Vị Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ
Chương 52
Sau khi chụp ảnh xong, Giang Uyển bước xuống bậc thềm, nhưng bước chân cô đã lập tức ngừng lại.
Vào khoảnh khắc khi nhìn thấy Hạ Khinh Chu.
Dù trôi qua bao lâu đi nữa, anh dường như vĩnh viễn là người bắt mắt, nổi bật nhất trong đám đông. Chỉ nhìn một cái, là có thể thấy được.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng phảng phất lần cuối cùng nhìn thấy anh như mới chỉ là ngày hôm qua.
Nhịp sống hối hả xung quanh lúc này hoàn toàn yên tĩnh. Những năm tháng khuyết thiếu giữa họ, dường như chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi.
Không giống như trong phim truyền hình, không có sự kích động sau khi cửu biệt trùng phùng hay những giọt nước mắt bộc lộ nỗi nhớ.
Họ chỉ chào nhau một cách rất bình tĩnh.
"Đã lâu không gặp."
Anh gật đầu, giọng hơi khàn: "Là đã khá lâu rồi."
Thậm chí không đề cập đến nhau, đã bao lâu rồi.
Hạ Kinh Dương nhận ra khuôn mặt của Giang Uyển, trong nhà cậu nó có một bức chân dung của cô. Giang Uyển cũng để ý đến nó, kháu khỉnh bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu. Vì vậy, cô cúi xuống cười làm quen: "Xin chào."
Mặt thằng bé đỏ bừng, trốn ở sau lưng Hạ Khinh Chu không dám đi ra, chỉ lộ ra cái đầu. Một lúc lâu sau, mới chầm chậm lên tiếng: "Chị gái xinh đẹp".
Giang Uyển mỉm cười.
Hạ Kinh Dương lại đi hỏi Hạ Khinh Chu: "Chị xinh đẹp là bạn gái của ba ba sao?"
Đôi mày cô gái hơi chuyển động vì cách gọi này, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Có vẻ như tất cả đều hợp tình hợp lý.
Có lẽ là vì sợ cô hiểu lầm, Hạ Khinh Chu giải thích: "Là con trai út của Hạ Nhất Chu. Nói đưa cho anh nhận làm con nuôi nên cứ gọi anh là ba".
Đang ngạc nhiên vì "con trai út của chị Nhất Chu đã lớn chừng này rồi", nhưng nghe xong những lời tiếp theo của Hạ Khinh Chu, tâm trạng cô lại thay đổi. Nhất thời không biết nên nói cái gì, sau khi cân nhắc hồi lâu, cô cười nói: "Chị Nhất Chu suy nghĩ rất chu đáo."
Hạ Khinh Chu cũng cười, nhưng nụ cười rất nhẹ: "Chị ấy làm sao nỡ. Chỉ kiếm cớ để muốn anh trông con cho thôi."
Trong bảy năm, dường như không có gì thay đổi, lại dường như, cái gì cũng đã thay đổi.
Giữa họ, lịch sự và khách sáo.
Như thể những năm tháng điên cuồng chờ đợi cô chỉ là một giấc mơ.
Khi tỉnh dậy sau giấc mơ, nỗi đau mà những ngày tháng đó mang lại cho anh sẽ không còn nữa.
Lúc đến nặng nề, lúc đi nhẹ nhàng.
Hạ Dã* cất máy ảnh và đi tới, khả năng ngôn ngữ hiện tại của anh chưa kịp phản ứng. Vì vậy hỏi Giang Uyển bằng thứ tiếng Trung Anh hỗn loạn.
* Họ Hạ 夏 này của Hạ Dã là mùa hạ夏天 # họ Hạ 贺 của Hạ Khinh Chu là chúc mừng 祝贺.
Anh ấy là ai, bạn của cô sao?
Giang Uyển giới thiệu ngắn gọn: "Anh ấy tên là Hạ Khinh Chu, là một người bạn tôi đã quen biết nhiều năm."
Nghe xong, anh ấy trầm ngâm gật đầu, hỏi lại: "Là Hạ Khinh Chu đó sao?"
Giang Uyển theo tiềm thức liếc mắt nhìn Hạ Khinh Chu, sau đó gật đầu: "Là Hạ Khinh Chu đó."
Đương sự đang không biết họ chơi câu đố gì. Anh chỉ im lặng cúi gằm mặt và không nói gì nhiều.
Phần giới thiệu đã xong, anh đang đợi cô giới thiệu người bên cạnh. Trên khuôn mặt không hề thể hiện cảm xúc gì, vui buồn chẳng rõ. Nhưng có điều gì đó đã ngấm ngầm nhắc nhở anh.
Kết quả mà trước đây anh sợ không dám nghĩ tới, có thể đã trở thành sự thật.
Giang Uyển nói: "Anh ấy tên là Hạ Dã."
Ngoài tên ra, không có thông tin hữu ích nào khác. Tùy tiện giới thiệu như vậy thôi.
Hạ Khinh Chu gật đầu, chào hỏi: "Xin chào."
Không còn sự bồng bột, bốc đồng của tuổi trẻ, đầy rẫy sự thù địch với những người khác phái xuất hiện xung quanh cô nữa. Thời gian đã lọc bỏ những thói hư tật xấu trong xương cốt của anh. Còn dư lại, là sự hòa nhã giao tiếp với người khác.
Hạ Dã cười nói: "Xin chào. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
So với sự nhiệt tình của anh ấy, Hạ Khinh Chu có vẻ thờ ơ hơn.
Bên cạnh có người đi lại, dạo khắp nơi hỏi xem có ai muốn xem bói không. Ở cổng chùa hành nghề xem bói là chuyện dư thừa.
Hạ Kinh Dương nắm chặt quần Hạ Khinh Chu: "Ba ơi, con đói bụng."
Anh nghiêm túc nói với nó đừng gọi mình như vậy nữa. Sau đó bế nó lên, ánh mắt rơi vào người Giang Uyển. Giọng điệu dò hỏi: "Ở đây nhiều người, ngồi nói chuyện ở chỗ khác được không?"
Câu hỏi rất bình tĩnh, nên không ai biết anh dùng lực mạnh đến nỗi các đốt ngón tay nổi gân xanh.
Giữa họ, thậm chí còn không phải mất đi có lại, mà chỉ là tình cờ hội ngộ. Có lẽ cô thậm chí còn không nghĩ đến việc tìm anh.
Giang Uyển cuối cùng vẫn gật đầu.
Tới một quán trà gần đó. Loại hình thu hút khách du lịch này đắt kinh khủng. Bên ngoài 40,50 tệ một ly cà phê, tới đây có thể tăng lên gấp mấy lần.
Hạ Dã rất có mắt nhìn, biết hai người mới gặp lại nhau sau một thời gian dài sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Vì vậy anh ấy ôm Hạ Kinh Dương, nói đưa nó đi chơi cầu trượt bên cạnh.
Cửa sổ kính sát mang lại tầm nhìn ra bên ngoài rất tốt. Nhìn hoàng hôn trên Thanh Sơn, Giang Uyển đột nhiên hiểu ra tại sao mình có cảm giác đặc biệt với ánh đèn vàng ấm áp. Vì nó giống như một buổi hoàng hôn.
Hạ Khinh Chu hỏi cô: "Em về bao lâu rồi?"
Anh cầm chiếc thìa bạc trong tay, nhẹ nhàng khuấy cánh hoa trên cà phê. Cô không thay đổi nhiều, giọng điệu vẫn dịu dàng ôn hòa như cũ.
"Đã hơn một tháng."
Hạ Khinh Chu khẽ ừ một tiếng, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm. Anh thản nhiên hỏi: "Chưa từng nghĩ đến việc quay lại Bắc Thành ư?"
"Từng quay lại."
Vì vậy mới an tâm.
Cô trở về Trung Quốc hơn một tháng, cũng trở về Bắc Thành, nhưng duy nhất chỉ không đi tìm anh.
Ngày thứ hai sau khi cô đi, Hạ Khinh Chu từng nghĩ, khi cô quay lại mình sẽ nói gì, hay nên nói gì.
Xin cô không rời đi nữa ư?
Nhưng hiện tại, anh chỉ im lặng.
Im lặng rất lâu, như một kiểu hiểu ý ngầm. Thật lâu sau, anh nhìn cô: "Cuối cùng trên mặt cũng có chút da thịt. Sao lại cắt tóc ngắn? Hình như đây là lần đầu tiên thấy em để tóc ngắn như vậy."
Nước da của cô có vẻ rất khó bắt nắng, vẫn trắng trẻo như cũ. Điểm khác biệt so với trước đây là da dẻ hồng hào hơn. Đôi lông mày và đôi mắt vẫn dịu dàng như tranh vẽ, mái tóc buông nhẹ trên vai.
Người ngoài cuộc nhìn thấy, đều không thể nhận ra những điều nhỏ nhặt ấy, vậy mà anh lại nắm bắt một cách nhạy bén. Không có từ nào nói nhớ cô, nhưng dường như từng câu từng chữ đều thể hiện nỗi nhớ.
Cách người trưởng thành thể hiện cảm xúc luôn rất tinh tế và kìm nén.
"Lần này trở về, có đi nữa không?"
Cô lắc đầu: "Không đi nữa, đã tìm được việc làm rồi."
"Ở đâu?"
"Nhất Y Bắc Thành."
Nơi trước đây cô từng thực tập.
Anh gật đầu: "Khá tốt, có triển vọng."
Cà phê đã nguội, không thấy một chút hơi nóng nào nữa.
Giang Uyển nói: "Hình như chúng ta quả thật đã lâu không gặp."
Sao lại có thể không lâu đây?
Anh nói ra ngày tháng cụ thể: "Bảy năm sáu tháng, 2737 ngày."1
Giang Uyển có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì anh lại có thể nhớ rõ như vậy.
Nhưng làm sao cô có thể biết, những năm qua anh sống một ngày như một năm, đợi chờ hết ngày này qua ngày khác.
Trước khi tạm biệt, Hạ Khinh Chu đã xin số điện thoại của cô. Nói khi trở lại Bắc Thành, có việc gì cần giúp đỡ thì có thể tìm anh.
Từ cuộc gặp lại tình cờ rồi chia xa, tất cả dường như rất bình tĩnh.
Trở lại khách sạn Fall, Hạ Khinh Chu gọi điện cho Hạ Nhất Chu, nói rằng anh sẽ ở lại Hải Thành vài ngày nữa. Bảo chị ấy kêu người đưa con trai về.
Lúc này Hạ Kinh Dương đang nằm trên giường khóc lóc, nói rằng rất nhớ mẹ. Hạ Nhất Chu nghe vậy, liền hỏi Hạ Khinh Chu có phải đã hung dữ với nó hay không: "Tương lai nó sẽ là con của em, tẫn hiếu cho em. Đối xử với nó tốt một chút."
Hạ Khinh Chu cởi áo khoác, liếc mắt nhìn Hạ Kinh Dương đang khóc lăn lộn trên giường.
"Nếu nó thực sự là con trai của em, đã sớm bị ném vào viện phúc lợi rồi."
Hạ Nhất Chu nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Hạ Kinh Dương, biết rằng Hạ Khinh Chu hẳn là không thể dỗ được nó, liền thở dài. Bất lực thỏa hiệp: "Được, được rồi, chị sẽ để A Phúc đưa nó về."
A tài xế của Hạ Nhất Chu.
Sau khi Hạ Kinh Dương khóc hơn mười phút, Hạ Khinh Chu bị quấy rầy tới đau đầu. Cuối cùng làm theo ý muốn của nó, dẫn nó xuống lầu mua kem.
Chọn cái nhỏ nhất.
Nó bị ho, không thể ăn nhiều đồ lạnh.
Trên những chiếc ghế bên ngoài cửa hàng tiện lợi, một lớn một nhỏ cứ thế ngồi. Hạ Kinh Dương cắn một miếng kem nhỏ, Hạ Khinh Chu không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngác nhìn màn đêm rộng lớn phía trước.
Chiếc áo len trắng khiến lông mày và đôi mắt của anh mềm mại hơn, thiếu đi vài phần quyết đoán như bình thường. Hạ Kinh Dương giật giật cổ tay áo: "Cậu ơi, lạnh quá."
Hạ Khinh Chu cởi áo khoác, khoác lên người nó. Hạ Kinh Dương như bị chôn vùi trong lớp áo khoác đó. Chủ động dựa vào bên cạnh Hạ Khinh Chu.
Kem tan ra, chảy xuống bàn tay lúc này đang nắm cánh tay Hạ Khinh Chu. Anh khẽ nhíu mày, nhưng không có đẩy thằng nhóc ra.+
Giọng nó còn mang theo hơi sữa, phát âm mơ hồ: "Ở nhà có rất nhiều hình của chị gái xinh đẹp đó".
Hạ Khinh Chu rũ mắt xuống: "Sao vậy?"
Hạ Kinh Dương cau mày lo lắng, thấp giọng hỏi anh: "Cậu ơi, không phải cậu là biến thái chứ?"
Hạ Khinh Chu: "..."
Vào khoảnh khắc khi nhìn thấy Hạ Khinh Chu.
Dù trôi qua bao lâu đi nữa, anh dường như vĩnh viễn là người bắt mắt, nổi bật nhất trong đám đông. Chỉ nhìn một cái, là có thể thấy được.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy, nhưng phảng phất lần cuối cùng nhìn thấy anh như mới chỉ là ngày hôm qua.
Nhịp sống hối hả xung quanh lúc này hoàn toàn yên tĩnh. Những năm tháng khuyết thiếu giữa họ, dường như chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi.
Không giống như trong phim truyền hình, không có sự kích động sau khi cửu biệt trùng phùng hay những giọt nước mắt bộc lộ nỗi nhớ.
Họ chỉ chào nhau một cách rất bình tĩnh.
"Đã lâu không gặp."
Anh gật đầu, giọng hơi khàn: "Là đã khá lâu rồi."
Thậm chí không đề cập đến nhau, đã bao lâu rồi.
Hạ Kinh Dương nhận ra khuôn mặt của Giang Uyển, trong nhà cậu nó có một bức chân dung của cô. Giang Uyển cũng để ý đến nó, kháu khỉnh bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu. Vì vậy, cô cúi xuống cười làm quen: "Xin chào."
Mặt thằng bé đỏ bừng, trốn ở sau lưng Hạ Khinh Chu không dám đi ra, chỉ lộ ra cái đầu. Một lúc lâu sau, mới chầm chậm lên tiếng: "Chị gái xinh đẹp".
Giang Uyển mỉm cười.
Hạ Kinh Dương lại đi hỏi Hạ Khinh Chu: "Chị xinh đẹp là bạn gái của ba ba sao?"
Đôi mày cô gái hơi chuyển động vì cách gọi này, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Có vẻ như tất cả đều hợp tình hợp lý.
Có lẽ là vì sợ cô hiểu lầm, Hạ Khinh Chu giải thích: "Là con trai út của Hạ Nhất Chu. Nói đưa cho anh nhận làm con nuôi nên cứ gọi anh là ba".
Đang ngạc nhiên vì "con trai út của chị Nhất Chu đã lớn chừng này rồi", nhưng nghe xong những lời tiếp theo của Hạ Khinh Chu, tâm trạng cô lại thay đổi. Nhất thời không biết nên nói cái gì, sau khi cân nhắc hồi lâu, cô cười nói: "Chị Nhất Chu suy nghĩ rất chu đáo."
Hạ Khinh Chu cũng cười, nhưng nụ cười rất nhẹ: "Chị ấy làm sao nỡ. Chỉ kiếm cớ để muốn anh trông con cho thôi."
Trong bảy năm, dường như không có gì thay đổi, lại dường như, cái gì cũng đã thay đổi.
Giữa họ, lịch sự và khách sáo.
Như thể những năm tháng điên cuồng chờ đợi cô chỉ là một giấc mơ.
Khi tỉnh dậy sau giấc mơ, nỗi đau mà những ngày tháng đó mang lại cho anh sẽ không còn nữa.
Lúc đến nặng nề, lúc đi nhẹ nhàng.
Hạ Dã* cất máy ảnh và đi tới, khả năng ngôn ngữ hiện tại của anh chưa kịp phản ứng. Vì vậy hỏi Giang Uyển bằng thứ tiếng Trung Anh hỗn loạn.
* Họ Hạ 夏 này của Hạ Dã là mùa hạ夏天 # họ Hạ 贺 của Hạ Khinh Chu là chúc mừng 祝贺.
Anh ấy là ai, bạn của cô sao?
Giang Uyển giới thiệu ngắn gọn: "Anh ấy tên là Hạ Khinh Chu, là một người bạn tôi đã quen biết nhiều năm."
Nghe xong, anh ấy trầm ngâm gật đầu, hỏi lại: "Là Hạ Khinh Chu đó sao?"
Giang Uyển theo tiềm thức liếc mắt nhìn Hạ Khinh Chu, sau đó gật đầu: "Là Hạ Khinh Chu đó."
Đương sự đang không biết họ chơi câu đố gì. Anh chỉ im lặng cúi gằm mặt và không nói gì nhiều.
Phần giới thiệu đã xong, anh đang đợi cô giới thiệu người bên cạnh. Trên khuôn mặt không hề thể hiện cảm xúc gì, vui buồn chẳng rõ. Nhưng có điều gì đó đã ngấm ngầm nhắc nhở anh.
Kết quả mà trước đây anh sợ không dám nghĩ tới, có thể đã trở thành sự thật.
Giang Uyển nói: "Anh ấy tên là Hạ Dã."
Ngoài tên ra, không có thông tin hữu ích nào khác. Tùy tiện giới thiệu như vậy thôi.
Hạ Khinh Chu gật đầu, chào hỏi: "Xin chào."
Không còn sự bồng bột, bốc đồng của tuổi trẻ, đầy rẫy sự thù địch với những người khác phái xuất hiện xung quanh cô nữa. Thời gian đã lọc bỏ những thói hư tật xấu trong xương cốt của anh. Còn dư lại, là sự hòa nhã giao tiếp với người khác.
Hạ Dã cười nói: "Xin chào. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
So với sự nhiệt tình của anh ấy, Hạ Khinh Chu có vẻ thờ ơ hơn.
Bên cạnh có người đi lại, dạo khắp nơi hỏi xem có ai muốn xem bói không. Ở cổng chùa hành nghề xem bói là chuyện dư thừa.
Hạ Kinh Dương nắm chặt quần Hạ Khinh Chu: "Ba ơi, con đói bụng."
Anh nghiêm túc nói với nó đừng gọi mình như vậy nữa. Sau đó bế nó lên, ánh mắt rơi vào người Giang Uyển. Giọng điệu dò hỏi: "Ở đây nhiều người, ngồi nói chuyện ở chỗ khác được không?"
Câu hỏi rất bình tĩnh, nên không ai biết anh dùng lực mạnh đến nỗi các đốt ngón tay nổi gân xanh.
Giữa họ, thậm chí còn không phải mất đi có lại, mà chỉ là tình cờ hội ngộ. Có lẽ cô thậm chí còn không nghĩ đến việc tìm anh.
Giang Uyển cuối cùng vẫn gật đầu.
Tới một quán trà gần đó. Loại hình thu hút khách du lịch này đắt kinh khủng. Bên ngoài 40,50 tệ một ly cà phê, tới đây có thể tăng lên gấp mấy lần.
Hạ Dã rất có mắt nhìn, biết hai người mới gặp lại nhau sau một thời gian dài sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Vì vậy anh ấy ôm Hạ Kinh Dương, nói đưa nó đi chơi cầu trượt bên cạnh.
Cửa sổ kính sát mang lại tầm nhìn ra bên ngoài rất tốt. Nhìn hoàng hôn trên Thanh Sơn, Giang Uyển đột nhiên hiểu ra tại sao mình có cảm giác đặc biệt với ánh đèn vàng ấm áp. Vì nó giống như một buổi hoàng hôn.
Hạ Khinh Chu hỏi cô: "Em về bao lâu rồi?"
Anh cầm chiếc thìa bạc trong tay, nhẹ nhàng khuấy cánh hoa trên cà phê. Cô không thay đổi nhiều, giọng điệu vẫn dịu dàng ôn hòa như cũ.
"Đã hơn một tháng."
Hạ Khinh Chu khẽ ừ một tiếng, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm. Anh thản nhiên hỏi: "Chưa từng nghĩ đến việc quay lại Bắc Thành ư?"
"Từng quay lại."
Vì vậy mới an tâm.
Cô trở về Trung Quốc hơn một tháng, cũng trở về Bắc Thành, nhưng duy nhất chỉ không đi tìm anh.
Ngày thứ hai sau khi cô đi, Hạ Khinh Chu từng nghĩ, khi cô quay lại mình sẽ nói gì, hay nên nói gì.
Xin cô không rời đi nữa ư?
Nhưng hiện tại, anh chỉ im lặng.
Im lặng rất lâu, như một kiểu hiểu ý ngầm. Thật lâu sau, anh nhìn cô: "Cuối cùng trên mặt cũng có chút da thịt. Sao lại cắt tóc ngắn? Hình như đây là lần đầu tiên thấy em để tóc ngắn như vậy."
Nước da của cô có vẻ rất khó bắt nắng, vẫn trắng trẻo như cũ. Điểm khác biệt so với trước đây là da dẻ hồng hào hơn. Đôi lông mày và đôi mắt vẫn dịu dàng như tranh vẽ, mái tóc buông nhẹ trên vai.
Người ngoài cuộc nhìn thấy, đều không thể nhận ra những điều nhỏ nhặt ấy, vậy mà anh lại nắm bắt một cách nhạy bén. Không có từ nào nói nhớ cô, nhưng dường như từng câu từng chữ đều thể hiện nỗi nhớ.
Cách người trưởng thành thể hiện cảm xúc luôn rất tinh tế và kìm nén.
"Lần này trở về, có đi nữa không?"
Cô lắc đầu: "Không đi nữa, đã tìm được việc làm rồi."
"Ở đâu?"
"Nhất Y Bắc Thành."
Nơi trước đây cô từng thực tập.
Anh gật đầu: "Khá tốt, có triển vọng."
Cà phê đã nguội, không thấy một chút hơi nóng nào nữa.
Giang Uyển nói: "Hình như chúng ta quả thật đã lâu không gặp."
Sao lại có thể không lâu đây?
Anh nói ra ngày tháng cụ thể: "Bảy năm sáu tháng, 2737 ngày."1
Giang Uyển có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì anh lại có thể nhớ rõ như vậy.
Nhưng làm sao cô có thể biết, những năm qua anh sống một ngày như một năm, đợi chờ hết ngày này qua ngày khác.
Trước khi tạm biệt, Hạ Khinh Chu đã xin số điện thoại của cô. Nói khi trở lại Bắc Thành, có việc gì cần giúp đỡ thì có thể tìm anh.
Từ cuộc gặp lại tình cờ rồi chia xa, tất cả dường như rất bình tĩnh.
Trở lại khách sạn Fall, Hạ Khinh Chu gọi điện cho Hạ Nhất Chu, nói rằng anh sẽ ở lại Hải Thành vài ngày nữa. Bảo chị ấy kêu người đưa con trai về.
Lúc này Hạ Kinh Dương đang nằm trên giường khóc lóc, nói rằng rất nhớ mẹ. Hạ Nhất Chu nghe vậy, liền hỏi Hạ Khinh Chu có phải đã hung dữ với nó hay không: "Tương lai nó sẽ là con của em, tẫn hiếu cho em. Đối xử với nó tốt một chút."
Hạ Khinh Chu cởi áo khoác, liếc mắt nhìn Hạ Kinh Dương đang khóc lăn lộn trên giường.
"Nếu nó thực sự là con trai của em, đã sớm bị ném vào viện phúc lợi rồi."
Hạ Nhất Chu nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Hạ Kinh Dương, biết rằng Hạ Khinh Chu hẳn là không thể dỗ được nó, liền thở dài. Bất lực thỏa hiệp: "Được, được rồi, chị sẽ để A Phúc đưa nó về."
A tài xế của Hạ Nhất Chu.
Sau khi Hạ Kinh Dương khóc hơn mười phút, Hạ Khinh Chu bị quấy rầy tới đau đầu. Cuối cùng làm theo ý muốn của nó, dẫn nó xuống lầu mua kem.
Chọn cái nhỏ nhất.
Nó bị ho, không thể ăn nhiều đồ lạnh.
Trên những chiếc ghế bên ngoài cửa hàng tiện lợi, một lớn một nhỏ cứ thế ngồi. Hạ Kinh Dương cắn một miếng kem nhỏ, Hạ Khinh Chu không biết đang suy nghĩ gì, ngơ ngác nhìn màn đêm rộng lớn phía trước.
Chiếc áo len trắng khiến lông mày và đôi mắt của anh mềm mại hơn, thiếu đi vài phần quyết đoán như bình thường. Hạ Kinh Dương giật giật cổ tay áo: "Cậu ơi, lạnh quá."
Hạ Khinh Chu cởi áo khoác, khoác lên người nó. Hạ Kinh Dương như bị chôn vùi trong lớp áo khoác đó. Chủ động dựa vào bên cạnh Hạ Khinh Chu.
Kem tan ra, chảy xuống bàn tay lúc này đang nắm cánh tay Hạ Khinh Chu. Anh khẽ nhíu mày, nhưng không có đẩy thằng nhóc ra.+
Giọng nó còn mang theo hơi sữa, phát âm mơ hồ: "Ở nhà có rất nhiều hình của chị gái xinh đẹp đó".
Hạ Khinh Chu rũ mắt xuống: "Sao vậy?"
Hạ Kinh Dương cau mày lo lắng, thấp giọng hỏi anh: "Cậu ơi, không phải cậu là biến thái chứ?"
Hạ Khinh Chu: "..."
Bình luận truyện