Thông tin truyện
Đỉnh Cấp Rể Quý
Đỉnh Cấp Rể Quý
Quá hay
Đánh giá:
7.1
/10
từ 16
lượt
Trần Phong, Người thừ kế của nhà siêu giàu đỉnh cấp gặp rất nhiều rắc rối khi chỉ ước ao cuọc sống điền viên. Lựa chọn làm rể hay thừa kế, xin mời các bạn đọc bộ truyện đô thi hợp thời này.
Trích:
Thành phố Thương Châu, phố đi bộ, trước cửa một nhà hàng, Trần Dật Thần mặc một bộ quần áo giao đồ ăn màu vàng, thần sắc lạnh nhạt.
“Dạ phải, ông chủ nói, chỉ cần cậu chủ chịu về nhà họ Trần, tài sản trăm ngàn tỷ của nhà họ Trần sẽ giao cho cậu chủ nắm giữ.” Đối diện với Trần Dật Thần, một ông lão mặc Đường phục màu xám cung kính mở miệng.
“Ha…tài sản trăm ngàn tỷ?” Trần Dật Thần cười tự giễu một tiếng, nhàn nhạt thở dài nói: “Nhà họ Trần các người thật có tiền a.”
Giống như là nghe ra được ý vị mỉa mai trong lời nói của Trần Dật Thần, ông lão Đường phục bất lực hỏi: “Cậu chủ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ba năm trước sao?”
Thấy Trần Dật Thần không nói chuyện, Trần Lâm cười khổ nói: “Cậu chủ, chuyện ba năm trước, đích thực là ông chủ làm không đúng, nhưng ba năm nay, ông chủ cũng đã vì chuyện đó mà trả giá đủ rồi, tại sao cậu chủ lại không chịu cho ông chủ một cơ hội kia chứ?”
“Cơ hội?” Khoé miệng Trần Dật Thần nhếch lên một tia mỉa mai, bảo anh cho Trần Ứng Long cơ hội, nhưng Trần Ứng Long đã từng cho mẹ anh qua cơ hội sao?
Trần Dật Thần vĩnh viễn cũng không quên được, ba năm trước, bộ dạng mẹ bệnh chết ở trước mặt của mình.
Nhà họ Trần có tài sản trăm ngàn tỷ, nhưng Trần Ứng Long lại không chịu móc ra 3 tỷ để cho mẹ chữa bệnh, cho dù mình đã quỳ xuống trước mặt ông ta vẫy đuôi cầu xin lòng thương xót như một con chó, Trần Ứng Long cũng không một chút động lòng, trơ mắt mà nhìn mẹ bị bệnh chết.
Bây giờ Trần Ứng Long lại muốn một cơ hội? Ha…
Trần Dật Thần lắc đầu, thần sắc mang theo sự trào phúng nói không nên lời.
Trích:
Thành phố Thương Châu, phố đi bộ, trước cửa một nhà hàng, Trần Dật Thần mặc một bộ quần áo giao đồ ăn màu vàng, thần sắc lạnh nhạt.
“Dạ phải, ông chủ nói, chỉ cần cậu chủ chịu về nhà họ Trần, tài sản trăm ngàn tỷ của nhà họ Trần sẽ giao cho cậu chủ nắm giữ.” Đối diện với Trần Dật Thần, một ông lão mặc Đường phục màu xám cung kính mở miệng.
“Ha…tài sản trăm ngàn tỷ?” Trần Dật Thần cười tự giễu một tiếng, nhàn nhạt thở dài nói: “Nhà họ Trần các người thật có tiền a.”
Giống như là nghe ra được ý vị mỉa mai trong lời nói của Trần Dật Thần, ông lão Đường phục bất lực hỏi: “Cậu chủ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ba năm trước sao?”
Thấy Trần Dật Thần không nói chuyện, Trần Lâm cười khổ nói: “Cậu chủ, chuyện ba năm trước, đích thực là ông chủ làm không đúng, nhưng ba năm nay, ông chủ cũng đã vì chuyện đó mà trả giá đủ rồi, tại sao cậu chủ lại không chịu cho ông chủ một cơ hội kia chứ?”
“Cơ hội?” Khoé miệng Trần Dật Thần nhếch lên một tia mỉa mai, bảo anh cho Trần Ứng Long cơ hội, nhưng Trần Ứng Long đã từng cho mẹ anh qua cơ hội sao?
Trần Dật Thần vĩnh viễn cũng không quên được, ba năm trước, bộ dạng mẹ bệnh chết ở trước mặt của mình.
Nhà họ Trần có tài sản trăm ngàn tỷ, nhưng Trần Ứng Long lại không chịu móc ra 3 tỷ để cho mẹ chữa bệnh, cho dù mình đã quỳ xuống trước mặt ông ta vẫy đuôi cầu xin lòng thương xót như một con chó, Trần Ứng Long cũng không một chút động lòng, trơ mắt mà nhìn mẹ bị bệnh chết.
Bây giờ Trần Ứng Long lại muốn một cơ hội? Ha…
Trần Dật Thần lắc đầu, thần sắc mang theo sự trào phúng nói không nên lời.
Danh sách chương
- Chương 151: Vậy ngươi… chết đi!
- Chương 152: Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
- Chương 153: Ông có phục không?
- Chương 154: Kẻ lợi hại họ trần
- Chương 155: Trần anh nhu
- Chương 156: Sao chổi
- Chương 157: Đòi tiền
- Chương 158: Mua vé số trúng
- Chương 159: Tôi có nhà trên đỉnh núi
- Chương 160: Cậu trần, mời ngài vào
- Chương 161: Xin lỗi
- Chương 162: Uy hiếp
- Chương 163: Rạn nứt
- Chương 164: Vô tình gặp được
- Chương 165: Ai cắm sừng ai?
- Chương 166: Hàn gia đến rồi
- Chương 167: Cuồng phong bão táp
- Chương 168: Diệp đồng khiếu
- Chương 169: Diệp hải đường
- Chương 170: Kẻ chết thay
- Chương 171: Bán phá giá dự án
- Chương 172: Phó chủ tịch trời ơi đất hỡi
- Chương 173: Sâu mọt lớn nhất!
- Chương 174: Bà đây tên là lâm như tuệ!
- Chương 175: Lâm như tuệ hung hăng càn quấy
- Chương 176: Sao lại là thằng ăn hại này?!
- Chương 177: Bà xứng sao?
- Chương 178: Chuyện đương nhiên
- Chương 179: Bồi thường tiền!
- Chương 180: Xe 78 tỷ thì thuê một ngày bao nhiêu tiền
- Chương 181: Ai có thể nghĩ đến
- Chương 182: Hạ lạc chạy trối chết
- Chương 183: Tiền biển thủ dự án
- Chương 184: Dạy cho cô một bài học
- Chương 185: Làm nô tài
- Chương 186: Gia môn bất hạnh
- Chương 187: Yên dạ yên lòng
- Chương 188: Lấy danh nghĩa của tôi
- Chương 189: Không cần khiến mình phải uất ức
- Chương 190: Hạ nhược y thật sự xinh đẹp đến thế sao?
- Chương 191: Cũng nên say một lần rồ
- Chương 192: Kế hoạch bại lộ
- Chương 193: Uống, hoặc là chết!
- Chương 194: Không đợi được nữa
- Chương 195: Bút phê miệng trách
- Chương 196: Suy nghĩ viễn vông
- Chương 197: Car god cup
- Chương 198: Cướp?
- Chương 199: Cậu chủ heo
- Chương 200: Tôn cẩu
Truyện cùng tác giả
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện