Vương Bài Triệu Hoán Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 163: Có một loại ăn ý gọi ngầm hiểu lẫn nhau (3)
Đủ loại binh khí đều có, ngược lại Mộc Khuynh Cuồng không biết chọn loại nào, lúc này Sửu Sửu cùng Phì Phì chạy ra.
“Hai người các ngươi cảm thấy cái nào tốt?” Nàng đem vấn đề vứt cho Sửu Sửu và Phì Phì.
Sửu Sửu và Phì Phì trừng mắt nhìn, đột nhiên, hai vị này đồng thời hướng tới thứ gì đó trên mặt đất, “Khuynh Cuồng, lấy cái này đi!”
Mộc Khuynh Cuồng nhìn lại, đó là một cái roi cuộn tròn thả màu đen trên mặt đất.
“Vật này được không?” Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy roi màu đen cao thấp quan sát hỏi.
“Tốt, roi này tràn đầy Hắc Sát khí, rất xứng đôi với ám nguyên tố cả ngươi nha.” Sửu Sửu nháy mắt nói.
“Ám nguyên tố có Hắc Sát khí rất cường đại, roi này giết người nhất định sẽ rất lợi hại.” Phì Phì như có điều suy nghĩ nói.
Mộc Khuynh Cuồng nghe bọn họ nói như vậy, hơn nữa nàng cảm thấy roi này rất nhẹ nhàng, mang theo cũng vô cùng tiện, liền quyết định chính là nó, binh khí khác nàng cũng không muốn, nàng cũng không phải là người tham lam.
Ra khỏi thạch thất, nàng lập tức đi tìm đám người Lam Mị, sau đó lại cầm thư cho bọn họ xem, sau khi bọn họ mười người xem qua tin, toàn bộ nhìn về phía Mộc Khuynh Cuồng.
“Đảo chủ.” Mười người cung kính kêu lên.
Mộc Khuynh Cuồng mím môi nháy mắt, khoát tay nói, “Ta không phải là đảo chủ các ngươi, các ngươi toàn bộ cầm bảo bối trong thạch thất phân ra đi, ta chỉ muốn một cây roi đen này, còn có vài cuốn sách mà đảo chủ các ngươi để ở trong rương nữa, các ngươi có ý kiến gì hay không?”
“Đương nhiên sẽ không, đảo chủ đã nói, ai lấy được cái rương chính là người hữu duyên với hắn, thập đại ác ma chúng ta sinh sống vài thập niên ở chỗ này, chúng ta cũng đi qua đảo chủ thạch thất, nhưng chưa từng phát hiện cái rương, kia giải thích rõ chúng ta không phải là người hắn mệnh định, cho nên những thứ đó đều là của ngươi.” Một nam nhân trung niên đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt nói.
Bọn họ có thể đợi ở chỗ này đã được đảo chủ chiếu cố, hơn nữa rất nhiều thứ tu luyện cũng là đảo chủ dạy bọn họ, đảo chủ ra lệnh cho bọn họ cho tới bây giờ chỉ có phục tùng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
“Vật kia ta muốn mang đi a.” Mộc Khuynh Cuồng cười hắc hắc nói.
“Khuynh Cuồng, ngươi là đảo chủ của chúng ta, ngươi xem đảo chủ tiền nhiệm đã nói.” Lam Mị lôi kéo tay Mộc Khuynh Cuồng vui vẻ cười nói, không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ là người đảo chủ mệnh định.
Mộc Khuynh Cuồng khoát tay, “Ta không thể, hiện tại ta còn có phiền toái chưa thể giải quyết, ta phải ly khai Ác Ma đảo.”
“Tại sao phải rời đi, chúng ta không phải nói tốt lắm sao, ngươi trốn trong thạch thất kia là được.” Lam Mị lông mày cau lại, tại sao lại phải đi, hiện tại nàng rất không nở bỏ được nàng đi.
“Ta và Thánh Khinh Hồng cùng rời đi, các ngươi sẽ tốt hơn, về sau ta sẽ trở lại gặp các ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng nhìn mười người bọn họ, hiện tại nàng thật không có tư cách phụ trách quản lý Ác Ma đảo, chỉ biết dẫn đến phiền toái.
Mọi người thấy nàng tâm ý đã quyết, tự biết nói nhiều cũng vô ích, hơn nữa nàng đi theo Thánh Khinh Hồng, bọn họ tựa hồ thay đổi yên tâm, dù sao biến thái kia so với bọn họ lợi hại hơn.
“Thánh Khinh Hồng, ta nguyện ý đi theo ngươi.” Sau khi Mộc Khuynh Cuồng về nhà tìm được Thánh Khinh Hồng cười nhẹ nhàng nói.
Thánh Khinh Hồng một thân hoa phục màu lam đứng ở sân nhỏ, hắn một mực chờ nàng trở lại, nghe lời của nàng, hắn nghiêng người nhìn về phía nàng, cười đến vô cùng mê người đáp, “Tốt.”
Chỉ có một chữ, nhưng lại bao hàm rất nhiều thứ, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ luôn luôn che chở nàng.
Mộc Khuynh Cuồng đứng ở nơi đó nhẹ nhàng cười, hai mắt thật sâu nhìn chằm chằm đối phương, hai người đã không cần nói nhiều liền có thể nhìn ra mọi thứ từ ánh mắt của đối phương, bởi vì có một loại ăn ý gọi ngầm hiểu lẫn nhau.
“Hai người các ngươi cảm thấy cái nào tốt?” Nàng đem vấn đề vứt cho Sửu Sửu và Phì Phì.
Sửu Sửu và Phì Phì trừng mắt nhìn, đột nhiên, hai vị này đồng thời hướng tới thứ gì đó trên mặt đất, “Khuynh Cuồng, lấy cái này đi!”
Mộc Khuynh Cuồng nhìn lại, đó là một cái roi cuộn tròn thả màu đen trên mặt đất.
“Vật này được không?” Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy roi màu đen cao thấp quan sát hỏi.
“Tốt, roi này tràn đầy Hắc Sát khí, rất xứng đôi với ám nguyên tố cả ngươi nha.” Sửu Sửu nháy mắt nói.
“Ám nguyên tố có Hắc Sát khí rất cường đại, roi này giết người nhất định sẽ rất lợi hại.” Phì Phì như có điều suy nghĩ nói.
Mộc Khuynh Cuồng nghe bọn họ nói như vậy, hơn nữa nàng cảm thấy roi này rất nhẹ nhàng, mang theo cũng vô cùng tiện, liền quyết định chính là nó, binh khí khác nàng cũng không muốn, nàng cũng không phải là người tham lam.
Ra khỏi thạch thất, nàng lập tức đi tìm đám người Lam Mị, sau đó lại cầm thư cho bọn họ xem, sau khi bọn họ mười người xem qua tin, toàn bộ nhìn về phía Mộc Khuynh Cuồng.
“Đảo chủ.” Mười người cung kính kêu lên.
Mộc Khuynh Cuồng mím môi nháy mắt, khoát tay nói, “Ta không phải là đảo chủ các ngươi, các ngươi toàn bộ cầm bảo bối trong thạch thất phân ra đi, ta chỉ muốn một cây roi đen này, còn có vài cuốn sách mà đảo chủ các ngươi để ở trong rương nữa, các ngươi có ý kiến gì hay không?”
“Đương nhiên sẽ không, đảo chủ đã nói, ai lấy được cái rương chính là người hữu duyên với hắn, thập đại ác ma chúng ta sinh sống vài thập niên ở chỗ này, chúng ta cũng đi qua đảo chủ thạch thất, nhưng chưa từng phát hiện cái rương, kia giải thích rõ chúng ta không phải là người hắn mệnh định, cho nên những thứ đó đều là của ngươi.” Một nam nhân trung niên đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt nói.
Bọn họ có thể đợi ở chỗ này đã được đảo chủ chiếu cố, hơn nữa rất nhiều thứ tu luyện cũng là đảo chủ dạy bọn họ, đảo chủ ra lệnh cho bọn họ cho tới bây giờ chỉ có phục tùng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
“Vật kia ta muốn mang đi a.” Mộc Khuynh Cuồng cười hắc hắc nói.
“Khuynh Cuồng, ngươi là đảo chủ của chúng ta, ngươi xem đảo chủ tiền nhiệm đã nói.” Lam Mị lôi kéo tay Mộc Khuynh Cuồng vui vẻ cười nói, không nghĩ tới nàng thế nhưng sẽ là người đảo chủ mệnh định.
Mộc Khuynh Cuồng khoát tay, “Ta không thể, hiện tại ta còn có phiền toái chưa thể giải quyết, ta phải ly khai Ác Ma đảo.”
“Tại sao phải rời đi, chúng ta không phải nói tốt lắm sao, ngươi trốn trong thạch thất kia là được.” Lam Mị lông mày cau lại, tại sao lại phải đi, hiện tại nàng rất không nở bỏ được nàng đi.
“Ta và Thánh Khinh Hồng cùng rời đi, các ngươi sẽ tốt hơn, về sau ta sẽ trở lại gặp các ngươi.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng nhìn mười người bọn họ, hiện tại nàng thật không có tư cách phụ trách quản lý Ác Ma đảo, chỉ biết dẫn đến phiền toái.
Mọi người thấy nàng tâm ý đã quyết, tự biết nói nhiều cũng vô ích, hơn nữa nàng đi theo Thánh Khinh Hồng, bọn họ tựa hồ thay đổi yên tâm, dù sao biến thái kia so với bọn họ lợi hại hơn.
“Thánh Khinh Hồng, ta nguyện ý đi theo ngươi.” Sau khi Mộc Khuynh Cuồng về nhà tìm được Thánh Khinh Hồng cười nhẹ nhàng nói.
Thánh Khinh Hồng một thân hoa phục màu lam đứng ở sân nhỏ, hắn một mực chờ nàng trở lại, nghe lời của nàng, hắn nghiêng người nhìn về phía nàng, cười đến vô cùng mê người đáp, “Tốt.”
Chỉ có một chữ, nhưng lại bao hàm rất nhiều thứ, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ luôn luôn che chở nàng.
Mộc Khuynh Cuồng đứng ở nơi đó nhẹ nhàng cười, hai mắt thật sâu nhìn chằm chằm đối phương, hai người đã không cần nói nhiều liền có thể nhìn ra mọi thứ từ ánh mắt của đối phương, bởi vì có một loại ăn ý gọi ngầm hiểu lẫn nhau.
Bình luận truyện