Vu Sư
Chương 127
Mặc dù tình cảm của Oa Oa thăng cấp đột ngột, nhưng quả thật cũng không phải chuyện xấu như Quý Lãng đoán, sau khi kiểm tra qua thì Vu Miểu Miểu đã yên tâm, ôm Oa Oa đi lên từ tầng hầm.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chờ lấy lại tinh thần đã là đêm khuya, Vu Miểu Miểu buồn ngủ không thôi, ngáp mấy cái.
“Tướng công, chúng ta về thôi, em mệt rồi.” Vu Miểu Miểu ngáp nói.
Quỷ công tử nghe vậy, theo bản năng nhìn Oa Oa trong lòng Vu Miểu Miểu, anh ta muốn bảo Vu Miểu Miểu để Oa Oa ở lại biệt thự với anh ta hai ngày, bởi vì hai ngày sau anh ta sẽ đến địa phủ, nhưng mà lại sợ Oa Oa vừa tiến hóa mà rời khỏi Vu Miểu Miểu sẽ có vấn đề, vì vậy chần chừ phút chốc cuối cùng không lên tiếng. Nhưng mà trong ánh mắt, có chút không nỡ.
Quý Lãng gật đầu, đứng lên rồi muốn cùng nhau đi ra ngoài với Vu Miểu Miểu.
Lúc đầu Oa Oa còn không biết chuyện gì, chờ lúc đi tới cửa nó mới nhận ra mẹ muốn dẫn mình rời khỏi đây. Nó không nhịn được quay đầu nhìn về phía quỷ công tử, quỷ công tử cũng chú ý tới ánh mắt của Oa Oa, cười vẫy tay với nó.
“Ha ha ha ha...” Oa Oa thấy quỷ công tử cười với nó, cũng lên tiếng phát ra một tiếng cười lanh lảnh. Tiếng cười đột ngột dẫn tới sự chú ý của Quý Lãng và Vu Miểu Miểu, hai người quay đầu nhìn lại, đều nhìn thấy vẻ không nỡ trong mắt quỷ công tử.
Vu Miểu Miểu lập tức không đành lòng, mặc dù là cô nuôi Oa Oa, nhưng mà lần này Oa Oa xảy ra chuyện, mà quỷ công tử luôn bảo vệ Oa Oa. Nếu như không phải nhờ quỷ công tử, thì chờ lúc cô chạy đến núi Ly, Oa Oa đã sớm bị bé gái đó đốt cháy rồi.
Bây giờ quỷ công tử lại thành tướng quỷ, hai ngày sau sẽ đến địa phủ tham gia sát hạch, Vu Miểu Miểu cũng không biết nội dung cụ thể về sát hạch này, nhưng từng nghe thầy phổ cập, nghe nói sẽ vô cùng khó khăn. Dù sao trên thế giới ác quỷ có thể lên cấp thành tướng quỷ, không một ai không dính đầy máu tươi trong tay. Địa phủ vì giảm thấp nguy hiểm của trần gian, mới đưa ra một mục sát hạch tương tự kêu gọi như vậy. Đây là cho tướng quỷ một cơ hội tự sửa đổi, nhưng muốn thuyết phục bầy quỷ của quỷ giới, chắc chắn độ khó của sát hạch này sẽ không thấp.
Cũng không biết quỷ công tử đi chuyến này, còn có thể gặp lại không.
“Hai ngày này cứ ở đây đi.” Bỗng nhiên, Quý Lãng lên tiếng nói.
Vu Miểu Miểu kinh ngạc nhướng mày, không nhịn được lặp lại một lần: “Chúng ta ở đây?”
“Ừ, không phải em buồn ngủ sao? Ở đây luôn, dù sao đồ đạc trong phòng ngủ trên tầng chắc đều có.” Quý Lãng nói xong, trực tiếp xoay người quay lại trong nhà, đóng cửa phòng lần nữa.
Vu Miểu Miểu trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cười cười, sau đó trực tiếp đặt Oa Oa ở trên đất, nói với quỷ công tử: “Tôi buồn ngủ, anh trông Oa Oa.”
“Bằng lòng ra sức.” Tất nhiên quỷ công tử sẽ không từ chối, cũng nhìn thấu ý đồ của hai người, trong lòng không khỏi ấm áp.
Mặc dù hàng năm phòng của biệt thự không có người ở, nhưng mỗi cuối tuần dì quét dọn cũng sẽ mở cửa sổ thông gió, cho nên trong phòng cũng không có mùi khó ngửi. Cộng thêm mấy ngày nay thời tiết của Hải Thành luôn rất tốt, cửa sổ lớn sát đất luôn có ánh mặt trời chiếu vào, lúc Vu Miểu Miểu đi kéo rèm cửa sổ thậm chí còn ngửi thấy mùi ánh nắng nhạt phía trên. Điểm thiếu sót duy nhất chính là đệm chăn trong tủ, có một mùi được cất rất lâu, nhưng mà chăn nệm rất mềm, rất thoải mái.
Vu Miểu Miểu nằm trong đệm chăn, nghiêng người sang một bên, ôm lấy cánh tay của Quý Lãng, vùi mặt vào ngực Quý Lãng, ngửi mùi vị quen thuộc trên người tướng công, cơn buồn ngủ lập tức cuốn tới.
“Tướng công, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Quý Lãng không buồn ngủ, nhưng sau khi ở chung với Vu Miểu Miểu, anh thích cảm giác nằm chung với cô. Mặc dù anh vẫn không thể chìm vào giấc ngủ như người thường, nhưng ban đêm mất ngủ, cũng không còn cô độc nữa.
Một đêm yên lặng, đảo mắt đã là sáng sớm.
Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy mình ngủ rất thoải mái, đầu óc hoang mang vừa nói với cô rằng “mày đã tỉnh rồi”, vừa nói với cô rằng “rất muốn ngủ nướng”, điều này làm cho Vu Miểu Miểu khó lựa chọn mà phát ra tiếng rên vùng vẫy.
Mỗi lúc thế này, Quý Lãng luôn rất hứng thú nhìn vẻ mặt của cô, chỉ cảm thấy lúc này Vu Miểu Miểu vô cùng dễ thương.
Trong vùng vẫy, đầu óc càng ngày càng tỉnh táo, Vu Miểu Miểu biết mình sắp phải dậy, nhưng mà cơ thể lại lười biếng không hề có sức lực, thậm chí cũng không muốn mở mắt.
Thức dậy thật là mệt quá.
Vu Miểu Miểu bĩu môi, nhắm mắt lại nũng nịu với Quý Lãng: “Tướng công, em không muốn dậy.”
“Vậy thì ngủ thêm nữa.” Quý Lãng cưng chiều nói.
“Nhưng mà em lại muốn dậy.” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên lại giở quẻ.
Đối với biểu hiện thất thường lặp đi lặp lại của vợ mình, Quý Lãng đã vô cùng có kinh nghiệm, anh cười cười, hỏi: “Vậy em muốn làm sao?”
“Ôm.” Lúc nói chuyện thì Vu Miểu Miểu dùng gò má cọ cổ Quý Lãng.
Ý cười ở đáy mắt Quý Lãng càng đậm, bản thân ngồi dậy trước, sau đó lại đưa tay ôm người nào đó nằm lì trên giường. Cơ thể được ôm ngồi thằng, cơn buồn ngủ của Vu Miểu Miểu lui một ít, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
“Tỉnh rồi, em tự dùng điện thoại gọi bữa sáng, anh về lấy quần áo thay, hai ngày nay chúng ta sẽ ở đây.” Quý Lãng xoa mái tóc rối bời vì ngủ của Vu Miểu Miểu, dịu dàng dặn dò. Bên biệt thự cái gì cũng có, nhưng không có quần áo thay, anh phải trở về lấy một chuyến. Nói xong, anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ sát đất, trong khoảnh khắc ánh mặt trời lớn rắc đầy phòng.
“Tướng công, em về lấy với anh.” Vu Miểu Miểu nói.
“Không cần, qua hai ngày em lại đi học rồi, khoảng thời gian này em ở chung với Oa Oa nhiều hơn. Anh tự lái xe về, cả đi cả về cũng chỉ hơn một tiếng, rất nhanh.” Quý Lãng nói.
Vu Miểu Miểu vén chăn xuống giường, đi dép đi tới bên cạnh Quý Lãng, sau đó tựa sát vào lòng Quý Lãng, hai tay vòng qua eo anh: “Tướng công, anh đối xử với em thật tốt.”
“Lấy quần áo mà thôi.” Quý Lãng bật cười.
“Không phải vậy.” Vu Miểu Miểu lắc đầu, tiếp tục nói: “Em biết anh không thích ở trong biệt thự này, anh vì em và Oa Oa, mới quyết định ở đây.”
Mặc dù Quý Lãng chưa từng nói rõ, nhưng Vu Miểu Miểu có thể nhìn ra, Quý Lãng cũng không thích căn nhà mà ba mẹ mua cho anh, cho nên nhiều năm qua anh luôn bỏ trống, dù dùng để nuôi mèo nuôi búp bê vải, cũng chưa từng nghĩ mình muốn qua đây ở. Tối hôm qua, nhất định là anh nhìn ra mình không muốn đưa Oa Oa rời đi, cho nên mới nói ngủ lại.
“Không phải là vì em, là vì bản thân anh.” Quý Lãng thấp giọng nói.
Vu Miểu Miểu ngẩng đầu, trong mắt có vẻ không hiểu.
“Em muốn ở lại đây, mà anh muốn ở chung với em.” Vu Miểu Miểu là người duy nhất mà anh không thể vào giấc mơ, nhưng thật sự không cần sức mạnh vào giấc mơ, anh cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vu Miểu Miểu.
Đêm qua, rõ ràng cô không muốn đưa Oa Oa rời khỏi biệt thự, thật ra thì đây vốn không phải chuyện gì khó lựa chọn, vốn cũng không cần xoắn xuýt, cô hoàn toàn có thể tự đưa Oa Oa ở biệt thự thêm hai ngày, để mình một mình trở về. Mà nguyên nhân Vu Miểu Miểu xoắn xuýt, là vì cô biết mình không thích nơi này, lại không muốn để mình về nhà một mình.
“Tướng công, sao sáng sớm anh đã trêu em, làm hại người ta nghĩ...” Vu Miểu Miểu hơi ngượng ngùng dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn ngực Quý Lãng.
“Trong đầu em nghĩ gì vậy?” Quý Lãng lập tức dở khóc dở cười, tức giận dùng đầu ngón tay ấn mạnh đầu Vu Miểu Miểu.
“Muốn hôn.” Vu Miểu Miểu bĩu môi, đáy mắt đầy ý cười.
Quý Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, cúi đầu hôn. Vốn dĩ Quý Lãng chỉ muốn hôn chào buổi sáng đơn giản, nhưng không ngờ yêu tinh nhỏ không yên phận chợt dùng răng cắn anh một cái, Quý Lãng chỉ cảm thấy cả người run lên, sau đó động tác lập tức hung hăng, trực tiếp đặt người ở trên cửa sổ sát đất, lúc đang muốn hung hăng ức hiếp một trận, cửa phòng bỗng nhiên bị đập vang “cốc cốc”.
“Bố, mẹ!” Giọng trẻ con non nớt, từ cửa truyền tới.
Quý Lãng khó khăn buông người trong lòng, trong mắt đã có tia máu đỏ, cũng không biết do đêm qua không nghỉ ngơi tốt tạo ra, hay là di chứng vừa rồi bị khiêu khích. Vu Miểu Miểu cũng không hề khá hơn, cả người xụi lơ tựa lên cửa sổ kính, hô hấp vô cùng dồn dập.
“Tướng công, nếu không thì để Oa Oa ở biệt thự.” Bị người nào đó phá hỏng chuyện tốt, lập tức quên mất lời thề mà hôm qua lúc mình nóng lòng tìm Oa Oa đã nói.
Quý Lãng không trả lời cô, sau khi điều chỉnh xong hô hấp, thì xoay người đi mở cửa. Chỉ thấy Oa Oa mặc áo đỏ rực, trước ngực còn thêu chữ “phúc” bằng tơ vàng đang giơ nắm đấm đứng ở cửa.
Oa Oa thấy cửa mở ra, lập tức vui vẻ hô: “Bố, cơm sáng.”
Quý Lãng nghe thấy hai chữ “cơm sáng”, khó hiểu mà thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao, giây phút nghe thấy Oa Oa gõ cửa, anh theo bản năng lập tức nghĩ đến bốn chữ “không biết liêm sỉ”.
Thật sự không dám nhớ lại chuyện đã qua.
“Ai bảo em tới.” Lúc này Vu Miểu Miểu cũng khoác áo khoác đi tới.
“Anh.” Oa Oa trả lời.
Vu Miểu Miểu ngồi xổm người xuống bế Oa Oa lên, sau đó cùng đi xuống tầng dưới với Quý Lãng, đến nửa cầu thang, Vu Miểu Miểu đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng.
“Chào buổi sáng vu sư đại nhân, chào buổi sáng anh Quý, chúng tôi chọn bữa sáng rồi, đã bày xong.” Trên bàn ăn, Liễu Mị Nhi đã trở về trong cơ thể búp bê và quỷ công tử đang bày bữa sáng, thậm chí ngay cả mèo mun gãy chân cũng ngồi trên bàn ăn, trước mặt vẫn đặt cá khô nhỏ.
Vu Miểu Miểu đi tới trước bàn ăn, đặt Oa Oa xuống, thuận tay cầm một cái bánh bao lên, vừa ăn vừa dặn dò: “À này, sau này chúng tôi không xuống tầng, mọi người đừng đi gõ cửa.”
Nghe lời này, quỷ công tử cũng không phản ứng gì, chỉ gật đầu, bày tỏ mình biết rồi. Nhưng mà Liễu Mị Nhi bên cạnh trải qua nhiều chuyện, kinh nghiệm phong phú, lập tức hiểu hàm ý sâu xa của Vu Miểu Miểu, cô ta “ồ” một tiếng thật dài, ánh mắt liếc đi liếc lại giữa Vu Miểu Miểu và Quý Lãng, ý vị sâu xa nói: “Quấy rầy, quả thật xin lỗi.”
Rõ ràng là một câu xin lỗi đơn giản, nhưng mà được giọng điệu uốn éo của Liễu Mị Nhi nói ra, tạo bầu không khí thêm một tầng ướt át. Hai người đàn ông ở đây nghe thấy, trực tiếp thay đổi sắc mặt.
Quỷ công tử đang đổ sữa bò cho mèo mun, nghe vậy thì cơ thể run lên, suýt nữa vẩy sữa bò ra ngoài.
Quý Lãng vốn muốn ngồi xuống cũng ngừng một lúc, trực tiếp cầm một cái bánh bao xoay người rời đi: “Tôi về lấy quần áo.”
Chờ Quý Lãng đi, Liễu Mị Nhi đẩy một cốc sữa bò đưa đến trước người Vu Miểu Miểu, hơi khâm phục nói: “Vu sư đại nhân, tôi khâm phục.”
“Khâm phục cái gì?”
“Đương nhiên là...”
Quỷ công tử thấy đề tài sắp quẹo sang đề tài ăn no mới có thể suy nghĩ nào đó, vội vàng ho khan một tiếng, bắt đầu nói sang chuyện khác: “À thì, bà chủ, cô liên lạc với Đông Vĩnh Nguyên chưa?”
“Đông Đông?” Vu Miểu Miểu ngẫm nghĩ nói: “Hôm qua sau khi cứu Oa Oa thì từng thông báo trong nhóm, thế nào?”
Tổ bốn người của phòng làm việc đều rất lo cho Oa Oa, cho nên hôm qua sau khi cứu Oa Oa ra, cô đã thông báo cho mọi người một tiếng ở trong nhóm.
“Hình như Đông Vĩnh Nguyên bị một tên cấp dưới của bé gái ám.” Quỷ công tử nhắc nhở.
“Cái gì?!” Vu Miểu Miểu kinh ngạc, lập tức không để ý ăn cơm sáng nữa, cầm điện thoại lập tức bắt đầu gọi điện thoại cho Đông Vĩnh Nguyên.
Trong chốc lát điện thoại đã kết nối, giọng nói của Đông Vĩnh Nguyên truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, nhưng mà nghe có hơi yếu ớt: “Bà chủ.”
“Đông Đông, cậu không sao.” Vu Miểu Miểu ân cần nói: “Nguyên Bạch nói cậu bị quỷ ám.”
“Chuyện này cũng đã truyền tới chỗ cô rồi sao?” Đông Vĩnh Nguyên đời không còn gì luyến tiếc mà nói.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Thì không phải hôm qua mọi người bảo tôi ở biệt thự chờ Đại Hổ sao? Sau đó đợi chốc lát, bỗng nhiên có một con quỷ cổ đại mặc đồ thị vệ đi vào, anh ta phát hiện cô và ông chủ đã tìm được đại bản doanh của tướng quỷ, thì muốn ám tôi báo tin cho tướng quỷ. Tôi liều chết chống cự, không chống cự được, sau đó sư huynh tôi tới...”
“Đông Vĩnh Nguyên, ra đây, thầy có chuyện tìm cậu.” Bỗng nhiên, đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói hơi hung ác cắt đứt lời của Đông Vĩnh Nguyên.
“Bà chủ, không nói nữa, thầy tôi tìm tôi, cúp đây.” Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên bèn vội vàng cúp điện thoại.
Vu Miểu Miểu vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên không sao, thì nhẹ lòng: “Đông Đông không sao, chắc là được sư huynh của cậu ấy cứu.”
Quỷ công tử gật đầu, không nói gì, thật ra thì hôm qua anh ta cũng đã nghe thấy giọng nói của sư huynh Hứa Uy của Đông Vĩnh Nguyên trong điện thoại, lúc ấy anh ta đã đoán Đông Vĩnh Nguyên không sao. Anh ta và Hứa Uy từng đánh nhau, với năng lực của Hứa Uy, muốn bắt thị vệ đó có thể khó khăn, nhưng đuổi tên thị vệ đó từ trong người Đông Vĩnh Nguyên ra thì không phải vấn đề lớn. Bằng không, tối hôm qua anh ta sẽ nói chuyện này cho Vu Miểu Miểu liễu.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chờ lấy lại tinh thần đã là đêm khuya, Vu Miểu Miểu buồn ngủ không thôi, ngáp mấy cái.
“Tướng công, chúng ta về thôi, em mệt rồi.” Vu Miểu Miểu ngáp nói.
Quỷ công tử nghe vậy, theo bản năng nhìn Oa Oa trong lòng Vu Miểu Miểu, anh ta muốn bảo Vu Miểu Miểu để Oa Oa ở lại biệt thự với anh ta hai ngày, bởi vì hai ngày sau anh ta sẽ đến địa phủ, nhưng mà lại sợ Oa Oa vừa tiến hóa mà rời khỏi Vu Miểu Miểu sẽ có vấn đề, vì vậy chần chừ phút chốc cuối cùng không lên tiếng. Nhưng mà trong ánh mắt, có chút không nỡ.
Quý Lãng gật đầu, đứng lên rồi muốn cùng nhau đi ra ngoài với Vu Miểu Miểu.
Lúc đầu Oa Oa còn không biết chuyện gì, chờ lúc đi tới cửa nó mới nhận ra mẹ muốn dẫn mình rời khỏi đây. Nó không nhịn được quay đầu nhìn về phía quỷ công tử, quỷ công tử cũng chú ý tới ánh mắt của Oa Oa, cười vẫy tay với nó.
“Ha ha ha ha...” Oa Oa thấy quỷ công tử cười với nó, cũng lên tiếng phát ra một tiếng cười lanh lảnh. Tiếng cười đột ngột dẫn tới sự chú ý của Quý Lãng và Vu Miểu Miểu, hai người quay đầu nhìn lại, đều nhìn thấy vẻ không nỡ trong mắt quỷ công tử.
Vu Miểu Miểu lập tức không đành lòng, mặc dù là cô nuôi Oa Oa, nhưng mà lần này Oa Oa xảy ra chuyện, mà quỷ công tử luôn bảo vệ Oa Oa. Nếu như không phải nhờ quỷ công tử, thì chờ lúc cô chạy đến núi Ly, Oa Oa đã sớm bị bé gái đó đốt cháy rồi.
Bây giờ quỷ công tử lại thành tướng quỷ, hai ngày sau sẽ đến địa phủ tham gia sát hạch, Vu Miểu Miểu cũng không biết nội dung cụ thể về sát hạch này, nhưng từng nghe thầy phổ cập, nghe nói sẽ vô cùng khó khăn. Dù sao trên thế giới ác quỷ có thể lên cấp thành tướng quỷ, không một ai không dính đầy máu tươi trong tay. Địa phủ vì giảm thấp nguy hiểm của trần gian, mới đưa ra một mục sát hạch tương tự kêu gọi như vậy. Đây là cho tướng quỷ một cơ hội tự sửa đổi, nhưng muốn thuyết phục bầy quỷ của quỷ giới, chắc chắn độ khó của sát hạch này sẽ không thấp.
Cũng không biết quỷ công tử đi chuyến này, còn có thể gặp lại không.
“Hai ngày này cứ ở đây đi.” Bỗng nhiên, Quý Lãng lên tiếng nói.
Vu Miểu Miểu kinh ngạc nhướng mày, không nhịn được lặp lại một lần: “Chúng ta ở đây?”
“Ừ, không phải em buồn ngủ sao? Ở đây luôn, dù sao đồ đạc trong phòng ngủ trên tầng chắc đều có.” Quý Lãng nói xong, trực tiếp xoay người quay lại trong nhà, đóng cửa phòng lần nữa.
Vu Miểu Miểu trừng mắt nhìn, bỗng nhiên cười cười, sau đó trực tiếp đặt Oa Oa ở trên đất, nói với quỷ công tử: “Tôi buồn ngủ, anh trông Oa Oa.”
“Bằng lòng ra sức.” Tất nhiên quỷ công tử sẽ không từ chối, cũng nhìn thấu ý đồ của hai người, trong lòng không khỏi ấm áp.
Mặc dù hàng năm phòng của biệt thự không có người ở, nhưng mỗi cuối tuần dì quét dọn cũng sẽ mở cửa sổ thông gió, cho nên trong phòng cũng không có mùi khó ngửi. Cộng thêm mấy ngày nay thời tiết của Hải Thành luôn rất tốt, cửa sổ lớn sát đất luôn có ánh mặt trời chiếu vào, lúc Vu Miểu Miểu đi kéo rèm cửa sổ thậm chí còn ngửi thấy mùi ánh nắng nhạt phía trên. Điểm thiếu sót duy nhất chính là đệm chăn trong tủ, có một mùi được cất rất lâu, nhưng mà chăn nệm rất mềm, rất thoải mái.
Vu Miểu Miểu nằm trong đệm chăn, nghiêng người sang một bên, ôm lấy cánh tay của Quý Lãng, vùi mặt vào ngực Quý Lãng, ngửi mùi vị quen thuộc trên người tướng công, cơn buồn ngủ lập tức cuốn tới.
“Tướng công, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Quý Lãng không buồn ngủ, nhưng sau khi ở chung với Vu Miểu Miểu, anh thích cảm giác nằm chung với cô. Mặc dù anh vẫn không thể chìm vào giấc ngủ như người thường, nhưng ban đêm mất ngủ, cũng không còn cô độc nữa.
Một đêm yên lặng, đảo mắt đã là sáng sớm.
Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy mình ngủ rất thoải mái, đầu óc hoang mang vừa nói với cô rằng “mày đã tỉnh rồi”, vừa nói với cô rằng “rất muốn ngủ nướng”, điều này làm cho Vu Miểu Miểu khó lựa chọn mà phát ra tiếng rên vùng vẫy.
Mỗi lúc thế này, Quý Lãng luôn rất hứng thú nhìn vẻ mặt của cô, chỉ cảm thấy lúc này Vu Miểu Miểu vô cùng dễ thương.
Trong vùng vẫy, đầu óc càng ngày càng tỉnh táo, Vu Miểu Miểu biết mình sắp phải dậy, nhưng mà cơ thể lại lười biếng không hề có sức lực, thậm chí cũng không muốn mở mắt.
Thức dậy thật là mệt quá.
Vu Miểu Miểu bĩu môi, nhắm mắt lại nũng nịu với Quý Lãng: “Tướng công, em không muốn dậy.”
“Vậy thì ngủ thêm nữa.” Quý Lãng cưng chiều nói.
“Nhưng mà em lại muốn dậy.” Vu Miểu Miểu bỗng nhiên lại giở quẻ.
Đối với biểu hiện thất thường lặp đi lặp lại của vợ mình, Quý Lãng đã vô cùng có kinh nghiệm, anh cười cười, hỏi: “Vậy em muốn làm sao?”
“Ôm.” Lúc nói chuyện thì Vu Miểu Miểu dùng gò má cọ cổ Quý Lãng.
Ý cười ở đáy mắt Quý Lãng càng đậm, bản thân ngồi dậy trước, sau đó lại đưa tay ôm người nào đó nằm lì trên giường. Cơ thể được ôm ngồi thằng, cơn buồn ngủ của Vu Miểu Miểu lui một ít, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
“Tỉnh rồi, em tự dùng điện thoại gọi bữa sáng, anh về lấy quần áo thay, hai ngày nay chúng ta sẽ ở đây.” Quý Lãng xoa mái tóc rối bời vì ngủ của Vu Miểu Miểu, dịu dàng dặn dò. Bên biệt thự cái gì cũng có, nhưng không có quần áo thay, anh phải trở về lấy một chuyến. Nói xong, anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo màn cửa sổ sát đất, trong khoảnh khắc ánh mặt trời lớn rắc đầy phòng.
“Tướng công, em về lấy với anh.” Vu Miểu Miểu nói.
“Không cần, qua hai ngày em lại đi học rồi, khoảng thời gian này em ở chung với Oa Oa nhiều hơn. Anh tự lái xe về, cả đi cả về cũng chỉ hơn một tiếng, rất nhanh.” Quý Lãng nói.
Vu Miểu Miểu vén chăn xuống giường, đi dép đi tới bên cạnh Quý Lãng, sau đó tựa sát vào lòng Quý Lãng, hai tay vòng qua eo anh: “Tướng công, anh đối xử với em thật tốt.”
“Lấy quần áo mà thôi.” Quý Lãng bật cười.
“Không phải vậy.” Vu Miểu Miểu lắc đầu, tiếp tục nói: “Em biết anh không thích ở trong biệt thự này, anh vì em và Oa Oa, mới quyết định ở đây.”
Mặc dù Quý Lãng chưa từng nói rõ, nhưng Vu Miểu Miểu có thể nhìn ra, Quý Lãng cũng không thích căn nhà mà ba mẹ mua cho anh, cho nên nhiều năm qua anh luôn bỏ trống, dù dùng để nuôi mèo nuôi búp bê vải, cũng chưa từng nghĩ mình muốn qua đây ở. Tối hôm qua, nhất định là anh nhìn ra mình không muốn đưa Oa Oa rời đi, cho nên mới nói ngủ lại.
“Không phải là vì em, là vì bản thân anh.” Quý Lãng thấp giọng nói.
Vu Miểu Miểu ngẩng đầu, trong mắt có vẻ không hiểu.
“Em muốn ở lại đây, mà anh muốn ở chung với em.” Vu Miểu Miểu là người duy nhất mà anh không thể vào giấc mơ, nhưng thật sự không cần sức mạnh vào giấc mơ, anh cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vu Miểu Miểu.
Đêm qua, rõ ràng cô không muốn đưa Oa Oa rời khỏi biệt thự, thật ra thì đây vốn không phải chuyện gì khó lựa chọn, vốn cũng không cần xoắn xuýt, cô hoàn toàn có thể tự đưa Oa Oa ở biệt thự thêm hai ngày, để mình một mình trở về. Mà nguyên nhân Vu Miểu Miểu xoắn xuýt, là vì cô biết mình không thích nơi này, lại không muốn để mình về nhà một mình.
“Tướng công, sao sáng sớm anh đã trêu em, làm hại người ta nghĩ...” Vu Miểu Miểu hơi ngượng ngùng dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn ngực Quý Lãng.
“Trong đầu em nghĩ gì vậy?” Quý Lãng lập tức dở khóc dở cười, tức giận dùng đầu ngón tay ấn mạnh đầu Vu Miểu Miểu.
“Muốn hôn.” Vu Miểu Miểu bĩu môi, đáy mắt đầy ý cười.
Quý Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, cúi đầu hôn. Vốn dĩ Quý Lãng chỉ muốn hôn chào buổi sáng đơn giản, nhưng không ngờ yêu tinh nhỏ không yên phận chợt dùng răng cắn anh một cái, Quý Lãng chỉ cảm thấy cả người run lên, sau đó động tác lập tức hung hăng, trực tiếp đặt người ở trên cửa sổ sát đất, lúc đang muốn hung hăng ức hiếp một trận, cửa phòng bỗng nhiên bị đập vang “cốc cốc”.
“Bố, mẹ!” Giọng trẻ con non nớt, từ cửa truyền tới.
Quý Lãng khó khăn buông người trong lòng, trong mắt đã có tia máu đỏ, cũng không biết do đêm qua không nghỉ ngơi tốt tạo ra, hay là di chứng vừa rồi bị khiêu khích. Vu Miểu Miểu cũng không hề khá hơn, cả người xụi lơ tựa lên cửa sổ kính, hô hấp vô cùng dồn dập.
“Tướng công, nếu không thì để Oa Oa ở biệt thự.” Bị người nào đó phá hỏng chuyện tốt, lập tức quên mất lời thề mà hôm qua lúc mình nóng lòng tìm Oa Oa đã nói.
Quý Lãng không trả lời cô, sau khi điều chỉnh xong hô hấp, thì xoay người đi mở cửa. Chỉ thấy Oa Oa mặc áo đỏ rực, trước ngực còn thêu chữ “phúc” bằng tơ vàng đang giơ nắm đấm đứng ở cửa.
Oa Oa thấy cửa mở ra, lập tức vui vẻ hô: “Bố, cơm sáng.”
Quý Lãng nghe thấy hai chữ “cơm sáng”, khó hiểu mà thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sao, giây phút nghe thấy Oa Oa gõ cửa, anh theo bản năng lập tức nghĩ đến bốn chữ “không biết liêm sỉ”.
Thật sự không dám nhớ lại chuyện đã qua.
“Ai bảo em tới.” Lúc này Vu Miểu Miểu cũng khoác áo khoác đi tới.
“Anh.” Oa Oa trả lời.
Vu Miểu Miểu ngồi xổm người xuống bế Oa Oa lên, sau đó cùng đi xuống tầng dưới với Quý Lãng, đến nửa cầu thang, Vu Miểu Miểu đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng.
“Chào buổi sáng vu sư đại nhân, chào buổi sáng anh Quý, chúng tôi chọn bữa sáng rồi, đã bày xong.” Trên bàn ăn, Liễu Mị Nhi đã trở về trong cơ thể búp bê và quỷ công tử đang bày bữa sáng, thậm chí ngay cả mèo mun gãy chân cũng ngồi trên bàn ăn, trước mặt vẫn đặt cá khô nhỏ.
Vu Miểu Miểu đi tới trước bàn ăn, đặt Oa Oa xuống, thuận tay cầm một cái bánh bao lên, vừa ăn vừa dặn dò: “À này, sau này chúng tôi không xuống tầng, mọi người đừng đi gõ cửa.”
Nghe lời này, quỷ công tử cũng không phản ứng gì, chỉ gật đầu, bày tỏ mình biết rồi. Nhưng mà Liễu Mị Nhi bên cạnh trải qua nhiều chuyện, kinh nghiệm phong phú, lập tức hiểu hàm ý sâu xa của Vu Miểu Miểu, cô ta “ồ” một tiếng thật dài, ánh mắt liếc đi liếc lại giữa Vu Miểu Miểu và Quý Lãng, ý vị sâu xa nói: “Quấy rầy, quả thật xin lỗi.”
Rõ ràng là một câu xin lỗi đơn giản, nhưng mà được giọng điệu uốn éo của Liễu Mị Nhi nói ra, tạo bầu không khí thêm một tầng ướt át. Hai người đàn ông ở đây nghe thấy, trực tiếp thay đổi sắc mặt.
Quỷ công tử đang đổ sữa bò cho mèo mun, nghe vậy thì cơ thể run lên, suýt nữa vẩy sữa bò ra ngoài.
Quý Lãng vốn muốn ngồi xuống cũng ngừng một lúc, trực tiếp cầm một cái bánh bao xoay người rời đi: “Tôi về lấy quần áo.”
Chờ Quý Lãng đi, Liễu Mị Nhi đẩy một cốc sữa bò đưa đến trước người Vu Miểu Miểu, hơi khâm phục nói: “Vu sư đại nhân, tôi khâm phục.”
“Khâm phục cái gì?”
“Đương nhiên là...”
Quỷ công tử thấy đề tài sắp quẹo sang đề tài ăn no mới có thể suy nghĩ nào đó, vội vàng ho khan một tiếng, bắt đầu nói sang chuyện khác: “À thì, bà chủ, cô liên lạc với Đông Vĩnh Nguyên chưa?”
“Đông Đông?” Vu Miểu Miểu ngẫm nghĩ nói: “Hôm qua sau khi cứu Oa Oa thì từng thông báo trong nhóm, thế nào?”
Tổ bốn người của phòng làm việc đều rất lo cho Oa Oa, cho nên hôm qua sau khi cứu Oa Oa ra, cô đã thông báo cho mọi người một tiếng ở trong nhóm.
“Hình như Đông Vĩnh Nguyên bị một tên cấp dưới của bé gái ám.” Quỷ công tử nhắc nhở.
“Cái gì?!” Vu Miểu Miểu kinh ngạc, lập tức không để ý ăn cơm sáng nữa, cầm điện thoại lập tức bắt đầu gọi điện thoại cho Đông Vĩnh Nguyên.
Trong chốc lát điện thoại đã kết nối, giọng nói của Đông Vĩnh Nguyên truyền tới từ đầu điện thoại bên kia, nhưng mà nghe có hơi yếu ớt: “Bà chủ.”
“Đông Đông, cậu không sao.” Vu Miểu Miểu ân cần nói: “Nguyên Bạch nói cậu bị quỷ ám.”
“Chuyện này cũng đã truyền tới chỗ cô rồi sao?” Đông Vĩnh Nguyên đời không còn gì luyến tiếc mà nói.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Thì không phải hôm qua mọi người bảo tôi ở biệt thự chờ Đại Hổ sao? Sau đó đợi chốc lát, bỗng nhiên có một con quỷ cổ đại mặc đồ thị vệ đi vào, anh ta phát hiện cô và ông chủ đã tìm được đại bản doanh của tướng quỷ, thì muốn ám tôi báo tin cho tướng quỷ. Tôi liều chết chống cự, không chống cự được, sau đó sư huynh tôi tới...”
“Đông Vĩnh Nguyên, ra đây, thầy có chuyện tìm cậu.” Bỗng nhiên, đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói hơi hung ác cắt đứt lời của Đông Vĩnh Nguyên.
“Bà chủ, không nói nữa, thầy tôi tìm tôi, cúp đây.” Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên bèn vội vàng cúp điện thoại.
Vu Miểu Miểu vừa nghe Đông Vĩnh Nguyên không sao, thì nhẹ lòng: “Đông Đông không sao, chắc là được sư huynh của cậu ấy cứu.”
Quỷ công tử gật đầu, không nói gì, thật ra thì hôm qua anh ta cũng đã nghe thấy giọng nói của sư huynh Hứa Uy của Đông Vĩnh Nguyên trong điện thoại, lúc ấy anh ta đã đoán Đông Vĩnh Nguyên không sao. Anh ta và Hứa Uy từng đánh nhau, với năng lực của Hứa Uy, muốn bắt thị vệ đó có thể khó khăn, nhưng đuổi tên thị vệ đó từ trong người Đông Vĩnh Nguyên ra thì không phải vấn đề lớn. Bằng không, tối hôm qua anh ta sẽ nói chuyện này cho Vu Miểu Miểu liễu.
Bình luận truyện