Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 110: Kẻ Chiến Thắng Là Nàng
Hai nữ nhân đấu khẩu tới hăng say, nhiều lời quá mức làm Mặc Ôn Khanh nhức đầu, không nhịn nổi nữa xen ngang: "Tân Cầm Nhi! Tỉ tỉ ngươi nằm trong lòng Uyên Thành còn đang nguy hiểm, ngươi có thể kiệm lời lại ngồi xuống chăm sóc hay không!"
"Ta..." Tân Cầm Nhi bị ánh mắt sắc lạnh của Mặc Ôn Khanh quét qua, lời bên môi lập tức nuốt trở về, ngoan ngoãn cúi đầu xem Tân Phương Phương.
Mạc Kim Tân thấy thế khinh thường hử lạnh, "Ngu ngốc!"
Mặc Ôn Khanh chẹp miệng, chuyển qua Mạc Kim Tân, không nể nang cất giọng: "Này, Mạc Kim Tân à, cô nếu đứng ngăn cản chúng ta mang người đi, liền qua đây xuất chiêu, không thì đứng yên, yên lặng cho người khác làm việc!"
Lời nói ra, khiến Mạc Kim Tân triệt để mắc nghẹn một chỗ, để mà nói ả ta thật sự không ngăn cản được, một Mặc Ôn Khanh, một Huyền Uyên Thành, dù ả ta có võ công cũng không có phần thắng.
Nhưng ả ta có ngọc bội lấy từ trên người Tân Phương Phương, miếng ngọc này không cản người được, tuy nhiên Mạc Kim Tân muốn dúng nò để xác nhận chuyện kia.
Rằng Tân Phương Phương liệu có phải là ái nhân trong lòng Huyền Uyên Thành bây giờ không, và điều này chắc chắn phải chính miệng chàng thừa nhận.
Thời điểm Mạc Kim Tân mải suy nghĩ lưỡng lự có nên đem vật ra, Huyền Uyên Thành bên này đã bế Tân Phương Phương lên, ánh mắt chàng để ý nàng từng chút một.
"Nóng..." Tiếng Tân Phương Phương phát ra mềm mại rũ hoặc lòng người, nàng không chỉ nỉ non bên tai, trong cơn mê man lại vòng tay ôm cổ chàng, cả người dựa sát hơn nữa, khiến cho khoảng cách giữa hai người không có một khe hở nào tồn tại.
Huyền Uyên Thành xem xét loạt hành vi của nàng, chàng chớp mắt vẻ mặt bình tĩnh không nói gì, cuối cùng thuận theo để đầu nàng tựa vào vai mình.
Cảnh tượng hai người như thế hiện hữu trong tầm mắt Tân Cầm Nhi, nàng ta khẽ cong môi, âm thầm suy nghĩ to gan.
Mà hành động đó Mạc Kim Tân cũng trông thấy, tức khắc ả ta xông lên mấy bước, tay giơ lên miếng ngọc, lớn tiếng nói: "Ôn Vương, miếng ngọc của Tân Phương Phương đang ở chỗ tiểu nữ, người có muốn lấy thay hay không?"
Huyền Uyên Thành chưa phản ứng, Mặc Ôn Khanh tự nhiên nhảy lên, "Này này này Mạc Kim Tân, ta không ngờ tính cách của cô xấu đến thế, bắt cóc người khác rồi lấy luôn đồ người ta à? Trả đây!"
"Mặc Ôn Khanh, chuyện này chẳng liên quan đến ngươi, nên bớt đừng chen vào, vả lại tiểu nữ tin chắc chủ nhân trước của miếng ngọc là Ôn Vương Gia đây, có lẽ tiểu nữ sẽ giữ lấy đến khi Ôn Vương mở lời." Mạc Kim Tân cau mày tránh thoát khỏi ánh nhìn Mặc Ôn Khanh.
Đến cuối Huyền Uyên Thành nghiêng mặt qua, bình đạm đáp: "Chủ nhân của đôi ngọc bội ấy là Hương Phi, và ngọc chính Hương Phi trước đây ban xuống riêng cho Tân nhị tiểu thư, Mạc tiểu thư cảm thấy bản thân phù hợp để giữ nó không?"
Mạc Kim Tân nghe xong lập tức mở lớn mắt mình, kinh ngạc không thôi, muốn nói điều gì mà dường như mắc kẹt lại ở trong
Ngọc là Hương Phi nương nương ban tặng cho Tân Phương Phương? Nhưng tại sao?
Mạc Kim Tân tự hỏi một hồi, sau chợt nhớ ra chuyện năm xưa Diệp Tuyết Chi từng kể.
Hương Phi nương nương là mẫu phi Huyền Uyên Thành, lúc bà ấy còn sống không hề thích Diệp Tuyết Chi, hơn nữa chưa từng nhắc tên Diệp Tuyết Chi mặc dù Diệp Tuyết Chi cùng Huyền Uyên Thành đã định ước với nhau.
Diệp Tuyết Chi nói nữ tử duy nhất được bà ấy nhắc đến trước mặt Huyền Uyên Thành là Tân Phương Phương, cơ mà năm xưa Tân Phương Phương chỉ là đứa trẻ chưa tròn mười tuổi.
Lẽ nào...
Bỗng nhiên Mạc Kim Tân cười lớn, rõ ràng tiếng cười vui lại đong đầy sự chua xót, đan xen giọt lệ trên khóe mắt rơi xuống, ả ta khóc cười lẫn lộn ném đi ngọc bội, "Hóa ra ngay từ đầu Tân Phương Phương mới là người được chọn! Kẻ thua không chỉ mình ta, có cả Diệp Tuyết Chi... Ha ha, hay lắm, người chiến thắng được thừa nhận từ trưởng bối, dễ dàng nhận lấy sự che chở yêu thương."
Sự việc diễn ra, ngọc bội lăn đến cạnh Mặc Ôn Khanh, y không khỏi bất ngờ, nhìn dáng vẻ Mạc Kim Tân bị đả kích nặng nề, bất đắc dĩ y cúi người nhặt ngọc bội lên, quay qua hỏi Huyền Uyên Thành: "Tại sao ta không nghe huynh nói gì về chuyện xưa thế?"
"Dần dần huynh sẽ biết nhiều thôi." Huyền Uyên Thành nhàn nhạt đáp lại.
Chàng vẫn còn rất nhiều chuyện khác, chẳng qua chưa tới lúc nói tới, phần chuyện bây giờ, chính chàng khi nghĩ lại cũng khó thấu ý định của mẫu phi là gì.
Sao lại ngứa cổ...
Huyền Uyên Thành cảm giác bên cổ ngứa ngáy, khoảng khắc cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là hình ảnh cánh môi Tân Phương Phương mềm mại dán vào cổ chàng, như có như không in lên phía trên da một vết hôn, trong phút giây chàng ngỡ ngàng, luống cuống nghiêng cổ né tránh, nhưng rốt cuộc bị tay nàng ghim chặt, cùng hung hăng hôn hơn.
Huyền Uyên Thành chau mày, nuốt xuống nước bọt, chàng mắt nhắm mắt mở đành chịu đựng, bởi lẽ giờ có buông tay ra là cả hai người đều ngã.
Lúc sau một tiếng chụt khẽ khàng vang lên, vành tai Huyền Uyên Thành theo sau xuất hiện mảnh đỏ ửng, tượng chưng sự ngại ngùng.
"Ta..." Tân Cầm Nhi bị ánh mắt sắc lạnh của Mặc Ôn Khanh quét qua, lời bên môi lập tức nuốt trở về, ngoan ngoãn cúi đầu xem Tân Phương Phương.
Mạc Kim Tân thấy thế khinh thường hử lạnh, "Ngu ngốc!"
Mặc Ôn Khanh chẹp miệng, chuyển qua Mạc Kim Tân, không nể nang cất giọng: "Này, Mạc Kim Tân à, cô nếu đứng ngăn cản chúng ta mang người đi, liền qua đây xuất chiêu, không thì đứng yên, yên lặng cho người khác làm việc!"
Lời nói ra, khiến Mạc Kim Tân triệt để mắc nghẹn một chỗ, để mà nói ả ta thật sự không ngăn cản được, một Mặc Ôn Khanh, một Huyền Uyên Thành, dù ả ta có võ công cũng không có phần thắng.
Nhưng ả ta có ngọc bội lấy từ trên người Tân Phương Phương, miếng ngọc này không cản người được, tuy nhiên Mạc Kim Tân muốn dúng nò để xác nhận chuyện kia.
Rằng Tân Phương Phương liệu có phải là ái nhân trong lòng Huyền Uyên Thành bây giờ không, và điều này chắc chắn phải chính miệng chàng thừa nhận.
Thời điểm Mạc Kim Tân mải suy nghĩ lưỡng lự có nên đem vật ra, Huyền Uyên Thành bên này đã bế Tân Phương Phương lên, ánh mắt chàng để ý nàng từng chút một.
"Nóng..." Tiếng Tân Phương Phương phát ra mềm mại rũ hoặc lòng người, nàng không chỉ nỉ non bên tai, trong cơn mê man lại vòng tay ôm cổ chàng, cả người dựa sát hơn nữa, khiến cho khoảng cách giữa hai người không có một khe hở nào tồn tại.
Huyền Uyên Thành xem xét loạt hành vi của nàng, chàng chớp mắt vẻ mặt bình tĩnh không nói gì, cuối cùng thuận theo để đầu nàng tựa vào vai mình.
Cảnh tượng hai người như thế hiện hữu trong tầm mắt Tân Cầm Nhi, nàng ta khẽ cong môi, âm thầm suy nghĩ to gan.
Mà hành động đó Mạc Kim Tân cũng trông thấy, tức khắc ả ta xông lên mấy bước, tay giơ lên miếng ngọc, lớn tiếng nói: "Ôn Vương, miếng ngọc của Tân Phương Phương đang ở chỗ tiểu nữ, người có muốn lấy thay hay không?"
Huyền Uyên Thành chưa phản ứng, Mặc Ôn Khanh tự nhiên nhảy lên, "Này này này Mạc Kim Tân, ta không ngờ tính cách của cô xấu đến thế, bắt cóc người khác rồi lấy luôn đồ người ta à? Trả đây!"
"Mặc Ôn Khanh, chuyện này chẳng liên quan đến ngươi, nên bớt đừng chen vào, vả lại tiểu nữ tin chắc chủ nhân trước của miếng ngọc là Ôn Vương Gia đây, có lẽ tiểu nữ sẽ giữ lấy đến khi Ôn Vương mở lời." Mạc Kim Tân cau mày tránh thoát khỏi ánh nhìn Mặc Ôn Khanh.
Đến cuối Huyền Uyên Thành nghiêng mặt qua, bình đạm đáp: "Chủ nhân của đôi ngọc bội ấy là Hương Phi, và ngọc chính Hương Phi trước đây ban xuống riêng cho Tân nhị tiểu thư, Mạc tiểu thư cảm thấy bản thân phù hợp để giữ nó không?"
Mạc Kim Tân nghe xong lập tức mở lớn mắt mình, kinh ngạc không thôi, muốn nói điều gì mà dường như mắc kẹt lại ở trong
Ngọc là Hương Phi nương nương ban tặng cho Tân Phương Phương? Nhưng tại sao?
Mạc Kim Tân tự hỏi một hồi, sau chợt nhớ ra chuyện năm xưa Diệp Tuyết Chi từng kể.
Hương Phi nương nương là mẫu phi Huyền Uyên Thành, lúc bà ấy còn sống không hề thích Diệp Tuyết Chi, hơn nữa chưa từng nhắc tên Diệp Tuyết Chi mặc dù Diệp Tuyết Chi cùng Huyền Uyên Thành đã định ước với nhau.
Diệp Tuyết Chi nói nữ tử duy nhất được bà ấy nhắc đến trước mặt Huyền Uyên Thành là Tân Phương Phương, cơ mà năm xưa Tân Phương Phương chỉ là đứa trẻ chưa tròn mười tuổi.
Lẽ nào...
Bỗng nhiên Mạc Kim Tân cười lớn, rõ ràng tiếng cười vui lại đong đầy sự chua xót, đan xen giọt lệ trên khóe mắt rơi xuống, ả ta khóc cười lẫn lộn ném đi ngọc bội, "Hóa ra ngay từ đầu Tân Phương Phương mới là người được chọn! Kẻ thua không chỉ mình ta, có cả Diệp Tuyết Chi... Ha ha, hay lắm, người chiến thắng được thừa nhận từ trưởng bối, dễ dàng nhận lấy sự che chở yêu thương."
Sự việc diễn ra, ngọc bội lăn đến cạnh Mặc Ôn Khanh, y không khỏi bất ngờ, nhìn dáng vẻ Mạc Kim Tân bị đả kích nặng nề, bất đắc dĩ y cúi người nhặt ngọc bội lên, quay qua hỏi Huyền Uyên Thành: "Tại sao ta không nghe huynh nói gì về chuyện xưa thế?"
"Dần dần huynh sẽ biết nhiều thôi." Huyền Uyên Thành nhàn nhạt đáp lại.
Chàng vẫn còn rất nhiều chuyện khác, chẳng qua chưa tới lúc nói tới, phần chuyện bây giờ, chính chàng khi nghĩ lại cũng khó thấu ý định của mẫu phi là gì.
Sao lại ngứa cổ...
Huyền Uyên Thành cảm giác bên cổ ngứa ngáy, khoảng khắc cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là hình ảnh cánh môi Tân Phương Phương mềm mại dán vào cổ chàng, như có như không in lên phía trên da một vết hôn, trong phút giây chàng ngỡ ngàng, luống cuống nghiêng cổ né tránh, nhưng rốt cuộc bị tay nàng ghim chặt, cùng hung hăng hôn hơn.
Huyền Uyên Thành chau mày, nuốt xuống nước bọt, chàng mắt nhắm mắt mở đành chịu đựng, bởi lẽ giờ có buông tay ra là cả hai người đều ngã.
Lúc sau một tiếng chụt khẽ khàng vang lên, vành tai Huyền Uyên Thành theo sau xuất hiện mảnh đỏ ửng, tượng chưng sự ngại ngùng.
Bình luận truyện