Thông tin truyện
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Quá hay
Đánh giá:
7
/10
từ 13
lượt
– Thằng khốn, biến đi cho khuất mắt tao!
Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác.
Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó không nghĩ rằng nó đã từng sống qua một quãng thời gian khủng khiếp như vậy, nhất định phải đổi khác thôi! Đó cũng chính là lý do nó quyết định đăng kí để tiếp tục học liên thông lên cao đẳng trong buổi chiều lảng nhách đó, dù trước đây hai thằng bạn gần nhà đã năn nỉ cả chục lần….
Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường. Từ công viên Phú Lâm về tới nhà đoạn đường không ngắn, cũng không dài nhưng sao nó lại cảm thấy từng bước chân của mình thật nặng nề, khung cảnh xung quanh dường như đang được vây lấy bởi một màu xám xịt, u buồn. Nó đang không xác định được hiện tại mình ra làm sao nữa: không đau hay quá đau? Chính xác là tê dại tới mức không còn cảm giác.
Sau mấy ngày liền nằm lì, lăn lộn trên căn gác nhỏ trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó mới lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa. Nhìn dòng người hối hả qua lại trên đường, tiếng rao hàng í ới vang xa, âm thanh “pin pin” hối thúc của kèn xe, mùi khói bụi xen lẫn nét đặc trưng của con phố khiến nó thấy lòng mình nhẹ hẳn, chưa bao giờ nó thấy mình thoải mái tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó không nghĩ rằng nó đã từng sống qua một quãng thời gian khủng khiếp như vậy, nhất định phải đổi khác thôi! Đó cũng chính là lý do nó quyết định đăng kí để tiếp tục học liên thông lên cao đẳng trong buổi chiều lảng nhách đó, dù trước đây hai thằng bạn gần nhà đã năn nỉ cả chục lần….
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện