100 Cách Cưng Vợ
Chương 777: Tôi là người của bùi dục
Như thế nào gọi là nhét hết?
Không phải chỉ một miếng, cũng không phải một phần, mà là tất cả đống xương gà trong tay anh ta đều nhét hết vào miệng của cô.
Xương nhỏ bị gãy dưới tác động của lực, xuyên qua miệng và lưỡi của cô, thậm chí là quai hàm, nhìn vết máu đỏ tươi tràn ra ngoài, dục vọng biến thái của Lý Trạch dường như đạt đến đỉnh cao.
Anh ta cười haha: “Ăn đi, ăn đi haha, vậy mới đúng!”
Tịch Giai Giai rất muốn nôn ra, nhưng quai hàm của cô bị kéo căng, cho nên không có cách nào khép lại được, cô cảm giác được cơn đau tê liệt ở trong miệng mình, rất đau, nhưng lại không có cách nào khép lại.
Lý Trạch thậm chí còn ấn đầu và cằm của cô, để di chuyển hàm răng của cô làm cho cô nhai hết đống xương trong miệng.
Đống xương sắc nhọn ngập trong khoang miệng, vết thương bị đâm qua càng ngày càng nhiều, đau đến mức làm cho Tịch Giai Giai muốn hét lên.
Ghê tởm, đau nhức, còn có sự tra tấn về mặt tinh thần, tất cả những điều này trở thành sự hưng phấn và khoái lạc trong mắt Lý Trạch.
Niềm vui của anh ta dựa trên sự đau khổ của Tịch Giai Giai, anh ta còn cảm thấy vui vẻ và tự hào vô cùng.
Hai người đàn ông đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khẽ quay mặt đi, không phải lần đầu tiên thực hiện “nhiệm vụ” như thế này với Lý Trạch, biết người đàn ông này biến thái như thế nào, nhưng vẫn có cảm giác buồn nôn ghê tởm vô cùng.
Anh ta vốn dĩ lôi thôi lếch thếch, hàm răng bởi vì quanh năm hút thuốc mà vừa đen vừa vàng, không đánh răng mà mỗi lần nói chuyện đều là la hét vào mặt người khác, hơi thở thối như ống cống.
Đừng nói là Tịch Giai Giai, đến bọn họ còn khó mà chịu nổi.
Không gian trong miệng dù sao cũng có hạn, rất nhiều xương bị đẩy ra ngoài, mà mỗi lần bị đẩy ra, Lý Trạch đều sẽ hung hăng đánh vào đầu của Tịch Giai Giai.
Hết cái tát này đến cái tát khác, mỗi lần đều dùng lực rất mạnh như muốn đánh gục cô, Tịch Giai Giai rất nhanh cảm thấy khó chịu, trước trán đau đớn, có cảm thấy choáng váng, đến cuối cùng, cô thậm chí còn không hơi sức hay phản ứng nào, toàn bộ đều mặc kệ cho Lý Trạch ấn đầu mình xuống.
Thấy cô không mở miệng được nữa, đánh cô thế nào cũng không có tác dụng, Lý Trạch cuối cùng cũng mất hết hứng thú, một lúc sau hất bỏ đầu của cô ra: “Phế vật!”
Mí mắt của Tịch Giai Giai mở không nổi, tát mấy lần vào đôi mắt của cô, lúc này cô mới mơ hồ mở ra, thì cảm thấy đầu mình hình như đã sưng tấy lên.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào, nói chính xác là, lý trí của cô không chịu đựng được nữa.
Tịch Giai Giai cúi đầu nhìn nền nhà bẩn thỉu dưới chân, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Nguy hiểm trước mắt, người duy nhất cô nghĩ tới đó là Bùi Dục, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, anh có phát hiện mình bị mất tích rồi có sai người tìm kiếm hay không.
Tịch Giai Giai vừa sợ vừa đau khổ, thật may lý trí vẫn thanh tỉnh, không quá hỗn loạn.
Lý Trạch vốn dĩ muốn bỏ qua cho cô, nhưng chợt nhìn thấy vũng nước nhỏ đọng lại trên mặt đất, anh ta đột nhiên nổi giận.
Tính cách của anh ta thất thường, giống như quả bom hẹn giờ, lúc này lấy chiếc kìm sắt màu đen bên hông đi qua chỗ cô.
“Vẫn chưa ngất đi à?” Anh ta lần nữa nâng cằm cô lên, nhìn thấy dấu vết xanh đỏ trên khuôn mặt trắng ngần kia, cảm thấy hưng phấn không thôi, vì đây là dấu vết anh ta để lại.
Anh ta cười một cách biến thái: “Không có tinh thần phải không? Để tôi giúp cô…”
Nói xong, anh ta quay người đi đến chỗ bếp, đó là một cái bếp đơn giản như ở nông thôn, bên trên có một khe hở, thường dùng để đun nước, nhưng anh ta lại mở khe đó ra, đút kìm sắt vào.
Tịch Giai Giai không biết anh ta muốn làm gì, nhưng có thể đoán được đó là một việc rất tàn nhẫn, cô há to miệng, cô dùng toàn lực của mình mới nói ra một câu hoàn chỉnh: “Các, các người muốn thứ gì, chỉ cần thả tôi ra, Bùi Dục đều sẽ cho mấy người hết…”
Nhân lúc đang đốt kìm sắt, Lý Trạch đứng ở đằng xa nói với cô: “Tiền? Cô cảm thấy xử lí cô giúp người ta nhiều tiền hơn, hay thả cô ra nhiều tiền hơn?”
Từ xử lí trong miệng của anh ta có ý gì, Tịch Giai Giai lại hiểu rõ, sau lưng cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh, có thể lấy việc sống chết nói ra một cách dễ dàng như vậy, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên anh ta làm việc này.
Tuy cô không biết thân phận của đối phương là gì, nhưng từ hành động và nét mặt của Lý Trạch thì có thể nhìn ra được, trên người này có sát khí, có lẽ là thường giúp người ta làm những việc như vậy.
Người coi nhẹ sự sống chết thế này, thật sự rất nguy hiểm.
Vì vậy khi nghe thấy câu này, Tịch Giai Giai cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không biểu hiện ra, cô sợ sự sợ hãi và hốt hoảng của mình càng làm cho Lý Trạch cảm thấy hưng phấn hơn.
Thế là, cô cắn răng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, giả bộ mở miệng như không có chuyện gì nói: “Anh muốn xử lý tôi? Anh chắc chắn không? Tôi là người của Bùi Dục.”
Trái tim đập nhanh dữ dội, còn đập nhanh hơn so với khi đi tàu siêu tốc, cô không rõ đối phương nhận được mệnh lệnh gì, chỉ có thể đánh cược, đánh cược rằng bên kia không phải thực sự giết cô.
“Người của Bùi Dục thì thế nào, không phải là bị tôi bắt cóc vào đây hay sao?!” Nói đến việc bắt cóc, trên mặt của Lý Trạch không có bất kì một tia hối lỗi nào, mà còn trưng ra khuôn mặt tràn đầy đắc ý.
Anh ta coi việc bắt cóc là thứ gì? Là một loại khoe khoang năng lực của bản thân sao?
Cho dù trong lòng của Tịch Giai Giai phỉ nhổ anh ta bao nhiêu, thì cũng phải đè xuống, nói: “Đúng vậy, anh lợi hại có thể bắt cóc người của Bùi Dục như vậy, nhưng rốt cuộc không phải vì tiền hay sao? Nếu như thật sự muốn giết tôi, cho dù đối phương cho anh tiền, thì anh cảm thấy anh còn sống để tiêu tiền được sao?”
Khóe miệng đau nhức, nhưng khao khát được sống đến mức làm cho Tịch Giai Giai bình tĩnh mà thương lượng điều kiện với anh ta.
Nói xong câu này, cô cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mắt của Lý Trạch thay đổi, anh ta sững sờ trong vài giây, cũng không lập tức phản bác lại như trước đó, mà là trầm mặt một lúc rồi nói: “Người muốn giết tôi có quá nhiều, cô nghĩ tôi sợ à?”
“Tôi biết anh không sợ, nhưng cũng đều vì kiếm tiền, thế sao anh không thả tôi đi, tiền có thể đưa cho anh.”
Lúc Lý Trạch còn trẻ bởi vì tụ tập ẩu đả nhau mà đánh một tên con ông cháu cha bị thương nặng, vì thế mà ngồi tù mười năm, lúc ra tù, vì không được học hành tử tế và đã từng ngồi tù mà anh ta không tìm được công việc, sau khi được một người bạn tù cũ giới thiệu thì anh ta bắt đầu “kiếm sống” như thế này.
Tịch Giai Giai nói không sai, tất cả đều bởi vì tiền, anh ta không giống với những người đi thuê kia, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng làm.
Đợi một ngày nào đó kiếm được nhiều tiền rồi, anh ta sẽ cầm vé máy bay và hộ chiếu trái phép mà ra nước ngoài, tìm một nơi không ai biết ở đó để dưỡng lão, trải qua tuổi già.
Như cô vừa mới nói, Bùi Dục có thể cho anh ta nhiều tiền, thì Chiêm Tử Thu cũng không phải không thể, chỉ là…
“Tôi dựa vào gì mà tin cô?” Lý Trạch nghiêng đầu khạc đờm xuống đất, nói: “Hơn nữa ai có thể đảm bảo sau khi cô đi ra hỏi chỗ này rồi sẽ thực hiện cam kết của cô?”
Không phải chỉ một miếng, cũng không phải một phần, mà là tất cả đống xương gà trong tay anh ta đều nhét hết vào miệng của cô.
Xương nhỏ bị gãy dưới tác động của lực, xuyên qua miệng và lưỡi của cô, thậm chí là quai hàm, nhìn vết máu đỏ tươi tràn ra ngoài, dục vọng biến thái của Lý Trạch dường như đạt đến đỉnh cao.
Anh ta cười haha: “Ăn đi, ăn đi haha, vậy mới đúng!”
Tịch Giai Giai rất muốn nôn ra, nhưng quai hàm của cô bị kéo căng, cho nên không có cách nào khép lại được, cô cảm giác được cơn đau tê liệt ở trong miệng mình, rất đau, nhưng lại không có cách nào khép lại.
Lý Trạch thậm chí còn ấn đầu và cằm của cô, để di chuyển hàm răng của cô làm cho cô nhai hết đống xương trong miệng.
Đống xương sắc nhọn ngập trong khoang miệng, vết thương bị đâm qua càng ngày càng nhiều, đau đến mức làm cho Tịch Giai Giai muốn hét lên.
Ghê tởm, đau nhức, còn có sự tra tấn về mặt tinh thần, tất cả những điều này trở thành sự hưng phấn và khoái lạc trong mắt Lý Trạch.
Niềm vui của anh ta dựa trên sự đau khổ của Tịch Giai Giai, anh ta còn cảm thấy vui vẻ và tự hào vô cùng.
Hai người đàn ông đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, khẽ quay mặt đi, không phải lần đầu tiên thực hiện “nhiệm vụ” như thế này với Lý Trạch, biết người đàn ông này biến thái như thế nào, nhưng vẫn có cảm giác buồn nôn ghê tởm vô cùng.
Anh ta vốn dĩ lôi thôi lếch thếch, hàm răng bởi vì quanh năm hút thuốc mà vừa đen vừa vàng, không đánh răng mà mỗi lần nói chuyện đều là la hét vào mặt người khác, hơi thở thối như ống cống.
Đừng nói là Tịch Giai Giai, đến bọn họ còn khó mà chịu nổi.
Không gian trong miệng dù sao cũng có hạn, rất nhiều xương bị đẩy ra ngoài, mà mỗi lần bị đẩy ra, Lý Trạch đều sẽ hung hăng đánh vào đầu của Tịch Giai Giai.
Hết cái tát này đến cái tát khác, mỗi lần đều dùng lực rất mạnh như muốn đánh gục cô, Tịch Giai Giai rất nhanh cảm thấy khó chịu, trước trán đau đớn, có cảm thấy choáng váng, đến cuối cùng, cô thậm chí còn không hơi sức hay phản ứng nào, toàn bộ đều mặc kệ cho Lý Trạch ấn đầu mình xuống.
Thấy cô không mở miệng được nữa, đánh cô thế nào cũng không có tác dụng, Lý Trạch cuối cùng cũng mất hết hứng thú, một lúc sau hất bỏ đầu của cô ra: “Phế vật!”
Mí mắt của Tịch Giai Giai mở không nổi, tát mấy lần vào đôi mắt của cô, lúc này cô mới mơ hồ mở ra, thì cảm thấy đầu mình hình như đã sưng tấy lên.
Cô không biết nên phản ứng như thế nào, nói chính xác là, lý trí của cô không chịu đựng được nữa.
Tịch Giai Giai cúi đầu nhìn nền nhà bẩn thỉu dưới chân, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Nguy hiểm trước mắt, người duy nhất cô nghĩ tới đó là Bùi Dục, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, anh có phát hiện mình bị mất tích rồi có sai người tìm kiếm hay không.
Tịch Giai Giai vừa sợ vừa đau khổ, thật may lý trí vẫn thanh tỉnh, không quá hỗn loạn.
Lý Trạch vốn dĩ muốn bỏ qua cho cô, nhưng chợt nhìn thấy vũng nước nhỏ đọng lại trên mặt đất, anh ta đột nhiên nổi giận.
Tính cách của anh ta thất thường, giống như quả bom hẹn giờ, lúc này lấy chiếc kìm sắt màu đen bên hông đi qua chỗ cô.
“Vẫn chưa ngất đi à?” Anh ta lần nữa nâng cằm cô lên, nhìn thấy dấu vết xanh đỏ trên khuôn mặt trắng ngần kia, cảm thấy hưng phấn không thôi, vì đây là dấu vết anh ta để lại.
Anh ta cười một cách biến thái: “Không có tinh thần phải không? Để tôi giúp cô…”
Nói xong, anh ta quay người đi đến chỗ bếp, đó là một cái bếp đơn giản như ở nông thôn, bên trên có một khe hở, thường dùng để đun nước, nhưng anh ta lại mở khe đó ra, đút kìm sắt vào.
Tịch Giai Giai không biết anh ta muốn làm gì, nhưng có thể đoán được đó là một việc rất tàn nhẫn, cô há to miệng, cô dùng toàn lực của mình mới nói ra một câu hoàn chỉnh: “Các, các người muốn thứ gì, chỉ cần thả tôi ra, Bùi Dục đều sẽ cho mấy người hết…”
Nhân lúc đang đốt kìm sắt, Lý Trạch đứng ở đằng xa nói với cô: “Tiền? Cô cảm thấy xử lí cô giúp người ta nhiều tiền hơn, hay thả cô ra nhiều tiền hơn?”
Từ xử lí trong miệng của anh ta có ý gì, Tịch Giai Giai lại hiểu rõ, sau lưng cô toát ra một tầng mồ hôi lạnh, có thể lấy việc sống chết nói ra một cách dễ dàng như vậy, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên anh ta làm việc này.
Tuy cô không biết thân phận của đối phương là gì, nhưng từ hành động và nét mặt của Lý Trạch thì có thể nhìn ra được, trên người này có sát khí, có lẽ là thường giúp người ta làm những việc như vậy.
Người coi nhẹ sự sống chết thế này, thật sự rất nguy hiểm.
Vì vậy khi nghe thấy câu này, Tịch Giai Giai cảm thấy sợ hãi, nhưng cô không biểu hiện ra, cô sợ sự sợ hãi và hốt hoảng của mình càng làm cho Lý Trạch cảm thấy hưng phấn hơn.
Thế là, cô cắn răng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, giả bộ mở miệng như không có chuyện gì nói: “Anh muốn xử lý tôi? Anh chắc chắn không? Tôi là người của Bùi Dục.”
Trái tim đập nhanh dữ dội, còn đập nhanh hơn so với khi đi tàu siêu tốc, cô không rõ đối phương nhận được mệnh lệnh gì, chỉ có thể đánh cược, đánh cược rằng bên kia không phải thực sự giết cô.
“Người của Bùi Dục thì thế nào, không phải là bị tôi bắt cóc vào đây hay sao?!” Nói đến việc bắt cóc, trên mặt của Lý Trạch không có bất kì một tia hối lỗi nào, mà còn trưng ra khuôn mặt tràn đầy đắc ý.
Anh ta coi việc bắt cóc là thứ gì? Là một loại khoe khoang năng lực của bản thân sao?
Cho dù trong lòng của Tịch Giai Giai phỉ nhổ anh ta bao nhiêu, thì cũng phải đè xuống, nói: “Đúng vậy, anh lợi hại có thể bắt cóc người của Bùi Dục như vậy, nhưng rốt cuộc không phải vì tiền hay sao? Nếu như thật sự muốn giết tôi, cho dù đối phương cho anh tiền, thì anh cảm thấy anh còn sống để tiêu tiền được sao?”
Khóe miệng đau nhức, nhưng khao khát được sống đến mức làm cho Tịch Giai Giai bình tĩnh mà thương lượng điều kiện với anh ta.
Nói xong câu này, cô cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mắt của Lý Trạch thay đổi, anh ta sững sờ trong vài giây, cũng không lập tức phản bác lại như trước đó, mà là trầm mặt một lúc rồi nói: “Người muốn giết tôi có quá nhiều, cô nghĩ tôi sợ à?”
“Tôi biết anh không sợ, nhưng cũng đều vì kiếm tiền, thế sao anh không thả tôi đi, tiền có thể đưa cho anh.”
Lúc Lý Trạch còn trẻ bởi vì tụ tập ẩu đả nhau mà đánh một tên con ông cháu cha bị thương nặng, vì thế mà ngồi tù mười năm, lúc ra tù, vì không được học hành tử tế và đã từng ngồi tù mà anh ta không tìm được công việc, sau khi được một người bạn tù cũ giới thiệu thì anh ta bắt đầu “kiếm sống” như thế này.
Tịch Giai Giai nói không sai, tất cả đều bởi vì tiền, anh ta không giống với những người đi thuê kia, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng làm.
Đợi một ngày nào đó kiếm được nhiều tiền rồi, anh ta sẽ cầm vé máy bay và hộ chiếu trái phép mà ra nước ngoài, tìm một nơi không ai biết ở đó để dưỡng lão, trải qua tuổi già.
Như cô vừa mới nói, Bùi Dục có thể cho anh ta nhiều tiền, thì Chiêm Tử Thu cũng không phải không thể, chỉ là…
“Tôi dựa vào gì mà tin cô?” Lý Trạch nghiêng đầu khạc đờm xuống đất, nói: “Hơn nữa ai có thể đảm bảo sau khi cô đi ra hỏi chỗ này rồi sẽ thực hiện cam kết của cô?”
Bình luận truyện