12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!

Chương 42: Sinh tử dược



Phòng khách tướng quân phủ…

Bầu không khí căng thẳng một cách kì lạ, 12 bạn sao của chúng ta ngồi thành hai hàng, phía trên còn có lão quản gia và Thu Hương. Sau khi biết tin Triệu Lam có thai, mọi người quyết định: thăng đường thẩm vấn các hạ nhân thường xuyên hầu hạ tướng quân, hòng chứng thực tin tức này.

Người thứ nhất: Trù tử (đầu bếp) ở trù phòng (phòng bếp) – KIM NGƯU

- Ê, sao tớ lại phải đứng đây – KIM NGƯU nhìn 11 người đang yên vị trên ghế hỏi

- NGƯU ca à, bọn họ chỉ muốn hỏi huynh vài câu thôi – SONG NGƯ nhẹ nhàng chạy lại thì thầm vào tai KIM NGƯU.

Chỉ thấy mặt cậu từ từ chuyển thành màu xanh, hết xanh lại trắng, cuối cùng là cái mặt “không hiểu gì hết”

- NGƯU ca à, muội biết huynh rất khó hiểu rất bất ngờ, nhưng mà từ từ huynh sẽ hiểu, không cần lo lắng quá nha

(t.g: NGƯ ơi, em không thấy cái mặt đó là NGU sao, con trâu đó mà lo cái gì. KN: *cầm dao* biến ngay, ai mượn ngươi nhiều chuyện. t.g: ta cho NGƯ biến luôn nha. KN: *vung dao* ta chém ngươi luôn nha. t.g: *giả ngu, quay đi* thời tiết bữa nay đẹp ghê ta)

- Được rồi, mọi người im lặng – lão quản gia lên tiếng

- KIM NGƯU, kế tiếp hỏi cái gì cậu phải trả lời đúng theo sự thật, không được giấu diếm – Thu Hương

KIM NGƯU (vẫn là cái mặt ngu) gật đầu liên tục.

- Có phải dạo này Triệu tướng quân ăn nhiều hơn không?

- Phải

Đại sảnh im lặng, cực kì im lặng.

- Có phải tướng quân đột nhiên muốn ăn chua không?

Gật đầu.

Ai đó hút vào một ngụm khí lạnh.

KIM NGƯU gật đầu, nghĩ thầm: “Người ta muốn ăn chua để giảm béo thôi mà, sao vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng thế”

- Có phải tướng quân…ưm…nhìn thấy thịt cá sẽ buồn nôn không?

KIM NGƯU nhíu mày, nghĩ nghĩ: “Ừm, dạo này đại bá ăn hơi nhiều thịt cá, ăn tới mức ngán rồi, nhìn thấy…ừm…chắc là sẽ muốn ói đi”

Vì thế, gật đầu (NGƯU ơi, lý luận của em thật sự quá VIP mà)

“Phựt”, dây thần kinh ai đó đứt mất rồi (ta cá chắc là ông quản gia chứ không ai khác)

- Khụ…khụ…KIM NGƯU, cậu xuống đi, SONG NGƯ, em đi cùng từ từ giải thích cho cậu ấy – XỬ NỮ nói

- Ân, NGƯU ca, đi thôi, Để muội nói cho nghe

Vậy là KIM NGƯU trong tình trạng “mịt mờ” được đưa xuống.

Người thứ hai: nha hoàn chuyên quét dọn phòng Triệu Lam.

(xin mọi người chú ý, người này không phải Thu Hương, Thu Hương phụ trách chăm lo ăn uống cho Triệu Lam, là nô tỳ “level boss”, còn quét dọn phòng là nô tỳ “level lâu la”. Xin mọi người chú ý)

- Thanh Mai, ngươi nhớ phải trả lời thật lòng, tuyệt không dấu giếm – lão quản gia bình ổn tâm tình lên giọng “cấp trên”

Thanh Mai trước đó vốn đã biết tin đồn về đại tướng quân nhà mình, hết sức nghiêm túc mà trả lời:

- Dạ

- Mấy hôm nay, ngươi trong lúc dọn phòng của tướng quân có thấy gì lạ không?

Thanh Mai nhíu mày, cố gắng nhớ lại:

- Hình như có vài thang thuốc lạ, tướng quân không cho nô tỳ đụng vào, còn có một cuốn sách…

Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên:

-…Ừm, nô tỳ cũng không có coi hết, chỉ là…thấy loáng thoáng vài câu…là…nam nhân…sinh tử dược…hài tử…

Thanh Mai cúi đầu thấp hết mức có thể, gương mặt cũng đã lên mức có thể nướng thịt. Trong lòng lại đang nhảy múa:

“Ai da, sao tự nhiên ta lại muốn la to cho bọn họ biết nhỉ, sao tự nhiên lại hưng phấn thế nhỉ, Không được, nữ nhi gặp chuyện này phải là ngượng chứ, không lẽ bệnh rồi…” (đúng, em bệnh rồi, là bệnh “hủ nữ” giai đoạn đầu nha)

Đại sảnh im lặng….

- Lui – thanh âm lạnh tanh vang lên, đánh vỡ sự im lặng, đồng thời mang theo sát khí bức nhân.

Thanh Mai giật mình, len lén nhìn Thu Hương một cái, vội lui ra ngoài.

Thu Hương nhíu chặt đôi mày liễu, mắt hạnh bừng bừng lửa giận:

- Rốt cuộc là tên cầm thú nào dám “đè” tướng quân, ta nhất định phải bằm hắn ra, trộn với cám vứt cho heo ăn.

Giọng nói lạnh lẽo kết hợp với vẻ mặt bình thản, Thu Hương giống như “nữ thần báo tử” nhìn thấy con mồi ngon lành trước mắt. Lão quản gia cũng không kiềm chế được mà run rẩy.

- Này, hay là mời đại phu khám trước đi, biết đâu hiểu lầm thì sao? – SONG TỬ

- Không được – mấy người còn lại đồng thanh

- Lỡ như là thật thì mặt mũi Triệu gia quăng đi đâu – lão quản gia

- Ai biết đại phu đó có phải lang băm hay không? Sự tình này đâu phải ai cũng xử lý được – Thu Hương

- Đúng, có khi hắn lại dùng chuyện này để tống tiến chúng ta nữa – CỰ GIẢI

- Còn có cái thứ dược này rất kì lạ, chín phần là có chẩn cũng chẩn không ra mạch – BẠCH DƯƠNG

SONG TỬ bị oanh tạc liên tục khiến cho cái miệng không có chỗ chen vào, lòng tự hào về khả năng “cãi lý” bị đả kích nghiêm trọng liền ôm tay THIÊN BÌNH xoa dịu nỗi đau.

- Vậy bây giờ làm sao? – SƯ TỬ

Đại sảnh lại im lặng….

- A, có rồi – Thu Hương la lên

- Cách gì?

- Thỉnh hoàng thượng đi

Mấy người còn lại đơ mặt ra.

- Hoàng thượng kiến thức rộng rãi, hơn nữa còn rất thân với tướng quân, chắc chắn sẽ chịu giúp

Mọi người cũng cảm thấy có lý, có điều:

- Thu Hương, cô chắc là hắn đi giúp chứ không phải đi làm loạn thêm đó chứ? – BẢO BÌNH

- Ách, cái này…

Thu Hương cẩn thận nghĩ lại: “Hình như hoàng thượng cũng rất có khả năng làm loạn nga. Không đúng, ngài làm rơi mấy chậu cây quý của tướng quân xuống hồ là do sơ ý, nướng mấy con ái điểu của tướng quân là do nhầm lẫn, phá mất nguyên cái trù phòng chẳng qua là muốn học nấu ăn,….Ừ, không tính là phá hoại đi” (lý luận của em thật sự…chị bó tay rồi Hương ơi)

- Khụ, bất quá, vẫn không nên nói cho hoàng thượng. Ngài bận trăm công nghìn việc, không có thời gian quản mấy cái này – lão quản gia lên tiếng.

Chiến tích của hoàng thượng mỗi lần đến tướng quân phủ còn chưa thu dọn xong, lần này là đại sự, không thể để xảy ra bất trắc được.

- Cuối cùng thì phải làm sao đây? – XỬ NỮ

Đại sảnh tiếp tục chìm trong im lặng.

Hoàng cung, ngự thư phòng…

Bên ngoài đèn đuốc sáng rực, cấm vệ quân canh giữ cực kì nghiêm ngặt. Tựa như vừa có sát thủ lẻn vào cấm cung. Nhưng thật ra thì:

- Các ngươi phải canh chừng cẩn thận. đừng để hoàng thượng trốn đi lần nữa. Nhớ rõ, ngài có nói xong cũng phải kiểm tra các tấu chương. Phải đảm bảo đã được phê chuẩn đầy đủ, rõ chưa? – lão thừa tướng căn dặn đám cấm vệ quân thật kĩ, còn đôi khi liếc vào phòng xem thử.

- Rõ

Bên trong phòng, XÀ PHU nhìn bức mật thư trên tay, góc trái còn vẽ một con phụng hoàng đỏ chói, bên dưới còn hai chữ “Thiên Ân” mà cảm khái:

- Aizz…tới mức mang “chu tước” đi làm ấn kí riêng. Hết thuốc chữa rồi.

Nói xong liền lật bức thư ra xem. Một khắc sau, từ trong phòng vang ra tiếng cười kinh thiên động địa. Một canh giờ sau, hoàng cung lại náo loạn.

- Hoàng thượng lại bỏ trốn rồi nga~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện