12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!

Chương 49: Phiên ngoại: chuyện cũ



(có tham khảo truyện "Bạch vũ một thạch lăng" - dammei)

Thiên Tộ đế năm thứ 30, dân chúng sống trong yên bình hạnh phúc.

Nghe nói năm ấy, đế vương vì hoàng hậu khi đó vẫn còn là một tần phi, trồng lên một rừng đào trong vườn thượng uyển. Lại nghe nói, hoàng hậu đương thời, vì ghen tị mà hủy đi ba cây đào, liền bị phế, tống vào lãnh cung.

Năm ấy, hậu cung tranh sủng, có người nói tình cảm của hoàng thượng và Yến phi năm đó mới thật là chân tình. Cũng có người nói hoàng thượng bởi tình thế bắt buộc phải rời xa tình nhân, lấy hoàng hậu làm vợ, sau lại tìm cách đưa ái nhân vào cung.

Bất kể có là “nghe nói” gì đi nữa, sự thật vẫn là Thiên Tộ đế vì Yến phi mà phế hậu, lập nàng lên ngôi quốc mẫu. Triều thần có người không nghe, qua nửa năm liền bị tài năng của nàng chinh phục. Hoàng hậu Phi Yến văn võ tinh thông, một lòng vì nước. Dân chúng đều vui mừng có được một hảo hoàng hậu.

Vườn thượng uyển, trăm hoa đua nở, ánh mặt trời soi sáng những cành đào.

Bốn đứa trẻ ba trai một gái chạy xuyên qua những tàn cây. Tiếng cười đùa thơ ngây như sáng lên một góc nho nhỏ giữa hoàng cung đen tối.

“Thiên Vũ ca ca, hôm qua muội một đám người mặc đồ đỏ đi trên đường đó”

Tiểu cô nương hai má hồng hồng do chạy giỡn, ngồi phịch xuống thảm cỏ nói với nam hài cao nhất trong đám.

“Dung nhi ngốc, phụ hoàng nói đó gọi là hôn lễ” - Nam hài mặc áo trắng, tay cầm lá sen vừa quạt vừa nói.

“Thiên Vũ đại ca, Thiên Ân ca nói muội ngốc kìa. Muội mới không ngốc”

Tiểu cô nương phồng má, giơ hai nắm tay bé xíu nắm tay nam hài áo trằng vừa nói.....cạp một cái.

“Oa, Dung nhi chơi bẩn quá. Bỏ ra, bỏ...”

“Dung nhi, bỏ ra đi. Thiên Ân biết sai rồi, nó không nói nữa. Đừng cắn nữa”

Đứa nhỏ được gọi là Thiên Vũ mặc áo vàng vội tách hai đưa ra.

“Đúng đó Dung nhi, muội đừng cắn nữa, ta cắn dùm muội”

Nam hài áo xanh bị bỏ quên nãy giờ chạy qua, lôi tay kia của Thiên Ân....cắn.

“Uy uy, hai ngươi chơi bẩn, đại ca, huynh mau kéo hai đưa này ra cho đệ”

Thiên Ân bị cắn liền la lên, đôi mắt ngập nước nhìn về phía Thiên Vũ.

Thiên Vũ nhìn ba đứa nhỏ quấn thành một đoàn, hết sức ông cụ non mà thở dài:

“Được rồi, Dung nhi, muội buông Thiên Ân ra, Thiên Dương cũng buông ra, chúng ta chơi trò khác”

Hai đứa trẻ đang mải mê cạp cạp cánh tay liền buông ra, đôi mắt sáng rỡ. Nữ hài tử la lên:

“Muội muốn chơi hôn lễ, muội muốn làm tân nương”

Đứa bé nhảy lên túm áo Thiên Vũ nói.

“Hảo, cho Dung nhi làm tân nương”

Thiên Ân vất vả ngồi dậy, nghe xong liền lè lưỡi:

“Tân nương thích cắn người như ngươi ai thèm cưới chứ?”

“Ai nói, Thiên Vũ ca ca, huynh xem hắn kìa”

Thiên Vũ nhìn quanh, bắt đầu đau đầu. Hai tên nhóc này không cãi liền ăn ngủ không ngon sao?

“Thiên Ân, nam nhi không cần chấp nữ hài tử. Dung nhi đáng yêu như vậy, nhất định có nhiều người theo đuổi”

“Thiên Vũ ca ca tốt nhất”

Nữ hài tử ôm cánh tay Thiên Vũ cười thật tươi. Đôi mắt hoa đào loan thành hình bán nguyệt. Còn nhỏ mà đã chọc người thương yêu như thế, lớn lên chắc chắn là một mĩ nhân khuynh thành.

“Vậy tân lang cho ta làm”

“Thiên Dương, ngươi còn nhỏ lắm. Tân lang phải để đại ca làm”

“Đúng đó, ta mới không thèm tên nhóc như ngươi”

Thiên Vũ đứng một bên nghe liền bật cười. Xoa xoa mái tóc rối bù của Thiên Dương. Một đám nhóc! (t.g: này, ngươi quên bản than mình cũng là một thằng nhóc à?. TV:..... *trừng mắt*....... t.g: oa, đừng trừng nữa mà *run rẩy*. TV:...... *tiếp tục trừng*..... t.g: oa, hảo đáng sợ aaaaa~~)

“Chúng ta chơi thôi, đại ca làm tân lang, Dung nhi làm tân nương nha. Lên đường”

Thiên Ân hào hứng lôi một đống hoa cài lên đầu nữ hài tử, lôi ra một cái khăn đỏ không biết ở đâu trùm lên đầu nàng, thuận tay cài lên áo Thiên Vũ một bông hồng đỏ. Làm xong còn hết sức vui vẻ gật đầu:

“Ân, tốt lắm. Thực giống nha. Bây giờ tân lang phải dẫn tân nương đi bái đường...ờ...giở khăn...ờ....nói chung là làm vậy đi”

Thiên Vũ nhìn đệ đệ làm ra bộ dáng ông cụ non liền bật cười. Thuận theo hắn nắm lấy tay nữ hài tử dẫn đến gốc đào to nhất trong vườn.

“Oa, Thiên Dương, đệ làm gì vậy?”

“Đệ làm sơn tặc, sơn tặc cướp tân nương”

“Thiên Dương, đệ chơi ăn gian”

“Thiên Ân đáng ghét”

“Thiên Dương ca hảo anh dũng, cố lên”

“...”

Trong lương đình nghỉ mát cách đó không xa, đế vương nhìn bốn đứa trẻ chơi đùa, ánh mắt sắc bén chứa một tia nhu hòa.

Ngồi bên cạnh là hoàng hậu Phi Yến, dù vào cung đã lâu nhưng phong thái vẫn bảo trì nguyên vẹn. Mĩ nhân chốn giang hồ thêm một phân thì quá chói mắt, bớt một phân lại trở nên tầm thường. Đuôi mày khóe mắt đều là sắc bén cao ngạo, như xưa kia khi nàng vẫn là “Độc thủ” chốn giang hồ.

“Tể tướng, Lệ Dung nhà ngươi thực là một tiểu mĩ nhân nha. Sau này cho ta làm con dâu đi”

Nam tử trung niên ngồi đối diện giật mình nhưng cũng nhanh trấn định. Chỉ thấy y vòng tay đáp:

“Đó là phúc của hạ thần”

Phi Yến nhìn phu quân, lại nhìn tể tướng chỉ biết thở dài. Nữ hài tử thuần khiết vô tri như vậy. Thực đáng tiếc!

Năm ấy Thiên Vũ 9 tuổi, Thiên Ân 8 tuổi, Lệ Dung 6 tuổi, Thiên Dương 6 tuổi.

-----o0o-----

Đêm khuya, ánh nến ngự thư phòng vẫn cháy sáng. Thiên Vũ đối diện với đế vương chất vấn:

“Phụ hoàng, người vì sao làm vậy?”

Thiên Tộ đế nhìn đứa con trước mắt, mười năm trôi qua, đứa trẻ ngày nào đã trở thành thái tử. Tuy chỉ 19 tuổi nhưng tài năng của nó khiến cả hắn cũng phải kinh ngạc. Mấy năm nay, đứa trẻ này chưa từng cãi lại hắn, hắn cũng chưa từng nổi giận với nó. Không ngờ cũng có ngày, nó dám đừng trước mặt hắn mà chất vấn.

“Ngươi không thích sao?”

Thiên Vụ rất muốn nói chữ “không”, nhưng nói thế nào đây, khi mà hắn đối người kia là hữu tình.

“Ngươi thích nó, ta biết”

“Nhưng...người cũng biết, Dung nhi yêu...là Thiên Dương”

Thiên Vũ cắn răng nói ra sự thật mà hắn không muốn thừa nhận nhất: người con gái hắn yêu lại yêu đệ đệ của hắn.

“Thiên Vũ, tuy ngươi là thái tử nhưng thế lực chưa ổn định. Thành thân với Lệ Dung, kết thâm giao với tể tướng là cách tốt nhất”

“Phụ hoàng, làm vậy Dung nhi sẽ không hạnh phúc”

Thiên Tộ đế thở dài. Hắn bước xuống long án đến trước mặt thái tử. Đôi mắt nó thực giống hắn năm ấy. Muốn người con gái mình yêu hạnh phúc, nhưng sinh ở đế vương, chỉ trách “thân bất do kỉ”.

“Vũ nhi, ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi làm thái tử không?”

“Vì ta là đại hoàng tử”

“Không phải, vì ngươi là con của Yến nhi”

Thiên Vũ giật mình. Vậy còn Thiên Ân, Thiên Dương? Bọn hắn cùng một mẹ mà.

“Thiên Ân tính tình hời hợt, làm việc chỉ theo sở thích. Thiên Dương lại không có tố chất là vương. Mà ngươi, trầm ổn thông minh, là người thích hợp nhất....”

“Nhưng ta...”

“Nghe ta nói hết đã, Vũ nhi”

Thiên Vũ sững người, “Vũ nhi”....đã lâu lắm rồi mới lại nghe hai tiếng này.

“Ta biết ngươi không muốn làm hoàng đế, chỉ yêu thích cuộc sống tiêu diêu tự tại. Có điều Tam hoàng tử Thiên Ngạc, tính cách hung tàn không được lòng người. Tứ hoàng tử Thiên Tường âm hiểm bá đạo, để hắn làm vua các ngươi sẽ không có ngày yên lành. Vũ nhi, ngươi là con của người mà ta yêu nhất, cũng là người duy nhất ta có thể kí thác hi vọng. Ngươi nhất định không thể buông bỏ vương vị này”

Thiên Vũ im lặng. Nhiều năm qua, trong cung ngươi tranh ta đấu hắn đã thấy nhiều. Tam đệ cùng tứ đệ đều do hoàng hậu lúc trước sở sinh, không cùng bọn hắn giao hảo, hắn cũng biết hai người này nếu lên vương vị sẽ không tha bọn hắn. Nhưng mà....Dung nhi....

“Ngươi về suy nghĩ đi. Chiếu chỉ đã ban ra, mười ngày sau bất kể ngươi muốn hay không, hôn lễ vẫn diễn ra. Có điều ta vẫn mong ngươi hiểu rõ”

“Dạ, phụ hoàng”

Cùng lúc đó tại phủ tể tướng.....

Lệ Dung nắm trong tay cây trâm cài bằng gỗ, trên thân khắc dòng chữ xiên xẹo “Thiên Dương yêu Lệ Dung”, đôi mắt ngập nước.

Năm đó hắn hao tâm tổn trí, học khắc gỗ cả tháng trời chỉ để khắc cho nàng một chiếc trâm nhỏ.

Năm đó hắn mỗi ngày đều sáng sớm đến phủ, mang cho nàng một cành đào, mưa gió không đổi.

Năm đó dưới gốc đào hoa ấy, hắn mặt mũi đỏ bừng, ấp úng nói hắn yêu nàng.

Năm đó hắn từ biệt nàng đến biên cương giết giặc, nói khi thành tướng quân sẽ về thú nàng vào nhà.

Lệ Dung răng cắn chặt, ngăn từng dòng kí ức về hắn. Nàng sợ mình sẽ không kìm được mà đi tìm hắn. Lệnh vua đã ban, có ai lại dám nghịch ý.

Đêm nay, ánh nên tướng phủ cháy suốt một đêm.

----o0o----

Thiên Vũ trở về Đông cung, trong đầu còn suy nghĩ những lời của phụ hoàng ban nãy. Hành cung trong đêm tối, một mảnh tiêu điều âm u. Người trước hành cung áo trắng khẽ bay, dung mạo như ngọc, chính là nhị hoàng tử Thiên Ân.

Nhìn thấy Thiên Ân thực ra cũng nằm trong dự đoán, Thiên Vũ không một chút kinh ngạc bước qua, dẫn y vào phòng.

“Đại ca, tại sao ca làm vậy?”

Câu đầu tiên Thiên Ân hỏi hắn cũng giống như hắn đã hỏi phụ hoàng. Đều là vì chuyện của người con gái đó.

“Đây là lệnh của phụ hoàng”

“Nếu ca không muốn, ai có thể ép?”

Ai có thể ép? Thiên Ân, ngươi quên là trên ta còn có một phụ hoàng sao? Ngươi quên xung quanh chúng ta còn một đám lang sói thèm muốn hoàng quyền sao?

“Thiên Ân, ta có thể lựa chọn sao?”

Thiên Ân im lặng...

Sinh ở vương gia, còn muốn được quyền lựa chọn?

Nực cười!

“Vậy còn Thiên Dương?”

“Ta tin nó là đứa hiểu chuyện, sẽ không tùy tiện làm bậy”

Đúng, Thiên Dương qua mười năm cũng đã trở nên hiểu chuyện. Cho nên y rời xa hoàng cung, rời xa kinh thành, rời xa tranh đấu.

“Chẳng lẽ không còn cách khác sao? Lệ Dung cùng chúng ta là thanh mai trúc mã, sao có thể xem muội ấy như công cụ để củng cố quyền lực. Nhất định còn cách khác, chỉ là chúng ta chưa nghĩ ra thôi. Nhất định còn cách khác....”

“THIÊN ÂN, BÌNH TĨNH LẠI”

Thiên Vũ quát lớn rồi im lặng. Hắn ngồi xuống ghế, tựa đầu ra sau. Đợi cho đệ đệ lấy lại bình tĩnh mới nói tiếp.

“Thiên Ân, ngươi yêu Dung nhi”

Là khẳng định, không phải câu hỏi.

Hắn thực sự yêu Lệ Dung.

Khó ai tưởng tượng được, nhị hoàng tử Thiên Ân phong lưu thành tính thực chất chưa bao giờ cùng ai đồng sàng.

Bởi vì hắn đã yêu, còn là yêu một người không nên yêu.

Thiên Vũ tranh đấu trong cung, có gì mà chưa từng thấy qua. Huống chi là huynh đệ, cảm giác lại càng linh mẫn.

Hắn đã sớm thấy được, mỗi một cô nương bên người Thiên Ân đều có một hai nét của Lệ Dung.

Hắn cũng sớm biết được, đệ đệ hắn chưa từng đồng sàng với ai.

Bởi vì những người đó dù giống nhưng không phải nàng.

Nến đỏ cháy sáng, cả hai cùng im lặng. Thiên Ân nhìn ánh nến, nhớ đến người kia có lẽ giờ đang khóc rất thương tâm, cứ nghĩ như vậy, lòng lại đau nhói. Muốn đến bên an ủi, chỉ tiếc người nàng cần.......không phải hắn.

Chưa bao giờ là hắn.

“Chúng ta đều lún quá sâu rồi”

Cũng không biết là ai trong hai người nói ra câu này. Chỉ là.....thực đúng.

Thiên Vũ ngửa đầu cười lớn. Hắn cười thiên địa trớ trêu, để ba huynh đệ hắn lại cùng yêu một người. Lại cười bản thân ngu ngốc, rõ ràng yêu lại không dám bày tỏ.

Thiên Ân nhìn đại ca, cũng không ngăn được tự giễu chính mình.

Ba người bọn hắn, một người cam tâm làm ca ca tốt, chúc phúc cho nàng. Một người không dám thừa nhận, dùng mọi cách ngăn mình lún quá sâu. Mà chỉ có một người dám bày tỏ với nàng.

Hoàng cung đen tối, Thiên Dương lại như mặt trời tỏa sáng, chính trực thẳng thắn.

Bởi vậy, phụ hoàng mới đưa hắn ra biên cương kháng Kim, hi vọng hắn bảo toàn tính mạng.

Thiên Dương, ngươi sẽ ra sao? Khi biết chốn kinh thành, ái nhân của ngươi lại trở thành đại tẩu của ngươi.

Đông cung đêm nay, tựa hồ càng âm trầm u ám.

----o0o----

Thành Lũng Tây được xây dựng trên sườn núi Hải Thạch, là cửa ải quan trọng ở biên cương.

Thiên Dương năm 14 tuổi đã bị đưa ra chiến trường. Hắn không bất mãn ngược lại rất vui vẻ. Hắn từ nhỏ thiện võ hơn văn, tính cách lại bộc trực nóng nảy, không hợp với tranh quyền đoạt lợi trong cung. Đến biên cương, hắn như ngựa hoang thoát cương, thỏa sức tung hoành, chỉ trong một năm đã được thăng làm phó tướng.

Nhưng đêm nay, hắn hối hận.

Hối hận khi đó bỏ lại Dung nhi mà đi, để lại nàng giữa hoàng thành đen tối.

Cho nên hắn bị báo ứng.

“Trung thu năm nay, cử hành hôn lễ của thái tử Thiên Vũ cùng trưởng nữ của tể tưởng Lệ Dung”

Trong phút chốc, hắn cơ hồ muốn chạy về hoàng thành, chất vấn hoàng huynh của hắn.

Tại sao ngươi đoạt Dung nhi của ta?

Ngươi biết rõ ta cùng Dung nhi là thật tâm mà.

Nhưng hắn cuối cùng, cái gì cũng không làm.

Mười năm trôi qua, hắn hiểu nhiều chuyện lắm. Ví như người ta hay nói “vô tình nhất, đế vương gia”, ví như tam ca cùng tứ ca luôn hãm hại đại ca mong giành ngôi thái tử, ví như hắn....không có khả năng sinh tồn trong cung.

Cho nên hắn rời khỏi hoàng cung, an phận làm một phó tướng nho nhỏ.

Cho nên hắn đánh mất Dung nhi, đánh mất cả đời mình.

Dung nhi...Dung nhi.......sau này ta không thể gọi nàng là Dung nhi nữa rồi.

Dung nhi của ta........đại tẩu.........

Đêm nay, kinh thành biên cương, bốn người cùng nhau thức trắng.

----o0o----

Mười lăm tháng tám, trăng thật tròn.

Đêm trung thu, Đông cung mở tiệc rượu mừng hôn lễ.

Lệ Dung ngồi trong kiệu đỏ, trên tóc chỉ cài đúng một chiếc trâm bằng gỗ, nàng không thoa phấn tô son mà dùng lệ tẩy mặt.

Đêm nay, nàng là tân nương nhưng tân lang không phải hắn.

Cũng giống như mười năm trước, có điều đêm nay, không có hắn làm cường đạo cướp tân nương, không có đại ca bất đắc dĩ mỉm cười nhường cho hắn.

Thiên Dương, ngươi có nhớ ta không?

Thiên Dương, là ta phụ ngươi. Ngươi có hận ta không?

Thiên Dương, mai này gặp lại, chúng ta làm cách nào nhìn mặt nhau đây?

Thiên Dương....Thiên Dương của ta.

-----o0o----

Thiên Vũ nhìn chiếc kiệu đỏ đến trước Đông cung, nhìn bà mai dẫn nàng vào bái đường, lại nhìn nàng lấy lý do mệt mỏi mà lui vào tân phòng trước.

Người khác nói nàng thẹn thùng, chỉ có hắn biết nàng đau khổ.

Dung nhi....xin lỗi muội.

Thiên Vũ thu lại tâm tình, chuyên tâm nhận rượu mừng của bá quan văn võ. Người người đều nói chúc mừng hắn, hắn cũng chỉ cười nhạt.

Thái tử từ nay có tể tướng chống lưng, thế lực Đông cung càng trở thêm mạnh mẽ.

Những kẻ ở đây, có được mấy người thật tâm vui mừng?

Nụ cười giả dối, mỗi một lời nói đều giấu diếm lưỡi đao.

Hoàng cung chính là như thế.

Hắn nhìn về một góc tối, nhị đệ của hắn bên cạnh là một cô nương xinh đẹp đang mặc sức uống từng li rượu.

Thiên Ân, tha thứ cho ta....

Vì ta không thể cho nàng hạnh phúc.

Thiên Dương, ngươi hận ta không?

Vì ta đoạt đi ái nhân của ngươi.

Thiên Vũ, ngươi sai rồi....

Vì ngươi đoạt đi trân bảo không thuộc về mình.

Tiệc rượu kéo dài tới đêm, đám đại thần lục tục ra về.

Hắn cũng phải về.....gặp “tân nương” của hắn.

-----o0o-----

Tân phòng trang hoàng một mảnh đỏ tươi, một bàn tiệc, hai chén rượu giao bôi, nến long phụng thắp sáng.

Nhưng tân nương vốn phải mặt hỉ phục đỏ thẫm lại vận một bộ bạch y.

Bước vào cửa, hắn thấy nàng mặc bạch y, tóc chỉ cài một chiếc trâm gỗ, trong mắt lộ ra cương quyết.

Nàng mặc bạch y là cương quyết không lấy hắn....

Nàng cài trâm gỗ là cương quyết chỉ yêu y....

Thiên Dương, ngươi thực hạnh phúc.

Thiên Vũ ngồi xuống định nói gì đó đã thấy nàng quỳ xuống trước mặt.

“Thiên Vũ ca ca, ta chỉ yêu Thiên Dương. Mong người hiểu cho”

Hắn im lặng, sau đó cười nhẹ nâng nàng đứng dậy.

“Ta biết, Dung nhi không cần lo lắng. Đợi khi ta đăng cơ rồi sẽ gọi hắn về, lúc đó tìm một lý do cho hai người quy ẩn điền viên”

Hắn nói thực trôi chảy, giống như hắn vốn phải nói thế.

Nàng nhìn hắn, trong mắt là cực độ vui mừng. Cho đến bây giờ, nàng vẫn tín nhiệm hắn, như một ca ca.

Mãi mãi, hắn chỉ có thể làm một đại ca của nàng.

Đêm đó, hắn một mình uống rượu, một mình ăn cơm.

Hắn tự cười bản thân mình ngu ngốc.

Đêm tân hôn, thê tử hắn nói nàng yêu người khác.

Hắn lại có thể vui vẻ, nói lời hứa tác hợp cho hai người.

Không phải ngu ngốc thì là gì đây?

----o0o----

Trung thu năm ấy, bè đảng Đông cung liên kết với tể tướng, vị trí của thái tử càng vững mạnh.

Đông chí năm ấy, Thiên Tộ đế bắt đầu chuyển giao việc triều chính cho thái tử. Ngôi vị đế vương xem như đã được ấn định.

Mùa xuân, hoàng đế thoái vị, thái tử đăng cơ.

Tân hoàng lên ngôi, theo tục lệ lấy hiệu Thiên Vũ đế, cải danh XÀ PHU.

Một tháng sau trong đại điển đăng cơ, tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử dẫn quân phản loạn thất bại, bị tân hoàng chém đầu.

Hai tháng sau, Kim quốc thừa cơ tân đế chưa ổn định đất nước, dẫn binh xâm chiếm.

Quân Caidoz chiến đấu dũng cảm, giành được thắng lợi. Tam vương gia Thiên Dương mất tích giữa loạn chiến.

----o0o----

Ngự hoa viên, đào hoa nở một mảnh rực rỡ.

Lệ Dung nay đã là hoàng hậu đứng giữa biển hoa, trong tay là chiếc trâm gỗ mộc mạc. Đôi mắt nàng nhìn về hướng Tây, nơi đó có biên cương, có Lũng Tây thành, có Thiên Dương.

Tam vương gia mất tích trong chiến loạn, chỉ là mất tích.

Thiên Dương.....vẫn chưa chết.

Thiên Vũ nay đã là XÀ PHU ngồi trong lương đình, nhìn bóng hoàng y giữa biển đào hoa rực rỡ.

Hắn đã từng nghĩ nàng nghe tin Thiên Dương mất tích, có khi nào sẽ chấp nhận hắn?

Chỉ là từng nghĩ mà thôi.

Bởi vì hắn biết chỉ cần Thiên Dương chưa chết, nàng vẫn yêu hắn. Mà dù Thiên Dương đã chết, nàng vẫn sẽ không chấp nhận ai khác.

Trong mắt Lệ Dung chỉ có Thiên Dương.

Hắn uống trà Long Tĩnh, vị trà thanh lương làm đầu óc hắn thêm tỉnh táo.

Hắn nhớ về ngày đó.

Sinh thần hai mươi tuổi cũng là đại điển đăng cơ của hắn.

Ngày đó là lần đầu tiên hắn giết người.

Người thứ nhất là tam đệ Thiên Ngạc của hắn vì y dẫn binh phản loạn.

Người thứ hai là tứ đệ Thiên Tường của hắn vì y ám sát hắn.

Người thứ là nhũ mẫu chăm sóc hắn từ nhỏ vì bà phản bội hắn.

Ba người đầu tiên hắn giết lại là ba người “thân” bên cạnh hắn.

Hắn nên trách trời cao không có mắt hay trách bản thân hắn vô tình đây?

Hai tháng sau ngày đó, hắn nhận được tin tam đệ mất tích.

Hắn đã nghĩ nàng biết tin này sẽ thế nào? Đau khổ, rơi lệ hay thậm chí là muốn tự thân đi tìm Thiên Dương?

Nhưng ngược lại, nàng cái gì cũng không làm. Chỉ mỗi ngày đến ngự hoa viên nơi bọn hắn từng chơi đùa, nhìn về phía Tây.

Nàng như vậy càng làm hắn đau lòng.

----o0o----

Vườn đào trong ngự hoa viên ở giữa có một dòng suối nhỏ.

Mỗi năm hoa đào rơi, dòng suối này sẽ mang nhưng cánh hoa chảy khắp hoàng cung.

Thiên Ân nhìn từng đóa hoa rơi rụng, trong lòng lại nghĩ vẩn vơ.

“Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình. Đã biết lưu thủy vô tình, sao hoa lại cứ mù quáng mà rơi?”

Giọng nói thanh thoát, hương hoa đào nhẹ nhàng, là nàng.

“Dung nhi, muội nói vậy là ý gì?”

Thiên Ân ngập ngừng hỏi.

Lẽ nào nàng đã biết?

Lệ Dung chỉ mỉm cười, rũ xuống hàng mi dày, nàng đưa tay đón lấy một đóa hoa đào đang rơi.

“Muội là nữ nhân. Nữ nhân rất mẫn cảm. Huống chi chúng ta là thanh mai trúc mã, bên nhau lâu như vậy, muội sao lại không hiểu”

“Dung nhi, nếu đã vậy, tại sao muội...”

“Thiên Ân ca, tâm của muội sớm đã trao cho Thiên Dương. Đời này chỉ yêu một mình huynh ấy. Tình cảm của đại ca, của huynh chỉ sợ đời này không có cách báo đáp. Thôi thì cứ như vậy đi”

Thiên Ân sững sờ rồi lại bật cười. Hắn sao lại quên, Lệ Dung là nữ tử thông minh tới cỡ nào, mẫn cảm tới cỡ nào. Thì ra....nàng đã sớm biết.

Ngày hôm đó, hoa đào rơi thật nhiều. Hai người đứng nhìn từng cánh hoa rơi xuống dòng nước, không nói lời nào.

-----o0o-----

Ba tháng sau, mật thám truyền tin tể tướng tạo phản.

Mười hai ngày sau, quân phản loạn bị bắt, tể tướng gửi đến cho hoàng thượng một lá thư.

XÀ PHU ngồi trên long án, nhìn lá thư trước mặt, trong lòng thầm ước đây chỉ là mơ.

Thiên Ân vừa dẫn quân diệt trừ phản loạn trở về, thấy đại ca nhìn bức thư xuất thần liền vội lại gần xem thử.

Trong thư....là sự thật.

“Bệ hạ thiếu niên đăng cơ, hạ thần lại là công cao chấn chủ, trong triều lòng người không nhất, có người mưu đồ. Hạ thần làm như vậy, kỳ thật là muốn lấy thân dụ sói. Tối nay cung biến, là kế điệu hồ ly sơn, hạ thần sớm ngồi chờ tại phủ, chờ Bình Nam vương gia tới bắt. Hạ thần vì bệ hạ tế cờ, chết cũng không tiếc, chỉ mong vương triều Caidoz, thiên thu muôn đời.”

Bên cạnh là danh sách những quan lại câu kết cùng chứng cứ phản loạn.

“Hoàng huynh...”

Thiên Ân chỉ nói được hai chữ này.

Hoàng đế trẻ tuổi ngẩng đầu nhì trần nhà khắc kim long, trong đầu lại nhớ đến nhiều thứ. Tỷ như người nam nhân luôn đứng cạnh phụ hoàng cười nhẹ, tỷ như khi hắn đăng cơ, y dìu hắn bước lên ngôi hoàng đế, tỷ như người luôn ngạo mạn phản bác lại quan thần trong triều.....

Tể tướng....á phụ....

“Á phụ hắn…… lúc trước hắn bắt ta tự mình chấp chính, hắn ngay từ đầu đã tồn tại tâm tư này, hắn…… hắn dùng mạng của hắn cho ta lập uy. Không phải di chiếu nói hắn phải phụ chính sao? Hắn……”

XÀ PHU nói không được, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Dù là đế vương kiên cường, cũng bị đả kích thành những mảnh vụn yếu ớt.

“Hoàng huynh, người cũng đã chết. Ngươi đừng....”

XÀ PHU hai mắt càng đẫm lệ, yếu ớt cầm lấy bản danh sách nghẹn ngào.

“Ta tình nguyện hắn thật sự phản ta”

-----o0o-----

Thiên Vũ đế năm thứ nhất, tể tướng tạo phản bị chém đầu thị chúng. Hoàng hậu Lệ Dung bị đưa vào lãnh cung.

Bốn tháng sau, biên cương truyền tin tìm được xác của tam vương gia.

Bảy ngày sau, hoàng hậu bệnh nặng qua đời. Hoàng thượng tưởng nhớ không thôi, hạ lệnh cả nước để tang mười ngày, tự mình đưa tro cốt nàng vào hoàng lăng, sau cùng còn phế cả hậu cung. Ai từng được sủng hạnh thì ở lại, ai chưa từng được sủng hạnh liền rời đi.

Mười ngày sau, quốc tang chấm dứt.

Rừng trúc ngoài kinh thành, một chiếc xe ngựa mộc mạc, một đôi nam nữ gương mặt hạnh phúc rời đi, để lại bóng người áo trắng vẫn còn nhìn theo như luyến tiếc.

Bốn tháng trước, Thiên Dương thoát chết, tự mình tìm đường về kinh thành gặp được Thiên Ân lúc đó đang thi hành công vụ, Thiên Ân liền an bài hắn ở trong vương phủ, sau đó báo về hoàng cung.

XÀ PHU biết chuyện liền báo cho Lệ Dung, bọn họ bàn nhau cho hai người giả chết, từ nay lưu lạc thiên nhai.

Dung nhi, cả đời nàng xem ta như ca ca, ta cũng tận lực đối xử với nàng như muội muội.

Dung nhi, hôm nay tiễn nàng rời đi, ta sẽ cố gắng buông tay, đi tìm hạnh phúc cho chính mình.

Nàng phải hạnh phúc đó, hoàng hậu của ta.

p/s: oa vậy là xong, cái PN dài kinh khủng, gấp mấy lần mấy chương truyện nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện