Xao Động
Chương 30: Giao triền (hạ)
Diệp Địch Sinh ân một tiếng, cầm một cái gối ôm lót xuống dưới phía eo của y, sau đó cởi bỏ đai lưng, cởi quần dài. Hắn quỳ ở giữa hai chân của Tần Tự, dùng tay nâng chân của y lên, hơi hơi hạ thấp phần eo lưng của mình, tính khí nóng rực ngăn chặn ở huyệt khẩu ướt át.
“Ngươi kiên nhẫn một chút.” Diệp Địch Sinh giữ lấy đầu gối của Tần Tự, cầm lấy dục vọng của mình thử thăm dò đi vào bên trong. Vừa đi vào, tiểu huyệt căng chật liền cắn chặt lấy dục vọng của hắn. Hắn liếc nhìn xuống cái trán đang dán một tầng mồ hôi mỏng của Tần Tự, lấy tay sờ sờ hông của y, khàn khàn nói “Đừng kẹp mạnh như vậy, thả lỏng một chút.”
Tần Tự nhíu nhíu đôi lông mày, ân một tiếng, gian nan thả lỏng hậu huyệt của mình. Diệp Địch Sinh cũng thò tay xoa nắn tính khí vì đau đớn mà héo rút của y, làm cho y có thể chuyển dời lực chú ý. Mất một lúc lâu để thích ứng, đôi lông mày nhíu chặt của Tần Tự mới thả lỏng ra một chút. Diệp Địch Sinh lại chuyển sang giữ lấy đầu gối của y, ưỡn eo về phía trước.
Côn thịt chôn ở bên trong cơ thể của y nhanh chóng đi vào khu vực sâu nhất, cái loại cảm giác trướng trướng không thích hợp khiến Tần Tự theo bản năng rên rỉ một tiếng trầm thấp. Diệp Địch Sinh cũng không biết y bởi vì đau, hay bởi vì cái gì, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận quan sát sắc mặt của y.
“Ta…… Không có việc gì……” Thấy ánh mắt quan tâm của Diệp Địch Sinh, trái tim của Tần Tự giống như được ngâm mình trong mật ngọt, chút đau đớn kia đối với y mà nói có thể có có thể không. Khóe môi y khẽ nhếch, dùng cẳng chân nhẹ nhàng cọ cọ eo của thanh niên, dùng ánh mắt cổ vũ mà chờ mong nhìn hắn “Ngươi động đi, ta không sao.”
Lông mi nồng đậm mà thon dài của Diệp Địch Sinh hơi hơi rung động, hắn cúi đầu, hôn lên khóe môi của Tần Tự một cái, giọng nói khàn khàn “Ta động.” Vừa dứt lời, rút toàn bộ tính khí đang bị vây hãm bên trong dũng đạo nóng ướt, rồi lập tức đâm trở lại huyệt khẩu của nam nhân.
Va chạm lần này vừa mạnh vừa sâu, Diệp Địch Sinh nhịn lâu lắm, tóc mái rối loạn trên trán của hắn sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Xác nhận thân thể của Tần Tự đã có thể dung nạp hắn mà không đau đớn, liền nhanh chóng tăng nhanh tần xuất đưa đẩy. Hắn vừa đỉnh lộng mặt sau của nam nhân, đồng thời cũng không quên thò tay an ủi tính khí đang phải chịu đựng vắng vẻ của y. Dưới sự kích thích kịch liệt từ cả hai phía, ánh mắt của Tần Tự dần dần tan rã, chỉ biết vươn tay theo bản năng, ôm lấy cổ Diệp Địch Sinh, vuốt ve lưng của hắn.
“Ân…… A……”
Hai người đều trong độ tuổi huyết khí phương cương, lại cấm dục vài ngày, chưa được một lúc, Tần Tự đã phóng xuất trong tay Diệp Địch Sinh. Sau cao trào, dũng đạo càng thêm mẫn cảm, mị thịt non mềm tham lam mút lấy côn thịt đang xâm nhập, Diệp Địch Sinh âm thầm véo lên đùi của mình vài cái, mới không mất mặt vì chưa đến năm phút đồng hồ đã tước vũ khí đầu hàng.
Rút dục vọng bị dính một chút bạch trọc ra, Diệp Địch Sinh vỗ vỗ mông Tần Tự, giọng nói khàn khàn “Đổi tư thế, nếu không chân ngươi sẽ bị tê.”
Tần Tự vẫn còn đang kịch liệt thở dốc, ánh mắt tan rã, dựa theo chỉ dẫn của Diệp Địch Sinh đổi sang tư thế nằm sấp. Tư thế này khiến Diệp Địch Sinh lúc tiến vào thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng cũng đồng thời khiến tính khí của Diệp Địch Sinh tiến vào chỗ sâu khó có thể tưởng tượng được.
“Cáp a……” Lúc dục vọng của Diệp Địch Sinh đâm vào, ngón chân của Tần Tự đều trở nên cứng ngắc. Y có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng với hình dạng của cái căn này nọ đang ở sâu bên trong cơ thể y một cách rõ ràng, tư thế quỳ nằm sấp khiến y cảm giác có chút xấu hổ, nhưng đồng thời cũng mang đến khoái cảm gấp bội. Nghe âm thanh ba ba phát ra từ hai cánh mông khi tính khí đâm vào, nghĩ đến người đang rong ruổi bên trong thân thể mình vẫn là Diệp Địch Sinh với gương mặt cấm dục, Tần Tự chỉ cảm thấy hai má nóng bừng đến mức bốc cháy.
“Ân……” Không bao lâu sau, Diệp Địch Sinh cũng bắn. Ngay thời khắc cuối cùng, hắn kịp thời rút tính khí của mình ra, toàn bộ tinh dịch đều bắn lên đùi trong của nam nhân. Không nghĩ tới hắn không bắn vào bên trong, Tần Tự có chút thất vọng, nhịn không được quay sang nhìn Diệp Địch Sinh. Người ở phía sau nhận được ánh mắt của y, thở phì phò, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ vài cái lên môn y “Lần sau nhớ chuẩn bị bao.”
Tần Tự lập tức liền hiểu được, úc một tiếng, đầu gối của y bị vải bọc sô pha có chút thô cứng ma sát có chút đau, dứt khoát ngồi dậy, nằm sấp lên trên người Diệp Địch Sinh, hôn lên mặt hắn.
Diệp Địch Sinh nhìn Tần Tự đang không khác gì một con cún to bự làm nũng trong lòng hắn, cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời lại có một chút cảm giác yêu thương khó miêu tả. Hắn hôn lên môi y, tùy ý để cho Tần Tự cởi hoàn toàn áo sơ mi của mình ra. Hai người trở nên trần trụi, thân thể dán lấy nhau, lại đều đang độ tuổi huyết khí phương cương, rất nhanh liền nổi dục vọng một lần nữa.
Hai người ở trên giường trong phòng ngủ làm hai lần. Tần Tự bệnh nặng mới khỏi, lần cuối cùng vừa mới kết thúc liền mệt đến mức không thể nâng nổi dù chỉ một ngón tay, y chôn mặt vào gối đầu, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, Diệp Địch Sinh hơi hơi nhíu mi, nâng một chân của y lên, từ bên cạnh hung hăng thao lộng y, liền cảm giác hai má nóng bừng.
Diệp Địch Sinh khẽ thở phì phò, nằm xuống bên cạnh y, sờ sờ mặt y, không yên lòng, nói “Mặt làm sao còn nóng như vậy? Có phải lại phát sốt hay không?” Vừa dứt lời, trên mặt liền biểu hiện hối hận, hối hận bản thân không nên nhất thời bị dục vọng khống chế, liền lôi Tần Tự ra làm mạnh như vậy.
“Không có, ta có chút mệt thôi.” Tần Tự tóm lấy tay hắn, đặt ở trong ngực mình, khóe miệng mang theo ý cười. Tuy rằng mí mắt rất nặng, nhưng y vẫn không muốn ngủ, y muốn nhìn Diệp Địch Sinh, cứ như vậy nhìn hắn cả một đêm.
“Vậy ngươi còn sức đi tắm rửa không? Nếu không ta lấy chậu nước đến cho ngươi lau qua người?”
“Lau một chút đi.” Tần Tự ngáp một cái.
Diệp Địch Sinh nhìn bộ dáng giống như sắp ngủ đến nơi của y, lại nhìn tinh dịch loang lổ trên người y, tính khiết phích lập tức phát tác, liền vào nhà tắm bưng một chậu nước ấm ra, dùng khăn mặt thấm ướt, thanh lý sạch sẽ từ trong ra ngoài cho Tần Tự.
Chờ đến khi đổi xong sàng đan, Tần Tự đã ôm một cái chăn mỏng, cuộn tròn trên giường, ngốc ngốc ngủ. Diệp Địch Sinh đưa tay đặt lên trán y dò xét, xác định độ ấm nơi đó bình thường, mới yên tâm nằm xuống bên cạnh y.
Hắn không buồn ngủ, lại trở về nơi này, lại cùng Tần Tự làm loại chuyện này, trong lòng hắn đã rất rõ ràng, giữa hắn và Tần Tự đã có vài thứ không giống lúc trước. Có lẽ một Tần Tự táo bạo, điên cuồng khiến hắn chán ghét, nhưng một Tần Tự si tình, đơn thuần Tần Tự lại khiến hắn không có biện pháp kháng cự. Hắn nhìn y cẩn thận dè chừng tiếp cận, lấy lòng mình, nhìn y hèn mọn cầu xin tình cảm của mình, nhìn y bị đâm cho đầu rơi máu chảy, không hề giữ lại phần tình cảm phải trả giá khi theo đuổi mình, trái tim cứng rắn băng lãnh từ lâu đã buông lỏng.
Chỉ là, Tần Tự ngây ngốc thích hắn lại có thể duy trì bao lâu đâu. Hắn từng lên mạng tìm hiểu về loại bệnh này của Tần Tự, cho dù hiệu quả trị liệu có tốt, nhưng xác xuất tái phát vẫn rất cao. Liệu có một ngày nào đó, y bị một chuyện gì đó kích thích, lại biến thành kẻ điên lúc ban đầu, đi tù cấm hắn? Mà hắn biết rõ, khi khả năng xấu nhất xảy ra, hắn còn có thể không hề có khúc mắc lại một lần nữa chấp nhận Tần Tự sao? Cơn ác mộng đó, nếu lại trải qua một lần nữa, hắn có phải sẽ điên mất hay không?
Diệp Địch Sinh không dám cũng không tình nguyện đi tưởng tượng sâu vào đáp án của mấy vấn đề này. Hắn nhìn sườn mặt ngủ say của Tần Tự, đưa tay vuốt ve lông mi anh tuấn của y, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười khổ.
“Ngươi kiên nhẫn một chút.” Diệp Địch Sinh giữ lấy đầu gối của Tần Tự, cầm lấy dục vọng của mình thử thăm dò đi vào bên trong. Vừa đi vào, tiểu huyệt căng chật liền cắn chặt lấy dục vọng của hắn. Hắn liếc nhìn xuống cái trán đang dán một tầng mồ hôi mỏng của Tần Tự, lấy tay sờ sờ hông của y, khàn khàn nói “Đừng kẹp mạnh như vậy, thả lỏng một chút.”
Tần Tự nhíu nhíu đôi lông mày, ân một tiếng, gian nan thả lỏng hậu huyệt của mình. Diệp Địch Sinh cũng thò tay xoa nắn tính khí vì đau đớn mà héo rút của y, làm cho y có thể chuyển dời lực chú ý. Mất một lúc lâu để thích ứng, đôi lông mày nhíu chặt của Tần Tự mới thả lỏng ra một chút. Diệp Địch Sinh lại chuyển sang giữ lấy đầu gối của y, ưỡn eo về phía trước.
Côn thịt chôn ở bên trong cơ thể của y nhanh chóng đi vào khu vực sâu nhất, cái loại cảm giác trướng trướng không thích hợp khiến Tần Tự theo bản năng rên rỉ một tiếng trầm thấp. Diệp Địch Sinh cũng không biết y bởi vì đau, hay bởi vì cái gì, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận quan sát sắc mặt của y.
“Ta…… Không có việc gì……” Thấy ánh mắt quan tâm của Diệp Địch Sinh, trái tim của Tần Tự giống như được ngâm mình trong mật ngọt, chút đau đớn kia đối với y mà nói có thể có có thể không. Khóe môi y khẽ nhếch, dùng cẳng chân nhẹ nhàng cọ cọ eo của thanh niên, dùng ánh mắt cổ vũ mà chờ mong nhìn hắn “Ngươi động đi, ta không sao.”
Lông mi nồng đậm mà thon dài của Diệp Địch Sinh hơi hơi rung động, hắn cúi đầu, hôn lên khóe môi của Tần Tự một cái, giọng nói khàn khàn “Ta động.” Vừa dứt lời, rút toàn bộ tính khí đang bị vây hãm bên trong dũng đạo nóng ướt, rồi lập tức đâm trở lại huyệt khẩu của nam nhân.
Va chạm lần này vừa mạnh vừa sâu, Diệp Địch Sinh nhịn lâu lắm, tóc mái rối loạn trên trán của hắn sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Xác nhận thân thể của Tần Tự đã có thể dung nạp hắn mà không đau đớn, liền nhanh chóng tăng nhanh tần xuất đưa đẩy. Hắn vừa đỉnh lộng mặt sau của nam nhân, đồng thời cũng không quên thò tay an ủi tính khí đang phải chịu đựng vắng vẻ của y. Dưới sự kích thích kịch liệt từ cả hai phía, ánh mắt của Tần Tự dần dần tan rã, chỉ biết vươn tay theo bản năng, ôm lấy cổ Diệp Địch Sinh, vuốt ve lưng của hắn.
“Ân…… A……”
Hai người đều trong độ tuổi huyết khí phương cương, lại cấm dục vài ngày, chưa được một lúc, Tần Tự đã phóng xuất trong tay Diệp Địch Sinh. Sau cao trào, dũng đạo càng thêm mẫn cảm, mị thịt non mềm tham lam mút lấy côn thịt đang xâm nhập, Diệp Địch Sinh âm thầm véo lên đùi của mình vài cái, mới không mất mặt vì chưa đến năm phút đồng hồ đã tước vũ khí đầu hàng.
Rút dục vọng bị dính một chút bạch trọc ra, Diệp Địch Sinh vỗ vỗ mông Tần Tự, giọng nói khàn khàn “Đổi tư thế, nếu không chân ngươi sẽ bị tê.”
Tần Tự vẫn còn đang kịch liệt thở dốc, ánh mắt tan rã, dựa theo chỉ dẫn của Diệp Địch Sinh đổi sang tư thế nằm sấp. Tư thế này khiến Diệp Địch Sinh lúc tiến vào thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng cũng đồng thời khiến tính khí của Diệp Địch Sinh tiến vào chỗ sâu khó có thể tưởng tượng được.
“Cáp a……” Lúc dục vọng của Diệp Địch Sinh đâm vào, ngón chân của Tần Tự đều trở nên cứng ngắc. Y có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng với hình dạng của cái căn này nọ đang ở sâu bên trong cơ thể y một cách rõ ràng, tư thế quỳ nằm sấp khiến y cảm giác có chút xấu hổ, nhưng đồng thời cũng mang đến khoái cảm gấp bội. Nghe âm thanh ba ba phát ra từ hai cánh mông khi tính khí đâm vào, nghĩ đến người đang rong ruổi bên trong thân thể mình vẫn là Diệp Địch Sinh với gương mặt cấm dục, Tần Tự chỉ cảm thấy hai má nóng bừng đến mức bốc cháy.
“Ân……” Không bao lâu sau, Diệp Địch Sinh cũng bắn. Ngay thời khắc cuối cùng, hắn kịp thời rút tính khí của mình ra, toàn bộ tinh dịch đều bắn lên đùi trong của nam nhân. Không nghĩ tới hắn không bắn vào bên trong, Tần Tự có chút thất vọng, nhịn không được quay sang nhìn Diệp Địch Sinh. Người ở phía sau nhận được ánh mắt của y, thở phì phò, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ vài cái lên môn y “Lần sau nhớ chuẩn bị bao.”
Tần Tự lập tức liền hiểu được, úc một tiếng, đầu gối của y bị vải bọc sô pha có chút thô cứng ma sát có chút đau, dứt khoát ngồi dậy, nằm sấp lên trên người Diệp Địch Sinh, hôn lên mặt hắn.
Diệp Địch Sinh nhìn Tần Tự đang không khác gì một con cún to bự làm nũng trong lòng hắn, cảm thấy bất đắc dĩ, đồng thời lại có một chút cảm giác yêu thương khó miêu tả. Hắn hôn lên môi y, tùy ý để cho Tần Tự cởi hoàn toàn áo sơ mi của mình ra. Hai người trở nên trần trụi, thân thể dán lấy nhau, lại đều đang độ tuổi huyết khí phương cương, rất nhanh liền nổi dục vọng một lần nữa.
Hai người ở trên giường trong phòng ngủ làm hai lần. Tần Tự bệnh nặng mới khỏi, lần cuối cùng vừa mới kết thúc liền mệt đến mức không thể nâng nổi dù chỉ một ngón tay, y chôn mặt vào gối đầu, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, Diệp Địch Sinh hơi hơi nhíu mi, nâng một chân của y lên, từ bên cạnh hung hăng thao lộng y, liền cảm giác hai má nóng bừng.
Diệp Địch Sinh khẽ thở phì phò, nằm xuống bên cạnh y, sờ sờ mặt y, không yên lòng, nói “Mặt làm sao còn nóng như vậy? Có phải lại phát sốt hay không?” Vừa dứt lời, trên mặt liền biểu hiện hối hận, hối hận bản thân không nên nhất thời bị dục vọng khống chế, liền lôi Tần Tự ra làm mạnh như vậy.
“Không có, ta có chút mệt thôi.” Tần Tự tóm lấy tay hắn, đặt ở trong ngực mình, khóe miệng mang theo ý cười. Tuy rằng mí mắt rất nặng, nhưng y vẫn không muốn ngủ, y muốn nhìn Diệp Địch Sinh, cứ như vậy nhìn hắn cả một đêm.
“Vậy ngươi còn sức đi tắm rửa không? Nếu không ta lấy chậu nước đến cho ngươi lau qua người?”
“Lau một chút đi.” Tần Tự ngáp một cái.
Diệp Địch Sinh nhìn bộ dáng giống như sắp ngủ đến nơi của y, lại nhìn tinh dịch loang lổ trên người y, tính khiết phích lập tức phát tác, liền vào nhà tắm bưng một chậu nước ấm ra, dùng khăn mặt thấm ướt, thanh lý sạch sẽ từ trong ra ngoài cho Tần Tự.
Chờ đến khi đổi xong sàng đan, Tần Tự đã ôm một cái chăn mỏng, cuộn tròn trên giường, ngốc ngốc ngủ. Diệp Địch Sinh đưa tay đặt lên trán y dò xét, xác định độ ấm nơi đó bình thường, mới yên tâm nằm xuống bên cạnh y.
Hắn không buồn ngủ, lại trở về nơi này, lại cùng Tần Tự làm loại chuyện này, trong lòng hắn đã rất rõ ràng, giữa hắn và Tần Tự đã có vài thứ không giống lúc trước. Có lẽ một Tần Tự táo bạo, điên cuồng khiến hắn chán ghét, nhưng một Tần Tự si tình, đơn thuần Tần Tự lại khiến hắn không có biện pháp kháng cự. Hắn nhìn y cẩn thận dè chừng tiếp cận, lấy lòng mình, nhìn y hèn mọn cầu xin tình cảm của mình, nhìn y bị đâm cho đầu rơi máu chảy, không hề giữ lại phần tình cảm phải trả giá khi theo đuổi mình, trái tim cứng rắn băng lãnh từ lâu đã buông lỏng.
Chỉ là, Tần Tự ngây ngốc thích hắn lại có thể duy trì bao lâu đâu. Hắn từng lên mạng tìm hiểu về loại bệnh này của Tần Tự, cho dù hiệu quả trị liệu có tốt, nhưng xác xuất tái phát vẫn rất cao. Liệu có một ngày nào đó, y bị một chuyện gì đó kích thích, lại biến thành kẻ điên lúc ban đầu, đi tù cấm hắn? Mà hắn biết rõ, khi khả năng xấu nhất xảy ra, hắn còn có thể không hề có khúc mắc lại một lần nữa chấp nhận Tần Tự sao? Cơn ác mộng đó, nếu lại trải qua một lần nữa, hắn có phải sẽ điên mất hay không?
Diệp Địch Sinh không dám cũng không tình nguyện đi tưởng tượng sâu vào đáp án của mấy vấn đề này. Hắn nhìn sườn mặt ngủ say của Tần Tự, đưa tay vuốt ve lông mi anh tuấn của y, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười khổ.
Bình luận truyện