Ai Đã Động Tới Cây Xương Rồng Của Tôi
Chương 1
1.
“Ai vặt hết gai cây xương rồng của tôi?”
Hình ảnh đính kèm là một chậu xương rồng trụi gai.
Sau khi tiện tay lướt tới “lệnh truy nã” trên diễn đàn trường, tôi như cá chép lộn người, từ kẻ đang hấp hối trên giường bệnh bật dậy.
Hôm qua tôi vừa đi vừa chửi tên sở khanh khốn kiếp qua điện thoại. Lúc đi ngang ký túc xá nam thì tiện tay gây hại cho cây xanh ngoài ban công tầng một. Nhưng tôi đã để lại phương thức liên lạc nói mình sẽ bồi thường.
Có lẽ tờ giấy bị gió cuốn bay mất, đệt mợ cũng may là bị thổi bay rồi, ai mà biết cây đó là của trùm trường Yến Tử An chứ!
Tay run rẩy, bình luận dưới bài đăng: “Thuần túy là khách qua đường, hình như gai xương rồng sẽ tự nhiên rụng, nén bi thương, tôi là người qua đường thuần túy thôi nhé.”
Yến Tử An nhanh chóng trả lời: “Vậy cây sen đá bên cạnh nó cũng tự nhiên mọc gai lên à?”
Hình ảnh đi kèm là một chậu sen đá đầy gai.
Khu bình luận lập tức xuất hiện không ít quần chúng vây xem, sôi nổi bênh vực kẻ yếu:
“Thế gian suy đồi, lòng người không đổi.”
“Ha ha ha ha ha vừa tội vừa buồn cười.”
“Sao lại có người làm chuyện rồ tới mức này?”
“Hê… tên bi3n thái này không phải là người của trường ta chứ…”
“Đậu má, chậu xương rồng tôi đặt bên cạnh đó chắc chắn cũng bị hại, tôi nguyền rủa tên bi3n thái này rớt kỳ thi cuối kỳ!”
…
Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn.
Tôi phẫn nộ gõ chữ: “Cục cớt! Tối qua tôi thấy rõ ràng, bên cạnh chỉ có một chậu sen đá!”
…
Khu vực bình luận nhanh chóng yên tĩnh.
Và tôi có thêm một yêu cầu kết bạn. Ghi chú: Yến Tử An.
Tôi nghĩ cùng lắm thì dập đầu nhận lỗi cũng có gì đâu, chuẩn bị chấp nhận thì nghe bạn giường dưới nói: “Mấy bà nghe tám chuyện chưa, có người dám làm hại cây xương rồng của Yến Tử An, nghe nói Yến Tử An tuyên bố bắt được sẽ dùng những thủ đoạn độc địa để xử, lấy từng cái gai đã bị nhổ đâm lại người đó. Cười chết tui rồi.”
Mọi người trong phòng đều cười rần rần, mấy cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên: “Sao bà không cười?”
Tôi tâm như tro tàn: “Tui không cười vì trời sinh tính tui không thích cười…”
Đề nghị kết bạn này sao tôi dám chấp nhận?
Tôi đột ngột tắt nguồn điện thoại đi, cầu nguyện chỉ cần tôi không chấp nhận thì anh ta sẽ không tìm tới tôi.
Nhưng ai mà ngờ, Yến Tử An cầm nick tôi đến hỏi khắp khoa Nông nghiệp tìm được họ tên với lớp tôi.
2.
Hôm nay tôi học lớp thực vật học, ngáp một cái, khóe mắt liếc thấy một đôi mắt đen ngoài cửa sổ. Yến Tử An dựa vào lan can, gương mặt đẹp trai lạnh lùng tàn ác đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào tôi.
Giống như tới đòi m.ạ.n.g vậy.
Tôi giật mình sợ hãi, vội dời ánh mắt đi, mồ hôi lạnh túa ra. Không để tôi có thời gian suy nghĩ, chuông tan học vang lên.
Làm sao giờ… làm sao giờ…
Giáo sư: “Được rồi, tan học.”
Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh, vọt lên bục giảng, tha thiết nói: “Thưa thầy, em có một số vấn đề muốn tham khảo thầy ạ.”
Thầy lộ vẻ vui mừng, gật gật đầu: “Được, em đi cùng tôi đến văn phòng.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Khi đi ra ngoài với thầy, tôi núp bên cạnh ông, sợ muốn chết.
Không ngờ Yến Tử An đi theo, từ cửa lớp đến cửa văn phòng, tiếp tục như đòi mạng mà nhìn chằm chằm tôi.
Tôi lau mồ hôi trán.
Thầy uống trà, hỏi tôi: “Em có vấn đề gì khó hiểu, nói đi.”
Tôi im lặng một phút, hỏi: “Quả óc chó bị kẹp ở cửa còn có thể bổ não không ạ?”
Thầy: “…”
Ông không vui: “Em sinh viên này, đề nghị nghiêm túc!”
Tôi liếc mắt nhìn ra cửa sổ. Yến Tử An mặt không cảm xúc vẫy vẫy tay với tôi.
Mẹ kiếp, sao còn ở đó vậy!
Thấy thầy bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, lúc này mà tôi đi ra ngoài chẳng phải c.h.ế.t chắc rồi sao!
Làm sao đây làm sao đây…
Điện thoại trên bàn sáng lên, thầy nhìn qua rồi gửi tin nhắn thoại đi: “Biết rồi biết rồi, tôi về ăn cơm ngay đây.”
Tôi giữ chặt tay áo thầy: “Thầy! Em cũng đói.”
Thầy: “…”
3.
Cuối cùng tôi mặt dày mà đi theo tới nhà giáo sư để ăn chực sủi cảo, tránh thoát một kiếp.
Ngày hôm sau đi học tôi rất thận trọng, không nhìn thấy bóng dáng Yến Tử An. Chẳng lẽ anh ta buông tha tôi?
Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bạn cùng phòng đã gửi tin nhắn bảo tôi nhanh lên ‘bức tường thổ lộ’ trường mà xem.
Tôi có linh cảm chẳng lành, hỏa tốc xem, thấy trên bức tường là tấm ảnh tự chụp của Yến Tử An, trong tay anh ta cầm kéo, nhắm ngay mầm cà chua là bài tập cuối kỳ của tôi. Đi kèm là lời nhắn: “Bạn học Lâm Diệp Bạch lớp 172 Nông nghiệp hiện đại, cô có thời gian nửa giờ để nghĩ cách cứu bài tập cuối kỳ của mình.”
Thời gian đăng là 25 phút trước.
Đệt!
Tôi chạy như điên đến vườn rau, ngày đó tôi chạy bất chấp sống c.h.ế.t đến nỗi lên cả diễn đàn tám chuyện của trường.
Có người nói tôi chạy về phía tình yêu.
Không, tôi là một mạng đền một mạng.
Đổi mạng chó của tôi lấy mạng cà chua bé bỏng của tôi.
Khi tôi chạy đến nơi, Yến Tử An đang ngồi xổm trước mặt Cà chua nhỏ của tôi, đang giơ tay chọc chọc đóa hoa yếu ớt kia.
Tôi giơ tay phanh lại kiểu Nhĩ Khang*: “Đừng đụng vào nó!” (Hình ảnh chú thích dưới cmt, nhìn là hiểu ngay)
Yến Tử An nhìn qua: “Sao không trốn nữa?”
Tôi chắp tay thành thật xin lỗi: “Tôi sai rồi.”
Anh ta à lên một tiếng: “Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì? Tôi là người có thù tất báo, cô g.i.ế.t Diệu Diệu của tôi, tôi sẽ g.i.ế.t nhãi con của cô.”
Sinh viên đi ngang qua nghe chúng tôi nói thì quăng qua một ánh mắt không thể tin nổi.
Tôi: “…”
Bị điên hả!
Ai đời đặt tên cho cây xương rồng là Diệu Diệu chứ!
Thấy anh ta lại cầm kéo, tôi hoảng hốt: “Khoan khoan! Tôi trị được mà!”
Động tác anh dừng lại, tôi nói tiếp: “Cây xương rồng của anh gai đã rụng, nhìn là biết có vấn đề, tôi có chuyên môn, tôi chữa cho anh.”
Yến Tử An nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn thả kéo xuống, tim tôi đang treo lơ lửng rơi xuống bụng. Đang định nói chuyện đàng hoàng với anh ta, lúc Yến Tử An đứng lên thì loạng choạng, đúng lúc đá ngã cây cà chua giống của tôi.
Yến Tử An: “…”
Tôi: “Anh biết không? Tôi giống anh.”
Yến Tử An: “Cái gì?”
Tôi mỉm cười: “Có thù tất báo.”
“Ai vặt hết gai cây xương rồng của tôi?”
Hình ảnh đính kèm là một chậu xương rồng trụi gai.
Sau khi tiện tay lướt tới “lệnh truy nã” trên diễn đàn trường, tôi như cá chép lộn người, từ kẻ đang hấp hối trên giường bệnh bật dậy.
Hôm qua tôi vừa đi vừa chửi tên sở khanh khốn kiếp qua điện thoại. Lúc đi ngang ký túc xá nam thì tiện tay gây hại cho cây xanh ngoài ban công tầng một. Nhưng tôi đã để lại phương thức liên lạc nói mình sẽ bồi thường.
Có lẽ tờ giấy bị gió cuốn bay mất, đệt mợ cũng may là bị thổi bay rồi, ai mà biết cây đó là của trùm trường Yến Tử An chứ!
Tay run rẩy, bình luận dưới bài đăng: “Thuần túy là khách qua đường, hình như gai xương rồng sẽ tự nhiên rụng, nén bi thương, tôi là người qua đường thuần túy thôi nhé.”
Yến Tử An nhanh chóng trả lời: “Vậy cây sen đá bên cạnh nó cũng tự nhiên mọc gai lên à?”
Hình ảnh đi kèm là một chậu sen đá đầy gai.
Khu bình luận lập tức xuất hiện không ít quần chúng vây xem, sôi nổi bênh vực kẻ yếu:
“Thế gian suy đồi, lòng người không đổi.”
“Ha ha ha ha ha vừa tội vừa buồn cười.”
“Sao lại có người làm chuyện rồ tới mức này?”
“Hê… tên bi3n thái này không phải là người của trường ta chứ…”
“Đậu má, chậu xương rồng tôi đặt bên cạnh đó chắc chắn cũng bị hại, tôi nguyền rủa tên bi3n thái này rớt kỳ thi cuối kỳ!”
…
Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn.
Tôi phẫn nộ gõ chữ: “Cục cớt! Tối qua tôi thấy rõ ràng, bên cạnh chỉ có một chậu sen đá!”
…
Khu vực bình luận nhanh chóng yên tĩnh.
Và tôi có thêm một yêu cầu kết bạn. Ghi chú: Yến Tử An.
Tôi nghĩ cùng lắm thì dập đầu nhận lỗi cũng có gì đâu, chuẩn bị chấp nhận thì nghe bạn giường dưới nói: “Mấy bà nghe tám chuyện chưa, có người dám làm hại cây xương rồng của Yến Tử An, nghe nói Yến Tử An tuyên bố bắt được sẽ dùng những thủ đoạn độc địa để xử, lấy từng cái gai đã bị nhổ đâm lại người đó. Cười chết tui rồi.”
Mọi người trong phòng đều cười rần rần, mấy cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên: “Sao bà không cười?”
Tôi tâm như tro tàn: “Tui không cười vì trời sinh tính tui không thích cười…”
Đề nghị kết bạn này sao tôi dám chấp nhận?
Tôi đột ngột tắt nguồn điện thoại đi, cầu nguyện chỉ cần tôi không chấp nhận thì anh ta sẽ không tìm tới tôi.
Nhưng ai mà ngờ, Yến Tử An cầm nick tôi đến hỏi khắp khoa Nông nghiệp tìm được họ tên với lớp tôi.
2.
Hôm nay tôi học lớp thực vật học, ngáp một cái, khóe mắt liếc thấy một đôi mắt đen ngoài cửa sổ. Yến Tử An dựa vào lan can, gương mặt đẹp trai lạnh lùng tàn ác đang khoanh tay nhìn chằm chằm vào tôi.
Giống như tới đòi m.ạ.n.g vậy.
Tôi giật mình sợ hãi, vội dời ánh mắt đi, mồ hôi lạnh túa ra. Không để tôi có thời gian suy nghĩ, chuông tan học vang lên.
Làm sao giờ… làm sao giờ…
Giáo sư: “Được rồi, tan học.”
Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh, vọt lên bục giảng, tha thiết nói: “Thưa thầy, em có một số vấn đề muốn tham khảo thầy ạ.”
Thầy lộ vẻ vui mừng, gật gật đầu: “Được, em đi cùng tôi đến văn phòng.”
Tôi gật đầu lia lịa.
Khi đi ra ngoài với thầy, tôi núp bên cạnh ông, sợ muốn chết.
Không ngờ Yến Tử An đi theo, từ cửa lớp đến cửa văn phòng, tiếp tục như đòi mạng mà nhìn chằm chằm tôi.
Tôi lau mồ hôi trán.
Thầy uống trà, hỏi tôi: “Em có vấn đề gì khó hiểu, nói đi.”
Tôi im lặng một phút, hỏi: “Quả óc chó bị kẹp ở cửa còn có thể bổ não không ạ?”
Thầy: “…”
Ông không vui: “Em sinh viên này, đề nghị nghiêm túc!”
Tôi liếc mắt nhìn ra cửa sổ. Yến Tử An mặt không cảm xúc vẫy vẫy tay với tôi.
Mẹ kiếp, sao còn ở đó vậy!
Thấy thầy bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, lúc này mà tôi đi ra ngoài chẳng phải c.h.ế.t chắc rồi sao!
Làm sao đây làm sao đây…
Điện thoại trên bàn sáng lên, thầy nhìn qua rồi gửi tin nhắn thoại đi: “Biết rồi biết rồi, tôi về ăn cơm ngay đây.”
Tôi giữ chặt tay áo thầy: “Thầy! Em cũng đói.”
Thầy: “…”
3.
Cuối cùng tôi mặt dày mà đi theo tới nhà giáo sư để ăn chực sủi cảo, tránh thoát một kiếp.
Ngày hôm sau đi học tôi rất thận trọng, không nhìn thấy bóng dáng Yến Tử An. Chẳng lẽ anh ta buông tha tôi?
Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bạn cùng phòng đã gửi tin nhắn bảo tôi nhanh lên ‘bức tường thổ lộ’ trường mà xem.
Tôi có linh cảm chẳng lành, hỏa tốc xem, thấy trên bức tường là tấm ảnh tự chụp của Yến Tử An, trong tay anh ta cầm kéo, nhắm ngay mầm cà chua là bài tập cuối kỳ của tôi. Đi kèm là lời nhắn: “Bạn học Lâm Diệp Bạch lớp 172 Nông nghiệp hiện đại, cô có thời gian nửa giờ để nghĩ cách cứu bài tập cuối kỳ của mình.”
Thời gian đăng là 25 phút trước.
Đệt!
Tôi chạy như điên đến vườn rau, ngày đó tôi chạy bất chấp sống c.h.ế.t đến nỗi lên cả diễn đàn tám chuyện của trường.
Có người nói tôi chạy về phía tình yêu.
Không, tôi là một mạng đền một mạng.
Đổi mạng chó của tôi lấy mạng cà chua bé bỏng của tôi.
Khi tôi chạy đến nơi, Yến Tử An đang ngồi xổm trước mặt Cà chua nhỏ của tôi, đang giơ tay chọc chọc đóa hoa yếu ớt kia.
Tôi giơ tay phanh lại kiểu Nhĩ Khang*: “Đừng đụng vào nó!” (Hình ảnh chú thích dưới cmt, nhìn là hiểu ngay)
Yến Tử An nhìn qua: “Sao không trốn nữa?”
Tôi chắp tay thành thật xin lỗi: “Tôi sai rồi.”
Anh ta à lên một tiếng: “Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì? Tôi là người có thù tất báo, cô g.i.ế.t Diệu Diệu của tôi, tôi sẽ g.i.ế.t nhãi con của cô.”
Sinh viên đi ngang qua nghe chúng tôi nói thì quăng qua một ánh mắt không thể tin nổi.
Tôi: “…”
Bị điên hả!
Ai đời đặt tên cho cây xương rồng là Diệu Diệu chứ!
Thấy anh ta lại cầm kéo, tôi hoảng hốt: “Khoan khoan! Tôi trị được mà!”
Động tác anh dừng lại, tôi nói tiếp: “Cây xương rồng của anh gai đã rụng, nhìn là biết có vấn đề, tôi có chuyên môn, tôi chữa cho anh.”
Yến Tử An nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn thả kéo xuống, tim tôi đang treo lơ lửng rơi xuống bụng. Đang định nói chuyện đàng hoàng với anh ta, lúc Yến Tử An đứng lên thì loạng choạng, đúng lúc đá ngã cây cà chua giống của tôi.
Yến Tử An: “…”
Tôi: “Anh biết không? Tôi giống anh.”
Yến Tử An: “Cái gì?”
Tôi mỉm cười: “Có thù tất báo.”
Bình luận truyện