Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc

Chương 103: 103: Đồ Ăn Khuya




Tuấn Phong chống tay lên vai ghế mỉm cười dõi theo bóng lưng chạy như con thỏ của Gia Ly.

Có một sự ngọt ngào đang chậm rãi lan ra, bắt đầu từ trái tim sau đó tới toàn bộ các tế bào trong cơ thể.

Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng năm phút đã hết.

Tuấn Phong thực hiện đúng theo dặn dò của Gia Ly đi lên phòng.

Chú đầu bếp đang lúi húi trong bếp cùng vợ khó hiểu liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhún vai lắc đầu.

Rõ ràng xe đã về được một lát mà lại người trước người sau vào nhà, bộ dáng còn gấp gáp nữa chứ.

Đây đâu phải năm mới mà chọn người xông nhà?
Tuấn Phong chẳng để ý tới ánh mắt kỳ quái của cô chú đấy mà đi vội vào phòng ngủ.

Vị trí đầu tiên anh dò xét chính là trên giường, nhưng ở đó chẳng có bất cứ ai.

Mỏi mắt tìm cũng chả có thu hoạch gì.

Anh hơi cau mày, sau đó nhấc chân bước sang phòng sách bên cạnh.

Quả nhiên người đang trốn ở đây.


Ánh điện màu vàng ở góc phòng đang tỏa ra thứ ánh sáng quen thuộc.

Anh gấp gáp đưa mắt lần nữa tìm kiếm bóng dáng nhỏ xinh kia, khóe môi cong lên.

Tuấn Phong thích thú bước vào phòng khép cửa lại, đi tới gần cửa sổ.

Gia Ly đang nằm trên chiếc ghế mây xoay lưng về phía này.

Bàn tay anh đưa lên cổ áo mình, mỗi bước chân là một động tác cởi bỏ.

Khi đến bên cạnh ghế của Gia Ly, quần âu đã bị ném trên sàn nhà, áo sơ mi mở phanh ra khoác hờ hững trên người.

Gia Ly trợn mắt há hốc mồm.

“Lần sau em mua đồ lót đôi nhé.

Anh muốn chúng ta mặc giống nhau,có đôi có cặp từ trong ra ngoài.” Tuấn Phong nhìn bộ đồ ngủ quyến rũ trên người Gia Ly buông lời trêu đùa.

Gia Ly cười tươi như hoa nói luôn: “Em mua anh mà không mặc chính là con chó nha!”
Tuấn Phong nhìn lại Gia Ly lần nữa từ trên xuống dưới, sau đó cẩn thận gật đầu: “Ừ!”
Gia Ly ngồi dậy cầm lấy vạt áo của anh kéo mạnh, người đàn ông chiều theo ý cô chống tay cúi người xuống.

Giọng nói ngọt ngào vang lên: “Có những điều em không cần nói anh cũng hiểu phải không? Vậy nên, chuyện chúng ta không thể sinh con, là do em nguyện ý, anh tuyệt đối không được suy diễn lung tung, được chứ?”
Ngón tay của người đàn ông vẽ tròn trên đùi cô, ngón tay hư hỏng mon men theo đường cũ đi tới nơi quen thuộc.

Anh khàn giọng đáp, lời nói chất chứa rất nhiều sự rung động: “Cảm ơn em!”
Gia Ly vòng tay ôm lấy cổ của anh, đôi môi hai người tìm đến với nhau, nụ hôn này không giống với bất cứ nụ hôn nào trước kia.

Bởi ngoài tình yêu, nó còn chứa đựng cảm xúc lớn lao của cả hai vào lúc này.

Những con người cô đơn, tự nguyện gắn kết với nhau để chia sẻ sự ấm áp.

Tuấn Phong xoay người ngồi vào ghế ôm Gia Ly đặt lên đùi mình.

Cô dạng chân, nơi tư mật cách lớp ren lụa mỏng manh tiếp xúc rất gần với nhau.

Nguồn nhiệt tựa như một cơn sóng chấn động ùn ùn chạy tới đại não, cuốn theo sự nhiệt tình của cả hai.

Môi lưỡi quấn quýt, mắt khép hờ, bên tai chỉ có tiếng thở dốc dồn dập hoà cùng mùi hương mê mị đang không ngừng khuếch tán khắp không gian.

“Cạch!” Tiếng chốt cửa bất ngờ vang lên.


Tuấn Phong lập tức cởi áo sơ mi quấn kín cơ thể Gia Ly, quắc mắt nhìn về phía cửa.

Bước chân của cô giúp việc chợt dừng lại, mặt nhăn nhó cúi gằm xuống.

Cô ấy đang thầm tự trách chính mình xuất hiện không đúng lúc, sớm không tới muộn không tới lại cố tình tới đúng vào lúc này.

Khi nãy đã biết rõ hai người bọn họ khác thường, chắc chắn đang làm chuyện gì đó mờ ám.

Vậy mà cô ta còn muốn mang bữa ăn khuya cho bọn họ để làm gì cơ chứ?
Ông chủ đang ăn bà chủ kìa, món ăn mỹ vị ấy lại bị cô ta phá ngang.

Lần này thì chít chắc luôn rồi.

Sắc mặt cô giúp việc hết tái lại đỏ.

Cô ta nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng vẫn là duy trì tư thế cúi gằm mặt, xấu hổ tiến vào.

“Thưa ông chủ, bà chủ, tôi mang một chút đồ ăn khuya lên cho hai người ạ.”
Cô ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Ánh mắt vô tình liếc lên, dừng ở trên người Gia Ly.

Cô ấy vẫn đang ngồi tại đùi của Tuấn Phong, cả người được bọc kín bởi chiếc áo sơ mi màu trắng.

Đầu rúc vào cổ của người đàn ông.

Đôi tay véo mạnh bên eo của Tuấn Phong, bờ vai run rẩy không rõ là vì khóc hay cười.

Ánh mắt của cô giúp việc lập tức trở lên sâu sắc hơn, sự vui mừng tràn ra khắp gương mặt.


Cô giúp việc bưng cái khay đặt lên trên mặt bàn ở bên cạnh.

Tuấn Phong cũng không trách mắng gì mà chỉ dặn dò: "Cô về phòng nghỉ ngơi đi.”
"Vâng! Ông bà chủ cũng nghỉ sớm đi, à không phải, cứ từ từ ngủ ạ."
"Ừ." Tuấn Phong cụt lủn đáp.

"Vâng."
Cô giúp việc cúi đầu lùi dần ra ngoài, tốc độ nhanh nhẹn vô cùng.

Sắc mặt còn hớn hở vui vẻ cứ như người được hưởng hạnh phúc là chính mình vậy.

Cô ta nhanh chóng xuống nhà, lại đóng cửa chính chốt khoá rồi trở về phòng riêng chia sẻ niềm vui này với chú đầu bếp.

Tuấn Phong thu hồi ánh mắt, nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trong ngực của mình.

Đôi môi mỏng gợi cảm cong lên, trong ánh mắt cũng ngập tràn niềm vui.

"Cô ta đi rồi, chúng ta tiếp tục nào?"
Gia Ly liếc trộm về phía cửa, thấy cô giúp việc đã thật sự đi, ngay cả cửa cũng đã đóng lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên trách móc:
"Đều tại anh?”
Cô giơ nắm đấm đánh một cái vào ngực người đàn ông, vừa xấu hổ vừa tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện