Chương 12: Độc yêu chi dục
Xe ngựa vững vàng chạy, ước chừng qua nửa canh giờ đã tới khu săn bắn.
Tiểu Nhiễm xuống xe ngựa cùng bốn vị phu nhân hướng cái lều đã được hạ nhân dựng sẵn đi đến.
Bốn vị phu nhân kia ngày thường cũng luôn lục đục với nhau, nhưng đều không thể gây chuyện với Liễu Yến được Vương gia sủng ái nhất, Liễu Yến bình thường không ít lần gây khó dễ cho các nàng, các nàng cũng chỉ có thể nhẫn hạ.
Hiện tại đột nhiên lại xuất hiện một tên nam sủng, tuy rằng các nàng cũng chán ghét, nhưng mà nếu như vậy có thể làm cho Vương gia đem Liễu Yến hồ ly tinh gạt sang một bên, các nàng liền vô cùng thích thú. Dù sao bình thường cũng ăn không ít cay đắng nữ nhân kia gây ra.
Cùng bốn vị phu nhân kia đi cùng một chỗ, kỳ thật trong lòng Tiểu Nhiễm cũng rất bất an.
Chính mình từng là một hạ nhân chuyên quét tước đình viện, hiện tại lại cùng bốn vị phu nhân cẩm y ngọc thực của vương phủ ở cùng một chỗ.
Không biết tại sao, Tiểu Nhiễm lại cảm giác được một loại châm chọc.
Dù sao cũng là một hạ nhân…… Dù sao cũng là một nam tử……
Dưới ánh mắt mãnh liệt của người khác, Tiểu Nhiễm cảm giác bản thân nâng không nổi đầu dậy, xấu hổ đi lên phía trước.
“Công tử, ngươi không thoải mái sao?”
Thu Đào bên cạnh tthấy Tiểu Nhiễm có điểm là lạ nên quan tâm hỏi han.
Lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Nhìn thấy Vương gia, hắn không có kỵ mã (cưỡi ngựa), mà đang ngồi một bên phẩm trà.
Tây Tường Liệt thấy các nàng đã đến, liền cao hứng đứng dậy nghênh đón.
“Thiếp thân tham kiến Vương gia.”
Bốn nữ nhân thẹn thùng hô to, Tiểu Nhiễm cũng yên lặng cúi người hành lễ.
Đứng giữa bốn nữ nhân mặt trát đầy phấn, Tiểu Nhiễm một thân đơn giản trắng trong thuần khiết lại có vẻ phá lệ độc đáo.
“Miễn lễ, hôm nay bổn vương hy vọng các thiếp yêu đều đùa vui vẻ, còn có sư phụ chuyên nghiệp có thể dạy các ngươi kỵ mã.”
Bốn người đều vui sướng vạn phần, Liễu Yến nhanh chân nhảy đến trước mặt Vương gia.
“Vương gia, Yến Nhi thật là cao hứng nga! Hôm nay ngươi dạy ta kỵ mã được không?”
Liễu Yến mềm mại vạn phần cọ ở trong lòng Tây Tường Liệt, ba nữ nhân ở đằng sau thấy vậy hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tây Tường Liệt mắt nhìn Tiểu Nhiễm đang lẳng lặng đứng bên cạnh, đối với Liễu Yến trong lòng nói: “Bổn vương nhớ rõ ngươi trước kia đã từng cưỡi qua ngựa, hôm nay ta sẽ dạy cho Nhiễm Nhi, Yến Nhi đi trước cùng sư phó học đi.”
Nói xong buông Liễu Yến ra, Tây Tường Liệt đi đến bên người Tiểu Nhiễm, ôn nhu nói: “Ta hôm nay tự mình dạy ngươi kỵ mã, Nhiễm Nhi cao hứng không?”
Tiểu Nhiễm thấy Tây Tường Liệt cự tuyệt Liễu Yến muốn tới dạy nó, nội tâm giống như có đầu nai con ở trong loạn khua. (‘___’)
Nó khẽ gật đầu, có điểm thẹn thùng có điểm kinh hỉ.
Tây Tường Liệt cười vang ôm Tiểu Nhiễm vào trong lòng, đem đi.
Liễu Yến ghen ghét dữ dội, hung tợn trừng mắt theo bóng lưng Tây Tường Liệt đang ôm Tiểu Nhiễm, tay nắm chặt đến nổi gân xanh.
Này đúng là chuyện vui trước mặt ba vị phu nhân kia, tiếng cười nhạo của các nàng làm cho Liễu Yến lập tức quay đầu lại trừng mắt.
“Ui, Liễu muội muội a, ngươi trừng người ta làm chi a! Vương gia không cần ngươi đó là việc của Vương gia, ai kêu ngươi bộ dạng không bằng vị công tử xinh đẹp kia, ha ha.”
Mấy vị phụ nhân che mặt mà cười, trong mắt đều là châm chọc.
Liễu Yến muốn mắng người, lại ngại Vương gia ở gần đây, tức giận cắn răng một cái rồi xoay người bước đi.
“Ha ha, cuối cùng cũng thấy nàng chịu thiệt một lần , ha ha.”
…
Tây Tường Liệt đem Tiểu Nhiễm dẫn tới chỗ hắn vừa mới ngồi ban nãy, bế Tiểu Nhiễm lên để nó ngồi ở trên đùi.
Tiểu Nhiễm xấu hổ ngọ nguậy thân mình, có nhiều người ở đây thế này, làm sao bảo nó không biết xấu hổ ngồi như vậy?
“Ha ha, sao vậy, Nhiễm Nhi xấu hổ?” Tây Tường Liệt hai mắt đều cười đến cong lên, hắn yêu muốn chết bộ dáng thẹn thùng xấu hổ của Tiểu Nhiễm.
“Ngươi là người của ta, có cái gì phải thẹn thùng .” Nói xong, Tây Tường Liệt còn cúi đầu hôn lên môi Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm kinh ngạc vạn phần, vội vàng nhìn loạn xung quanh, bọn hạ nhân cũng giống như không phát hiện ra chuyện vừa phát sinh, vẫn tự nhiên làm chuyện của mình.
Chỉ có mấy người cách đó không xa … mấy vị phu nhân kia đang dùng ánh mắt phẫn hận lườm mình.
Tây Tường Liệt còn ở trên môi Tiểu Nhiễm cắn cắn, chợt nghe thấy một âm thanh hài hước vang lên.
“Ta nói Vương gia, ngươi thật sự là diễm phúc a, giữa ban ngày ban mặt còn động dục được.”
Nghe vậy, Tây Tường Liệt buông Tiểu Nhiễm ra, quay đầu trừng tên gia khỏa không biết thức thời nào đó.
Tiểu Nhiễm vội vàng ngẩng đầu, trước mắt lập trứ xuất hiện hai nam tử cao lớn, đều là dáng vẻ tuấn mỹ.
Thấy bọn họ mặt mày hớn hở nhìn chằm chằm mình, Tiểu Nhiễm thật muốn tìm cái động chui vào.
Tây Tường Liệt ôm chặt Tiểu Nhiễm, có chút hờn giận.
“Sao vậy, Vương gia có bảo bối liền muốn giấu đi sao?” Vẫn là ngữ điệu hài hước như trước.
“Vân Cẩm Nghị, ngươi này là đang muốn bổn vương tìm người đến ném ngươi đi sao?” Tây Tường Liệt giương mắt liếc nhìn nam nhân áo xanh kia một chút rồi nói chuyện.
“Tường Liệt, đừng nói giỡn, ngươi cũng không phải không biết tính tình của Cẩm Nghị!” Anh vĩ nam tử đứng một bên mở miệng giải vây.
“Ngụy Lăng Thần, tính tình ta làm sao?” Vân Cẩm Nghị trừng mắt nhìn Ngụy Lăng Thần một cái.
Hai người vào bên trong, để hạ nhân rót nước trà, Vân Cẩm Nghị nâng chén trà lên cười nói: “Tường Liệt, nó tên là gì a?”
“Nhiễm Nhi.” Tây Tường Liệt bưng một chén trà lài lên uy Tiểu Nhiễm uống.
Vân Cẩm Nghị nhìn Tiểu Nhiễm ha ha cười, thấy Tiểu Nhiễm đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Ngươi nhìn Nhiễm Nhi làm gì?” Tây Tường Liệt cảnh giác với ánh mắt của Vân Cẩm Nghị.
“Ta đây là thưởng thức. Thích nhìn cái đẹp lòng người nào chả có, huống chi một nam tử xinh đẹp như vậy ta chính là lần đầu tiên thấy a, so với nữ nhân còn đẹp hơn.”
“Ha ha, Nhiễm Nhi đẹp nữa cũng không phải cho ngươi xem, đem ánh mắt háo sắc kia thu hồi đi.” Tây Tường Liệt liếc mắt nói.
“Thật sự là keo kiệt, xem cũng không cho.” Vân Cẩm Nghị một bên uống trà một bên oán hận.
Ngụy Lăng Thần lúc này cũng lên tiếng: “Tường Liệt, kỳ thật Cẩm Nghị nói đúng đấy, Nhiễm Nhi thật là vô cùng đẹp a. Ta thấy trong thiên hạ khó tìm được người nào tuyệt sắc như thế.”
Tây Tường Liệt nhìn Tiểu Nhiễm khuôn mặt đỏ bừng gục đầu ngồi trong lòng mình, đắc ý nở nụ cười.
“Nhiễm Nhi chỉ có thể là ta gọi, không cho phép các ngươi kêu.”
“A, xem ra này thật sự là bảo bối của hắn mà.”
Vân Cẩm Nghị đối Ngụy Lăng Thần ngao ngán nói.
————–
Vân Cẩm Nghị và Ngụy Lăng Thần là 2 nhân vật trong cái hệ liệt “Kinh đô tứ thiếu gia” mà tác giả đã nói đó, có một bộ nói về bạn Vân Cẩm Nghị là Hóa Nan Thức cũng rất rất thú vị ^__^ spoil cho mọi người cái nội dung: bạn này đi phiêu kỹ thì gặp anh công, tuy trông anh cao to hơn mình nhưng vẫn muốn phiêu anh, chỉ vào mặt anh mà bảo “Ta bao ngươi” =)))) sau đó thì kéo anh về nhà, anh cứ im ỉm, chờ đến lúc em nó cho anh ăn no với tắm rửa sạch sẽ rồi, lúc lâm trận anh đảo khách thành chủ, ăn sạch em =)))) mà bạn Vân Cẩm Nghị này là thụ xảo trá, thụ đanh đá, thụ hay chửi bậy nhá =)))) có vậy mới chinh phục được anh công lãnh huyết vô tình giết người như ngóe =.=”
Bình luận truyện