365 Ngày Sau Khi Tôi Chết

Chương 11



Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường

123.

Tôi và Từ Dịch cũng không quen nhau mấy.

Mấy năm yêu thầm rồi ở bên tiên sinh tôi thường thấy gã.

Thoạt trông gã là một tay chơi, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự cô độc.

Gã là kiểu người dễ xúc động, điên cuồng.

Có một lần gã ‘lên cơn’.

Khiến tôi phải chịu đựng dày vò và sự đau đớn tột cùng.

Sau đó, tôi mắc phải hội chứng rối loạn TMJ.

124.

“Hứa Nguyện.” Gã cười một cách dữ tợn, tôi cũng nghi ngờ có phải gã cắn thuốc hay không.

Từ Dịch đạp chân tôi.

…….

Sau khi kết hôn với tiên sinh, tôi rất ít khi thấy Từ Dịch.

Lần ấy tôi ra ngoài một mình, đi theo con đường mòn để tiện mua các thứ, sau đó bị Từ Dịch và mấy thằng bạn của gã chặn lại.

Trông bọn họ không có ý tốt gì.

Lòng tôi hy vọng họ vẫn còn tí tình người, lịch sự hỏi bọn họ: 

“Tới tìm tôi sao?”

Từ Dịch dập thuốc lá lên tường, gã lại cười, giọng khàn khàn.

Gã tới gần tôi, tôi ngửi thấy mùi gì đó là lạ trên người gã.

“Đúng rồi, tới tìm cậu ấm Hứa của bọn này.” Gã nhướng mày.

Nhà tôi không có sân sau như họ, một xí nghiệp nhỏ. Lúc gã gọi tôi là ‘cậu ấm’, nghe rất quái, khó mà không nghĩ ngợi gì.

Tôi âm thầm lấy điện thoại trong túi ra, nhưng không thấy.

“Khỏi tìm.” Gã móc điện thoại của tôi ra từ túi quần gã, ném xuống đất, đạp lên nó: “Không ích gì đâu.”

Gã thở dài: “Mày phải chuộc tội cho hành động của mình.”

125.

Tôi không đánh lại bọn họ, bị đè ra đất.

Tôi gắng gượng ngẩng đầu lên, đầu hơi choáng.

“Dù tôi có làm gì, người có thể đánh mắng phạt tôi, chỉ có mình Tạ Thời Vũ, anh chắc chắn mình phải làm chuyện trái pháp luật như vậy sao?”  

Tôi bị gã nắm cằm, gã bóp thật chặt, tôi đau mà mắt đỏ hoe: “Anh không sợ Tạ Thời Vũ biết sao!”

Gã điên thật. 

Tôi sợ hãi, run bắn người.

Gã cười khẩy:

“Biết thì biết thôi, mày nghĩ nó để ý mày bao nhiêu nào, hôm sinh nhật mày đó nó tặng quà cho Triều Niên đấy.”

Ánh mắt gã lạnh lùng mà thương hại, như đang nhìn một kẻ tội nghiệp.

“Mày là cái thá gì?”

Gã điều tra tôi. Tôi càng sợ hơn.

Sợ rằng sao gã lại có ác ý lớn như vậy với một người chưa gặp được mấy lần, sợ cái trạng thái tinh thần nguy hiểm của gã lúc này.

Gã định làm gì tôi?

126.

Gã bắt tôi uống thuốc.

Sau đó gã và bạn gã đứng vây quanh nhìn tôi quằn quại, ôm bụng đau đớn nằm nhoài ra đất, tôi nôn mà lại không nôn được cái gì.

Thứ thuốc không biết tên lan ra khắp cơ thể, tôi chảy rất nhiều mồ hôi, đầu óc mơ mơ màng màng, há miệng nhưng không nói được gì, chỉ có thể nôn.

Bọn họ cười.

Như đang xem một món đồ chơi rất thú vị.

Sau, bọn họ xem chán rồi, Từ Dịch vây tay, có người lại đút cho tôi viên thuốc nữa.

Viên thuốc đắng ngắt trôi xuống cổ họng cay khè của tôi.

Tôi không thấy rõ mặt gã, chỉ nghe thấy:

“Tao ghét nhất là loại người như mày.”

“Chả phải mày thích bỏ thuốc lắm à? Tao cho mày ăn đủ.”

Lúc thấy phần bụng dưới nong nóng, tôi biết, đó là thuốc kích dục.

127.

Bọn họ bỏ đi, cũng không biết bao lâu sau đó Triều Niên tới.

Cậu ta đá chân tôi, nói mấy câu.

128.

Mấy ngày tôi nằm viện cũng không có ai tới thăm.

Em trai và người thân đều vứt bỏ tôi, bởi vì trước khi tôi gả cho Tạ Thời Vũ đã cắt đứt quan hệ với bọn họ, nói sẽ không để Tạ Thời Vũ trả nợ cho họ.

Tạ Thời Vũ cũng không tới thăm tôi.

Có vẻ ngài ấy rất bận.

Tôi ngóng qua cửa sổ, ngắm bầu trời đêm hè, lại đếm sao.

Natsume Soseki từng nói: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Nhưng tôi không đợi được tiên sinh của tôi. 

129.

Tạ Thời Vũ thuê người điều tra mấy chuyện trước kia mà hắn không biết. 

Ba năm mà Hứa Nguyện gả cho hắn kia.

Tài liệu vẫn chưa gom được hết.

130.

Những lúc hắn làm việc trông rất bình thường. Áo vest giày da, tóc tại gọn gàng sạch sẽ.

Chẳng qua là, hắn thường ngắm nghía một bức ảnh không biết từ đâu ra.

Đó là tấm ảnh chụp hắn hôm tốt nghiệp và Hứa Nguyện.

Là bức ảnh chụp chung duy nhất của họ.

Khi ấy Hứa Nguyện trẻ hơn vài tuổi so với lúc này, mặt cũng tươi tắn hơn một chút.

Cậu cười ngây ngô, khiến người ta phải rung động, nhìn Tạ Thời Vũ lạnh nhạt trong bức ảnh, ánh mắt chứa chan dịu dàng và sự hâm mộ. 

“Nhìn tôi đi, Hứa Nguyện.” Hắn cúi sát vào bức ảnh, si mê nhìn cậu trai trong tấm ảnh đó, thầm thì: “Đừng nhìn hắn nữa, nhìn tôi, nhìn tôi này.”

131.

Bức ảnh bị xé, chỉ còn lại Hứa Nguyện.

Nhưng Hứa Nguyện vẫn nghiêng đầu đi không nhìn hắn.

132.

Tạ Thời Vũ chợt nổi điên xé nát tấm ảnh rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Văn phòng của hắn ở tầng 11.

Hắn thờ ơ nhìn ảnh chụp Hứa Nguyện lượn lờ trên không trung rồi rơi xuống.

“Em không muốn nhìn tôi.” Hắn nhắm mắt lại, dang tay ra, cảm nhận làn gió thoáng nhẹ, vờ như ôm lấy Hứa Nguyện: “Em không muốn nhìn tôi.” Hắn lặp lại lần nữa, như đang tức giận, oán trách.

“Tôi cũng chẳng cần em.”

Hắn mở to mắt, lặp lại:

“Tôi không cần em, Hứa Nguyện.”

133.

Tan tầm, hắn dành cả một đêm để tìm tấm ảnh đó trên bãi cỏ ở tòa nhà phụ cận.

134.

Ở nhà không có Hứa Nguyện dịu dàng, không có bữa cơm nóng hổi, ánh đèn ấm áp.

Hắn bước vào bóng tối, nhưng không muốn bật đèn lên.

Hắn không dùng bữa tối mà đi thẳng vào phòng chứa đồ. Hơi thở của người thương chầm chậm vây quanh hắn.

Ngày càng nhạt nhòa.

“Ngủ ngon nhé.” Âm thanh của Hứa Nguyện nhẹ nhàng vang bên tai hắn.

“Bao giờ em mới về nhà?” Tạ Thời Vũ hỏi.

Hứa Nguyện không đáp lại hắn.

“Tôi nhớ em lắm.”

“Nhớ bữa cơm em làm, hoa cỏ em chăm, dáng em cười, bao giờ em mới về vậy?” Hắn lại hỏi, nghe giọng hơi kích động, cố chấp: “Em không chết đúng không.” Nếu không thì tại sao vẫn luôn nói chuyện với hắn chứ?

Căn phòng trống rỗng, chỉ vang lên giọng nói của một người.

Như đang chế giễu sự muộn màng của hắn, sự ảo tưởng của hắn.

“Ngủ ngon nhé.” Tạ Thời Vũ đáp lại khoảng không, chúc Hứa Nguyện ngủ ngon, giọng khô khốc.

Hắn hôn lên tấm ảnh của cậu, chìm vào giấc ngủ trong phòng chứa đồ.

135.

Buổi đêm se se lạnh. Cửa sổ còn mở toang.

Tôi làm bộ mình đang ngồi trên bệ cửa sổ, vờ như che chắn cho ngài ấy chút gió.

136.

Hôm nay, Tạ tiên sinh vẫn giống như một chú chó nhà tang.

Sau khi tôi qua đời, thân phận của chúng tôi như tráo đổi cho nhau.

Nhưng ngài ấy không đợi được người chủ của mình. 

——————

(*) Ánh trăng đêm nay thật đẹp. – 月が綺麗ですね – Tsuki ga kirei desu ne.

Câu này bắt đầu từ một câu chuyện (không biết có thật không) liên quan đến nhà văn lớn của Nhật – Natsume Soseki. Lúc ông là giáo viên tiếng Anh, nhìn thấy học sinh phiên dịch “I love you” thành “Tôi yêu bạn”, ông cảm thán người Nhật có ai treo chữ yêu đầu môi đâu, vậy là ông phiên dịch thành “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.” Như vậy người Nhật cũng sẽ hiểu.

Cách giải thích đơn giản hơn thì chắc nhiều bạn biết rồi. “Thích” phát âm là Suki, “trăng” là Tsuki.

Còn một cách phân tích nữa, đó là những thứ đẹp đẽ thì bạn luôn muốn chia sẻ cùng người mình thích.

..

– Cre: Linh Lung Tháp –

——————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện