Ác Ma Pháp Tắc
Chương 66: Số mệnh của mạo hiểm giả
Trại của Tuyết Lang dong binh đoàn cắm rất có trình độ, có thể thấy được đầy là đám người có thói quen ăn gió nằm sương, cắm trại thường xuyên.
Địa hình trũng nơi đây rất có tác dụng phòng gió, hai sườn dốc cao hai bên lại có tác dụng phòng ngự. Nếu gặp được việc bất ngờ mà nói, chỉ cần có thể bảo vệ tốt cho lối vào ở giữa thì có thể cam đoan cho an toàn cho bên trong.
Đỗ Duy và Đạt Đạt Ni Nhĩ đi theo Bái Nhân Lí Hi đoàn trưởng đi vào trong nơi cắm trại. Nghênh đón hắn là lượng lớn ánh mắt kinh ngạc của đám dong binh.
Nơi cắm trại này không ít người, dưới nhẩm tính của Đỗ Duy, có chừng gần một trăm người. Khác với đám tư quân của quý tộc địa phương hoặc là phòng giữ quân địa phương của đế phương, những dong binh này không có trang bị hoặc là khải giáp thống nhất. Đại đa số trong bọn họ ăn mặc đều rất cá tính hóa. Có người mặc áo da, có người mặc áo bào, cũng có người mặc áo giáp da....
Chỉ là, để có tác dụng yểm hộ của rừng tuyết, đại đa số người đều lựa chọn màu trắng.
Còn lại vũ khí sử dụng của họ, lại càng kỳ quái. Có người dùng kiếm, có người dùng loan đao, cũng có người dùng phủ, dùng đoản mâu... Đỗ Duy thậm chí còn thấy một gã cầm vũ khí trông giống như lang nha bổng.
Mà con, những người này đều không có ai ngoại lệ, trên mặt ai cũng mang theo vẻ bưu hãn, mùi cương quyết lộ rõ. Khi Đỗ Duy đi vào trong trại, vẫn còn một vài gã lạnh lùng mài vũ khí, nhìn Đỗ Duy và Đạt Đạt Ni Nhĩ hai người mới tới đi qua.
Càng có người kêu lớn: "Hắc! Đoàn trưởng, ngươi sao lại dẫn theo một tiểu hài tử đến vậy! ha ha, tên kia là người mới tới hả? Hắn nhìn qua dường như vẫn chưa cai sữa a!"
Lời vừa nói ra lập tức khiến cho đám người cười vang.
Bái Nhân Lí Hi sắc mặt trầm xuống, quát: "Không được nói bậy! ngoan ngoãn làm việc của các ngươi đi! Khách khí cho ta một chút, đây là khách quý của chúng ta!"
Xem ra gã đoàn trưởng này ngược lại rất có uy tín, lời vừa nói ra mặc dù vẫn còn vài kẻ không cho là đúng nhưng tất cả đều nhắm miệng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
"Xin lỗi, ma pháp sư các hạ, đây đều là những gã thô lỗ không hiểu lễ phép." Bái Nhân Lí Hi sau đó muốn mời Đỗ Duy ở trong trướng của mình, bất quá Đỗ Duy lễ phép chối từ. Vì vậy đoàn trưởng cho người cấp cho chúng ta một chỗ đất trống, đỗ duy và Đạt Đạt Ni Nhĩ đều tự mình dựng lều.
Chẳng mấy chốc, đoàn trưởng đã cho thủ hạ tống đến hai tấm chăn lông thú dầy.
"Mấy gã kia hình như không có hữu hảo với chúng ta a." Đỗ Duy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của gã dong binh vừa đưa chăn tới, quay đầu lại mỉm cười nói với Đạt Đạt Ni Nhĩ.
"Rất bình thường." Đạt Đạt Ni Nhĩ bĩu bĩu miệng: "Trong đội ngũ thế này, người mới đều rất khó được chào đón. Bọn họ thà tín nhiệm đồng bạn cũ từng vào sinh ra tử với mình hơn... cứ cho là trong quân đội chính quy cũng như thế này thôi."
Buổi tối, đám dong binh ở giữa trại đốt lên vài đống lửa lớn, dong binh đều ngồi trước đám lửa chờ bữa tối.
Bái Nhân Lí Hi tự mình mời Đỗ Duy cùng tới ăn cơm, sau đó cùng với hắn ngồi xuống trước một đống lửa lớn.
Thái độ của đám dong binh đối với Đỗ Duy cũng tốt hơn rất nhiều có lẽ nghĩ tới đoàn trưởng đã tuyên bố thân phận ma pháp sư của Đỗ Duy. Bất quá, vẫn còn vài người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đỗ Duy... dù sao tuổi của hắn vẫn còn quá trẻ.
Không riêng gì đám dong binh, thậm chí ngay cả Bái Nhân Lí Hi cũng có vài phần nghi hoặc.
Ngồi trước đống lửa, sau khi bỏ đi cái khăn quàng cổ dày ấm cúng che một phần ba mặt bộ dáng Đỗ Duy nhìn qua lại càng nhro hơn... Bái Nhân Lí Hi không khỏi có chút hoài nghi: một tiểu hài tử nhỏ như thế thật chính là một ma pháp sư sao?
Hoặc là... cứ cho hắn là một ma pháp sư, nhưng tuổi nhỏ như vậy... có lẽ vẫn chỉ là một ma pháp học đồ? hoặc là ma pháp sư cấp 1?
Ma pháp sư mặc dù hiếm có, nhưng nếu chỉ là ma pháp học đồ hoặc ma pháp sư cấp 1.. .như vậy không có giá trị mời chào.
Bên cạnh đống lửa trại, dong binh tự nhiên như chỗ không người làm việc của mình. Bọn họ dùng vài cái nồi lớn, cho tuyết vào đun thành nước nóng, sau đó hai hán tử kiện tráng từ trong lều lấy ra vài thi thể động vật nhỏ trông có chút kỳ quái ra....Đỗ Duy quan sát kỹ cũng không nhận thấy đây là trâu hay dê. Ngược lại Đạt Đạt Ni Nhĩ lại nhận ra, hắn nhíu mày trầm giọng nói: "Đây là... trời ạ, một tuyết địa đà quái ( lạc đà tuyết) ... a, đây là một con toản địa ngưu ... a, còn cả một con băng tuyết ma lang! Trời ạ, các ngươi buổi tối ăn mấy con này?"
Bái Nhân Lí Hi ha ha cười, nói: "Không, là chúng ta, vì có cả hai người nữa, buổi tối chúng ta đều ăn cái này."
"Thi thể ma thú." Đạt Đạt Ni Nhĩ thở dài.
"Đúng vậy, ma thú" Bái Nhân Lí Hi bĩu bĩu miệng, cười nói: "Ta coi đống này cũng chẳng khác gì dã thú cả... cho vào miệng nhai mùi vị cũng không kém là bao, chỉ có điều lúc chúng nó sống có dùng một ít ma pháp mà thôi."
Đỗ Duy không nói gì, hắn nhìn hai gã trai rút đao nhọn, tay chân nhanh nhẹn chia đống thi thể ma thú thành từng khối từng khối một, sau đó vứt toàn bộ vào nồi, nấu chín.
Da của đám ma thú đều bị lột sạch, Đỗ Duy nhìn hai đại hán trở về lều của mình lôi ra nhiều ma thú hơn thì không khỏi huýt sáo một cái, hắn nhìn Bái Nhân Lí Hi: "Đoàn trưởng các hạ, xem ra các ngươi thu hoạch cũng không ít a."
Bái Nhân Lí Hi nhàn nhạt nói: "Cuộc sống đi săn cũng không dễ dàng. Cuộc sống này cũng dùng mạng để đổi, bất quá ngài nói cũng không sai, lần thu hoạch này cũng khá. Chúng ta đã ở trong rừng năm ngày rồi, tổng cộng săn được hơn hai mươi con ma thú, bất quá ta cũng bị tổn thất bảy tám thủ hạ. Chết ba người, ba người tàn phế vĩnh viễn." Dong binh đoàn trưởng này thở dài: "Da của đống ma thú này ở phương nam bán rất được giá, mà ma hạch của chúng... ma pháp sư đều nguyện ý xuất giá cao để mua nó."
Đỗ Duy không khỏi nhìn lại đống thi thể ma thú vài lần...
Con băng tuyết ma lang được dong binh lôi ra Đỗ Duy cũng có thể nhận thấy. Lần trước ở bán giác thành bị con Khủng Yêu đùa bỡn cũng từng nhìn thấy băng tuyết ma lang.
Bất quá, thi thể con ma lang này so với con ma lang của Khủng yêu nhỏ hơn một chút.
Nước trong nồi dần dần bốc mùi thơm nghi ngút, không ít dong binh nhịn không được cái mũi ngửi ngửi hít hà.
Doàn trưởng cho người lấy từ trong lều của mình vài bình rượu tới, đám dong binh lập tức hoan hô vang dội, sau đó vài túi rượu được truyền đi, mỗi dong binh đều uống vài ngụm rượu. Ở trong thời tiết quỷ quái này uống được một ngụm rượu vào thân thể ấm áp hẳn lên, thật sự là một sự hưởng thụ tốt nhất.
Bái Nhân Lí Hi không quên khoản đãi Đỗ Duy, hắn từ trong ngực mình lấy ra một cái bình kim loại, cười nói: "Đầy là đồ ta cất kỹ, rượu tốt nhất ở phương bắc... ma pháp sư các hạ, muốn thưởng thức một chút không?"
Đỗ Duy cười tiếp nhận bình rươu, sau đó uống một ngụm, suýt chút nữa thì bị sặc chết!
"Khái khái! Đây là rượu gì vậy..." Đỗ Duy khó chịu bắt đầu ho khan, thanh âm của hắn khàn cả đi, chỉ cảm thấy trong miệng giống như đang có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt!
Vội vội vàng vàng, Đỗ Duy chỉ có thể thuận tay quơ lấy môtj nắm tuyết liều mạng nhét vào miệng! một hơi nuốt hai ba nắm tuyết mới cảm giác nóng hừng hực trong cổ giảm đi một ít.
Bái Nhân Lí Hi ha ha cười lớn, nói: "Ma pháp sư các hạ, đây đúng là đồ tốt a! Rượu này là ta dùng ma hạch của hỏa diễm tê ngưu ngâm qua đó! Lúc uống vào giống như nuốt một bó lửa vậy, tuyệt đối đủ mạnh! Đặc biệt là ở trong cái quỷ thiên khí này, uống một ngụm có thể khiến toàn thân nóng rực! toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng toát mồ hôi a!"
Đỗ Duy nắm lấy mũi: "Cám ơn! Ta quả không chịu được thứ này."
Bái Nhân Lí Hi cười lớn, tự mình uống một ngụm, sau đó trên mặt lộ ra một vẻ vui sướng vô cùng, run mình vài cái, sau đó ho khan, đồng thời kêu to một tiếng: "Sảng!"
Hắn đưa bình rượu cho Đạt Đạt Ni Nhĩ: "Bằng hữu, uống một ngụm nào!"
Đạt Đạt Ni Nhĩ chần chờ, nhầm nháp một ít, bất quá hắn chịu đựng được hơn Đỗ Duy, sau khi uống một ngụm toàn thân cũng run lên giống như Bái Nhân Lí Hi, trên mặt lộ vẻ thống khoái, khen ngợi: "Đồ tốt! Quả nhiên thân thể ấm lên hẳn! Mẹ nó, giống như trong bụng có cả một bó lửa vậy!"
Sau đó, Đỗ Duy nhấm nháp một ít thịt ma thú chín, thịt của băng tuyết ma lang có chút dai, còn mang theo vị mằn mặn, Đỗ Duy ăn cũng không quen lắm. Bất quá, ở trong địa phương loại này, băng thiên tuyết địa, có thể có một miếng thịt nóng nhét vào bụng đã là một loại hưởng thụ rất tốt rồi.
Ít nhất còn hơn trước kia đi theo lão ma pháp sư, Đỗ Duy phải gặm lương khô.
A, không biết lão già đó bây giờ có ở chung quanh nhìn mình không nữa... thiếu gia ta ngồi uống rượu ăn thịt, lão già thì hít gió, cảm giác này thật không tệ chút nào.
Đỗ Duy ăn thêm một chút, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, liền thử uống thêm hai ngụm rượu đặc chế của Bái Nhân Lí Hi. Lần này đã chuẩn bị đầy đủ nên không khó chịu như lần trước nữa. Loại rượu này quả là đồ tốt, uống vào bụng liền cảm thấy một đoàn hỏa diễm thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, trong nháy mắt toàn thân nóng bừng, hàn khí quanh người cũng biến sạch!
"Ma pháp sư các hạ, ngài đi vào trong phiến rừng này cũng để tìm ma thú đúng không?" Bái Nhân Lí Hi mỉm cười nói: "Mục đích ma pháp sư tới đầy đều là như thế cả. Có lẽ chúng ta có thể trợ giúp nhau, cũng có thể trong tay ta có ma thú ngài cần."
Đạt Đạt Ni Nhĩ và Đỗ Duy nhìn thoáng qua nhau một chút, Đỗ Duy gật gật đầu, Đạt Đạt Ni Nhĩ trả lời: "Đoàn trưởng tiên sinh, ngài có nghe qua Kim Nhãn Mãng?"
Bái Nhân Lí Hi trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: "Kim Nhãn Mãng? Kia không phải là một con rất lợi hại hay sao, lúc còn trẻ ta cũng ra mắt ma pháp sư ở đây bắt qua nhưng bọn ta tới bây giờ đều không bắt được loại này... mà..."
Hắn do dự một chút, chậm rãi nói: "Nơi đây vẫn chỉ là bên ngoài băng phong rừng rậm, loại ma thú cao cấp như Kim Nhãn Mang này phải đi sâu vào bên trong mới tìm được. Ma thú lợi hại đều hoạt động ở trong trung tâm rừng rậm. Bên ngoài thế này sẽ không có loại đó đâu. Bất quá, càng đi vào nguy hiểm càng nhiều hơn."
"Trung tâm?" Đỗ Duy cười cười: "XIn tha thứ cho sự mạo muội của ta. Ta là lần đầu tiên đi vào trong băng phong rừng rậm. Ngài xem, ta là một ma pháp sư trẻ tuổi đối với chỗ này không quen thuộc lắm. Ngài nói là trung tâm... chúng ta đã đi trong rừng cả hai ngày nay, chẳng lẽ vẫn chỉ là ven bìa rừng?"
"Đương nhiên." Bái nhân lí hi lắc đầu: "Băng phong rừng rậm quả thực quá lớn... thậm chí có thể nói, phiến rừng rậm này lớn tới mức nào tới bây giờ cũng chưa ai có thể tự mình kiểm tra qua. Ta nghe nói hai mươi năm trước từng có ma pháp sư lợi hại mang theo vài thần điện kỵ sĩ đi sâu vào trong rừng một tháng cũng chưa qua được đầu kia rừng rậm. Có quỷ mới biết bên kia khu rừng này là chỗ nào nữa, có lẽ là tận cùng thế giới không chừng. Mà nữa, trong bản ghi chép về lần khảo sát hai mươi năm trước, vị đại ma pháp sư của ma pháp công hội mang theo vài thần thánh kị sĩ cao cấp cùng một chỗ đi vào. Đáng tiếc... nghe nói cuối cùng chỉ còn một mình vị ma pháp sư kia còn sống đi ra mà thôi. Trung tâm của băng phong rừng rậm nghe nói có rất nhiều ma thú cao cấp. Cứ xem như là ma pháp sư lợi hại cũng không có khả năng đồng thời đối phó với vài con ma thú cao cấp vây công. Vì vậy đám dong binh tuyết lang của chúng ta cũng chỉ ở phía bên ngoài hoạt động. Lộ trình xa nhất của chúng ta cũng chỉ là chín ngày... mà đó cũng là mấy năm trước rồi."
Đỗ Duy có chút giật mình...
Một cao cấp ma pháp sư thêm vào vài cao cấp thần thánh kỵ sĩ đi một tháng chưa tới đầu?
Phiến rừng rậm này lớn thế sao?
Sắc mặt Đạt Đạt Ni Nhĩ có chút khó coi... nói như vậy, Kim Nhãn Mãng rốt ruộc ở chỗ nào mới có thể thấy nó?
"Ta khuyên hai vị một câu." Bái Nhân Lí Hi vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tuyết lang dong binh đoàn chúng ta ở trong khu rừng này săn ma thú đã rất lâu rồi, ta cũng gặp vài ma pháp sư vào tìm kiếm ma thú. Nhưng có xem như vài ma pháp sư cũng không dám đi quá xa... nhiều nhất cũng chỉ dám tới xung quanh 'Đại Viên Hồ' rồi tuyệt đối không ai dám vào trong nữa. Hai Vị... ta biết ngài là một vị ma pháp sư, ta cũng tôn kính năng lực của ma pháp sư nhưng ta có lẽ vẫn phải khuyên ngài, nếu không bắt buộc có lẽ ngài nên buông tha ý định của mình đi..."
Sắc mặt Đạt Đạt Ni Nhĩ càng khó nhìn, hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đoàn trưởng các hạ, cám ơn hảo ý của ngươi. Bất quá ta phải tìm được Kim nhãn Mãng. A... còn cả..." Trên mặt hắn đột nhiên lộ ra một vẻ kỳ quái: "Ta biết người của quý đoàn lấy việc săn ma thú để kiếm sống, nếu có thể, ta nguyện ý dùng mọi giá tiền để thuê các ngươi trợ giúp ta..."
"Xin lỗi, không được." Bái Nhân Lí Hi cự tuyệt rất dứt khoát: "Chúng ta mặc dù dựa vào nó để kiếm tiền mà ta cũng biết nguy hiểm càng lớn lợi nhuận càng nhiều. Nhưng mà nếu biết rõ ràng đi chịu chết thì đó không còn là mạo hiểm nữa, mà là hành vi ngu ngốc. Tuyết lang dong binh đoàn của chúng ta không có tài năng tiếng vào trung tâm băng phong rừng rậm. Dù cho ngài ra giá cao tới bao nhiêu đi nữa chúng ta cũng vô lực."
Đạt Đạt Ni Nhĩ thở dài, hắn biết Bái Nhân Lí Hi nói là thật tình, cũng không nhiều lời nữa, buồn bã uống một ngụm rượu.
Bái Nhân Lí Hi đặt chú ý lên trên người Đỗ Duy, hắn suy nghĩ một chút nói: "Ma pháp sư các hạ, ta đối với ngài rất tò mò, trong ấn tượng của ta rất ít người ở độ tuổi ngài lấy được tư cách ma pháp sư. Ta sống đã bốn mươi năm trong đó có hơn hai mươi năm sống kiếp mạo hiểm, ta gặp ma pháp sư cũng không ít, nhưng tới giờ chưa thấy qua thiên tài như ngài."
Đỗ Duy cười khổ một tiếng...
Thiên tài sao? thế thì ngươi chưa thấy qua rồi.
Đỗ Duy ước chừng thực lực của mình bây giờ cũng chỉ khoảng tam cấp ma pháp sư. SO với bình thường là thiên tài rồi... nhưng mà... nếu so sánh với hai nữ thiên tài hắn gặp trước kia... hắn thật sự không dám kiêu hãnh nữa.
Mười lăm mười sáu tuổi đã lấy được tư cách bát cấp ma pháp sư! Đó mới gọi là thiên tài, mà Đỗ Duy một lần lại gặp được hai.
Thấy Đỗ Duy không nói, Bái Nhân Lí Hi trầm mặc một chút, chậm rãi từ trong ngực lấy ra một cái nhẫn.
"Ma pháp sư các hạ, ta muốn cùng ngài làm một giao dịch, không biết ngài có hứng thú không?"
Địa hình trũng nơi đây rất có tác dụng phòng gió, hai sườn dốc cao hai bên lại có tác dụng phòng ngự. Nếu gặp được việc bất ngờ mà nói, chỉ cần có thể bảo vệ tốt cho lối vào ở giữa thì có thể cam đoan cho an toàn cho bên trong.
Đỗ Duy và Đạt Đạt Ni Nhĩ đi theo Bái Nhân Lí Hi đoàn trưởng đi vào trong nơi cắm trại. Nghênh đón hắn là lượng lớn ánh mắt kinh ngạc của đám dong binh.
Nơi cắm trại này không ít người, dưới nhẩm tính của Đỗ Duy, có chừng gần một trăm người. Khác với đám tư quân của quý tộc địa phương hoặc là phòng giữ quân địa phương của đế phương, những dong binh này không có trang bị hoặc là khải giáp thống nhất. Đại đa số trong bọn họ ăn mặc đều rất cá tính hóa. Có người mặc áo da, có người mặc áo bào, cũng có người mặc áo giáp da....
Chỉ là, để có tác dụng yểm hộ của rừng tuyết, đại đa số người đều lựa chọn màu trắng.
Còn lại vũ khí sử dụng của họ, lại càng kỳ quái. Có người dùng kiếm, có người dùng loan đao, cũng có người dùng phủ, dùng đoản mâu... Đỗ Duy thậm chí còn thấy một gã cầm vũ khí trông giống như lang nha bổng.
Mà con, những người này đều không có ai ngoại lệ, trên mặt ai cũng mang theo vẻ bưu hãn, mùi cương quyết lộ rõ. Khi Đỗ Duy đi vào trong trại, vẫn còn một vài gã lạnh lùng mài vũ khí, nhìn Đỗ Duy và Đạt Đạt Ni Nhĩ hai người mới tới đi qua.
Càng có người kêu lớn: "Hắc! Đoàn trưởng, ngươi sao lại dẫn theo một tiểu hài tử đến vậy! ha ha, tên kia là người mới tới hả? Hắn nhìn qua dường như vẫn chưa cai sữa a!"
Lời vừa nói ra lập tức khiến cho đám người cười vang.
Bái Nhân Lí Hi sắc mặt trầm xuống, quát: "Không được nói bậy! ngoan ngoãn làm việc của các ngươi đi! Khách khí cho ta một chút, đây là khách quý của chúng ta!"
Xem ra gã đoàn trưởng này ngược lại rất có uy tín, lời vừa nói ra mặc dù vẫn còn vài kẻ không cho là đúng nhưng tất cả đều nhắm miệng lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
"Xin lỗi, ma pháp sư các hạ, đây đều là những gã thô lỗ không hiểu lễ phép." Bái Nhân Lí Hi sau đó muốn mời Đỗ Duy ở trong trướng của mình, bất quá Đỗ Duy lễ phép chối từ. Vì vậy đoàn trưởng cho người cấp cho chúng ta một chỗ đất trống, đỗ duy và Đạt Đạt Ni Nhĩ đều tự mình dựng lều.
Chẳng mấy chốc, đoàn trưởng đã cho thủ hạ tống đến hai tấm chăn lông thú dầy.
"Mấy gã kia hình như không có hữu hảo với chúng ta a." Đỗ Duy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của gã dong binh vừa đưa chăn tới, quay đầu lại mỉm cười nói với Đạt Đạt Ni Nhĩ.
"Rất bình thường." Đạt Đạt Ni Nhĩ bĩu bĩu miệng: "Trong đội ngũ thế này, người mới đều rất khó được chào đón. Bọn họ thà tín nhiệm đồng bạn cũ từng vào sinh ra tử với mình hơn... cứ cho là trong quân đội chính quy cũng như thế này thôi."
Buổi tối, đám dong binh ở giữa trại đốt lên vài đống lửa lớn, dong binh đều ngồi trước đám lửa chờ bữa tối.
Bái Nhân Lí Hi tự mình mời Đỗ Duy cùng tới ăn cơm, sau đó cùng với hắn ngồi xuống trước một đống lửa lớn.
Thái độ của đám dong binh đối với Đỗ Duy cũng tốt hơn rất nhiều có lẽ nghĩ tới đoàn trưởng đã tuyên bố thân phận ma pháp sư của Đỗ Duy. Bất quá, vẫn còn vài người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Đỗ Duy... dù sao tuổi của hắn vẫn còn quá trẻ.
Không riêng gì đám dong binh, thậm chí ngay cả Bái Nhân Lí Hi cũng có vài phần nghi hoặc.
Ngồi trước đống lửa, sau khi bỏ đi cái khăn quàng cổ dày ấm cúng che một phần ba mặt bộ dáng Đỗ Duy nhìn qua lại càng nhro hơn... Bái Nhân Lí Hi không khỏi có chút hoài nghi: một tiểu hài tử nhỏ như thế thật chính là một ma pháp sư sao?
Hoặc là... cứ cho hắn là một ma pháp sư, nhưng tuổi nhỏ như vậy... có lẽ vẫn chỉ là một ma pháp học đồ? hoặc là ma pháp sư cấp 1?
Ma pháp sư mặc dù hiếm có, nhưng nếu chỉ là ma pháp học đồ hoặc ma pháp sư cấp 1.. .như vậy không có giá trị mời chào.
Bên cạnh đống lửa trại, dong binh tự nhiên như chỗ không người làm việc của mình. Bọn họ dùng vài cái nồi lớn, cho tuyết vào đun thành nước nóng, sau đó hai hán tử kiện tráng từ trong lều lấy ra vài thi thể động vật nhỏ trông có chút kỳ quái ra....Đỗ Duy quan sát kỹ cũng không nhận thấy đây là trâu hay dê. Ngược lại Đạt Đạt Ni Nhĩ lại nhận ra, hắn nhíu mày trầm giọng nói: "Đây là... trời ạ, một tuyết địa đà quái ( lạc đà tuyết) ... a, đây là một con toản địa ngưu ... a, còn cả một con băng tuyết ma lang! Trời ạ, các ngươi buổi tối ăn mấy con này?"
Bái Nhân Lí Hi ha ha cười, nói: "Không, là chúng ta, vì có cả hai người nữa, buổi tối chúng ta đều ăn cái này."
"Thi thể ma thú." Đạt Đạt Ni Nhĩ thở dài.
"Đúng vậy, ma thú" Bái Nhân Lí Hi bĩu bĩu miệng, cười nói: "Ta coi đống này cũng chẳng khác gì dã thú cả... cho vào miệng nhai mùi vị cũng không kém là bao, chỉ có điều lúc chúng nó sống có dùng một ít ma pháp mà thôi."
Đỗ Duy không nói gì, hắn nhìn hai gã trai rút đao nhọn, tay chân nhanh nhẹn chia đống thi thể ma thú thành từng khối từng khối một, sau đó vứt toàn bộ vào nồi, nấu chín.
Da của đám ma thú đều bị lột sạch, Đỗ Duy nhìn hai đại hán trở về lều của mình lôi ra nhiều ma thú hơn thì không khỏi huýt sáo một cái, hắn nhìn Bái Nhân Lí Hi: "Đoàn trưởng các hạ, xem ra các ngươi thu hoạch cũng không ít a."
Bái Nhân Lí Hi nhàn nhạt nói: "Cuộc sống đi săn cũng không dễ dàng. Cuộc sống này cũng dùng mạng để đổi, bất quá ngài nói cũng không sai, lần thu hoạch này cũng khá. Chúng ta đã ở trong rừng năm ngày rồi, tổng cộng săn được hơn hai mươi con ma thú, bất quá ta cũng bị tổn thất bảy tám thủ hạ. Chết ba người, ba người tàn phế vĩnh viễn." Dong binh đoàn trưởng này thở dài: "Da của đống ma thú này ở phương nam bán rất được giá, mà ma hạch của chúng... ma pháp sư đều nguyện ý xuất giá cao để mua nó."
Đỗ Duy không khỏi nhìn lại đống thi thể ma thú vài lần...
Con băng tuyết ma lang được dong binh lôi ra Đỗ Duy cũng có thể nhận thấy. Lần trước ở bán giác thành bị con Khủng Yêu đùa bỡn cũng từng nhìn thấy băng tuyết ma lang.
Bất quá, thi thể con ma lang này so với con ma lang của Khủng yêu nhỏ hơn một chút.
Nước trong nồi dần dần bốc mùi thơm nghi ngút, không ít dong binh nhịn không được cái mũi ngửi ngửi hít hà.
Doàn trưởng cho người lấy từ trong lều của mình vài bình rượu tới, đám dong binh lập tức hoan hô vang dội, sau đó vài túi rượu được truyền đi, mỗi dong binh đều uống vài ngụm rượu. Ở trong thời tiết quỷ quái này uống được một ngụm rượu vào thân thể ấm áp hẳn lên, thật sự là một sự hưởng thụ tốt nhất.
Bái Nhân Lí Hi không quên khoản đãi Đỗ Duy, hắn từ trong ngực mình lấy ra một cái bình kim loại, cười nói: "Đầy là đồ ta cất kỹ, rượu tốt nhất ở phương bắc... ma pháp sư các hạ, muốn thưởng thức một chút không?"
Đỗ Duy cười tiếp nhận bình rươu, sau đó uống một ngụm, suýt chút nữa thì bị sặc chết!
"Khái khái! Đây là rượu gì vậy..." Đỗ Duy khó chịu bắt đầu ho khan, thanh âm của hắn khàn cả đi, chỉ cảm thấy trong miệng giống như đang có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt!
Vội vội vàng vàng, Đỗ Duy chỉ có thể thuận tay quơ lấy môtj nắm tuyết liều mạng nhét vào miệng! một hơi nuốt hai ba nắm tuyết mới cảm giác nóng hừng hực trong cổ giảm đi một ít.
Bái Nhân Lí Hi ha ha cười lớn, nói: "Ma pháp sư các hạ, đây đúng là đồ tốt a! Rượu này là ta dùng ma hạch của hỏa diễm tê ngưu ngâm qua đó! Lúc uống vào giống như nuốt một bó lửa vậy, tuyệt đối đủ mạnh! Đặc biệt là ở trong cái quỷ thiên khí này, uống một ngụm có thể khiến toàn thân nóng rực! toàn thân từ trên xuống dưới đều nóng toát mồ hôi a!"
Đỗ Duy nắm lấy mũi: "Cám ơn! Ta quả không chịu được thứ này."
Bái Nhân Lí Hi cười lớn, tự mình uống một ngụm, sau đó trên mặt lộ ra một vẻ vui sướng vô cùng, run mình vài cái, sau đó ho khan, đồng thời kêu to một tiếng: "Sảng!"
Hắn đưa bình rượu cho Đạt Đạt Ni Nhĩ: "Bằng hữu, uống một ngụm nào!"
Đạt Đạt Ni Nhĩ chần chờ, nhầm nháp một ít, bất quá hắn chịu đựng được hơn Đỗ Duy, sau khi uống một ngụm toàn thân cũng run lên giống như Bái Nhân Lí Hi, trên mặt lộ vẻ thống khoái, khen ngợi: "Đồ tốt! Quả nhiên thân thể ấm lên hẳn! Mẹ nó, giống như trong bụng có cả một bó lửa vậy!"
Sau đó, Đỗ Duy nhấm nháp một ít thịt ma thú chín, thịt của băng tuyết ma lang có chút dai, còn mang theo vị mằn mặn, Đỗ Duy ăn cũng không quen lắm. Bất quá, ở trong địa phương loại này, băng thiên tuyết địa, có thể có một miếng thịt nóng nhét vào bụng đã là một loại hưởng thụ rất tốt rồi.
Ít nhất còn hơn trước kia đi theo lão ma pháp sư, Đỗ Duy phải gặm lương khô.
A, không biết lão già đó bây giờ có ở chung quanh nhìn mình không nữa... thiếu gia ta ngồi uống rượu ăn thịt, lão già thì hít gió, cảm giác này thật không tệ chút nào.
Đỗ Duy ăn thêm một chút, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, liền thử uống thêm hai ngụm rượu đặc chế của Bái Nhân Lí Hi. Lần này đã chuẩn bị đầy đủ nên không khó chịu như lần trước nữa. Loại rượu này quả là đồ tốt, uống vào bụng liền cảm thấy một đoàn hỏa diễm thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, trong nháy mắt toàn thân nóng bừng, hàn khí quanh người cũng biến sạch!
"Ma pháp sư các hạ, ngài đi vào trong phiến rừng này cũng để tìm ma thú đúng không?" Bái Nhân Lí Hi mỉm cười nói: "Mục đích ma pháp sư tới đầy đều là như thế cả. Có lẽ chúng ta có thể trợ giúp nhau, cũng có thể trong tay ta có ma thú ngài cần."
Đạt Đạt Ni Nhĩ và Đỗ Duy nhìn thoáng qua nhau một chút, Đỗ Duy gật gật đầu, Đạt Đạt Ni Nhĩ trả lời: "Đoàn trưởng tiên sinh, ngài có nghe qua Kim Nhãn Mãng?"
Bái Nhân Lí Hi trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc: "Kim Nhãn Mãng? Kia không phải là một con rất lợi hại hay sao, lúc còn trẻ ta cũng ra mắt ma pháp sư ở đây bắt qua nhưng bọn ta tới bây giờ đều không bắt được loại này... mà..."
Hắn do dự một chút, chậm rãi nói: "Nơi đây vẫn chỉ là bên ngoài băng phong rừng rậm, loại ma thú cao cấp như Kim Nhãn Mang này phải đi sâu vào bên trong mới tìm được. Ma thú lợi hại đều hoạt động ở trong trung tâm rừng rậm. Bên ngoài thế này sẽ không có loại đó đâu. Bất quá, càng đi vào nguy hiểm càng nhiều hơn."
"Trung tâm?" Đỗ Duy cười cười: "XIn tha thứ cho sự mạo muội của ta. Ta là lần đầu tiên đi vào trong băng phong rừng rậm. Ngài xem, ta là một ma pháp sư trẻ tuổi đối với chỗ này không quen thuộc lắm. Ngài nói là trung tâm... chúng ta đã đi trong rừng cả hai ngày nay, chẳng lẽ vẫn chỉ là ven bìa rừng?"
"Đương nhiên." Bái nhân lí hi lắc đầu: "Băng phong rừng rậm quả thực quá lớn... thậm chí có thể nói, phiến rừng rậm này lớn tới mức nào tới bây giờ cũng chưa ai có thể tự mình kiểm tra qua. Ta nghe nói hai mươi năm trước từng có ma pháp sư lợi hại mang theo vài thần điện kỵ sĩ đi sâu vào trong rừng một tháng cũng chưa qua được đầu kia rừng rậm. Có quỷ mới biết bên kia khu rừng này là chỗ nào nữa, có lẽ là tận cùng thế giới không chừng. Mà nữa, trong bản ghi chép về lần khảo sát hai mươi năm trước, vị đại ma pháp sư của ma pháp công hội mang theo vài thần thánh kị sĩ cao cấp cùng một chỗ đi vào. Đáng tiếc... nghe nói cuối cùng chỉ còn một mình vị ma pháp sư kia còn sống đi ra mà thôi. Trung tâm của băng phong rừng rậm nghe nói có rất nhiều ma thú cao cấp. Cứ xem như là ma pháp sư lợi hại cũng không có khả năng đồng thời đối phó với vài con ma thú cao cấp vây công. Vì vậy đám dong binh tuyết lang của chúng ta cũng chỉ ở phía bên ngoài hoạt động. Lộ trình xa nhất của chúng ta cũng chỉ là chín ngày... mà đó cũng là mấy năm trước rồi."
Đỗ Duy có chút giật mình...
Một cao cấp ma pháp sư thêm vào vài cao cấp thần thánh kỵ sĩ đi một tháng chưa tới đầu?
Phiến rừng rậm này lớn thế sao?
Sắc mặt Đạt Đạt Ni Nhĩ có chút khó coi... nói như vậy, Kim Nhãn Mãng rốt ruộc ở chỗ nào mới có thể thấy nó?
"Ta khuyên hai vị một câu." Bái Nhân Lí Hi vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tuyết lang dong binh đoàn chúng ta ở trong khu rừng này săn ma thú đã rất lâu rồi, ta cũng gặp vài ma pháp sư vào tìm kiếm ma thú. Nhưng có xem như vài ma pháp sư cũng không dám đi quá xa... nhiều nhất cũng chỉ dám tới xung quanh 'Đại Viên Hồ' rồi tuyệt đối không ai dám vào trong nữa. Hai Vị... ta biết ngài là một vị ma pháp sư, ta cũng tôn kính năng lực của ma pháp sư nhưng ta có lẽ vẫn phải khuyên ngài, nếu không bắt buộc có lẽ ngài nên buông tha ý định của mình đi..."
Sắc mặt Đạt Đạt Ni Nhĩ càng khó nhìn, hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đoàn trưởng các hạ, cám ơn hảo ý của ngươi. Bất quá ta phải tìm được Kim nhãn Mãng. A... còn cả..." Trên mặt hắn đột nhiên lộ ra một vẻ kỳ quái: "Ta biết người của quý đoàn lấy việc săn ma thú để kiếm sống, nếu có thể, ta nguyện ý dùng mọi giá tiền để thuê các ngươi trợ giúp ta..."
"Xin lỗi, không được." Bái Nhân Lí Hi cự tuyệt rất dứt khoát: "Chúng ta mặc dù dựa vào nó để kiếm tiền mà ta cũng biết nguy hiểm càng lớn lợi nhuận càng nhiều. Nhưng mà nếu biết rõ ràng đi chịu chết thì đó không còn là mạo hiểm nữa, mà là hành vi ngu ngốc. Tuyết lang dong binh đoàn của chúng ta không có tài năng tiếng vào trung tâm băng phong rừng rậm. Dù cho ngài ra giá cao tới bao nhiêu đi nữa chúng ta cũng vô lực."
Đạt Đạt Ni Nhĩ thở dài, hắn biết Bái Nhân Lí Hi nói là thật tình, cũng không nhiều lời nữa, buồn bã uống một ngụm rượu.
Bái Nhân Lí Hi đặt chú ý lên trên người Đỗ Duy, hắn suy nghĩ một chút nói: "Ma pháp sư các hạ, ta đối với ngài rất tò mò, trong ấn tượng của ta rất ít người ở độ tuổi ngài lấy được tư cách ma pháp sư. Ta sống đã bốn mươi năm trong đó có hơn hai mươi năm sống kiếp mạo hiểm, ta gặp ma pháp sư cũng không ít, nhưng tới giờ chưa thấy qua thiên tài như ngài."
Đỗ Duy cười khổ một tiếng...
Thiên tài sao? thế thì ngươi chưa thấy qua rồi.
Đỗ Duy ước chừng thực lực của mình bây giờ cũng chỉ khoảng tam cấp ma pháp sư. SO với bình thường là thiên tài rồi... nhưng mà... nếu so sánh với hai nữ thiên tài hắn gặp trước kia... hắn thật sự không dám kiêu hãnh nữa.
Mười lăm mười sáu tuổi đã lấy được tư cách bát cấp ma pháp sư! Đó mới gọi là thiên tài, mà Đỗ Duy một lần lại gặp được hai.
Thấy Đỗ Duy không nói, Bái Nhân Lí Hi trầm mặc một chút, chậm rãi từ trong ngực lấy ra một cái nhẫn.
"Ma pháp sư các hạ, ta muốn cùng ngài làm một giao dịch, không biết ngài có hứng thú không?"
Bình luận truyện