Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ

Chương 110: Phong ấn và độc (1)



“Trong thành Ác Ma này ngư long hỗn tạp, Khuynh Cuồng, chúng ta nhất định phải cẩn thận chút, trước tìm một chỗ ở lại.” Mộc Phong ngưng trọng nói.

Mộc Khuynh Cuồng khẽ gật đầu, hai mắt sáng ngời tò mò đánh giá bốn phía, nếu không phải Mộc Phong trước nói cho nàng nơi này là Ác Ma đảo, nàng đã cảm thấy đây là một thành trấn bình thường.

Trên đường phố có đủ loại gian hàng, cũng có tửu lâu cùng điếm thương phẩm khác.

Mộc Khuynh Cuồng cùng Mộc Phong tìm hồi lâu, cuối cùng mua một tòa tứ hợp viện.

Bọn họ mới tới nơi này, những người khác ngược lại cũng không có lập tức tìm bọn họ phiền toái, nhưng có một chút người không có ý tốt theo dõi Mộc Khuynh Cuồng và Mộc Phong.

Mộc Khuynh Cuồng không quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, nên làm cái gì thì làm cái đó, đem sân nhỏ sửa sang xong, nàng hô to một hơi, xem ra nàng phải ở chỗ này đợi một đoạn thời gian rất dài.

”Gia gia, ta đi ra ngoài một chút.” Mộc Khuynh Cuồng cùng Mộc Phong gọi.

Mộc Phong do dự một hồi gật đầu nói, “Tốt, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Mộc Khuynh Cuồng hoạt bát cười một tiếng khoan khoái hướng về đường phố đi đến, nàng đương nhiên sẽ cẩn thận, nàng chỉ là muốn hiểu rõ hơn nơi này, nàng cũng không thể liên tục trốn ở trong sân, hơn nữa nàng còn muốn đi rừng rậm kia xem một chút, nàng cảm ứng được trên toà đảo này có tự nhiên năng lượng rất lớn, còn có nguyên tố lực.

Không có bao nhiêu người đến, cho nên năng lượng tự nhiên cùng nguyên tố lực đều không bị phá hư, như vậy vừa vặn cho nàng cơ hội.

”Tiểu muội muội, ngươi mới tới?” Đột nhiên một nam tử ước chừng hai mươi tuổi đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng cười chào hỏi.

Mộc Khuynh Cuồng liếc hắn một cái, khẽ gật đầu.

”A, mới tới nha, vậy ngươi phải mau mau tìm người quen, như vậy mới có thể nhận được bảo vệ tốt.” Nam tử đột nhiên đưa tay hướng về ngực Mộc Khuynh Cuồng chạm vào, nhưng một giây sau, hắn phát ra tiếng thét chói tai như giết heo, bởi vì Sửu Sửu há mồm đem một ngón tay hắn trực tiếp cắn đứt.

Mộc Khuynh Cuồng vừa thấy tình cảnh này, trên mặt tất cả đều là vẻ mặt bối rối, sợ hãi nói, “Ai nha, không xong, ma sủng của ta trời sinh mang theo kỳ độc, ngón tay của ngươi bị cắn đứt, mau mau giải độc, coi chừng độc lan tràn đến toàn thân, có ai không, mau......”

Nàng hô to gọi nhỏ vẫn chưa nói hết, tên nam tử kia sắc mặt trắng bệch chạy nhanh như làn khói.

Mộc Khuynh Cuồng hai tay vòng ngực, nghiêng nghiêng đầu, trên mặt như ác ma tươi cười, dám đến trước mặt nàng diễn trò, nàng cũng sẽ diễn a, chỉnh chết ngươi, hù chết ngươi.

Trên mặt nàng một khối bớt hồng lớn như vậy, người nọ cũng muốn ra tay.

”Đáng chết khốn kiếp, ta muốn đi cắn chết hắn.” Sửu Sửu ở trong ma thú không gian thở phì phì nói.

”Sửu Sửu, ta cùng đi với ngươi.” Phì Phì vỗ vội cánh ríu rít gọi.

Mộc Khuynh Cuồng dụng tâm linh cảm hòa cùng bọn họ nói, “Không cho phép dính vào, hắn vừa mới được dạy dỗ, chuyện khác chờ ta ở Ác Ma đảo đứng vững vàng nói sau.”

Sửu Sửu cùng Phì Phì ngoan ngoãn im lặng, tôn chỉ của bọn họ là, hết thảy nghe theo Mộc Khuynh Cuồng an bài.

Một màn vừa mới phát sinh thế nhưng không làm người xung quanh vây xem.

Mộc Khuynh Cuồng cho là bọn họ sẽ vây xem, nào biết bọn họ thế nhưng một cái cũng không nhìn, dường như một chút cũng không có hứng thú, loại chuyện này ở chỗ này thường xuyên phát sinh, cho nên bọn họ cũng không có vây xem.

Quét một vòng bốn phía, Mộc Khuynh Cuồng cảm thấy cần phải mua chút ít thức ăn trở về, phía trước có một nhà bán bánh bao, nhưng chứng kiến tấm bảng kia viết bánh bao thịt người, nàng phốc nở nụ cười, người này có phải viết như vậy để làm chiêu bài hấp dẫn người hay không a!

”Ông chủ, cho ta mười cái bánh bao, nhân bánh thịt heo.” Mộc Khuynh Cuồng cười nói xuất ra vài kim tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện