Vợ Ơi! Theo Anh Về

Chương 51



Bữa cơm tối ấm cúng cũng nhanh xong, tinh thần mệt mỏi vì nhiều ngày thức trắng đêm quay phim liền không thấy đâu nữa.

Hắc gia cũng vui vẻ tạm biệt trở về. Họ vô cùng vừa lòng đứa con dâu tương lai này. Trò chuyện ăn ý, lễ phép, không kiêu căng hóng hách khi trở thành ngôi sao lớn.

Người thích cô nhất không nghi ngờ gì là mẹ Hắc, trước sự lôi kéo của Hắc ba và Hắc Triệt. Cũng lưu luyến tạm biệt trở về.

Căn biệt thự lại chìm vào yên tĩnh. Đinh Đinh đứng đó nhìn chiếc xe khuất mất mới quay người vào trong nhà.

" Về sau ba mẹ của anh cũng là ba mẹ của em." Giọng nói trầm ấm từ đằng sau phát ra.

Nghe câu nói này của anh, Đinh Đinh nghe không sót một chữ nào, liền quay lại nhìn chằm chằm lấy anh, khó hiểu, sửng sốt.

" Không thích?" Hắc Thần nhìn cô, ôn như hỏi lại.

" Không...không phải...rất thích. Nhưng là tại sao?" Anh như vậy là vì cô? Vì biết cô không có mẹ sao?

" Vì em là vợ của anh. Nên ba mẹ anh cũng sẽ là ba mẹ em." Nói đến đây xong, anh không kiềm chế được mà chết miệng cười hạnh phúc hơn.

Cô sẽ là vợ của anh, là bảo bối của một mình anh, chỉ một mình anh cưng chiều, chăm sóc.

" Hả...cái gì...anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ." Có phải cô đã nghe lầm hay không, khẳng định nhiều ngày còn chưa ráy tai.

Mắt to long lanh mở lớn nhìn anh, chớp chớp vài cái, cánh quạt nhỏ ngay mắt của cô chuyển động không ngừng.

Hắc Thần nhìn dáng vẻ này của cô, yêu thương không dứt, lấy hai tay kéo má phính ra vào, xúc cảm tuyệt vời, tham lam không dứt, thật sự rất đáng yêu.

" Anh cũng đã nói, đợi em đóng xong bộ phim này chúng ta sẽ đi Cục Dân Chính. Không nhớ sao?"

" Nhưng, tôi chưa nói sẽ gả cho anh." Giọng nói không rõ ràng thốt ra, là do bàn tay của anh làm càng, nhưng cũng không phản kháng lại, mặc anh chơi đã.

" Em không gả? Em dám không gả. Nhưng dù em không gả thì anh cũng cướp." Bàn tay vì tâm trang ghét bỏ mà tăng thêm sức lực, hai má phính đấng yêu liền bị đỏ một mảng.

Anh còn nhớ lúc đó cô đã đồng ý chấp nhận, bây giờ còn muốn lật lộng.

" Anh...anh vô lại." Không thể làm gì anh, thì chỉ còn có thể mắng, mở miệng mắng một cái, cứ tưởng anh sẽ tức giận nhưng anh lại mỉm cười gian nhìn cô.

" Vô lại. Được để anh sẽ cho em biết thế nào lại vô lại. Ngày mai liền cùng anh đến Cục Dân Chính." Nói xong, Hắc Thần cúi đầu xuống cắn một cái lên gò má của cô, rồi ôm cô lên phòng.

" Ya...Hắc Thần, anh bỏ tôi xuống, tôi rất mệt, còn chưa tắm, rất hôi." Vừa nói vừa vùng vẫy trong lòng anh.

Hắc Thần cúi đầu vào hõm vai cô hửi hửi

" Rất thơm mà." Câu nói này liền làm cho Đinh Đinh đỏ bừng mặt, Hắc Thần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không kiềm được mà lại cắn một cái nữa.

Từ từ đến phòng tắm, để cô đứng xuống, tự nhiên cởi bỏ quần áo của cô. Tuy nhiên gần nữa công đoạn lại bị cô ngăn cản.

" Tôi muốn tự tắm."

Hắc Thần dự định không nghe theo cô, nhưng nghĩ đến ngày mai cô trở thành phụ nữ của riêng mình, cố ý nhân nhượng cô một ngày, nhẹ nhàng bỏ tay tay ra

" Nhanh lên một chút, anh đói rồi."

" Anh rõ ràng mới ăn mà." Nghi hoặc nhìn anh, cô hỏi lại.

" Anh muốn em." Vô lại trả lời câu hỏi của cô, xong anh liền quay đi ra ngoài.

Cô lại đỏ bừng mặt.

______

15 phút trôi qua, Đinh Đinh bước ra với bộ đồ ngủ bảo thủ. Từ trên xuống dưới không lộ ra mảng da thịt nào.

Đây là cô cố ý chọn lấy, tâm đắc tiến lại bàn trang điểm, cầm máy sấy để hông khô tóc.

Cả quá trình đều không ngừng nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên sô pha.

Bất chợt mắt chạm mắt, cô giật mình dời chú ý đi. Ánh mắt Hắc Thần không khác gì mắt con sói đang nhìn chằm chằm con mồi.

Ớn lạnh rừng mình một cái, cô thật sự rất mệt, không muốn bị xé ăn đâu.

Nhưng mong muốn cũng chỉ là mong muôn. Phía sau lưng liền bị phần ngực cứng cáp của ai đó áp tới.

Phần đầu của anh rút vào hõm vai của cô, thổi khí nói chuyện:" Đinh nhi, mặc kín đáo như thế này, anh càng thích.

Có thể từng chút từng chút giầy vò em, anh cũng cam lòng."

Nói xong, ám muội cắn lên vành tai của cô, cũng là điểm nhạy cảm khiến cô liền không chịu nỗi mà run rẫy.

Hắc Thần cầm lấy máy sấy để lại trên bàn, không vội không chậm ôm cô lên tiến đến chiếc giường lớn.

Đinh Đinh thấy tình thế ngày càng không ổn, kịch liệt vùng vẫy, nhằm muốn thoát khỏi anh.

" Bốp " Hắc Thần không hề lưu tình mà vỗ một phát giòn tiếng vào mông của cô.

" A...ác ma." Đưa tay xoa xoa cái mông bị đánh đau, trừng mắt nhìn Hắc Thần mắng một cái.

" Ác ma...Hảo, được lắm, anh sẽ cho em biết thế nào là ác ma." Nói xong, Hắc Thần không hề báo trước quăng cô lên giường giống như ném cá lên thớt.

Lớn gan dám chửi anh như vậy, nhưng mà anh càng thích, anh càng thích bộ dạng mèo hoang giơ móng vuốt chửi người của cô, yêu luôn đấy chứ.

Rồi sau đó, trong phòng lại tràn ngập những âm thanh kêu ái muội, khiến cho người ta mặt đỏ tía tai.

Cho đến rạng sáng mới kết thúc.

______

10 giờ sáng.

Đinh Đinh chật vật vác cái thân thể đau đớn này vào phòng tắm, nhìn bộ dạng thoải mái tươi cười của ai kia, khiến cô rất giận.

" Em lẹ lên một chút, chậm chậm như rùa vậy."

"..."

" Ngu ngốc, đi cũng để vấp cánh cửa là sao."

"..."

" Không cần, đây lên xe ăn, chậm trễ nữa không tốt." Đinh Đinh nhìn Hắc Thần bộ dáng gấp rút mà khinh bỉ.

Cầm lấy suất mì xào anh xào từ sớm ăn. Nhưng thật sự anh nấu ăn rất ngon, không biết người đàn ông này còn cái gì mà không biết làm.

Hầu như chuyện bếp núc, anh không cho cô động tay vào, nếu không phải anh thì dì Lan ( quản gia) mới có thể đụng.

Không lâu sau, chiếc xe dừng trước toàn nhà lớn màu trắng. Trước có gắn bảng chữ to Cực Dân Chính.

Nhìn thấy cái này, lòng cô chợt xao động, hạnh phúc..

Hắc Thần đi như chạy ôm cô ra khỏi xe, rồi lại ôm vào tòa nhà. Như thể sợ cô chạy mất.

Những người làm việc ở đây thấy anh liền tỏ ra dè chừng và kín cẩn hơn.

Chu đáo sắp xếp thuận tiện cho anh. Không ngờ nhân vật mặt lạnh truyền kỳ này lại vội vàng muốn có vợ.

Cả quá trình hắn luôn ôm cô đi, không để cô đặt chân xuống một lần.

Thì họ liền biết, tổng giám đốc lừng lẫy lạnh lùng này yêu vợ như mạng. Không thể tách rời.

Xong xuôi, Hắc Thần mới đặt Đinh Đinh xuống, cầm hai tờ giấy nhỏ màu đỏ, nhìn tới nhìn luôn, cười ngây ngô như một đứa trẻ to xác nhận quà.

Bức ảnh là bức ảnh thẻ của hai người. Nhìn cái mặt kia cười như không cười chán ghét.

Định lấy qua xem thử, tay còm chưa cầm được liền bị Hắc Thần đem ra xa, cất nhét vào túi áo.

" Em định làm gì? Hả? Định cướp sao? Nằm mơ đi ", ánh mắt cố tình hung dữ hăm dọa cô, cô mà cướp lấy, anh không tha cho cô đâu.

Rồi mới kéo eo cô đi.

" Sao anh không ôm nữa?", cô nghi hoặc hỏi anh.

" Vợ à, lúc nãy sợ em chạy nên mới ôm. Bây giờ xong xuôi hết rồi, em trốn cũng không kịp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện