Ác Ma Pháp Tắc
Chương 203: Thủ đoạn của Ma pháp công hội
"Cậu chủ, Cậu chủ, thu nhập hôm nay không ít a!" Mặt của Marde đỏ hồng, trong tay hắn đang cầu một quyển sổ nhỏ ghi kín chữ ở cả hai mặt, ở mỗi hàng trên sổ thì bên cạnh các chữ cái là một đám số khiến lão người hầu trung thành này hưng phấn dị thường.
"Ồ, tổng cộng là bao nhiêu vậy?" Đỗ Duy tựa vào thân ghế thản nhiên hỏi một câu.
Giờ phút này hoàng hôn đã về đến trên Khải hoàn môn, khi mặt trời lặn xuống thì cũng là lúc cửa hàng đóng cửa, lúc đầu đám quý tộc đến ghé thăm còn muốn thịnh tình mời Đỗ Duy cùng ăn tiệc, nhất là gã đại phú thương nổi tiếng đế quốc "ma thú Dransa" kia với việc buôn bán này rất có hứng thú, nói trước nói sau đều tỏ vẻ nguyện ý cùng Đỗ Duy "nói chuyện thâm mật" một chút.
Có điều, Đỗ Duy nguyên lúc đầu đang có tâm tình rất tốt nhưng là câu nói cuối cùng của pháp sư Clark lưu lại trước khi đi khiến tất cả đã tan biến!
"Tổng cộng sáu mươi tám vạn bốn nghìn sáu trăm đồng vàng!" Sau khi lão Marde đọc ra những chữ này thì thanh âm có chút run rẩy.
Đỗ Duy không lộ thái độ nhiều lắm.
Hừ, bỏ sức nhiều như vậy, nếu như còn không buôn bán được nhiều tiền như thế hóa ra là mình thất bại sao? Chỉ là trong dự liệu cả….
Nhìn thấy cậu chủ không có tỏ vẻ gì, lão Marde tưởng rằng cậu chủ vì mình báo cáo quá chung chung mà bất mãn, hắn vội vàng lật quyển sổ trong tay ra đọc một cách rõ ràng :" Ngày hôm nay, công lao lớn nhất thuộc về tiểu thư Roline , rõ ràng là những món đồ do nàng bán ra chừng ba mươi tám vạn đồng vàng a. Cậu chủ, tiểu thư Roline chính là người có công lớn nhất hôm nay, nếu như trong tay chúng ta có thể có vài người giống như tiểu thư Roline thì…"
"Được rồi" Đỗ Duy khoát tay cắt đứt ý định của lão Marde.
Mấy người như Roline sao? Quả là không thực tế.
Vật vốn hiếm sẽ quý. Hình tượng vô cùng hoa lệ của nữ kị sĩ Roline chủ yếu là một điều "mới lạ", có như thế mới khiến đám quý tộc chảy dãi mà bỏ nhiều tiền như vậy. Nếu như có nhiều người hơn thì đám quý tộc này sẽ không thấy mới mẻ nữa, sẽ không hiệu quả quá. Hơn nữa nhân tài giống như Roline như vậy cũng thật sự khó tìm. Tướng mạo vóc dáng của Roline quả là số một, đặc biệt là còn phải biết suy nghĩ nữa. Nàng ta từ nhỏ đã lăn lộn trà trộn với đám lính đánh thuê mạo hiểm khắp nơi, tích lũy được nhiều kinh nghiệm đối phó nam nhân. Thân hình xinh đẹp lại còn có đầu óc, bản thân cũng là xuất thân từ võ sĩ lại còn trung thành với mình nữa, người như vậy làm sao tìm được mấy người nữa?
Có điều ngày khai trương đầu tiên thu về tám mươi tám vạn kim tệ chính là làm Đỗ Duy rất hài lòng. Thật ra doanh thu thật chỉ chưa đến năm mươi vạn kim tệ, nhưng là không ít quý tộc nể mặt mũi Đỗ Duy mà đến tham gia nghi thức khai trương, nếu mà không mua cái gì mang về hóa ra không nể nang gì đức ngài công tước sao?
Đỗ Duy hiểu rất rõ rằng hôm nay thu vào nhiều như vậy là nhờ vào mặt mũi của mình, sau này chỉ sợ không được như vậy nữa. Hơn nữa, tám mươi tám vạn kim tệ này thì thật ra có đến ba mươi vạn kim tệ là lễ vật đám quý tộc dâng tặng!
Rõ ràng gã bá tước Billia tự tay tặng mười vạn kim tệ, mà "ma thú Dransa" mặc dù nhìn như không hào sảng như vậy; có điều Đỗ Duy hiểu rõ rà cái cửa hàng này vốn là địa bàn của người ta đã chuyển tặng cho mình rồi, mình đã chiếm tiện nghi như vậy thì đâu chỉ là mấy chục vạn kim tệ?
"Ông đi chuẩn bị một chút đi, sau đó sẽ làm ra một bộ khải giáp hoa lệ như của Roline, không cần nó chắc chắn mà là càng hoa lệ càng tốt. À…" Đỗ Duy chần chờ một chút, nhìn kĩ Marde :"Marde, ta muốn hỏi ông một chuyện."
"Mời cậu chủ cứ nói"
Đỗ Duy trầm ngâm một lát :"Sau mấy tháng nữa, ta sẽ đi Tây bắc, ông chính là nguyện ý ở lại đế đô giúp ta quản lí sản nghiệp này hay là theo ta đi Tây bắc?"
Lão Marde thành thật trả lời không chút do dự :"Cậu chủ, ta là người hầu trung thành của ngài, đương nhiên là theo ngài đi Tây bắc rồi" Vừa nói lão Marde hai mắt đỏ lên "Ngài chính là do lão Marde ta từ bé nuôi nấng, chẳng lẽ cậu chủ bây giờ thấy ta đã già muốn bỏ ta lại sao?"
Đỗ Duy mỉm cười nhìn hốc mắt đỏ hồng của lão Marde hòa nhã nói: "Được rồi Marde, đừng khóc nữa, ta sẽ không bỏ ông lại. À, ông nói như vậy không sai, ta từ nhỏ chính là do ông nuôi lớn, ta cho dù bỏ lại tất cả cũng sẽ không bỏ lại Bác Marde yêu quý của ta"
Cách xưng hô "bác" này khiến Marde sợ đến mức mặt mũi trắng nhợt, hắn ngẩn ngơ vội vàng khoát tay nhảy dựng lên :"Cậu chủ, ngài ngàn vạn lần đừng gọi ta như vậy, lão Marde ta chịu không được đâu! Ta chính là người hầu của ngài, là lái xe ngựa cho ngài, là quản gia của ngài…. Cái gì đó "bác" ngài đừng gọi ta như thế, nếu không thì Marde ta…."
Đỗ Duy đã đứng lên đi đến bên cạnh người lão Marde vỗ nhẹ bả vai của hắn, mỉm cười nói:"Được rồi Marde, nơi này chỉ có hai người chúng ta. Ai, nhắc đến bây giờ gia tộc Rowling của chúng ta tại đế đô còn có hai người chúng ta… À, vẫn còn có một thị vệ trưởng Alfa, chúng ta lúc này không cần khách sáo nữa."
Sự lựa chọn vừa rồi chính là hai người đều biết quan hệ sâu nặng thế nào.
Tây bắc là một vùng bão cát đầy trời, sự lựa chọn ở lại đế đô phồn hoa là người bình thường đều nhìn ra để chiếm lợi thế, nhưng lão Marde một chút cũng không do dự lựa chọn theo Đỗ Duy đi đến Tây bắc khai hoang. Sự trung tâm này khiến Đỗ Duy rất xúc động.
"Nếu ông muốn theo ta đi Tây bắc, như vậy đế đô sẽ…" Đỗ Duy suy nghĩ một chút, hiểu rằng sản nghiệp nơi đế đô thì người phụ trách tốt nhất tính toán một lúc chỉ còn có Roline. Vị nữ kị sĩ này có tướng mạo, còn có đầu óc lại còn trung thành với mình, chính là người thích hợp nhất.
Chỉ là… như thế đám hải tặc kia để ai quản lí?
A, đau đầu a. Người không đủ quả là vấn đề, không phải ngày một ngày hai mà giải quyết được.
"Ông giúp ta tìm Roline đến đây " Đỗ Duy thở dài "Ta sẽ giải thích với nàng ấy"
Sau khi Marde đi ra ngoài, Đỗ Duy tiện tay bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, không thể không rầu rĩ được.
Việc pháp sư Clark đến hôm nay hiển nhiên là ý tứ của chủ tịch Ma pháp công hội , người ta đã cho mình mặt mũi, cho mình ích lợi nữa. Ma pháp công hội hàng năm sẽ có mua bán lớn tại đây… lợi ích này đều là cho mình cả.
Nhưng là không thể có bữa ăn trưa miễn phí à!
Hừ… khắc sâu rằng mình có thân phận ma pháp sư? Ma pháp công hội sẽ luôn là nhà của mình?
Không cần hỏi cũng thì sau khi cục diện ổn định, khẳng định rằng kế hoạch thành lập Học viện ma pháp sẽ tiếp tục ngay!
Đối với Đỗ Duy mà nói hắn không muốn nghĩ đến việc thành lập Học viện ma pháp, bị Nhiếp chính vương và Ma pháp công hội ép vào ở giữa, lịch sử đã chứng minh là người đứng ở đầu sóng như thế hơn phân nửa sẽ không có kết quả tốt đẹp gì!
Hiện tại, Đỗ Duy nghĩ rằng cách tốt nhất chính là rời đế đô đi đến lãnh địa của mình! Sau khi đã đặt mông tại Tây bắc thì không trở về đế đô nữa!
Đến lúc đó thì việc thành lập Học viện ma pháp cho dù hoàng thất và Ma pháp công hội đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu cũng không liên quan gì đến ta!
Nhưng là nguyên vốn tưởng rằng sau chính biến hoàng tử Thần mới lên đài hẳn sẽ không có đệ trình ra kế hoạch thành lập Học viện ma pháp nhanh như vậy. Nhưng là đâu ngờ mọi thứ lại nhanh như thế?
Nhưng là bây giờ, chính mình muốn đi Tây bắc cũng không được nữa! Chánh vụ địa phương tại Tây bắc còn chưa có tiếp nhận, điều này không phải là việc giao nhận chính vụ tại Trung ương. Thật sự là trong tay mình chưa có một nhóm nhân thủ đắc lực để điều bổ đến các lớp quan viên ở Tây bắc.
Học viện ma pháp…Học viện ma pháp!
Hừ!
Đỗ Duy trong lòng đột nhiên cũng thấy tức giận. Cái Học viện ma pháp này thành lập thì có thể đoán được tương lai trong vòng mấy năm sẽ bồi dưỡng ra một nhóm nhân tài ma pháp sư! Nhưng là những người này lại không rơi vào tay của mình! Ta ở chỗ này nhảy lên nhảy xuống, hai mặt đều bị ép là tại sao?
Không bằng đi sớm đi!
Có điều nghĩ đến nhân tài ma pháp sư, Đỗ Duy đột nhiên giật mình lại nẩy ra một ý định trong đầu.
Ngày thứ hai, Đỗ Duy lên xe ngựa chủ động đi đến hoàng cung gặp gỡ Nhiếp chính vương hoàng tử Thần điện hạ.
Sau khi trải qua phong ba, hoàng tử Thần tâm tình tựa hồ đã bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất hắn đã quên Đỗ Duy không nể mặt hắn mà ép hắn không giết lão Raymond. Khi Đỗ Duy đến hoàng tử Thần nhiệt tình tiếp đãi, hắn thậm chí còn lôi ngài công tước thiếu niên này vào đại sảnh cung điện phía trong, hai người tại bên trong cung điện nói chuyện thật lâu. Đến giữa trưa Nhiếp chính vương còn mời Đỗ Duy dùng một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.
Không ai biết Nhiếp chính vương và vị công tước thiếu niên này rốt cuộc đàm luận chuyện trọng đại gì buổi sáng. Chỉ là thân vệ của Nhiếp chính vương nhìn thấy sau khi vị thiếu niên công tước cáo từ thì tâm tình Nhiếp chính vương tựa hồ rất rất tốt, thậm chí còn cười vỗ bả vai mình và nói đùa một hai câu.
Mà về phía Đỗ Duy khi rời khỏi cung điện hoàng tử Thần thì cảm thấy mồ hôi trên lưng đã hoàn toàn khô đi, đồ lót dính vào người vô cùng khó chịu.
Ai, vị hoàng tử Thần này quả nhiên là định sử dụng mình là công cụ đối phó Ma pháp công hội a.!
Vào buổi sáng, Đỗ Duy cẩn thận dò xét kế hoạch thành lập Học viện ma pháp của hoàng tử Thần. Kết quả là ngoài dự liệu hoàng tử Thần tại chỗ thản nhiên nói cho Đỗ Duy.
Một tháng nữa việc thành lập Học viện ma pháp sẽ tiến hành thật! Nhóm đệ tử đầu tiên của học viện trước mắt đang được hoàng thất cùng Ma pháp công hội đấu tranh cả đằng trước lẫn đằng sau để chọn lựa.
Có điều sau chính biến do đã ủng hộ hoàng tử Thần nên Ma pháp công hội đương nhiên chiếm được nhượng bộ của hắn.
Danh sách các học viên đầu tiên của Học viện ma pháp thì toàn bộ chỉ có một trăm học viên.
Đừng xem thường một trăm người này. Nhìn qua mặc dù số lượng rất ít nhưng là phải biết rằng có tư cách ma pháp sư chính thức trên đại lục bất quá cũng chỉ vài trăm người mà thôi!
Mà bây giờ…. Căn cứ vào đàm phán của hai bên thì Ma pháp công hội yêu cầu chiếm cứ một nửa danh sách.!
Phân chia như vậy hoàng tử Thần không cách nào đáp ứng được.
Nói đùa sao! Thành lập Học viện ma pháp chủ yếu là để đánh tan sự lũng đoạn của Ma pháp công hội đối với nhân tài ma pháp sư. Nếu như còn để Ma pháp công hội chiếm một nửa danh sách, như vậy còn một nửa hoàng tử Thần làm sao phân phối được?
Hoàng thất đầu tiên phải lựa chọn một nhóm người vào Học viện ma pháp, mà mấy cái thế giá quý tộc ở dưới cũng muốn chiếm một vài cái tên.
Cứ từng tầng xuống tới xuống tới nữa thì số người hoàng tử Thần có thể khống chế thật sự quá ít đi. Là người thống trị thực tế của đế quốc hắn tuyệt đối không để loại tình huống như thế phát sinh.
Hôm nay hắn để cho Đỗ Duy hiểu nhượng bộ cuối cùng của mình, chính là số đệ tử do hoàng thất phái ra phải chiếm một nửa! Còn lại sẽ do Ma pháp công hội và các quý tộc thế gia ở dưới tranh nhau!
Nói chuyện một buổi sáng cùng Nhiếp chính vương, thật ra Đỗ Duy cũng đã hiểu được ý tứ của hoàng tử Thần.
"Ngươi sẽ phải nói chuyện với chủ tịch Ma pháp công hội, nhượng bộ lớn nhất của ta chính là như thế. Chính là sau đó khi Ma pháp công hội cùng quân đội và các thế gia quý tộc tranh đoạt thì ta có thể âm thầm ủng hộ Ma pháp công hội! Nhưng là điều kiện tiên quyết là đệ tử của phái hoàng thất phải chiếm một nửa!"
Nguyên lúc đầu khi Đỗ Duy tìm đến hoàng tử Thần thì hắn nghĩ rằng khi thành lập Học viện ma pháp sẽ bồi dưỡng ra một nhóm nhân tài ma pháp sư, hắn cũng muốn hưởng một chén canh trong đó. Có điều sau đó hoàng tử Thần cho hắn đáp án rất đơn giản :"Có thể, có điều danh sách của ngươi thì ngươi phải thương lượng với Ma pháp công hội, ngươi dù sao cũng có tư cách ma pháp học sĩ được Ma pháp công hội thừa nhận"
Vào buổi chiều, Đỗ Duy nguyên lúc đầu định đi đến Ma pháp công hội gặp lão chủ tịch Jacobin Dougan.
Nhưng là Đỗ Duy tạm thời thay đổi chủ ý!
Tại sao không đợi đối phương đến nhà cầu xin ta?
Hừ, thành lập Học viện ma pháp, chỗ tốt của chuyện lớn như vâỵ! Ma pháp công hội nhà ngươi phái đến một gã pháp sư như Clark hóa ra khác nào mua hàng hóa trong cửa hàng của ta, tưởng rằng có thể uy hiếp ta sao?
Hừ, không phải quá dễ sao!
Đỗ Duy trong lòng giận dữ! Cho dù việc thành lập Học viện ma pháp mình không thu lại được điều gì nhưng là cũng sẽ phải giáng một đòn vào Ma pháp công hội!
Mang theo quyết tâm này, Đỗ Duy trầm mặt đi ra hoàng cung, thị vệ cung đình bên cạnh nhìn vẻ mặt âm trầm của vị thiếu niên công tước này trong lòng có chút bất an, theo sau cả một đoạn mà không dám nói lời nào.
Đi đến sân trước cửa hoàng thành, Đỗ Duy đột nhiên nhìn thấy một đám người.
Một cái xe ngựa hoàn toàn đóng kín, cả toa xe đều được dát bạc, phía trên còn treo một lá cờ màu trắng.
Cờ trắng?
Đỗ Duy sửng sốt một chút, đây chính là cờ tang a!
Mà xe ngựa này chậm rãi đi vào hoàng thành, Ngự lâm quân thủ vệ của hoàng thành lập tức tránh ra hai bên, lại còn quỳ xuống thi lễ. Mà hai bên xe ngựa còn có hai gã kị sĩ sắc mặt nghiêm túc đi theo, điều làm Đỗ Duy ngạc nhiên chính là hai gã kị sĩ nọ hóa ra người của Thần thánh kị sĩ đoàn của Thần điện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Toa xe trên xe ngựa nọ rõ ràng có huy hiệu Bụi hoa gai của hoàng thất! Nhưng khó hiểu là bên cạnh huy hiệu Bụi hoa gai còn có huy chương của Thần điện mà Đỗ Duy vô cùng quen thuộc.
Mà người đánh xe cũng có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn mặc một áo bào trắng, ngực đeo một huy chương chữ thập.
Trong lúc Đỗ Duy sửng sốt thì xe ngựa kia đã đi đến trước mặt, gã thị vệ cung đình nhìn thấy ngài công tước đang xuất thần thì vội càng kéo nhẹ tay Đỗ Duy một cái sang bên cạnh để không cản đường.
Xe ngựa nọ chậm rãi đi vào trong hoàng cung, Đỗ Duy lúc này mới cau mày nhìn gã thị vệ cung đình kia:"Vừa rồi trong xe ngựa là ai? Như thế nào mà người của thần điện lại có thể tùy ý ra vào hoàng cung?"
Gã thị vệ cung đình do dự một chút rồi thấp giọng nói:"Thưa ngài công tước … ngài không biết sao? Trong xe ngựa là thánh nữ Verona, được xưng là đóa hoa của hoàng thất, là thánh nữ thần điện a…."
Thánh nữ? Đỗ Duy chỉ mơ hồ biết rằng chức thánh nữ thật ra chỉ là một cái chức cho vui do thần điện tạo ra, lựa chọn một ít cô gái thánh khiết xinh đẹp, thành kính quy y thần điện bảo trì việc không lấy chồng suốt đời, bảo trì thân thể thánh khiết để thờ phụng thần linh…
Nhưng là vị thánh nữ Verona này? Đóa hoa của hoàng thất?
"Ngài thật sự không biết sao" Thị vệ cung đình đối với sự thiếu hiểu biết của vị thiếu niên công tước có chút bất ngờ, sắc mặt hắn có chút không tự nhiên:"Thánh nữ Verona… cha của nàng chính là Đại hoàng tử đã quá cố a…"
"À…" Đỗ Duy quay người nhìn cỗ xe ngựa phía xa một cách đầy thâm ý .
Con gái của Đại hoàng tử? Thánh nữ?
A a… như vậy không có gì lạ khi trên xe ngựa treo cờ trắng cả.
Mặc dù khi chính biến Đại hoàng tử tự sát, nhưng là hoàng tử Thần chuyện này cư xử rất tốt. Hắn không hề bác bỏ thân phận thành viên hoàng thất của Đại hoàng tử, còn cho phép hắn sau khi chết thực hiện truyền thống "Chôn cùng lá cờ" của hoàng thất gia tộc Augustine, việc này là bọc thân thể trong lá cờ Bụi hoa gai mai táng. Đây là lễ tiết mà chỉ thành viên hoàng thất được hưởng.
Thánh nữ này…. Là con gái của Đại hoàng tử. Hừ, xem ra đại hoàng tử cũng không phải không có cố gắng mượn sức Thần điện a. Chỉ là chuyện trước mắt là Thần điện cuối cùng lựa chọn hoàng tử Thần, mà tại mấu chốt thời điểm thành giáng cho Đại hoàng tử một phát!
Hừ hừ….
Trong lúc Đỗ Duy còn đang nhìn theo cỗ xe ngựa kia, hắn mô hồ cảm giác được toa xe đang phủ kín kia dường như có mở một cửa sổ ra, có một ánh mắt đang từ xa nhìn đến mình…
Trở về đến phủ của mình.
Đỗ Duy mặc dù đã được phong công tước nhưng là không có thiết lập phủ công tước của mình tại đế đô. Bởi vì Nhiếp chính vương mặc dù phong hắn chức vụ số một tại cung đình, vinh diệu quả là tột đỉnh nhưng là không để cho Đỗ Duy tại trung ương đế quốc nắm chức vụ cụ thể gì.
Đương nhiên đây là bởi vì Đỗ Duy dù sao chỉ mới mười bốn tuổi, ở tuổi này làm công tước đã là vô cùng kinh ngạc rồi, nếu như cho hắn làm đại thần của bộ gì đó thì thật sự quả là vô lí quá.
Cho nên Đỗ Duy cũng không có thiết lập phủ công tước của mình mà là dồn tâm trí để chuẩn bị đi Tây bắc làm hoàng đế một phương.
"Phủ đệ" của hắn tại đế đô thật ra một tòa nhà ở khu người giàu. Tòa nhà này chính là hoàng tử Thần tặng cho hắn, nghe nói nguyên là tài sản của Đại hoàng tử.
Hắn vừa mới trở về nhà đã thấy lão người hầu Marde đứng chờ ở cửa.
Nhìn thấy cậu chủ trở về, lão Marde vội vàng đi đến chính mình đỡ Đỗ Duy xuống ngựa, sau đó câu nói đầu tiên là :"Cậu chủ, hôm nay Ma pháp công hội đưa người đến cầu kiến ngài, có điều ngài lại không ở nhà, người của Ma pháp công hội này chờ ngài cả buổi sáng mà không gặp không còn cách nào khác là phải trở về"
Nhanh như vậy đã đến gặp ta rồi sao?
Đỗ Duy trong lòng cười lạnh.
Có điều câu nói kế tiếp lại khiến Đỗ Duy hoàn toàn bất ngờ.
Hiển nhiên, Ma pháp công hội cũng không phải trực tiếp mượn sức mình, chiêu thức của đối phương quả là cao minh hơn mình dự liệu!
"Người của Ma pháp công hội đến thật ra là muốn thông báo cho cậu chủ… nói là muốn khảo hạch với cấp bậc ma pháp của ngài, sau ba ngày nữa sẽ tiến hành. Việc này sẽ do chủ tịch của Ma pháp công hội tự mình chủ trì"
Khảo hạch cấp bậc của ma pháp sư?
Đỗ Duy ngây người ra.
"Ồ, tổng cộng là bao nhiêu vậy?" Đỗ Duy tựa vào thân ghế thản nhiên hỏi một câu.
Giờ phút này hoàng hôn đã về đến trên Khải hoàn môn, khi mặt trời lặn xuống thì cũng là lúc cửa hàng đóng cửa, lúc đầu đám quý tộc đến ghé thăm còn muốn thịnh tình mời Đỗ Duy cùng ăn tiệc, nhất là gã đại phú thương nổi tiếng đế quốc "ma thú Dransa" kia với việc buôn bán này rất có hứng thú, nói trước nói sau đều tỏ vẻ nguyện ý cùng Đỗ Duy "nói chuyện thâm mật" một chút.
Có điều, Đỗ Duy nguyên lúc đầu đang có tâm tình rất tốt nhưng là câu nói cuối cùng của pháp sư Clark lưu lại trước khi đi khiến tất cả đã tan biến!
"Tổng cộng sáu mươi tám vạn bốn nghìn sáu trăm đồng vàng!" Sau khi lão Marde đọc ra những chữ này thì thanh âm có chút run rẩy.
Đỗ Duy không lộ thái độ nhiều lắm.
Hừ, bỏ sức nhiều như vậy, nếu như còn không buôn bán được nhiều tiền như thế hóa ra là mình thất bại sao? Chỉ là trong dự liệu cả….
Nhìn thấy cậu chủ không có tỏ vẻ gì, lão Marde tưởng rằng cậu chủ vì mình báo cáo quá chung chung mà bất mãn, hắn vội vàng lật quyển sổ trong tay ra đọc một cách rõ ràng :" Ngày hôm nay, công lao lớn nhất thuộc về tiểu thư Roline , rõ ràng là những món đồ do nàng bán ra chừng ba mươi tám vạn đồng vàng a. Cậu chủ, tiểu thư Roline chính là người có công lớn nhất hôm nay, nếu như trong tay chúng ta có thể có vài người giống như tiểu thư Roline thì…"
"Được rồi" Đỗ Duy khoát tay cắt đứt ý định của lão Marde.
Mấy người như Roline sao? Quả là không thực tế.
Vật vốn hiếm sẽ quý. Hình tượng vô cùng hoa lệ của nữ kị sĩ Roline chủ yếu là một điều "mới lạ", có như thế mới khiến đám quý tộc chảy dãi mà bỏ nhiều tiền như vậy. Nếu như có nhiều người hơn thì đám quý tộc này sẽ không thấy mới mẻ nữa, sẽ không hiệu quả quá. Hơn nữa nhân tài giống như Roline như vậy cũng thật sự khó tìm. Tướng mạo vóc dáng của Roline quả là số một, đặc biệt là còn phải biết suy nghĩ nữa. Nàng ta từ nhỏ đã lăn lộn trà trộn với đám lính đánh thuê mạo hiểm khắp nơi, tích lũy được nhiều kinh nghiệm đối phó nam nhân. Thân hình xinh đẹp lại còn có đầu óc, bản thân cũng là xuất thân từ võ sĩ lại còn trung thành với mình nữa, người như vậy làm sao tìm được mấy người nữa?
Có điều ngày khai trương đầu tiên thu về tám mươi tám vạn kim tệ chính là làm Đỗ Duy rất hài lòng. Thật ra doanh thu thật chỉ chưa đến năm mươi vạn kim tệ, nhưng là không ít quý tộc nể mặt mũi Đỗ Duy mà đến tham gia nghi thức khai trương, nếu mà không mua cái gì mang về hóa ra không nể nang gì đức ngài công tước sao?
Đỗ Duy hiểu rất rõ rằng hôm nay thu vào nhiều như vậy là nhờ vào mặt mũi của mình, sau này chỉ sợ không được như vậy nữa. Hơn nữa, tám mươi tám vạn kim tệ này thì thật ra có đến ba mươi vạn kim tệ là lễ vật đám quý tộc dâng tặng!
Rõ ràng gã bá tước Billia tự tay tặng mười vạn kim tệ, mà "ma thú Dransa" mặc dù nhìn như không hào sảng như vậy; có điều Đỗ Duy hiểu rõ rà cái cửa hàng này vốn là địa bàn của người ta đã chuyển tặng cho mình rồi, mình đã chiếm tiện nghi như vậy thì đâu chỉ là mấy chục vạn kim tệ?
"Ông đi chuẩn bị một chút đi, sau đó sẽ làm ra một bộ khải giáp hoa lệ như của Roline, không cần nó chắc chắn mà là càng hoa lệ càng tốt. À…" Đỗ Duy chần chờ một chút, nhìn kĩ Marde :"Marde, ta muốn hỏi ông một chuyện."
"Mời cậu chủ cứ nói"
Đỗ Duy trầm ngâm một lát :"Sau mấy tháng nữa, ta sẽ đi Tây bắc, ông chính là nguyện ý ở lại đế đô giúp ta quản lí sản nghiệp này hay là theo ta đi Tây bắc?"
Lão Marde thành thật trả lời không chút do dự :"Cậu chủ, ta là người hầu trung thành của ngài, đương nhiên là theo ngài đi Tây bắc rồi" Vừa nói lão Marde hai mắt đỏ lên "Ngài chính là do lão Marde ta từ bé nuôi nấng, chẳng lẽ cậu chủ bây giờ thấy ta đã già muốn bỏ ta lại sao?"
Đỗ Duy mỉm cười nhìn hốc mắt đỏ hồng của lão Marde hòa nhã nói: "Được rồi Marde, đừng khóc nữa, ta sẽ không bỏ ông lại. À, ông nói như vậy không sai, ta từ nhỏ chính là do ông nuôi lớn, ta cho dù bỏ lại tất cả cũng sẽ không bỏ lại Bác Marde yêu quý của ta"
Cách xưng hô "bác" này khiến Marde sợ đến mức mặt mũi trắng nhợt, hắn ngẩn ngơ vội vàng khoát tay nhảy dựng lên :"Cậu chủ, ngài ngàn vạn lần đừng gọi ta như vậy, lão Marde ta chịu không được đâu! Ta chính là người hầu của ngài, là lái xe ngựa cho ngài, là quản gia của ngài…. Cái gì đó "bác" ngài đừng gọi ta như thế, nếu không thì Marde ta…."
Đỗ Duy đã đứng lên đi đến bên cạnh người lão Marde vỗ nhẹ bả vai của hắn, mỉm cười nói:"Được rồi Marde, nơi này chỉ có hai người chúng ta. Ai, nhắc đến bây giờ gia tộc Rowling của chúng ta tại đế đô còn có hai người chúng ta… À, vẫn còn có một thị vệ trưởng Alfa, chúng ta lúc này không cần khách sáo nữa."
Sự lựa chọn vừa rồi chính là hai người đều biết quan hệ sâu nặng thế nào.
Tây bắc là một vùng bão cát đầy trời, sự lựa chọn ở lại đế đô phồn hoa là người bình thường đều nhìn ra để chiếm lợi thế, nhưng lão Marde một chút cũng không do dự lựa chọn theo Đỗ Duy đi đến Tây bắc khai hoang. Sự trung tâm này khiến Đỗ Duy rất xúc động.
"Nếu ông muốn theo ta đi Tây bắc, như vậy đế đô sẽ…" Đỗ Duy suy nghĩ một chút, hiểu rằng sản nghiệp nơi đế đô thì người phụ trách tốt nhất tính toán một lúc chỉ còn có Roline. Vị nữ kị sĩ này có tướng mạo, còn có đầu óc lại còn trung thành với mình, chính là người thích hợp nhất.
Chỉ là… như thế đám hải tặc kia để ai quản lí?
A, đau đầu a. Người không đủ quả là vấn đề, không phải ngày một ngày hai mà giải quyết được.
"Ông giúp ta tìm Roline đến đây " Đỗ Duy thở dài "Ta sẽ giải thích với nàng ấy"
Sau khi Marde đi ra ngoài, Đỗ Duy tiện tay bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, không thể không rầu rĩ được.
Việc pháp sư Clark đến hôm nay hiển nhiên là ý tứ của chủ tịch Ma pháp công hội , người ta đã cho mình mặt mũi, cho mình ích lợi nữa. Ma pháp công hội hàng năm sẽ có mua bán lớn tại đây… lợi ích này đều là cho mình cả.
Nhưng là không thể có bữa ăn trưa miễn phí à!
Hừ… khắc sâu rằng mình có thân phận ma pháp sư? Ma pháp công hội sẽ luôn là nhà của mình?
Không cần hỏi cũng thì sau khi cục diện ổn định, khẳng định rằng kế hoạch thành lập Học viện ma pháp sẽ tiếp tục ngay!
Đối với Đỗ Duy mà nói hắn không muốn nghĩ đến việc thành lập Học viện ma pháp, bị Nhiếp chính vương và Ma pháp công hội ép vào ở giữa, lịch sử đã chứng minh là người đứng ở đầu sóng như thế hơn phân nửa sẽ không có kết quả tốt đẹp gì!
Hiện tại, Đỗ Duy nghĩ rằng cách tốt nhất chính là rời đế đô đi đến lãnh địa của mình! Sau khi đã đặt mông tại Tây bắc thì không trở về đế đô nữa!
Đến lúc đó thì việc thành lập Học viện ma pháp cho dù hoàng thất và Ma pháp công hội đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu cũng không liên quan gì đến ta!
Nhưng là nguyên vốn tưởng rằng sau chính biến hoàng tử Thần mới lên đài hẳn sẽ không có đệ trình ra kế hoạch thành lập Học viện ma pháp nhanh như vậy. Nhưng là đâu ngờ mọi thứ lại nhanh như thế?
Nhưng là bây giờ, chính mình muốn đi Tây bắc cũng không được nữa! Chánh vụ địa phương tại Tây bắc còn chưa có tiếp nhận, điều này không phải là việc giao nhận chính vụ tại Trung ương. Thật sự là trong tay mình chưa có một nhóm nhân thủ đắc lực để điều bổ đến các lớp quan viên ở Tây bắc.
Học viện ma pháp…Học viện ma pháp!
Hừ!
Đỗ Duy trong lòng đột nhiên cũng thấy tức giận. Cái Học viện ma pháp này thành lập thì có thể đoán được tương lai trong vòng mấy năm sẽ bồi dưỡng ra một nhóm nhân tài ma pháp sư! Nhưng là những người này lại không rơi vào tay của mình! Ta ở chỗ này nhảy lên nhảy xuống, hai mặt đều bị ép là tại sao?
Không bằng đi sớm đi!
Có điều nghĩ đến nhân tài ma pháp sư, Đỗ Duy đột nhiên giật mình lại nẩy ra một ý định trong đầu.
Ngày thứ hai, Đỗ Duy lên xe ngựa chủ động đi đến hoàng cung gặp gỡ Nhiếp chính vương hoàng tử Thần điện hạ.
Sau khi trải qua phong ba, hoàng tử Thần tâm tình tựa hồ đã bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất hắn đã quên Đỗ Duy không nể mặt hắn mà ép hắn không giết lão Raymond. Khi Đỗ Duy đến hoàng tử Thần nhiệt tình tiếp đãi, hắn thậm chí còn lôi ngài công tước thiếu niên này vào đại sảnh cung điện phía trong, hai người tại bên trong cung điện nói chuyện thật lâu. Đến giữa trưa Nhiếp chính vương còn mời Đỗ Duy dùng một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.
Không ai biết Nhiếp chính vương và vị công tước thiếu niên này rốt cuộc đàm luận chuyện trọng đại gì buổi sáng. Chỉ là thân vệ của Nhiếp chính vương nhìn thấy sau khi vị thiếu niên công tước cáo từ thì tâm tình Nhiếp chính vương tựa hồ rất rất tốt, thậm chí còn cười vỗ bả vai mình và nói đùa một hai câu.
Mà về phía Đỗ Duy khi rời khỏi cung điện hoàng tử Thần thì cảm thấy mồ hôi trên lưng đã hoàn toàn khô đi, đồ lót dính vào người vô cùng khó chịu.
Ai, vị hoàng tử Thần này quả nhiên là định sử dụng mình là công cụ đối phó Ma pháp công hội a.!
Vào buổi sáng, Đỗ Duy cẩn thận dò xét kế hoạch thành lập Học viện ma pháp của hoàng tử Thần. Kết quả là ngoài dự liệu hoàng tử Thần tại chỗ thản nhiên nói cho Đỗ Duy.
Một tháng nữa việc thành lập Học viện ma pháp sẽ tiến hành thật! Nhóm đệ tử đầu tiên của học viện trước mắt đang được hoàng thất cùng Ma pháp công hội đấu tranh cả đằng trước lẫn đằng sau để chọn lựa.
Có điều sau chính biến do đã ủng hộ hoàng tử Thần nên Ma pháp công hội đương nhiên chiếm được nhượng bộ của hắn.
Danh sách các học viên đầu tiên của Học viện ma pháp thì toàn bộ chỉ có một trăm học viên.
Đừng xem thường một trăm người này. Nhìn qua mặc dù số lượng rất ít nhưng là phải biết rằng có tư cách ma pháp sư chính thức trên đại lục bất quá cũng chỉ vài trăm người mà thôi!
Mà bây giờ…. Căn cứ vào đàm phán của hai bên thì Ma pháp công hội yêu cầu chiếm cứ một nửa danh sách.!
Phân chia như vậy hoàng tử Thần không cách nào đáp ứng được.
Nói đùa sao! Thành lập Học viện ma pháp chủ yếu là để đánh tan sự lũng đoạn của Ma pháp công hội đối với nhân tài ma pháp sư. Nếu như còn để Ma pháp công hội chiếm một nửa danh sách, như vậy còn một nửa hoàng tử Thần làm sao phân phối được?
Hoàng thất đầu tiên phải lựa chọn một nhóm người vào Học viện ma pháp, mà mấy cái thế giá quý tộc ở dưới cũng muốn chiếm một vài cái tên.
Cứ từng tầng xuống tới xuống tới nữa thì số người hoàng tử Thần có thể khống chế thật sự quá ít đi. Là người thống trị thực tế của đế quốc hắn tuyệt đối không để loại tình huống như thế phát sinh.
Hôm nay hắn để cho Đỗ Duy hiểu nhượng bộ cuối cùng của mình, chính là số đệ tử do hoàng thất phái ra phải chiếm một nửa! Còn lại sẽ do Ma pháp công hội và các quý tộc thế gia ở dưới tranh nhau!
Nói chuyện một buổi sáng cùng Nhiếp chính vương, thật ra Đỗ Duy cũng đã hiểu được ý tứ của hoàng tử Thần.
"Ngươi sẽ phải nói chuyện với chủ tịch Ma pháp công hội, nhượng bộ lớn nhất của ta chính là như thế. Chính là sau đó khi Ma pháp công hội cùng quân đội và các thế gia quý tộc tranh đoạt thì ta có thể âm thầm ủng hộ Ma pháp công hội! Nhưng là điều kiện tiên quyết là đệ tử của phái hoàng thất phải chiếm một nửa!"
Nguyên lúc đầu khi Đỗ Duy tìm đến hoàng tử Thần thì hắn nghĩ rằng khi thành lập Học viện ma pháp sẽ bồi dưỡng ra một nhóm nhân tài ma pháp sư, hắn cũng muốn hưởng một chén canh trong đó. Có điều sau đó hoàng tử Thần cho hắn đáp án rất đơn giản :"Có thể, có điều danh sách của ngươi thì ngươi phải thương lượng với Ma pháp công hội, ngươi dù sao cũng có tư cách ma pháp học sĩ được Ma pháp công hội thừa nhận"
Vào buổi chiều, Đỗ Duy nguyên lúc đầu định đi đến Ma pháp công hội gặp lão chủ tịch Jacobin Dougan.
Nhưng là Đỗ Duy tạm thời thay đổi chủ ý!
Tại sao không đợi đối phương đến nhà cầu xin ta?
Hừ, thành lập Học viện ma pháp, chỗ tốt của chuyện lớn như vâỵ! Ma pháp công hội nhà ngươi phái đến một gã pháp sư như Clark hóa ra khác nào mua hàng hóa trong cửa hàng của ta, tưởng rằng có thể uy hiếp ta sao?
Hừ, không phải quá dễ sao!
Đỗ Duy trong lòng giận dữ! Cho dù việc thành lập Học viện ma pháp mình không thu lại được điều gì nhưng là cũng sẽ phải giáng một đòn vào Ma pháp công hội!
Mang theo quyết tâm này, Đỗ Duy trầm mặt đi ra hoàng cung, thị vệ cung đình bên cạnh nhìn vẻ mặt âm trầm của vị thiếu niên công tước này trong lòng có chút bất an, theo sau cả một đoạn mà không dám nói lời nào.
Đi đến sân trước cửa hoàng thành, Đỗ Duy đột nhiên nhìn thấy một đám người.
Một cái xe ngựa hoàn toàn đóng kín, cả toa xe đều được dát bạc, phía trên còn treo một lá cờ màu trắng.
Cờ trắng?
Đỗ Duy sửng sốt một chút, đây chính là cờ tang a!
Mà xe ngựa này chậm rãi đi vào hoàng thành, Ngự lâm quân thủ vệ của hoàng thành lập tức tránh ra hai bên, lại còn quỳ xuống thi lễ. Mà hai bên xe ngựa còn có hai gã kị sĩ sắc mặt nghiêm túc đi theo, điều làm Đỗ Duy ngạc nhiên chính là hai gã kị sĩ nọ hóa ra người của Thần thánh kị sĩ đoàn của Thần điện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Toa xe trên xe ngựa nọ rõ ràng có huy hiệu Bụi hoa gai của hoàng thất! Nhưng khó hiểu là bên cạnh huy hiệu Bụi hoa gai còn có huy chương của Thần điện mà Đỗ Duy vô cùng quen thuộc.
Mà người đánh xe cũng có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn mặc một áo bào trắng, ngực đeo một huy chương chữ thập.
Trong lúc Đỗ Duy sửng sốt thì xe ngựa kia đã đi đến trước mặt, gã thị vệ cung đình nhìn thấy ngài công tước đang xuất thần thì vội càng kéo nhẹ tay Đỗ Duy một cái sang bên cạnh để không cản đường.
Xe ngựa nọ chậm rãi đi vào trong hoàng cung, Đỗ Duy lúc này mới cau mày nhìn gã thị vệ cung đình kia:"Vừa rồi trong xe ngựa là ai? Như thế nào mà người của thần điện lại có thể tùy ý ra vào hoàng cung?"
Gã thị vệ cung đình do dự một chút rồi thấp giọng nói:"Thưa ngài công tước … ngài không biết sao? Trong xe ngựa là thánh nữ Verona, được xưng là đóa hoa của hoàng thất, là thánh nữ thần điện a…."
Thánh nữ? Đỗ Duy chỉ mơ hồ biết rằng chức thánh nữ thật ra chỉ là một cái chức cho vui do thần điện tạo ra, lựa chọn một ít cô gái thánh khiết xinh đẹp, thành kính quy y thần điện bảo trì việc không lấy chồng suốt đời, bảo trì thân thể thánh khiết để thờ phụng thần linh…
Nhưng là vị thánh nữ Verona này? Đóa hoa của hoàng thất?
"Ngài thật sự không biết sao" Thị vệ cung đình đối với sự thiếu hiểu biết của vị thiếu niên công tước có chút bất ngờ, sắc mặt hắn có chút không tự nhiên:"Thánh nữ Verona… cha của nàng chính là Đại hoàng tử đã quá cố a…"
"À…" Đỗ Duy quay người nhìn cỗ xe ngựa phía xa một cách đầy thâm ý .
Con gái của Đại hoàng tử? Thánh nữ?
A a… như vậy không có gì lạ khi trên xe ngựa treo cờ trắng cả.
Mặc dù khi chính biến Đại hoàng tử tự sát, nhưng là hoàng tử Thần chuyện này cư xử rất tốt. Hắn không hề bác bỏ thân phận thành viên hoàng thất của Đại hoàng tử, còn cho phép hắn sau khi chết thực hiện truyền thống "Chôn cùng lá cờ" của hoàng thất gia tộc Augustine, việc này là bọc thân thể trong lá cờ Bụi hoa gai mai táng. Đây là lễ tiết mà chỉ thành viên hoàng thất được hưởng.
Thánh nữ này…. Là con gái của Đại hoàng tử. Hừ, xem ra đại hoàng tử cũng không phải không có cố gắng mượn sức Thần điện a. Chỉ là chuyện trước mắt là Thần điện cuối cùng lựa chọn hoàng tử Thần, mà tại mấu chốt thời điểm thành giáng cho Đại hoàng tử một phát!
Hừ hừ….
Trong lúc Đỗ Duy còn đang nhìn theo cỗ xe ngựa kia, hắn mô hồ cảm giác được toa xe đang phủ kín kia dường như có mở một cửa sổ ra, có một ánh mắt đang từ xa nhìn đến mình…
Trở về đến phủ của mình.
Đỗ Duy mặc dù đã được phong công tước nhưng là không có thiết lập phủ công tước của mình tại đế đô. Bởi vì Nhiếp chính vương mặc dù phong hắn chức vụ số một tại cung đình, vinh diệu quả là tột đỉnh nhưng là không để cho Đỗ Duy tại trung ương đế quốc nắm chức vụ cụ thể gì.
Đương nhiên đây là bởi vì Đỗ Duy dù sao chỉ mới mười bốn tuổi, ở tuổi này làm công tước đã là vô cùng kinh ngạc rồi, nếu như cho hắn làm đại thần của bộ gì đó thì thật sự quả là vô lí quá.
Cho nên Đỗ Duy cũng không có thiết lập phủ công tước của mình mà là dồn tâm trí để chuẩn bị đi Tây bắc làm hoàng đế một phương.
"Phủ đệ" của hắn tại đế đô thật ra một tòa nhà ở khu người giàu. Tòa nhà này chính là hoàng tử Thần tặng cho hắn, nghe nói nguyên là tài sản của Đại hoàng tử.
Hắn vừa mới trở về nhà đã thấy lão người hầu Marde đứng chờ ở cửa.
Nhìn thấy cậu chủ trở về, lão Marde vội vàng đi đến chính mình đỡ Đỗ Duy xuống ngựa, sau đó câu nói đầu tiên là :"Cậu chủ, hôm nay Ma pháp công hội đưa người đến cầu kiến ngài, có điều ngài lại không ở nhà, người của Ma pháp công hội này chờ ngài cả buổi sáng mà không gặp không còn cách nào khác là phải trở về"
Nhanh như vậy đã đến gặp ta rồi sao?
Đỗ Duy trong lòng cười lạnh.
Có điều câu nói kế tiếp lại khiến Đỗ Duy hoàn toàn bất ngờ.
Hiển nhiên, Ma pháp công hội cũng không phải trực tiếp mượn sức mình, chiêu thức của đối phương quả là cao minh hơn mình dự liệu!
"Người của Ma pháp công hội đến thật ra là muốn thông báo cho cậu chủ… nói là muốn khảo hạch với cấp bậc ma pháp của ngài, sau ba ngày nữa sẽ tiến hành. Việc này sẽ do chủ tịch của Ma pháp công hội tự mình chủ trì"
Khảo hạch cấp bậc của ma pháp sư?
Đỗ Duy ngây người ra.
Bình luận truyện