Ác Ma Đến Từ Thiên Đường

Chương 8: 8: Triệu Khanh Ngốc Nghếch Dễ Dụ




Trịnh Vương Hoàng khoác vội chiếc quần mặc chân chảy máu vẫn phải lấy khăn ấm lau sạch cơ thể Minh Nhi trước, còn đắp lên chiếc chăn che người cô kĩ càng anh mới chịu rời khỏi đó.
Đợi đến khi bóng người mất tăm Minh Nhi mệt mỏi lếch thân vào trong phòng tắm, từng đợt nước đổ xuống xối xả, cô đưa mặt hứng chịu, muốn rửa trôi mọi dấu vết kinh tởm kia, kì cọ đến đỏ cả da thịt mới ngừng.
Con tim lẫn thể xác tổn thương sâu sắc, nỗi đau như chạm đến tận cùng hố đen, hốc mắt Minh Nhi ửng lên những giọt lệ, cô chưa bao giờ khóc nhiều đến mức này.

Giờ đây vì một tình bạn bảy năm mà không ngừng tuông rơi, cô vừa hận bản thân vừa hận Vương Hoàng, đầu óc lấp đầy toàn những mông lung.
Cớ sao Trịnh Vương Hoàng lại đối xử với cô như vậy?
Chẳng lẽ, tình bạn ngoại lệ mà Minh Nhi hy vọng chỉ là tưởng tượng của chính bản thân cô?
Minh Nhi ngồi bệt xuống sàn nước, tiếng khóc thút thít hòa với âm thanh của nước chảy, cô nghĩ mệt rồi thôi, tự nhủ còn có em trai và bạn thân không thể yếu đuối mãi, họ cần cô chăm sóc.
Đôi tay nhỏ nhắn gạt phăng nước mắt, Minh Nhi chấn chỉnh tinh thần, đến nước này cô phải chấp nhận làm cô dâu của Vương Hoàng, nhưng ít nhất cô phải thỏa hiệp được điều gì đó với anh.
Chiếc váy trắng thanh tao khoác lên người, mái tóc dài cô búi cao lên, sải bước đến tìm Vương Hoàng đàm phán.
Lúc này, Vương Hoàng đang được bác sĩ riêng, cũng là bạn thời trung học - Cố Diệp Lý, băng bó lại vết thương.
Vết cắt khá dài nay lại nặng hơn do Vương Hoàng dùng lực quá nhiều, miệng vết thương hở rộng làm máu chảy chan hòa.
" Hơi...thật không hiểu nổi...rõ ràng Triệu Minh Nhi đâu yêu sao cứ ép cô ấy đến ra nông nỗi này? " Diệp Lý tắc lưỡi.
Chỉ thấy Vương Hoàng mặt không biến sắc, tự tin đáp.

" Tôi có gì mà cô ấy lại không yêu chứ? Đẹp trai, nhà giàu, lại có quyền có thế!

Rồi một ngày nào đó Minh Nhi nhất định sẽ yêu tôi, cậu cứ chờ mà xem! "
Cố Diệp Lý lắc đầu, cười bất lực, bó tay với thằng bạn kiêu ngạo này, chẳng thấy yêu thương đâu chưa gì đã thấy đổ máu, có khi Triệu Minh Nhi điên lên lại lấy cả đầu Vương Hoàng lót đít ngồi.
Chẳng biết cái con người kiêu ngạo kia đang nghĩ gì mà thơ thẩn đến khó hiểu, Diệp Lý đang lúi húi bỗng Vương Hoàng tự dưng tra hỏi anh.
" Có cách nào làm phụ nữ mang thai chỉ trong vòng một tháng không? "
Cố Diệp Lý cười phì, biết tỏng xem ra thằng bạn này định làm con gái nhà người ta mang thai để giữ chân đây mà!
Anh thủng thẳng ngồi xuống giải thích, Vương Hoàng lúc nào cũng dồi dào sinh lực, cơ thể tráng kiện, chọn đúng thời điểm thì lần nào cũng sẽ bách phát bách trúng.

Tuy nhiên, muốn mang thai còn phải phụ thuộc vào thể trạng của Triệu Minh Nhi, nếu cơ thể cô ấy quá yếu ớt thì chuyện mang thai sẽ có phần hơi khó.
Nghe xong, ánh mắt Vương Hoàng kiên định lạ thường, viết hẳn một tờ chi phiếu đưa cho Cố Diệp Lý, bên trong là số tiền gấp 5 lần một năm tiền lương của Cố Diệp Lý làm cho Vương Hoàng.
" Từ giờ cậu sang làm bác sĩ riêng cho Minh Nhi!
Không cần biết cậu cho cô ấy uống thuốc gì nhất định nội trong hai tháng phải có tin vui cho Trịnh Vương Hoàng này! "
Diệp Lý đứng hình,không nói nên lời, trong đầu trộm nghĩ cái tên này điên thật rồi!
Triệu Minh Nhi có phải là gà công nghiệp đẻ trứng đâu mà bắt Diệp Lý trong vòng hai tháng làm cho Minh Nhi mang thai với anh?
Còn không đợi Cố Diệp Lý phản bác Trịnh Vương Hoàng chặn họng ngay, đe dọa.
" Làm không xong tôi sẽ cho người đốt cả cái bệnh viện của bố cậu "
"...!" khóe miệng Diệp Lý giật giật, đứng trước một Tổng Tài cao cao tại thượng ai mà chẳng sợ, anh vô lực gật đầu nghe theo, dù sao anh cũng là bác sĩ giỏi, tự tin chắc chắn sẽ giúp điều Vương Hoàng muốn thành sự thật.
Ngay khi họ kết thúc cuộc trò chuyện, Minh Nhi ở bên ngoài đã nghe lén được tất cả từ trước qua cửa sổ, vầng trán lấm tấm những giọt mồ hôi, cô ôm lấy lồng ngực, thấp thỏm lo sợ.

Cô khép chặt đôi mắt một hồi lâu, khi hơi thở đều đặn dần, cô mới mạnh dạn gõ cửa.
* Cốc cốc *
" Ai? " Vương Hoàng hô lớn.
Bên ngoài là tiếng vọng của Minh Nhi đáp lại, anh lập tức đến mở cửa, cô bước vào tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế Sofa, Vương Hoàng vội đuổi Cố Diệp Lý ra ngoài, cánh cửa vừa đóng sầm anh mang vẻ mặt hầm hầm tra hỏi Minh Nhi.
" Em tìm anh để làm gì? Nếu là chuyện em không muốn làm đám cưới thì em về phòng đi! "
Minh Nhi thở một hơi nặng nề, thản nhiên tự rót cho mình một ly nước, uống cạn nó mới bắt đầu đàm phán với Vương Hoàng.

" Tôi đồng ý làm cô dâu của anh nhưng với điều kiện...
Anh không được kiểm soát quyền tự do đi lại của tôi..và...!
Phải tìm đến một bác sĩ giỏi chữa trị vết thương cho Giang Tuyết Tuyết
Đồng ý chứ? "
Vương Hoàng nhướng một bên đầy khó chịu, chuyện của Giang Tuyết Tuyết anh đã sắp xếp từ lâu, nó không đáng ngại nhưng riêng điều kiện kia khiến anh có chút bực bội, anh gằn giọng.
" Chuyện của Giang Tuyết Tuyết không cần em quá lo...Nhưng..
Minh Nhi...em đang đùa với anh à? Không giám sát em để em bỏ trốn ư? "
Minh Nhi cười khẩy, thừa biết anh hiển nhiên sẽ trả lời như thế, cô đã dự tính trước, bình thản đứng dậy tay chỉnh lấy phần cổ áo của Trịnh Vương Hoàng, vuốt vuốt vài cái, cơ thể còn õng ẹo tựa như ả hồ ly dụ hoặc anh.
" Trịnh Tổng...Triệu Minh Nhi tôi không ngốc tới nổi đùa với lửa...Em trai và bạn tôi đều nằm trong tay anh...

Nói xem, tôi trốn kiểu gì? " Minh Nhi tự tin đáp lại.
Sau lời lẽ ấy, tay Vương Hoàng đột ngột luồng qua eo cô, ép người cô đập vào ngực anh, còn tự tiện sờ lên gương mặt ma mị kia, ánh mắt của anh dường như đang phán xét lời cô vừa nói.
Cô vội quay ngoắt sang nơi khác, điệu bộ chán ghét lộ rõ, Vương Hoàng buông lỏng cánh tay thả cô ra, vẻ mặt đầy kiêu hãnh nhếch mép cười, cuối cùng cũng chấp nhận điều kiện.
" Anh sẽ lệnh quản gia đưa lễ phục đến cho em chọn, ngày mốt chúng ta đi chụp ảnh cưới, hôn lễ sẽ tổ chức vào đúng chủ nhật tuần sau! "
Triệu Minh Nhi nín thinh, điều cô muốn đã đạt được, không cần ở lại dây dưa, nhanh chân cất bước rời khỏi đó, Vương Hoàng hướng theo bóng cô, cười khẩy, lẩm bẩm trong miệng.
" Minh Nhi...em còn non lắm, định dùng chiêu này để kiếm đường thoát sao?
Đâu có dễ dàng vậy!
Không cho người giám sát thì anh sẽ cho camera giám sát em! " anh nhàn nhã quay về phòng riêng.
Minh Nhi mang theo tâm trạng lo âu đến phía Tây tìm Triệu Khanh và Giang Tuyết Tuyết, nơi này rất rộng lớn, được chia thành 4 phía Đông, Tây, Nam, Bắc phân bổ theo hình tròn, chính giữa là sảnh lớn.
Mỗi một phía làm một dãy gồm nhiều phòng ốc nối nhau và có tận 5 lầu, phía Tây dành cho khách, phía Đông cho người nhà, Nam và Bắc cho công việc và người ở.

Đến nơi cũng mất ít nhất 15 phút, Minh Nhi gặp ngay Cố Diệp Lý mới từ phòng Giang Tuyết Tuyết đi ra, cô vội hỏi thăm tình hình.

Biết được, Giang Tuyết Tuyết bị đánh gãy chân nhanh nhất cũng phải bốn tháng mới bình phục, còn những vết thương khác không đáng ngại chỉ cần Giang Tuyết Tuyết nghỉ ngơi tịnh dưỡng sẽ nhanh chóng khỏe lại.
" Bác sĩ Cố...
Nhờ anh...chăm sóc Giang Tuyết Tuyết giúp tôi " đôi mắt Minh Nhi ánh lên nét đượm buồn, cúi đầu thều thào xin.
Cố Diệp Lý xót thương cho cô, hứa chắc sẽ cố gắng hết sức giúp Giang Tuyết Tuyết bình phục sớm nhất có thể.
" Nếu không còn chuyện gì tôi xin lui đi, Thiếu phu nhân có thể vào thăm Giang tiểu thư...nhưng đừng làm ồn Giang tiểu thư đã ngủ rồi! "
Minh Nhi cúi đầu cảm ơn Cố Diệp Lý, anh nhanh bước rời đi, Triệu Khanh đột ngột từ trong phòng Tuyết Tuyết đi ra gặp ngay chị gái, cậu hớn hở kéo lấy cô.

" Chị, chị à, sao giờ chị mới đến vậy? Chị Tuyết Tuyết ngủ mất tiêu rồi! " cậu mè nheo.

" Ừm chị biết, em nói nhỏ thôi cho chị Tuyết Tuyết ngủ! " Minh Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.

Triệu Khanh " Suỵt! " một tiếng, đảo mắt vào trong, cậu nhẹ nhàng từng bước đến khép cửa lại.

Xong lại quay nhanh kéo Minh Nhi sang phòng mình, như thói quen Triệu Khanh gối đầu lên đùi Minh Nhi kêu cô hát ru cho cậu ngủ.
Bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa vào đầu em trai, cô vừa hát vừa khóc trong vô thức, mùi vị chua chát xé nát trái tim, Triệu Khanh hé mắt thấy chị khóc liền bật dậy hỏi.
" Chị à, sao chị lại khóc vậy? "
Minh Nhi bất giác giật mình, vội dùng tay lau mặt điều chỉnh lại tâm trạng, cô nở nụ cười trìu mến với cậu, lắc lắc cái đầu của mình.
" Chị không khóc...bụi vào mắt chị thôi! "
Triệu Khanh ậm ừ, chẳng có chút nghi ngờ nằm xuống đùi Minh Nhi, cậu kể với cô bản thân rất thích ở nơi này.

Vừa có đồ ăn ngon vừa mặc đẹp, còn được Trịnh Vương Hoàng yêu chiều hết mực, hể cậu muốn gì Vương Hoàng cũng sai người đem đến.
Cậu còn vô tư chỉ tay sang một góc trong phòng, nội trong ngày hôm nay đồ chơi mà cậu thích đều được đem đến hết, có vô số món từ nhỏ đến lớn, từ rẻ đến mắc, không thiếu một thứ.
Minh Nhi nhìn những món đồ ấy, lòng thêm nặng trĩu, Triệu Khanh ngốc nghếch dễ dụ, Trịnh Vương Hoàng tất nhiên sẽ lợi dùng điểm này bắt ép cô ở bên cạnh anh.

Cứ tiếp tục như thế, khi Giang Tuyết Tuyết bình phục sẽ rất khó để họ bỏ trốn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện