Vô Song

Quyển 4 - Chương 107



Ngoại thất kia thuở nhỏ nhà nghèo, được Thôi Tam nhìn trúng nuôi ở bên ngoài, vừa qua mấy ngày tốt đẹp, ai ngờ lại gặp tình cảnh như thế này, lúc bị dẫn tới hai chân đã sớm nhũn ra.

Mọi người ngồi đợi nửa giờ, huyện thừa mới dẫn nha sai đi kiểm tra về, quả nhiên cầm theo một túi ngân lượng nhỏ.

Lư thị vừa thấy liền nói: “Không sai, người khác đều nói Tôn đại phu hai bàn tay trắng, nhà chỉ có bốn bức tường, lấy đâu ra tiền tài như vậy?”

Huyện lệnh cầm trong tay cân nhắc, có khoảng ba mươi lượng, còn nhiều hơn một năm bổng lộc của hắn, nếu chẳng qua chỉ là phí xem bệnh, cũng không cần nhiều thế này.

Nữ tử kia khóc lóc kêu oan: “Mấy ngày trước thân thể nô gia khó chịu, đúng là phái người đến tìm Tôn đại phu khám bệnh, nhưng đều là tiền của dược đường, ta chưa từng thấy túi ngân lượng này!”

Huyện thừa không dao động: “Từ chỗ ngươi đến Bảo Ninh đường cần phải đi qua hơn nửa cái thành An Bình, trong đó cũng có hai tiệm thuốc của Thôi gia, nhưng ngươi lại phải đi xa tìm Tôn đại phu khám bệnh, đây là vì sao?”

Nữ tử ấp úng, muốn nói lại thôi, sợ hãi nhìn về phía Thôi Tam.

Vợ cả hùng hổ dọa người khiến cho Thôi Tam sinh ra một bụng tức giận, không nhịn được lớn tiếng nói: “Bởi vì nàng mang thai, Tôn đại phu giỏi an thai giữ thai, là ta bảo Tôn đại phu xem cho nàng!”

Lư thị nghe vậy cười nhạt: “Vậy không phải rất rõ rồi sao, nàng mang thai, có ý định ái thiếp diệt thê mới đi trao đổi với Tôn đại phu, dụ dỗ uy hiếp, để ông ta hại ta!”

Thôi Tam cả giận nói: “Ngươi nói bậy nói bạ!”

Nữ tử khóc không ra tiếng: “Ta không có! Ta sao dám!”

“Ngươi không dám? Không phải ngươi giật dây Tam Lang để hắn đưa ngươi về Thôi gia sao!” Lư thị ngẩng đầu lên, “Minh phủ, sứ quân, sau khi ta biết nữ nhân này âm thầm lui tới với Tôn Tề Dân liền phái người đi điều tra, quả nhiên tra được, trước đây Tôn đại phu là bạn cũ của tiện nhân này, có quan hệ này và túi ngân lượng kia, chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng minh sao?”

Huyện lệnh nhìn lão giả: “Lại có chuyện này?”

Tôn đại phu thở dài một tiếng: “Trước đây cha nàng có đến tìm ta xem bệnh, sau đó chúng ta trở thành bạn cờ, thường tới lui, chỉ như vậy mà thôi.”

Lư thị cười nhạt: “Thường tới thường lui vậy mà còn nói chỉ như vậy thôi?”

Huyện lệnh ôn hòa nói: “Tôn đại phu, từ khi ta quản lí huyện này đã nghe được danh tiếng của ngươi rồi, nếu ngươi mắt mờ viết sai một vị thuốc thì còn có thể, nhưng Lư thị nói ngươi tính kế hại người, cái này không thể gọi là ngộ sát được, nếu tội danh chứng thực thì sẽ phải xử lí như tội mưu sát, xử trảm, ngươi còn có gì để nói không?”

Tôn đại phu cười khổ: “Việc đã đến nước này, có gì để nói? Ta chỉ là không ngờ được, mình chữa bệnh cho người ta, kết quả là, bệnh thì chữa được nhưng không trị được lòng người!”

Huyện lệnh nhíu mày, những lời này không đầu không đuôi, rơi vào trong sương mù, trên công đường phải nói chứng cứ, những lời này của Tôn Tề Dân lại mang ý hả giận, không thể biện giải cho mình. Nói cách khác, ông thấy chứng cứ xác thật, không thể biện giải nên dứt khoát buông tha.

“Như vậy, ngươi nhận tội?”

Tôn đại phu nhắm mắt, không nói một lời.

Huyện lệnh xin phép Thôi Bất Khứ và Nguyên quận trưởng: “Hai vị sứ quân còn gì cần bổ sung không ạ? Nếu không có, hạ quan sẽ cho bắt giữ bọn họ.”

Thôi Tam vội la lên: “Chu thị đang mang thai, có thể tạm tha được không?”

Huyện lệnh không vui: “Ngoại thất của ngươi dính líu đồng mưu giết người, còn muốn tạm tha?”

Thôi Tam còn muốn nói gì đó, Thôi Bội đã vội vàng chạy tới, trực tiếp kéo hắn ta ra, không để hắn ta gây thêm loạn nữa.

“Thứ cho tại hạ tới chậm!” Thôi Bội thở hổn hển.

Nghe nói vụ án này là từ ngộ sát biến thành mưu sát, hắn liền bôn ba khắp nơi ở bên ngoài để tìm cách giải oan cho Tôn Tề Dân.

“Đây là đơn thuốc tại hạ tìm được ở Bảo Ninh đường và nhà của Tôn đại phu, gồm hơn nghìn tờ, đều là những đơn thuốc mà mấy năm nay ông ấy kê cho bệnh nhân, còn chưa thu đủ, nhưng những đơn thuốc này không sai một chữ. Còn nữa, vừa nghe nói Tôn đại phu có liên quan đến vụ án, ta đã viết đơn xin tha, phía trên có dấu tay của năm mươi dân chúng trong huyện, bọn họ đều là người bệnh đã từng được Tôn đại phu cứu chữa, chuyện quá khẩn cấp nên chỉ thu được từng đấy, xin minh phủ cho ta thêm chút thời gian, bách tính nửa thành An Bình này đều nguyện ý điểm chỉ dấu tay.”

Trong thời gian nửa giờ, lấy được năm mươi dấu tay đã là nhiều nhất rồi, Thôi Bội chưa từng nghỉ ngơi một phút nào, đến bây giờ mồ hôi đã ướt sũng áo.

Huyện lệnh thở dài nói: “Thôi Tứ công tử, tội lớn mưu sát không phải do bản phủ xử lí, cần qua tam ti bẩm lên Thiên tử, cuối cùng mới ấn định được.”

Thôi Bội nói: “Tại hạ biết được, nhưng có những đơn thuốc và đơn xin tha này cũng đủ để cầu chút cơ hội cho Tôn đại phu, lúc định tội có thể được khoan hồng một chút chứ!”

Một xấp đơn thuốc và dấu tay đỏ tươi kia rơi vào trong mắt Tôn Tề Dân, ông lão đỏ mắt, hồi lâu không nói gì.

Lư thị cả giận nói: “Tứ thúc, Tôn Tề Dân cùng Chu thị đồng mưu hại ta, ngươi lại còn bôn ba cầu tha thứ cho ông ta!”

Thôi Bội: “Tam tẩu, ta tin tưởng con người Tôn đại phu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!”

Lư thị bị vẻ mặt tức giận đầy chính khí của hắn làm cho lảo đảo, cười lạnh liên tục: “Tốt! tốt! Từng người Thôi gia các ngươi đều hùa nhau đối nghịch với ta!”

Thôi Tam hạ thấp giọng quát lên: “Ngươi quậy đủ chưa, quậy đủ rồi thì về đi!”

Hắn định bắt lấy tay Lư thị, lại bị đối phương hất ra.

“Nếu ta đang quậy phá, thì ngươi lại đang làm gì đấy!” Lư thị gằn từng chữ một.

Thôi Tam chấn động vì cặp mắt đỏ lừ của nàng, nhất thời không thể nói được gì.

Huyện lệnh châm chước nói: “Nội tình của án này phức tạp, đợi bản phủ tìm ra manh mối mới, chọn ngày thẩm vấn…”

Từ cá nhân mà nói, hắn thông cảm cho Tôn Tề Dân, nhưng không thể thông cảm giúp người ta thoát tội được, điều hắn có thể làm trong phạm vi chức quyền cũng chỉ là kéo dài vụ án thêm mấy ngày thôi.

“Không cần chọn ngày.” Thôi Bất Khứ bỗng nhiên cắt đứt.

Hắn nhìn Lư thị, cười như không cười, “Ta có một chuyện không rõ muốn hỏi ngươi một chút.”

Lư thị mím môi thẳng lưng, hai tay đan chéo trước bụng đang âm thầm nắm chặt khăn.

Thôi Bất Khứ: “Thôi Tam này, chí lớn nhưng tài mọn, rất nhiều lời oán thán, nghiêm luật với người nhưng khoan dung với mình, nhiều năm qua như thế, đầu tiên là hắn làm chuyện xấu, khiến ngươi hổ thẹn, bây giờ lại nuôi ngoại thất, châu thai ám kết, thậm chí còn muốn lấy mạng ngươi, vì sao ngươi còn giúp hắn nói chuyện, lấp liếm cho hắn?”

Sắc mặt Lư thị trắng nhợt.

Thôi Bất Khứ chỉ Thôi Tam: “Cặn bã như thế, đáng để ngươi đổi trắng thay đen, liều mình bảo vệ sao?”

Thôi Tam thở hổn hển: “Ngươi lại nói ta như vậy, cái đồ bất hiếu…”

Thôi Bội không đợi hắn ta nói xong, đã đạp cho hắn ta một cú ngã ra đất.

Huyện lệnh cả giận nói: “Trên công đường, há là nơi ồn ào náo động, áp hết lên!”

Nguyên quận trưởng lạnh lùng nói: “Thôi Tam coi thường pháp luật kỉ cương, gào thét trên công đường, theo luật nên xử lí thế nào?”

Huyện lệnh biết lắng nghe: “Đánh ba mươi roi!”

Nha sai hai bên trái phải tiến lên, không nói hai lời liền trực tiếp lột quần đè xuống đánh.

Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên, Huyện lệnh phất tay một cái, nha sai liền dùng vải chặn miệng Thôi Tam lại, mặc hắn chỉ có thể mồ hôi lạnh chảy ròng lớn tiếng kêu ô ô.

Thôi Bội rũ mắt, chỉ làm như không nghe thấy không thấy.

Ba mươi roi đánh xong, đừng nói đến gào thét ồn ào, ngay cả sức nói chuyện Thôi Tam cũng không có, chỉ có thể hừ hừ.

Nhưng không có ai lên tiếng để hắn đi chữa trị, Thôi Tam chỉ có thể kéo cái mông máu thịt mơ hồ nằm trên công đường, nửa chết nửa sống.

Hai mắt Lư thị ươn ướt, quay đầu đi không nhìn hắn.

Thôi Bất Khứ cầm đơn thuốc gây ra án mạng lên, lại tùy ý rút một tờ từ trong xấp đơn kia.

“Tôn Tề Dân hành nghề chữa bệnh mấy chục năm, chưa bao giờ sai lầm, nếu không nước bọt phỉ nhổ của dân chúng huyện An Bình đã sớm dìm ngập ông ấy rồi, đúng vậy không Hà huyện lệnh?”

Hà huyện lệnh nghe Thôi Bất Khứ hỏi mình, gật gật đầu nói: “Không sai.”

Thôi Bất Khứ cười một chút: “Chữ viết trên đơn thuốc này đúng là giống như các đơn trước của Tôn đại phu, nhìn không khác lắm, nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót, vẫn có một chỗ sơ hở.”

Hà huyện lệnh vội hỏi: “Chỗ nào?”

Ngón tay chỉ lên đơn thuốc, Thôi Bất Khứ phun ra một chữ: “Mực.”

Nguyên quận trưởng cầm lấy hai đơn thuốc lên ngửi từng cái, nghi ngờ nói: “Hình như là có mùi khác nhau.”

“Những đơn thuốc ngày trước của Tôn đại phu đều dùng mực Thân Yên, cũng chính là mực hạ phẩm. Loại mực này cũng giống như mực thượng phẩm trung phẩm vậy, đều được làm trong thành, nhưng nguyên liệu của mực Thân Yên là ở gần bồ hóng nên nó khác hai loại kia. Tiệm thuốc không cần loại mực gì tốt để viết đơn thuốc, cho nên ngoài những đơn thuốc bình thường, những đơn thuốc khác ở Bảo Ninh đường, chắc cũng đều dùng mực Thân Yên để viết.”

“Mà đơn thuốc này,” Thôi Bất Khứ phất nhẹ đơn thuốc giết người một cái, “Lại dùng mực thượng phẩm. Mặc dù chữ viết không khác mấy, nhưng màu mực đầy, nét chữ trau chuốt, tùng hương nhàn nhạt, chẳng lẽ muốn giết người còn phải đặc biệt mua mực thượng phẩm đến mài viết chữ, mới có vẻ long trọng?”

Hà huyện lệnh cũng nghĩ đến khúc mắc trong đó: “Không sai, các ngươi lập tức sai người đến Tôn gia, mang tất cả bút mực ngày thường Tôn Tề Dân hay dùng tới đây!”

Thôi Bất Khứ ung dung thong thả nói: “Lấy rồi thì cũng không cần vội vã trở về đâu, đến Thôi gia một chuyến nữa đi, lấy tất cả mực trong thư phòng Thôi Tam tới.”

Thôi Tam bỗng chốc ngẩng đầu lên!

Hắn ta vốn bị đánh đến thoi thóp, cái cổ vốn gục xuống như bỗng dưng cứng đờ, duỗi ra thật dài, trong hai mắt toàn là vẻ sợ hãi hoảng loạn.

Nhất là khi hắn ta nhìn thấy nụ cười đầy thâm ý của Thôi Bất Khứ, vẻ mặt kia giống như trơ mắt nhìn quỷ nhào lên, nhưng không thể động đậy, không thể làm gì.

Thôi Bội khó tin nhìn về phía Thôi Tam, người kia không giỏi giả bộ, vẻ mặt biến hóa đã nói rõ tất cả.

Đừng nói đến Nguyên quận trưởng và Hà huyện lệnh, cho dù là Thôi Bội cũng có thể tìm được một câu trả lời từ phản ứng của Thôi Tam.

Thôi Bất Khứ khẽ mỉm cười: “Theo ta biết, bên trong nhà Thôi Tam không yên, vợ chồng khó hòa hợp, cãi vã bình thường như cơm bữa, hôm qua lúc ta làm khách ở Thôi gia còn tận mắt nhìn thấy hai người lôi kéo vào trong, oán trách lẫn nhau. Tin Thôi Tam nuôi ngoại thất hẳn sẽ khó giấu được Lư thị, hai bên khó tránh khỏi có tranh chấp. Mà đơn thuốc giết người này cũng không phải là Tôn Tề Dân viết, mà xuất phát từ tay Thôi Tam, hắn muốn độc giết người, cũng không phải là Trần nương tử vô tội kia, mà là Lư thị vợ mình!”

Cho dù Thôi Bội đã có chuẩn bị, nhưng vẫn bị những lời làm cho trố mắt nghẹn họng, ngây người như phỗng.

Thôi Tam kêu loạn ô ô, đại khái là đang nói mấy câu kiểu như “ngươi nói bậy”, đáng tiếc miệng đã bị chặn, không thể nói nên lời.

“Dựa vào lời khai vừa rồi của Tôn Tề Dân, ông nói đúng là đã viết đơn thuốc như vậy, nhưng trên đó không có Thiềm Tô. Nói cách khác, có người nghe lệnh, tự mình thêm Thiềm Tô vào trong đó, không ngờ ra cửa lại va chạm làm rơi dược liệu, người chết biến thành Trần nương tử. Thôi Tam biết chuyện, sợ hãi không thôi, vội vàng sai người tiêu hủy đơn thuốc gốc, lại bắt chước bút tích của Tôn Tề Dân viết lại tờ khác, muốn đẩy hết tội lên đầu Tôn đại phu.” Thôi Bất Khứ nhìn Thôi Tam, cười hỏi: “Ta nói có đúng không?”

Thôi Tam không nói được, chỉ có thể điên cuồng lắc đầu.

Thôi Bất Khứ chuyển hướng sang tiểu nhị tiệm thuốc sang run lẩy bẩy không dám lên tiếng: “Ngươi nhìn thấy chứ? Nếu Thôi Tam không nhận tội, ngươi cũng sẽ bị Thôi gia đẩy ra làm người chết thay, ngươi cảm thấy đầu ngươi chặt xuống rồi còn có thể trở về an toàn sao?”

Tiểu nhị quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Là Đông gia! Là Tam Lang sai cho thêm Thiềm Tô vào trong đơn thuốc, ta không biết gì hết!”

Hà huyện lệnh truy hỏi: “Vì sao hắn phải làm như vậy!”

Tiểu nhị nói năng lộn xộn: “Tiểu nhân không biết, tiểu nhân… Hắn muốn giết Đông gia nương tử!”

Hà huyện lệnh từng bước ép sát: “Sau chuyện này, đơn thuốc kia cũng là ngươi bắt chước viết sao?”

“Không không! Không phải! Đơn thuốc này là hắn viết xong rồi giao cho ta, hắn còn dặn dò ta tuyệt đối không thể nói lỡ miệng việc này!” Tiểu nhị liều mạng dập đầu với Tôn đại phu, “Tôn đại phu, là ta sai, nhưng không phải ta tự nguyện! Nếu ta không có công việc trong tiệm thuốc, một nhà già trẻ đều không có chỗ dựa!”

Tôn đại phu thở dài, nhắm mắt không nhìn không nói.

Huyện thừa đi trước lục soát thư phòng Thôi Tam dẫn người trở lại.

Sau lưng hắn còn có Thôi Phỉ – trưởng tôn Thôi gia, chắc là Thôi gia cả ngày gặp biến cố, lại có Huyện thừa đến cửa một chuyến, trong lòng Thôi Vịnh biết vụ án của Tôn đại phu chỉ sợ không đơn giản như vậy, vội bảo Thôi Phỉ tới nghe thẩm, nhưng Thôi Phỉ bị chặn lại ở bên ngoài, chỉ có thể ở bên ngoài chờ.

Huyện thừa làm việc đắc lực, không những mang về giấy và bút mực trong thư phòng Thôi Tam, tất cả giấy tờ sách vở trên bàn của hắn, kể cả giấy vụn đã dùng cũng đều mang tới.

Hắn phân loại từng cái ra, mọi người liền có thể thấy rõ, trong đống giấy vụn mà Thôi Tam còn chưa kịp vứt, có hơn nửa là đơn thuốc, nhìn kỹ chính là đơn thuốc của Tôn đại phu, mà những sách vở ngày thường kia, phần lớn đều là bắt chước lại thư pháp danh gia.

Những năm này Thôi Tam bị giữ ở Bác Lăng không cho ra nửa bước, hắn chơi bời lêu lổng, cả ngày vui đùa, việc yêu thích trên tay duy nhất chính là bắt chước thư họa giống như đúc này.

Nhìn đến đây, Nguyên quận trưởng lắc đầu một cái: “Đáng tiếc ngươi làm việc lỗ mãng, uổng phí Lư thị khổ tâm mượn đao giết người, nếu ngươi cẩn thận chút nữa, nói không chừng còn có thể chống chế thêm chốc lát.”

Thôi Tam mặt xám như tro tàn, rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, Hà huyện lệnh thấy hắn biết điều, sai người bỏ vải trong miệng hắn ra.  

Hà huyện lệnh trầm giọng nói: “Lư thị, chuyện đến nước này, ngươi còn muốn nói dối sao! Sao ngươi biết hắn muốn giết ngươi?”

Lư thị đột nhiên cười ra tiếng, bi thương nói: “Người bên gối có sát ý với mình, cho hỏi người làm chồng hoặc làm vợ nào mà lại không phát hiện? Huống chi vừa rồi ta đã nói, tỳ nữ Ngọc Tùng bên người Chu thị là tai mắt ta sắp xếp. Hôm đó trời xui đất khiến, hắn không giết được ta, lại nghe nói thuốc bị rơi, đổi thành thuốc thông thường, cũng biết thuốc kia nhất định sẽ xảy ra vấn đề trên người người khác, hắn rất sợ, tìm tiểu nhị tới thư phòng mật nghị, nhưng không ngờ bị ta nghe thấy.”

Hà huyện lệnh cả giận nói: “Ngươi biết rõ dính líu người vô tội, không những không đến báo quan tố giác, ngược lại còn trợ Trụ làm ngược, giúp hắn giấu giếm!”

“Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân ái. Ta luôn muốn cho hắn một cơ hội, để cho hắn thấy rõ ta rất tốt, nhất định hắn sẽ quay đầu.” Hai hàng thanh lệ chậm rãi chảy xuống theo gò má, tươi đẹp ngày xưa đã sớm trải rộng tang thương, Lư thị không tiếng động khóc thảm thiết, “Chuyện lần này bại lộ, phòng ba Thôi gia thì xong rồi, con trẻ từ đây cũng sẽ không ngóc đầu lên được, ta chỉ nghĩ sẽ giúp hắn một tay, làm tròn việc này…”

“Ta không cần ngươi giúp ta! Ả độc phụ này, chẳng qua ngươi chỉ muốn nhân cơ hội giết Chu thị thôi!” Thôi Tam cứng cổ gầm thét với nàng. “Đừng làm bộ làm tịch, ta chả lạ gì!”

“Được!”

Thôi Bất Khứ vỗ tay bôm bốp, không bị cảm động lây, ngược lại cười nói: “Lư thị, ngươi có phần thâm tình này, chờ Thôi Tam lên pháp trường, ngươi chết vì tình theo hắn đi, hoàng tuyền bích lạc, các ngươi sống chết có nhau, cũng không cần ở đây khiến chúng ta chán ghét.”

Dứt lời, hắn quay sang Hà huyện lệnh, “Thôi tam giết người, Lư thị đồng lõa, Trần thị một xác hai mạng, Tùy luật đều có điều luật để làm theo, nên xử lý như thế nào, bẩm tấu ra sao, hẳn trong lòng ngươi hiểu rõ?”

Hà huyện lệnh chắp tay nói: “Tôn sứ yên tâm, hạ quan nhất định xử lý công bằng.”

Thôi Bất Khứ gật đầu, đứng dậy rời đi với Nguyên quận trưởng.

“Thôi công tử, có thể mượn một bước nói chuyện không?” Thôi Bội gọi hắn.

“Không thể.” Thôi Bất Khứ cũng không quay đầu lại, không dừng bước chân.

Ra khỏi huyện nha, sớm có xe ngựa và Tả Nguyệt Vệ chờ.

Nguyên quận trưởng mời Thôi Bất Khứ dừng bước: “Dư gia có ân nuôi dưỡng ta, tuy ta nhiều năm không về, nhưng một ngày không dám quên, sau đó ta cũng mới biết chuyện của sư muội, nhưng lúc đó ta chỉ là thường dân, tuyệt đối không đấu lại Thôi gia, không cách nào báo thù cho thầy muội.”

Nói đến đây, hắn cười khổ nói: “Cho dù thân phận bây giờ có lẽ cũng có thể làm khó Thôi gia một chút, nhưng không có cách nào làm hoàn toàn như ngươi, hậu sinh khả úy, ngươi đã hoàn thành chuyện ta muốn làm mà không làm được, cũng đã làm xong, đa tạ ngươi.”

Nguyên Tam Tư trịnh trọng hành lễ với Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: “Tự làm bậy thì không thể sống, ta cũng không nghĩ rằng Thôi Tam sẽ giết vợ rồi giá họa cho người khác, dẫn ra một vụ án như vậy.”

Nguyên Tam Tư cười nói: “Thôi Tam chỉ là kiến càng phụ thuộc vào đại thụ thôi, Thôi Đại là gia chủ tương lai của Thôi gia, tội danh của Thôi Đại lớn hơn một chút, toàn bộ Thôi gia cũng sẽ không tốt hơn được, sư muội dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt rồi. Mong muốn của ta chỉ muốn đến tảo mộ sư muội, nhưng Thôi gia không để nàng vào mộ tổ tiên, sau khi ta đến vẫn không tìm được mộ phần sư muội, có thể mong Thôi công tử dẫn đường hay không?”

Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: “Mời.”

Đối phương sảng khoái như vậy, Nguyên Tam Tư có chút bất ngờ, hắn vốn tưởng rằng lấy thủ đoạn làm việc tàn nhẫn của Thôi Bất Khứ, sẽ ghi hận mình năm đó không trở về báo thù cho Dư gia.

Mộ của Dư thị cách nơi này không xa, hai người ngồi xe ngựa, rất nhanh đã đến.

Nguyên Tam Tư nhìn thấy phần mộ đơn sơ giản dị trước mắt, không nhịn được nói: “Ngươi có ý định dời mộ phần không, ta có thể giúp một tay, tìm một chỗ đất phong thủy, hoặc là mộ tổ tiên Dư thị, chắc hẳn sư muội cũng nguyện ý trở về bầu bạn với cha mẹ.”

Thôi Bất Khứ lãnh đạm nói: “Người chết như đèn tắt, cái gọi là trên trời có linh thiêng cũng chỉ là lừa dối hoặc an ủi mình thôi, lúc sống không được tốt, lúc nàng không biết lại làm những điều này thì có ích gì? Năm đó ngươi nếu tuân theo hôn ước, không hề không từ mà biệt, nàng gả cho ngươi vẫn tốt hơn gả cho Thôi Nhị nhiều.”

Nguyên Tam Tư đứng bên cạnh chậu lửa, đốt từng tờ vàng mã mình mua trên đường, ánh lửa che đi khuôn mặt hắn, cũng nuốt hết lời hắn.

Lửa cháy rất mạnh.

Trong một chớp mắt như thế, hắn cũng từng nghĩ rằng hồn phách của Dư Mạt sẽ cho hắn ít nhắc nhở hoặc an ủi trong ánh lửa, nhưng cuối cùng, Nguyên Tam Tư không khỏi phải thừa nhận Thôi Bất Khứ nói đúng, Dư Mạt đã chết, tất cả đều là lừa mình dối người, không có chút ý nghĩa nào.

Nàng không cần đền bù.

Thứ nàng cần, mình vĩnh viễn cũng không thể làm được.

“Những năm này, ta vẫn chưa từng lập gia đình.” Nguyên Tam Tư khàn giọng nói, tựa như nói cho Dư thị nghe, vừa như nói cho Thôi Bất Khứ.

“Bởi vì ngươi là hậu duệ của hoàng tộc Nguyên Ngụy? Hay là bởi vì ngươi có bảo tàng trên người, gánh vác trách nhiệm phục quốc nặng nề?”

Nguyên Tam Tư cả kinh thất sắc, chợt ngẩng đầu lên!

“Ngươi! Ngươi…” Giọng nói chật nâng cao, nhưng bỗng nhiên đè thấp, hắn khó mà kiềm chế tâm tình khiếp sợ, ngay cả chất giọng cũng có chút thay đổi.

Thôi Bất Khứ đứng chắp tay lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời, thật giống như câu nói vừa rồi kia không phải được tuôn ra từ miệng hắn vậy.

“Đúng rồi, ngươi trông coi Tả Nguyệt cục, có chuyện gì mà ngươi không biết, ngươi biết, chắc hẳn Thiên tử cũng biết, lần này ngươi tới Bác Lăng là phụng mệnh tới bắt ta sao?” Nguyên Tam Tư từ từ suy nghĩ, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Nếu ta nói, cho tới bây giờ ta cũng chưa có ý định mưu triều soán vị, ngươi tin không?”

Thôi Bất Khứ: “Nếu ta nói, ta còn chưa bẩm báo việc này cho Hoàng đế, ngươi tin không?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Tam Tư đặt mông tê liệt ngồi dưới đất, lau mồ hôi lạnh: “Ngươi đây là muốn hù chết ta!”

Thôi Bất Khứ: “Không ngờ Nguyên quận trưởng lại nhát gan như vậy.”

Nguyên Tam Tư không biết phải làm sao: “Cho dù là ai mang một bí mật như thế, mấy chục năm như một ngày, cũng sẽ biến thành chim sợ nỏ có được không?”

Ba nước Hán Mạt, sau Tam Quốc Chí chính là Ngụy Tấn.

Tấn đại thống nhất vẫn chưa được bao lâu, phía đông Tây Tấn biến thành Đông Tấn, nhưng Đông Tấn cũng chỉ là một khối phía nam bị Trung Nguyên Thần Châu chiếm, ngoài ra có một phần lớn bị chia ra thành mười sáu chính quyền cát cứ, sử gọi Đông Tấn là Thập Lục Quốc.

Phân lâu tất hợp, các chính quyền công phạt chia thành nam bắc, trong đó Nguyên thị thành lập triều Ngụy, chính là tiền thân của triều Tùy.

Một đoạn lịch sử hỗn loạn kia rất ít người nguyện ý nhớ lại, quá trình triều Ngụy diệt vong cũng giống như mỗi một triều đại không cam lòng sa sút vậy, trải qua quá trình quyền thần soán vị, Thiên tử dời đô, mà Nguyên Tam Tư chính là dòng chính của Nguyên thị, hậu duệ của Ngụy Hiếu Vũ Đế, Nguyên Tu.

“Đến thế hệ của ta, Nguyên thị đã xuống dốc, vẫn còn có người làm quan nhưng đều là quan hệ quăng tám sào không đến. Trước khi đến Dư gia, tiên phụ bệnh nặng đã gọi ta đến trước giường bệnh, nói cho ta Nguyên thị có để lại một bảo tàng, bên trong là vàng bạc áo giáp dùng để ngày sau khởi binh, cho dù thế hệ này của ta không dùng được, đời tiếp không dùng được, cũng phải truyền bí mật này đời đời, đây là tổ huấn của Nguyên thị, không thể làm trái.”

Nguyên Tam Tư thở dài nói: “Ta bỗng nhiên biết được một bí mật động trời như thế, không khỏi ăn ngủ không yên, ngày đêm sợ hãi, cho dù đến Dư gia, có tiên sinh tỉ mỉ dạy dỗ, sư mẫu và sư muội quan tâm, ta vẫn tâm sự nặng nề, lại không dám nói việc này cho bất kỳ ai. Rốt cuộc có một ngày, tiên sinh để lộ ra chuyện muốn gả sư muội cho ta, ta nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định để lại thư ra đi, bởi vì ta sợ liên lụy đến bọn họ, ta sợ có một ngày người khác biết được bí mật này tìm tới cửa, đến lúc đó đừng nói là ta, một nhà sư muội, ai cũng không thể chạy khỏi. Nếu sư muội cùng ta lập gia đình, sinh con cháu, bị bí mật này mang tới gánh nặng, chẳng lẽ còn phải có thêm người phải chịu đựng sao?”

Thôi Bất Khứ: “Từ xưa làm vua giỏi đa nghi khó thay đổi, ngươi sợ ngươi nói bí mật này ra, Hoàng đế sẽ nửa tin nửa ngờ, cảm thấy ngươi giữ lại một chiêu, đến lúc đó càng khó bảo toàn tính mạng.”

Nguyên Tam Tư: “Không sai, ngươi ở bên cạnh Hoàng đế quả nhiên hiểu tâm tư của bọn họ, người đứng cao trên đời này đều như vậy, nếu không nói, ít nhất còn có một đường sống. Nhưng ta không ngờ vậy mà ngươi sẽ biết bí mật này.”

Thôi Bất Khứ nói: “Có người bán đứng ngươi, người nọ từng cứu ngươi một mạng lúc ngươi chán nản, hai người các ngươi kết nghĩa kim lan, như tình anh em. Có một lần ngươi uống say, trong lúc vô tình nói ra bí tàng của Nguyên thị, gã liền ghi nhớ trong lòng. Sau đó, bởi vì gã đắc tội người trên giang hồ, đi Lưu Ly Cung tìm sự che chở, gặp phải sư phụ ta, báo cho ông ấy chuyện này.”

Nguyên Tam Tư cười khổ: “Ta cũng đoán được là gã, từ đó về sau, ta không dính một giọt rượu nào.”

Thôi Bất Khứ: “Vốn ta cũng chỉ biết là chuyện này, lần này ngươi tới Bác Lăng đúng lúc ta đang điều tra thân phận ngươi, mới liên hệ được bí tàng của Nguyên thị với ngươi.”  

Nguyên Tam Tư yên lặng chốc lát: “Bí tàng kia, ta chưa bao giờ đi qua, cũng không biết thật giả, ta có thể đưa địa điểm và bản vẽ cho ngươi, xin ngươi hãy nhìn mặt sư muội, lúc bẩm báo lên Hoàng đế bệ hạ thì đừng nói ra tên ta, có được không?”

Thôi Bất Khứ gật đầu: “Có thể.”

Nguyên Tam Tư thở phào một cái: “Đa tạ.”

Hắn đốt xong một tờ tiền giấy cuối cùng, đứng dậy vỗ hai chân tê dại.

“Ngươi yên tâm, bây giờ ta ở Bác Lăng làm quan, nhất định sẽ thường xuyên đến xem sư muội, phái người bảo vệ, sẽ không để cho Thôi Tam làm chuyện gì.” Nguyên Tam Tư tự giễu cười một tiếng, “Đây cũng là một chuyện duy nhất ta có thể làm vì nàng.”

Thôi Bất Khứ nói: “Khi về ta sẽ tìm ngươi, ta muốn ở chỗ này chốc lát.”

Nguyên Tam Tư than nhẹ, vỗ bả vai hắn rồi rời đi trước.

Nguyên Tam Tư vừa đi, ở đây chỉ còn phu xe cùng hai tên Tả Nguyệt Vệ, cũng chỉ đứng xa xa, không tiến lên quấy rầy.

Thôi Bất Khứ ngồi xổm xuống, cầm khăn tay ra lau sạch bia mộ.

Mặt hắn không cảm giác, lại có kiên nhẫn cực cao, không bởi vì sắc trời dần tối mà gấp gáp.

Cõi đời này có thật nhiều “kẻ ngốc”.

Như Dư thị, như Tôn Tề Dân, bọn họ hiền lành, thường xuyên giúp đỡ người khác, lại không có đủ năng lực bảo vệ mình.

Nhưng Thôi Bất Khứ hắn lại khác.

Tâm địa hắn sắt đá, quỷ kế đa đoan, hắn có thể giúp những người này chém hết lang sài hổ báo, xóa đi bụi gai trong đêm đen.

Thôi Bất Khứ cười lạnh một tiếng.

“Người đi đi, đầu thai cho tốt, kiếp sau—” Hắn dừng một chút, nhẹ giọng nói, “Kiếp sau, đừng làm mẹ con nữa.”

Tiếng nói vừa dứt, trước mắt liền rủ xuống một dải lụa.

Màu lam nhạt, quen mắt khó hiểu.

Thôi Bất Khứ giương mắt.

Trên cánh cây, dưới ánh hoàng hôn, một khuôn mặt tuấn tú treo ngược xuống.

Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói: “Ê, vị huynh đài này, thật khéo nha, ở đây cũng có thể vô tình gặp được?”

Thôi Bất Khứ: …




Đến đây thì tôi phải lảm nhảm chút, tuy truyện này gán mác thanh thủy văn, chậm nhiệt thật đấy, nhưng mỗi lần làm xong một chương có đoạn hai bạn ý – ví dụ như chương này – là tôi lại phải mất tỉ cái nơron thần kinh để quắn quéo… Ư ư…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện