Ác Linh Quốc Gia
Quyển 25 - Chương 40: Phiền toái
Dịch: Hàn Phong Vũ
Ngồi trên bờ biển với Triệu Tĩnh Thù gần cả đêm, mãi đến khi thấy bình minh chậm rãi mọc lên, hai người mới quay lại biệt thự.
Hai người bọn họ ở bờ biển một đêm, Triệu Hối Phong vì uống tới mức bất tỉnh nhân sự, thậm chí cũng không biết bọn họ đi khi nào.
"Hôm qua tên nhóc thối nhà cậu thật là uống chết tôi, tôi đây đã lâu rồi không uống nhiều như vậy. Già rồi, thật là già rồi, nếu là ta trẻ lại mười tuổi, chính là có hai cậu cũng uống không lại tôi."
Triệu Hối Phong ngủ một đêm, lúc này nhìn qua cũng không khó chịu, chỉ là trên đường đi tới thân thể có chút như đi trên mây.
"Cha cũng đừng thể hiện, tối hôm qua cha không biết, thiếu chút nữa là hù chết con và Thiên Kỳ, uống vào lại nôn, đi thì nằm ngay trên sàn."
Triệu Tĩnh Thù thấy Triệu Hối Phong sáng sớm gặp Hạ Thiên Kỳ còn không biết xấu hổ nhấn mạnh chuyện uống rượu ngày hôm qua, trong lòng cô không khỏi thầm than người cha này của cô, thật sự là lúc nào cũng không chịu thua.
"Hôm qua con cũng khó chịu không chịu nổi, chú Triệu chú đừng nói trẻ lại mười tuổi, ngay cả có trẻ lại năm tuổi, con cũng phải vô viện."
Hạ Thiên Kỳ cũng không so kè với Triệu Hối Phong, cười ha hả theo mà nói.
"Hay cho tên nhóc cậu nói ngọt."
Triệu Hối Phong nghe vào trong lòng rất dễ chịu, ánh mắt cố ý quan sát vẻ mặt Triệu Tĩnh Thù một cái, cảm thấy trạng thái của Triệu Tĩnh Thù rõ ràng tốt hơn không ít so với hôm qua.
Vì tối hôm qua một đêm không ngủ, sau khi ăn xong bữa sáng người giúp việc chuẩn bị, hai người lại quay lại phòng mình ngủ một giấc.
Giấc ngủ này của Hạ Thiên Kỳ cũng không kéo dài, không bao lâu đã tỉnh dậy, hắn ra khỏi phòng ngủ định lấy một ly nước uống, lại thấy Triệu Hối Phong dăng chuẩn bọ một số dụng cụ câu cá.
"Muốn đi câu cá sao?"
"Vừa mới nghĩ một hồi nữa sắp xếp xong sẽ đi gọi hai đứa ra đây, hôm nay chúng ta câu cá đi, trước kia chú thông qua quan hệ có mua được một chiếc du thuyền nhỏ, một hổi nữa chúng ta ra khơi thả câu, tự cấp tự túc một bữa."
"Được, vậy bây giờ con đi thay quần áo."
Chờ Hạ Thiên Kỳ thay quần áo xong, dưới bày mưu đặt kế của Triệu Hối Phong, Triệu Tĩnh Thù cũng bị người giúp việc gọi tới.
Sau đó, ba người dẫn theo người giúp việc, lại một mách đi tới chỗ neo đậu chiếc du thuyền cỡ nhỏ của Triệu Hối Phong.
Trước kia Hạ Thiên Kỳ xem phim, thấy một số phú hào lái du thuyền, một đám người đẹp bikini đi theo, được gọi là chơi nhất biển.
Có điều vì có Triệu Tĩnh thù ở đây, cho nên mặc dù Triệu Hối Phong có ý nghĩ này, cũng chỉ có thể an tâm bỏ đi.
Trên thuyền co 1hai thủy thủ, tính cả người giúp việc và bọn họ, tổng cộng có sáu người.
Du thuyền chậm rãi nổ máy tiến lên, Hạ Thiên Kỳ đứng trên boong thuyền, nhìn Triệu Hối Phong sắp xếp dụng cụ câu cá của ông.
"Lúc còn trẻ lúc nghèo, cảm thấy người nghèo cái gì cũng không lấy được, cho nên lại nghĩ cách, liều mạng kiếm tiền.
Kiếm được tiền trải qua cuộc sống tốt đẹp, mua những thứ trước kia muốn mua nhưng không mua nổi.
Chờ dần dần, mục tiêu ban đầu cũng quên mất, cũng chỉ còn lại sợ hãi.
Sợ hãi cơ nghiệp chú cực khổ vất vả, có thể bị người khác đoạt vào một ngày nào đó không.
Tiếp theo dưới ý thức được loại nguy cơ này, chú lại đầu tư vốn tinh lực hai trăm phần trăm, tiếp tục mở rộng công ty ra, mạnh mẽ tấn công tất cả mọi thứ có thể tạp thành uy hiếp cạnh tranh với chú.
Cứ như vậy, chú càng ngày càng không sung sướng, càng ngày càng cô độc.
Vì chú ngoài tiền ra thì không có gì, có một con gái, con bé còn hoàn toàn không thích thứ chú liều mạng tạo ra.
Cho tới bây giờ chú buông tay, ở trong biệt thự trống rỗng, mỗi ngày đi theo người giúp việc nói chuyện phiếm, đi theo thủy thủ nói tào lao, chú mới rốt cuộc rõ ràng, hóa ra cuộc sống bình thường mới là thứ chú khát vọng nhất."
Triệu Hối Phong nói tới đây, lại đưa cho Hạ Thiên Kỳ một cây cần câu, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
"Thiên Kỳ, chú Triệu không có bạn, có chừng mấy người bạn, hoặc là phản bội chú, hoặc là cảm thấy chú cao cao tại thương, không muốn phản ứng tới chú. Cho nên người thân nhất, cũng chỉ có con và Tĩnh Thù.
Tuy rằng chú vẫn luôn rất tò mò, bây giờ hai đứa rốt cuộc bận rộn làm gì, thế nhưng chú sẽ không hỏi hai đứa.
Chỉ là nhìn thấu hoang mang của hai đứa, lấy tư cách trưởng bối, lấy tư cách người từng trải nhắc nhở hai đứa một câu.
Con cảm thấy hiện tại tàn khốc, con cảm thấy hiện tại hai bàn tay trắng, chỉ có đạt thành mục tiêu mới có thể thỏa mãn, mới có thể dành được yên bình thật sự.
Loại suy nghĩ này chính là phân chó!
Không cần biết con đang đứng trong loại trạng thái bất an nào, bây giờ đều là thời gian tốt nhất của con. Cho nên thanh niên chớ nghĩ mọi chuyện tới mức cực đoan, trước sau đều phải cảm giác mình may mắn, đừng đánh mất cuộc sống của mình."
Triệu Hối Phong nói tới đây, lại không nói thêm gì nữa, qauy về phía Triệu Tĩnh Thù đang phơi nắng phía sau hô:
"Tới đây con gái bảo bối, tơi cùng cha câu cá."
Hạ Thiên Kỳ nhớ lại lời nhắc nhở này của Triệu Hối Phong, trong lòng ít nhiều gì cũng sinh ra chút cảm khái.
Giống như hắn trước đây luôn cảm giác mình nghèo, dù thế nào cũng muốn đạt được một công việc tốt, cuộc sống mong muốn chính là ở trong biệt thự, lấy bạch phú mỹ*, mỗi ngày hắc hắc hắc.
*Bạch phú mỹ: trắng - giàu - đẹp, chỉ cô gái vừa có ngoại hình vừa có gia thế.
Nhưng mà hiện tại, nếu hắn muốn, tất cả mọi thứ đều có thể thực hiện. Nhưng quay đầu lại, hắn mới phát hiện cái tên nhóc thới cà lơ phất phơ, lúc nào cũng bị mẹ của hắn cằn nhằn kia, mới là cuộc sống hắn muốn quay lại nhất.
Cùng Triệu Hối Phong và Triệu Tĩnh thù hưởng thụ cuộc sống an nhàn trọn mười ngày, Hạ Thiên Kỳ mới lần nữa quay về thành phố Phước Bình.
Có điều người trở về chỉ có mình hắn, vì kế tiếp Triệu Tĩnh Thù cũng sẽ tham gia sự kiện, cho nên còn phải ở cùng Triệu Hối Phong nhiều hơn một chút.
Mà nguyên nhân khiến Hạ Thiên Kỳ trở về, cũng không phải hắn ở đủ rồi, mà là đệ tam Minh Phủ xảy ra chuyện.
"Cụ thể là tình hình gì?"
Mấy ngày gần đây Hạ Thiên Kỳ đều nhận được tin tức Vương Tang Du gửi tới, nói ở khu vực thành phố Hằng Viễn, tồn tại một con quỷ mị, nhưng trước sau không thể giải quyết được.
Trước trước sau sau đã cử đi gần năm nhóm người, nhưng tất cả đều bị giết.
Không những như vậy, còn có một quản lý cấp lệ quỷ từng đi tới đó xem xét, nhưng không hồi báo bất cứ tin tức gì, người lại bị giết chết.
Cho nên Vương Tang Du cảm thấy chuyện tuyệt đối không đơn giản, cô cũng không dám tiếp tục cử người tới đó, lúc này mới thông báo cho Hạ Thiên Kỳ.
"Nếu chỉ là một con quỷ mị, hẳn là không gây ra động tĩnh lớn như vậy."
Hạ Thiên Kỳ có thể thấy rõ ràng địa điểm hiện tại của sự kiện, cũng có thể biết cấp bậc của phần lớn quỷ vật. Đương nhiên, trong đó cũng sẽ có chút sai số, thế nhưng loại tình huống này tương đối ít.
"Chuyện này cô không cần để ý, một hồi nữa tôi đi qua đó xem một chút."
Tuy trên danh nghĩa, đệ tam Minh Phủ có tổng cộng ba quản lý cấp cao, thế nhưng theo Ngô Địch đi tới đệ nhị vcu75 không có tin tức, gã mặt nạ cũng hồi lâu không về, cho nên chiến lực thật sự cũng chỉ có mình hắn.
Dù sao coi như, Lãnh Nguyệt cũng chưa tính là người của đệ tam Minh Phủ.
"Được, vậy tôi tới chỗ Thẩm Hoành Viêm."
Vương Tang Du thấy Hạ Thiên Kỳ đồng ý đi xử lý chuyện này, cô cũng không tiếp tục lo lắng, lại muốn xoay người rời đi.
"Cô tìm Thẩm Hoành Viêm làm gì?"
"Vì họp hàng năm của Minh Phủ sắp diễn ra, Thẩm Hoành Viêm tìm tôi lấy danh sách khen thưởng và trừng phạt chính xác."
Vừa nghe Vương Tang Du nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ mới chợt nhớ tới, mình quả thực có nhận được một lời nhắc nhở thời gian dự họp của Minh Phủ.
Vì Vương Tang Du là thay mặt người cầm quyền, cho nên bên kia cô cũng có quyền hạn tương ứng.
"Cô không nói tôi cũng quên, vậy cô đi đi, bây giờ tôi đi thành phố Hằng Viễn xem một chút."
Có Vương Tang Du đi xử lý mấy chuyện lặt vặt của Minh Phủ này, Hạ Thiên Kỳ tự nhiên không cần quản nhiều cái gì, bây giờ tình hình trong hiện thực trên cơ bản đã ổn định lại.
Minh Phủ đệ nhị vực vì sự xuất hiện của liên minh quân phản loạn, vậy cũng không có quá nhiều tinh lực nhúng tay vào chuyện hiện thực.
Còn như đệ nhị Minh Phủ Thẩm Hoành Viêm bên kia, cũng đã chủ động tím tới lấy lòng hắn, đồng thời theo thời gian sát nhập với đệ nhị vực càng ngày càng gần, như vậy gã cũng sẽ không lại đánh cái chủ ý muốn thau tóm đệ tam Minh Phủ.
Cho nên mặc dù Vương tang Du cũng còn chưa phải quản lý cấp cao, thế nhưng giao ra quyền hạn người cầm quyền, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì.
Dù sao người cầm quyền của Minh Phủ, trước giờ luôn là thế hệ trước bổ nhiệm, cũng không có yêu cầu trên cấp bậc.
Chỉ là nếu Vương Tang Du còn chưa tới cấp quản lý cấp cao, đã để cho cô trở thành người cầm quyền, một khi cô tham dự sát hạch quản lý cấp cao thất bại, như vậy toàn bộ đệ tam Minh Phủ cũng sẽ chôn cùng với cô.
Đây cũng là một chuyện khiến hắn nhức đầu gần đây.
Ngồi trên bờ biển với Triệu Tĩnh Thù gần cả đêm, mãi đến khi thấy bình minh chậm rãi mọc lên, hai người mới quay lại biệt thự.
Hai người bọn họ ở bờ biển một đêm, Triệu Hối Phong vì uống tới mức bất tỉnh nhân sự, thậm chí cũng không biết bọn họ đi khi nào.
"Hôm qua tên nhóc thối nhà cậu thật là uống chết tôi, tôi đây đã lâu rồi không uống nhiều như vậy. Già rồi, thật là già rồi, nếu là ta trẻ lại mười tuổi, chính là có hai cậu cũng uống không lại tôi."
Triệu Hối Phong ngủ một đêm, lúc này nhìn qua cũng không khó chịu, chỉ là trên đường đi tới thân thể có chút như đi trên mây.
"Cha cũng đừng thể hiện, tối hôm qua cha không biết, thiếu chút nữa là hù chết con và Thiên Kỳ, uống vào lại nôn, đi thì nằm ngay trên sàn."
Triệu Tĩnh Thù thấy Triệu Hối Phong sáng sớm gặp Hạ Thiên Kỳ còn không biết xấu hổ nhấn mạnh chuyện uống rượu ngày hôm qua, trong lòng cô không khỏi thầm than người cha này của cô, thật sự là lúc nào cũng không chịu thua.
"Hôm qua con cũng khó chịu không chịu nổi, chú Triệu chú đừng nói trẻ lại mười tuổi, ngay cả có trẻ lại năm tuổi, con cũng phải vô viện."
Hạ Thiên Kỳ cũng không so kè với Triệu Hối Phong, cười ha hả theo mà nói.
"Hay cho tên nhóc cậu nói ngọt."
Triệu Hối Phong nghe vào trong lòng rất dễ chịu, ánh mắt cố ý quan sát vẻ mặt Triệu Tĩnh Thù một cái, cảm thấy trạng thái của Triệu Tĩnh Thù rõ ràng tốt hơn không ít so với hôm qua.
Vì tối hôm qua một đêm không ngủ, sau khi ăn xong bữa sáng người giúp việc chuẩn bị, hai người lại quay lại phòng mình ngủ một giấc.
Giấc ngủ này của Hạ Thiên Kỳ cũng không kéo dài, không bao lâu đã tỉnh dậy, hắn ra khỏi phòng ngủ định lấy một ly nước uống, lại thấy Triệu Hối Phong dăng chuẩn bọ một số dụng cụ câu cá.
"Muốn đi câu cá sao?"
"Vừa mới nghĩ một hồi nữa sắp xếp xong sẽ đi gọi hai đứa ra đây, hôm nay chúng ta câu cá đi, trước kia chú thông qua quan hệ có mua được một chiếc du thuyền nhỏ, một hổi nữa chúng ta ra khơi thả câu, tự cấp tự túc một bữa."
"Được, vậy bây giờ con đi thay quần áo."
Chờ Hạ Thiên Kỳ thay quần áo xong, dưới bày mưu đặt kế của Triệu Hối Phong, Triệu Tĩnh Thù cũng bị người giúp việc gọi tới.
Sau đó, ba người dẫn theo người giúp việc, lại một mách đi tới chỗ neo đậu chiếc du thuyền cỡ nhỏ của Triệu Hối Phong.
Trước kia Hạ Thiên Kỳ xem phim, thấy một số phú hào lái du thuyền, một đám người đẹp bikini đi theo, được gọi là chơi nhất biển.
Có điều vì có Triệu Tĩnh thù ở đây, cho nên mặc dù Triệu Hối Phong có ý nghĩ này, cũng chỉ có thể an tâm bỏ đi.
Trên thuyền co 1hai thủy thủ, tính cả người giúp việc và bọn họ, tổng cộng có sáu người.
Du thuyền chậm rãi nổ máy tiến lên, Hạ Thiên Kỳ đứng trên boong thuyền, nhìn Triệu Hối Phong sắp xếp dụng cụ câu cá của ông.
"Lúc còn trẻ lúc nghèo, cảm thấy người nghèo cái gì cũng không lấy được, cho nên lại nghĩ cách, liều mạng kiếm tiền.
Kiếm được tiền trải qua cuộc sống tốt đẹp, mua những thứ trước kia muốn mua nhưng không mua nổi.
Chờ dần dần, mục tiêu ban đầu cũng quên mất, cũng chỉ còn lại sợ hãi.
Sợ hãi cơ nghiệp chú cực khổ vất vả, có thể bị người khác đoạt vào một ngày nào đó không.
Tiếp theo dưới ý thức được loại nguy cơ này, chú lại đầu tư vốn tinh lực hai trăm phần trăm, tiếp tục mở rộng công ty ra, mạnh mẽ tấn công tất cả mọi thứ có thể tạp thành uy hiếp cạnh tranh với chú.
Cứ như vậy, chú càng ngày càng không sung sướng, càng ngày càng cô độc.
Vì chú ngoài tiền ra thì không có gì, có một con gái, con bé còn hoàn toàn không thích thứ chú liều mạng tạo ra.
Cho tới bây giờ chú buông tay, ở trong biệt thự trống rỗng, mỗi ngày đi theo người giúp việc nói chuyện phiếm, đi theo thủy thủ nói tào lao, chú mới rốt cuộc rõ ràng, hóa ra cuộc sống bình thường mới là thứ chú khát vọng nhất."
Triệu Hối Phong nói tới đây, lại đưa cho Hạ Thiên Kỳ một cây cần câu, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
"Thiên Kỳ, chú Triệu không có bạn, có chừng mấy người bạn, hoặc là phản bội chú, hoặc là cảm thấy chú cao cao tại thương, không muốn phản ứng tới chú. Cho nên người thân nhất, cũng chỉ có con và Tĩnh Thù.
Tuy rằng chú vẫn luôn rất tò mò, bây giờ hai đứa rốt cuộc bận rộn làm gì, thế nhưng chú sẽ không hỏi hai đứa.
Chỉ là nhìn thấu hoang mang của hai đứa, lấy tư cách trưởng bối, lấy tư cách người từng trải nhắc nhở hai đứa một câu.
Con cảm thấy hiện tại tàn khốc, con cảm thấy hiện tại hai bàn tay trắng, chỉ có đạt thành mục tiêu mới có thể thỏa mãn, mới có thể dành được yên bình thật sự.
Loại suy nghĩ này chính là phân chó!
Không cần biết con đang đứng trong loại trạng thái bất an nào, bây giờ đều là thời gian tốt nhất của con. Cho nên thanh niên chớ nghĩ mọi chuyện tới mức cực đoan, trước sau đều phải cảm giác mình may mắn, đừng đánh mất cuộc sống của mình."
Triệu Hối Phong nói tới đây, lại không nói thêm gì nữa, qauy về phía Triệu Tĩnh Thù đang phơi nắng phía sau hô:
"Tới đây con gái bảo bối, tơi cùng cha câu cá."
Hạ Thiên Kỳ nhớ lại lời nhắc nhở này của Triệu Hối Phong, trong lòng ít nhiều gì cũng sinh ra chút cảm khái.
Giống như hắn trước đây luôn cảm giác mình nghèo, dù thế nào cũng muốn đạt được một công việc tốt, cuộc sống mong muốn chính là ở trong biệt thự, lấy bạch phú mỹ*, mỗi ngày hắc hắc hắc.
*Bạch phú mỹ: trắng - giàu - đẹp, chỉ cô gái vừa có ngoại hình vừa có gia thế.
Nhưng mà hiện tại, nếu hắn muốn, tất cả mọi thứ đều có thể thực hiện. Nhưng quay đầu lại, hắn mới phát hiện cái tên nhóc thới cà lơ phất phơ, lúc nào cũng bị mẹ của hắn cằn nhằn kia, mới là cuộc sống hắn muốn quay lại nhất.
Cùng Triệu Hối Phong và Triệu Tĩnh thù hưởng thụ cuộc sống an nhàn trọn mười ngày, Hạ Thiên Kỳ mới lần nữa quay về thành phố Phước Bình.
Có điều người trở về chỉ có mình hắn, vì kế tiếp Triệu Tĩnh Thù cũng sẽ tham gia sự kiện, cho nên còn phải ở cùng Triệu Hối Phong nhiều hơn một chút.
Mà nguyên nhân khiến Hạ Thiên Kỳ trở về, cũng không phải hắn ở đủ rồi, mà là đệ tam Minh Phủ xảy ra chuyện.
"Cụ thể là tình hình gì?"
Mấy ngày gần đây Hạ Thiên Kỳ đều nhận được tin tức Vương Tang Du gửi tới, nói ở khu vực thành phố Hằng Viễn, tồn tại một con quỷ mị, nhưng trước sau không thể giải quyết được.
Trước trước sau sau đã cử đi gần năm nhóm người, nhưng tất cả đều bị giết.
Không những như vậy, còn có một quản lý cấp lệ quỷ từng đi tới đó xem xét, nhưng không hồi báo bất cứ tin tức gì, người lại bị giết chết.
Cho nên Vương Tang Du cảm thấy chuyện tuyệt đối không đơn giản, cô cũng không dám tiếp tục cử người tới đó, lúc này mới thông báo cho Hạ Thiên Kỳ.
"Nếu chỉ là một con quỷ mị, hẳn là không gây ra động tĩnh lớn như vậy."
Hạ Thiên Kỳ có thể thấy rõ ràng địa điểm hiện tại của sự kiện, cũng có thể biết cấp bậc của phần lớn quỷ vật. Đương nhiên, trong đó cũng sẽ có chút sai số, thế nhưng loại tình huống này tương đối ít.
"Chuyện này cô không cần để ý, một hồi nữa tôi đi qua đó xem một chút."
Tuy trên danh nghĩa, đệ tam Minh Phủ có tổng cộng ba quản lý cấp cao, thế nhưng theo Ngô Địch đi tới đệ nhị vcu75 không có tin tức, gã mặt nạ cũng hồi lâu không về, cho nên chiến lực thật sự cũng chỉ có mình hắn.
Dù sao coi như, Lãnh Nguyệt cũng chưa tính là người của đệ tam Minh Phủ.
"Được, vậy tôi tới chỗ Thẩm Hoành Viêm."
Vương Tang Du thấy Hạ Thiên Kỳ đồng ý đi xử lý chuyện này, cô cũng không tiếp tục lo lắng, lại muốn xoay người rời đi.
"Cô tìm Thẩm Hoành Viêm làm gì?"
"Vì họp hàng năm của Minh Phủ sắp diễn ra, Thẩm Hoành Viêm tìm tôi lấy danh sách khen thưởng và trừng phạt chính xác."
Vừa nghe Vương Tang Du nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ mới chợt nhớ tới, mình quả thực có nhận được một lời nhắc nhở thời gian dự họp của Minh Phủ.
Vì Vương Tang Du là thay mặt người cầm quyền, cho nên bên kia cô cũng có quyền hạn tương ứng.
"Cô không nói tôi cũng quên, vậy cô đi đi, bây giờ tôi đi thành phố Hằng Viễn xem một chút."
Có Vương Tang Du đi xử lý mấy chuyện lặt vặt của Minh Phủ này, Hạ Thiên Kỳ tự nhiên không cần quản nhiều cái gì, bây giờ tình hình trong hiện thực trên cơ bản đã ổn định lại.
Minh Phủ đệ nhị vực vì sự xuất hiện của liên minh quân phản loạn, vậy cũng không có quá nhiều tinh lực nhúng tay vào chuyện hiện thực.
Còn như đệ nhị Minh Phủ Thẩm Hoành Viêm bên kia, cũng đã chủ động tím tới lấy lòng hắn, đồng thời theo thời gian sát nhập với đệ nhị vực càng ngày càng gần, như vậy gã cũng sẽ không lại đánh cái chủ ý muốn thau tóm đệ tam Minh Phủ.
Cho nên mặc dù Vương tang Du cũng còn chưa phải quản lý cấp cao, thế nhưng giao ra quyền hạn người cầm quyền, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì.
Dù sao người cầm quyền của Minh Phủ, trước giờ luôn là thế hệ trước bổ nhiệm, cũng không có yêu cầu trên cấp bậc.
Chỉ là nếu Vương Tang Du còn chưa tới cấp quản lý cấp cao, đã để cho cô trở thành người cầm quyền, một khi cô tham dự sát hạch quản lý cấp cao thất bại, như vậy toàn bộ đệ tam Minh Phủ cũng sẽ chôn cùng với cô.
Đây cũng là một chuyện khiến hắn nhức đầu gần đây.
Bình luận truyện