Chương 1108
Sau khi nghe con trai nói xong, Mạc Hân Hy liền có đồng cảm với Nặc Nặc.
Cô bước tới, xổm trước mặt Nặc Nặc, ân cần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé: “Cháu tên là Nặc Nặc phải không?”
Nặc Nặc rụt rè liếc nhìn cô, vô thức dựa vào người Lục Tấn Khang, rồi gật đầu.
Lục Tấn Khang vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé: “Nặc Nặc, đây là mẹ anh, đừng sợ, mẹ anh rất tốt.”
Sau khi suy nghĩ, cậu nói thêm: “Mẹ anh nấu ăn ngon.
Ừm, mẹ anh cũng rất giàu có.
Mua được cho anh nhiều món ngon và vui vẻ!”
Cô bé ba tuổi cũng không quan tâm lắm, nghe nói có món gì ngon, vui vẻ, ánh mắt phát sáng, lập tức nhìn về phía Mạc Hân Hy.
Mạc Hân Hy hơi hơi ngẩn ra, trong lòng con trai mình, hình tượng của cô là có thể nấu ăn, giàu có!
Tuy nhiên, cô gái nhỏ trước mặt tỏ ra mềm mại, dễ thương, hoàn cảnh thật đáng thương, làm mẹ cũng đầy xót xa.
Cô sờ vào túi của mình, và không có gì trong bộ quần áo cô vừa thay.
Vì vậy, cô phải nhẹ nhàng nói với Nặc Nặc:”Nặc Nặc đúng không.
Đầu và mặt của cháu bị đau.
Dì sẽ đưa cháu đi lấy thuốc, được không?”
Nặc Nặc nghiêng đầu chớp mắt nhìn Mạc Hân Hy, đôi mắt nhỏ xinh như nho đen: “Dì là mẹ của anh trai sao?”
Nói xong, cô bé chỉ sang Lục Tấn Khang bên cạnh.
Mạc Hân Hy gật đầu: “Đúng vậy, dì là mẹ của anh trai”
“Ừm, anh trai là một người tốt, dì là mẹ của anh ấy, hẳn là một người tốt” Sau đó, Nặc Nặc dùng bàn tay nhỏ của chính mình, đôi tay mềm mại kéo bàn tay lớn của Mạc Hân Hy.
“Được rồi, con theo dì đi lấy thuốc.
Mẹ nói là không được tin người lạ, nhưng dì không phải người xa lạ, dì là mẹ của anh trai, dì sẽ không bắt nạt Nặc Nặc”
“.” Mạc Hân Hy nhìn con trai, cái này được không?
Cô gái nhỏ và cậu con trai quen nhau chưa được bao lâu, vậy mà đã tin tưởng con trai mình như vậy sao?
Lục Tấn Khang nảm lấy tay kia của Nặc Nặc: “Mẹ ơi, sao mẹ lại nhìn con với ánh mắt như vậy?”
Mạc Hân Hy Dao nhìn Nặc Nặc, lúc này cô gái nhỏ mới ngước.
khuôn mặt khả ái nhìn con trai mình với vẻ ngưỡng mộ.
Cô thở dài: “Không có gì đâu, chỉ là với tư cách một người mẹ, mẹ rất vui mừng khi thấy con trai mình hấp dẫn như vậy”
Lục Khải Vũ, người đã bị con trai của mình tự động bỏ qua, không khỏi cười thầm sau lưng Mạc Hân Hy.
Lục Tấn Khang liếc mắt nhìn lại anh: “Bố, bố cười cái gì?”
Nhìn thấy con trai cuối cùng cũng nhớ đến bố mình, nhưng giọng điệu lại không mấy thân thiện, Lục Khải Vũ có chút bất mãn nói: “Ngũ Bảo, con có biết những ngày qua bố mẹ đã vì con mất tích mà lo lắng và sợ hãi như thế nào không?”
“Một giờ trước, khi bố nhận được cuộc gọi của con, bố mẹ đã vội vã chạy đến.
Nhưng, đã quá lâu rồi không gặp bố, giọng điệu của con vẫn tệ như vậy, bố buồn quá”
Cùng với đó, Lục Khải Vũ ôm ngực của mình giả vờ đau lòng.
Lục Tấn Khang liếc anh một cái: “Bố, chúng ta đều là đàn ông, tại sao bố lại già mồm như vậy”
Sau đó, cậu chỉ về nhà La Đức Tín phía xa “Đi thôi, dì Vương Kỳ vẫn còn ở nhà chú Đức Tín, như thể đầu của dì ấy bị kích thích nên không bình thường…”
Nói xong, Lục Tấn Khang nắm tay Nặc Nặc, đi thẳng về phía trước, hoàn toàn không để ý đến bố mình.
Lục Khải Vũ phía sau tỏ ra đau lòng, quả nhiên con cái đều thay lòng đổi dạt Long Uy và Lý Duy Lộc đã cười thành tiếng..
Bình luận truyện