Vu Sắc Mỹ Túy

Chương 13: Công chúa lydia



Các phóng viên nhìn Lê Khải Liệt chở người nam nhân kia rời đi, bọn họ lập tức bám theo, lại chụp được ảnh hai người ở bên nhau tại gara của Lê Khải Liệt, hai người ở trong gara làm chuyện gì, không cần phải nói cũng có thể hiểu rõ, cũng không cần phải suy đoán, không gian này cũng đủ để người ta liên tưởng đã xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, phía bên kia có một nữ nhân trẻ tuổi đi đến, các phóng viên thấy nàng thì lập tức bao vây, nàng phát hiện tình hình thì liền xoay người rời đi nhưng đã quá trễ.

“Công chúa Lydia, người đến tìm Leo hay sao?”

Phóng viên đặt nghi vấn, công chúa Lydia là người liên can trong vụ bê bối ầm ĩ nhất gần đây của Lê Khải Liệt, nghe đồn nàng đã tiến đến mức độ sâu hơn, đã dọn vào ở cùng biệt thự với Lê Khải Liệt.

“Ta….”

Làn da màu bánh mật, mái tóc dày uốn xoăn, dáng người nóng bỏng quyến rũ, công chúa Lydia bị các phóng viên bao vây, không ai không nhận thức nàng là một mỹ nữ, vẻ đẹp của nàng giống như hoa hồng dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, vừa tươi đẹp vừa kiều diễm, nhưng giờ khắc này trên khuôn mặt xinh đẹp đã có một chút bối rối, tựa hồ không biết phải làm sao.

Sóng mắt di chuyển, ánh mắt của nàng rốt cục dừng trên người của Vu Duy Thiển, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt của nàng biểu lộ một sự hiếu kỳ, không phải địch ý mà thuần túy chỉ là hiếu kỳ.

“Có mới nới cũ!” Cơ hồ là khi hai người bốn mắt nhìn nhau thì các phóng viên cũng đã nghĩ ra cái tít giật gân này.

“Lydia, quay về.” Lê Khải Liệt cau mày nhìn nàng, dường như có một chút mất hứng, công chúa Lydia cúi đầu rồi bước nhanh vào nhà, không hề nói một câu, càng miễn bàn đến việc trả lời các vấn đề của phóng viên.

Với thân phận của một vị công chúa, Lydia lại nghe lời Lê Khải Liệt như vậy, thật sự khiến tất cả mọi người cảm thấy bất ngờ.

Quốc gia của nàng ở gần Trung Đông, là một đất nước dầu mỏ, tuy có diện tích nhỏ nhưng bởi vì dầu mỏ mà dị thường giàu có và thịnh vượng, Hashim là một quốc gia thuộc đế chế quân chủ, nàng là vị công chúa duy nhất trong nước, là người thừa kế ở hàng đầu tiên của vương vị nước này. Từ khi nàng tự mình đến San Fransico cùng Lê Khải Liệt làm ra vụ tai tiếng ầm ĩ thì không còn thấy nàng xuất đầu lộ diện.

Sau khi Lydia vào nhà, cận vệ của nàng ở phía xa gật đầu đối với Lê Khải Liệt, sắc mặt không hề thay đổi mà đi theo nàng vào trong, đó là một người nam nhân có dáng người khôi ngô, đeo một đồ chụp mắt, bên con mắt còn lại lộ ra đồng tử màu xám tro, giống như một người máy không có tình cảm, trên mặt của hắn quả thật giống như có khắc vài chữ “Người lạ chớ gần”.

Bởi vì sự tồn tại của người cận vệ này mà các phóng viên không dám tiếp tục ngăn cản đường đi của nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ly khai.

Nàng đi vào trong, không phát sinh xung đột với Vu Duy Thiển, chuyện này làm cho người ta có một chút thất vọng.

“Wirth, trước đó ngài đã từng gặp công chúa Lydia hay chưa?”

“Leo, ngài định giới thiệu ngài Wirth như thế nào với công chúa Lydia? Nàng có biết quan hệ của hai ngài hay không?”

Các phóng viên quay ngược lại để phỏng vấn hai nam nhân vật chính, Vu Duy Thiển thản nhiên chuyển hướng đi ra ngoài, các phóng viên không ngừng đặt câu hỏi, liên tục bám theo, khi đến trước cửa thì lại thấy cửa sổ từ trong nhà mở ra, Lydia đứng yên trước cửa sổ, nàng nhìn Vu Duy Thiển, lại nhìn Lê Khải Liệt ở trước gara, bộ dáng thực ngạc nhiên.

“Ta mới biết chuyện của các ngươi, là thật sao?” Nàng hiếu kỳ hỏi như vậy, nhìn không ra có một chút ác ý nào.

Các phóng viên im lặng, nín thở chờ đợi, Vu Duy Thiển ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn chăm chú ở bên trên, đối với đôi mắt màu lam ngọc, hắn mỉm cười, “Công chúa thật sự muốn biết?”

Thái độ của hắn thân mật, Lydia cảm thấy thật cao hứng, làn môi như cánh hoa hồng hơi mở ra, đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, “Đúng vậy, ta muốn biết, ta muốn biết Leo có phải thật sự đổi tính hay không, nếu lần này đối tượng khác biệt thì có thể chung thủy một chút hay không.”

Mặc dù ở cùng với Lydia nhưng bên cạnh Lê Khải Liệt vẫn không thiếu bóng dáng của các nữ nhân khác, lời của nàng nghe có vẻ là đang chế nhạo Lê Khải Liệt, nhưng không lộ ra quá nhiều bất mãn.

“Như vậy có lẽ sẽ khiến công chúa phải thất vọng, đối với dã thú ở thời kỳ động dục mà nói thì muốn nó chung thủy là hy vọng xa vời, bất quá ta nghĩ công chúa đã sớm hiểu rõ tập tính của nó.” Giống như đang giải thích về một loại động vật nào đó, Vu Duy Thiển trả lời rất nghiêm túc, hắn đẩy lên gọng kính mỏng màu bạc ở trên sóng mũi, động tác tao nhã làm cho lời nói càng lộ ra sự uy quyền, cũng mang theo càng nhiều ý tứ châm chọc.

Phía trên cửa sổ vang lên vài tiếng cười duyên, “Nga! Ngươi nói quá đúng. Ngươi tên là Wirth đúng không? Wirth, nếu ngươi rảnh thì ta muốn mời ngươi vào trong nhà chơi một chút, ta thích cách nói chuyện của ngươi.” Tiếng cười của Lydia thập phần sảng khoái, không hề có vẻ giả tạo.

Các phóng viên trở nên hồ đồ, vị công chúa này rốt cục là có tài giấu diếm hay là có dự tính khác, hoặc là thật sự không bận tâm đến việc Lê Khải Liệt có bao nhiêu tình nhân?

“Dã thú thời kỳ động dục?” Nhân vật chính của đề tài bước đến gần Vu Duy Thiển, “Không biết vừa rồi ta có thỏa mãn ngươi không? Cưng yêu?” Lê Khải Liệt dùng tay quấn lấy vài sợi tóc ngay tại bên tai của Vu Duy Thiển, động tác ám muội, nhưng câu hỏi lại làm cho tất cả mọi người đều kích động.

“Thật đáng tiếc, ngươi còn kém xa.” Nắm lấy cổ tay của Lê Khải Liệt, lúc này ánh mắt của hai người giao nhau, Lê Khải Liệt nhìn thấy ánh sáng lóe lên từ phía sau tròng kính, Vu Duy Thiển vòng tay qua thắt lưng Lê Khải Liệt, ở trước mặt phóng viên mà hôn lên môi.

Không muốn tùy tiện gia nhập vào cuộc chiến, cũng không có nghĩa là không biết cách phản kích.

Nụ hôn này là từ Vu Duy Khiển chủ động, góc độ nghiêng đầu vừa khớp tránh đi ống kính, Lê Khải Liệt cảm thấy bất ngờ, hắn nhắm mắt lại, lập tức đáp trả kịch liệt, rất có tư thế có qua có lại, trả lại gấp đôi.

Đây không phải là lần đầu tiên, độ ấm trong miệng dung hợp, cơ hồ có thể xem là quen thuộc, Vu Duy Thiển lảng tránh đối phương dây dưa, siết chặt cánh tay vòng quanh thắt lưng của Lê Khải Liệt, nhưng lại không chặt đến mức cho phép thân thể kề sát, đúng như hắn dự liệu, hôn môi cùng Lê Khải Liệt luôn nóng bỏng tựa hồ muốn bốc cháy cái gì đó, người nam nhân này luôn có bản lĩnh mê hoặc người khác, dưới ánh đèn sân khấu hay trước màn ảnh thì đều phát huy một cách nhuần nhuyễn.

Đầu lưỡi cọ sát tăng cao nhiệt độ, đây là một màn kịch, hai người đều vì mục đích riêng mà rất nhập vai, Lydia đứng trước cửa sổ nhìn xuống, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, tựa hồ rất nghi hoặc, lại có một chút lo lắng.

“Công chúa điện hạ.” Cận vệ kéo xuống rèm che, ngăn cản tầm mắt của nàng, “Người tốt nhất không nên lộ diện, phía dưới còn có phóng viên.”

“Đúng vậy, phía dưới còn có phóng viên, ta không nên lộ diện.” Lydia thở dài rồi chống cằm, nàng vẫn nhìn bức rèm đã được kéo xuống, “Nguyên nhân mà Leo làm như vậy…”

“Người ắt hẳn đã hiểu rõ, công chúa điện hạ.”

“Không, ta không hiểu.” Lydia kề sát vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống những khe hở của bức rèm, nàng có thể xuyên qua khe hở nhìn xuống dưới, hai nam nhân đã dời môi, vừa rồi không riêng gì là một nụ hôn mà còn là một trận chiến.

Lần đầu tiên gặp mặt trong quán bar đã dẫn đến một trận nổ súng, chiến tranh giữa hai người có một đám đông không liên can ra sức ủng hộ chiến dịch, báo chí tạp chí internet và truyền thông khắp nơi đều đưa tin về tình yêu mới của Lê Khải Liệt, trước mặt công chúa Lydia bị một người nam nhân khác ôm hôn, vụ bê bối lần này còn ầm ĩ mãnh liệt hơn so với mọi người đã dự đoán, hơn nữa bắt đầu càng ngày càng thú vị.

Từ một ông chủ quán bar bình thường, chỉ trong một đêm đã trở thành đối tượng được săn đuổi kịch liệt của giới truyền thông, biểu hiện của Vu Duy Thiển khiến người ta không thể lý giải, hắn đóng cửa quán bar, ngừng kinh doanh vô thời hạn, mà nhà của hắn lại đóng chặt cửa, không nhìn thấy bất luận kẻ nào ra vào, bao gồm cả hắn.

Hắn hoàn toàn mất tích trước mặt giới truyền thông!

Dưới bóng đêm, có tiếng gõ nhẹ bên cửa sổ, phát ra tiếng gõ cộc cộc thanh thúy, người nam nhân ngồi trên ghế sô pha đứng lên mở cửa sổ, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn nhảy vào trong, trên tay cầm một cái túi lớn, thể tích của túi giấy ước chừng lớn bằng chiều cao của nàng. Nguồn:

Vu Duy Thiển kỳ thật vẫn chưa từng rời khỏi nhà, hết thảy những gì hắn cần đều thông qua Vivian mua dùm, nàng muốn tránh khỏi tầm mắt của mọi người là một chuyện vô cùng đơn giản.

Quần áo, thức ăn, báo chí, sách truyện, tất cả lần lượt được lấy ra từ túi giấy, cơ hồ chất đầy toàn bộ sô pha, “Ngươi muốn từ nay về sau ẩn cư hay sao? Nếu đúng thì nói ta đến ở cùng với ngươi.” Mái tóc màu nâu vàng với những lọn tóc xoăn nhỏ xinh, phần mái trước che khuất vầng trán, một đôi mắt vừa xanh thẳm vừa to tròn chớp động hào quang khoái trá, Vivian nhảy vào trong lòng Vu Duy Thiển mà ngồi.

Đỡ lấy nàng, người nam nhân mặc áo choàng tắm nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại có một chút nghiêm túc mà nhìn nàng, “Vivian, ngươi cũng biết ta không thể, ngươi không thích hợp ở tại chỗ này.”

Xụ mặt xuống, nàng có một chút ủy khuất mà gật đầu, lập tức lại giống như một con tiểu tinh linh mà ôm lấy hắn, “Bất quá như bây giờ cũng tốt, ngươi không ra ngoài, ta có thể đến thăm ngươi, điều kiện tiên quyết là nơi này không có cái tên đáng ghét kia.”

“Ngươi ghét hắn?” Đặt Vivian xuống một bên, Vu Duy Thiển lấy tay xốc lên mái tóc ẩm ướt của mình, rồi đi đến một gian phòng khác để thay đồ, Vivian tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, liếm môi, làn da tuyết trắng cơ hồ trong suốt dưới ánh đèn, “Hắn hôn ngươi, chẳng lẽ ngươi còn trông mong rằng ta thích hắn?”

“Bất quá chỉ là một nụ hôn, Vivian.” Thay bằng một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây sậm màu, Vu Duy Thiển từ trong phòng bước ra, hắn mặc đồ rất bình thường nhưng kiểu dáng càng bình thường thì có đôi khi càng hiển lộ rõ ràng khí chất trên người.

Vivian bĩu môi, “Bất quá chỉ là một nụ hôn nhưng nó là nụ hôn đầu tiên trong năm mươi năm gần đây nhất của ngươi, mà ngươi còn cho hắn thêm cái thứ hai, đã bao lâu ngươi chưa gần người thường? Lần này là lợi cho hắn, ngươi vẫn chưa từng hôn ta!”

Nàng không biết ở trong gara còn có thêm một cái, nếu biết thì có lẽ ngữ khí sẽ càng thêm oán giận và phẫn nộ.

Cho dù là hiện tại, Vivian nói chuyện đã giống như đang lên án, nàng đặt ly rượu xuống, bò lên trên đầu gối của Vu Duy Thiển, khuôn mặt hồn nhiên đáng yêu lộ ra một chút mị hoặc quỷ dị, “Ta muốn ngươi hôn ta, Wirth.”

—————-

P/S: Hình như đâu phải ở *thời kỳ động dục*….mà là….ngày ngày đều động dục =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện