Chương 159: Quán gà Family
Chap này được tặng cho bạn @ashes_in_my_heart vì đã cmt ở chap trước nhé 😘😘
Cung hỉ, cung hỉ~
Lần nữa, au cảm ơn những bạn đã cmt nhiệt tình nhé 😍😍
Time - Helynt
-----------------------------
Quán gà Family...
Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!
- Đồ ăn của quý khách, chúc ngon miệng!
Kim Ngưu mang đồ ăn ra cho bàn của Vưu Cổ Nhữ, đặt chúng xuống một cách thô bạo như đang dằn mặt cô ta. Vưu Cổ Nhữ cũng không khi dễ gì, chỉ lên tiếng châm chọc:
- Thái độ phục vụ như vậy, không phải là muốn đuổi khách sao?
- Nếu quý khách đã biết như vậy, sao còn chưa xách háng cút đi?
Kim Ngưu chẳng còn dáng vẻ hiền lành như đợt trước, chẳng qua, khi đấy cô vì sốc mà chưa kịp làm gì thôi. Bảo cô sợ Vưu Cổ Nhữ, xin lỗi, chưa ra tay chửi cô ta, nên cô đang tiếc nuối điều đấy đây. Ở đây cũng không phải trên trường, cô cũng chẳng cần kiêng dè gì.
Ấy vậy mà Vưu Cổ Nhữ cũng không nói gì, lại dễ dàng để Kim Ngưu rời đi. Không phải là cô ta để yên, chẳng qua là cô ta đã có cách để trả đũa Kim Ngưu mà thôi.
Việc Vưu Cổ Nhữ đến đây, không hề do ngẫu nhiên. Cô ta bây giờ ở trên trường, không còn đao to búa lớn như ban đầu nữa, đã không còn ai nể sợ cô ta và không còn ai về phe cô ta. Nghĩ lại, tất cả đều là do Lãnh Kim Ngưu của lớp 12S. Nếu không vì vụ việc ở canteen xảy ra, khiến cho cả ba mẹ cô cũng không thể làm gì đám bạn cô ta, dẫn đến cô ta không còn đủ chức quyền để ảnh hưởng đến người khác, thì mọi việc không thành ra như ngày hôm nay.
Vì vậy, cô ta tình cờ biết được, nhà Kim Ngưu mở quán ăn, mà nếu đã mở quán ăn, chẳng phải quá dễ dàng để ra tay sao. Cô ta mà đến tận đây, khi ở nhà, Kim Ngưu không hề có bạn bè chống lưng, mà gia đình Kim Ngưu cũng chỉ là làm ăn nhỏ. Cô ta chỉ cần búng tay một cái, sẽ nát như tương thôi.
Nghĩ đến, Vưu Cổ Nhữ thích thú không kiềm được, liền ra tay.
- Cái gì đây?
- Ôi mẹ ơi, ọe!
- Tởm quá đi!
Cả quán gà đột nhiên bị giọng nói kinh hãi của ba cô gái làm cho chú ý. Còn chưa biết chuyện gì, thì đám người Vưu Cổ Nhữ la lối lên:
- Phục vụ đâu? Phục vụ đâu?
- Lại cái gì đây?
Kim Ngưu vừa bê đồ ăn cho khách xong, liền vác bản mặt khó chịu đến. Vưu Cổ Nhữ cầm đĩa gà sốt cay đến trước mặt Kim Ngưu, lớn tiếng nói:
- Còn hỏi cái gì đây? Chị nhìn đi, tại sao lại có tóc ở trong gà vậy? Trời ạ, buồn nôn quá đi!
- Tóc? _Kim Ngưu có chút ngoài ý muốn:
- Cô có nhầm không đấy, làm sao có tóc trong gà được?
- Chị còn không tự xem lại đi, mắt tôi không phải để trưng nhá!
Vưu Cổ Nhữ đưa đĩa gà cho Kim Ngưu, cô nhìn kỹ lại, đúng là có một sợi tóc ở bên trong, nhưng thật vô lý, cô lên tiếng:
- Không thể nào, mẹ và chú thím tôi luôn bịt kín đầu tóc để chế biến, làm sao có thể có tóc bên trong được!
- Chị nói vậy là ý gì hả? Sự thật rành rành trước mắt còn chối sao? _Vưu Cổ Nhữ làm vẻ tức giận, hai cô tiểu thư kia cũng phụ họa:
- Vưu Cổ Nhữ, tớ đã nói rồi mà, mấy quán ăn nhỏ vầy mất vệ sinh lắm!
- Xem coi, còn không biết đó là tóc hay là lông nữa! Ôi trời, kinh tởm!
- Đừng có nói nhiều, chị mau gọi đầu bếp ra đây! _Vưu Cổ Nhữ tức tối, quyết không cho qua chuyện.
Kim Ngưu vẫn còn khó tin, thì mẹ của cô từ trong bếp chạy ra khi thấy bên ngoài có chuyện, bà nhẹ giọng lên tiếng:
- Xin lỗi, không biết quán chúng tôi có vấn đề gì vậy ạ?
- Ha, bà không biết trong quán bà có vấn đề gì, còn lên tiếng hỏi lại tôi? _Vưu Cổ Nhữ đưa ánh nhìn khinh thường dành cho mẹ Kim Ngưu, lời nói vô lễ khiến Kim Ngưu không kiềm được tức giận mà quát lớn:
- Vưu Cổ Nhữ, ăn nói hẳn hoi cho tôi!
- Cái gì? Còn dám quát tôi? Ha, mấy người đúng là không có suy nghĩ mà! _Vưu Cổ Nhữ cười khinh một cái, rồi nói:
- Trong đồ ăn thì có tóc, tôi còn chưa đòi kiện mấy người vì tội mất vệ sinh an toàn thực phẩm là may lắm rồi, còn dám lớn tiếng nạt tôi?
- Hả? Tóc? Trong đồ ăn có tóc? _Bà Triệu Tư nghe như sét đánh ngang tai, một cô tiểu thư khác lên tiếng:
- Bà nhìn đi, đây là gì!
- Nếu đã kinh doanh ẩm thực, thì làm ăn cho cẩn thận vào hộ cái đi, bà có biết có tóc trong món ăn là điều tối kỵ thế nào với quán ăn không hả? _Tiểu thư còn lại lên tiếng đanh đá, tới lượt Vưu Cổ Nhữ cũng cất giọng:
- Thật kinh tởm, thế này mà đòi phục vụ khách, tốt nhất là đóng cửa luôn đi!
Xì xầm... xì xầm...
Chứng kiến mọi việc, những vị khách trong quán bắt đầu nổi lên bàn tán, rồi như một phản xạ, kiểm tra lại đồ ăn của mình, xem coi có giống như lời của ba cô gái kia không.
Bà Triệu Tư vẫn không tin vào mắt mình, mà lẩm bẩm:
- Có lẽ có nhầm lẫn nào ở đây, chúng tôi đều bịt kín khi chế biến món ăn, hơn nữa... _Nói đến đây, bà Triệu Tư chỉ vào đĩa gà mà nói:
- Quý khách xem, sợi tóc ở trong đĩa gà xào cay nhưng lại không dính sốt, mà nằm ở bên trên, trông giống như...
Phịch!
- Vưu Cổ Nhữ!!!
Bà Triệu Tư còn chưa nói xong lời, thì Vưu Cổ Nhữ đã cầm thẳng đĩa gà mà ném vào mặt bà, gương mặt bà đều dính sốt gà cay và những viên gà nhỏ. Kim Ngưu lập tức hét lớn, cô tức giận lao đến:
- Vưu Cổ Nhữ, cô muốn tôi đánh...
- Tôi cái gì?! Mấy người làm ăn vô tâm, mất vệ sinh, bị tôi bắt tại trận rồi mà còn dám nói là hiểu nhầm? Đã không xin lỗi thì thôi đi, còn cố cãi lý! Chị có tin tôi báo cảnh sát, dẹp luôn cái tiệm nghèo nát này của nhà chị không?
- Phục vụ có vài món cơ bản cũng mắc lỗi! Mà lại là lỗi tối kỵ trong nhà hàng! Mấy người không biết vệ sinh an toàn ẩm thực là tiêu chuẩn được đặt lên hàng đầu của quán ăn à? Không biết thì đừng có mở quán! Còn thiếu gì nghề để mấy người kiếm tiền!
- Nói không chừng, sau khi đóng cửa, mấy người đến chỗ VG chúng tôi, quỳ xuống và lau giày cho chúng tôi, thì may ra chúng tôi cho một chỗ làm lao công, hahaha~
Ba người lần lượt lên tiếng, không khinh bỉ thì cũng mỉa mai. Sau đó, Vưu Cổ Nhữ lên tiếng:
- Nể tình tôi và chị học cùng trường, nên chuyện này tôi có thể sẽ không báo cảnh sát, nếu như chị, Kim Ngưu... _Nói đến đây, Vưu Cổ Nhữ nhếch khóe cười tự đắc:
- Chị và cả gia đình chị quỳ xuống tại đây, xin lỗi chúng tôi, rồi tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!
- Cái gì, cô dám... _Kim Ngưu bị Vưu Cổ Nhữ làm cho tức đến mức không kiềm được run rẩy, Vưu Cổ Nhữ hất cằm nhìn cô:
- Nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát!
- Kim Ngưu, hay là thôi đi... _Bà Triệu Tư khẽ giữ Kim Ngưu lại, lắc đầu, Kim Ngưu không cam tâm:
- Mẹ!!!
- Sao hả? Bác gái đã đồng ý rồi sao? Sự lựa chọn khôn ngoan đấy~
- Mẹ à! Tại sao chứ? Rõ ràng không phải là lỗi của chúng ta mà!!! _Kim Ngưu phẫn nộ không chấp nhận được chuyện vô lý này, Vưu Cỗ Nhữ bị thái độ của Kim Ngưu làm cho mất kiên nhẫn, lên giọng đe dọa:
- Tôi không dư dả thời gian cho mấy người đâu! Tôi đếm đến ba mà không quỳ xuống, tôi lập tức báo cảnh sát! _Nói rồi Vưu Cổ Nhữ đếm:
- Một!... Hai!... B...
Phịch!
- Ấy bác gái, bác mỏi chân rồi sao?
Ngay lúc bà Triệu Tư vừa khụy gối xuống, thì bỗng có một người đỡ lấy bà, không để gối bà chạm đất. Bà ngỡ ngàng nhìn người này, liền bị ánh sáng vô hình trên người này chiếu rọi đến khó nhìn. Cô gái mang một dáng vẻ cao quý đỡ bà Triệu Tư đứng thẳng lên, mỉm cười:
- Để cháu giúp bác đứng lên nhé!
- A...
Kim Ngưu nhìn chị gái trước mặt, hai mắt chợt toát lên tia cả kinh, mái tóc màu cam đất quen thuộc ấy, chẳng phải là...
- Suỵt!
Kim Ngưu vừa định mở miệng thì chị gái khẽ nháy mắt ra hiệu cho cô. Đỡ bác gái Triệu Tư lên, cô gái dùng khăn mùi xoa của mình lau đi những vết nước sốt trên mặt bà đi. Mùi hương thơm nhẹ thoang thoảng tỏa ra từ chiếc khăn, khiến bà Triệu Tư có cảm giác như đang đứng giữa cánh đồng hoa trong khu vườn hoàng gia của Anh Quốc, một mùi hương vô cùng vương giả.
- Này, bà chị kia, chị có biết chị vô duyên lắm không? _Vưu Cổ Nhữ thấy có người ngoài xen vào, liền khó chịu cất giọng:
- Ai cho chị xen vào chuyện của tôi hả?
- Đệ phu... _Cô gái kia không những không thèm trả lời Vưu Cổ Nhữ, mà quay sang nhìn Kim Ngưu mà cười nhẹ:
- Em đưa bác gái vào trong thay đồ đi, chị sẽ lo chuyện ở ngoài này!
- Chị... _Kim Ngưu có chút ngoài ý muốn, thì cô gái kia phẩy tay:
- Nào, sốt gà cay sệt sệt khó chịu lắm, mau đưa mẹ đi đi!
- Này bà chị kia...
Ầm!
Vưu Cổ Nhữ vừa tức tối quát lên vì cô gái mới xuất hiện không thèm để cô vào mắt, thì một tiếng động lớn vang lên. Cô gái kia đập mạnh tay xuống bàn, tiện đà giữ nguyên tư thế chống tay ấy mà nhìn Vưu Cổ Nhữ, tựa tiếu phi tiếu cất giọng:
- Dùng thái độ cho phù hợp vào, cô gái!
- Chị!
- Vừa rồi tôi có nghe, cô bảo trong đồ ăn có tóc? _Cô gái kia vừa lên tiếng, vừa uyển chuyển ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ vẫn vô cùng thanh tao. Vưu Cổ Nhữ hằn học đáp:
- Phải! Thì sao?
- Có phải sợi tóc này không nhỉ? _Nhặt sợi tóc lẫn lộn trong miếng gà nằm trên sàn nhà lên, cô gái kia cất giọng cẩn thận. Vưu Cổ Nhữ chau mày:
- Là nó thì sao?
Lúc này, cô gái kia nhẹ nhàng đứng lên, cả người đều toát lên dáng vẻ thanh lịch, cô cẩn thận cầm sợi tóc kia kên, bỏ vào chiếc túi nilon chuyên dụng để đựng mẫu vật, mơ hồ lên tiếng:
- Kỳ lạ nhỉ? Sao sợi tóc này có màu đen nhỉ? Vừa rồi tôi và cô đều thấy, bác gái đầu bếp kia, tóc là màu cam mà?
- Cái?! Ý chị là gì hả? _Cô tiểu thư kia đột nhiên bị hoảng loạn, lên tiếng hoang mang. Cô gái thanh lịch kia quay sang nhìn cô tiểu thư đó:
- Ý gì là ý gì? Không phải quá rõ rồi sao? Tóc cô... _Nói rồi cô chỉ thẳng mặt cô tiểu thư kia, khóe miệng cong lên:
- Có màu đen kìa!
- Này... này... chị tính nói là tóc đấy là của tôi ư? Nực cười, làm như có mình tôi tóc đen ấy! Chắc gì người vừa rồi là người chế biến món này, chẳng phải trong đó còn có đầu bếp tóc đen hay sao? _Vị tiểu thư kia lúng túng tuôn nguyên một tràng, nhưng cô gái bí ẩn kia vẫn thản nhiên lên tiếng:
- Tóc này là của ai, chẳng phải xét nghiệm DNA là rõ sao?
Pực!
Nói rồi, cô gái kia thẳng thừng giật một cọng tóc của cô tiểu thư kia, khiến vị tiểu thư đó nhất thời kinh hãi mà không nói thêm được lời nào. Vưu Cổ Nhữ thấy tình hình có vẻ nguy hiểm, liền lên tiếng đầy ngạo mạn:
- Bà chị coi trời bằng vung này! Chị tính đi đâu đấy, đứng lại đó cho tôi! Chị có biết tôi là ai không hả?
- Vậy cô có biết tôi là ai không?
Cô gái kia chỉ quay nửa mặt mà nhìn Vưu Cổ Nhữ bằng nửa con mắt, khóe môi cơ hồ giật lên một cách khinh bỉ. Bị nhìn bằng thái độ đó, Vưu Cổ Nhữ tức tối:
- Chị là ai chứ?!
- Yên Thi Mặc.
Ba chữ Yên Thi Mặc thốt ra nhẹ nhàng từ miệng cô gái kia, khiến không chỉ đám người Vưu Cổ Nhữ, mà cả những khách hàng có mặt tại quán đều kinh ngạc.
Đây chính là người của gia tộc đứng đầu trong Ngũ đại gia thế - Yên gia. Nét mặt của Vưu Cổ Nhữ và hai người kia ngay lập tức trở nên tái mét, không dám nói hay làm điều gì.
- Kim Ngưu, cho tôi phần cơm...
Lúc này, có một vị khách mới bước vào trong quán, anh còn chưa nói hết câu, thì phát hiện ra sự tồn tại của một người, mà khiến anh nhất thời phải im miệng. Xung quanh lại trông như bãi chiến trường, đầu Song Ngư kêu lên một tiếng, rồi hít một hơi thật sâu:
- Yên - Thi - Mặc! Chị làm cái gì vậy hả?
- Hả? Song Ngư?
Yên Thi Mặc không thể tin được Song Ngư lại xuất hiện, nhưng hình như có gì đó sai sai. Cô vừa đưa mẫu tóc cho Kim Ngưu giữ, thì Song Ngư đã bằm bằm sát khí bước đến:
- Tôi đã nói chị đừng có làm phiền Kim Ngưu nữa mà, sao chị lại đến đây gây sự vậy?
- Hả? A... Khoan đã, em hiểu nhầm rồi, chị có làm gì đâu... _Yên Thi Mặc vất bỏ hình tượng kiêu lãnh vừa rồi, mà sợ hãi trốn sau lưng Kim Ngưu, cầu cứu:
- Đệ phu, cứu chị!
- Cứu cái gì? Chị còn không mau bước ra đây? _Song Ngư không cho Yên Thi Mặc giải thích, mà nổi trận lên tiếng. Yên Thi Mặc oan ức nói:
- Tại sao chị phải ra trong khi em làm cái bộ dáng đó hả? Chị có làm gì đâu! Sao em lúc nào cũng bắt nạt chị thế! Đệ phuuuuu!!!
- Dừng lại đi Song Ngư, cậu đúng là hiểu nhầm chị ấy rồi...
- Cậu đừng có bao che cho chị ta... _Song Ngư cũng không để cho Kim Ngưu nói, mà quay sang nhìn Yên Thi Mặc:
- Sao chị có thể xuất hiện ở chỗ này chứ? Trùng hợp? Ngẫu nhiên? Xin lỗi đi, tôi không thể tin!
- Yên Thi Mặc!
Bỗng, trong lúc tình hình căng thẳng, thì có một giọng nam vang lên. Nghe giọng nói này, tim Yên Thi Mặc đột nhiên đập mạnh, cô khó tin nhìn người vừa lên tiếng. Còn chưa kịp phản ứng, thì người kia lại cất giọng, ngữ điệu ôn hòa:
- Không phải em hẹn ăn cơm cùng anh sao? Sao đang ăn lại chạy ra đấy thế?
- Anh trai Nhân Mã?
Song Ngư nhìn người vừa lên tiếng, không khỏi kinh ngạc. Chính vì lời nói của anh, mà Yên Thi Mặc lại khó tin nghi vấn:
- Uả Song Ngư, em biết anh ấy à?
- Đây là anh trai bạn tôi, chị... với anh... hai người là sao? _Song Ngư vẫn chưa thu được cái tình hình hiện tại, Kim Ngưu cũng mang một câu hỏi giống anh. Yên Thi Mặc còn chưa kịp trả lời, thì Nhân Phong mỉm cười nói:
- Bọn anh là bạn bè!
Nghe lời này, Yên Thi Mặc có chút hụt hẫng.
Xạch!
- Kim Ngưu ơi, tớ...
Nhân Mã vừa xuất hiện, thì cái miệng tự động ớ lại, rồi ngạc nhiên:
- Anh hai? Anh đến rồi à?
- Nhân Mã, Thiên Yết?
Xạch!
- Kim Ngưu, chìa khóa xe n...!!!
Bảo Bình giao hàng về, thì bị sự xuất hiện đông đông bên trong làm cho giật mình. Sao có cả Nhân Mã, Thiên Yết, Song Ngư, và cả anh trai Nhân Mã nữa vậy? Nhìn bọn họ, cô thắc mắc:
- Có tiệc đột xuất hả?
- Hả? Bảo Bình? À không phải, tớ thèm gà nên cùng Thiên Yết đến đây ăn thôi...
Xạch!
- Chị Kim
Bình luận truyện