Vu Sư

Chương 133



Đất hoang khu ngoại ô phía nam.

Bảy tám chiếc xe cảnh sát dừng ở một nơi trên bãi đất hoang, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự Dương Minh bước xuống xe, chỉ huy cấp dưới bắt đầu tìm kiếm di hài.

“Mấy người các cậu, mỗi người dắt theo một con cảnh khuyển chia ra tìm.”

“Vâng.” Hai mươi mấy cảnh sát lập tức tản ra trên bãi đất hoang.

“Tiểu Trương, cậu dẫn theo Diệp Tử Thanh đi xung quanh, xem thử cậu ta có cảm thấy nơi nào quen mắt không.”

“Vâng.” Tiểu Trương dẫn người rời khỏi.

Chớp mắt đã tìm được khoảng nửa tiếng, một chút manh mối cũng không có, gió mùa đông lạnh lẽo, Dương Minh bị gió thổi đến sắp ngu người, không khỏi mồi điếu thuốc giữ ấm. Hút được một hơi, một chiếc xe quen thuộc từ xa đang lái qua đây, Dương Minh nhận ra, đó là xe của đội trưởng Hoắc Minh Tri.

Xe lái đến nơi cách Dương Minh không xa liền dừng lại, sau đó cửa xe mở ra, Hoắc Minh Tri bước xuống.

“Đội trưởng Hoắc, anh...” Dương Minh đang muốn đi lên báo cáo tình hình, kết quả vừa ngẩng đầu nhìn mặt Hoắc Minh Tri, lập tức sửng sốt: “Mặt của anh sao vậy?”

Rõ ràng buổi sáng vẫn còn bình thường, sao mới mấy tiếng không gặp đã bị thương vậy, trên mặt có mấy vết cào rỉ máu, nhìn qua cực kì hung tàn. Căn cứ kinh nghiệm hành nghề nhiều năm của anh ta, hung khí sao, hẳn là móng vuốt sắc bén nào đó, ví dụ như móng tay dài của bạn gái. Có điều, đội trưởng Hoắc có bạn gái à?

“Meo?!”

“Mi ngoan ngoãn cho ông đây.” Hoắc Minh Tri hung hăng trừng mèo mun đang nhe răng trợn mắt, sau đó nặng nề sập cửa xe.

“Mèo?” Dương Minh liếc nhìn mèo mun đang dùng đệm xe mài móng vuốt bên trong, biết đại khái đây chính là thủ phạm: “Đội trưởng, mèo này ở đâu ra vậy?”

“Haiz, đừng nhắc nữa, tình hình hiện trường thế nào rồi?” Bây giờ Hoắc Minh Tri hối hận muốn chết, lúc đó có lẽ đầu óc anh ta bị rút gân, mới tin tưởng lời nói của Quý Lãng, cảm thấy mèo nhà anh thật sự biết tìm thi thể. Anh ta rời khỏi phòng làm việc của Quý Lãng một lúc đã tỉnh táo lại, nhưng khi đó đã lái xe đi rồi, cũng lười quay đầu trả mèo, kết quả không ngờ, con mèo này quá hung hăng, nhào lên cào mặt anh ta.

May may khi nó cào mặt vừa khéo là đèn đỏ, nếu không trên đường sẽ xảy ra tai nạn giao thông.

“Không chút manh mối.” Dương Minh thở dài.

“Đương sự đâu? Đưa cậu ta đi xung quanh, xem có cảm thấy nơi nào quen thuộc không.” Hoắc Minh Tri nói.

“Đã đi rồi, cậu ta nói hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ năm đó chôn người ở bãi cỏ lau hồ nước.” Dương Minh chỉ vào bãi đất trống lớn xung quanh, nói: “Nhưng anh xem, bây giờ khu đất này đã sớm được doanh nghiệp bất động sản san bằng từ năm ngoái, đừng nói bãi cỏ lau, hồ nước cũng không có.”

“Khu đất lớn như vậy, phải tìm đến khi nào đây.” Hoắc Minh Tri cau mày.

“Chỉ có thể xem vận may.” Nói rồi, Dương Minh không nhịn được hắt hơi, mũi bị lạnh đến đỏ lên: “Đội trưởng, trong xe của anh có khăn giấy không?”

“Tự lấy đi.”

Dương Minh thuận thế mở cửa ghế lái phụ, sau đó trước mắt tối sầm, may mà anh ta thường xuyên phấn đấu ở tuyến đầu, tốc độ phản ứng cực nhanh, giơ cánh tay lên cản, sau đó soạt một tiếng, áo len rụng lông.

Áo len mà vợ tôi mua cho tôi, giảm 70% cũng còn đến bảy trăm lận đấy.

“Trời ạ, đừng để mèo chạy mất.” Hoắc Minh Tri giật mình vội vàng kéo cửa xe nhìn vào trong, thấy mèo mun vẫn thành thật nằm trên ghế lái phụ, lập tức thở phào, sau đó lại hung hăng cảnh cáo: “Mèo mập chết tiệt, cho mi biết, tốt nhất là đừng chạy lung tung, khu đất này rộng lắm, chạy lạc mất đừng hòng ta tìm mi về.”

“Meo!” Đại Hổ hung hăng cào, xoẹt một tiếng xé rách tấm da bọc ghế lái phụ, Hoắc Minh Tri đau lòng suýt ngất.

“Mi còn cào nữa, có tin ta nhốt mi vào cốp xe không.” Hoắc Minh Tri tức giận.

Đại Hổ cười khinh miệt, móng vuốt tiếp tục cào.

“Ta phải diệt mi...” Hoắc Minh Tri không nhịn được nữa, kéo tay áo lên muốn làm chuyện ngược đãi mèo mun.

Đại Hổ nhảy khỏi ghế ngồi, chớp mắt trốn xuống gầm ghế.

Lại làm như vậy, lại làm như vậy, lần nào mình muốn bắt nó cũng chui xuống gầm ghế, cũng không biết con mèo mập như vậy làm sao len được người trốn vào trong nữa.

“Phụt...” Dương Minh không nhịn được bật cười, không còn lo đến việc đau lòng cho áo len của mình nữa.

“Cười cái gì mà cười.” Hoắc Minh Tri không bắt được mèo mun, lại bị cấp dưới cười, lập tức lửa giận thiêu đốt.

Chính vào lúc này, điện thoại của Hoắc Minh Tri vang lên. Hoắc Minh Tri vừa nhìn số hiển thị, là chủ nhân con mèo kia, tức giận gầm lớn: “Quý Lãng, cậu nuôi con mèo rách nát gì vậy.”

Nghe thấy tên của Quý Lãng, lỗ tai Đại Hổ dưới gầm ghế lập tức dựng thẳng lên.

“......” Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc, truyền đến giọng nữ vui tai: “Đội trưởng Hoắc, tôi là Vu Miểu Miểu.”

“Ồ, là bạn học Vu Miểu Miểu à, cô tìm tôi có chuyện gì.” Hoắc Minh Tri lập tức thu lại cảm xúc.

“Đông Đông nói, anh đưa Đại Hổ nhà tôi đi?” Vu Miểu Miểu hỏi.

“À, đúng vậy, nó đang ở chỗ tôi.” Nói rồi, Hoắc Minh Tri hung hăng trừng cái ghế mà mèo mun đang nấp.

“Nó không cào anh à.” Vu Miểu Miểu hỏi.

“......” Đâu chỉ cào tôi, nó còn cào nát xe, cào tôi thì cũng thôi, nhiều nhất tiêm vài mũi vaccine chó dại, nhưng cào xe thì không được, đệm xe đó mắc lắm đấy.

Nếu người đối diện là Quý Lãng, Hoắc Minh Tri nhất định sẽ gào lên vài câu phát tiết, nhưng đối phương là cô gái nhỏ, Hoắc Minh Tri không thể gầm lên được, chỉ đành cắn răng nói: “Cũng ổn, chỉ là hơi nghịch ngợm.”

“Phụt!” Dương Minh nghe đến đây, không nhịn được lại bật cười.

Hoắc Minh Tri cảnh cáo trừng anh ta, lúc này mới tiếp tục nói với Vu Miểu Miểu ở đầu bên kia: “Cô muốn hỏi tôi khi nào đưa mèo về phải không, có lẽ sẽ trễ một chút, chỗ tôi còn chút chuyện, nhất thời chưa về được, phải làm xong trước đã. Tôi cố gắng về trước khi tan làm, nếu không được, sáng mai sẽ đưa qua cho hai người.”

Đại Hổ vừa nghe thế mà còn phải ở cùng với tên ngốc này đến sáng mai, lập tức không vui, tức đến mức lại cào thêm một lúc.

“Được, vậy không phiền anh nữa.” Vu Miểu Miểu nghe ngày mai sẽ đưa về, cũng không lo lắng, đang định cúp máy, thấy Quý Lãng đi đến, vội vàng nói: “Tướng công chúng ta về trước, đội trưởng Hoắc nói sáng mai sẽ đưa Đại Hổ về.”

“Có mắng anh ta chưa?” Quý Lãng hỏi.

“Không mắng, đội trưởng Hoắc bị Đại Hổ cào, đã đáng thương lắm rồi.” Vu Miểu Miểu sao còn nỡ mắng người ta nữa.

“Đáng đời!”

Hoắc Minh Tri ở đầu kia điện thoại thật sự không nghe nổi nữa, tức đến mức trực tiếp cúp điện thoại: “Mèo và chủ đều cùng một đức hạnh.”

Sau đó, Hoắc Minh Tri và Dương Minh cùng nhau tìm kiếm địa điểm có thể chôn xác ở khu đất hoang. Thông thường mà nói, địa điểm chôn xác sẽ khá kín đáo, nhưng khu đất này vì được khai phá xây dựng, đã bị san bằng, nhìn qua chỗ nào cũng như nhau, hoàn toàn không tìm được địa điểm được gọi là kín đáo. Sau khi tìm suốt ba tiếng, Hoắc Minh Tri lạnh đến mức tay chân buốt giá, những vẫn không thu hoạch được gì.

“Cứ tìm như vậy cũng không ổn.” Hoắc Minh Tri mở cửa xe lấy bình nước, uống một hớp.

“Còn không phải sao, bây giờ thời tiết trở lạnh, đến tối sẽ càng lạnh hơn.” Dương Minh cũng than thở.

“Tìm người chịu trách nhiệm khu đất này hỏi thăm, xem thử có hình ảnh nguyên thủy của nơi này trước khi khai phá không, ít nhất xác định trước nơi nào lúc đầu có bãi cỏ lau.” Hoắc Minh Tri nói.

“Đã hỏi rồi, họ có chụp vài bức hình, nhưng không toàn diện, đã bảo họ gửi qua, hi vọng sẽ có ích.”

Chính vào lúc họ đăng vắt óc nghĩ xem phải làm sao mới có thể nhanh chóng tìm được địa điểm chôn xác, lại không biết có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác jeans đứng bên cạnh họ, đang dán sát vào tai họ lên tiếng.

“Tôi đang ở bên kia, sao các người lại không tìm được?”

“Còn mấy con chó đỉnh đầu đầy lông của các người nữa, có phải huấn luyện chưa đến nơi đến chốn không, rõ ràng đều giẫm lên đầu tôi đi qua, thế mà không ngửi ra được.”

“Tôi đã nằm ở đây ba năm rồi, đến khi nào các người mới tìm thấy tôi đây.”

“Meo ~ ~” Mèo mun bị tiếng kêu gào khàn cả giọng của nam quỷ kia làm cho đau đầu, cảnh cáo kêu một tiếng về phía người đàn ông đó.

Nam quỷ đầu tiên là run rẩy, sau đó đột nhiên mừng rỡ: “Linh miêu, mi là linh miêu? Vậy mi có thể nhìn thấy ta phải không, mi đưa họ đi tìm thi thể của ta đi.”

“Meo!” Mèo ta đây sẽ không giúp con người đã bắt cóc mình, mi đừng kêu nữa, ồn chết đi được.

Nghe thấy tiếng mèo kêu, Hoắc Minh Tri mới nhớ lại trong xe của mình còn một con mèo, vừa bận rộn liền quên mất con mèo kia.

“Đội trưởng Hoắc, con mèo này cứ kêu suốt, có phải đói rồi không?” Dương Minh hỏi.

“Đói cũng hết cách, xe tôi cũng đâu có đồ ăn cho mèo.” Hoắc Minh Tri nhìn chằm chằm mèo mun chốc lát, ma xui quỷ khiến nói: “Chủ nhân nhà mi nói mi có thể tìm được thi thể, hay là mi ra đây giúp chúng ta tìm, tìm được sớm, ta cũng đưa mi về sớm.”

Lúc nam quỷ kia nhờ Đại Hổ giúp, Đại Hổ quyết đoán từ chối, vì kẻ cao ngạo như nó, sao có thể tùy tiện giúp đám người và quỷ ngu ngốc kia được, nhưng con người ngu ngốc kia nói cũng đúng, nếu nó giúp bọn họ tìm được thi thể của nam quỷ này, nó sẽ có thể trở về sớm hơn.

Trừ lúc sáng ra ngoài ăn được bữa cá khô ra, lúc sau nó chưa ăn gì cả, buổi trưa miễn cưỡng phơi nắng một lúc, còn bị con người vô sỉ này bắt cóc. Giúp đỡ, thì có lợi cho con người ngu ngốc này quá, không giúp, nó lại không về được. Thật đúng là tức chết mèo mà.

“Meo meo meo ~ ~” Đại Hổ càng nghĩ càng giận, kêu lên một trận với Hoắc Minh Tri.

“Xem ra là đói lắm rồi.” Dương Minh nói.

“Chậc.” Hoắc Minh Tri chậc một tiếng, nghĩ đến con mèo này do mình mượn ra ngoài, nếu để nó bị đói cũng không tốt: “Cậu có đồ ăn gì không, đút cho nó một chút.”

“Có mấy miếng bánh mì, nhưng mèo biết ăn không?” Dương Minh hỏi.

“Lấy qua đây thử xem.”

Dương Minh gật đầu, quay người đi đến xe mình lấy đồ ăn.

“Meo meo meo ~ ~” Ai muốn ăn bánh mì, ta muốn cá khô, cá khô, đưa ta về.

“Đừng kêu nữa, ta cũng không phải cố ý bỏ đói mi, nếu mi thật sự có thể tìm được thi thể như Quý Lãng nói thì tốt rồi, đến khi đó ta mua cho mi năm mươi kí cá khô.” Hoắc Minh Tri lẩm bẩm nói, cũng không hi vọng mèo mun nghe hiểu.

Đột nhiên, Hoắc Minh Tri hoa mắt, dường như có thứ gì đó từ trên xe nhảy xuống.

Một lúc sau, Hoắc Minh Tri đột nhiên phản ứng lại, nhìn bóng dáng chạy vào nơi hoang dã, thất thanh la lớn: “Ngăn con mèo kia lại cho tôi.”

Lập tức, bảy tám cảnh sát nhân dân gần đó cùng Hoắc Minh Tri, truy tìm mèo mun trong hoang dã. Mà mèo mun đã thể hiện đầy đủ thế nào là một con mèo mập khéo léo, trong vòng vây đuổi chặn đường của mọi người, chạy nhảy lách né, cuối cùng dừng lại trên một đống đất không có gì khác thường.

Hoắc Minh Tri đuổi theo bảy tám phút, thở dốc đi đến gần mèo mun: “Mi chạy cái gì mà chạy, không muốn về nhà à.”

Nói rồi, Hoắc Minh Tri vươn tay bắt mèo.

Đại Hổ lách người, tránh né.

“Ta cho mi biết, mi còn chạy nữa, ta thật sự sẽ vứt mi ở đây.” Hoắc Mi Tri uy hiếp nói.

“Meo!” Đại Hổ kêu một tiếng, sau đó móng vuốt hung hăng đập xuống đất.

Sau lưng Hoắc Minh Tri, nam quỷ kia đang kích động gào lên: “Tôi ở đây, các người mau đào đi, mau đào đi.”

Hoắc Minh Tri sửng sốt, đoán ra được gì đó, nhưng lại không dám tin.

“Meo!” Đại Hổ lại kêu một tiếng, đồng thời lại đập xuống đất, động tác tác cực kì có tính người.

Hoắc Minh Tri nhìn chằm chằm mèo mun, do dự một lúc, quay người hét lên với mấy người cách đó không xa: “Mấy người các cậu, đào chỗ này.”

Cùng lúc khi Hoắc Minh Tri nói ra câu này, mèo mun ban nãy còn tránh trên đống đất không chịu rời đi, lập tức chậm rãi đi xuống, thậm chí chủ động đến bên chân Hoắc Minh Tri.

Hoắc Minh Tri thử ôm mèo mun lên, lần này mèo mun không né nữa.

Tốc độ đào bới rất nhanh, chưa đến năm phút, lập tức có phát hiện, một bộ hài cốt mặc đồ jeans dần dần lộ ra.

“Tìm thấy rồi!” Cảnh sát nhân dân đang đào bới vui mừng hét lên.

Khoảnh khắc Hoắc Minh Tri nhìn thấy hài cốt, chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, ánh mắt nhìn mèo mun trong lòng như nhìn thấy quỷ.

“Đội trưởng, sao anh phát hiện được chỗ này vậy?” Dương Minh thấy thi thể được tìm ra, vui mừng hỏi.

Tìm được thi thể, mọi người không cần thức đêm ở đây nữa.

“Dương Minh, chuyện ở đây cậu canh chừng, tôi đi tìm Quý Lãng.” Nói xong, Hoắc Minh Tri ôm mèo mun trở về xe, khởi động, cả đoạn đường nhanh chóng phóng về trung tâm thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện