Thông tin truyện
Vài Lần Hồn Mộng
Vài Lần Hồn Mộng
“Ngươi bảo ta cứu nàng ta?”
“Đúng.”
“Cho dù ta chết, cũng muốn cứu?”
“Cho dù nàng chết.”
“A.” Ta buồn bã cười, cũng không cần nói gì thêm nữa.
“Được!” Ta chăm chú nhìn hắn, giống như một lời thề, “Được.” Giống như lời nói đó, ngươi muốn ta chết thì ta chết.
Trời vào thu, ở dưới chân núi U Đô thời tiết càng ngày càng lạnh, Đại U Cung gần sát đỉnh núi đã nhanh giống như mùa đông giá rét. Thời tiết như vậy còn muốn mỗi ngày phải đi đến Hàn Ngọc Động trên đỉnh núi trích máu, thật không phải là người sống! Yêu hồ kia quả thật còn tàn nhẫn hơn quỷ hút máu.
Mặc dù mấy ngày này đã cho đi rất nhiều máu, công năng tạo máu còn không theo kịp tốc độ trích máu. Đầu choáng váng còn chưa đủ cảm thấy quái lạ, sáng nay khi rời giường thế nhưng lại trực tiếp ngất đi. Nhưng cũng may không chậm trễ thời gian bao lâu.
Ta nâng mặt nạ “Khiêu đại thần” trên mặt, ôm ngực thở dốc nói: “Đây là thân bị chịu tội.” Nghỉ ngơi trong chốc lát, quấn chặt áo choàng, tiếp tục đi về hướng đỉnh núi.
Kỳ thật, ban đầu Thương Tiêu muốn phái người đưa ta đi lên. Nhưng ta cự tuyệt vô cùng rõ ràng, ta không muốn chấp nhận làm như vậy chỉ là vì đổi lấy sự đau lòng của hắn . Bởi vì ta hiểu rằng người có thể khiến cho hắn đau lòng, chỉ có người trên đỉnh núi kia, nữ tử tuyệt sắc ngủ bốn trăm năm ở trong Hàn Ngọc Động —— Tử Đàn.
Hắn thậm chí muốn ta dùng tính mạng của mình để cứu nàng!
Biểu hiện lạnh như băng kia chợt lóe qua, cả người ta không khỏi cứng lạnh đến bước chân cũng đông lạnh.
Bình luận truyện