Chương 50
Phương khoác tay Guy đi vào trong đại sảnh sang trọng. Dáng vẻ lạnh lùng anh tú của Guy cùng với vẻ thuần khiết sương mai của Phương lập tức trở thành sự tâm điểm của sự chú ý khi hai người bước vào.
Hải Ngân đứng đằng kia nhìn thấy, tay nắm lấy vạt váy siết chặt, máu dồn lên tới não vì cử chỉ thân mật của hai người đập ngay vào mắt cô khiến cô vô cùng ghen tức, nhưng chẳng bao lâu đâu vì cô nàng sắp đưa Guy đến bên cô rồi.
“Phương ơi Phương à, tôi biết cái bộ mặt giả tạo của cô rồi Phương à… Để xem cô đóng kịch bên cạnh anh Guy được bao lâu…”
Hải Ngân thầm nói với ánh mắt đầy cay nghiệt.
Phương buông tay mình xuống, đi lại bàn để tháp rượu, lấy một ly rượu vang cầm trên tay nhâm nhi, còn Guy thì đứng đây quan sát mọi thứ xung quanh đây, lâu lâu có một vài vị giám đốc đối tác lại bắt tay chào hỏi, anh cũng chẳng có nhã hứng đi tiếp chuyện với họ, vì anh vốn không thích tiếp xúc với nhiều người.
“Anh Phương!”
Phương quay người lại nhìn khi có người gọi tên mình, không ai khác chính là Dương Dương. Anh vô cùng lịch lãm trong bộ vest màu xám trung tính.
“Anh Dương, anh cũng ở đây sao?” Phương ngạc nhiên hỏi.
“Tôi được mời đến dự bữa tiệc này.”
Dương mỉm cười ôn hòa đáp, không quên nhìn Guy bằng một cái cúi nhẹ đầu chào với ánh mắt bình thản chứa đựng sự u uất. Guy cũng gật đầu đáp lại theo lẽ tự nhiên. Kể từ lúc chứng kiến mẹ của Dương Guy, giữa hai người vốn dĩ là những người người bạn thân thiết năm xưa lại trở thành những kẻ xa lạ như vậy, mặc dù giáp mặt nhau, vẫn chào nhau và nói vài câu xã nhau nhưng rồi cũng chẳng thể nói chuyện được như lúc đó nữa.
“Ủa, Phương ơi… Phương…”
Phương ngoảnh lại nhìn, hóa ra là Bảo Châu gọi cô, phía sau còn có anh Hoàng và bác Niên – mẹ của anh.
Châu vui vẻ chạy tới, nắm lấy tay cô với vẻ mặt háo hức, lên giọng đáp:
“Cậu đến hồi nào vậy hả?”
Nhưng sau đó vẻ mặt Châu chợt chuyển sang ngạc nhiên khi nhìn thấy người con trai đứng bên cạnh Phương, cô thốt lên:
“Chẳng phải là Huy Dương Dương sao? Lâu quá không gặp cậu đấy, mấy năm nay bốc hơi đi đâu vậy hả? Woa, giờ nhìn cậu thay đổi nhiều thật, lịch lãm đẹp trai sáng lạng ghê ha, tóc thì nhuộm màu không còn màu đen nguyên thủy như xưa nữa…”
Dương Dương chỉ gượng cười, không biết nói gì khi gặp lại người bạn cũ của mình, nhưng anh không thể đứng ra thừa nhận mình chính là cậu bạn Huy Dương Dương trước kia của họ, vì anh đang che giấu thân phận để tránh tai mắt của kẻ thù, khi bọn chúng đang ráo riết truy tìm anh, chỉ vì anh đang nắm giữ bí mật của tập đoàn Dương Tảo, nói đúng hơn là vận mệnh sống còn của nó. Cho nên anh tuyệt đối phải giữ kín thông tin cá nhân của mình.
Thấy Dương Dương im lặng, Phương cười trừ kéo nhẹ Châu lại phía mình, nhẹ giọng:
“Châu ơi, cậu lại nhận lầm người rồi. Anh ấy không phải là Huy Dương Dương, cậu bạn năm xưa của chúng ta đâu. Anh ấy là giám đốc tài chính của Dương Tảo, tên Dương Dương. Ban đầu tớ cũng nghĩ giống cậu vậy đó.”
“Tớ lại nhầm người nữa sao? Ôi, sao lại có chuyện người giống người được chứ? Cái thế giới này đảo lộn thật rồi… Quê độ lần hai…”
Châu nói giọng đều đều, cảm thấy muối mặt khi lại nhận nhầm người quen như vậy. Nhưng cô nhìn kiểu gì, thì hai con người mỗi người mỗi vẻ đẹp trai kia, thật sự rất giống cậu bạn lạnh lùng bất cần Hồng Quân và một người ôn nhuận điềm tĩnh Dương Huy năm xưa cô chơi.
Châu quay sang nhìn Dương Dương cúi nhẹ đầu, mỉm cười gượng gạo đáp:
“Xin lỗi, tôi không biết anh là ai nên nhận nhầm người, mong anh thông cảm.”
Dương Dương cảm thấy có chút ái ngại, cất giọng đáp:
“Không có gì đâu, tôi cũng không để tâm chuyện này đâu. Rất vui được quen biết cô!”
Thấy Hoàng và bà Niên đứng đó, Phương đi lại nhìn hai người với ánh mắt đầy sự chân thành, nhẹ nhàng đáp:
“Bác Niên, anh Hoàng… hai người cũng tham dự bữa tiệc này sao? Anh Bách Du chắc đang ở trong bệnh viện phải không? Con cảm thấy thật có lỗi với anh ấy khi con còn có tâm trạng tới đây nữa.”
Hoàng đưa tay đặt lên vai Phương, ân cần đáp:
“Đừng lo, anh hiểu em đang làm gì mà.”
Guy chẳng để tâm gì tới cuộc gặp gỡ của Phương với những con người tưởng chừng quen biết kia nay đã trở thành xa lạ, nhưng không hiểu sao anh có cảm giác nôn nao, bồn chồn day dứt trong lòng khó tả, nó khiến anh khó chịu cực kì.
Anh quay người nhấc chân rời đi thì chợt đứng khựng lại, ánh mắt anh trân trân nhìn người phụ nữ mang vẻ mặt phúc hậu cùng nụ cười trìu mến kia đầy sự kinh ngạc. Trái tim anh bỗng như chệch đi một nhịp, lòng anh đau thắt lại.
Nụ cười trên môi bà Niên bỗng chốc tắt lịm trong tức khắc khi nhìn thấy anh. Đôi mắt bà như nhòa đi bởi những giọt lệ ngấn động hoen mi sắp tuôn rơi.
Hoàng nhìn biểu hiện của mẹ mình với Guy, anh đủ biết có chuyện gì rồi. Cuộc gặp gỡ đúng như định mệnh do ông trời sắp đặt vậy.
Cổ họng anh chợt nghẹn đắng, ánh mắt hiện rõ nổi đau ùa về mà anh chịu đựng bấy lâu nay. Người phụ nữ đó, người sanh ra anh và cũng là người bỏ anh đi, bây giờ lại xuất hiện ở đây, trước mặt anh.
Nén cảm xúc lẫn nước mắt vào trong, anh lạnh lùng bước đi ngang qua nhưng anh chợt đứng khựng lại chỗ bà Niên, nhưng không quay qua nhìn bà lấy một lần, anh buông giọng trầm đặc:
“Tôi đã cố gắng quên bà, sao bà lại xuất hiện ngay trước mắt tôi chứ? Bà có biết, tôi hận bà tới cỡ nào không? Tôi thương bà nhưng bà lại bỏ rơi tôi đơn độc ở Trung Quốc kia.”
Rồi anh chuyển sang cao giọng cay đắng tiếp lời:
“Hóa ra, người này là anh trai của tôi mà tôi chưa một lần gặp mặt. Bà yêu thương anh ta nhiều đến như vậy, còn tôi thì không, kể cả chị gái của tôi.”
Nói rồi, anh đi lướt qua mặt hai người họ một cách lạnh nhạt với đáy mắt đầy sự lạnh lẽo và u uất.
Phương và Châu cùng với Dương Dương đứng nhìn với vẻ mặt đôi chút ngạc nhiên, cả ba người cũng hiểu được phần nào trong câu nói của Guy vừa rồi. Họ không ngờ rằng, Guy với Hoàng và bà Biên lại có quan hệ máu mủ.
Bà Niên đứng không vững suýt ngã nhưng kịp thời được Hoàng đỡ lấy, anh lo lắng nhìn bà, anh biết rõ bà đang rất kích động khi gặp lại đứa con trai hơn mười mấy năm gặp lại, vốn dĩ bà thường hay theo dõi anh qua truyền thông và báo chí, cũng như tin tức từ người bác quản gia Sò.
“Mẹ ổn chứ? Hay để con đưa mẹ về.” Hoàng lên giọng đáp.
Bà Niên gật đầu “Ừm”, víu chặt lấy cánh tay Hoàng với vẻ mặt bất thần.
Hoàng quay sang nhìn Châu với Phương bảo:
“Châu, em ở lại với Phương đi, anh đưa mẹ anh về nhà.”
“Vậy thôi, Châu về cùng với anh Hoàng luôn đi, có gì gọi điện cho em được rồi. À, anh nói với anh Bách Du hộ em, sáng mai em có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Phương nói giọng đều đều, ánh mắt đầy sự lo âu nhìn bà Niên.
“Vậy cậu ở lại đây nha!”
Châu nhẹ giọng đáp, sau đó cùng Hoàng dìu bà Niên rời khỏi đây. Phương chỉ biết nhìn theo bóng dáng họ để vụt ra tiếng thở dài nặng nề, rồi cô lại hướng mắt nhìn về Guy đang ngồi cái bàn gần trong góc tối kia, ít người qua lại với vẻ mặt lạnh tanh không biểu hiểu một chút cảm xúc gì, cô cũng biết anh đang cảm thấy bức bối trong lòng, ánh mắt hiện rõ nỗi đau cùng cực tới cỡ nào khi gặp lại mẹ của mình, trước đó cô không hề nghe anh nhắc đến, và cô cũng thật sự bàng hoàng khi biết anh Hoàng và Guy lại là anh em ruột.
Nhìn theo hướng nhìn của Phương, Dương Dương hiểu rõ cảm xúc của Guy lúc này ra sao. Anh ôn tồn lên tiếng:
“Có lẽ cái giá của cậu ta là trưởng thành trong cô đơn. Cơ bản tính tình cậu ta rất hòa nhã nhưng vì một cú sốc của chuyện gia đình lúc nhỏ nên càng lớn cậu ta lại càng trở nên bạo lực và không có ngăn cản được điều đó.”
Phương nghiêng đầu sang nhíu mày nhìn Dương Dương khi nghe anh nói về Guy, thoáng chút ngạc nhiên. Lúc trước, cô nghe chị gái anh ta có nói về điều này.
Anh tiếp lời: “Nhưng hồi cậu ta học cuối phổ thông, tính tình chợt thay đổi bởi vì một cô gái. Cô bạn đó cũng từng khiến tôi rung động.”
“Có vẻ như anh rất hiểu anh ta?” Phương thắc mắc.
Anh chỉ gượng cười, ôn hòa đáp: “Không chỉ đơn thuần hiểu, tôi biết rõ con người cậu ta như thế nào. Có lẽ giờ cậu ta đang cần người ở bên cạnh lúc này, tôi nghĩ cô nên tới đó.”
Đúng, anh rất hiểu con người của Guy, vì lúc trước thời hai người còn là bạn thân của nhau, anh đã từng nghe những lời tâm sự, những câu chuyện mà Guy trải qua. Anh biết, Guy thiếu thốn sự yêu thương từ nhỏ, nên rất cần có người ở bên cạnh thấu hiểu. Cậu ta từng nói với anh rằng, cậu ta rất ganh tị với anh vì có được tình yêu thương của mẹ còn cậu ta thì không.
Phương gật đầu, nhấc chân đi tới thì chợt Hải Ngân từ xa bước tới, tiến lại đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, nở nụ cười ẩn ý đáp:
“Tôi có thể mời cô ly rượu được chứ? À mà, giám đốc tài chính cũng ở đây sao?”
Dương Dương cúi đầu chào lịch sự, nở nụ cười điềm đạm.
Phương nhíu mày không hiểu sao hôm nay Hải Ngân lại nổi cơn tam bành mời cô uống rượu, cô không biết cô ta đang muốn giở trò gì nhưng vì lẽ lịch sự nên cô nhận lấy.
“Chúng ta… không có gì để nói với nhau sao? Nhìn cô đẹp lắm. Bộ váy này rất hợp với cô. Chúng ta có nên trở thành bạn của nhau không nhỉ, trước khi tôi trở thành vợ của anh Guy? Ở chung trong cái dinh thự họ Dương kia, giáp mặt nhau nhiều lần như vậy cũng thấy có chút không hay cho lắm. Dẫu sao thì cô cũng là thư ký của anh ấy mà.”
Lời nói đầy đá xéo của Hải Ngân chẳng khiến Phương phải tỏ ra bất ngờ, cô thản nhiên không nói gì, nâng ly rượu uống vài ngụm rồi đặt ly rượu xuống bàn đi lướt qua mặt Hải Ngân một cách hờ hững.
“Tôi nhắc cô một điều, tôi sẽ không từ bỏ anh Guy đâu. Không, từ giờ, tôi sẽ càng cố gắng thật sự hơn nữa để anh ấy yêu tôi. Tôi nghĩ cô nên từ bỏ đi trước khi quá muộn, bỏ lớp mặt nạ giả tạo của mình xuống đi là vừa, đây là lời cảnh cáo đấy. Đừng trách tôi không nhắc trước.”
Hải Ngân gằn giọng nói, khiến mọi người chú ý. Phương dừng bước nhưng không quay lại, lời nói đầy sự ám chỉ của cô ta cô đều in trong đầu nhưng cô chẳng màng để tâm làm gì, mặc cho cô ta nói gì thì nói cô tiếp tục bước đi.
“Choang”
Bất ngờ, kính trên lan can bị nứt ra do không chịu được sức nặng của khung tranh lớn treo trên đó. Khung tranh rơi xuống ngay trước mặt Phương, làm cô đứng sựng lại như chết sững tại chỗ, đôi đồng tử giãn rộng nhìn khung tranh vỡ nát, tim cô như ngừng đập tại giây phút này. Ai nấy đều hoảng hồn giật mình.
“Coi chừng!”
Dương Dương lớn giọng, vội vàng chạy tới chỗ Phương, cùng đó lúc Guy cũng chạy tới. Cô ngước lên nhìn như chôn chân dưới đất, những mảnh kính vỡ in hằn sâu trong đôi mắt.
Guy nhanh hơn Dương Dương một bước vì khoảng cách từ anh đến chỗ cô gần hơn. Anh ôm chặt lấy Phương vào lòng mình xoay lưng lại, hứng chọn hết bao nhiêu mảnh kính vỡ vào người.
Anh gục xuống nền bất tỉnh, Phương hoảng loạn, bàng hoàng, ngồi thụp xuống, tay run run chạm vào người anh với nỗi sợ hãi không nói lên thành lời. Mảnh vỡ găm vào lưng anh, cô nhìn thấy áo anh ướt bởi máu do anh mặc áo màu đen nên không nhìn thấy màu máu. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt vậy, nắm chặt lấy cánh tay anh, bờ môi run rẩy:
“Anh mau tỉnh lại đi… Ai đó mau gọi xem cấp cứu mau đi…”
…
Tại bệnh viện.
Hành lang bệnh viện dài thăm thẳm. Phương ngồi thụp xuống trước cửa phòng cấp cứu, gương mặt Phương hiện rõ sự lo lắng. Anh bị một mảnh kính nhọn đâm sâu phía sau lưng gần phổi, chảy máu rất nhiều.
Bác quản gia Sò và Balla nghe tin liền vội vàng chạy tới bệnh viện.
“Có chuyện gì xảy ra thế?” Bella nhìn Phương gằn giọng hỏi, vẻ mặt sốt sắng.
Phương đứng dậy với vẻ mặt thất thần, nghẹn giọng đáp:
“Là lỗi của em, do đỡ cho em nên anh Guy mới bị như vậy.”
Sau một tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, Guy được đẩy đội ngũ y tá bác sĩ đẩy ra, anh được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt hạng sang theo yêu cầu của Bella. Anh vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra nói: “Cũng may đưa tới bệnh viện kịp thời, chúng tôi đã lấy mảnh kính ra và khâu lại vết thương, phổi bị đâm không sâu lắm, nên tình trạng khá ổn. Nhưng cần phải ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi.”
Vẻ mặt Phương trở nên nặng nề, ánh mắt trùng xuống không nói gì.
Sau khi nghe bác sĩ dặn dò, Bella cùng với bác Sò vào trong phòng bệnh của Guy. Guy nằm trên giường với sắc mặt nhợt nhạt, trên mu bàn tay của anh ghim ống truyền dịch. Phương lặng lẽ đi đuổi theo vị bác sĩ vừa rồi:
“Bác sĩ, cháu muốn nhờ bác sĩ một chuyện.”
“Chuyện gì, cô nói đi!”
“Cháu muốn nhờ bác sĩ giúp cháu, lấy máu của người bác sĩ vừa làm phẫu thuật đi kiểm tra hóa nghiệm cấy ghép bộ phận với máu của con cháu, con cháu bị bệnh bạch cầu cấp tính, cần phải hiến tủy gấp. Anh ta nhóm máu O, cùng nhóm máu của con của cháu. Hiện tại con của cháu cũng đang điều trị trong bệnh viện này, có gì con sẽ liên hệ bác sĩ điều trị cho con cháu đưa mẫu máu cho bác sĩ.”
Phương nói giọng đầy sự khẩn cầu, ánh mắt hiện rõ sự bất lực đến cùng cực. Khi biết được Guy cùng nhóm máu với con của mình, tia hy nhỏ nhoi trong cô lóe sáng. Dẫu biết làm như vậy thì Guy sẽ không để yên cho cô nhưng cô chẳng còn cách nào khác. Miễn cứu được con của cô thì bất cứ giá nào hay dùng thủ đoạn gì cô cũng phải làm. Ngay cả bây giờ dù ở bên cạnh Guy thì cô cũng chỉ là lợi dụng anh để lấy lại công ty cho anh trai mình mà thôi, nhưng cô lại chẳng hiểu sao, từ lúc ở bên cạnh anh lâu như vậy, bỗng chốc trong lòng cô dường như nảy sinh thứ tình cảm lạ lẫm chẳng tả được.
Nghe Phương nói vậy, vị bác sĩ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn điềm tĩnh đáp:
“Việc này không được đâu, cần phải có sự đồng ý của bệnh nhân mới được. Cho dù là người cùng nhóm máu hay là bố mẹ ruột đi chăng nữa thì tỷ lệ tương đồng về tủy rất thấp, chỉ có dựa vào may mắn thôi.”
Phương rươm rướm nước mắt, víu lấy tay vị bác sĩ, nghẹn ngào trong nước mắt:
“Cháu xin bác sĩ đấy, hãy giúp cháu đi, bác sĩ muốn gì cháu sẽ đáp ứng, cháu chỉ muốn con của cháu được sống khỏe mạnh thôi mà, nó chỉ mới 5 tuổi thôi.”
Thấy Phương khẩn khiết như vậy, vị bác sĩ cảm thấy khó xử, cũng đành gật đầu đồng ý:
“Được rồi, tôi sẽ giúp cô.”
Phương mừng rỡ khi vị bác sĩ đồng ý giúp cô, cô ríu rít cúi đầu đáp:
“Cháu cám ơn bác sĩ… Nhưng chuyện này là bí mật chỉ cháu với bác sĩ biết thôi, bác đừng nói cho ai biết cả. Nếu có kết quả, báo cho liền nha bác sĩ.”
“Trong ngày mai sẽ có kết quả thôi, có gì tôi sẽ báo cho cô.”
Nói rồi, bác sĩ rời đi, Phương ngồi thụp xuống giữa hành lang bệnh viện trống trải lạnh lẽo òa khóc nấc lên thành tiếng, bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong lòng đều bộc phát ra hết, nước mắt mặn chát chảy xuống giàn dụa.
Phương không biết rằng, cuộc nói chuyện giữa cô và vị bác sĩ vừa rồi đã bị Hải Ngân quay lén lại tất cả khi tình cờ cô ta nghe được. Trên môi nhếch lên nụ cười đắc ý cùng ánh mắt xảo quyệt.
“Lần này cô tiêu chắc rồi Phương à… Dám lấy máu của Guy đi kiểm tra hóa nghiệm, để cứu con mình, gan cô lớn quá rồi đấy Phương.”
“Phương… Phương…”
Phương nghe thấy người gọi tên mình, nhận ra ngay đó là giọng của Bách Du, cô ngẩng mặt lên nhìn anh khi thấy anh đang chạy tới chỗ cô. Cô đã gọi cho anh tới đây. Cô đứng dậy nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe với dòng cảm xúc lẫn lộn khó tả. Cô ôm chầm lấy khóc thút thít đáp:
“Anh ơi, em không biết mình đang làm gì nữa… Anh ta vì đỡ cho em nên giờ phải nằm trong bệnh viện mà đáng lẽ ra người nằm đó phải là em mới phải, anh ta đã nói anh ta yêu em. Ấy vậy mà em không đến bên cạnh anh ta trong lúc anh ta đang hôn mê khi vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, em đã đi tìm gặp bác sĩ lấy máu của anh ta đi làm hóa nghiệm, biết đâu trùng khớp với máu một trong hai đứa con em của em. Em đã hỏi anh ta nhóm máu gì, thì anh ta trả lời nhóm máu O, lúc đó trong em lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng, biết đâu anh ta có thể cứu lấy con em thì sao. Thế là em định tìm mọi cách tiếp cận anh ta. Giờ anh ta bị như vậy, bỗng chốc trong đầu em nảy ra ý định lấy máu của anh ta nhân lúc anh ta còn hôn mê đi hóa nghiệm, mọi sự lo lắng dành cho anh ta trong em bỗng dưng tan biến đi đâu mất ngay lúc đó khi em nghĩ ra ý định này…Có phải hành động của em quá bỉ ổi không anh?”
Nghe Phương vừa khóc vừa nói những gì giấu trong lòng cho anh nghe, anh cảm thấy vô cùng xót xa, anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng an ủi:
“Em bình tĩnh lại đã, nín đi, đừng khóc nữa… Em làm như vậy không có gì bỉ ổi cả, nếu vì cứu sống hai đứa nhỏ, thì những gì em làm không sai.”
“Hình như em bắt đầu có tình cảm với anh ta rồi… Em ở bên cạnh anh ta chỉ với ý định tiếp cận anh ta, lợi dụng anh ta, chấp thuận ký bản hợp đồng tình ái kia chỉ để lấy lại công ty cho anh thôi. Nhưng anh ta đã nói yêu em, chỉ cần ở bên cạnh anh ta thì anh ta sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn, em gặp được Hồng Quân cũng là đều nhờ anh ta cả. Rốt cuộc giờ thì em không phân định được cảm xúc của mình là gì nữa… giờ em chỉ có nghĩ, mai đây có kết quả xét nghiệm, nếu trùng khớp, em sẽ dùng bất kì thủ đoạn gì để lấy bằng được tủy của anh ta cứu con mình. Mặc cho anh có biết được, hành hạ hay làm gì em, em cũng can tâm cả…”
“Nếu như vậy, thì anh sẽ giúp em sắp xếp mọi chuyện. Giờ thì em nên về nghỉ ngơi đi. Để anh đưa em về.”
Bách Du khuyên nhủ, khẽ buông nhẹ Phương ra, đưa tay lau nước mắt tèm nhem trên gương mặt nhợt nhạt của cô. Anh cởi áo khoác của mình choàng vào người cho cô, rồi ôm lấy vai cô rời khỏi đây.
Hải Ngân bấm lưu đoạn clip vừa quay lại được, ánh mắt hiện rõ sự bức xúc khi nghe những gì Phương nói vừa rồi.
“Cô quả thật giả tạo đấy Phương, tôi sẽ không để yên cho cô đâu, khi mà cô lợi dụng anh Guy. Tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô.”
Bình luận truyện