộc trên xe, cũng thấy cả tình cảnh bi thảm của những nô lệ Vân Việt trên thuyền lớn. 

Trong nhát mắt, bốn phía như im bặt, cả đất trời chỉ còn tiếng xiềng chân vang lên nặng nề, tiếng xích kim loại đánh vào nhau, thuyền gỗ hôi hám tăm tối, tiếng lê xích trầm đục trong không gian ngạt thở. 

Việt Tiềm đứng im không nhúc nhích, mãi cho tới khi thuyền cá của Hữu doanh phía Bắc rời đi, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng. 

Đó là lần cuối cùng hắn thấy chiếc thuyền cá lớn ấy. 

*** 

Mũi tên được dây cung căng ra, hắn thẳng về phía chim chóc đang bay lượn trên không trung, cong thành một đường đẹp đẽ rồi găm vào cánh cò đang chao lượn. Cò trắng chỉ kịp hét lên một tiếng, cánh bị mũi tên cắm thủng rơi thẳng từ trên trời xuống. 

Hai tên tuỳ tùng vội vàng chạy về hướng cò rơi truy đuổi, tìm kiếm trong bãi lau sậy cao gần đến ngang đầu gối. 

Chiêu Linh cúi đầu nhìn xuống cuộn dậy buộc trên mũi tên, thấy nó còn đang chuyển động, chứng tỏ rằng con cò trắng kia vẫn chưa chết, còn đang bay nhảy ở nơi nào đó. 

Y không để ý tới chuyện này nữa, cũng buông cây cung đỏ rực xuống. Thái tử Chiêu Môi đứng bên cạnh Chiêu Linh, tay cầm trường cung, nhưng lại chưa muốn bắn một thứ gì cả. 

Giữa không trung vang lên tiếng hót thảm thương của cò trắng. Chúng nó thấy đồng bạn rơi vào tầm săn bắn, kinh hãi dồn dập tứ tán, không còn cách nào tiếp tục cuộc đi săn nữa. 

Thái tử chậm rãi nói: “Chim còn biết thương nhau, huống hồ là người.” 

Giữa đám lau sậy nơi xa, bóng một tên tuỳ tùng xuất hiện, một tay giơ cao con cò trắng chỉ còn thoi thóp. Cổ cò đã mềm nhũn, trên cánh chim có vết máu đỏ sẫm. 

Chiêu Linh tựa như đang suy nghĩ điều gì, hỏi: “Thật sự phải áp giải toàn bộ nô lệ Vân Việt trong Hữu uyển tới Mạnh Dương thành, chiến sự với Duy Quốc đã nghiêm trọng tới nhường này rồi sao?” 

Thái tử quét mắt nhìn mặt hồ, thấy phía xa xa có vài con vịt trời, có điều khoảng cách quá lớn, không thuận tiện săn bắn. Y nheo mắt lại, ngửa mặt nhìn trời, trả lời: “Có thắng có thua, vẫn là như cũ.” 

“Những năm gần đây, thi thoảng sẽ xảy ra chuyện nô lệ Vân Việt hại chủ nhân bị thương, Phụ vương lại tin vào những lời bôi nhọ, cho rằng nô lệ Vân Việt có thể tụ tập mưu phản. Hữu uyển chỉ có ba trăm nô lệ, số lượng tuy không ít, nhưng nếu nói bọn họ có thể mưu phản, ấy không khác gì trò cười.”

Thái tử và Chiêu Linh đi về phía trước, vừa đi vừa nói. Tuỳ tùng bên cạnh hai người đều không đi theo, tuỳ tùng vốn cũng chỉ là tuỳ tùng, đã bị Thái tử ra dấu ngăn lại. 

Hai người đi tới bên một chiếc thuyền nhỏ neo bên bờ sông. Thái tử dừng lại, nói nhỏ với Chiêu Linh: “Người cũng đã già, sao có thể so với thời còn tráng niên, bên cạnh còn có một đám nịnh thần nhảy nhót như hề, suốt ngày nghe đám người kia đầu độc, khó tránh khỏi nghi thần nghi quỷ.” 

Ấy chính là đang nói về Quốc quân. 

Chiêu Linh bất an nhìn huynh trưởng nhà mình. Y chỉ lo phụ vương phạm phải bệnh đa nghi, một ngày nào đó sẽ ngờ vực cả Thái tử. 

“Khí trời càng ngày càng nóng, ông lão Thân gia kia cũng nên về quê dưỡng lão rồi.”

Nghe lời nói thản nhiên của huynh trưởng nhà mình, đầu mày Chiêu Linh nhất thời giãn ra. Y nói: “Có Thân cơ ở đây, muốn để lão ra về quê dưỡng lão cũng đâu dễ dàng.” 

Thái tử ý vị thâm trường: “Là không dễ, chứ đâu phải không còn cách nào.” 

Hai người không tán gẫu nữa. Thái tử vẫy tay về phía tuỳ tùng, ra hiệu lại đây bơi thuyền, tuỳ tùng cũng lập tức đi tới. 

Hai huynh đệ cùng lên thuyền, thuyền chầm chậm lướt trên mặt hồ. Còn chưa tới nơi thoáng đãng, Thái tử đã sai tuỳ tùng giấu thuyền vào sau bụi lau sậy, còn y đứng bên trong quan sát bầy vịt trời ở gần đó. 

Một đám vịt trời đang tranh nhau bơi lội dưới bụi cây. Thái tử nhắm vào giữa bầy vịt, bắn vụt một mũi tên qua. 

“Vèo!…” 

Đuôi tên xoay tròn, mũi tên được cột chắc dây thừng nhỏ bay về phía bụi cây, bầy vịt hoảng hốt bỏ chạy tứ phía. Một con vịt trời bị thương mang theo cả mũi tên tập tễnh nhào lên không trung hai lần, cuối cùng rơi vào trong nước. 

Thái tử quát lên: “Đuổi tới!” 

Tuỳ tùng nhanh chóng nắm lấy mái chèo, chèo tới nơi vịt rơi, dùng mái chèo gỗ đẩy con vịt bị thương lên bờ thuyền. Con vịt vẫn còn đang thở thoi thóp, sau khi tuỳ tùng vớt lên bèn bẻ gãy cổ nó. 

Thái tử và Chiêu Linh đều am hiểu bắn cung, có thể nói là bách phát bách trúng. Hôm nay hai huynh đệ kết bạn ra ngoài tìm vui, chỉ là đi giải sầu, nói chuyện phiếm, không ngờ còn bắt được mấy con mồi làm niềm vui thú nho nhỏ. 

Một buổi sáng, Thái tử và Chiêu Linh săn được tổng cộng một con cò trắng, hai con vịt trời. 

Tới gần buổi trưa, sắc trời đột nhiên vô cùng âm u, ngày như hoá đêm, khí trời cũng như đang muốn đổ cơn mưa to. Thái tử và Chiêu Linh kết thúc buổi dã ngoại, cùng chuẩn bị trở về thành. 

Thái tử nhìn về phía xe ngựa của đệ đệ, thấy Ngự phu là Vệ Hoè mà không phải người hầu Việt Tiềm suốt ngày đi theo Chiêu Linh như hình với bóng kia. 

Chưa nói tới việc hai người như hình với bóng, đãi ngộ của Việt Tiềm đã hơn hẳn những người khác, ăn ngủ ở mặc đều tốt hơn nhiều những tuỳ tùng khác. Thái tử còn nghe nói, địa vị của Việt Tiềm gần như ngang bằng quản gia, hắn còn chưởng quản chìa khoá kho hàng, từng phụ trách chuyện giám sát, tu sửa Phủ đệ. Đối với xuất thân là nô lệ Vân Việt của hắn, đây rõ ràng là một bước lên trời. 

Chiêu Linh còn yêu thích người này đến như vậy, rất không bình thường. 

Thái tử hỏi: “Người kia đâu?” 

Còn chưa nhắc tên, Chiêu Linh đã biết là ai, bèn trả lời: “Có chuyện khác sai phái hắn, không theo tới đây.”

Thật ra cũng không có, chỉ là không muốn để Việt Tiềm xuất hiện trước mặt Thái tử, miễn cho Thái tử nhìn hắn không vừa mắt, muốn xử trí hắn. 

Tâm tư nho nhỏ này của Chiêu Linh làm sao qua được mắt Thái tử. Thái tử nói thẳng: “A Linh, ngươi không bảo vệ hắn mãi mãi được.” 

Hai người đang đi tới nơi dừng xe ngựa, khi Thái tử nói ra lời ấy, Chiêu Linh đã định bước lên xe. Vừa nghe được lời huynh trưởng nói, y ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nói: “Huynh trưởng, ta không quản việc sau này phụ vương phái người đày nô lệ Vân Việt trong thành đi đâu, hay truyền đạt những mệnh lệnh như thế nào. Hắn là người của ta, dù là ai cũng đừng hòng cướp hắn đi từ tay ta!” 

Thái tử vô cùng kinh ngạc, mặt mày lại chẳng biểu lộ ra điều gì. Y rơi vào trong suy nghĩ, dựa lưng vào buồng xe, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đệ đệ. 

Rất không đúng, đây là lần đầu tiên y thấy A Linh phản ứng kịch liệt đến như vậy. 

Lẽ nào… 

***

Những nô lệ trong Hữu uyển bị đày hết lên thuyền. Bọn họ trầm mặc không nói một lời, ngồi xổm trong khoang thuyền, không biết vận mệnh gì đang đón chờ bọn họ. 

Một chiếc thuyền lớn chở đầy nô lệ Vân Việt cứ vậy mà xuôi Nam dọc theo bờ sông Quái, chạy mấy ngày liên tục mới cập bờ. Sau khi cập bờ, bọn họ đổi sang bộ hành, đoạn đường này mới được coi là gian nan nhất, phải vượt núi băng đèo, tiêu tốn hơn mười ngày, cuối cùng mới về được chốn cũ Vân Việt — Mạnh Dương thành. 

Thuyền chở nô lệ đi từ Hữu uyển ra ngoài, phiêu bạt giữa dòng sông rộng lớn, như một mảnh lá trôi, lẻ loi cô độc, hai bên bờ chỉ có tịch liêu. 

Việt Tiềm một thân một mình đứng bên bờ sông Quái đưa tiễn. Trời đổ mưa to, hắn đứng trong mưa, binh sĩ trên thuyền cũng nhìn nhau. 

Khoang tàu chen chúc đầy người, thiếu nước, thiếu thức ăn, những giây phút như thế, cảm giác như thế, Việt Tiềm đều đã trải qua vào lúc bị bắt, đi trên con đường bị áp giải tới Hữu uyển. 

Đoạn đường thuỷ này vẫn không tính là hung hiểm, khó khăn nhất vẫn là đường bộ, tính tình binh lính lại hung bạo thô lỗ, hơi một tí là đánh chửi, ban ngày đã không được nghỉ ngơi, đêm đến càng không được nghỉ ngơi thật tốt. 

Bọn họ hệt như súc vật bị xua đuổi, những người già yếu căn bản sẽ chẳng tới được đích đến, đều ngã gục giữa đường đi. 

Đây chỉ là khổ cực giữa đường. Địa ngục chờ họ ở núi Tử Đồng, mỏ Hình Đồ khai quặng, hoặc là trở thành nô công trong nhà xưởng luyện kim. 

Hoàn cảnh ác liệt, lao động cường độ cao, cuộc sống như thế lại càng khó khăn gian khổ hơn so với những ngày bắt cá tại Hữu uyển. 

Phảng phất như có thể thấy, đồng hoa chuồn cuối núi Tử Đồng đã nở rộ, đung đưa thân cây mềm mại trong gió, nhà xưởng luyện kim bùng lên từng đốm lửa đỏ, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt người. 

Ở nơi sâu thẳm trong mỏ khoáng, đất sạn nhằng nhịt khắp nơi, ngọn đèn yếu ớt chiếu vào lòng đất tối tăm, những nô lệ khai thác đi chân trần, kéo những dụng cụ khai thác nặng nề, bò sát bên trong miệng giếng nhỏ hẹp. Cả người bọn họ đen kịt, hệt như những con chuột bên trong hang sâu, chỉ thấy được đôi mắt sáng ngời. 

Thuyền chảy xuôi theo dòng nước siết về hướng Nam, bóng thuyền càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất dưới màn mưa. 

Mưa càng ngày càng lớn. Mưa rào xối xả khiến cả người Việt Tiềm ướt đẫm, hệt như vừa mới bò từ đáy sông lên. Nước mưa gột rửa khuôn mặt hắn, dọc theo áo quần chảy ra từng cột nước nhỏ, cuối cùng rơi xuống mặt đất, chảy vào trong khe núi. 

Đôi ngựa kéo xe đứng giữa màn mưa hí to, hô hoán chủ nhân. Việt Tiềm leo lên xe ngựa, hai tay cầm dây thừng, đánh xe quay trở về thành. 

Đường đất ngoài ngoại thành lầy lội khó đi, móng ngựa đạp phải vũng bùn mấy lần, suýt chút nữa đã lật nghiêng cả xe ngựa. Sau khi Việt Tiềm lái xe về tới thành, hắn cũng thế, xe ngựa cũng vậy, đâu đâu cũng có bùn bẩn, vô cùng chật vật. 

Việt Tiềm không trực tiếp quay về Phủ đệ ở Nam thành mà đi tới quán rượu thành Tây. Hắn giao xe ngựa cho mã nô trong quán rượu, lại quăng thêm mấy đồng bạc lẻ, dặn dò cọ rửa sạch sẽ. 

Xe ngựa đã sắp xếp xong, người cũng ngâm trong bồn tắm, rửa sạch từ đầu đến chân. 

Quán rượu cung cấp đầy đủ dịch vụ, vốn là nơi mua thanh bán sắc, tự nhiên cũng có nơi dừng chân nghỉ lại. 

Việt Tiềm mặc một bộ sấn bào, ngồi trước bàn ăn dùng cơm, cùng phòng còn có một tửu cơ lừng danh. Trên bàn ăn có rượu và đồ nhắm, trong phòng còn trải sẵn giường chiếu, tất cả đều đã được dọn dẹp chu toàn, hệt như căn phòng nhỏ trong nhà, vô cùng đứng đắn. 

“Khách quan chỉ muốn thiếp hong quần áo thôi sao?” Tửu cơ ngẩng đầu, nhìn về phía người bên cạnh. 

Bên bếp lò có một cái lồng trúc, phía trên là cẩm bào của Việt Tiềm. Áo choàng đã được vắt khô nước, đang hong trên lửa than cháy đỏ. 

Tửu cơ cẩn thận lật mặt còn lại của cẩm bào, tiếp tục hong khô. Đáy lòng nàng vô cùng tò mò, tửu khách này rốt cuộc có lai lịch gì, đến áo quần cũng vô cùng hào hoa phú quý. 

“Khách quan hẳn là lần đầu tới đây uống rượu, trông người vô cùng lạ mặt.” Tửu cơ vô cùng hiếu kỳ với tửu khách của mình hôm nay, bất tri bất giác cũng nhiều lời hơn. 

“Không phải.” Việt Tiềm uống cạn chén rượu trong tay, lại rót thêm một chén nữa. 

Hắn đã từng ghé tới nơi này uống rượu, nhưng chưa bao giờ gọi tửu cơ. Lần này vì muốn có một gian phòng, một người hỗ trợ hong khô quần áo nên mới gọi tửu cơ đến. 

Hong quần áo là một quá trình dài vô cùng. Khi Việt Tiềm đứng dậy trước bàn ăn, đi đến bên bếp lò kiểm tra cẩm bào, cẩm bào chỉ mới khô được tầng ngoài, duỗi tay lần vào trong vẫn còn chỗ ẩm ướt. 

Việt Tiềm cứ thể mặc cẩm bào vào, chuẩn bị rời khỏi tửu quán. 

Tửu cơ thấy hắn bước đi vội vã, áo choàng còn chẳng đợi khô, trêu ghẹo: “Hẳn trong nhà khách quan còn có vợ, phu thê ân ái. 

Thê tử? 

Linh công tử sao? 

Vì ý nghĩ trong đầu, đáy lòng Việt Tiềm đột nhiên vô cùng hồi hộp. Hắn không nói, quay người đi. 

Khi ra khỏi quán rượu, đã là hoàng hôn. Lúc trở về Phủ đệ, trời đã tối đen. 

Việt Tiềm đi vào trong chủ viện. Vừa bước vào, mới ngẩng đầu lên hắn đã thấy Linh công tử đứng trước cửa sổ lầu hai, đang nhìn về hướng này. 

Nhìn dáng vẻ ấy, hẳn là đang chờ hắn, cũng không biết đã đứng trên lầu hai bao lâu. 

Hai người một đứng ở nơi cao, một đứng vùng đất thấp, cách nhau chẳng xa, lại tựa như vô cùng xa xôi. Việt Tiềm gật đầu một cái với Linh công tử, tựa như đang nói: Ta đã trở về. 

Hắn tới sông Quái tiễn đưa Phàn Ngư và những nô lệ Vân Việt còn lại trong Hữu uyển, chuyện này Linh công tử biết. 

Màn đêm thăm thẳm, Việt Tiềm vẫn mở trừng hai mắt, không buồn ngủ chút nào, tâm sự nặng nề. 

Nằm một tư thế quá lâu, khi nhích người sang một bên đã hơi tê tê, Việt Tiềm nhẹ nhàng rút cánh tay đang ôm Chiêu Linh ra, động tác không lớn, lại khiến người trong lòng vừa ngủ không lâu cũng tỉnh lại. 

Y mở mắt ra, thấy Việt Tiềm còn đang ôm mình bèn hỏi: “Ngươi vẫn luôn tỉnh?” 

Việt Tiềm lại nằm xuống, mặt hướng về phía Chiêu Linh, đáp: “Ừm.” 

Một đôi tay ấm áp duỗi từ trong chăn ra, sờ về phía mặt mày Việt Tiềm. Chiêu Linh chạm lên môi hắn, đặt một nụ hôn rất dịu dàng, giống như đang động viên. 

Việt Tiềm không hôn đáp lại, cũng không tiến thêm bước nào, chỉ ôm Chiêu Linh vào trong ngực, nói nhỏ: “Đã là canh ba.” 

Dằn vặt thêm một hồi nữa, trời sẽ sáng, cũng không muốn người trong lòng lại thêm mệt mỏi. 

Hai người ôm chặt lấy nhau, Chiêu Linh nói nhỏ: “Ngươi nhắm mắt lại.”

Việt Tiềm nghe lời, nhắm mắt lại. 

Chiêu Linh dán sát vào bên tai Việt Tiềm, nỉ non hệt như thôi miên: “Ngủ đi.” 

Âm giọng y hệt như có ma lực, Việt Tiềm nhắm chặt hai mắt, đáy lòng cuộn trào cũng bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, tinh thần thư giãn phần nào, trong lúc vô tình cũng rơi vào giấc ngủ say. 

***

Tác giả có lời muốn nói: Thái tử, ngươi đoán đúng cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện