Chương 4
Phòng ở của Dung An Trúc là kiểu một phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ đương nhiên là tặng cho sếp lớn nhà mình, chính mình chấp nhận lấy sofa làm giường.
Buổi tối đầu tiên Tiêu Luân vào ở, hai người dường như lại đang trở về ngày mới quen, trên bàn bày rượu trắng rượu vang đủ cả, không ai nói nhiều, uống một hồi liền uống đến ba giờ sáng.
Sáng hôm sau, Dung An Trúc trợn mắt tỉnh dậy, lại kinh ngạc thấy Tiêu Luân đã tỉnh trước, còn tắm rửa xong xuôi, cả người thần thanh khí sảng ngồi ở bàn ăn gặm bánh bao, xem máy tính.
Nhu nhu mi tâm phát đau, Dung An Trúc chuyển thân, động phải một bình rượu, tiếng động làm Tiêu Luân quay đầu lại. “Tỉnh? Đi tắm rồi ăn sáng”.
“………”
“Lúc trước chúng ta đầu tư vào chứng khoán, bây giờ cũng có không ít lãi, tuy rằng hiện tại lấy về không phải là lúc kiếm được nhiều nhất, bất quá cũng là chuyện không còn cách nào”. Tiêu Luân vừa ăn bánh bao vừa nói.
“………”
Từ tủ lạnh lấy ra hộp sữa, Dung An Trúc ngồi xuống đối diện với Tiêu Luân, vừa uống sữa vừa đánh giá hắn.
Tiêu Luân nhận ra tầm mắt của y, nhướn mi hỏi. “Nhìn cái gì?”
“Thấy cậu đẹp trai a”. Dung An Trúc nói.
“Hôm nay mới thấy tôi đẹp trai?” Tiêu Luân gợi lên khoé miệng, ra vẻ tà mị cười.
Dung An Trúc bật cười. Thú vị, thật sự thú vị. Y vẫn biết Tiêu Luân vượt trội hơn rất nhiều so với các công tử ca khác, không quá mười năm, người này khẳng định sẽ là một đại nhân vật, nhưng hiện tại kinh nghiệm từng trải còn quá ít.
Là hắn trời sinh lạc quan ngoan cường, hay là không bị hoàn cảnh bó buộc?
“Dung thiếu”. Tiêu Luân một bên xem biểu đồ chứng khoán một bên mở miệng. “Cảm ơn cậu”.
“Tiêu tổng sao lại nói ra lời ấy?” Dung An Trúc cầm bánh bao lên ăn.
“Cảm ơn cậu một năm rưỡi qua vì công ty tận tâm tận lựa, cảm ơn cậu đêm qua cùng tôi uống say đến không biết gì, cảm ơn cậu thu lưu tôi ở lại nơi này”. Tiêu Luân chậm rãi nói. “Biến cố lần này ngay lúc đầu tôi cũng rất bối rối, bất quá sau khi uống mấy bình trà cậu pha, tôi cũng dần tĩnh tâm. Dù sao cũng không đến mức không có nhà để về đúng không?”
“Vì công ty làm việc cũng là vì lợi ích của tôi. Cùng cậu uống rượu cho cậu ở lại đây là vì cậu là ông chủ của tôi thôi”. Dung An Trúc nửa đùa nửa thật trả lời. “Tóm lại, Tiêu tổng không cần phải khách khí”.
“Được, tôi không khách khí với cậu”. Tiêu Luân ngẩng đầu. “Một năm rưỡi này tiền công tiền tư của cậu đều đổ vào công ty, tôi chia cho cậu ba mươi phần trăm cổ phần”.
Dung An Trúc vốn đã có hai mươi phần trăm cổ phần ở công ty, nếu Tiêu Luân cho y thêm ba phần, vậy thì không hề nghi ngờ y cũng là ông chủ của công ty.
Dung An Trúc thiêu mi. “Công ty này đối với cậu là cái gì?”
“Là trụ cột để Tiêu Luân tôi xây dựng sự nghiệp”. Tiêu Luân cười cười. “Cậu nghĩ tôi cho là cái gì? Là cây cầu để tiến vào Tiêu thị? Tôi cho cậu cổ phần, là bởi vì trong đó đều có công lao của cậu”.
“Vậy Tiêu thị thì sao?” Dung An Trúc thuận miệng hỏi.
“Đến lúc đó thu mua lại là được”. Tiêu Luân thuận miệng trả lời.
Nói miệng thì dễ, đến lúc bắt tay vào làm mới thấy khó càng thêm khó.
Tiêu gia nhìn đứa con bất hiếu thà đi ở nhờ một căn nhà trọ cũ nát cũng không nguyện trở về nhà thì cũng bắt đầu đối địch với hắn. Mặc dù không thể nói là chèn ép mà chỉ thả ra một câu: Khao Trúc cùng Tiêu thị không có nửa phần quan hệ.
Lúc trước Tiêu Luân đầu tư vào chứng khoán đều là tiền riêng, hơn nữa phần của Dung An Trúc cũng có mấy trăm vạn, nhưng chưa lập tức rút ra, số tiền này đến thời khắc mấu chốt sẽ có tác dụng.
Từ sau khi mở công ty, bây giờ mới là lúc Tiêu Luân chính thức giống như một ông chủ, chạy đôn chạy đáo lo việc làm ăn.
Xe mượn của Dung An Trúc, tiền xăng chính mình bỏ ra. Lúc có tiền thì không sao, đến lúc không có tiền thì phải chấp nhận chen chúc trên tàu điện ngầm.
Lần đầu tiên cùng Dung An Trúc đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm, tuy rằng tên kia chưa nói gì, nhưng khoé miệng ẩn ẩn cong lên cùng với ý cười trong đáy mắt đã thể hiện rõ, cũng không biết ở trong lòng y đang cười ít nhiều thế nào.
Tiêu Luân liếc y một cái. “Cậu đừng có nhìn tôi như vậy”.
Dung An Trúc thiêu mi. “Tôi nhìn cậu thế nào?”
“Lúc đi học tôi cũng từng đi tàu điện ngầm”. Tiêu Luân nghĩ nghĩ, nói.
“Cũng giống thế này?” Dường như là phối hợp với lời của Dung An Trúc, tàu vừa đến trạm, vài người đi xuống lại thêm rất nhiều người đi lên, hai người vốn đang đứng ở cửa này, bị một đám người dồn cho trôi dạt về cửa khác.
Lặng yên một lúc lâu, Tiêu Luân buồn bã nói. “Tôi biết là tôi liên luỵ cậu chịu khổ, chờ đến tương lai tốt rồi sẽ có ngày….”
“Cậu có thể mua cho tôi một chiếc tàu điện ngầm?” Dung An Trúc không hề khách khí cười nói.
Người xung quanh đeo tai phone nghe nhạc chơi trò chơi, lại không biết có bao nhiêu người điều chỉnh thấp âm lượng trộm nghe hai người bọn họ nói chuyện.
Bình luận truyện