Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 19: Mộng
“Ầy…”
Mộ Dung Đức Âm ôm bụng, sắc mặt tái nhợt đi ra từ bụi cỏ. Vẻ mặt mỹ nhân xanh xao, lại làm càng làm cho người ta cảm thấy xót thương, ngay cả Tây Tử phủng tâm cũng không rung động lòng người bằng.
Ân Cốt cùng hoàng đế và Mộ Dung Long Sách vẫn ung dung ngồi nói chuyện phiếm đợi Đức Âm đi ra. Mộ Dung Đức Âm hỏi: “Ngày hôm qua các ngươi cũng ăn cơm Ân Cốt làm, vì cái gì chỉ có một mình ta bị tiêu chảy?”
Ân Cốt hừ một tiếng không nói gì. Kỳ thật ba người kia trong lòng đều rõ ràng, Ân Cốt bỏ thuốc xổ siêu mạnh vào trong cơm. Chẳng qua Mộ Dung Long Sách gian xảo nên trước đó đã xuống thuốc khắc độc. Mà hắn vốn tưởng rằng công lực Đức Âm thâm hậu nên sẽ không sao, ai ngờ Đức Âm ăn quá nhiều, độc tố vẫn còn lại tích đến ngày hôm sau mới phát tác. Theo góc độ nào đó mà nói, thì điều này cũng chứng minh được độc dược của Ân Cốt rất có hiệu quả. Trong thiên hạ, độc có thể hạ vào người Mộ Dung Đức Âm được thật sự cũng không nhiều lắm.
“Giáo chủ, ngươi hãy cho Đức Âm giải dược đi!” Mộ Dung Long Sách đi qua đỡ lấy Đức Âm đang lảo đảo, hướng Ân Cốt cầu tình. “Giải dược gì? Rõ ràng do hắn ăn nhiều quá mà đau bụng.” Ân Cốt khoanh tay, làm bộ như không biết.
Hiện tại bốn người đang ở một vùng hoang vu, và lạc đường. Bởi vì lúc trước hoàng đế đuổi theo Ân Cốt, Mộ Dung Long Sách lại theo sát sau. Kết quả là Ân Cốt mù đường đem mọi người đến một nơi đồng không mông quạnh, không xác định được phương hướng. Trời sắp tối thì Mộ Dung Đức Âm bắt đầu bị tiêu chảy.
“Ân Cốt, ngươi chờ đó cho ta.” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng trừng mắt nhìn Ân Cốt. Hai người chính thức gằn mặt nhau. Ân Cốt thì trong lòng cao hứng đến độ khóe miệng nhếch lên vẻ chế nhạo.
Có điều, vấn đề lạc đường ở đây vẫn chưa được giải quyết. Độc trong người Ân Cốt còn chưa giải, Đức Âm thì lại tiêu chảy, hoàng đế và Long Sách đều phải tự chăm sóc cho tiểu tình nhi của mình, vượt mọi khó khăn để kiếm đường ra. Mộ Dung Đức Âm nằm trên lưng ngựa, Long Sách dắt ngựa đi theo hoàng đế và Ân Cốt, hướng về phía mặt trời chiều nhiễm hồng.
Bệnh tiêu chảy của Mộ Dung Đức Âm kéo dài đến lần đi thứ bảy thì không chữa mà khỏi.
Màn đêm buông xuống, bọn họ may mắn cũng tìm được một thôn nhỏ ở vùng núi hẻo lánh, thấy được ánh đèn dầu của người, cả bọn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Mộ Dung Đức Âm bị Long Sách đội vào mũ sa, dắt hắn ngồi trên ngựa xuống thôn tìm nơi ngủ trọ.
Mộ Dung Long Sách rất nhanh chóng tìm được một hộ không tệ lắm, dùng hai lạng bạc vụn làm phí dừng chân, bốn người bọn họ ở đó nghỉ ngơi. Người trong hộ thấy bọn họ tướng mạo bất phàm, ăn mặc đẹp đẽ quý giá liền coi như quý nhân mà tiếp đãi. Đức Âm vẫn chưa từng bỏ mũ sa xuống, bằng không để người khác nhìn thấy chỉ sợ sẽ tạo ra một trận xôn xao.
Dùng qua một chút đồ ăn không ngon lắm của nông gia, Mộ Dung Đức Âm tắm rửa một cái lập tức nằm lên giường ván gỗ, không thoải mái mà vượt qua đêm nay. Bởi vì không có nhiều giường nên Mộ Dung Long Sách cùng hắn ngủ chung một cái. Thừa dịp tối lửa tắt đèn, Mộ Dung Long Sách đưa tay lên đùi của Đức Âm vuốt ve. Trời nóng nên Đức Âm chỉ mặc một cái quần đùi đi ngủ, cặp đùi trắng nõn bóng loáng lộ ra ngoài. Long Sách thì nhiều ngày cấm d*c, mỹ sắc trước mặt như thế làm sao nhịn được nên sờ vài cái.
Mộ Dung Long Sách dưới sự hấp dẫn của mỹ đùi, dần dần tiến nhập mộng đẹp.
Trong giấc mơ, hắn như đi tới mấy năm nữa, thấy Đức Âm đứng ở bên bờ một ao sen, mặc bạch y, nho nhã mỉm cười ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Trong lòng hắn vui vẻ, liền muốn bước nhanh tiến đến cười nói: “Đức Âm, ngươi đang đợi vi huynh sao?”
Không ngờ phía sau Đức Âm lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử mỹ mạo dịu dàng. Nàng đem đến đắp lên đùi Đức Âm một tấm chăn mỏng, nhỏ giọng ôn nhu nói: “Phu quân, cẩn thận kẻo lạnh.”
“Nương tử, đa tạ ngươi.” Đức Âm cầm tay nữ tử nhẹ nhàng cười, trong mắt đầy tình cảm. Long Sách nhìn thấy không khác gì bị rơi xuống hầm băng, không ngờ theo một bên còn có hai đứa trẻ ba bốn tuổi chạy tới kêu lên: “Cha Nương”
Cô bé gái bám vào xe lăn của Đức Âm, làm nũng nói: “Phụ thân, ôm một cái”
Đức Âm đang muốn xoay người ôm cô bé thì nữ tử lại ôn nhu nói: “Tiểu Phượng, đã nói với con bao nhiêu lần, chân của phụ thân không tốt không thể ngồi lên, sẽ làm phụ thân bị thương mất.”
“Không sau đâu.” Đức Âm xoa đầu đứa nhỏ, cười nói: “Tiểu Phượng, có ngoan ngoãn đọc sách với ca ca không?”
“Có ạ! Có ạ! Phụ thân! Ta hôm nay học rất nhiều từ đấy!” Bé gái vỗ tay, “Phụ thân Phụ thân Tiểu Phượng lớn lên sẽ gả cho phu thân nhé”
“Hừ, ai cho ngươi gả cho phụ thân. Tiểu Long lớn lên sẽ kết hôn với phụ thân mà!” Đứa bé trai mất hứng, bắt đầu cùng với bé gái cãi nhau. Nữ tử lắc đầu liên tục: “Thật là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện! Ầy, khi nào thì chúng mới có thể lớn lên đây?”
Đức Âm khẽ cười, nói: “Như vậy không tốt sao? Nếu không phải huynh trưởng năm đó xả thân cứu chúng ta, đôi ta sẽ không thể có những ngày mỹ mãn như thế này. Nương tử, khổ cho ngươi phải gả cho một kẻ tàn phế như ta…”
Nữ tử vội vàng lấy tay che lại bờ môi của hắn: “Không được nói mình là tàn phế! Phu quân của ta chính là nhân vật tài giỏi tuyệt diễm nhất trong thiên hạ, tuyệt đối không tàn phế gì cả! Nếu ngươi dám nói mình tàn phế, buổi tối phạt ngươi phải đánh đàn cho ta nghe!”
“Được rồi, được rồi. Nương tử là lớn nhất.” Đức Âm khe khẽ thở dài, lập tức nói: “Ngày mốt chính là ngày giỗ của Long Sách đại ca, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút đi!”
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!” Mộ Dung Long Sách thân hình trong suốt đứng một bên, ôm lấy mặt hét lên. Hắn không muốn! Hắn không muốn!! Hắn không muốn!! Hắn không muốn Đức Âm cùng nữ nhân thành thân, không muốn bản thân trở thành ma quỷ để Đức Âm tưởng nhớ! Không muốn Đức Âm cùng nữ nhân tình chàng ý thiếp!!!!
——
Cùng lúc đó, Đức Âm cũng đang ở trong mơ không thể tự thoát ra.
Trong mộng, hắn đang ở bên mờ một ao sen, mình mặc bạch y, ngồi trên xe lăn.
Một nữ tử lấy tay đè lên môi của hắn, lo lắng nói: “Không được nói mình là tàn phế! Phu quân của ta chính là nhân vật tài giỏi tuyệt diễm nhất trong thiên hạ, tuyệt đối không tàn phế gì cả! Nếu ngươi dám nói mình tàn phế, buổi tối phạt ngươi phải đánh đàn cho ta nghe!”
“Đừng nói giỡn, ta nói mình tàn phế lúc nào.” Mộ Dung Đức Âm quan sát nữ tử này, “Ngươi là ai?”
“A!! Phu quân! Ngươi lại phát bệnh nữa sao? Ngay cả ta là vợ của ngươi, ngươi cũng quên sao?! Vừa rồi ngươi còn nói…” Nữ tử hoảng sợ, mắt ngấn nước.
“Ách…” Mộ Dung Đức Âm lấy tay kéo nhẹ mặt mình, “Đây không phải là mộng của ta sao? Tại sao lại nhàm chán như vậy.”
“Ngươi người này! Ta lần đầu tiên thấy có người ở trong Mộng Phản thuật của ta mà có thể nói như vậy!” Nữ tử chống nạnh nói, “Mộ Dung Đức Âm, ngươi thật không hiểu phong tình!”
“Mộng Phản thuật chính là thuật pháp kỳ diệu trong truyền thuyết của Miêu Cương?” Mộ Dung Đức Âm vân vê cằm, “Ngươi là người của Đại Ma giáo phải không? Nhắm vào ta là vì chuyện của Ân Cốt?”
“A a a a! Làm sao còn có người ở trong mộng mà còn suy nghĩ rõ ràng được như vậy!!” Nữ tử khó tin nhìn hắn.
“Ngươi dùng Mộng Phản thuật với ta, như vậy chắc hẳn ngươi cũng ở trong mộng như ta. Nếu đây là mộng của ta thì ta là mộng chủ, tại sao lại không làm đúng lễ nghĩa của chủ nhà chứ?” Mộ Dung Đức Âm đứng lên khỏi xe lăn, vươn tay kéo một cái, lập tức như đổi sân khấu, cảnh tượng xung quanh hoàn toàn thay đổi.
“Để ta cho ngươi xem một giấc mơ thú vị đúng nghĩa!” Mộ Dung Đức Âm đen tối cười.
Ps: Dựa vào những ký hiệu Ân Cốt lưu lại, cuối cùng bốn cao thủ của Ma giáo cũng truy tung được. Họ tính lợi dụng Mộng Phản thuật để khống chế hai huynh đệ Mộ Dung, nhưng lại gặp phải tình huống không tưởng tượng được.
Mộ Dung Long Sách bằng cảm xúc bất mãn tuột độ của chính mình mà phá vỡ mê hoặc trong mơ. Còn tên cao thủ tiến vào mộng của Đức Âm thì bị cảnh tượng do Đức Âm tạo ra mà gặp ác mộng.
Đến tột cùng ở trong giấc mơ, Đức Âm đã tạo ra hình ảnh kinh dị kiểu gì tiếp đãi thao mộng cao thủ thì đại khái chỉ có hai bọn họ mới biết.
E/N: Tây tử phủng tâm chi mỹ là một tích của nàng Tây Thi vì bệnh dày vò mà nhăn mặt, nhưng như vậy lại khiến nàng càng đẹp hơn… Đại loại thế
Mộ Dung Đức Âm ôm bụng, sắc mặt tái nhợt đi ra từ bụi cỏ. Vẻ mặt mỹ nhân xanh xao, lại làm càng làm cho người ta cảm thấy xót thương, ngay cả Tây Tử phủng tâm cũng không rung động lòng người bằng.
Ân Cốt cùng hoàng đế và Mộ Dung Long Sách vẫn ung dung ngồi nói chuyện phiếm đợi Đức Âm đi ra. Mộ Dung Đức Âm hỏi: “Ngày hôm qua các ngươi cũng ăn cơm Ân Cốt làm, vì cái gì chỉ có một mình ta bị tiêu chảy?”
Ân Cốt hừ một tiếng không nói gì. Kỳ thật ba người kia trong lòng đều rõ ràng, Ân Cốt bỏ thuốc xổ siêu mạnh vào trong cơm. Chẳng qua Mộ Dung Long Sách gian xảo nên trước đó đã xuống thuốc khắc độc. Mà hắn vốn tưởng rằng công lực Đức Âm thâm hậu nên sẽ không sao, ai ngờ Đức Âm ăn quá nhiều, độc tố vẫn còn lại tích đến ngày hôm sau mới phát tác. Theo góc độ nào đó mà nói, thì điều này cũng chứng minh được độc dược của Ân Cốt rất có hiệu quả. Trong thiên hạ, độc có thể hạ vào người Mộ Dung Đức Âm được thật sự cũng không nhiều lắm.
“Giáo chủ, ngươi hãy cho Đức Âm giải dược đi!” Mộ Dung Long Sách đi qua đỡ lấy Đức Âm đang lảo đảo, hướng Ân Cốt cầu tình. “Giải dược gì? Rõ ràng do hắn ăn nhiều quá mà đau bụng.” Ân Cốt khoanh tay, làm bộ như không biết.
Hiện tại bốn người đang ở một vùng hoang vu, và lạc đường. Bởi vì lúc trước hoàng đế đuổi theo Ân Cốt, Mộ Dung Long Sách lại theo sát sau. Kết quả là Ân Cốt mù đường đem mọi người đến một nơi đồng không mông quạnh, không xác định được phương hướng. Trời sắp tối thì Mộ Dung Đức Âm bắt đầu bị tiêu chảy.
“Ân Cốt, ngươi chờ đó cho ta.” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng trừng mắt nhìn Ân Cốt. Hai người chính thức gằn mặt nhau. Ân Cốt thì trong lòng cao hứng đến độ khóe miệng nhếch lên vẻ chế nhạo.
Có điều, vấn đề lạc đường ở đây vẫn chưa được giải quyết. Độc trong người Ân Cốt còn chưa giải, Đức Âm thì lại tiêu chảy, hoàng đế và Long Sách đều phải tự chăm sóc cho tiểu tình nhi của mình, vượt mọi khó khăn để kiếm đường ra. Mộ Dung Đức Âm nằm trên lưng ngựa, Long Sách dắt ngựa đi theo hoàng đế và Ân Cốt, hướng về phía mặt trời chiều nhiễm hồng.
Bệnh tiêu chảy của Mộ Dung Đức Âm kéo dài đến lần đi thứ bảy thì không chữa mà khỏi.
Màn đêm buông xuống, bọn họ may mắn cũng tìm được một thôn nhỏ ở vùng núi hẻo lánh, thấy được ánh đèn dầu của người, cả bọn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Mộ Dung Đức Âm bị Long Sách đội vào mũ sa, dắt hắn ngồi trên ngựa xuống thôn tìm nơi ngủ trọ.
Mộ Dung Long Sách rất nhanh chóng tìm được một hộ không tệ lắm, dùng hai lạng bạc vụn làm phí dừng chân, bốn người bọn họ ở đó nghỉ ngơi. Người trong hộ thấy bọn họ tướng mạo bất phàm, ăn mặc đẹp đẽ quý giá liền coi như quý nhân mà tiếp đãi. Đức Âm vẫn chưa từng bỏ mũ sa xuống, bằng không để người khác nhìn thấy chỉ sợ sẽ tạo ra một trận xôn xao.
Dùng qua một chút đồ ăn không ngon lắm của nông gia, Mộ Dung Đức Âm tắm rửa một cái lập tức nằm lên giường ván gỗ, không thoải mái mà vượt qua đêm nay. Bởi vì không có nhiều giường nên Mộ Dung Long Sách cùng hắn ngủ chung một cái. Thừa dịp tối lửa tắt đèn, Mộ Dung Long Sách đưa tay lên đùi của Đức Âm vuốt ve. Trời nóng nên Đức Âm chỉ mặc một cái quần đùi đi ngủ, cặp đùi trắng nõn bóng loáng lộ ra ngoài. Long Sách thì nhiều ngày cấm d*c, mỹ sắc trước mặt như thế làm sao nhịn được nên sờ vài cái.
Mộ Dung Long Sách dưới sự hấp dẫn của mỹ đùi, dần dần tiến nhập mộng đẹp.
Trong giấc mơ, hắn như đi tới mấy năm nữa, thấy Đức Âm đứng ở bên bờ một ao sen, mặc bạch y, nho nhã mỉm cười ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Trong lòng hắn vui vẻ, liền muốn bước nhanh tiến đến cười nói: “Đức Âm, ngươi đang đợi vi huynh sao?”
Không ngờ phía sau Đức Âm lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử mỹ mạo dịu dàng. Nàng đem đến đắp lên đùi Đức Âm một tấm chăn mỏng, nhỏ giọng ôn nhu nói: “Phu quân, cẩn thận kẻo lạnh.”
“Nương tử, đa tạ ngươi.” Đức Âm cầm tay nữ tử nhẹ nhàng cười, trong mắt đầy tình cảm. Long Sách nhìn thấy không khác gì bị rơi xuống hầm băng, không ngờ theo một bên còn có hai đứa trẻ ba bốn tuổi chạy tới kêu lên: “Cha Nương”
Cô bé gái bám vào xe lăn của Đức Âm, làm nũng nói: “Phụ thân, ôm một cái”
Đức Âm đang muốn xoay người ôm cô bé thì nữ tử lại ôn nhu nói: “Tiểu Phượng, đã nói với con bao nhiêu lần, chân của phụ thân không tốt không thể ngồi lên, sẽ làm phụ thân bị thương mất.”
“Không sau đâu.” Đức Âm xoa đầu đứa nhỏ, cười nói: “Tiểu Phượng, có ngoan ngoãn đọc sách với ca ca không?”
“Có ạ! Có ạ! Phụ thân! Ta hôm nay học rất nhiều từ đấy!” Bé gái vỗ tay, “Phụ thân Phụ thân Tiểu Phượng lớn lên sẽ gả cho phu thân nhé”
“Hừ, ai cho ngươi gả cho phụ thân. Tiểu Long lớn lên sẽ kết hôn với phụ thân mà!” Đứa bé trai mất hứng, bắt đầu cùng với bé gái cãi nhau. Nữ tử lắc đầu liên tục: “Thật là hai đứa nhỏ không hiểu chuyện! Ầy, khi nào thì chúng mới có thể lớn lên đây?”
Đức Âm khẽ cười, nói: “Như vậy không tốt sao? Nếu không phải huynh trưởng năm đó xả thân cứu chúng ta, đôi ta sẽ không thể có những ngày mỹ mãn như thế này. Nương tử, khổ cho ngươi phải gả cho một kẻ tàn phế như ta…”
Nữ tử vội vàng lấy tay che lại bờ môi của hắn: “Không được nói mình là tàn phế! Phu quân của ta chính là nhân vật tài giỏi tuyệt diễm nhất trong thiên hạ, tuyệt đối không tàn phế gì cả! Nếu ngươi dám nói mình tàn phế, buổi tối phạt ngươi phải đánh đàn cho ta nghe!”
“Được rồi, được rồi. Nương tử là lớn nhất.” Đức Âm khe khẽ thở dài, lập tức nói: “Ngày mốt chính là ngày giỗ của Long Sách đại ca, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút đi!”
“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!” Mộ Dung Long Sách thân hình trong suốt đứng một bên, ôm lấy mặt hét lên. Hắn không muốn! Hắn không muốn!! Hắn không muốn!! Hắn không muốn Đức Âm cùng nữ nhân thành thân, không muốn bản thân trở thành ma quỷ để Đức Âm tưởng nhớ! Không muốn Đức Âm cùng nữ nhân tình chàng ý thiếp!!!!
——
Cùng lúc đó, Đức Âm cũng đang ở trong mơ không thể tự thoát ra.
Trong mộng, hắn đang ở bên mờ một ao sen, mình mặc bạch y, ngồi trên xe lăn.
Một nữ tử lấy tay đè lên môi của hắn, lo lắng nói: “Không được nói mình là tàn phế! Phu quân của ta chính là nhân vật tài giỏi tuyệt diễm nhất trong thiên hạ, tuyệt đối không tàn phế gì cả! Nếu ngươi dám nói mình tàn phế, buổi tối phạt ngươi phải đánh đàn cho ta nghe!”
“Đừng nói giỡn, ta nói mình tàn phế lúc nào.” Mộ Dung Đức Âm quan sát nữ tử này, “Ngươi là ai?”
“A!! Phu quân! Ngươi lại phát bệnh nữa sao? Ngay cả ta là vợ của ngươi, ngươi cũng quên sao?! Vừa rồi ngươi còn nói…” Nữ tử hoảng sợ, mắt ngấn nước.
“Ách…” Mộ Dung Đức Âm lấy tay kéo nhẹ mặt mình, “Đây không phải là mộng của ta sao? Tại sao lại nhàm chán như vậy.”
“Ngươi người này! Ta lần đầu tiên thấy có người ở trong Mộng Phản thuật của ta mà có thể nói như vậy!” Nữ tử chống nạnh nói, “Mộ Dung Đức Âm, ngươi thật không hiểu phong tình!”
“Mộng Phản thuật chính là thuật pháp kỳ diệu trong truyền thuyết của Miêu Cương?” Mộ Dung Đức Âm vân vê cằm, “Ngươi là người của Đại Ma giáo phải không? Nhắm vào ta là vì chuyện của Ân Cốt?”
“A a a a! Làm sao còn có người ở trong mộng mà còn suy nghĩ rõ ràng được như vậy!!” Nữ tử khó tin nhìn hắn.
“Ngươi dùng Mộng Phản thuật với ta, như vậy chắc hẳn ngươi cũng ở trong mộng như ta. Nếu đây là mộng của ta thì ta là mộng chủ, tại sao lại không làm đúng lễ nghĩa của chủ nhà chứ?” Mộ Dung Đức Âm đứng lên khỏi xe lăn, vươn tay kéo một cái, lập tức như đổi sân khấu, cảnh tượng xung quanh hoàn toàn thay đổi.
“Để ta cho ngươi xem một giấc mơ thú vị đúng nghĩa!” Mộ Dung Đức Âm đen tối cười.
Ps: Dựa vào những ký hiệu Ân Cốt lưu lại, cuối cùng bốn cao thủ của Ma giáo cũng truy tung được. Họ tính lợi dụng Mộng Phản thuật để khống chế hai huynh đệ Mộ Dung, nhưng lại gặp phải tình huống không tưởng tượng được.
Mộ Dung Long Sách bằng cảm xúc bất mãn tuột độ của chính mình mà phá vỡ mê hoặc trong mơ. Còn tên cao thủ tiến vào mộng của Đức Âm thì bị cảnh tượng do Đức Âm tạo ra mà gặp ác mộng.
Đến tột cùng ở trong giấc mơ, Đức Âm đã tạo ra hình ảnh kinh dị kiểu gì tiếp đãi thao mộng cao thủ thì đại khái chỉ có hai bọn họ mới biết.
E/N: Tây tử phủng tâm chi mỹ là một tích của nàng Tây Thi vì bệnh dày vò mà nhăn mặt, nhưng như vậy lại khiến nàng càng đẹp hơn… Đại loại thế
Bình luận truyện