Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?
Lập biên bản cho Trương Úc Giai và Dương Vân là một chàng trai chưa đầy 30 tuổi, tên gọi Hứa Nguy, da ngăm đen, hai lông mày nhếch cao, nói chuyện lõm một câu lồi một câu, toàn bộ quá trình đều dùng loại giọng điệu hài hước hỏi hai người bọn họ, thậm chí trong mắt kia cũng mang theo châm chọc không thể nào che giấu, giống như hai người bọn họ từ bệnh viện tâm thần chạy ra, Trương Úc Giai còn cho rằng vị cảnh sát nhỏ này nhất định là nghĩ hai người bọn họ cô nam quả nữ làm gì trò gì không đứng đắn sau đó mới chạy vào đó, nhưng mục đích thực sự xuống tầng hầm, Trương Úc Giai cũng không nói ra nguyên nhân, cậu sợ không cẩn thận sẽ khai ra bọn Lưu chủ nhiệm, đến lúc đó ở bệnh viện sống thế nào.
Nhưng Dương Vân theo đi vào cũng không nói một câu, vô cùng bình tĩnh, giống như đang ở nhà mình, làm Trương Úc Giai nói với Hứa Nguy kia đến miệng đắng lưỡi khô, đem tất cả sự việc miêu tả đến sâu sắc tỉ mỉ, chỉ thiếu chút điều sử dụng tay chân , sau thấy cảnh sát người ta thật sự không hứng thú, cậu đành phải ngậm miệng, ngẩn ra, một hồi lâu đẩy Dương Vân đang dựa vào cậu ngủ gà ngủ gật sang một bên nói: “Em nói hai chúng ta sẽ không bị giam chứ?”
Thật ra thì chuyện này nếu có thể tìm ra một chút chứng cứ, cậu cũng không đến mức gấp gáp, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào đã báo cảnh sát, lại nửa đêm canh ba, đó chính là báo án giả, dựa theo nội dụng bọn họ báo, không chừng chuẩn bị xử phạt hành chánh, đến lúc đó thật là ‘Tiền đồ vô lượng’ a!
Dương Vân bị từng cái xác nhận của cậu làm cho bực mình, cộng thêm cơn buồn ngù và chuyện vừa sợ vừa ầm ĩ vừa rồi, một quyền đánh lên mặt của cậu, mặc dù không dùng lực, nhưng ít nhất có thể khiến cậu yên lặng một lúc.
Mà Trương Úc Giai bị cô cho một quyền, càng thêm luống cuống, lúc này đầu tóc đột nhiên bị người túm lấy, Trương Úc Giai đau đớn phun ra một tiếng, vừa định nổi giận, chợt thấy tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng đang nhìn chằm chằm cậu ở khoảng cách bằng 0, vì vậy trái tim run lên bần bật, mở miệng chửi ầm lên: “Con mẹ nó mày nhất định phải biến thành xấu như thế mới có thể gặp người à ? Chẳng lẽ quỷ chúng mày không có khiếu thẩm mỹ sao?”
Tiểu quỷ bị cậu gào rống khó hiểu như vậy một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó lập tức sụt sịt mũi khóc lớn lên, khóc đến tê tâm liệt phế, giống như là giết heo.
Trương Úc Giai cũng mặc kệ nó khóc thành bộ dạng gì, trực tiếp nhéo mũi của nó hỏi: “Hôm nay có phải mày giở trò quỷ hay không, làm hại tao hơn nửa đêm ngồi ở chỗ này giống như thằng ngu, mày nói xem rõ ràng chúng tao đã lưu ảnh chụp vào điện thoại, lúc ấy còn lục lọi xem, tại sao sau đó lại không thấy? Đừng cho là tao không biết mày có bao nhiêu hư hỏng, mày và cha mày cùng một cái đức hạnh, trong não cong cong kết kết, còn nhỏ đã biết nói láo.”
“Ba ba, cục cưng không nói láo, cục cưng không có. ” tiểu quỷ nói xong rất oan ức, hai con mắt chiếm nửa bên mặt ra sức nháy, nước mắt thiếu chút nữa nhấn chìm nó rồi.
Trương Úc Giai thấy bộ dạng này của nó, bất đắc dĩ phun ra một hơi, nói: “Măt mũi như vậy, bán manh cũng vô ích, dọa chết người. ” dứt lời, một tay đẩy nó ra.
Tiểu quỷ vừa nghe như thế lại khóc lên nói: “Là A Lê không để cho ba ba sinh cục cưng, nếu ba ba đồng ý sinh cục cưng…, cục cưng nhất định rất đẹp.”
“Lộn xộn cái gì. ” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trương Úc Giai lại không nhịn được nhớ tới lời Dương Duẫn Trạch ngày đó, gã nói anh linh phải qua một lần ở trong bụng đàn ông mới có thể đầu thai, lúc ấy cậu còn hỏi gã đàn ông sao có thể sinh con, lúc này nghe giọng điệu của tiểu quỷ thật sự là muốn vào trong bụng cậu, điều này một bác sĩ hiểu cấu tạo cơ thể nam giới còn rõ hơn ăn cơm làm sao chịu nổi .
Nhưng tiểu quỷ thấy dáng vẻ có chút đăm chiêu này của cậu, biết là cậu đang hòa hoãn tâm tình, cho nên vội vàng nói thêm: “Đây là A Lê nói không phải cục cưng nói. ” sau đó lại gào khóc, nó không quên tiếp tục cọ cọ lên cổ Trương Úc Giai, Trương Úc Giai bất đắc dĩ đẩy nó ra, nó lại sấn tới cọ cọ, sau đó lại đẩy ra…
Như thế đẩy tới lần thứ sáu, Trương Úc Giai đột nhiên nhớ tới vị cảnh sát còn ngồi đối diện, lúc này nhì về phía gã, vẻ mặt của Hứa Nguy từ bất đắc dĩ đổi thành hết thuốc chữa, vừa dùng tay đập đầu vừa than thở.
Như thế Trươg Úc Giai cũng cảm thấy mình thật sự hết thuốc chữa, vỗ về Dương Vân giống như bị gã gào tỉnh, sau đó vùi đầu vào suy nghĩ, không nói một câu nào nữa.
Nhưng không bao lâu, một lão cảnh sát chừng năm mươi mấy tuổi đi vào, sau khi nói bên tai Hứa Nguy mấy câu, thì vẻ mặt nghiêm trọng đi ra ngoài, lúc đến cửa còn quay đầu lại đánh giá Trương Úc Giai và Dương Vân, cuối cùng lắc đầu đi ra.
Trương Úc Giai thật buồn bực, Hứa Nguy lại nói: “Được rồi, các cậu có thể đi, để lại số điện thoại hoặc phương thức liên lạc tin cậy, hai ngày này không cần hoạt động lớn, chúng tôi sẽ liên lạc với các cậu bất cứ lúc nào.”
Lời này rõ ràng tốt hơn thái độ vừa rồi rất nhiều, thậm chí ngay cả ánh mắt lớn lối vừa rồi cũng phai nhạt đi, Trương Úc Giai nghĩ chắc là có liên quan đến lời nói vừa rồi của lão cảnh sát, nhưng Dương Duẫn Trạch theo vào, lại có vẻ hiểu rõ mọi nơi, không ngờ tới gã lại cố chấp đến hắc bạch thông, xem ra tên này lai lịch không nhỏ, chẳng trách Dương Vân bình tĩnh như thế, chắc là chờ gã tới.
…
Ngày hôm sau, Kiều Sảng không đi làm, Trương Úc Giai hỏi người khoa gã, nhưng không ai biết gã đi đâu, cuối cùng đành phải đợi đến lúc nộp nộp danh sách giả vờ lơ đãng hỏi Lưu chủ nhiệm một câu, không ngờ Lưu chủ nhiệm hôm nay lại im lặng như vậy, sau u ám nhìn lướt cậu một cái, tiếp theo cúi đầu viết gì đó.
Trương Úc Giai bị nhìn qua thì toàn thân run lên, nghĩ khuôn mặt vui vẻ tươi cười ngày thường kia lúc này lại âm u đến mức làm người khác sợ hãi, cả người ngồi ở chỗ đó giống như người chết không chớp mắt, chính là không khí trong phòng hạ xuống đến điểm đóng băng, hít vào thở ra cũng cảm thấy phổi đông thành băng, cho nên Trương Úc Giai như chạy trốn ra khỏi cửa, một mạch chạy tới khoa tiêu hóa, cuối cùng vỗ vỗ phía sau mình, giống như ánh mắt quái dị kia của lão gắn vào trên người cậu.
Từ sau khi cảm thấy Lưu chủ nhiệm có gì đó không ổn, Trương Úc Giai vốn định tìm người trong khoa hỏi han một chút, nhưng lại sợ các cô cho rằng đầu óc cậu không bình thường, cho nên kìm nén không nói gì, nhưng cả ngày cậu luôn đứng ngồi không yên, vẫn cảm giác phía sau có một đôi mắt thâm trầm đầy đe dọa đang theo dõi cậu, cảm giác u ám vẫn không bị xua tan đi.
Kiều Sảng cứ như vậy nghỉ làm mấy ngày không xin phép, không ngờ mỗi ngày đều có người mặc cảnh phục ra vào phòng làm việc của Lưu Khai Phú, bệnh viện từ trên xuống dưới nhao nhao bàn tán, có người nói lão buôn lậu thuốc phiện, dùng thi thể làm môi trường che giấu ma túy, có người nói lão bị tình địch ám sát, nguyên nhân là đột nhiên phát hiện vợ mình đã kết hôn với người khác, nhưng điều kỳ quái nhất chính là nói lão và một đám người nữa ở Thành Đô có giao dịch buôn bán bộ phận con người tại chợ đen, cùng một số sai lầm trong điều trị và tử vong ngoài ý muốn đều đổ hết lên đầu lão, thật là người thoáng cái đã bị vạn người chà đạp.
Cho đến ngày thứ năm, toàn bộ tên của Kiều Sảng trên bảng chức vụ đã đổi thành Trịnh Minh Tịch cùng khoa não, đúng lúc này Diêu lão đầu gọi điện thoại cho cậu nói là hồn phách Nhan Gia Ninh đã về cõi âm, Trương Úc Giai mới mơ hồ cảm giác Kiều Sảng đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này Trương Úc Lê không thoái khỏi liên quan, cho nên cậu đã nghĩy, chẳng lẽ người giết Nhan Gia Ninh là Kiều Sảng? Chẳng phải cô ta đã chết trước khi bị tai nạn xe sao, cho dù ngày đó bác sĩ mổ chính là Kiều Sảng, cũng không thể quy kết lên đầu của gã a, hơn nữa, bác sĩ và bệnh nhân đều không khỏi khắc khoải.
Trương Úc Giai nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, đành phải tạm đặt sang một bên, cuối cùng Nhan Gia Ninh kia đã yên nghỉ, mà bệnh viện giải thích là Kiều Sảng từ chức chuyển công tác, cụ thể như thế nào e rằng chỉ có người đứng đầu bệnh viện mới rõ ràng.
…
Hôm nay đến ngày Trương Úc Giai thay phiên nghỉ ngơi, cậu vốn định ở nhà ngủ, không ngờ bị mùi trứng chần nước sôi làm tỉnh, cho nên giống như mộng du nhằm về phía phòng bếp, không ngờ lại nhìn thấy Trương Úc Lê đang bận rộn, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, tạp dề buộc ngang hông, đang dùng chảo làm trứng chần nước sôi và thịt hun khói, bên cạnh có bánh mì nướng và cháo thịt nấm hương không ngừng tỏa hương .
“Ban ngày anh cũng có thể xuất hiện? ” Trương Úc Giai vẫn cho rằng quỷ chỉ có buổi tối mới xuất hiện, dứt lời định đi đến chào hỏi cháo thịt nấm hương ở phía bên kia.
“Cái đó phải xem cấp bậc gì. ” Trương Úc Lê thờ ơ nói, một phát đập vào bàn tay đang ở trên cháo của cậu: “Trước đi đánh răng rửa mặt, xong rồi chúng ta ăn.”
Trương Úc Giai bị hắn đập như vậy, ngược lại có chút bừng bừng, lập tức vòng qua hắn nhào tới, nói: “Đừng nha, thơm như vậy, cho tôi ăn một miếng.”
Trương Úc Lê lắc mình một cái xuất hiện phía trước cậu, sau đó đón cậu vào lòng, tùy chỗ một tay cầm muỗng một tay ôm cậu, nói: “Nếu em không đi…, cẩn thận ta ăn em.”
Trương Úc Giai bị hắn xiết có chút khó thở, cố tình sáng sớm lại là giờ cao điểm động dục, cho nên □ cũng bị dồn đến trướng đau, bất đắc dĩ, chỉ đành phải gắt một tiếng “Lưu manh! ” sau đó cuống quýt đẩy hắn ra, sau đó chạy vào WC.
Phải nói Trương Úc Giai tự xưng là một thanh niên từng trải, nghĩ đến bình thường cũng sẽ không châm lửa, nhưng hôm nay giống như ma quỷ, căng trướng không yên, ngay cả dội nước lạnh mấy lần cũng không mềm xuống, nhưng nhớ đêm qua Trương Úc Lê quấn quýt không ít, làm sao hiện tại thân thể lại nhạy cảm như vậy.
Trương Úc Giai vừa cảm thán vừa tự chăm sóc vỗ về ‘anh em’ của mình, sau đó nhắm mắt lại hết sức chăm chú, trong đầu cố gắng nghĩ tới một chuyện có thể làm cho nó nhanh chóng tiết ra, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều chuyển tới bộ dạng nhếch miệng của Trương Úc Lê mỗi lần tiến vào trong cơ thể cậu, mãi cho đến cao trào, cậu đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ khẽ động đến linh hồn.
Sau đó bắn ra…
Như thế, Trương Úc Giai thỏa mãn mở mắt, lại đối mặt với đôi con ngươi màu lam thèm khát.
“Anh, anh tiến vào lúc nào? ” Trương Úc Giai vừa kéo quần lót vừa cầm ‘nòng nọc nhỏ ‘ của mình không biết nên vứt đi đâu, nửa đứng nửa ngồi vô vị ở chỗ này rất xấu hổ.
Trương Úc Lê vẫn khá bình tĩnh nói: “Mới sáng sớm đã muốn ta như vậy a.”
“Ai, ai nói tôi muốn anh. ” Trương Úc Giai vừa nói, ánh mắt lại giật mình luống cuống không dám nhìn hắn.
Trương Úc Lê híp lại đôi con ngươi màu lam, ghé sát bên tai của cậu nói: “bộ dạng ta mở miệng có phải rất gợi cảm không?”
Lời này hoàn toàn đánh bại Trương Úc Giai, khí thế ngùn ngụt chuẩn bị cầm ‘nòng nọc nhỏ’ của mình đi rửa sạch, lại bị Trương Úc Lê ôm vào trong ngực, sau đó giúp cậu rửa sạch từ trên xuống dưới, hơn nữa nơi ‘nòng nọc nhỏ’ chạy ra, có thể nói là chà đi càh lại nhiều lần…
Rửa xong Trương Úc Giai đổi một cái quần lót mới, sau đó hai người đến bàn ăn sáng.
Trương Úc Lê chia mọi thứ làm hai phần, mặc dù hắn không cần thiết ăn gì cả, nhưng vẫn cảm thấy hai người ngồi bên cạnh bàn yên lặng ăn sáng là một chuyện rất hưởng thụ, giống như chỉ có lúc này mới là thời điểm hai người bọn họ thuộc về nhau, đơn giản mà hạnh phúc.
Nhưng cảm giác của Trương Úc Giai lại hoàn toàn khác, cậu không phải chưa từng cùng người khác ăn sáng, nhưng đây là bữa sáng dễ chịu, có thể có một người dùng tâm chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu, sau đó giữ nụ cười ấm áp lẳng lặng nhìn cậu, thỉnh thoảng đút cháo lau miệng, cái này được coi là hạnh phúc an nhàn xa xỉ nhất, thật ra thì cậu rất dễ thỏa mãn, chỉ là tâm lạnh đã lâu, thời gian để hâm nóng sẽ dài hơn, cậu không phải không cảm giác được hắn rất tốt, nhưng chiếm hồn phách kiếp này kiếp sau của hắn chỉ vì cái gọi là ‘Hạnh phúc’ thế này, cậu cảm thấy quá tàn nhẫn cũng quá xa xỉ.
Chương 39: Hạnh phúc
Trương Úc Giai không cách nào hình dung tâm tình của mình giờ phút này, nghĩ cậu và Dương Vân đã tận mắt chứng kiến thứ ở trong những thùng chứa kia, hiện tại báo án rồi, nhưng sau khi cảnh sát tới nơi, nơi này ngoại trừ những thiết bị cao cấp kia và rương giữ tươi thì không có thứ gì có thể chứng minh ở đây từng giữ nội tạng người, mà không thể giải thích được nhất chính là hình chụp được trong điện thoại Dương Vân, rõ ràng lúc ấy đã lưu trong điện thoại di động, nhưng hiện tại bên trong không có gì cả, giống như là bị cách thức hóa.
Lập biên bản cho Trương Úc Giai và Dương Vân là một chàng trai chưa đầy 30 tuổi, tên gọi Hứa Nguy, da ngăm đen, hai lông mày nhếch cao, nói chuyện lõm một câu lồi một câu, toàn bộ quá trình đều dùng loại giọng điệu hài hước hỏi hai người bọn họ, thậm chí trong mắt kia cũng mang theo châm chọc không thể nào che giấu, giống như hai người bọn họ từ bệnh viện tâm thần chạy ra, Trương Úc Giai còn cho rằng vị cảnh sát nhỏ này nhất định là nghĩ hai người bọn họ cô nam quả nữ làm gì trò gì không đứng đắn sau đó mới chạy vào đó, nhưng mục đích thực sự xuống tầng hầm, Trương Úc Giai cũng không nói ra nguyên nhân, cậu sợ không cẩn thận sẽ khai ra bọn Lưu chủ nhiệm, đến lúc đó ở bệnh viện sống thế nào.
Nhưng Dương Vân theo đi vào cũng không nói một câu, vô cùng bình tĩnh, giống như đang ở nhà mình, làm Trương Úc Giai nói với Hứa Nguy kia đến miệng đắng lưỡi khô, đem tất cả sự việc miêu tả đến sâu sắc tỉ mỉ, chỉ thiếu chút điều sử dụng tay chân , sau thấy cảnh sát người ta thật sự không hứng thú, cậu đành phải ngậm miệng, ngẩn ra, một hồi lâu đẩy Dương Vân đang dựa vào cậu ngủ gà ngủ gật sang một bên nói: “Em nói hai chúng ta sẽ không bị giam chứ?”
Thật ra thì chuyện này nếu có thể tìm ra một chút chứng cứ, cậu cũng không đến mức gấp gáp, nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào đã báo cảnh sát, lại nửa đêm canh ba, đó chính là báo án giả, dựa theo nội dụng bọn họ báo, không chừng chuẩn bị xử phạt hành chánh, đến lúc đó thật là ‘Tiền đồ vô lượng’ a!
Dương Vân bị từng cái xác nhận của cậu làm cho bực mình, cộng thêm cơn buồn ngù và chuyện vừa sợ vừa ầm ĩ vừa rồi, một quyền đánh lên mặt của cậu, mặc dù không dùng lực, nhưng ít nhất có thể khiến cậu yên lặng một lúc.
Mà Trương Úc Giai bị cô cho một quyền, càng thêm luống cuống, lúc này đầu tóc đột nhiên bị người túm lấy, Trương Úc Giai đau đớn phun ra một tiếng, vừa định nổi giận, chợt thấy tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng đang nhìn chằm chằm cậu ở khoảng cách bằng 0, vì vậy trái tim run lên bần bật, mở miệng chửi ầm lên: “Con mẹ nó mày nhất định phải biến thành xấu như thế mới có thể gặp người à ? Chẳng lẽ quỷ chúng mày không có khiếu thẩm mỹ sao?”
Tiểu quỷ bị cậu gào rống khó hiểu như vậy một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó lập tức sụt sịt mũi khóc lớn lên, khóc đến tê tâm liệt phế, giống như là giết heo.
Trương Úc Giai cũng mặc kệ nó khóc thành bộ dạng gì, trực tiếp nhéo mũi của nó hỏi: “Hôm nay có phải mày giở trò quỷ hay không, làm hại tao hơn nửa đêm ngồi ở chỗ này giống như thằng ngu, mày nói xem rõ ràng chúng tao đã lưu ảnh chụp vào điện thoại, lúc ấy còn lục lọi xem, tại sao sau đó lại không thấy? Đừng cho là tao không biết mày có bao nhiêu hư hỏng, mày và cha mày cùng một cái đức hạnh, trong não cong cong kết kết, còn nhỏ đã biết nói láo.”
“Ba ba, cục cưng không nói láo, cục cưng không có. ” tiểu quỷ nói xong rất oan ức, hai con mắt chiếm nửa bên mặt ra sức nháy, nước mắt thiếu chút nữa nhấn chìm nó rồi.
Trương Úc Giai thấy bộ dạng này của nó, bất đắc dĩ phun ra một hơi, nói: “Măt mũi như vậy, bán manh cũng vô ích, dọa chết người. ” dứt lời, một tay đẩy nó ra.
Tiểu quỷ vừa nghe như thế lại khóc lên nói: “Là A Lê không để cho ba ba sinh cục cưng, nếu ba ba đồng ý sinh cục cưng…, cục cưng nhất định rất đẹp.”
“Lộn xộn cái gì. ” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trương Úc Giai lại không nhịn được nhớ tới lời Dương Duẫn Trạch ngày đó, gã nói anh linh phải qua một lần ở trong bụng đàn ông mới có thể đầu thai, lúc ấy cậu còn hỏi gã đàn ông sao có thể sinh con, lúc này nghe giọng điệu của tiểu quỷ thật sự là muốn vào trong bụng cậu, điều này một bác sĩ hiểu cấu tạo cơ thể nam giới còn rõ hơn ăn cơm làm sao chịu nổi .
Nhưng tiểu quỷ thấy dáng vẻ có chút đăm chiêu này của cậu, biết là cậu đang hòa hoãn tâm tình, cho nên vội vàng nói thêm: “Đây là A Lê nói không phải cục cưng nói. ” sau đó lại gào khóc, nó không quên tiếp tục cọ cọ lên cổ Trương Úc Giai, Trương Úc Giai bất đắc dĩ đẩy nó ra, nó lại sấn tới cọ cọ, sau đó lại đẩy ra…
Như thế đẩy tới lần thứ sáu, Trương Úc Giai đột nhiên nhớ tới vị cảnh sát còn ngồi đối diện, lúc này nhì về phía gã, vẻ mặt của Hứa Nguy từ bất đắc dĩ đổi thành hết thuốc chữa, vừa dùng tay đập đầu vừa than thở.
Như thế Trươg Úc Giai cũng cảm thấy mình thật sự hết thuốc chữa, vỗ về Dương Vân giống như bị gã gào tỉnh, sau đó vùi đầu vào suy nghĩ, không nói một câu nào nữa.
Nhưng không bao lâu, một lão cảnh sát chừng năm mươi mấy tuổi đi vào, sau khi nói bên tai Hứa Nguy mấy câu, thì vẻ mặt nghiêm trọng đi ra ngoài, lúc đến cửa còn quay đầu lại đánh giá Trương Úc Giai và Dương Vân, cuối cùng lắc đầu đi ra.
Trương Úc Giai thật buồn bực, Hứa Nguy lại nói: “Được rồi, các cậu có thể đi, để lại số điện thoại hoặc phương thức liên lạc tin cậy, hai ngày này không cần hoạt động lớn, chúng tôi sẽ liên lạc với các cậu bất cứ lúc nào.”
Lời này rõ ràng tốt hơn thái độ vừa rồi rất nhiều, thậm chí ngay cả ánh mắt lớn lối vừa rồi cũng phai nhạt đi, Trương Úc Giai nghĩ chắc là có liên quan đến lời nói vừa rồi của lão cảnh sát, nhưng Dương Duẫn Trạch theo vào, lại có vẻ hiểu rõ mọi nơi, không ngờ tới gã lại cố chấp đến hắc bạch thông, xem ra tên này lai lịch không nhỏ, chẳng trách Dương Vân bình tĩnh như thế, chắc là chờ gã tới.
…
Ngày hôm sau, Kiều Sảng không đi làm, Trương Úc Giai hỏi người khoa gã, nhưng không ai biết gã đi đâu, cuối cùng đành phải đợi đến lúc nộp nộp danh sách giả vờ lơ đãng hỏi Lưu chủ nhiệm một câu, không ngờ Lưu chủ nhiệm hôm nay lại im lặng như vậy, sau u ám nhìn lướt cậu một cái, tiếp theo cúi đầu viết gì đó.
Trương Úc Giai bị nhìn qua thì toàn thân run lên, nghĩ khuôn mặt vui vẻ tươi cười ngày thường kia lúc này lại âm u đến mức làm người khác sợ hãi, cả người ngồi ở chỗ đó giống như người chết không chớp mắt, chính là không khí trong phòng hạ xuống đến điểm đóng băng, hít vào thở ra cũng cảm thấy phổi đông thành băng, cho nên Trương Úc Giai như chạy trốn ra khỏi cửa, một mạch chạy tới khoa tiêu hóa, cuối cùng vỗ vỗ phía sau mình, giống như ánh mắt quái dị kia của lão gắn vào trên người cậu.
Từ sau khi cảm thấy Lưu chủ nhiệm có gì đó không ổn, Trương Úc Giai vốn định tìm người trong khoa hỏi han một chút, nhưng lại sợ các cô cho rằng đầu óc cậu không bình thường, cho nên kìm nén không nói gì, nhưng cả ngày cậu luôn đứng ngồi không yên, vẫn cảm giác phía sau có một đôi mắt thâm trầm đầy đe dọa đang theo dõi cậu, cảm giác u ám vẫn không bị xua tan đi.
Kiều Sảng cứ như vậy nghỉ làm mấy ngày không xin phép, không ngờ mỗi ngày đều có người mặc cảnh phục ra vào phòng làm việc của Lưu Khai Phú, bệnh viện từ trên xuống dưới nhao nhao bàn tán, có người nói lão buôn lậu thuốc phiện, dùng thi thể làm môi trường che giấu ma túy, có người nói lão bị tình địch ám sát, nguyên nhân là đột nhiên phát hiện vợ mình đã kết hôn với người khác, nhưng điều kỳ quái nhất chính là nói lão và một đám người nữa ở Thành Đô có giao dịch buôn bán bộ phận con người tại chợ đen, cùng một số sai lầm trong điều trị và tử vong ngoài ý muốn đều đổ hết lên đầu lão, thật là người thoáng cái đã bị vạn người chà đạp.
Cho đến ngày thứ năm, toàn bộ tên của Kiều Sảng trên bảng chức vụ đã đổi thành Trịnh Minh Tịch cùng khoa não, đúng lúc này Diêu lão đầu gọi điện thoại cho cậu nói là hồn phách Nhan Gia Ninh đã về cõi âm, Trương Úc Giai mới mơ hồ cảm giác Kiều Sảng đã xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này Trương Úc Lê không thoái khỏi liên quan, cho nên cậu đã nghĩy, chẳng lẽ người giết Nhan Gia Ninh là Kiều Sảng? Chẳng phải cô ta đã chết trước khi bị tai nạn xe sao, cho dù ngày đó bác sĩ mổ chính là Kiều Sảng, cũng không thể quy kết lên đầu của gã a, hơn nữa, bác sĩ và bệnh nhân đều không khỏi khắc khoải.
Trương Úc Giai nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, đành phải tạm đặt sang một bên, cuối cùng Nhan Gia Ninh kia đã yên nghỉ, mà bệnh viện giải thích là Kiều Sảng từ chức chuyển công tác, cụ thể như thế nào e rằng chỉ có người đứng đầu bệnh viện mới rõ ràng.
…
Hôm nay đến ngày Trương Úc Giai thay phiên nghỉ ngơi, cậu vốn định ở nhà ngủ, không ngờ bị mùi trứng chần nước sôi làm tỉnh, cho nên giống như mộng du nhằm về phía phòng bếp, không ngờ lại nhìn thấy Trương Úc Lê đang bận rộn, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, tạp dề buộc ngang hông, đang dùng chảo làm trứng chần nước sôi và thịt hun khói, bên cạnh có bánh mì nướng và cháo thịt nấm hương không ngừng tỏa hương .
“Ban ngày anh cũng có thể xuất hiện? ” Trương Úc Giai vẫn cho rằng quỷ chỉ có buổi tối mới xuất hiện, dứt lời định đi đến chào hỏi cháo thịt nấm hương ở phía bên kia.
“Cái đó phải xem cấp bậc gì. ” Trương Úc Lê thờ ơ nói, một phát đập vào bàn tay đang ở trên cháo của cậu: “Trước đi đánh răng rửa mặt, xong rồi chúng ta ăn.”
Trương Úc Giai bị hắn đập như vậy, ngược lại có chút bừng bừng, lập tức vòng qua hắn nhào tới, nói: “Đừng nha, thơm như vậy, cho tôi ăn một miếng.”
Trương Úc Lê lắc mình một cái xuất hiện phía trước cậu, sau đó đón cậu vào lòng, tùy chỗ một tay cầm muỗng một tay ôm cậu, nói: “Nếu em không đi…, cẩn thận ta ăn em.”
Trương Úc Giai bị hắn xiết có chút khó thở, cố tình sáng sớm lại là giờ cao điểm động dục, cho nên □ cũng bị dồn đến trướng đau, bất đắc dĩ, chỉ đành phải gắt một tiếng “Lưu manh! ” sau đó cuống quýt đẩy hắn ra, sau đó chạy vào WC.
Phải nói Trương Úc Giai tự xưng là một thanh niên từng trải, nghĩ đến bình thường cũng sẽ không châm lửa, nhưng hôm nay giống như ma quỷ, căng trướng không yên, ngay cả dội nước lạnh mấy lần cũng không mềm xuống, nhưng nhớ đêm qua Trương Úc Lê quấn quýt không ít, làm sao hiện tại thân thể lại nhạy cảm như vậy.
Trương Úc Giai vừa cảm thán vừa tự chăm sóc vỗ về ‘anh em’ của mình, sau đó nhắm mắt lại hết sức chăm chú, trong đầu cố gắng nghĩ tới một chuyện có thể làm cho nó nhanh chóng tiết ra, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều chuyển tới bộ dạng nhếch miệng của Trương Úc Lê mỗi lần tiến vào trong cơ thể cậu, mãi cho đến cao trào, cậu đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ khẽ động đến linh hồn.
Sau đó bắn ra…
Như thế, Trương Úc Giai thỏa mãn mở mắt, lại đối mặt với đôi con ngươi màu lam thèm khát.
“Anh, anh tiến vào lúc nào? ” Trương Úc Giai vừa kéo quần lót vừa cầm ‘nòng nọc nhỏ ‘ của mình không biết nên vứt đi đâu, nửa đứng nửa ngồi vô vị ở chỗ này rất xấu hổ.
Trương Úc Lê vẫn khá bình tĩnh nói: “Mới sáng sớm đã muốn ta như vậy a.”
“Ai, ai nói tôi muốn anh. ” Trương Úc Giai vừa nói, ánh mắt lại giật mình luống cuống không dám nhìn hắn.
Trương Úc Lê híp lại đôi con ngươi màu lam, ghé sát bên tai của cậu nói: “bộ dạng ta mở miệng có phải rất gợi cảm không?”
Lời này hoàn toàn đánh bại Trương Úc Giai, khí thế ngùn ngụt chuẩn bị cầm ‘nòng nọc nhỏ’ của mình đi rửa sạch, lại bị Trương Úc Lê ôm vào trong ngực, sau đó giúp cậu rửa sạch từ trên xuống dưới, hơn nữa nơi ‘nòng nọc nhỏ’ chạy ra, có thể nói là chà đi càh lại nhiều lần…
Rửa xong Trương Úc Giai đổi một cái quần lót mới, sau đó hai người đến bàn ăn sáng.
Trương Úc Lê chia mọi thứ làm hai phần, mặc dù hắn không cần thiết ăn gì cả, nhưng vẫn cảm thấy hai người ngồi bên cạnh bàn yên lặng ăn sáng là một chuyện rất hưởng thụ, giống như chỉ có lúc này mới là thời điểm hai người bọn họ thuộc về nhau, đơn giản mà hạnh phúc.
Nhưng cảm giác của Trương Úc Giai lại hoàn toàn khác, cậu không phải chưa từng cùng người khác ăn sáng, nhưng đây là bữa sáng dễ chịu, có thể có một người dùng tâm chuẩn bị bữa ăn sáng cho cậu, sau đó giữ nụ cười ấm áp lẳng lặng nhìn cậu, thỉnh thoảng đút cháo lau miệng, cái này được coi là hạnh phúc an nhàn xa xỉ nhất, thật ra thì cậu rất dễ thỏa mãn, chỉ là tâm lạnh đã lâu, thời gian để hâm nóng sẽ dài hơn, cậu không phải không cảm giác được hắn rất tốt, nhưng chiếm hồn phách kiếp này kiếp sau của hắn chỉ vì cái gọi là ‘Hạnh phúc’ thế này, cậu cảm thấy quá tàn nhẫn cũng quá xa xỉ.
Bình luận truyện