Ác Linh Quốc Gia

Quyển 2 - Chương 8: Không bình tĩnh



Ngồi xổm trong cái phòng đang bốc lên mùi nước tiểu nồng đặc, Doãn Diêm Tĩnh giống như một con mèo đang bị hoảng sợ, lông tơ toàn thân đều không khống chế được mà dựng đứng cả lên.

Trong lúc chờ đợi mình giải quyết vấn đề kia, Doãn Diêm Tĩnh thậm chí còn chưa có đi tiểu xong liền như gặp phải quỷ, nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng nọ.

“Mẹ kiếp, thật sự là nặng mùi quá đi!

Doãn Diêm Tĩnh không chịu được liền chửi tục, sau đó bước nhanh đến bồn rửa tay trước mặt, vừa vặn vòi nước vừa lên tiếng nói với nữ sinh đang ở bên ngoài.

“Đợi tôi thêm một chút nữa nha, tôi rửa tay cái đã!”

Bất quá câu hỏi dò chừng này cũng không có bất kỳ câu trả lời nào, Doãn Diêm Tĩnh đối với sự im lặng của nữ sinh kia cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng đã rửa tay xong, vốn dĩ cũng không mất nhiều thời gian cho lắm.

Vặn chặt vòi nước lại, nhanh chân bước ra khỏi nhà vệ sinh, Doãn Diêm Tĩnh bị gió lạnh thổi ở bên ngoài hành lang dọa cho giật mình.

Bởi vì giờ phút này đây, trong hành lang không có bất kỳ một người nào, nữ sinh kia trước đó có nói sau khi xong sẽ ở bên ngoài chờ cô, nhưng lúc này đã không còn nhìn thấy.

“Đồ điên?”

“Đồ điên? Cô còn có ở đó hay không vậy?”

“Vương Phượng Sắc? Nói cho cô biết, cô đừng có mà dọa tôi, đi ra mau lên đi...!”

Nhìn hành lang không có một ai, Doãn Diêm Tĩnh cũng không mấy tin tưởng Vương Phượng Sắc sẽ nghe lời cô mà đi ra, cái này vốn dĩ chính là muốn trêu chọc cô.

Nhưng cô nghĩ vậy hay không cũng vô ích, vì thực sự nữ sinh kia không có ở đây.

“Không trách lập tức đồng ý sẽ đi cùng mình, xem ra mấy tiện nhân kia trước đó đã thương lượng xong muốn trêu mình đây mà. Đợi mình trở về lột da cả đám xuống.”

Trong lòng tuy lên tiếng hung dữ, nhưng cô lại không kiềm chế được sự sợ hãi, run lên bần bật.

Doãn Diêm Tĩnh đang lúc chuẩn bị nới rộng hai chân một hơi chạy ngay về ký túc xá, thì từ phía trước trong bóng tối đột nhiên lại nhô ra một cái đầu.

“A...”

“Xuỵt…”

Doãn Diêm Tĩnh giật mình khi nhìn thấy một cái đầu đang nhô ra, bất quá rất nhanh sau đó cô liền thở phào, bởi vì người kia chính là nữ sinh nói muốn ở đây đợi cô.

“Cô cái đồ điên xấu xa này, muốn hù chết tôi hả? Không phải đã nói là ở ngoài cửa chờ tôi sao, như thế nào lại chạy tới bên kia?”

Doãn Diêm Tĩnh một bên khó chịu oán trách, một bên hướng phía nữ sinh mà tiến lại gần.

“Xuỵt…. ”

Nữ sinh kia không nói lời nào, chỉ đưa một ngón tay lên môi, hướng Doãn Diêm Tĩnh làm động tác im lặng, nói khẽ:

“Qua đây một chút, mình vừa mới phát hiện cái này.”

“Đêm hôm khuya khoắt có thể phát hiện cái gì à?”

Trong lòng có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy nữ sinh kia bộ dáng thần bí, Doãn Diêm Tĩnh cuối cùng không kiềm chế được sự hiếu kỳ mà đi tới.

Đi vào nơi nữ sinh đang đứng, cô liếc nhìn lên phía trên cầu thang một cái, sau đó rất đỗi kinh ngạc khi nhìn thấy phía trên kia lóe lên ra một tia sáng màu đỏ.

“Phía trên... phía trên kia có người?”

Doãn Diêm Tĩnh không hiểu đã trễ như vậy, còn có ai ngu ngốc đến nỗi ở lại trên kia, nên biết bên trên từng có người chết nha, xác của Vương Di Nhiên chính là được phát hiện ở chỗ này.

“Không có!”

Nữ sinh kia lắc đầu, sau đó chỉ tay lên phía trên cầu thang nói tiếp:

“Chúng ta lên trên đi!”

“Tôi không đi!” - nhịp tim Doãn Diêm Tĩnh đập dồn dập, vào lúc này mà đi lên trên kia, cô vốn dĩ không có lá gan lớn như vậy.

“Lăng Yến bọn họ đều đang ở trên đó.” - Thấy Doãn Diêm Tĩnh cự tuyệt đi lên, nữ sinh kia lại nhàn nhạt bổ sung một câu.

“Lăng Yến, bọn họ đang ở trên đó?”

“Ừm, nhanh đi lên.”

Nữ sinh kia gật nhẹ đầu khẳng định, sau đó không thèm để ý đến Doãn Diêm Tĩnh nữa, một mình chạy lên phía trên. Doãn Diêm Tĩnh trong lòng còn đang u mê chưa rõ, nhưng nghe nói những người khác ở ký túc xá đều ở phía trên, liền không còn nghi ngờ cũng theo sau nữ sinh kia đi lên lầu.

Theo sau nữ sinh đến tầng cao nhất, Doãn Diêm Tĩnh bị khí lạnh thổi đến toàn thân đều phát lạnh, không khỏi ôm lấy hai cánh tay.

“Lăng Yến, bọn họ rút cuộc là đang ở đâu vậy?”

“Ở trong này!”

Nữ sinh kia đột nhiên dừng lại bên ngoài một căn phòng bỏ trống của ký túc xá, cánh tay có chút máy móc chỉ chỉ vào bên trong, sau đó chậm rãi đi vào.

“Này! Đồ điên, cô chậm lại một chút, chờ tôi với!”

Doãn Diêm Tĩnh vốn dĩ không dám ở lại bên ngoài hành lang, cô dù sao cũng rất sợ, Vương Di Nhiên chính là chết ở đây.

Chạy nhanh đến gian phòng bỏ trống của ký túc xá, Doãn Diêm Tĩnh theo bản năng dùng di động chiếu vào bên trong căn phòng, sau đó.... cô liền nhìn thấy một người chết.

Đúng hơn là cô nhìn thấy một cái đầu người chết, được đặt ở chính giữa bệ cửa sổ.

Đôi mắt lồi ra ngoài giống hệt mắt cá chết, trợn trừng đến sung huyết.

“Áaaa..... ”

Doãn Diêm Tĩnh theo phản xạ hét to lên một tiếng, bên trong đột nhiên xuất hiện hai cái móng vuốt trắng bệch bóp chặt lấy cổ cô, nhanh chóng lôi Doãn Diêm Tĩnh vào trong phòng.

Sau đó, chớp mắt một cái, cánh cửa căn phòng liền bị đóng lại.

Hành lang tầng 8 trở lại như cũ, lần nữa lóe lên tia sáng đỏ như máu.

Cùng lúc đó, tại phòng trực ban lầu 1.

Hạ Thiên Kỳ tựa vào cửa của phòng trực ban, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Lúc trước trong lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành, mà lúc này đây cái dự cảm chết tiệt kia chẳng những không có bớt đi, ngược lại còn trở nên mãnh liệt thêm. Đó là một loại cảm giác giống như thần chết đang tới gần, áp lực mãnh liệt làm bất an trong lòng hắn càng thêm lớn.

“Mẹ kiếp, lá gan của mình cũng không đến mức nhỏ như vậy đi, làm sao ngay cả đồ lót cũng đều ướt sũng.”

Hạ Thiên Kỳ sờ cái mông bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn cắn răng từ dưới đất đứng lên.

“Nếu cứ một mực làm con rùa đen rút đầu thì làm sao có cách giải quyết hết Quỷ Hồn!”

Ngoài miệng tức giận mắng một câu, Hạ Thiên Kỳ liền mượn cơn phẫn nộ kéo tung cửa phòng trực ban, bước một bước dài đi nhanh ra ngoài. Nhưng mà còn chưa đợi chân mình đứng vững, hắn liền nhanh chóng quay lại phòng trực, đồng thời một lần nữa đem cửa khóa chặt lại.

“Manh động là ngu xuẩn, người thông minh trước giờ đều không lấy cứng đối cứng!”

Hạ Thiên Kỳ lần nữa lại rơi vào thế bị động, nhưng không thể phủ nhận, trước mắt đây làm cách làm đúng đắn nhất.

Lúc này mà ở bên ngoài chạy loạn tuyệt đối sẽ còn nguy hiểm hơn trốn ở chỗ này nhiều, còn nữa, hắn vốn dĩ không có bản lãnh bắt quỷ trâu bò như Lương Nhược Vân, không nhận mình sợ mà trốn tránh thì hắn có thể được làm cái gì?

Chẳng lẽ hắn một hơi xông lên tầng 8, sau đó dùng tay chỉ vào cái mũi của con quỷ kia mà nói cho nó biết, ông mày đây mới là kẻ mạnh nhất, trâu bò nhất? Đến lúc đó, ngay cả bản thân chết thế nào hắn cũng không biết.

Đang lúc trong lòng Hạ Thiên Kỳ đấu tranh mãnh liệt, hắn chợt nghe bên ngoài hành lang vang lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập. Đồng thời tiếng bước chân càng lúc càng trở nên lớn hơn.

“Là người ……hay là quỷ?”

Hạ Thiên Kỳ chật vật nuốt nước bọt, mặc kệ cái thứ đang tiến lại gần kia là cái gì, tóm lại trốn trước rồi hẵn tính.

Bất quá, hắn cũng không cẩu huyết đến nổi trốn xuống gầm giường, nhưng vậy vốn dĩ là tự cắt đứt đường lui của mình, chẳng bằng trốn sau cánh cửa khi nó tới cũng có thể tự vệ.

Dán chặt người trên vách tường, Hạ Thiên Kỳ một tay nắm chặt bùa hộ thân, tay kia siết chặt kiếm Đào Mộc xin được từ trong chùa miếu, trong lòng âm thầm chuẩn bị cho kết quả xấu nhất. Hắn ở sau cánh cửa nín thở chờ đợi, thứ kia rút cuộc cũng tới gần bước chân đã dừng lại.

Ngoài hành lang lần nữa trở lại tĩnh mịch như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện