Vô Song
Quyển 3 - Chương 77
Lúc cái tay kia khó khăn lắm mới chạm vào y, Phượng Tiêu giống như không có cảm giác, nhanh như chớp đã nắm được cổ tay đối phương.
Đối phương ai nha một tiếng, thuận thế mềm nhũn ngã vào lòng y.
Một cái tay yếu ớt như không có xương, một thân thể mềm mại nhuyễn ngọc ôn hương, một thanh âm kiều mị đến tận xương.
Đủ để cho đại đa số nam nhân thiên hạ mềm lòng.
Nhưng chẳng qua chỉ là đa số, mà không phải toàn bộ.
Mỹ nhân A Ba Khả Hãn sủng ái nhất, lại có ý đồ câu dẫn sứ giả Tùy Triều, nếu truyền đi, đoàn chừng chuyện kết minh lại có sóng gió.
Phượng Tiêu buông tay ra, lui về phía sau hai bước, mỹ nhân bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp ngã xuống đất, mềm nhũn kêu đau.
“Ai bảo ngươi tới?” Phượng Tiêu ngồi xổm xuống, nắm được cằm nàng.
Lực đạo không lớn, nhưng khiến người ta không có cách nào tránh thoát.
“Thiếp… Ngưỡng mộ phong thái lang quân.” Mỹ nhân Quy Tư nói tiếng Hán, mặc dù không đủ để được gọi là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nhưng ngược lại có mùi vị dị vực.
“Ngươi không sợ bị Đại Hãn phát hiện, rơi đầu sao?” Phượng Tiêu rất hứng thú.
Mỹ nhân kia muốn nói chuyện, nhưng phát hiện huyệt câm của mình bị điểm, cằm càng truyền tới một trận đau nhói, đau đến mức mắt đẹp rưng rưng, muốn rơi không rơi nổi, đáng tiếc nơi này tối tăm, đèn đuốc không chiếu sáng tới, không ai nhìn thấy bộ dạng thuỳ mị này.
Phượng Tiêu: “Có người phái ngươi tới, bảo ngươi quấn lấy ta, sau đó lớn tiếng gọi người ngoài tới?”
Mỹ nhân không thể nói chuyện, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống theo động tác.
Nàng muốn nói mình thật sự thích y, nhưng mỹ nhân ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, Phượng Tiêu căn bản không có hứng thú nghe nàng giải thích, nắm lấy mái tóc đen của mỹ nhân, trực tiếp kéo người về phía vương trướng, không có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Khi bọn y từ trong bóng tối đi ra, Phượng Tiêu đã nhìn thấy một bên vương trướng bỗng nhiên huyên náo hẳn lên.
Ánh lửa nhanh chóng tụ tập về phía đó, sau đó còn có tiếng thét chói tai ồn ào.
Phượng Tiêu rất nhanh nhận ra động tĩnh bắt nguồn từ doanh trướng của Nhị vương tử.
Cùng lúc đó, có không ít người chạy như bay từ chỗ Nhị vương tử đến vương trướng, vô cùng hốt hoảng, tất nhiên là xảy ra chuyện lớn.
Phượng Tiêu buông tay một chút, mỹ nhân mềm nhũn ngã xuống.
…
Bên trong vương trướng, vốn đang ca vũ yên bình.
Mấy ngày trước Kim Liên sa sút, vẻ mặt hiếm có vẻ ung dung thích ý. Nàng ngàn dặm xa xôi đến Trung Nguyên, trải qua gian khổ đưa sứ giả Tùy Triều về, cái có được, không chỉ là chỗ tốt tăng địa vị, lại còn tăng quyền phát biểu và uy vọng, nàng biết đại Khả Đôn vẫn còn, lại sinh được Đại vương tử, địa vị rất khó rung chuyển, điều nàng có thể làm, chính là không ngừng để cho mình càng thêm quan trọng, nắm giữ nhiều quyền lực hơn, như vậy mới có thể lấy được nhiều hơn trong tương lai, sau đó, nàng nhất định sẽ vững vàng bắt lấy cái thuyền lớn Tùy Triều này, kiên quyết hợp tác cùng Thôi Bất Khứ, bình thường cũng sẽ không dễ dàng đổi thuyền.
Hôm nay Phật Nhĩ đã chết, cần một thời gian tin tức mới truyền về truyền bên Sa Bát Lược, coi như đối phương kịp phản ứng, chuyện kết minh cũng đã xong, cơ bản sẽ không có cái gì thay đổi nữa, còn Nhị vương tử, trải qua chuyện này, trước khi bọn Thôi Bất Khứ rời đi, chắc không dám gây ra chuyện gì…
Nhưng vào lúc này, một tên thị vệ Đột Quyết trực tiếp xông vào từ bên ngoài, mà ngay cả thông báo cũng không có.
Mọi người phản ứng không kịp, cũng không có ai mắng chửi, chỉ thấy hắn mồ hôi đầy đầu, cao giọng nói: “Đại Hãn! Nhị vương tử đã chết!”
A Ba Khả Hãn đứng bật dậy, ngay cả rượu nho đổ ra áo cũng không cảm giác, hắn đẩy thị nữ ra, sải bước đi ra ngoài.
Mặt mọi người đầy vẻ mơ màng, chỉ có thể theo ở phía sau, một đường đi tới doanh trướng của Nhị vương tử.
Đại phu trong vương đình cũng bị gọi tới, đối phương là người Đột Quyết, cũng hiểu sơ qua y thuật Trung Nguyên, kiểm tra Nhị vương tử bất động nửa ngày, chỉ có thể tuyên cáo mình không thể ra sức.
A Ba Khả Hãn thốt nhiên giận dử: “Người làm sao có thể nói chết là chết, mau cứu sống nó!”
Cũng khó trách hắn vốn không tin con trai mình chết, Đại vương tử cũng rất khó tin, bởi vì ban ngày Nhị vương tử còn nhảy nhót lung tung khắp nơi tìm phiền toái.
Đại phu Đột Quyết quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: “Toàn thân Nhị vương tử không có ngoại thương, trên người cũng không có mùi rượu, nói không chừng là ăn độc vật gì đó…”
Vương đình Đột Quyết không chú trọng nhiều giống trong hoàng cung Trung Nguyên, nhưng đồ có độc, khẳng định cũng không dễ đến gần các quý nhân, bây giờ nếu như Nhị vương tử bị độc giết, vậy thì đồng nghĩa với việc A Ba Khả Hãn cũng gặp nguy hiểm.
Khả Hãn vừa đau lòng con trai chết, vừa lo lắng cho tính mạng mình, lúc này giận đùng đùng, hạ lệnh tạm ngừng yến hội, đều không cho phép tất cả mọi người rời đi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng từ trong khiếp sợ, thị vệ Khả Hãn đã bao vây doanh trướng này lại, không để cho bất kỳ ai ra vào.
Dưới con mắt soi mói đằng đằng sát khí của A Ba Khả Hãn, đại phu nhắm mắt, gọi đồ đệ, tiếp tục kiểm tra thi thể Nhị vương tử.
Thị nữ thiếp thân hầu hạ Nhị vương tử, bắt đầu bẩm báo chuyện của Nhị vương tử trước khi chết.
Ban ngày Nhị vương tử mất hết mặt mũi, Phật Nhĩ cũng đã chết, tự nhiên tâm tình không tốt, buổi tối thiết yến, quả thực gã không muốn đi, lại không cam lòng bị Đại vương tử đoạt nổi bật, lằng nhằng trong doanh trướng, cũng bởi vì thị nữ phục vụ không tốt mà nổi giận, sau khi lấy roi đánh người đánh một trận, lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Thị nữ ở bên ngoài đợi, đến khi yến hội bắt đầu, quả thực không chờ được nữa, chỉ đành phải mạo hiểm bị đánh chửi lần nữa đi vào hỏi.
Bên trong đèn đuốc tắt hết, trong đó một nửa là lúc Nhị vương tử nổi giận xô ngã, sau đó các nàng canh ở bên ngoài, cũng nghe thấy Nhị vương tử ở bên trong hùng hùng hổ hổ lật đồ, mọi người không thể làm gì khác hơn là châm đèn đuốc lần nữa, liền nhìn thấy Nhị vương tử nằm bất động trên đất.
Nếu phát tiết một trận rồi mệt mỏi ngủ, ngược lại cũng không phải không thể, vấn đề là Nhị vương tử cho tới bây giờ không dở hơi trợn tròn mắt ngủ, mọi người thấy không đúng, nhào tới xem xét, lúc này mới phát hiện Nhị vương tử đã đứt hơi.
Mọi người nghe thị nữ lắp bắp bẩm báo, trong đầu nghĩ Nhị vương tử ngược lại giống như đang sống bị tức mà chết.
Nhưng lúc này đồ đệ đại phu bỗng nhiên kêu lên: “Chỗ này! Đỉnh đầu Nhị vương tử như có thứ gì đó!”
A Ba Khả Hãn sải bước tiến lên, nhìn tận mắt hai người kia đỡ Nhị vương tử dậy, vạch tóc gã ra, lộ ra một cây kim sắt phía dưới.
Kim sắt đâm cực sâu, trực tiếp khảm vào xương sọ, dùng sức thế nào cũng không rút ra được, có thể rõ ràng chính là cây kim sắt này, cắm vào huyệt Bách Hội, trực tiếp khiến Nhị vương tử đứt hơi bỏ mạng.
(*) Huyệt Bách Hội nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu.
Người bình thường khẳng định không làm được điều này, Nhị vương tử cũng biết võ công, tuy nói thân thủ chưa ra hình dáng gì, nhưng bên ngoài doanh trướng còn có thị vệ canh gác, có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong đó, lại dưới tình hình Nhị vương tử không lên tiếng giết chết gã, lặng lẽ rời đi, đó nhất định là cao thủ trong cao thủ.
Dõi mắt toàn bộ Tây Đột Quyết, chưa chắc có người có thể làm được điều này.
Kim Liên tự nghĩ võ công không tệ, nhưng nếu nàng muốn không kinh động bất kỳ ai giết chết Nhị vương tử, cũng không làm được.
Nhưng, có một người có thể làm được.
Nàng bỗng nhiên giật mình, thấy lạnh cả người từ đáy lòng, xông thẳng lên ngực, phóng lên cổ họng, tràn ngập trong hô hấp.
Tựa như, mùi vị âm mưu.
Ở đây nhiên không chỉ có nàng nghĩ ra, có một tên quý tộc Đột Quyết đột nhiên kêu lên: “Sứ giả Tùy Triều! Sứ giả Tùy Triều võ công rất cao kia không thấy!”
Kim Liên chợt nhìn về phía Thôi Bất Khứ, người sau giống như cảm giác được ánh mắt nàng, hơi ngẩng đầu lên cùng nàng đối mặt.
Một nửa mặt Thôi Bất Khứ cũng ẩn trong bóng tối, làm người ta không thấy rõ biểu tình.
Nhưng A Ba Khả Hãn cũng không nhìn Thôi Bất Khứ, tức giận gầm hét lên: “Tìm y ngay cho ta!”
“Tìm ta?”
Phượng Tiêu gạt đám người ra, đi vào.
Y vẫn ổn định như thường, gần như không nhận thấy rất nhiều ánh mắt rơi trên người mình.
Mặt A Ba Khả Hãn âm trầm: “Ngươi đã đi đâu?”
Rốt cuộc hắn cũng nhớ tới võ công của Phượng Tiêu, không tùy tiện hạ lệnh bắt y lại.
Thôi Bất Khứ phiên dịch lời Khả Hãn thành tiếng Hán.
Phượng Tiêu nói: “Ta vừa ra khỏi bàn tiệc trước, trở về nghỉ ngơi, không ngờ nghe nơi này có động tĩnh, liền tới xem một chút.”
Y không nói đến chuyện mỹ nhân Quy Tư, bởi vì nói ra chỉ sẽ làm A Ba Khả Hãn kêu la như sấm, hơn nữa chắc chắn mỹ nhân Quy Tư sẽ không thừa nhận, cứ như vậy, chẳng khác nào y đào hố chôn mình.
A Ba Khả Hãn lạnh lùng hỏi: “A Đức chết, ngươi giải thích thế nào?”
Phượng Tiêu buông tay: “Ta cũng không thù oán với Nhị vương tử, gã chết, ta rất tiếc, trừ cái này ra, còn có thể nói gì?”
A Ba Khả Hãn phân phó hạ nhân: “Gọi Lưu Tư Cổ đến.”
Phượng Tiêu không biết Lưu Tư Cổ là ai, y vẫn dửng dưng, mặc kệ người xung quanh tự giác cách xa y, đổi thành dũng sĩ Đột Quyết vây quanh y.
Kim Liên thử khuyên: “Đại Hãn, Tùy Triều sắp cùng chúng ta kết minh, y thật sự không cần phải giết hại Nhị vương tử, khẳng định là có người hãm hại…”
Khả Hãn giơ tay lên, ngăn nàng nói tiếp.
Người Đột Quyết tên là Lưu Tư Cổ rất nhanh bị đưa đến, A Ba Khả Hãn hỏi Phượng Tiêu: “Ngươi biết gã là ai không?”
Phượng Tiêu lắc đầu.
A Ba Khả Hãn: “Gã là đệ tử của Hắc Nguyệt đại vu, đêm đó đại vu chết, chính mắt gã nhìn thấy ngươi lẻn vào nhà đá của đại vu!”
A Ba Khả Hãn cười nhạt: “Sứ giả Tùy Triều, đại vu chết có rất nhiều điểm khả nghi, ta đã sớm biết chuyện này, nhưng vì hòa bình hai nước, tạm thời áp xuống, ai cũng không nói qua, cũng nguyện ý tin tưởng các ngươi, nhưng hôm nay A Đức chết, khiến ta hoàn toàn thay đổi cái nhìn! Các ngươi tới đây, chính vì hủy diệt Tây Đột Quyết của ta! Các ngươi giết Phật Nhĩ, để cho chúng ta không thể kết minh với Sa Bát Lược, hoàn toàn chặt đứt đường lui của chúng ta, lại giết đại vu và A Đức, bước kế tiếp, có phải sẽ giết ta không?!”
Đám người ầm ầm kinh ngạc, ngay cả Kim Liên cũng đầy vẻ kinh ngạc nhìn qua lại giữa Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu.
Chân mày Thôi Bất Khứ hơi nhíu.
Phượng Tiêu vẫn rất ung dung như cũ: “Cái chết của đại vu và Nhị vương tử, không liên quan đến ta, nếu ta thật sự muốn hủy diệt Tây Đột Quyết, trực tiếp giết ngươi là được, cần gì phải quanh co lòng vòng, giết nhiều người không liên quan đến thế?”
“Ai biết được! Ta đã sớm nói, người Hán căn bản không thể tin!”
Không biết ai cổ vũ trước, tiếp theo chính là tiếng đáp lại thay nhau vang lên.
“Đúng, người Hán tâm tư ác độc, sớm đã muốn gây chiến với người Đột Quyết chúng ta trước!”
“Bọn họ giết đại vu, lại giết Nhị vương tử, nói không chừng cũng đã sớm xuống tay với Đại Hãn, chẳng qua là Đại Hãn may mắn tránh thoát!”
“Giết bọn họ!”
“Giết người Hán!”
Kim Liên mồ hôi như mưa, gần như thấm ướt cả y phục sau lưng.
Sắc mặt A Ba Khả Hãn âm trầm, nhìn Phượng Tiêu chằm chằm.
Đại vương tử khẽ mở miệng, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ đây là chuyện gì.
Cũng không phải tất cả mọi người ở đây đều thân với Nhị vương tử, nhưng những thế lực cũ dưới chuyện lớn này lại thi nhau ngóc đầu, giật giây Khả Hãn dưới cơn nóng giận, chém chết hai tên sứ giả Tùy Triều.
Phượng Tiêu võ công rất cao, cao đến mức làm tất cả mọi người sợ hãi.
Nhưng dẫu sao y chỉ có một người, hai quả đấm khó địch bốn tay, đất vương đình, cao thủ nơi nơi, chính y có lẽ có thể trở lui toàn thân, nhưng để đưa theo một Thôi Bất Khứ, cùng với Kiều Tiên bị thương lúc sáng, khó mà làm được.
Nhưng dưới tình huống này, y giống như đã không có lựa chọn nào khác.
Dũng sĩ Đột Quyết từng bước một bao vây bọn họ.
Chỉ chờ Khả Hãn ra lệnh một tiếng, tại chỗ sẽ có vô số trường đao bổ về phía bọn họ.
Mà Thôi Bất Khứ biết võ công, cho dù hắn có mưu kế trác tuyệt, mưu tính vô song như thế nào, cũng sẽ trở thành phiền toái của Phượng Tiêu.
Hai người xa xa đối mặt.
Phượng Tiêu không thấy rõ vẻ mặt Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ cũng đoán không ra nội tâm Phượng Tiêu.
Hắn không biết Phượng Tiêu sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng hắn biết mình sẽ lựa chọn ra sao.
“Chậm đã.” Thôi Bất Khứ nói.
Âm lượng không lớn, nhưng đủ để áp xuống những tạp âm mồm năm miệng mười kia.
Đối phương ai nha một tiếng, thuận thế mềm nhũn ngã vào lòng y.
Một cái tay yếu ớt như không có xương, một thân thể mềm mại nhuyễn ngọc ôn hương, một thanh âm kiều mị đến tận xương.
Đủ để cho đại đa số nam nhân thiên hạ mềm lòng.
Nhưng chẳng qua chỉ là đa số, mà không phải toàn bộ.
Mỹ nhân A Ba Khả Hãn sủng ái nhất, lại có ý đồ câu dẫn sứ giả Tùy Triều, nếu truyền đi, đoàn chừng chuyện kết minh lại có sóng gió.
Phượng Tiêu buông tay ra, lui về phía sau hai bước, mỹ nhân bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp ngã xuống đất, mềm nhũn kêu đau.
“Ai bảo ngươi tới?” Phượng Tiêu ngồi xổm xuống, nắm được cằm nàng.
Lực đạo không lớn, nhưng khiến người ta không có cách nào tránh thoát.
“Thiếp… Ngưỡng mộ phong thái lang quân.” Mỹ nhân Quy Tư nói tiếng Hán, mặc dù không đủ để được gọi là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nhưng ngược lại có mùi vị dị vực.
“Ngươi không sợ bị Đại Hãn phát hiện, rơi đầu sao?” Phượng Tiêu rất hứng thú.
Mỹ nhân kia muốn nói chuyện, nhưng phát hiện huyệt câm của mình bị điểm, cằm càng truyền tới một trận đau nhói, đau đến mức mắt đẹp rưng rưng, muốn rơi không rơi nổi, đáng tiếc nơi này tối tăm, đèn đuốc không chiếu sáng tới, không ai nhìn thấy bộ dạng thuỳ mị này.
Phượng Tiêu: “Có người phái ngươi tới, bảo ngươi quấn lấy ta, sau đó lớn tiếng gọi người ngoài tới?”
Mỹ nhân không thể nói chuyện, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống theo động tác.
Nàng muốn nói mình thật sự thích y, nhưng mỹ nhân ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, Phượng Tiêu căn bản không có hứng thú nghe nàng giải thích, nắm lấy mái tóc đen của mỹ nhân, trực tiếp kéo người về phía vương trướng, không có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Khi bọn y từ trong bóng tối đi ra, Phượng Tiêu đã nhìn thấy một bên vương trướng bỗng nhiên huyên náo hẳn lên.
Ánh lửa nhanh chóng tụ tập về phía đó, sau đó còn có tiếng thét chói tai ồn ào.
Phượng Tiêu rất nhanh nhận ra động tĩnh bắt nguồn từ doanh trướng của Nhị vương tử.
Cùng lúc đó, có không ít người chạy như bay từ chỗ Nhị vương tử đến vương trướng, vô cùng hốt hoảng, tất nhiên là xảy ra chuyện lớn.
Phượng Tiêu buông tay một chút, mỹ nhân mềm nhũn ngã xuống.
…
Bên trong vương trướng, vốn đang ca vũ yên bình.
Mấy ngày trước Kim Liên sa sút, vẻ mặt hiếm có vẻ ung dung thích ý. Nàng ngàn dặm xa xôi đến Trung Nguyên, trải qua gian khổ đưa sứ giả Tùy Triều về, cái có được, không chỉ là chỗ tốt tăng địa vị, lại còn tăng quyền phát biểu và uy vọng, nàng biết đại Khả Đôn vẫn còn, lại sinh được Đại vương tử, địa vị rất khó rung chuyển, điều nàng có thể làm, chính là không ngừng để cho mình càng thêm quan trọng, nắm giữ nhiều quyền lực hơn, như vậy mới có thể lấy được nhiều hơn trong tương lai, sau đó, nàng nhất định sẽ vững vàng bắt lấy cái thuyền lớn Tùy Triều này, kiên quyết hợp tác cùng Thôi Bất Khứ, bình thường cũng sẽ không dễ dàng đổi thuyền.
Hôm nay Phật Nhĩ đã chết, cần một thời gian tin tức mới truyền về truyền bên Sa Bát Lược, coi như đối phương kịp phản ứng, chuyện kết minh cũng đã xong, cơ bản sẽ không có cái gì thay đổi nữa, còn Nhị vương tử, trải qua chuyện này, trước khi bọn Thôi Bất Khứ rời đi, chắc không dám gây ra chuyện gì…
Nhưng vào lúc này, một tên thị vệ Đột Quyết trực tiếp xông vào từ bên ngoài, mà ngay cả thông báo cũng không có.
Mọi người phản ứng không kịp, cũng không có ai mắng chửi, chỉ thấy hắn mồ hôi đầy đầu, cao giọng nói: “Đại Hãn! Nhị vương tử đã chết!”
A Ba Khả Hãn đứng bật dậy, ngay cả rượu nho đổ ra áo cũng không cảm giác, hắn đẩy thị nữ ra, sải bước đi ra ngoài.
Mặt mọi người đầy vẻ mơ màng, chỉ có thể theo ở phía sau, một đường đi tới doanh trướng của Nhị vương tử.
Đại phu trong vương đình cũng bị gọi tới, đối phương là người Đột Quyết, cũng hiểu sơ qua y thuật Trung Nguyên, kiểm tra Nhị vương tử bất động nửa ngày, chỉ có thể tuyên cáo mình không thể ra sức.
A Ba Khả Hãn thốt nhiên giận dử: “Người làm sao có thể nói chết là chết, mau cứu sống nó!”
Cũng khó trách hắn vốn không tin con trai mình chết, Đại vương tử cũng rất khó tin, bởi vì ban ngày Nhị vương tử còn nhảy nhót lung tung khắp nơi tìm phiền toái.
Đại phu Đột Quyết quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ nói: “Toàn thân Nhị vương tử không có ngoại thương, trên người cũng không có mùi rượu, nói không chừng là ăn độc vật gì đó…”
Vương đình Đột Quyết không chú trọng nhiều giống trong hoàng cung Trung Nguyên, nhưng đồ có độc, khẳng định cũng không dễ đến gần các quý nhân, bây giờ nếu như Nhị vương tử bị độc giết, vậy thì đồng nghĩa với việc A Ba Khả Hãn cũng gặp nguy hiểm.
Khả Hãn vừa đau lòng con trai chết, vừa lo lắng cho tính mạng mình, lúc này giận đùng đùng, hạ lệnh tạm ngừng yến hội, đều không cho phép tất cả mọi người rời đi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng từ trong khiếp sợ, thị vệ Khả Hãn đã bao vây doanh trướng này lại, không để cho bất kỳ ai ra vào.
Dưới con mắt soi mói đằng đằng sát khí của A Ba Khả Hãn, đại phu nhắm mắt, gọi đồ đệ, tiếp tục kiểm tra thi thể Nhị vương tử.
Thị nữ thiếp thân hầu hạ Nhị vương tử, bắt đầu bẩm báo chuyện của Nhị vương tử trước khi chết.
Ban ngày Nhị vương tử mất hết mặt mũi, Phật Nhĩ cũng đã chết, tự nhiên tâm tình không tốt, buổi tối thiết yến, quả thực gã không muốn đi, lại không cam lòng bị Đại vương tử đoạt nổi bật, lằng nhằng trong doanh trướng, cũng bởi vì thị nữ phục vụ không tốt mà nổi giận, sau khi lấy roi đánh người đánh một trận, lại đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Thị nữ ở bên ngoài đợi, đến khi yến hội bắt đầu, quả thực không chờ được nữa, chỉ đành phải mạo hiểm bị đánh chửi lần nữa đi vào hỏi.
Bên trong đèn đuốc tắt hết, trong đó một nửa là lúc Nhị vương tử nổi giận xô ngã, sau đó các nàng canh ở bên ngoài, cũng nghe thấy Nhị vương tử ở bên trong hùng hùng hổ hổ lật đồ, mọi người không thể làm gì khác hơn là châm đèn đuốc lần nữa, liền nhìn thấy Nhị vương tử nằm bất động trên đất.
Nếu phát tiết một trận rồi mệt mỏi ngủ, ngược lại cũng không phải không thể, vấn đề là Nhị vương tử cho tới bây giờ không dở hơi trợn tròn mắt ngủ, mọi người thấy không đúng, nhào tới xem xét, lúc này mới phát hiện Nhị vương tử đã đứt hơi.
Mọi người nghe thị nữ lắp bắp bẩm báo, trong đầu nghĩ Nhị vương tử ngược lại giống như đang sống bị tức mà chết.
Nhưng lúc này đồ đệ đại phu bỗng nhiên kêu lên: “Chỗ này! Đỉnh đầu Nhị vương tử như có thứ gì đó!”
A Ba Khả Hãn sải bước tiến lên, nhìn tận mắt hai người kia đỡ Nhị vương tử dậy, vạch tóc gã ra, lộ ra một cây kim sắt phía dưới.
Kim sắt đâm cực sâu, trực tiếp khảm vào xương sọ, dùng sức thế nào cũng không rút ra được, có thể rõ ràng chính là cây kim sắt này, cắm vào huyệt Bách Hội, trực tiếp khiến Nhị vương tử đứt hơi bỏ mạng.
(*) Huyệt Bách Hội nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu.
Người bình thường khẳng định không làm được điều này, Nhị vương tử cũng biết võ công, tuy nói thân thủ chưa ra hình dáng gì, nhưng bên ngoài doanh trướng còn có thị vệ canh gác, có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong đó, lại dưới tình hình Nhị vương tử không lên tiếng giết chết gã, lặng lẽ rời đi, đó nhất định là cao thủ trong cao thủ.
Dõi mắt toàn bộ Tây Đột Quyết, chưa chắc có người có thể làm được điều này.
Kim Liên tự nghĩ võ công không tệ, nhưng nếu nàng muốn không kinh động bất kỳ ai giết chết Nhị vương tử, cũng không làm được.
Nhưng, có một người có thể làm được.
Nàng bỗng nhiên giật mình, thấy lạnh cả người từ đáy lòng, xông thẳng lên ngực, phóng lên cổ họng, tràn ngập trong hô hấp.
Tựa như, mùi vị âm mưu.
Ở đây nhiên không chỉ có nàng nghĩ ra, có một tên quý tộc Đột Quyết đột nhiên kêu lên: “Sứ giả Tùy Triều! Sứ giả Tùy Triều võ công rất cao kia không thấy!”
Kim Liên chợt nhìn về phía Thôi Bất Khứ, người sau giống như cảm giác được ánh mắt nàng, hơi ngẩng đầu lên cùng nàng đối mặt.
Một nửa mặt Thôi Bất Khứ cũng ẩn trong bóng tối, làm người ta không thấy rõ biểu tình.
Nhưng A Ba Khả Hãn cũng không nhìn Thôi Bất Khứ, tức giận gầm hét lên: “Tìm y ngay cho ta!”
“Tìm ta?”
Phượng Tiêu gạt đám người ra, đi vào.
Y vẫn ổn định như thường, gần như không nhận thấy rất nhiều ánh mắt rơi trên người mình.
Mặt A Ba Khả Hãn âm trầm: “Ngươi đã đi đâu?”
Rốt cuộc hắn cũng nhớ tới võ công của Phượng Tiêu, không tùy tiện hạ lệnh bắt y lại.
Thôi Bất Khứ phiên dịch lời Khả Hãn thành tiếng Hán.
Phượng Tiêu nói: “Ta vừa ra khỏi bàn tiệc trước, trở về nghỉ ngơi, không ngờ nghe nơi này có động tĩnh, liền tới xem một chút.”
Y không nói đến chuyện mỹ nhân Quy Tư, bởi vì nói ra chỉ sẽ làm A Ba Khả Hãn kêu la như sấm, hơn nữa chắc chắn mỹ nhân Quy Tư sẽ không thừa nhận, cứ như vậy, chẳng khác nào y đào hố chôn mình.
A Ba Khả Hãn lạnh lùng hỏi: “A Đức chết, ngươi giải thích thế nào?”
Phượng Tiêu buông tay: “Ta cũng không thù oán với Nhị vương tử, gã chết, ta rất tiếc, trừ cái này ra, còn có thể nói gì?”
A Ba Khả Hãn phân phó hạ nhân: “Gọi Lưu Tư Cổ đến.”
Phượng Tiêu không biết Lưu Tư Cổ là ai, y vẫn dửng dưng, mặc kệ người xung quanh tự giác cách xa y, đổi thành dũng sĩ Đột Quyết vây quanh y.
Kim Liên thử khuyên: “Đại Hãn, Tùy Triều sắp cùng chúng ta kết minh, y thật sự không cần phải giết hại Nhị vương tử, khẳng định là có người hãm hại…”
Khả Hãn giơ tay lên, ngăn nàng nói tiếp.
Người Đột Quyết tên là Lưu Tư Cổ rất nhanh bị đưa đến, A Ba Khả Hãn hỏi Phượng Tiêu: “Ngươi biết gã là ai không?”
Phượng Tiêu lắc đầu.
A Ba Khả Hãn: “Gã là đệ tử của Hắc Nguyệt đại vu, đêm đó đại vu chết, chính mắt gã nhìn thấy ngươi lẻn vào nhà đá của đại vu!”
A Ba Khả Hãn cười nhạt: “Sứ giả Tùy Triều, đại vu chết có rất nhiều điểm khả nghi, ta đã sớm biết chuyện này, nhưng vì hòa bình hai nước, tạm thời áp xuống, ai cũng không nói qua, cũng nguyện ý tin tưởng các ngươi, nhưng hôm nay A Đức chết, khiến ta hoàn toàn thay đổi cái nhìn! Các ngươi tới đây, chính vì hủy diệt Tây Đột Quyết của ta! Các ngươi giết Phật Nhĩ, để cho chúng ta không thể kết minh với Sa Bát Lược, hoàn toàn chặt đứt đường lui của chúng ta, lại giết đại vu và A Đức, bước kế tiếp, có phải sẽ giết ta không?!”
Đám người ầm ầm kinh ngạc, ngay cả Kim Liên cũng đầy vẻ kinh ngạc nhìn qua lại giữa Thôi Bất Khứ và Phượng Tiêu.
Chân mày Thôi Bất Khứ hơi nhíu.
Phượng Tiêu vẫn rất ung dung như cũ: “Cái chết của đại vu và Nhị vương tử, không liên quan đến ta, nếu ta thật sự muốn hủy diệt Tây Đột Quyết, trực tiếp giết ngươi là được, cần gì phải quanh co lòng vòng, giết nhiều người không liên quan đến thế?”
“Ai biết được! Ta đã sớm nói, người Hán căn bản không thể tin!”
Không biết ai cổ vũ trước, tiếp theo chính là tiếng đáp lại thay nhau vang lên.
“Đúng, người Hán tâm tư ác độc, sớm đã muốn gây chiến với người Đột Quyết chúng ta trước!”
“Bọn họ giết đại vu, lại giết Nhị vương tử, nói không chừng cũng đã sớm xuống tay với Đại Hãn, chẳng qua là Đại Hãn may mắn tránh thoát!”
“Giết bọn họ!”
“Giết người Hán!”
Kim Liên mồ hôi như mưa, gần như thấm ướt cả y phục sau lưng.
Sắc mặt A Ba Khả Hãn âm trầm, nhìn Phượng Tiêu chằm chằm.
Đại vương tử khẽ mở miệng, vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ đây là chuyện gì.
Cũng không phải tất cả mọi người ở đây đều thân với Nhị vương tử, nhưng những thế lực cũ dưới chuyện lớn này lại thi nhau ngóc đầu, giật giây Khả Hãn dưới cơn nóng giận, chém chết hai tên sứ giả Tùy Triều.
Phượng Tiêu võ công rất cao, cao đến mức làm tất cả mọi người sợ hãi.
Nhưng dẫu sao y chỉ có một người, hai quả đấm khó địch bốn tay, đất vương đình, cao thủ nơi nơi, chính y có lẽ có thể trở lui toàn thân, nhưng để đưa theo một Thôi Bất Khứ, cùng với Kiều Tiên bị thương lúc sáng, khó mà làm được.
Nhưng dưới tình huống này, y giống như đã không có lựa chọn nào khác.
Dũng sĩ Đột Quyết từng bước một bao vây bọn họ.
Chỉ chờ Khả Hãn ra lệnh một tiếng, tại chỗ sẽ có vô số trường đao bổ về phía bọn họ.
Mà Thôi Bất Khứ biết võ công, cho dù hắn có mưu kế trác tuyệt, mưu tính vô song như thế nào, cũng sẽ trở thành phiền toái của Phượng Tiêu.
Hai người xa xa đối mặt.
Phượng Tiêu không thấy rõ vẻ mặt Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ cũng đoán không ra nội tâm Phượng Tiêu.
Hắn không biết Phượng Tiêu sẽ lựa chọn như thế nào, nhưng hắn biết mình sẽ lựa chọn ra sao.
“Chậm đã.” Thôi Bất Khứ nói.
Âm lượng không lớn, nhưng đủ để áp xuống những tạp âm mồm năm miệng mười kia.
Bình luận truyện