9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 86
Mạc Hân Hy thì lại vội vàng chạy về hướng phòng của Tư Nhã và Mộc Lan, nhìn thấy hai đứa trẻ đang yên lặng ngôi xem TV, cô nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Cô Hân Hy, bên ngoài là tiếng gì vậy a? Xe cứu thương sao?” Mộc Lam hiếu kỳ hỏi. “Chắc là vậy!”
“Là ai bị bệnh vậy a, cụ nội sao?” Mộc Lam lại tiếp tục hỏi.
Có vừa muốn đi ra ngoài xem sao, liền nghe thấy tiếng bước chân ồn ào trên lầu ba.
Lầu ba? Diệp Lan Chi không phải đã đi ra ngoài rồi sao? Cô có chút ngờ vực đi ra cửa, Nhìn thấy Lục Khái Dã đưa nhân viên y tế lên lầu với vẻ hoảng sợ
Lục Khải Vũ đi đến trước mặt cô tính thần có chút căng thẳng nói: “Cô trở về phòng, đừng có ra đay!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chắc không phải Diệp Lan Chi sinh non đấy chứ?
Có vừa dịch vào trong này, liên nhìn thấy nhân viên tế dùng cáng cứu thương đưa Diệp Lan Chi từ trên lau xuống.
Lục Khải Dã đi theo bên cạnh nắm tay Diệp Lan Chi an úi cô ta: “Đừng sợ, đứa bé sẽ không có chuyện gì đâu, có anh ở đây rồi!”
Cô nhíu nhíu mày, đây là đang diễn xướng? Khố nhục ke?
Lục Khải Dã đang an ủi Diệp Lan Chi không biết sao lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mac Hân Hy, vội vàng bước đến: “Lam Hiếu, cứ tưởng rằng cô là một người tài hoa, quang minh lỗi lạc, thật không ngờ cô lại thâm độc như vậy!”
Mạc Hân Hy một đầu mờ mit nói: “Này anh, anh nói như vậy là có ý gi?”
“Ý gì sao? Lan Chi chẳng qua là có lòng tốt muốn giúp có cầm áo quần bấn đưa cho gi giúp việc giặt, cô vậy mà lại lấy oản bảo ơn đem cô ấy đẩy ngã!”
“Tôi đấy ngã cô ta?” Mạc Hân Hy nhíu mày, khi di
Diệp Lan Chi vẫn vui vẻ, đang chuẩn bị để đi ra ngoài mà. “Tôi biết cô sẽ không dám thừa nhận, đợi đến buổi tối bố mẹ quay về rồi, tôi sẽ đến tìm cô tinh số” Sau khi buông lời thù hận, Lục Khái Dã chạy xuống vội vàng đi theo xe cấp cứu.
Mạc Hân Hy vẻ mặt khó chịu, cái cậu Hai nhà họ Lục này cũng quả dễ bị lừa rồi!
Lục Khải Vũ nhìn cô thở hồng hộc như vậy hỏi: “Diệp Lan Chi cố ý cảm áo quần của cô?”
“Đúng vậy, còn ném một số thứ quan trọng trong quần áo của tôi vào thùng rác, bị xe bảo vệ môi trường mang đi rồi Nghĩ về những thứ trong chiếc túi kín đó, Mạc Hân Hy chỉ muốn bốc hỏa. “Đồ gi quan trọng vậy?”
“Không có gì, dù sao cũng không tìm thấy được rồi, mất rồi thì thôi đi!” Đồ ở trong đó tuyệt đối không thể để cho Lục Khải Vũ biết được.
Nhin bộ dạng không muốn nói của cô, Lục Khải Vũ cũng không muốn hỏi nhiều, anh nhin ra bầu trời bèn ngoài, lúc này mặt trời đã ngã về hướng Tây rồi. “Cô thu dọn đi, tôi đưa cô và Tư Nhã về nhà, sớm ngày mai tôi đến đón cô, chúng ta đi đến cục dân chính.”
“Chủ tịch Lục, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên suy nghĩ lại một chút, dù sao kết hôn cũng là một việc trọng đại!” Cô vẫn cảm thấy bản thân minh giống như bị Lục Khải Vũ lừa rồi. “Nói một đăng làm một nẻo, không phải là tác phong của Hiếu Lam cô!”
Lục Khải Vũ không cho cô thời gian để suy nghĩ, trực tiếp cùng với cô đi vào trong phòng.
“Tư Nhã, mẹ có chuyện muốn ra ngoài một chuyên, tối nay Tư Nhã ở cùng với bố có được không?”
Đổi mặt với Tư Nhã, Lục Khải Vũ rất ôn nhu, rất cẩn thận, vẽ mặt hòa nhã mang theo ý cười.
Anh như vậy làm cho Mạc Hân Hy thất thần trong nháy mắt, không thể không nói rằng Lục Khải Vũ có khi thực ra cũng rất có sức quyền rũ, tối thiếu là một người bố đúng chuẩn.
Đang miễn mang suy nghĩ, Tư Nhã đột nhiên lại đi qua ôm lấy thất lưng của cô: “Mẹ.. Mẹ.”
Lục Khải Vũ vẻ mặt bất đác dĩ: “Xem ra, cô chỉ có thể mang con bé về nhà rồi.”
“Cô Hân Hy, bên ngoài là tiếng gì vậy a? Xe cứu thương sao?” Mộc Lam hiếu kỳ hỏi. “Chắc là vậy!”
“Là ai bị bệnh vậy a, cụ nội sao?” Mộc Lam lại tiếp tục hỏi.
Có vừa muốn đi ra ngoài xem sao, liền nghe thấy tiếng bước chân ồn ào trên lầu ba.
Lầu ba? Diệp Lan Chi không phải đã đi ra ngoài rồi sao? Cô có chút ngờ vực đi ra cửa, Nhìn thấy Lục Khái Dã đưa nhân viên y tế lên lầu với vẻ hoảng sợ
Lục Khải Vũ đi đến trước mặt cô tính thần có chút căng thẳng nói: “Cô trở về phòng, đừng có ra đay!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chắc không phải Diệp Lan Chi sinh non đấy chứ?
Có vừa dịch vào trong này, liên nhìn thấy nhân viên tế dùng cáng cứu thương đưa Diệp Lan Chi từ trên lau xuống.
Lục Khải Dã đi theo bên cạnh nắm tay Diệp Lan Chi an úi cô ta: “Đừng sợ, đứa bé sẽ không có chuyện gì đâu, có anh ở đây rồi!”
Cô nhíu nhíu mày, đây là đang diễn xướng? Khố nhục ke?
Lục Khải Dã đang an ủi Diệp Lan Chi không biết sao lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mac Hân Hy, vội vàng bước đến: “Lam Hiếu, cứ tưởng rằng cô là một người tài hoa, quang minh lỗi lạc, thật không ngờ cô lại thâm độc như vậy!”
Mạc Hân Hy một đầu mờ mit nói: “Này anh, anh nói như vậy là có ý gi?”
“Ý gì sao? Lan Chi chẳng qua là có lòng tốt muốn giúp có cầm áo quần bấn đưa cho gi giúp việc giặt, cô vậy mà lại lấy oản bảo ơn đem cô ấy đẩy ngã!”
“Tôi đấy ngã cô ta?” Mạc Hân Hy nhíu mày, khi di
Diệp Lan Chi vẫn vui vẻ, đang chuẩn bị để đi ra ngoài mà. “Tôi biết cô sẽ không dám thừa nhận, đợi đến buổi tối bố mẹ quay về rồi, tôi sẽ đến tìm cô tinh số” Sau khi buông lời thù hận, Lục Khái Dã chạy xuống vội vàng đi theo xe cấp cứu.
Mạc Hân Hy vẻ mặt khó chịu, cái cậu Hai nhà họ Lục này cũng quả dễ bị lừa rồi!
Lục Khải Vũ nhìn cô thở hồng hộc như vậy hỏi: “Diệp Lan Chi cố ý cảm áo quần của cô?”
“Đúng vậy, còn ném một số thứ quan trọng trong quần áo của tôi vào thùng rác, bị xe bảo vệ môi trường mang đi rồi Nghĩ về những thứ trong chiếc túi kín đó, Mạc Hân Hy chỉ muốn bốc hỏa. “Đồ gi quan trọng vậy?”
“Không có gì, dù sao cũng không tìm thấy được rồi, mất rồi thì thôi đi!” Đồ ở trong đó tuyệt đối không thể để cho Lục Khải Vũ biết được.
Nhin bộ dạng không muốn nói của cô, Lục Khải Vũ cũng không muốn hỏi nhiều, anh nhin ra bầu trời bèn ngoài, lúc này mặt trời đã ngã về hướng Tây rồi. “Cô thu dọn đi, tôi đưa cô và Tư Nhã về nhà, sớm ngày mai tôi đến đón cô, chúng ta đi đến cục dân chính.”
“Chủ tịch Lục, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên suy nghĩ lại một chút, dù sao kết hôn cũng là một việc trọng đại!” Cô vẫn cảm thấy bản thân minh giống như bị Lục Khải Vũ lừa rồi. “Nói một đăng làm một nẻo, không phải là tác phong của Hiếu Lam cô!”
Lục Khải Vũ không cho cô thời gian để suy nghĩ, trực tiếp cùng với cô đi vào trong phòng.
“Tư Nhã, mẹ có chuyện muốn ra ngoài một chuyên, tối nay Tư Nhã ở cùng với bố có được không?”
Đổi mặt với Tư Nhã, Lục Khải Vũ rất ôn nhu, rất cẩn thận, vẽ mặt hòa nhã mang theo ý cười.
Anh như vậy làm cho Mạc Hân Hy thất thần trong nháy mắt, không thể không nói rằng Lục Khải Vũ có khi thực ra cũng rất có sức quyền rũ, tối thiếu là một người bố đúng chuẩn.
Đang miễn mang suy nghĩ, Tư Nhã đột nhiên lại đi qua ôm lấy thất lưng của cô: “Mẹ.. Mẹ.”
Lục Khải Vũ vẻ mặt bất đác dĩ: “Xem ra, cô chỉ có thể mang con bé về nhà rồi.”
Bình luận truyện