Vu Sư

Chương 144



“Tuyết đã rơi liên tục sáu ngày ở thành phố Hải rồi, hiện tượng khí hậu kì lạ này, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân...chuyên gia cục khí tượng chắc chắn, khí hậu bất thường này sẽ kết thúc vào hai ngày sau. Gần đây ngày tận thế mà trên mạng lan truyền, toàn bộ đều là lời đồn giả dối, hi vọng người dân không tin lời đồn không lan truyền lời đồn, yên tâm chuẩn bị mừng năm mới...”

Trong đội cảnh sát hình sự, Dương Minh cầm theo mấy bộ hồ sơ vào phòng làm việc của Hoắc Minh Tri, nghe được tin tức như vậy.

“Coi như mấy chuyên gia đã tìm được nguyên nhân rồi, nếu còn không giải thích nữa, bên ngoài thật sự sẽ loạn mất.” Dương Minh thở dài nói: “Mấy ngày nay, tỷ lệ các vụ án ở thành phố Hải tăng cao không chỉ gấp đôi, năm nay chúng ta, khỏi về nhà ăn tết rồi.”

“Đây là gì?” Hoắc Minh Tri nhìn thứ Dương Minh cầm trong tay.

“Tội phạm giết người tối qua mới bắt được, thẩm vấn xong rồi.”

“Lý do giết người?”

“Nói tận thế rồi, phải thích ứng trước với cuộc sống máu tanh, mẹ nó đúng là bệnh thần kinh.” Dương Minh hung hăng mắng: “Bây giờ cái này phải làm sao đây, nếu thật sự là bệnh tâm thần, không phán được, nghẹn khuất mất.”

Vụ án hình sự này, điều may mắn duy nhất, chính là khi đó kẻ tâm thần đuổi theo chém người ta bị tuyết làm trơn, không thể bồi thêm nhát dao cuối, khiến người bị hại nhặt lại một mạng.

“Tìm chuyên gia tâm thần giám định đi.”

“Được. Con người thời nay xem phim nhiều quá, hở chút là tận thế tận thế, thích tận thế như vậy sao, chẳng phải tuyết chỉ rơi bảy tám ngày thôi à.” Dương Minh phỉ nhổ.

“Vừa rồi cậu nói gì?” Hoắc Minh Tri sửng sốt.

“Tuyết rơi.”

“Rơi mấy ngày?”

“Bảy tám ngày, vừa rồi chẳng phải tin tức có nói sao, ngày mai hoặc mốt có thể sẽ kết thúc. Nếu ngày mai tuyết ngừng rơi, vừa khéo bảy ngày.” Dương Minh nói.

Trận tuyết bên ngoài sẽ rơi suốt bảy ngày, mọi người mau rời khỏi thành phố Hải, bảy ngày sau nếu thành phố Hải vẫn còn, thì mọi người trở về.

“Mẹ kiếp!” Hoắc Minh Tri đột nhiên chửi bậy một câu, dọa Dương Minh giật mình.

“Đội trưởng Hoắc, anh sao vậy?”

Hoắc Minh Tri không để ý anh ta, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Quý Lãng: Mấy lời đồn tận thế trên mạng chắc không phải truyền ra từ chỗ cậu đấy chứ.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tuyết rơi, Quý Lãng này hình như từng nói ở phòng làm việc tuyết sẽ rơi bảy ngày, cùng với quỷ vương diệt thế gì đó.

Quý Lãng lúc này đang ở biệt thự thương lượng sự việc với quỷ công tử, nhìn tin nhắn Hoắc Minh Tri gửi đến, đơn giản thô bạo trả lời hai chữ: Đồ điên!

Cái tên này thực sự quá kiên định đối với tín ngưỡng khoa học, Quý Lãng đã không còn hi vọng anh ta sẽ hiểu rõ nữa.

“Cho nên hiệp hội vây bắt quỷ vương thất bại đơn giản như vậy?” Vừa rồi anh và Vu Miểu Miểu đang nghe quỷ công tử kể lại quá trình hiệp hội vây bắt quỷ vương: “Hiệp hội vô dụng như vậy sao?”

Quý Lãng thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, trước đây người của hiệp hội thường xuyên kêu gào trước mặt anh, nói trấn áp anh gì đó, còn tưởng lợi hại thế nào. Nhưng mà, có lẽ thật sự quá vô dụng, cho nên mới muốn nhân lúc thực lực anh suy yếu trấn áp anh?

“Chuyện này cũng không hoàn toàn trách họ được.” Quỷ công tử nói một lời công bằng thay hiệp hội: “Quỷ vương đột ngột xuất thế, phía hiệp hội hoàn toàn chưa chuẩn bị xong, hơn nữa dưới trướng quỷ vương còn có mười tham tướng, ai nấy đều có thực lực gần đến cấp quỷ vương. Thêm vào mười vạn quỷ binh, cùng binh pháp huyền ảo khó đoán, quả thật rất khó đột phá. Nếu thật sự đánh nhau, nhất định phải tập kết tất cả tu sĩ giới Huyền học, cùng nhau giết đến Ly Sơn mới được.”

Đây cũng là chỗ đáng sợ căn bản của quỷ vương, ông ta không chỉ là một con quỷ, ông ta cón có vô số quỷ binh quỷ tướng. Muốn giết ông ta, nhất định phải giết đám quỷ binh quỷ tướng trước, mà số lượng của những quỷ binh này, dưới tác dụng của ấn quỷ vương, có thể nói là cuồn cuộn không ngớt.

“Đồ ăn đến rồi.” Liễu Mị Nhi từ căn phòng dưới tầng hầm lạch bạch chạy lên, muốn ra ngoài cửa lấy đồ ăn.

“Để tôi đi.” Quỷ công tử bây giờ đã có cơ thể, tự nhiên sẽ không để thân thể nhỏ bé của Liễu Mị Nhi ra ngoài lấy đồ ăn.

“Cám ơn Nguyên công tử.” Liễu Mị Nhi nói.

Quỷ công tử ra ngoài cửa, trong một góc quen trước cửa biệt thự nhìn thấy đồ ăn vừa được cúng xong, vừa nhấc lên, lại có một anh chàng giao đồ ăn đứng trước mặt anh ta.

“Cái này cũng là của mọi người.” Anh chàng giao đồ ăn lấy một phần cơm hộp được đóng gói cẩn thận trong thùng đồ, theo thói quen cầm trong tay đọc thầm một lúc, đợi đọc xong, mới phản ứng lại bản thân ban nãy thế mà lại thì thầm trước mặt người sống. Trong lòng anh chàng lập tức lộp bộp, có chút áy náy, tuy họ đã quen sau khi giao đồ ăn sẽ phải đọc một câu, nhưng hành vi này giống như cúng cho người chết, với người sống mà nói chung quy cũng có chút không may mắn.

“Xin...xin lỗi, tôi không cố ý.” Anh chàng giao đồ ăn vội vàng xin lỗi.

“Không sao.” Quỷ công tử không để ý, dù sao anh chàng giao đồ ăn cũng phải đưa anh ta như vậy mới đúng.

“Giọng nói của anh...anh là Nguyên Bạch?!” Anh chàng giao đồ ăn nhận ra giọng của quỷ công tử.

“Đúng vậy, tôi là Nguyên Bạch, cám ơn cậu đã giao đồ ăn cho tôi.” Quỷ công tử nói.

“Không có gì, công việc của tôi vốn là giao đồ ăn mà, chỉ là giao lâu như vậy, lần đầu nhìn thấy người thật.” Anh chàng giao đồ ăn ngượng ngùng cười hai tiếng.

“Vậy cậu nhớ kỹ dáng vẻ của tôi nhé, có lẽ sau này sẽ có ích.” Quỷ công tử nói.

“A?” Anh chàng giao đồ ăn sửng sốt.

“Mấy ngày nay tuyết rơi, trên đường trở về cẩn thận.” Tuy đồ ăn là họ trả tiền mua, nhưng mỗi một bữa đều do mấy anh chàng giao đồ ăn này cúng, năm dài tháng rộng, quỷ công tử cũng nợ không ít nhân quả của những anh chàng giao đồ ăn này.

Sau này gặp lại ở địa phủ, phải tìm cơ hội trả mới được.

“Được, cám ơn.” Anh chàng giao đồ ăn vội vàng đi giao hàng, quay người đạp xe đi mất. Đồng thời thầm nghĩ chờ lúc nghỉ ngơi, nhất định phải chia sẻ với đám đồng nghiệp của mình, chủ nhân biệt thự không phải vì tàn tật hoặc bị hủy dung mới không chịu ra lấy đồ ăn, anh Nguyên Bạch người ta, còn đẹp trai hơn nhiều so với minh tinh.

Quỷ công tử lấy đồ ăn, vừa định trở về, lại nghe thấy có người gọi anh ta.

“Nguyên Bạch?!” Trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc, giống như ban ngày gặp quỷ.

“Đông Tử.” Quỷ công tử nhìn thấy người đến, nhướng mi cười khẽ.

Hai người cùng vào biệt thự, tròng mắt Đông Vĩnh Nguyên cứ như mọc trên người quỷ công tử, bắt đầu từ khi vào cửa chưa từng rời khỏi.

Quỷ công tử bị anh ta nhìn chằm chằm không chịu nổi, thẳng thắn nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi là sứ giả được địa phủ phái tới.”

“Mẹ nó, anh vậy mà lại là sứ giả địa phủ. Tôi nói mà, làm gì có sứ giả nào kiên định đứng về phía ông chủ bà chủ, thì ra là anh.” Khi nghe nói có sứ giả địa phủ đến hiệp hội thương lượng cách đối phó mộng yểm và quỷ vương, Đông Vĩnh Nguyên quả thật sốt ruột một phen, còn đang nghĩ xem làm sao nghe ngóng chút tin tức từ chỗ sư phụ mình để tiết lộ cho ông chủ. Không ngờ, trong mắt sứ giả địa phủ chỉ có quỷ vương.

Khi đó anh ta còn nghĩ sứ giả địa phủ này tam quan cũng đứng đắn thật, bây giờ biết thân phận thật sự của đối phương, Đông Vĩnh Nguyên chỉ muốn nói một câu: Cái này đâu phải trong mắt chỉ có quỷ vương, đây rõ ràng là trong mắt chỉ có búp bê, thiên vị trắng trợn.

“Đông Đông anh ăn cơm chưa?” Vu Miểu Miểu hỏi.

“Chưa.” Đông Vĩnh Nguyên lắc đầu.

“Vậy cùng ăn đi.” Vu Miểu Miểu đưa đôi đũa qua.

“Cám ơn bà chủ.”

“Sao cậu biết tôi ở đây?” Quý Lãng hỏi, trước khi đến Đông Vĩnh Nguyên không hề gọi điện hỏi anh đang ở đâu.

“Tôi đoán.” Đông Vĩnh Nguyên nói: “Mấy ngày nay hơi thở thành phố Hải hỗn loạn, năng lượng tiêu cực tăng trưởng nhanh chóng, để không ảnh hưởng người xung quanh, ông chủ nhất định sẽ không ở lại căn nhà khi trước. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có biệt thự này.”

“Vậy cậu qua đây, là có việc tìm tôi?” Quý Lãng hỏi.

“Tôi...tôi...” Bàn tay gắp đồ ăn của Đông Vĩnh Nguyên khựng lại, dáng vẻ muốn nói lại thôi, rất khó xử.

“Không muốn nói thì đừng nói.” Quý Lãng liếc anh ta.

Đông Vĩnh Nguyên không hề buông lỏng, vẫn là dáng vẻ do dự như cũ.

“Là chuyện của hiệp hội sao?” Vu Miểu Miểu hỏi.

Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.

“Vậy anh đừng do dự nữa, nói đi, dù sao sứ giả địa phủ cũng là người của chúng tôi, hiệp hội các anh còn gì có thể giấu chúng tôi được nữa.” Vu Miểu Miểu nói.

“......” Quỷ công tử.

Tuy là vậy, nhưng mà, tôi không có ý định làm gián điệp đâu được không.

Đông Vĩnh Nguyên bị lời nói của Vu Miểu Miểu làm cho tỉnh táo, đúng vậy, Nguyên Bạch là sứ giả địa phủ, hiệp hội có bí mật cao tầng nào mà Nguyên Bạch không biết đâu.

“Hiệp hội định sau khi ông chủ và quỷ vương quyết chiến, sẽ bao vây tấn công Ly Sơn lần nữa.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

Anh ta vừa nói xong, ba người còn lại không chút biểu hiện kinh ngạc gì, dáng vẻ như đã sớm biết.

“Mọi người biết rồi?” Đông Vĩnh Nguyên chấn động nói.

“Đoán cũng đoán ra được.” Vu Miểu Miểu giải thích: “Mộng yểm và quỷ vương, đều là mối họa hiệp hội phải diệt trừ. Mà thời kì yếu ớt sau khi hai người đại chiến, chính là thời cơ tốt nhất để hiệp hội ra tay, hiệp hội không ra tay vào lúc đó mới lạ.”

“Cậu qua đây để nói cho chúng tôi biết chuyện này?” Quý Lãng hỏi.

“Không chỉ vậy, tôi còn có đồ muốn đưa cho anh.” Nói rồi, Đông Vĩnh Nguyên lấy từ trong túi của mình ra một quyển sách cổ mặt giấy ố vàng: “Đây là ghi chép sư phụ tôi tìm được, một ngàn năm trước, phong ấn mộng yểm.”

“Phong ấn mộng yểm?!” Vu Miểu Miểu vừa nghe, liền lấy sách cổ từ tay Đông Vĩnh Nguyên sốt ruột lật ra.

“Nhẹ chút, nhẹ chút, nếu sách nát, sư phụ sẽ giết tôi.” Đông Vĩnh Nguyên thấy dáng vẻ Vu Miểu Miểu lật sách thô bạo, đau lòng không thôi.

Cuốn sách này không dày, hơn nữa phần lớn đều giảng giải sau khi mộng yểm thức tỉnh vào một ngàn năm trước đã mang đến nguy hại gì cho nhân gian, chỉ có trang cuối cùng nói đến cách phong ấn, nhưng lại không toàn diện, chỉ có nửa bức tranh.

“Sao lại chỉ có nửa bức tranh vậy?” Vu Miểu Miểu hỏi.

“Chỉ có một nửa thôi, phần còn lại không được lưu truyền lại.” Đông Vĩnh Nguyên nói: “Mấy năm nay hiệp hội vẫn luôn nghiên cứu làm sao bổ sung nửa bức hình còn lại, nhưng rốt cuộc nghiên cứu ra sao, cũng chỉ có tổng hội trưởng biết.”

Quý Lãng liếc nhìn sách cổ, hỏi: “Hiệp hội tìm thứ này ra, hẳn là muốn dùng sau khi tôi và quỷ vương quyết chiến. Nếu tôi thắng, sẽ dùng pháp trận này phong ấn tôi, quỷ vương thắng, các người nhân lúc quỷ vương suy yếu giết chết quỷ vương.”

Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.

“Đồ quan trọng như vậy, sao cậu lấy được?” Quý Lãng hỏi.

“Là sư phụ đưa cho tôi.”

Mọi người vừa nghe là Hứa đại sư đưa, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Lần trước chẳng phải mọi người bảo tôi truyền lời cho hiệp hội, nói cho dù trận chiến này khó tránh khỏi, mọi người cũng sẽ cố gắng hết sức không liên lụy thành phố Hải sao. Tôi nói cho sư phụ nghe, lại nói với sư phụ, trận chiến này của hai người, thực ra là muốn đoạt ấn vương của quỷ vương, thử xem liệu có thể phong ấn sức mạnh mộng yểm trong cơ thể của ông chủ hay không.” Đông Vĩnh Nguyên giải thích: “Sư phụ nói, nếu ông chủ thật sự có thể sau khi giết chết quỷ vương tự phong ấn sức mạnh mộng yểm của mình, vậy thì không còn gì tốt hơn. Cho nên ông ấy mới bảo tôi mang cái này cho anh, nói cùng là phong ấn, có lẽ sẽ có ích cho ông chủ. Nhưng chuyện này, mọi người tuyệt đối đừng nói ra ngoài, nếu không sư phụ tôi sẽ tiêu đời.”

“Là anh xin phải không.” Quỷ công tử nhìn thấu tất cả.

“Dù sao kết quả cũng là sư phụ đưa cho tôi mà.” Đông Vĩnh Nguyên nói.

Quỷ công tử cười khẽ một tiếng.

Quý Lãng không nói chuyện, mà nhìn về phía Vu Miểu Miểu đang nghiên cứu sách cổ, hỏi: “Em có nhìn ra điểm gì khác thường không?”

“Hình vẽ không hoàn chỉnh, pháp khí cũng không có gì đặc biệt, chỉ có một điểm em rất để ý.” Vu Miểu Miểu đẩy hộp cơm trên bàn ra, đặt sách cổ ở chính giữa, chỉ vào một hàng chữ trong đó nói: “Sau khi khởi động pháp trận, dẫn dắt chính khí trời đất, phong ấn mộng yểm.”

“Câu này có gì không ổn.” Quỷ công tử hỏi.

“Thông thường mà nói, pháp thuật giới Huyền học đều dùng linh khí dẫn dắt, thậm chí có thể dùng tà khí, quỷ khí, huyết khí, chỉ duy nhất chính khí không phải là thứ pháp thuật có thể dẫn dắt được.” Vu Miểu Miểu nói.

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì chính khí tồn tại trong lòng người, tâm chính, trời đất chính.” Vu Miểu Miểu nói.

“Vậy phải làm sao để dẫn dắt chính khí trời đất?”

“Công cụ có linh lực có thể dẫn dắt linh khí, đồ dùng của quỷ dẫn dắt quỷ khí, vậy thì chính khí, đương nhiên cũng cần một pháp khí tràn ngập chính khí mới được.” Vu Miểu Miểu nói.

“Vừa rồi chẳng phải cô nói chính khí nằm trong lòng người sao? Đi đâu tìm?” Quỷ công tử hỏi.

“Tôi chưa từng gặp pháp khí có chính khí, nhưng người thì từng gặp rồi.” Vu Miểu Miểu nhìn Quý Lãng.

Quý Lãng sửng sốt, trong lòng hiện ra một bóng người.

“Hắt xì!” Hoắc Minh Tri đang ở phòng làm việc đột nhiên hắt hơi một cái.

“Đội trưởng Hoắc, anh cũng bị cảm à?” Người bên cạnh quan tâm hỏi.

“Chắc vậy, thời tiết quỷ quái đáng chết này.” Hoắc Minh Tri khịt mũi, ra ngoài rót cho mình một ly rễ bản lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện