A Khinh
Chương 6
Thế là, Thành Bái không được ăn gà, cũng không được ăn cá hay chân giò hun khói, mà hắn trực tiếp bị mấy hồ tiên giải đi gặp trưởng lão.
Trong môn tộc bọn họ, A Khinh chỉ là tiểu hồ ly, bởi vì y lập tức bị mấy hồ tiên có diện mạo và thân hình trưởng thành hơn mình đè ngã, biến trở lại nguyên hình, cùng áp giải với Thành Bái đến nghị sự đường của trưởng lão.
Thành Bái nhìn một vị hồ tiên hùng dũng oai phong tóm lấy gáy sau của A Khinh xách lên, nội tâm hắn dấy lên một trận buồn bã —– Qủa nhiên ta liên lụy đến y.
Phòng nghị sự so với chính sảnh của Thành gia rộng rãi hoa lệ hơn rất nhiều, một hồng y mĩ nữ nghiêng người dựa trên đầu ghế đệm, nàng chậm rãi ngắt nho trên bàn ăn, hồng y càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp mĩ miều, lần đầu tiên Thành Bái nhìn thấy nữ tử diễm lệ quyến rũ như vậy, tầm mắt vừa chạm đến nửa bộ ngực mềm mại lộ ra ngoài của nữ tử đã vội vàng dời mắt, mặt nóng bừng.
Nam tử đang xách A Khinh thi lễ nói: “Nhị trưởng lão, ta đã đưa A Trọc và phàm nhân kia đến.”
Đôi mắt đẹp của nữ tử loan loan, đem vỏ nho trong tay ném ra ngoài rồi ngồi thẳng người lại: “Nào có ai đãi khách như vậy, mau, buông tiểu công tử ra, dâng trà.” Vừa cười tủm tỉm nhìn Thành Bái chằm chằm nói: “Ai nha, thực sự là rất tuấn tú. Tiểu công tử đừng sợ, tỷ tỷ ta tuy là hồ ly nhưng sẽ không ăn ngươi đâu. Vì đại trưởng lão của tộc ta đi ra ngoài thăm bạn bè rồi, nên ta sẽ tiếp đãi ngươi. Trẻ em trong nhà không hiểu chuyện, mạo phạm tiểu công tử, mong đừng trách. Được rồi, năm nay công tử bao nhiêu tuổi, tên gọi là gì?”
Thành Bái vẫn không dám ngẩng đầu lên, vái lạy thật sâu nói:” Vãn, vãn bối Thành Bái, ra mắt phu nhân.”
Nhị trưởng lão che miệng cười ha ha, đứng dậy đi tới chỗ Thành Bái:”Ta còn chưa thành thân, xưng hô phu nhân làm gì. Thôi thì kêu ta một tiếng tỷ tỷ đi.” Nàng nhẹ nhàng búng ngón tay, A Khinh đang bị xách kêu lên một tiếng rồi rơi xuống mặt đất,: “Công tử và A Khinh nhà chúng ta làm thế nào quen biết vậy?”
Hương say nồng nàn trên người nhị trưởng lão lấp đầy khoang mũi hắn, hắn dập đầu nói lắp ba lắp bắp: “Vãn bối là tại….. Là ngày hôm qua đụt mưa ở ngôi miếu đổ nát ngẫu nhiên tương ngộ với Ly huynh, còn được Ly huynh mời ăn thịt gà nướng, lại có hảo ý mời ta…..”
Đúng vào lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh ầm ầm.
Nhị trưởng lão và các hồ tiên đồng loạt biến sắc, đều mạnh mẽ ngẩng đầu.
“Đây là…..”
“Không tốt!”
Trong nháy mắt chỉ kịp nói ra hai câu này, đột nhiên một luồng sáng chói lóa nổ tung trước mắt Thành Bái.
Nhị trưởng lão và hồ tiên ở đây đồng loạt giơ tay đẩy lùi luồng sáng kia, Thành Bái không khỏi ngẩng đầu, chỉ mơ hồ nhìn thấy một quả cầu sáng to lớn xuyên ngang qua nóc nhà.
Thế gian một mảnh trắng xóa.
Thành Bái lại bay lên, trong chớp mắt bay lên không trung dường như nghe được tiếng nổ cực lớn của trời đất.
Khi khôi phục lại ý thức Thành Bái phát hiện mình đang ở trong một căn phòng.
Căn phòng bày biện rất giản dị, hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy, ở chiếc ghế đối diện với giường một gã nam tử áo xám đứng lên.
“Tiểu công tử đã tỉnh? Trên người không sao chứ?”
Thành Bái chớp mắt mấy cái, chuyển động tay chân, sau đó gật đầu.
Nam tử thập phần khách khí nói:” Tiểu công tử, nơi này là phòng trọ, hình như tiểu công tử muốn lên kinh thành ứng thí, nhị trưởng lão đặc biệt lệnh cho tại hạ hộ tống tiểu công tử đến đây.”
Thành Bái mấp máy môi: “A Khinh đâu?”
Qủa cầu sáng và vụ nổ kia là chuyện gì?
Nam tử thở dài: “Tên tiểu tử ngốc A Trọc kia ngay cả lôi kiếp của mình cũng không nhớ, làm phiền tới tiểu công tử hồ tộc ta xấu hổ vô cùng. Người yêu khác biệt, trong cốc khí tức không thích hợp để tiểu công tử ở lâu, lại sợ tiểu tử kia lôi kiếp chưa hết nên mới đem tiểu công tử đến đây điều dưỡng, may mắn là tiểu công tử không bị làm sao. Tại hạ và người trong tộc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Trong lòng Thành Bái dâng lên cảm giác bất an, tay cầm chăn cũng có chút run: “A Khinh, thế nào?”
Khôi y() nam tử cầm cái chén đựng nước trà trên bàn, đổ lên trên bàn tạo thành một mặt gương đồng, trong miệng lẩm bẩm, lại phất tay áo một cái, trên mặt gương liền hiện ra cảnh vật.
() khôi y: y phục màu xám.
Nhị trưởng lão cùng một số nam nữ khác chưởng đối chưởng ngồi vây quanh thành một vòng tròn, giữa vòng tròn có một thạch đài. Trên đài có hai con hồ ly đen như mực kiệt sức, hai mắt nhắm nghiền. Con lớn hơn, ốm hơn, nằm nghiêng cứng ngắt. Còn con nhỏ hơn, béo hơn, cái bụng ngửa lên trời, trên da thịt cháy đen chỉ còn sót lại mấy nhúm lông như cỏ khô.
Hai mắt Thành Bái tối sầm.
Khôi y nam tử vội vàng nói: “Tiểu công tử đừng lo, quả thật A Trọc bị thiên lôi đánh trúng, nhưng tiểu tử này mạng lớn, các trưởng lão đang nghĩ cách chữa trị. Vì quả cầu lúc đó cách y rất gần nên cũng bị sét đánh trúng theo.”
Cảnh vật trong mặt nước kia biến mất, Thành Bái vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt kiếng, một lát sau lảo đảo đứng lên, vái lạy khôi y nam tử.
“Đa tạ túc hạ (), ta vừa mới tỉnh lại, có lẽ túc hạ phải trở về bẩm báo tình hình, đành từ biệt tại đây.”
() túc hạ (xưng hô kính trọng đối với bạn, thường dùng trong thư từ).
Khôi y nam tử sửng sốt, tưởng rằng hắn suýt bị mất mạng bởi lôi kiếp nên sợ hãi qua lại với hồ yêu, liền nói: “Công tử vừa mới tỉnh, có lẽ cơ thể vẫn còn suy yếu, hành lý của ngài ở trước giường, tại hạ đã căn dặn chủ quán, công tử cần gì, chỉ cần phân phó tiểu nhị, không cần phải hoa () tiền bạc. Thỉnh công tử nghỉ ngơi cho tốt, tại hạ không quấy rầy nữa, xin cáo từ trước.” Gã nâng tay áo vái chào, rời khỏi phòng.
() tiền boa.
Cánh cửa khép lại, Thành Bái lung lay một cái ngã ngồi về trên giường.
“Ta muốn cùng huynh làm bằng hữu.”
“Chúng ta là bằng hữu, huynh không cần lo lắng khắc đến người ta, ta là yêu quái lợi hại.”
“Trưởng lão trong tộc chúng ta hình như có phương pháp cải mệnh.”
…..
Ha ha, làm sao có thể cải mệnh? Mệnh thế này, sao có thể đổi?
Cùng ta thân cận thì chắc chắn bất hạnh. Bất luận là người hay là yêu.
Sáng sớm hôm sau, Thành Bái rời khỏi nhà trọ, hắn đi theo con đường dẫn đến kinh thành.
Dường như thế gian này chỉ còn một nơi là không bị hắn gây tai họa khiến hắn muốn sống tại đó – kinh thành.
Ở dưới vòm trời trong xanh, quan đạo dài miên man vô tận.
Một mình hắn đi trên đường cái, kiếp này số mệnh đã định, vĩnh viễn chỉ có thể lẻ loi một mình.
Trong môn tộc bọn họ, A Khinh chỉ là tiểu hồ ly, bởi vì y lập tức bị mấy hồ tiên có diện mạo và thân hình trưởng thành hơn mình đè ngã, biến trở lại nguyên hình, cùng áp giải với Thành Bái đến nghị sự đường của trưởng lão.
Thành Bái nhìn một vị hồ tiên hùng dũng oai phong tóm lấy gáy sau của A Khinh xách lên, nội tâm hắn dấy lên một trận buồn bã —– Qủa nhiên ta liên lụy đến y.
Phòng nghị sự so với chính sảnh của Thành gia rộng rãi hoa lệ hơn rất nhiều, một hồng y mĩ nữ nghiêng người dựa trên đầu ghế đệm, nàng chậm rãi ngắt nho trên bàn ăn, hồng y càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp mĩ miều, lần đầu tiên Thành Bái nhìn thấy nữ tử diễm lệ quyến rũ như vậy, tầm mắt vừa chạm đến nửa bộ ngực mềm mại lộ ra ngoài của nữ tử đã vội vàng dời mắt, mặt nóng bừng.
Nam tử đang xách A Khinh thi lễ nói: “Nhị trưởng lão, ta đã đưa A Trọc và phàm nhân kia đến.”
Đôi mắt đẹp của nữ tử loan loan, đem vỏ nho trong tay ném ra ngoài rồi ngồi thẳng người lại: “Nào có ai đãi khách như vậy, mau, buông tiểu công tử ra, dâng trà.” Vừa cười tủm tỉm nhìn Thành Bái chằm chằm nói: “Ai nha, thực sự là rất tuấn tú. Tiểu công tử đừng sợ, tỷ tỷ ta tuy là hồ ly nhưng sẽ không ăn ngươi đâu. Vì đại trưởng lão của tộc ta đi ra ngoài thăm bạn bè rồi, nên ta sẽ tiếp đãi ngươi. Trẻ em trong nhà không hiểu chuyện, mạo phạm tiểu công tử, mong đừng trách. Được rồi, năm nay công tử bao nhiêu tuổi, tên gọi là gì?”
Thành Bái vẫn không dám ngẩng đầu lên, vái lạy thật sâu nói:” Vãn, vãn bối Thành Bái, ra mắt phu nhân.”
Nhị trưởng lão che miệng cười ha ha, đứng dậy đi tới chỗ Thành Bái:”Ta còn chưa thành thân, xưng hô phu nhân làm gì. Thôi thì kêu ta một tiếng tỷ tỷ đi.” Nàng nhẹ nhàng búng ngón tay, A Khinh đang bị xách kêu lên một tiếng rồi rơi xuống mặt đất,: “Công tử và A Khinh nhà chúng ta làm thế nào quen biết vậy?”
Hương say nồng nàn trên người nhị trưởng lão lấp đầy khoang mũi hắn, hắn dập đầu nói lắp ba lắp bắp: “Vãn bối là tại….. Là ngày hôm qua đụt mưa ở ngôi miếu đổ nát ngẫu nhiên tương ngộ với Ly huynh, còn được Ly huynh mời ăn thịt gà nướng, lại có hảo ý mời ta…..”
Đúng vào lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh ầm ầm.
Nhị trưởng lão và các hồ tiên đồng loạt biến sắc, đều mạnh mẽ ngẩng đầu.
“Đây là…..”
“Không tốt!”
Trong nháy mắt chỉ kịp nói ra hai câu này, đột nhiên một luồng sáng chói lóa nổ tung trước mắt Thành Bái.
Nhị trưởng lão và hồ tiên ở đây đồng loạt giơ tay đẩy lùi luồng sáng kia, Thành Bái không khỏi ngẩng đầu, chỉ mơ hồ nhìn thấy một quả cầu sáng to lớn xuyên ngang qua nóc nhà.
Thế gian một mảnh trắng xóa.
Thành Bái lại bay lên, trong chớp mắt bay lên không trung dường như nghe được tiếng nổ cực lớn của trời đất.
Khi khôi phục lại ý thức Thành Bái phát hiện mình đang ở trong một căn phòng.
Căn phòng bày biện rất giản dị, hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy, ở chiếc ghế đối diện với giường một gã nam tử áo xám đứng lên.
“Tiểu công tử đã tỉnh? Trên người không sao chứ?”
Thành Bái chớp mắt mấy cái, chuyển động tay chân, sau đó gật đầu.
Nam tử thập phần khách khí nói:” Tiểu công tử, nơi này là phòng trọ, hình như tiểu công tử muốn lên kinh thành ứng thí, nhị trưởng lão đặc biệt lệnh cho tại hạ hộ tống tiểu công tử đến đây.”
Thành Bái mấp máy môi: “A Khinh đâu?”
Qủa cầu sáng và vụ nổ kia là chuyện gì?
Nam tử thở dài: “Tên tiểu tử ngốc A Trọc kia ngay cả lôi kiếp của mình cũng không nhớ, làm phiền tới tiểu công tử hồ tộc ta xấu hổ vô cùng. Người yêu khác biệt, trong cốc khí tức không thích hợp để tiểu công tử ở lâu, lại sợ tiểu tử kia lôi kiếp chưa hết nên mới đem tiểu công tử đến đây điều dưỡng, may mắn là tiểu công tử không bị làm sao. Tại hạ và người trong tộc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Trong lòng Thành Bái dâng lên cảm giác bất an, tay cầm chăn cũng có chút run: “A Khinh, thế nào?”
Khôi y() nam tử cầm cái chén đựng nước trà trên bàn, đổ lên trên bàn tạo thành một mặt gương đồng, trong miệng lẩm bẩm, lại phất tay áo một cái, trên mặt gương liền hiện ra cảnh vật.
() khôi y: y phục màu xám.
Nhị trưởng lão cùng một số nam nữ khác chưởng đối chưởng ngồi vây quanh thành một vòng tròn, giữa vòng tròn có một thạch đài. Trên đài có hai con hồ ly đen như mực kiệt sức, hai mắt nhắm nghiền. Con lớn hơn, ốm hơn, nằm nghiêng cứng ngắt. Còn con nhỏ hơn, béo hơn, cái bụng ngửa lên trời, trên da thịt cháy đen chỉ còn sót lại mấy nhúm lông như cỏ khô.
Hai mắt Thành Bái tối sầm.
Khôi y nam tử vội vàng nói: “Tiểu công tử đừng lo, quả thật A Trọc bị thiên lôi đánh trúng, nhưng tiểu tử này mạng lớn, các trưởng lão đang nghĩ cách chữa trị. Vì quả cầu lúc đó cách y rất gần nên cũng bị sét đánh trúng theo.”
Cảnh vật trong mặt nước kia biến mất, Thành Bái vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt kiếng, một lát sau lảo đảo đứng lên, vái lạy khôi y nam tử.
“Đa tạ túc hạ (), ta vừa mới tỉnh lại, có lẽ túc hạ phải trở về bẩm báo tình hình, đành từ biệt tại đây.”
() túc hạ (xưng hô kính trọng đối với bạn, thường dùng trong thư từ).
Khôi y nam tử sửng sốt, tưởng rằng hắn suýt bị mất mạng bởi lôi kiếp nên sợ hãi qua lại với hồ yêu, liền nói: “Công tử vừa mới tỉnh, có lẽ cơ thể vẫn còn suy yếu, hành lý của ngài ở trước giường, tại hạ đã căn dặn chủ quán, công tử cần gì, chỉ cần phân phó tiểu nhị, không cần phải hoa () tiền bạc. Thỉnh công tử nghỉ ngơi cho tốt, tại hạ không quấy rầy nữa, xin cáo từ trước.” Gã nâng tay áo vái chào, rời khỏi phòng.
() tiền boa.
Cánh cửa khép lại, Thành Bái lung lay một cái ngã ngồi về trên giường.
“Ta muốn cùng huynh làm bằng hữu.”
“Chúng ta là bằng hữu, huynh không cần lo lắng khắc đến người ta, ta là yêu quái lợi hại.”
“Trưởng lão trong tộc chúng ta hình như có phương pháp cải mệnh.”
…..
Ha ha, làm sao có thể cải mệnh? Mệnh thế này, sao có thể đổi?
Cùng ta thân cận thì chắc chắn bất hạnh. Bất luận là người hay là yêu.
Sáng sớm hôm sau, Thành Bái rời khỏi nhà trọ, hắn đi theo con đường dẫn đến kinh thành.
Dường như thế gian này chỉ còn một nơi là không bị hắn gây tai họa khiến hắn muốn sống tại đó – kinh thành.
Ở dưới vòm trời trong xanh, quan đạo dài miên man vô tận.
Một mình hắn đi trên đường cái, kiếp này số mệnh đã định, vĩnh viễn chỉ có thể lẻ loi một mình.
Bình luận truyện