Ác Nữ Quay Về
Chương 12: Là ai đáng chết
Tuy rằng hiện tại Lăng Nhược Hi đã kiệt sức nhưng vẫn không định đi ngủ, nàng thản nhiên ngồi trước gương nhìn bóng dáng gầy yếu của mình bên trong, đôi mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Chỉ cần vừa thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, Lăng Nhược Hi lập tức nhớ tới chuyện đời trước bản thân bị mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng chết không yên lành, vì vậy, Lăng Nhược Hi bực bội nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, sóng dữ bên trong đã biến mất, chỉ còn lại một vùng trong trẻo.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, Lăng Nhược Hi lại trở nên khúm núm tầm thường, lặng lẽ núp sau Mai Hương. Cửa bị người ta đột ngột đẩy vào từ bên ngoài, một tiểu nha hoàn mặc váy dài màu tím vênh váo bước vào, nhìn bày biện đơn sơ trong phòng mà cười khinh, sau đó mở miệng nói: "Tam tiểu thư, Đại phu nhân bảo muốn dẫn người tiền viện trước hỏi vài câu! Mong người nhanh chân một chút."
Lăng Nhược Hi nhẹ gật đầu rồi hơi nhút nhát đáp: "Được, ta thay quần áo rồi đi ngay!"
Tiểu nha hoàn thừa biết Lăng Nhược Hi là một kẻ nghèo nàn keo kiệt, nàng ta vội vàng tới báo tin mà ngay cả ban thưởng cũng không có nên hơi mất hứng nhếch miệng, không nhịn được thốt ra: "Vậy Tam tiểu thư phải nhanh lên một chút, Lão phu nhân cũng có mặt!"
Lăng Nhược Hi nhẹ gật đầu, sau khi thấy tiểu nha hoàn đã ra ngoài mới lấy một bộ hoa phục từ dưới hòm ra, chất vải cũng tạm ổn, nhưng mặc lên người đã không còn vừa vặn nữa, tay chân đều ngắn lại một khúc, có thể là vì đã mặc quá nhiều lần, giặt đến bạc màu.
Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi như vậy thì có chút không tán thành nhíu mày: "Tiểu thư, ngài ra ngoài thế này có phải có chút không ổn không?"
Lăng Nhược Hi chẳng thèm để ý chút nào, như thể cảm thấy mặc bộ đồ này không có gì không ổn cả, cười thản nhiên bảo: "Đây là lần đầu tiên ta gặp Tổ mẫu từ khi về phủ, vẫn nên mặc trang trọng một chút!"
Nói đến đây, trong lòng Mai Hương lại chua xót một trận, Lăng Nhược Hi nói đúng, bộ trang phục này được làm từ nhiều năm về trước, đã qua lâu vậy rồi, cũng chỉ còn chất vải của bộ quần áo này là mặc ra ngoài được, số còn lại đều là mấy bộ đồ vải thô, mộc mạc vô cùng.
Lăng Nhược Hi thừa biết lão phu nhân không có quá nhiều kiên nhẫn để đợi mình nên chân tay nhanh nhẹn mà chỉnh sửa đầu tóc một chút, chỉ cài vẻn vẹn một cây trâm gỗ lên đầu, đứng dậy, thản nhiên mở miệng: "Đi thôi!"
Sau khi vào sân trước, Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Đại phu nhân, còn có vẻ mặt bực bội của lão phu nhân, thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hiền lành vô hại, tiến về phía trước, hơi khụy người, nhút nhát mở miệng: "Nhược Hi bái kiến Tổ mẫu, bái kiến Đại phu nhân!"
Ánh mắt của Đại phu nhân đã trở nên cực kỳ độc ác từ lúc Lăng Nhược Hi bước vào, bây giờ thấy bộ quần áo trên người nàng càng cảm thấy trên mặt đau rát.
Ngay cả lão phu nhân thường gặp phong ba cũng hơi xấu hổ, lạnh mặt, có chút mất hứng hỏi: "Nhược Hi à, con thật không hiểu chuyện, sao lại ăn mặc như vậy ra ngoài? Chẳng lẽ Lăng phủ chúng ta thiếu chút tiền cho con hay sao?"
Triệu Thiên Bình hơi cau mày nhìn trang phục của Lăng Nhược Hi, lúc trước chỉ cho rằng Tam tiểu thư này cùng lắm là không được yêu thương quá nhiều ở Lăng phủ mà thôi, nhưng hiện tại xem ra không được yêu thương gì chứ, quả thực là bị người ta ngược đãi dữ dội!
Phải biết rằng ngay cả gia đình nghèo khổ bình thường chắc chắn cũng sẽ không để cho con gái nhà mình mặc quần áo không vừa ra ngoài!
Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ trách cứ của lão phu nhân mà lạnh lòng, kiếp trước lão phu nhân cũng như vậy, ngoài mặt như một Bồ Tát sống, nhưng lại là một bà già độc ác khẩu phật tâm xà.
Vô cùng ấm ức mà nhíu mày, vẻ mặt Lăng Nhược Hi sợ sệt, thì thào nói: "Có điều này Tổ mẫu không biết, đây là bộ quần áo trang trọng nhất của Nhược Hi rồi, tuy rằng màu sắc và hoa văn này là chất liệu lỗi thời của ba năm trước nhưng còn rất tốt."
Lời vừa nói ra, trên mặt Đại phu nhân bỏng rát, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Nhược Hi, cố giữ nụ cười, cảm thấy mỗi chữ đều dùng hết sức lực cả người mình: "Nhược Hi, đừng nói đùa với Lão phu nhân, hồi trưa không phải ta vừa mới đưa một bộ quần áo qua ư?"
Lăng Nhược Hi cười lạnh, ngoài mặt tỏ vẻ vô tội, chớp đôi mắt to, mở miệng trả lời: "Bộ quần áo đó Nhược Hi không nỡ mặc, quần áo chỉ có một bộ, hơn nữa còn là đại tỷ tỷ chia cho Nhược Hi, không nỡ, Nhược Hi thật sự không nỡ mặc!"
Lúc này sắc mặt của Triệu Thiên Bình đã trở nên cực kỳ khó coi, vì vậy lên tiếng nói thẳng: "Tam tiểu thư yên tâm, ta sẽ kể chi tiết những chuyện này với đại tướng quân."
Bấy giờ Lão phu nhân mới cảm thấy bất thường, trợn mắt liếc Đại phu nhân, sau đó kéo Lăng Nhược Hi, nụ cười trên mặt có thể nói là hiền lành, nếu không phải là Lăng Nhược Hi cảm giác được cổ tay mình sắp bị bà già trước mắt nắm gãy thì thật sự cho rằng đó là một người bà yêu thường mình.
"Nhược Hi à, mau tới đây, qua chỗ Tổ mẫu này, mấy ngày nay Đại bá mẫu của con luôn bận chuyện trong phủ, nhất thời sơ sẩy cũng là điều khó tránh khỏi, sau này nếu có thiếu thứ gì cứ nói với Tổ mẫu, Tổ mẫu sẽ phạt bà ấy giúp con!"
Mặc dù hiện tại Đại phu nhân khó chịu như thể bị người ta tát nặng vào mặt nhưng vẫn gật đầu cười, dáng vẻ tự trách: "Lão phu nhân nói đúng đấy, đều là sơ sót của ta, Tam cô nương đột ngột trở về, trong khoảng thời gian ngắn có chút bận đến không kịp trở tay."
Rất hiển nhiên, Đại phu nhân cũng không khiến sắc mặt Triệu Thiên Bình khá hơn bao nhiêu, từ khi nhận được thư Lăng Nhược Hi về phủ cũng đã khoảng nửa tháng, dựa vào của cải sức người của Lăng phu, cho dù chỉ có ba ngày cũng làm được, hiển nhiên, đây cùng lắm chỉ là lý do thoái thác mà thôi!
Lão phu thấy mặt Triệu Thiên Bình lạnh tanh, hơi nhíu mày, sau đó hiền từ vuốt tóc Lăng Nhược Hi, thương yêu nói: "Nhược Hi à, Tổ mẫu biết lúc trước con chịu không ít khổ sở, nhưng con yên tâm, sau này Tổ mẫu sẽ chăm sóc con thật tốt, mẹ Trương, đi đi, tới tiệm quần áo chọn mấy bộ thật tốt trong số đống quần áo vừa về, đem qua cho Tam tiểu thư, ta thấy trên đầu Nhược Hi cũng chỉ có một cây trâm gỗ, mang bộ trang sức đá quý đỏ của ta lúc còn trẻ đưa tới chung luôn!"
Vừa nói, bà ta vừa kéo tay Lăng Nhược Hi, tháo chiếc vòng trên tay mình xuống đeo cho nàng, một loạt động tác này cuối cùng cũng khiến sắc mặt Triệu Thiên Bình dễ nhìn một chút, Đại phu nhân âm thầm cắn răng, trợn mắt liếc Lăng Nhược Hi thật dữ tợn.
Đúng lúc này tiểu nha hoàn bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào báo cáo: "Đại phu nhân, đại phu vừa bắt mạch xem bệnh cho Liên Nhi, đại phu nói, Liên Nhi đã có thai ba tháng rồi!"
"Ngươi nói cái gì!" Đại phu nhân tức giận tột cùng, nhất là thấy dáng vẻ sắp nổi lửa của Lão phu nhân bên cạnh, càng cảm giác cái mặt mo của mình bị vứt sạch, chỉ cần vừa nghĩ tới chỗ mình vừa đi qua đều là nơi tiện nhân kia làm chuyện cẩu thả với gian phu của mình đã cảm thấy buồn nôn một trận!
"Lôi con tiện nhân đó vào đây cho ta!" Đại phu nhân đập mạnh xuống bàn, dáng vẻ giải quyết việc chung.
Chỉ cần vừa thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, Lăng Nhược Hi lập tức nhớ tới chuyện đời trước bản thân bị mọi người đùa giỡn trong lòng bàn tay, cuối cùng chết không yên lành, vì vậy, Lăng Nhược Hi bực bội nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra, sóng dữ bên trong đã biến mất, chỉ còn lại một vùng trong trẻo.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, Lăng Nhược Hi lại trở nên khúm núm tầm thường, lặng lẽ núp sau Mai Hương. Cửa bị người ta đột ngột đẩy vào từ bên ngoài, một tiểu nha hoàn mặc váy dài màu tím vênh váo bước vào, nhìn bày biện đơn sơ trong phòng mà cười khinh, sau đó mở miệng nói: "Tam tiểu thư, Đại phu nhân bảo muốn dẫn người tiền viện trước hỏi vài câu! Mong người nhanh chân một chút."
Lăng Nhược Hi nhẹ gật đầu rồi hơi nhút nhát đáp: "Được, ta thay quần áo rồi đi ngay!"
Tiểu nha hoàn thừa biết Lăng Nhược Hi là một kẻ nghèo nàn keo kiệt, nàng ta vội vàng tới báo tin mà ngay cả ban thưởng cũng không có nên hơi mất hứng nhếch miệng, không nhịn được thốt ra: "Vậy Tam tiểu thư phải nhanh lên một chút, Lão phu nhân cũng có mặt!"
Lăng Nhược Hi nhẹ gật đầu, sau khi thấy tiểu nha hoàn đã ra ngoài mới lấy một bộ hoa phục từ dưới hòm ra, chất vải cũng tạm ổn, nhưng mặc lên người đã không còn vừa vặn nữa, tay chân đều ngắn lại một khúc, có thể là vì đã mặc quá nhiều lần, giặt đến bạc màu.
Mai Hương thấy Lăng Nhược Hi như vậy thì có chút không tán thành nhíu mày: "Tiểu thư, ngài ra ngoài thế này có phải có chút không ổn không?"
Lăng Nhược Hi chẳng thèm để ý chút nào, như thể cảm thấy mặc bộ đồ này không có gì không ổn cả, cười thản nhiên bảo: "Đây là lần đầu tiên ta gặp Tổ mẫu từ khi về phủ, vẫn nên mặc trang trọng một chút!"
Nói đến đây, trong lòng Mai Hương lại chua xót một trận, Lăng Nhược Hi nói đúng, bộ trang phục này được làm từ nhiều năm về trước, đã qua lâu vậy rồi, cũng chỉ còn chất vải của bộ quần áo này là mặc ra ngoài được, số còn lại đều là mấy bộ đồ vải thô, mộc mạc vô cùng.
Lăng Nhược Hi thừa biết lão phu nhân không có quá nhiều kiên nhẫn để đợi mình nên chân tay nhanh nhẹn mà chỉnh sửa đầu tóc một chút, chỉ cài vẻn vẹn một cây trâm gỗ lên đầu, đứng dậy, thản nhiên mở miệng: "Đi thôi!"
Sau khi vào sân trước, Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Đại phu nhân, còn có vẻ mặt bực bội của lão phu nhân, thầm cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra hiền lành vô hại, tiến về phía trước, hơi khụy người, nhút nhát mở miệng: "Nhược Hi bái kiến Tổ mẫu, bái kiến Đại phu nhân!"
Ánh mắt của Đại phu nhân đã trở nên cực kỳ độc ác từ lúc Lăng Nhược Hi bước vào, bây giờ thấy bộ quần áo trên người nàng càng cảm thấy trên mặt đau rát.
Ngay cả lão phu nhân thường gặp phong ba cũng hơi xấu hổ, lạnh mặt, có chút mất hứng hỏi: "Nhược Hi à, con thật không hiểu chuyện, sao lại ăn mặc như vậy ra ngoài? Chẳng lẽ Lăng phủ chúng ta thiếu chút tiền cho con hay sao?"
Triệu Thiên Bình hơi cau mày nhìn trang phục của Lăng Nhược Hi, lúc trước chỉ cho rằng Tam tiểu thư này cùng lắm là không được yêu thương quá nhiều ở Lăng phủ mà thôi, nhưng hiện tại xem ra không được yêu thương gì chứ, quả thực là bị người ta ngược đãi dữ dội!
Phải biết rằng ngay cả gia đình nghèo khổ bình thường chắc chắn cũng sẽ không để cho con gái nhà mình mặc quần áo không vừa ra ngoài!
Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ trách cứ của lão phu nhân mà lạnh lòng, kiếp trước lão phu nhân cũng như vậy, ngoài mặt như một Bồ Tát sống, nhưng lại là một bà già độc ác khẩu phật tâm xà.
Vô cùng ấm ức mà nhíu mày, vẻ mặt Lăng Nhược Hi sợ sệt, thì thào nói: "Có điều này Tổ mẫu không biết, đây là bộ quần áo trang trọng nhất của Nhược Hi rồi, tuy rằng màu sắc và hoa văn này là chất liệu lỗi thời của ba năm trước nhưng còn rất tốt."
Lời vừa nói ra, trên mặt Đại phu nhân bỏng rát, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Nhược Hi, cố giữ nụ cười, cảm thấy mỗi chữ đều dùng hết sức lực cả người mình: "Nhược Hi, đừng nói đùa với Lão phu nhân, hồi trưa không phải ta vừa mới đưa một bộ quần áo qua ư?"
Lăng Nhược Hi cười lạnh, ngoài mặt tỏ vẻ vô tội, chớp đôi mắt to, mở miệng trả lời: "Bộ quần áo đó Nhược Hi không nỡ mặc, quần áo chỉ có một bộ, hơn nữa còn là đại tỷ tỷ chia cho Nhược Hi, không nỡ, Nhược Hi thật sự không nỡ mặc!"
Lúc này sắc mặt của Triệu Thiên Bình đã trở nên cực kỳ khó coi, vì vậy lên tiếng nói thẳng: "Tam tiểu thư yên tâm, ta sẽ kể chi tiết những chuyện này với đại tướng quân."
Bấy giờ Lão phu nhân mới cảm thấy bất thường, trợn mắt liếc Đại phu nhân, sau đó kéo Lăng Nhược Hi, nụ cười trên mặt có thể nói là hiền lành, nếu không phải là Lăng Nhược Hi cảm giác được cổ tay mình sắp bị bà già trước mắt nắm gãy thì thật sự cho rằng đó là một người bà yêu thường mình.
"Nhược Hi à, mau tới đây, qua chỗ Tổ mẫu này, mấy ngày nay Đại bá mẫu của con luôn bận chuyện trong phủ, nhất thời sơ sẩy cũng là điều khó tránh khỏi, sau này nếu có thiếu thứ gì cứ nói với Tổ mẫu, Tổ mẫu sẽ phạt bà ấy giúp con!"
Mặc dù hiện tại Đại phu nhân khó chịu như thể bị người ta tát nặng vào mặt nhưng vẫn gật đầu cười, dáng vẻ tự trách: "Lão phu nhân nói đúng đấy, đều là sơ sót của ta, Tam cô nương đột ngột trở về, trong khoảng thời gian ngắn có chút bận đến không kịp trở tay."
Rất hiển nhiên, Đại phu nhân cũng không khiến sắc mặt Triệu Thiên Bình khá hơn bao nhiêu, từ khi nhận được thư Lăng Nhược Hi về phủ cũng đã khoảng nửa tháng, dựa vào của cải sức người của Lăng phu, cho dù chỉ có ba ngày cũng làm được, hiển nhiên, đây cùng lắm chỉ là lý do thoái thác mà thôi!
Lão phu thấy mặt Triệu Thiên Bình lạnh tanh, hơi nhíu mày, sau đó hiền từ vuốt tóc Lăng Nhược Hi, thương yêu nói: "Nhược Hi à, Tổ mẫu biết lúc trước con chịu không ít khổ sở, nhưng con yên tâm, sau này Tổ mẫu sẽ chăm sóc con thật tốt, mẹ Trương, đi đi, tới tiệm quần áo chọn mấy bộ thật tốt trong số đống quần áo vừa về, đem qua cho Tam tiểu thư, ta thấy trên đầu Nhược Hi cũng chỉ có một cây trâm gỗ, mang bộ trang sức đá quý đỏ của ta lúc còn trẻ đưa tới chung luôn!"
Vừa nói, bà ta vừa kéo tay Lăng Nhược Hi, tháo chiếc vòng trên tay mình xuống đeo cho nàng, một loạt động tác này cuối cùng cũng khiến sắc mặt Triệu Thiên Bình dễ nhìn một chút, Đại phu nhân âm thầm cắn răng, trợn mắt liếc Lăng Nhược Hi thật dữ tợn.
Đúng lúc này tiểu nha hoàn bên ngoài vội vội vàng vàng chạy vào báo cáo: "Đại phu nhân, đại phu vừa bắt mạch xem bệnh cho Liên Nhi, đại phu nói, Liên Nhi đã có thai ba tháng rồi!"
"Ngươi nói cái gì!" Đại phu nhân tức giận tột cùng, nhất là thấy dáng vẻ sắp nổi lửa của Lão phu nhân bên cạnh, càng cảm giác cái mặt mo của mình bị vứt sạch, chỉ cần vừa nghĩ tới chỗ mình vừa đi qua đều là nơi tiện nhân kia làm chuyện cẩu thả với gian phu của mình đã cảm thấy buồn nôn một trận!
"Lôi con tiện nhân đó vào đây cho ta!" Đại phu nhân đập mạnh xuống bàn, dáng vẻ giải quyết việc chung.
Bình luận truyện