Chương 15: Nỗi khổ phấn son
Ban đêm, Tây Tường Liệt ra ngoài giải quyết xong xuôi chính sự liền trở về Vĩnh Hàm Các, trời đã không còn sớm, không biết Tiểu Nhiễm đã ngủ chưa.
“Nô tì bái kiến Vương gia.” Đột nhiên có một nha hoàn chặn đường đi của hắn, Tây Tường Liệt nhận ra nàng, nàng là nha hoàn bên người Yến Nhi.
“Có chuyện gì?”
“Vương gia, cuộc sống của Tứ phu nhân gần đây rất khổ sở, còn thường xuyên ngồi lặng lẽ khóc một mình. Nô tì hỏi nàng nguyên do nàng cũng không nói, chỉ âm thầm thương tâm. Nô tì thấy Tứ phu nhân ngày càng gầy yếu, trong lòng thật sự lo lắng thay nàng. Cho nên nô tì cả gan thỉnh cầu Vương gia đi xem Tứ phu nhân, nàng mấy ngày nay mỗi ngày đều nhớ đến ngài, ngay cả trong mộng cũng hô to tên của ngài. Thỉnh Vương gia đi xem Tứ phu nhân, nô tì cầu ngài!”
Quyên Nhi đột nhiên quỳ trên mặt đất, dùng sức hướng Tây Tường Liệt dập đầu.
Tây Tường Liệt mặt nhăn mày nhíu nhìn nha hoàn vẫn dập đầu trên mặt đất, Yến Nhi phát sinh chuyện gì vậy?
Quay đầu, Tây Tường Liệt liền đi ngược hướng với Vĩnh Hàm Các.
…
Liễu Yến nằm ở trên giường, quả nhiên là một bộ dáng tiều tụy đến đáng thương, chính là sắc mặt vẫn như cũ động lòng người, làm cho người ta có một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Tây Tường Liệt đẩy cửa phòng ra, lập tức đến bên giường Liễu Yến.
Liễu Yến ra vẻ kinh ngạc ngẩng đầu: “Vương gia, người là đến xem Yến Nhi sao?”
Tây Tường Liệt ngồi ở đầu giường, đem Liễu Yến nâng dậy: “Đúng, bổn vương đến xem ngươi. Ngươi xảy ra chuyện gì, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Liễu Yến nước mắt lập tức rơi đầy khuôn mặt, nằm ở trong ***g ngực Tây Tường Liệt anh anh khóc lên.
“Vương gia, Yến nhi…… Yến Nhi còn tưởng rằng…… tưởng rằng ngươi không cần ta nữa…”
“Ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy? Bổn vương sao lại không cần ngươi?”
Tây Tường Liệt nâng đầu Liễu Yến lên, ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Liễu Yến trong lòng cực kì vui sướng, bề ngoài lại vẫn là một bộ dáng ủy khuất khó sống.
“Chính là Vương gia chưa bao giờ lâu như thế không để ý tới Yến Nhi, ngươi đã hai tháng rồi không có tới chỗ Yến Nhi.”
Nói xong, nước mắt lại tràn đầy đôi mắt xinh đẹp.
“Vương gia, ngươi không phải là đã có người khác, sẽ đem Yến Nhi quên đi……”
Tây Tường Liệt nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc trước mắt, này chính là gương mặt có nhiều nét tương tự như mẫu thân của mình, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Mẫu thân mất lúc Tây Tường Liệt còn nhỏ, ở trong ký ức của hắn, mẫu thân vẫn luôn là bộ dáng xinh đẹp trẻ trung, giống như Liễu Yến vậy.
Lần đầu nhìn thấy Liễu Yến hắn liền kinh ngạc không thôi, lập tức đem nàng thú trở về, còn cực kì sủng ái, không cho nàng chịu một chút ủy khuất.
“Được rồi, Yến Nhi đừng khóc, là bổn vương sơ sót, đêm nay bổn vương liền lưu lại cùng ngươi.”
Liễu Yến cuối cùng nín khóc mỉm cười, gắt gao dựa vào trong lòng Tây Tường Liệt.
“Vương gia đừng bỏ mặc Yến Nhi lần nữa được không, Yến Nhi thật sự sợ, còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa.”
“Sẽ không , bổn vương đáp ứng ngươi.”
~o0o~
Chỗ ở của Tiểu Nhiễm nguyên bản là Vĩnh Hàm Các, sau khi cùng Tây Tường Liệt phát sinh tình cảm, ngay tại đêm cùng nhau ngắm trăng đã được Tây Tường Liệt đổi tên là “Nguyệt Tiên Cư”.
Bên trong Nguyệt Tiên Cư, Tiểu Nhiễm ôm bạch điêu ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Ba ngày, đã ba ngày rồi không có Tây Tường Liệt.
Lúc trước mỗi đêm đều có Tây Tường Liệt cùng nó đi vào giấc ngủ, hiện giờ đã ba ngày nằm một mình, thật đúng là có điểm khó thích ứng.
Tiểu Nhiễm cũng không ngốc, Vương gia buổi tối không thể lúc nào cũng đến nơi này, người còn phải đi đến chỗ thiếp thất khác nữa chứ.
Dù sao nữ nhân thiên kiều bá mị nữ nhân so với nó một nam nhân hẳn là tốt hơn nhiều.
Vương gia, đã bắt đầu đối với mình cảm thấy phiền chán đi……
Cũng tốt, nó rất nhớ A Chính ca, còn có chỗ ở cùng công việc ngày xưa của mình.
Ông nội tổng quản cùng đại nương ở phòng bếp luôn dành phần tốt nhất cho nó, thực hoài niệm những ngày làm hạ nhân trước kia a.
Tiểu Nhiễm cũng không phải người ham phú quý, cũng không muốn mượn sự sủng ái của Vương gia mà bay lên làm phượng hoàng, kỳ thật cuộc sống xa hoa này vẫn luôn làm nó bất an.
Trở về cũng tốt.
Tuy rằng trong lòng có điểm đau, nhưng có lẽ trở về một thời gian sẽ không còn đau nữa.
Bạch điêu nhảy lên đầu vai nó, dùng hai móng vuốt nhỏ đáng yêu cọ cọ mái tóc Tiểu Nhiễm, tiểu gia khỏa này hiện tại rất thân với nó đi.
“Công tử, dùng bữa tối đi.”
Thu Đào từ phía sau nhỏ giọng nhắc nhở, Tiểu Nhiễm quay đầu lại hướng nàng cười cười, nhanh nhẹn đi đến bên bàn.
Gắp một con cá trên bàn đưa cho bạch điêu, nó lập tức hưng phấn mà ăn, làm Thu Đào đứng bên một trận bật cười.
Tiểu Nhiễm nhìn Thu Đào cười đến phi thường vui vẻ, tiếng nàng cười như chuông bạc kêu, rất êm tai. Nó thật muốn… có thể giống như nàng phát ra được âm thanh, chính là bản thân thốt ra chỉ có vài tiếng “y y nha nha”, cho nên Tiểu Nhiễm không bao giờ muốn mở miệng.
Người khác hẳn là cảm thấy nó như vậy thực đáng thương đi, mới trước đây nương thường xuyên ôm lấy nó khóc, còn đối Tiểu Nhiễm nói xin lỗi rất nhiều, chính là bởi vì nương thực áy náy đã không thể đem cho nó một cơ thể khỏe mạnh bình thường.
Tiểu Nhiễm muốn an ủi nương, nói cho nàng biết rằng nó như vậy cũng tốt lắm, chính là nó lại không thể nói chuyện, chỉ có thể lấy tay vuốt ve hai gò má đầy lệ của nương.
Nó như vậy thế nhưng lại khiến Vương gia động tâm, kỳ thật chính Tiểu Nhiễm cũng cảm thấy thực kỳ quái.
Sau bữa tối, Tiểu Nhiễm liền kêu Thu Đào đi nghỉ ngơi.
Ôm Tiểu Bạch điêu ngồi bên cửa sổ, gió đêm từ từ thổi vào, giúp bạch điêu vuốt vuốt bộ lông tơ mềm mại.
Đột nhiên cửa mở, Tây Tường Liệt từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, sửng sốt một lát rồi đối hắn cười cười.
Tây Tường Liệt đi đến ngồi xuống bên người Tiểu Nhiễm, thuận tiện đem Tiểu Nhiễm ôm vào trong lòng, tiểu điêu thức thời lập tức liền từ trong lòng Tiểu Nhiễm nhảy ra ngoài, chạy đến một góc.
“Buổi tối có gió đêm, không sợ nhiễm bệnh sao?”
Tiểu Nhiễm lắc đầu, nhìn ra bên ngoài, trăng hôm nay thực tròn a.
“Ba ngày không tới cùng ngươi, có nhớ ta hay không?”
Tiểu Nhiễm quay đầu nhìn hắn, lại lắc đầu.
“Không có?” Tây Tường Liệt lông mày nhíu chặt vào nhau, rất không vui.
“Mệt ta trong lòng vẫn luôn nhớ ngươi, ngươi lại dám không nhớ ta?”
Tiểu Nhiễm nhìn bộ dáng tức giận của hắn, đột nhiên nở nụ cười.
Tây Tường Liệt cúi đầu cắn môi Tiểu Nhiễm, kịch liệt thô bạo hôn nó.
Hôm nay Vương gia phá lệ xúc động, hắn gần như thô bạo xé quần áo Tiểu Nhiễm, đem nó mang đến giường.
Thân thể cơ hồ mỗi một chỗ đều bị cắn mấy lần, Tiểu Nhiễm bị Tây Tường Liệt gây sức ép, thân mình không ngừng cong lên, khó nhịn mà thở gấp.
Tây Tường Liệt dường như không muốn buông tha nó, hơi thở của hắn ồ ồ trầm thấp, hai tay mạnh mẽ chạm vào thân thể Tiểu Nhiễm, cùng Tiểu Nhiễm dính sát vào nhau, điên cuồng âu yếm.
Bài khai hai chân Tiểu Nhiễm để nó quấn quanh thắt lưng mình, Tây Tường Liệt động thân, vừa lòng nghe bảo bối dưới thân bật ra một tiếng “ưm”.
Trải qua nhiều phút kịch liệt, Tiểu Nhiễm đã muốn kiệt sức, nhưng Tây Tường Liệt lại vẫn còn ôm hôn nó, ở trên thân thể nó chuyển động.
Vương gia đối người khác cũng là như vậy sao? Tứ phu nhân kia thoạt nhìn mềm mại mảnh khảnh có thể chịu đựng được những lần yêu thương như thế này của Vương gia sao?
Nó là một nam nhi đã có điểm không chịu nổi, Tứ phu nhân là như thế nào mà thừa nhận?
Chua sót càng rõ ràng, Tiểu Nhiễm biết mấy ngày nay Vương gia qua đêm ở chỗ của Liễu Yến.
Bởi vì hiện tại trên cơ thể nam nhân đang xâm lược nó, còn mang theo mùi thơm của nữ nhân.
Đó là mùi thơm chỉ có ở trên người Liễu Yến, cùng với những vị thiếp thất khác bất đồng.
Mỗi lần Liễu Yến nhất tới gần Tiểu Nhiễm, mùi phấn hương nồng đậm kia đều làm cho nó có chút không thích ứng được.
Bởi vì quá nồng cho nên dính vào sẽ không dễ dàng xóa, vậy nên hiện tại trên người Tây Tường Liệt mặc dù ra rất nhiều mồ hôi, cũng không thể làm mất đi hương thơm Liễu Yến để lại trên người hắn.
Tiểu Nhiễm theo bản năng mỉm cười, muốn an ủi một chút sự chua sót trong lòng, chính là làm sao cũng không thể làm vơi bớt nỗi đau âm ỉ ấy…
Bình luận truyện